Chương 37. Nhìn rất câu dẫn.
Một thoáng không để ý, đã hơn ba giờ sáng. Lục Gia Hòa có chút mệt mỏi, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy tạm biệt: "Không còn sớm nữa, tôi phải về ngủ thôi."
"Giờ này rồi, về cái gì nữa, dứt khoát ở lại chỗ tôi một đêm đi." Kỷ Nhân vội giữ lại, muộn lắm rồi, nàng để bác sĩ Lục một mình ra ngoài cũng không yên tâm.
Lục Gia Hòa bước chân khựng lại, quay đầu nhìn nàng: "Có tiện không?"
"Có gì mà không tiện? Chị xem tôi da mặt dày ở nhà chị bao lâu rồi?" Nói xong, Kỷ Nhân lập túc tháo chiếc túi trên vai cô xuống, "Quyết định vậy đi, chị ngủ phòng tôi." Kỷ Nhân nói
"Thế còn em?"
"Tôi ngủ sofa."
Đưa Lục Gia Hòa vào tắm rửa xong, Kỷ Nhân vội vàng thay chăn ga gối nệm sạch sẽ, lại nhìn căn phòng có chút bừa bộn, ghét không thể đốt sạch mấy thứ này, chướng mắt thật sự.
Chỗ lộn xộn thế này, lỡ đâu bác sĩ Lục chê không chịu được chỗ này của nàng.
Lục Gia Hòa tắm rửa xong, thấy nàng đang vội vàng dọn dẹp phòng, hỏi: "Em đang vội gì vậy?"
"Phòng tôi hơi lộn xộn, chị tạm chịu khó một chút......" Kỷ Nhân thở dài thườn thượt.
Lục Gia Hòa bật cười, ngồi xuống mép giường: "Tôi không phải kiểu tiểu thư được nuông chiều từ bé như em tưởng đâu."
"Chị không phải mắc bệnh sạch sẽ sao?"
"Em không phải vừa thay hẳn bộ ga gối giường mới toanh sao?"
Kỷ Nhân gãi gãi đầu, rũ đầu xuống, không cẩn thận liếc thấy một mảng da thịt trắng nõn sáng lóa thấy trước ngực cô.
Ở lại qua đêm đột xuất, Lục Gia Hòa dĩ nhiên cũng không mang theo đồ ngủ, Kỷ Nhân tìm cho cô chiếc áo trắng tay ngắn của mình, bản thân nàng mặc đồ cũng đều rộng thùng thình, càng đừng nói đến Lục Gia Hòa.
"Chị ngủ mà còn mặc nội y hả?" Kỷ Nhân buột miệng hỏi.
Lục Gia Hòa ngẩng đầu, tay kéo cổ áo lại, cười như không cười: "Vậy giờ tôi cởi ra nhé?"
Kỷ Nhân lập tức phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vội vàng vẫy tay loạn xạ: "Không cần không cần, chị muốn mặc sao thì mặc."
Lục Gia Hòa mỉm cười, lên giường nằm. Đợi Kỷ Nhân ra ngoài rồi mới lặng lẽ duỗi tay tháo nội y. Ai ngờ vừa tháo ra, thì cửa phòng đột nhiên bị mở toang.
"Ngày mai chị..." Kỷ Nhân nhìn thấy chiếc áo lót trong tay cô, theo bản năng liếc mắt nhìn về trước ngực, đột nhiên thấy hành vi của mình giống như kẻ biến thái, giật mình vội vàng lui ra ngoài, thò đầu qua khe cửa nhỏ hỏi: "Ngày mai chị còn ăn sáng không?"
Khóe miệng Lục Gia Hòa khẽ cong, thong dong nằm xuống: "Chắc tôi không dậy sớm vậy đâu."
"À được, vậy chúng ta ngủ đến tự nhiên tỉnh. Bác sĩ Lục, ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon, Kỷ Nhân."
Kỷ Nhân sững sờ, hốt hoảng nằm xuống sofa, cảm nhận dư vị bác sĩ Lục gọi tên mình, càng ngẫm càng thấy tên mình thật hay ho.
Ngủ ngon, Kỷ Nhân, cũng thật dễ nghe.
Cảm ơn cảnh sát.
Suýt chút nữa thì thành "Ngủ ngon, Anh tử." rồi
***
Sáng hôm sau, 9 giờ, Kỷ Nhân bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức.
