Chương 56 ( Xem phim cùng nhau)
Đợi người mang đồ vật giao đến, Cù Tân Cương mới biết được việc gì đó mà Phó Bá Đông đã tìm được cho cô làm.
Một cây đàn piano, bên ngoài có màu trắng sáng bóng, những cạnh viền được làm bằng bạc mạ vàng, khá trầm, cũng rất đẹp mắt.
Lưu a di quay người lạibảo Cù Tân Cương đi tới nhìn xem: “Đồ vật này có vẻ rất đắt.”
Phải không, Cù Tân Cương thầm nghĩ.
Cô ngồi xuống, có chút bối rối, một lúc sau mới nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Như thế nào lại thật sự mua rồi a."
Lưu a di cũng thận trọng đứng ở một bên, tò mò nhìn chung quanh: “Sau khi từ Hạnh An đến đây, đàn piano ở nhà cũ đã bị mang đi bán đấu giá, tiểu thư dường như đã lâu không động đến đàn, nơi này cũng không có chỗ."
Bà dừng một chút, rồi nói: “Hiện tại lại có thêm đồ vật như vậy, vẫn là không quen thuộc.”
Cù Tân Cương chậm rãi nhấn một phím, tiếng đàn piano vang lên.
Lưu a di cười nói: “Ta nghe không hiểu được, cũng không biết được có tốt hay không tốt, chi bằng ta sẽ quay một video ngắn gửi cho tiểu thư xem?”
Cù Tân Cương vội vàng lắc đầu, lổ tai đều đỏ lên, “Đừng quay a.”
Lưu a di không có thật sự quay, nhưng bà lại gửi tin nhắn cho Phó Bá Đông, chụp ảnh sau đó gửi đi.
Lần trước Cù Tân Cương nhìn thấy đàn piano, vẫn là khi đang ghi hình trong chương trình, nếu không phải Mạnh Tử Linh mời cô cùng nhau đến, cô vẫn là muôn phần từ chối.
Trong chương trình là một cây đàn thẳng đứng, không tính là tệ, nhưng so với cây đàn trước mặt, có sự chênh lệch rõ ràng.
Hiện tại lại nhìn thấy đàn piano, tâm trạng của Cù Tân Cương dường như lại thay đổi, biết rằng là Phó Bá Đông đặc biệt chuẩn bị, cô không có chút phản kháng, trái tim quá nóng, lại cảm thấy bất ngờ.
Cô nghĩ về Phó Bá Đông, khi tay chạm vào phím trên đàn, có cảm giác như đang chạm vào lưng Phó Bá Đông.
Cù Tân Cương từ trước đến giờ chưa từng nghĩ, cô còn có thể so sánh piano với Phó Bá Đông, cô luôn không nhịn được mà nghĩ đến Phó Bá Đông, hiện tại còn hơn thế.
Lưu a di không xem cô thêm, tránh không làm người khác xấu hổ, gửi tin nhắn cho Phó Bá Đông xong, bà trở về phòng.
Điện thoại di động trong túi của Cù Tân Cương đột nhiên rung lên, cô nhanh chóng lấy ra, nhìn thấy tên ghi chú, miệng khô khốc.
Là Phó Bá Đông gọi đến.
“Nhìn thấy rồi sao?” Phó Bá Đông trầm giọng nói, có lẽ bởi vì đặt điện thoại khá gần, nên có thể thấy rõ hơi thở.
Bên cạnh Phó Bá Đông dường như đang có người nói chuyện, âm thanh rất lớn, phát âm tiếng anh rất chuẩn.
Đại khái là đang họp.
Cù Tân Cương ngẩn người, sau đó rất nhẹ chạm vào phím đàn, nhưng không có ấn xuống, "Nhìn thấy rồi, em đang dưới lầu."
"Thích không?" Phó Bá Đông lại hỏi.
Trong điện thoại, Phó Bá Đông cố ý hạ thấp giọng cơ hồ bị âm thanh phía sau lấn át, trở nên có chút mơ hồ.
Cù Tân Cương chạm vào phím đàn: “Chị làm sao lại đột nhiên mua đàn?”
"Chị trước kia dường như có đề cập đến một lần, hiện tại mới bắt đầu hành đồng, vẫn là có chút muộn." Phó Bá Đông cười nhạt nói.
Nghe gần bên tai, hơn nữa thanh âm của Phó Bá Đông khá trầm, Cù Tân Cương thậm chí có thể cảm nhận được sự cộng hưởng.
