Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8:Sư tỷ đau lòng ta, ta liền không khó chịu.

Khi Phục Hạ còn là Yếm Xuân, nàng bắt đầu ngự kiếm sau Trúc Cơ, sau Kim Đan thì súc địa, thiên lý chỉ còn như một tấc, sau đó phi thăng, dứt khoát chính là thân tùy tâm động, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó.

Cho dù là thời điểm ngự kiếm ban đầu nàng cũng ngồi cao trên mây, nhìn tất cả phía dưới đều chỉ là con kiến. Nàng không sợ, cũng không bận tâm.

Nàng đối với việc này đã quen thuộc, không có chút cảm giác nào.

Hiện tại không giống nhau.

Hiện tại Phục Hạ ghi nhớ bản thân là phế vật, lạnh run rúc ở phía sau chỗ dựa nhỏ của nàng, vươn đôi tay, run rẩy túm góc áo Ninh Dung, tiếng nói ra cũng mang theo âm rung: "Sư tỷ, ta sợ. Cao quá chừng."

Thanh âm quá mức kiều mềm, vừa nói ra thì nàng đã thấy ghê tởm chính mình một chút.

Ninh Dung có lẽ cũng không nghe ra, nàng thực đau lòng mà đưa tay ra sau lưng, nắm lấy tay Phục Hạ, dứt khoát nói: "Vậy chúng ta đi xuống ngay bây giờ. Đi bộ cũng không sao."

Này thì không cần.

Đi bộ phải mất rất lâu, lãng phí thời gian chỗ dựa nhỏ.

Nàng chỉ là muốn lập hình tượng phế vật, Phục Hạ trăm triệu không nghĩ tới chỗ dựa nhỏ của nàng lại tri kỷ như vậy, trong lòng vừa buồn cười lại cảm động. Nàng thấy Ninh Dung thật sự muốn đi xuống, vội vàng nắm lấy tay đang kết ấn của sư tỷ: "Không có việc gì không có việc gì, không phải sắp đến nơi rồi sao?"

Thanh âm chuyển biến quá nhanh.

Phục Hạ cảm thấy có chút kỳ quái, cố gắng dùng giọng mềm mại bù đắp: "Có sư tỷ bên cạnh, ta liền cái gì cũng không sợ nữa."

Tay kết ấn của Ninh Dung dừng lại, cả người cũng có chút cứng đờ.

Phục Hạ nhìn lưng chỗ dựa nhỏ nàng ngay trước mắt, nhìn cổ trắng nõn, đi xuống thì là vòng eo tinh tế nhưng đầy sức lực.

Trong đầu nàng như là có một sợi dây đang đứt, giống như cái gì cũng không biết. Lại giống như thanh tỉnh nhìn mình nắm chặt tay Ninh Dung lại, đặt tới trên eo Ninh Dung.

Phục Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cả người giống như bị chia thành hai nửa.

Một nửa nhảy chân mắng chính mình: "Đồ lưu manh! Đồ háo sắc! Vô liêm sỉ!"

Nửa kia ôm lấy eo sư tỷ, cảm giác sư tỷ vốn đã hơi cứng đờ lại càng thêm cứng đờ, nàng cười khiêu khích với nửa kia, hận không thể đá cái tiểu nhân nửa kia từ trên mây đá đi xuống.

Liêm sỉ hiện tại thật sự đã không còn.

Phục Hạ đem da mặt ném sang một bên, nhìn y phục màu xanh nhạt trước mắt, đem mặt áp vào trên lưng Ninh Dung, trên tay vẫn run run rẩy rẩy, mềm giọng nói dối với Ninh Dung: "Vừa rồi có một con chim bên cạnh ta bay qua, nhanh quá sư tỷ, ta thật sự rất sợ."

Ninh Dung vốn định gạt tay sư muội ra thì dừng lại, đứng hình một lát, hỏi: "Thật sao?"

"Đúng vậy!"

Phục Hạ gật đầu lia lịa, lập tức lại như không chịu đựng nổi, đem mặt tiếp tục dán vào lưng Ninh Dung, muốn tiếp tục làm nũng, lại không biết nói gì nên đơn giản nhắm mắt: "Hu hu hu, sư tỷ đừng lo cho ta, ta nhắm mắt, không nhìn thì sẽ không sợ!"

Ninh Dung cảm thụ được độ ấm của người phía sau, thân mình vẫn cứng. Nàng không nói gì, chỉ âm thầm tăng nhanh tốc độ.

Phục Hạ nói nhắm mắt sẽ không sợ, nhưng nàng căn bản không sợ, cho nên cũng không có nhắm mắt.

Mà nàng lại ỷ vào chỗ dựa nhỏ không thấy nàng, không kiêng nể gì mà nhìn bả vai, cổ, vòng eo của chỗ dựa nhỏ.

Lúc này không biết vì sao liền có chút kiêu ngạo của sư tổ.

Ai.

