Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngẩng nhìn sự thật

Hơi thở nhẹ nhàng bất chợt ngừng lại, Lí Tống Bạch mở bừng mắt rồi nhướn người dậy, ngay lập tức hắn ta rên lên một tiếng đau đớn. Bỗng nhiên mặt đất rung động, Lí Tống Bạch nghiêng ngả, xương cốt nghiến chặt vào nhau, Lí Tống Bạch gần như cảm nhận được một chút nước mắt tiết ra, hắn chớp mắt rồi từ từ liếc nhìn mọi thứ xung quanh. 

Xe ngựa?

  "Dậy rồi à?"

Đường Tiểu Tiểu bước đến với chiếc bát sứ trên tay, cô đặt nó xuống chiếc bàn bên cạnh Lí Tống Bạch rồi chống hông:

  "Ta tìm thấy ngươi ở trong một hang đá gần đây, bất tỉnh"

  "... đa tạ." Lí Tống Bạch ngước nhìn Đường Tiểu Tiểu, có một chút bất ngờ.

  "Cũng may cho ngươi, ở ngoài trời lạnh rồi còn bị thương suốt một quãng thời gian dài, suýt thì cái mạng ngươi toi" Đường Tiểu Tiểu cau mày nói, cô đưa bát thuốc đen ngòm cho Lí Tống Bạch -"Uống đi"

  "Tiểu sư muội nhìn quen quá" Lí Tống Bạch hơi liếc nhìn bát thuốc, hắn đặt nó lên đùi rồi ngước nhìn Đường Tiểu Tiểu - "Muội có phải là sư muội của Thanh Minh đạo trưởng không?"

  "Ừ, người hỏi huynh ấy có chuyện gì?" Đường Tiểu Tiểu khoanh tay, nhướn mắt hỏi.

  "Chỉ là..."

Lí Tống Bạch đỏ mặt một chút, hắn lắp bắp:

  "Đã lâu rồi không gặp ngài ấy... ta chỉ muốn qua thỉnh giáo một chút chuyện mà thôi.."

  "Sư huynh hiện tại rất bận" Đường Tiểu Tiểu liếc nhìn qua nơi khác, ho khan -"Chắc còn lâu lắm mới quay lại Hoa Sơn. Ngươi có qua tìm cũng không thấy đâu"

  "...Ra là vậy" Lí Tống Bạch hơi cúi đầu, trong mắt ánh lên một tia phiền muộn và nhung nhớ. 

Đã vài tháng không được thấy thân ảnh đó, Lí Tống Bạch cảm thấy trái tim hắn sắp ngừng đập rồi. Lí Tống Bạch cúi nhìn bát thuốc, hình ảnh phản chiếu trong đó là hắn, nhưng tại sao hắn lại chỉ thấy người ấy?

Hai bàn tay đỡ lấy chén thuốc bỗng căng chặt, hắn mím môi, gần như muốn cắn rách. Hắn tự hỏi Thanh Minh đạo trưởng tại sao không nói đến việc ngài ấy sẽ đi vắng cho hắn.

Liệu rằng ngài ấy có quan tâm đến hắn không?

Thực ra bản thân hắn còn chả biết. Hắn không dám hỏi, cũng không thể hỏi.

Tình cảm này thật sai trái, hắn sẽ bị giết chết nếu điều này lộ ra. Vả lại...

Chắc chắn Thanh Minh đạo trưởng nếu biết, cũng sẽ rời khỏi hắn.

Ngài là một người kiêu ngạo như vậy mà, ngài chắc chắn sẽ không bao giờ tiếp nhận chuyện này, dù cho hắn sau này có cả gan nói ra, cầu xin một chút đáp lại.

Hắn sẽ đánh mất đi ánh sáng của đời hắn mất.

Lí Tống Bạch cắn đến rách môi, sau đó ngửa đầu, một hơi uống cạn chén thuốc. Vị đắng chát dường như làm đầu óc hắn tỉnh lại đôi chút, hắn thẫn thờ nhìn cái bóng của hắn lập lòe trên trần xe ngựa.

Cứ như cái tình cảm vô vọng của hắn vậy.

  "Ngươi nghỉ ngơi trên giường đi" Đường Tiểu Tiểu nói, cô đón lấy chén thuốc trống rỗng rồi đặt trở về khay -"Ta sẽ nằm ở dưới đất"

  "Không cần đâu" Lí Tống Bạch lắc đầu, hắn ngồi dậy, có chút loạng choạng cúi đầu.

  "Xin cảm tạ, tiểu sư muội đã giúp ta rất nhiều, nhưng ta không thể ở lại được"

  "Tại sao?" Đường Tiểu Tiểu nhướn mày, cô hỏi - "Bộ ngươi nghĩ ta ăn thịt ngươi à?"

  "Ta không có nghĩ như vậy" Lí Tống Bạch phì cười một chút -"Chỉ là...cô nam quả nữ ở một mình, ta không muốn sư muội của Thanh Minh dính lời ra tiếng vào"

  "Ngươi làm như ta quan tâm mấy cái đó" Đường Tiểu Tiểu khoanh tay, cô nàng xoay mắt khinh bỉ -"Dù sao thì ta cũng sẽ đập bể đầu đám nào dám bép xép sau lưng ta"

Cái ngữ điệu này...