Người nói dần dần tăng tốc độ nói, có vẻ rất phấn trấn, sau cùng dường như đã đạt đến điểm mấu chốt, sau một lúc dừng lại, nhấn mạnh một số từ quan trọng.
Cù Tân Cương nhớ đến, Phó Bá Đông quả thực đã đề cập, chỉ là thời điểm đó trong lòng cô không tin.
Rất trống rỗng, trống đến nổi chứa đựng không được đàn piano.
Hiện tại đã đầy đủ rồi, dường như cho thêm vào một chút gì đó đều quá nhiều, Phó Bá Đông đã chiếm hết nhất mẫu tam phân* trong lòng cô.
*Nhất mẫu tam phân: Có nghĩa đơn giản như trong trái tim có bốn phần nhưng đã chiếm hết ba phần.
"Em còn tưởng chị chỉ tùy tiện nói nói." Cù Tân Cương nói.
Phó Bá Đông cười nói: “Chị là loại người đó sao?”
"Không phải."
"Đương nhiên không có, lừa dối em, chỉ sẽ không làm." Phó Bá Đông nhẹ giọng nói.
Hơi thở của Cù Tân Cương hơi ngưng trệ.
Bên kia điện thoại, vẫn có người đang sôi nổi nói chuyện.
Thời điểm này đối với việc bày tỏ tình cảm, giống như việc cô cùng với Phó Bá Đông vụng trộm ở nơi công cộng. Cô không biết làm sao Phó Bá Đông có thể nói được điều đó, cô vừa nghe, liền mặt ửng đỏ.
"Chị đang họp sao?" Cù Tân Cương hỏi.
“Òh.” Phó Bá Đông chậm rãi nói: “Cuộc họp nhỏ, chỉ là giới thiệu sản phẩm, yên tâm, mọi người đều chú ý đến sản phẩm, không ai quan tâm đến chị, mọi người cũng không nghe được chị đang nói gì."
Cù Tân Cương nghĩ, làm sao sẽ không có người không quan tâm đến Phó Bá Đông, Phó Bá Đông nói không được, e là sản phẩm phải làm lại.
Phó Bá Đông lại nói: “Hay là, em chơi thử một đoạn cho chị nghe.”
"Chị làm sao không trở về tự mình thử á."
Cù Tân Cương không sẵn lòng, tay chạm vào phím đàn, không chạm vào nữa.
Phó Bá Đông hạ giọng nói: "Chị thiếu kiên nhẫn, em nên cho chị biết tiền của chị dùng có xứng đáng hay không."
Cù Tân Cương lại nghĩ, thời điểm Phó Bá Đông lặng lẽ tiêu tiền, tựa hồ không quan tâm có đáng hay không.
"Tiền không thể lãng phí, chị còn muốn tiết kiệm tiền mua cho chúng ta một căn nhà mới." Phó Bá Đông cười nhẹ.
“Hả?” Cù Tân Cương nhịn không được, đành để điện thoại ra xa một chút, bảo vệ đôi tai tránh sự tức giận.
Nghĩ lại, trước đó Phó Bá Đông là có nói qua, cảm thấy đã mua căn nhà quá nhỏ, thực tế sống ở đây cũng khá tốt, cũng tính khá đầy đủ, không quá cô đơn.
Cù Tân Cương cảm thấy, với phong cách hành động của Phó Bá Đông, nói không chừng thực sự đang xem nhà rồi.
Cô ngập ngừng rồi nói: “Đừng, hiện tại sống cũng khá thoải mái.”
"Em thích liền được." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương hít một hơi thật sâu, bàn tay khép lại từ từ duỗi ra, "Em đã không còn quen nữa rồi, chỉ có thể chơi một đoạn cho chị nghe."
"Được.”
Sau đó Cù Tân Cương đặt điện thoại bên cạnh, nhấn nút loa ngoài, giơ tay lên không trung một lúc, mới hạ ngón tay xuống.
Các phím dường như lần lượt tạo ra các làn sóng đen trắng.
Phó Bá Đông rất chăm chú lắng nghe, không nói một lời.
Cù Tân Cương thực sự chỉ chơi một đoạn, nốt cuối cùng âm thanh cũng đã phát ra.
Liền vào lúc này, người giới thiệu sản phẩm đã nói xong, có người phụ họa, trong điện thoại di động vang lên một tràng pháo tay.