Kéo rèm lại xong, nàng lại lăn về sofa, lăn tới lăn lui vẫn không ngủ lại được nữa. Lấy điện thoại ra nghịch chơi, ánh mắt lơ đãng dừng lại ở cửa phòng ngủ, nghĩ đến bác sĩ Lục đang ngủ ở bên trong, liền theo bản năng thả nhẹ động tác, ngay cả chạm màn hình điện thoại cũng không dám dùng sức.
Cuối cùng, nàng rón rén nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu mua đồ ăn sáng. Không biết Bác sĩ Lục dậy chưa, nên nàng mua đủ loại bánh mì để phòng hờ.
Về đến nhà, cả căn phòng vẫn yên tĩnh.
Nàng rất cẩn thận đi đến gần cửa phòng, áp tai vào nghe thử, im phăng phắc không có một chút động tĩnh nào, có vẻ như hôm nay chú định bác sĩ Lục và cái giường này thật sự không rời nhau sớm rồi.
Nàng đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại rửa mặt đánh răng, đột nhiên nghe thấy giọng nói rất lớn bên ngoài.
"Chị~! Chị dậy chưa?"
"Chết tiệt, em muốn chết sao, nói nhỏ thôi!" Kỷ Nhân miệng còn đầy bọt kem đánh răng, liền mở cửa ra, hạ giọng xuống, nghiêm mặt phát ra cảnh cáo.
"Làm gì dữ vậy?" Yến Tử khó hiểu nhìn nàng, cất chìa khóa xong liền chạy vào kho hàng lục lọi mấy cái thùng.
"Chị nói mi nói nhỏ thôi, có nghe không?!" Kỷ Nhân đi qua, phát ra cảnh cáo lần thứ hai.
"Bà chị của tôi ơi, chị làm sao vậy, âm lượng này của em không phải bình thường sao?" Yến Tử muốn cạn lời nhìn nàng.
Kỷ Nhân làm động tác im lặng: "Còn có người đang ngủ."
"Ai vậy?" Yến Tử vừa dứt lời liền đột nhiên mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn nàng, rồi chỉ chỉ về phía phòng ngủ: "Trong đó có người?"
Kỷ Nhân gật gật đầu.
"Ối dồi ôi!" Yến Tử sợ hãi che miệng lại, rón rén chạy đến gần cửa phòng, áp tai vào nghe trộm, vẻ mặt hứng thú, nhỏ giọng hỏi: "Trong đó là ai? Em có biết không?"
"Biết."
Yến Tử càng kích động, túm chặt tay nàng lay lay mạnh: "Chị được lắm! Là ai?"
Cạch ——
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Yến Tử hưng phấn quay đầu lại, thấy Lục Gia Hòa thì nụ cười cứng đờ trên mặt, mắt lộ vẻ nghi hoặc: "Bác sĩ Lục???"
"Xin chào." Lục Gia Hòa mỉm cười.
Yến Tử thò đầu dòm vào trong: "Bên trong... không có ai khác hả?"
"Đúng vậy."
"Tối qua chị ở đây?"
"Đúng thế, hôm qua chúng tôi nói chuyện muộn quá, nên ở lại luôn." Lục Gia Hòa thản nhiên đáp.
"Ra là vậy." ngọn lửa hóng chuyện trong lòng Yến Tử "xèo" một tiếng tắt ngúm.
"Cái biểu cảm gì thế hả?" Kỷ Nhân thừa lúc Lục Gia Hòa đi rửa mặt, túm bím tóc của Yến Tử cảnh cáo, "Đối với Bác sĩ Lục mà làm cái mặt chết ỉu đó, em không muốn sống nữa đúng không?"
"Oan uổng nha, em nào dám làm mặt chết ỉu chứ?!" Yến Tử có khổ không nói được, "Em còn tưởng là chị giấu trai trong nhà, ai ngờ lại là bác sĩ Lục."
"Chị giấu trai cái đầu mi. Nếu thật sự có trai trốn trong này, không phải là tặc thì cũng là cường đạo! Mau thu cái mặt đó lại, đừng để bác sĩ Lục tưởng mi ghét cô ấy." Kỷ Nhân lạnh mặt nói.