Sao lại có một đồ tôn tốt như vậy chứ?

Cũng không biết những lão bất tử từ 3000 năm trước hiện tại còn ở đây không. Đặc biệt là cái tên tổn thọ Cốc chủ họ Mai kia: năm đó mỗi ngày đều dắt tiểu đồ đệ đến trước mặt ta khoe khoang, phiền không chịu nổi. Hiện tại thì đã lý giải rồi. Ta nếu như năm đó liền gặp người như vậy, cho dù phải dụ dỗ cũng phải lừa đến môn hạ mình làm đồ đệ, sau đó liền mỗi ngày dắt đi tìm tất cả những người quen biết để khoe khoang, khiến bọn họ biết đồ đệ lợi hại đến mức nào.

Đồ tôn này của mình, không chỉ có thiên phú cực cao, hơn nữa làm việc trầm ổn đáng tin cậy, tu luyện nỗ lực, biết chiếu cố người, đặc biệt hiền lành. Còn cả chuyện diện mạo xinh đẹp, dáng người đẹp. Chỉ là một trong những ưu điểm không đáng nhắc tới nhất của nàng.

Hảo đi. Vẫn là rất đáng giá nhắc đến.

Phục Hạ nhìn Ninh Dung sắp sửa hạ xuống, nghĩ lập tức liền phải buông tay khỏi chỗ dựa nhỏ không đáng tin cậy của mình, rất là mất mát mà sờ sờ eo Ninh Dung. Sau đó liền rụt tay về.

Giống như còn có thể cảm nhận được vòng eo ấm áp cứng cỏi vừa rồi trong lòng bàn tay.

Phục Hạ giả vờ chân mềm đứng ở trên mặt đất, tự mãn vô liêm sỉ mà tưởng tượng, diện mạo và dáng người quả thật là không thể không nhắc đến.

Chỗ dựa nhỏ của ta là tốt nhất.

Phục Hạ còn đang suy nghĩ như thế nào cùng những lão bất tử kia nhắc tới chỗ dựa nhỏ này của mình, một chút cũng không chú ý, bởi vì nàng sờ như vậy, khiến thanh kiếm dưới chân sắp rơi xuống đất kia dao động nhẹ.

Ninh Dung thu hồi kiếm, giống như còn có thể cảm nhận được sự tiếp xúc của người kia vừa rồi trên eo. Nàng có chút mặt nóng, muốn tránh khỏi Phục Hạ để bình tĩnh một chút, nhưng lại vừa thấy người kia vừa đứng xuống liền hơi hơi lảo đảo, nàng vẫn đi qua, bất đắc dĩ mà đỡ lấy cánh tay Phục Hạ: "Không thoải mái sao?"

Diễn tốt thì liền dừng lại......

Phục Hạ liên tục khuyên bản thân.

Nhưng nàng vẫn không hề kiềm chế: "Cũng tạm."

Nàng nhu hòa cười: "Chỉ là chân mềm, đau đầu, có chút muốn nôn."

Ninh Dung đỡ Phục Hạ đi được hai bước, nhìn nàng đi đường càng ngày càng lảo đảo, giống như tùy thời có thể té ngã, có chút lo lắng mà nhíu mày.

Cánh tay đang đỡ ở khuỷu tay đột nhiên thu hồi, Phục Hạ trong lòng giật mình, nàng liên tục hồi tưởng bản thân vừa rồi có phải không cẩn thận diễn quá đà hay không.

Còn chưa kịp cúi đầu đi xem chân, liền nhìn thấy Ninh Dung ngồi xổm trước mặt, nghiêng đầu nói: "Ta cõng ngươi."

Bùm bùm bùm.

Phục Hạ nghe tim đập, có chút hoài nghi nó muốn đánh vỡ lồng ngực nhảy ra cho Ninh Dung nhìn xem.

Một đồ tôn tốt như vậy.

Tốt như vậy......

Phục Hạ nhìn Ninh Dung còn đang ngồi xổm, xem ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, lông mi thật dài, phía dưới một đôi mắt thủy nhuận ôn hòa, không biết có phải hay không bởi vì động tác xoay người này, đuôi mắt hơi hơi hếch lên, nhìn càng tươi sống.

Người tốt như vậy......

Phục Hạ trong lòng liên tục lặp lại câu này.

Đột nhiên liền lật đổ ý nghĩ vừa rồi.

Đồ tôn tốt như vậy không thể đưa bất luận kẻ nào xem, nhất định phải giấu kỹ. Bằng không những lão già bất tử kia thấy khẳng định muốn cùng nàng đoạt người.

Cũng không thể để người khác biết.

Phục Hạ không có đồ đệ, không biết đây là tâm tình gì, chỉ là nhìn Ninh Dung cái dạng này, khó được có chút ngượng ngùng.

Nàng nhìn Ninh Dung còn đang nhìn, không tiếng động thúc giục, cúi người ghé vào lưng Ninh Dung, dùng tay câu lấy cổ Ninh Dung.