“Nghe hay.” Sau đó Phó Bá Đông cũng vỗ tay, rất nhẹ, gần như không nghe được.
Cù Tân Cương thấp giọng nói: "Chị đang đối phó ai."
"Đang nghiêm túc khen ngợi em, với bọn họ mới là thuận tiện đối phó." Phó Bá Đông thẳng thắn nói.
Cù Tân Cương lỗ tai nóng lên, không nhịn được trách móc: “Chị đang họp a, làm sao lại không tập trung.?”
Phó Bá Đông cười nói: "Vậy chị sẽ tập trung."
Cù Tân Cương liền nói: “Vậy chị tắt điện thoại đi a.”
"Em cúp máy đi."
Cù Tân Cương lợi dụng khoảng trống này, cẩn thận lắng nghe nhịp điệu lời nói của người khác, quả thực là đang giới thiệu sản phẩm gì đó, có lẽ là một sản phẩm mới chưa ra mắt, nên cô cũng không nghe nhiều, nhẹ nhàng nói, “Vậy em cúp máy đây.” Cô gõ nhẹ vào điện thoại, kết thúc cuộc gọi.
Cù Tân Cương ở nhà nhàn rỗi, buổi trưa ở thư phòng xem nhạc lý, thời điểm ăn cơm Lưu a di còn khuyên cô nên ra ngoài đi dạo, tránh khỏi sự nhàm chán khi ở nhà.
Lưu a di lục lọi tìm kiếm, từ trong phòng lấy ra một tấm phiếu đổi vé xem phim: "Muốn đi xem phim không, đây là hai ngày trước ta đi mua thức ăn, một cô gái tặng cho ta."
Phiếu đổi còn mới rõ ràng, nhìn thấy thời hạn còn dùng được lâu.
Cù Tân Cương trái phải cũng không có việc gì khác, chỉ đành phải cầm lấy, suy tính thời gian một chút, thời gian này mà đi xem, khi cô trở lại cũng là lúc Phó Bá Đông trở lại rồi.
"Đi." Lưu a di nói thêm: "Ta sẽ không đi, mua chút bắp rang hay gì đó, thời điểm năm mới hình như có không ít phim phát hành, cô đại khái cũng không có xem qua đi."
Sau khi Cù Tân Cương về nước liền không có xem qua điển ảnh, cũng không biết được bản thân có bỏ qua bộ phim hay nào không.
"Trở về sớm hơn sẽ tốt, muộn quá không an toàn." Lưu a di nhắc nhỡ.
Khi ra ngoài, Lưu a di ban đầu muốn Cù Tân Cương lái chiếc xe trong nhà, nhưng Cù Tân Cương không có bằng lái xe, Lưu a di lại nói sẽ đưa cô ra ngoài, Cù Tân Cương có chút ngại, nhanh chóng xua tay, nói sẽ có bạn đến đón.
Thực ra, Cù Tân Cương đi đến nơi đỗ xe công cộng, lên xe liền rời đi.
Trên đường đến rạp chiếu phim, cô bấm vào những mục hot của chương trình trên nền tảng truyền thông, xem một lúc, không ngờ lại nhìn thấy chính mình.
Chương trình đã phát sóng tối hôm qua, độ truy cập khá cao, ảnh chụp của cô xen lẫn với nhiều hình ảnh được chỉ sửa tinh tế đẹp mắt.
Thực sự Cù Tân Cương từng nghĩ sẽ nhìn thấy bản thân trong chủ đề này, có thể sẽ có một số bình luận không hay, nhưng không ngờ rằng không phải như vậy.
Cô có một vài cảnh nhắm mắt, điều đã được cắt bỏ, có người hỏi cô là nghệ sĩ của công ty nào, một số khán giả theo dõi chương trình đã cẩn thận trả lời câu hỏi giúp cô.
Nhưng có người không tin, bởi vì quần áo của cô không rẻ tiền, ngoại hình cũng quá đẹp mắt, không giống như là không có công ty.
Cù Tân Cương lại xem qua nội dung khác.
Một số cảnh quay nổi bật của chương trình đã được tung ra, vào cuối ngày ghi hình đầu tiên, Kim Minh Oánh đã phỏng vấn ngay tại chỗ, tình cờ được chụp ảnh Cù Tân Cương đang một mình lặng lẽ rời đi, có một người đứng ở cửa, dường như đang đợi cô.