"Biết rồi, ác nhân." Yến Tử lập tức nặn ra nụ cười tươi rói, khom lưng chào hỏi với Lục Gia Hòa, "Bác sĩ Lục, chị còn ở lại nữa không? Nếu không quen, để chị em đặt phòng khách sạn lớn cho chị!"
"Không cần, quen lắm rồi. Chỉ ở nhờ một đêm thôi, không cần tốn tiền thế." Lục Gia Hòa vừa cười vừa rửa mặt.
"Hèn chi chị em chơi thân với chị như vậy, tiết kiệm y chang nhau." Yến Tử cười khúc khích.
Lục Gia Hòa nhìn cô ấy một cái, đúng là kiểu người vô tâm vô phổi, rõ ràng là từ nhỏ được tỷ tỷ bảo hộ rất kỹ.
"Tiết kiệm là đức tính tốt, cô ấy cũng không phải chỉ vì mình mà tiết kiệm."
"Bác sĩ Lục hiểu tôi!" giọng Kỷ Nhân vọng ra phòng khách ra.
"Chẳng qua là chị ấy có lúc tiết kiệm hơi quá tay, ví dụ như chai nước khoáng, chị không biết trước kia chị ấy cất trong phòng bao nhiêu chai trống, chỉ để bán phế liệu thôi đâu."
Lục Gia Hòa: "......"
"Dù sao ném cũng là ném, còn có thể bán được ít tiền, sao lại không làm?" Kỷ Nhân đúng lý hợp tình nói.
"Tiền thuê nhà của em bao nhiêu?" Lục Gia Hòa rửa tay xong, ra ngoài hỏi.
"Ba nghìn hai." Kỷ Nhân nói đến tiền thuê nhà là nổi điên hà, "Mỗi năm đều tăng giá, phiền chết được."
"Phế liệu bán được bao nhiêu tiền?"
"Lúc nhiều nhất bán được hơn hai mười mấy tệ!" Kỷ Nhân tự hào nói.
"Em bỏ ra ba nghìn hai tiền phòng, để chứa đống phế liệu hai mươi mấy tệ?"
Kỷ Nhân: "......"
"Chính là đó đó!" Yến Tử hăng hái tìm được đồng minh, cao hứng hùa theo.
"Tôi ...... cũng đâu giữ lại nhiều đâu mà." Kỷ Nhân ấp úng nói.
"Là vì em giúp chị vứt đi không biết bao lần rồi!" Yến Tử nói xong, liền bị Kỷ Nhân túm bím tóc, tức đến độ xoay người đấm cô ấy mấy phát.
Hai người bắt đầu không coi ai ra gì, lăn xả vật lộn không ai nhường ai, đáng tiếc là Yến Tử võ công quá thấp, mới đấu được một hiệp đã bị Kỷ Nhân vật ngã chổng vó.
"Em sai rồi em sai rồi, đại vương tha mạng." Yến Tử ôm chân nàng năn nỉ, cố gắng đứng lên, nhưng bị Kỷ Nhân ấn đầu xuống, ấn ấn ấn, Yến Tử cười khanh khách nói: "Chị đánh chuột chũi hả?"
Kỷ Nhân cũng không nhịn được bật cười: "Đúng đó, đánh mi đó, đồ con chuột chũi hư toi!"
"Chị thả em ra, bác sĩ Lục còn đang nhìn kìa, mất mặt chết được!"
Kỷ Nhân mới giật mình phản ứng lại, lập tức thả tay ra, quay đầu nhìn Lục Gia Hòa, ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, chê cười chê cười rồi."
"Không sao, tôi thấy chơi cũng vui lắm." Lục Gia Hòa nhìn cả quá trình hai người họ đánh nhau ầm ĩ, trong mắt tràn ngập ý cười, "Tôi là con một, thật sự hâm mộ chị em các người."
"Vậy... tôi cũng có thể ấn ấn chị, cho chị có trải nghiệm, thử không?" Kỷ Nhân bạo gan nói.
Lục Gia Hòa suy nghĩ vài giây, rồi cúi đầu về phía nàng: "Được, ấn đi."
"Ấn thật hả?"
"Ừm, làm đi."
Kỷ Nhân đặt tay lên đỉnh đầu cô, lại luyến tiếc dùng sức, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.
"Em chưa ăn cơm sao?" Lục Gia Hòa nhướng mày.
"......"