Lí Tống Bạch mỉm cười, hắn nghiêng đầu nhìn Đường Tiểu Tiểu, nói:

  "Dù vậy, ta nghĩ ta vẫn nên đi thôi"

  "Thôi" Đường Tiểu Tiểu nói, cô thở dài -"Nếu muốn thì lát nữa ta thả ngươi ở một tửu quán nào đó đi"

Lí Tống Bạch toan mở miệng, tính từ chối thêm một lần nữa thì bỗng nhiên xe ngựa ngừng lại. Chưa kịp phản ứng thì cái đầu bóng loáng của Tuệ Nhiên xuất hiện sau rèm cửa, hắn cúi chào Lí Tống Bạch rồi nhìn sang Đường Tiểu Tiểu.

  "Đến nơi rồi" 

  "Đến nhanh vậy à?" Đường Tiểu Tiểu đáp, sau đó cô quay người, bắt đầu thu gom đống đồ đạc chất tùm lum xung quanh - "Tuệ Nhiên, ngươi mau vào phụ ta xem cái nào"

Tuệ Nhiên bước vào, cúi người chắp tay chào Lí Tống Bạch -"Thí chủ đã khỏe hơn chưa?"

  "À à, ta đã ổn hơn rồi, cảm tạ" Lí Tống Bạch ấp úng đáp lại, hắn nhướn mày hỏi Tuệ Nhiên -"Xin hỏi...mọi người đi đâu vậy?"

  "Đường Môn, ta muốn đến thăm cha một chút" Đường Tiểu Tiểu đáp, cô nàng hai tay hai bọc đồ to bự, xoay người bước ra rèm cửa, để lại Tuệ Nhiên và Lí Tống Bạch đối mặt nhau.

  "Dù sao cũng đã muộn, hay là thí chủ ở lại đây luôn đi, đến sáng mai rồi đi" Tuệ Nhiên vừa nói, vừa cúi người thu gom đồ đạc của Đường Tiểu Tiểu còn xót lại.

  "Vậy thì phiền lắm, ta n-"

  "TIỂU TIỂU!"

Lí Tống Bạch vừa mở miệng, toan từ chối một lần nữa thị hắn lại nghe thấy một tiếng rống lớn ở ngoài xe ngựa.

Đường Quân Nhạc bỗng từ đâu ra phóng đến trước mặt Đường Tiểu Tiểu còn đang tay xách nách mang, ông ta túm lấy vai cô nàng, lắc liên hồi. Đường Tiểu Tiểu cũng không kịp phản ứng, chưa kịp bịt miệng cha cô vào thì Đường Quân Nhạc đã hét toáng:

 "CÁI CHUYỆN TÊN ĐIÊN KIA HÓA THÀNH TRẺ CON LÀ NHƯ THẾ NÀO HẢ!?"

  "Làm thế nào!?" Đường Quân Nhạc giọng run run gào lên, đôi mắt ông ta hằn tia máu - "Làm thế nào mà con biến tên Hoa Sơn Thần Long kia thành trẻ con được!? Phương thức chế tạo thuốc đâu!?

  "CHA!"

Đường Tiểu Tiểu trợn trừng mắt nhìn Đường Quân Nhạc, cô quăng đống đồ trên tay xuống rồi bóp chặt lấy cổ Đường Quân Nhạc, ra sức bịt lấy cái miệng của ông ta.

  "Cha nói nhỏ thôi, sợ không có người biết à!?" Đường Tiểu Tiểu gằn giọng nói. Mồ hôi rơi đầy trên trán, Đường Tiểu Tiểu nuốt nước bọt trong lo sợ.

Cái tên kia còn đang ở đây, nếu mà để hắn nghe thấy thì tên sư huynh kia của cô sẽ giết chết cô mất.

Chưa kịp để Đường Quân Nhạc đáp lại, thân ảnh Lí Tống Bạch bỗng bước xuống khỏi cỗ xe ngựa, đằng sau là Tuệ Nhiên đang cứng ngắc niệm chú tịnh tâm, cúi người ngồi im dưới đất, run rẩy, thoạt qua trông hắn cứ như mới thấy quỷ xong.

Rồi luôn.

Tèo

Con ngươi của Lí Tống Bạch co rút, hắn nhìn chằm chằm vào cha con Đường Tiểu Tiểu rồi từ từ bước đến, bàn tay siết chặt, móng tay ghim sâu vào lớp da thịt.

Trái tim hắn đập mạnh, như muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Lí Tống Bạch vẫn có chút chưa tin vào những điều hắn vừa nghe thấy được, nhưng hắn vẫn cần một câu giải thích cho tất cả những thứ mà Đường môn chủ vừa nói ra.

Thanh Minh đạo trưởng hóa thành trẻ con?

Hắn không nghĩ rằng một môn chủ lại có thể tùy tiện nói lời xằng bậy, nhưng hắn vẫn không chắc chắn.

   "Thanh Thanh..."

Vị tiểu sư đệ đó tự dưng lại xuất hiện trong khi hắn chưa từng để ý thấy mỗi khi ghé thăm Hoa Sơn, lại còn trông giống Thanh Minh đạo trưởng một cách bất thường. Chẳng lẽ tự dưng Thanh Minh đạo trưởng lại có anh em? Hắn nhớ là ngài ấy mồ côi từ nhỏ cơ mà?

   "Đường môn chủ..."

Lí Tống Bạch giương mắt, nhìn chằm chằm vào cả Đường Quân Nhạc và Đường Tiểu Tiểu, nói với giọng kiên quyết.

  "Mong ngài hãy cho ta một lời giải thích"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com