Tranh thủ lúc Ninh Dung còn chưa đứng lên, Phục Hạ nhanh chóng bám vào, sợ Ninh Dung đứng lên quá mạnh sẽ té ngã còn ấn nhẹ lưng nàng. Chờ sư tỷ đứng vững thì lại bò lên lưng nàng cọ cọ mặt.

Phục Hạ lại làm nũng: "Sư tỷ thật tốt, sư tỷ giỏi quá, sư tỷ yêu thương ta, ta liền không khó chịu."

Trần Lang các cùng Niệm Hàn tông luôn luôn giao hảo, vì tỏ vẻ coi trọng, trước đây luôn do đệ tử có bối phận lớn nhất đương đại tới đưa.

Từ Ninh Dung bắt đầu đi theo chuẩn bị tông môn đại hội, liền luôn nàng tới.

Cho nên Ninh Dung đối Trần Lang các cũng coi như là tương đối hiểu rõ.

Lần này cũng vậy, nàng dừng lại ở cửa Trần Lang các, vừa mới đến gần hai bước, đệ tử thủ vệ ở cửa lập tức liền nhận ra nàng. Cười chào hỏi Ninh Dung: "Ninh tiểu thư tới? Tiểu thư chúng tôi ngày hôm qua còn nhắc mãi nói Niệm Hàn đại hội sắp bắt đầu rồi, Ninh tiểu thư năm nay sao còn chưa tới? Hiện tại quả nhiên tới rồi."

Phục Hạ thất thần, nghe Ninh Dung giải thích cùng hộ vệ. Trong lòng nàng rối bời, còn đang dư vị sự tim đập nhanh vừa rồi.

Nàng tò tò đi theo Ninh Dung đi vào trong các, tìm đến Trưởng lão thu thiệp trước đây.

Lúc này nàng mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, vừa rồi cái hộ vệ kia nói, có người hỏi thăm chỗ dựa nhỏ của nàng a.

Phục Hạ nhìn Ninh Dung đem thiệp giao cho Trưởng lão, nói chút lời khách sáo.

Trưởng lão thu thiệp, thịnh tình mời Ninh Dung: "Sư điệt ở lại, dùng một bữa cơm, nghỉ hai ngày rồi hãy trở về."

Ninh Dung cười lui về phía sau một chút, khom người: "Đa tạ hảo ý, nhưng trong tông còn có rất nhiều việc, năm nay Trưởng lão Hiên Đường bế quan, ta còn phải trở về xem. Thật sự không có thời gian."

Trưởng lão lại khuyên vài câu, Ninh Dung kiên quyết thoái thác.

Cuối cùng nàng vẫn rời đi.

Phục Hạ cho rằng Ninh Dung còn muốn cùng cái cô tiểu thư kia nói một câu, kết quả Ninh Dung mang theo nàng, lập tức liền ra khỏi Trần Lang các, bước lên con đường nhỏ ở cửa.

Phục Hạ không biết chỗ dựa nhỏ nàng cùng người gọi là tiểu thư kia là quan hệ gì, cũng không muốn biết chỗ dựa nhỏ vì sao không nói chuyện với người ta một câu, nhìn Ninh Dung vội vã muốn đi, nghi hoặc hỏi: "Vì sao không ở lại thêm chốc lát?"

Ninh Dung nhìn nhìn sắc trời, vẫn giữ bộ dáng ổn trọng kia: "Ngươi không phải sợ cao sao? Chúng ta đi ngay bây giờ, thì ngày mai có thể đi đến Lê Thành."

Phục Hạ trong lòng chấn động.

Nàng nhìn kỹ Ninh Dung.

Ninh Dung cứ đi ở phía trước, không có quay đầu lại xem nàng.

Cử chỉ như thể việc nhân nhượng, chiếu cố nàng là lẽ đương nhiên, cũng không cần nàng cảm tạ hay để ý.

Đời trước bao nhiêu đòn minh thương ám kiếm nàng đều chịu qua, bao nhiêu trọng thương dưỡng mấy năm đều sẽ tốt.

Hiện tại Phục Hạ lần đầu tiên có loại cảm giác này.

Nàng có chút mờ mịt mà lôi kéo vạt áo trước lồng ngực nàng, có chút bất lực mà tự hỏi:

Tim đập nhanh như vậy, có phải hay không ta sắp chết?

Tác giả có chuyện nói:

Đợt này thật sự, đến cả đồ háo sắc cũng không kiềm chế được trêu chọc.

Ta thật sự muốn cho tình cảm tuyến mau một chút, để các nàng lập tức ở bên nhau ôm ấp hôn hít.

Nhưng ta quá yêu song hướng yêu thầm, thật sự.

Ta quá yêu sự ái muội giữa những tỷ tỷ xinh đẹp. Ta thật sự, không cưỡng lại được.

Chính là như vậy, cảm tạ mọi người xem đến nơi đây, khom lưng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com