Kỷ Nhân lập tức dùng sức ấn xuống một cái, rồi thuận thế vòng tay qua cổ cô: "Có phục chưa?"
"Chỉ vậy thôi?" Lục Gia Hòa bật cười.
"Được, vậy cho chị biết thế nào là tàn nhẫn." Kỷ Nhân vốn định vật cô xuống đất như Yến Tử, nhưng nghĩ đến Lục Gia Hòa mắc bệnh sạch sẽ, nên đổi hướng, bế ngang người cô lên, chuẩn bị ném lên sofa.
Đi đến trước sofa, lại cảm thấy sofa có chút nhỏ, vạn nhất không ném trúng mà rơi xuống đất thì toi.
Vì thế nàng lại chuyển hướng quay người đi về phía phòng ngủ, "phịch" một phát, ném Lục Gia Hòa lên giường, ai biết đối phương ôm cổ mình không buông, thế là nàng cũng theo đà ngã lên giường, môi va vào vai cô một cái.
"Úi ——"
Yến Tử đứng dựa vào khung cửa, cười muốn nội thương: "Em cứ tưởng hai người đang quay phim thần tượng không đó!"
Lục Gia Hòa ngã nằm trên giường, mỉm cười, đưa tay nâng cằm Kỷ Nhân, xem xét tình trạng môi nàng: "Cắn đau không?"
Kỷ Nhân chỉ có nửa người trên dựa vào giường, eo bụng áp mép giường, liếm liếm môi: "Xương chị đúng là cứng thật."
"Cắn trúng ở đâu, để tôi xem thử." Lục Gia Hòa cười nói.
Kỷ Nhân chỉ chỉ vào môi dưới.
Lục Gia Hòa lại gần hơn chút: "Bên trong hả, đau lắm không?"
"Không đau, bên ngoài thì hơi đau xíu."
Lục Gia Hòa đưa tay xoa lên: "Là chỗ này hả?"
"Ừm."
"Giờ còn đau không?"
"Đỡ hơn rồi."
Lục Gia Hòa tiếp tục xoa ấn, vì cô đang xoa ấn nên cả hai cùng im lặng, chờ phản ứng tiếp theo.
Yến Tử nhìn cảnh này, trong đầu từ từ nổi lên một dấu chấm hỏi.
Này này này, không phải chứ bà chị, chị không phải tay dài lắm sao? Không thể tự ấn hả? Việc nhỏ thế này còn muốn bác sĩ Lục hỗ trợ?!
Cô ấy còn chưa kịp nói gì, thì điện thoại đã reo, thế là chạy ra ban công nghe máy.
"Bây giờ thế nào?" Lục Gia Hòa hỏi.
Kỷ Nhân theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, lại không cẩn thận liếm phải ngón tay cô, không khỏi sửng sốt.
Lục Gia Hòa ngước mắt nhìn nàng, giọng trầm thấp nói: "Em là cố ý chiếm tiện nghi tôi sao?"
"Tôi không phải, tôi không có." Kỷ Nhân mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: "Tôi thật sự không cố ý."
"Được rồi, tha cho em." Lục Gia Hòa rút tay về, xoa xoa vai mình.
Thấy cô xoa đúng chỗ vừa bị va vào, Kỷ Nhân lo lắng vội hỏi: "Chỗ đó của chị cũng bị đụng đau hả?"
"Còn nói tôi xương cứng, tôi thấy miệng em cũng cứng chẳng kém." Lục Gia Hòa nói.
"Xin lỗi nha." Kỷ Nhân luống cuống đưa tay giúp cô xoa.
"Xoa sai chỗ rồi, không phải chỗ này, em định xoa lên ngực tôi hả."
Kỷ Nhân lập tức rút tay về, sắc mặt càng đỏ: "Tôi thật sự không cố ý!"
"Không sao." Lục Gia Hòa cười nói: "Không cần xoa nữa, chỗ này tôi không đau lắm, nhưng thật ra miệng em......"
"Sao? Không lẽ sưng lên rồi?" Kỷ Nhân liếm liếm môi, đầu lưỡi chạm chạm ở chỗ va vào một hồi, không cảm nhận được dấu vết sưng to.
"Thoạt nhìn rất câu dẫn." Lục Gia Hòa nhẹ giọng nói.
Thứ còn hồng hơn cả môi, là mặt Kỷ Nhân, hồng đến mức sắp nhỏ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com