Nhưng máy quay lại tập trung vào Kim Minh Oánh, mọi thứ sau đó dường như rất mờ nhạt.
Cù Tân Cương trong video nhìn thấy mình đang đi về phía Phó Bá Đông, nếu như cô không có mặt ở đó, cô vẫn sẽ không nhận ra bóng người mờ mịt phía xa chính là Phó Bá Đông.
Mọi thứ dường như không thể diễn tả được vì chất lượng hình ảnh mờ nhạt, trái tim Cù Tân Cương lỡ một nhịp, cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ trước đây, Phó Bá Đông đã thay đổi ý nghĩ đối với cô.
Phát hiện bất ngờ này khiến cô vô cùng hạnh phúc, cô không nhịn được mà cong khóe môi, hình ảnh mờ nhạt của cô cùng Phó Bá Đông cắt ra, rồi lưu vào album ảnh.
Không ai biết người đang đợi cô là Phó Bá Đông, cũng không ai biết cô đang đi về phía Phó Bá Đông.
Trên mạng luôn có đủ loại bình luận, bao gồm khen ngợi, khen ngợi, cũng có chê bai, khinh thường.
Cù Tân Cương nhanh chóng thoát ra, cũng không quan tâm lắm.
Lịch chiếu phim sau tết không khác nhiều so với dịp Tết Nguyên Đán, vẫn là lịch chiếu phim như cũ.
Cù Tân Cương đổi một bộ phim hài nhẹ nhàng, gọi bông ngô cùng trà sữa, rồi mang vào rạp chiếu phim.
Thời điểm này đến xem phim đã không còn nhiều người, sau tết, là ngày làm việc, học sinh cũng đã bắt đầu học.
Một khu vực quan sát rộng, chỉ có vài người xem.
Cù Tân Cương ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cô luôn thích vị trí cuối, chỗ ngồi rất cao, không ai có thể nhìn thấy cô đang làm gì, có vẻ là một vị trí rất riêng tư thoải mái.
Thời điểm bộ phim bắt đầu phát sóng, ở hàng giữa có một cặp đôi đang chơi đùa, không khỏi bật cười vài tiếng.
Cù Tân Cương liếc nhìn qua, có chút ghen tị.
Cô rất ít khi đi xem phim một mình, mà luôn dẫn theo một hai người đi cùng, bởi vì cô đảm bảo về vé cùng đồ ăn thức uống, cho nên như thế nào cũng sẽ có người nguyện ý đi cùng cô.
Cù Tân Cương nghĩ, xem phim một mình, đúng là có một chút cô đơn, dù chỉ là một bộ phim hài nhẹ nhàng.
Phim rất dài, hơn hai tiếng đồng hồ, bởi vì ngồi ở vị trí quá cao, lượng khán giả thưa thớt trong rạp, cô có thể dễ dàng nhận ra hành động của đôi bạn trẻ ở giữa.
Nhìn thấy cảnh phim chiếu đên, chàng trai bắt chước tư thế giả tạo của nữ chính, rúc vào người cô gái, bị cô gái vỗ nhẹ vào mặt.
Chàng trai quay mặt đi lại trở về, lần này cô gái không từ chối, để cho đầu chàng trai dựa trên vai mình.
Cù Tân Cương hai bên đều rất hứng thú quan sát, cơ hồ không để ý đến tin nhắn âm thanh của Phó Bá Đông.
Bởi vì đang ở trong rạp chiếu phim, nên Cù Tân Cương hạ giọng, dùng tai lắng nghe.
Phó Bá Đông có vẻ có chút buồn bực: "Ra ngồi rồi sao?"
Cù Tân Cương đánh máy.
"Oh, Lưu a di cho em vé xem phim. Chị trở về rồi sao? Hôm nay thật sớm."
Phó Bá Đông nhanh chóng gọi điện đến, lập tức cuộc gọi được kết nối, đại khai Phó Bá Đông đã chạm vào phím đàn vài lần, những thanh âm không đều đặn vang lên xen kẽ.
“Họp xong không còn việc gì khác, chị liền trở về.” Phó Bá Đông dừng một chút, “Không nghĩ tới khi trở về chỉ nhìn thấy đàn, không nhìn thấy người.”
Cù Tân Cương trầm giọng nói: “Em không biết chị sẽ về sớm như vậy, cho nên đã ra ngoài xem phim.”
"Xem bộ phim gì?"
Cù Tân Cương nói tên phim.
"Xem có hay không."
Cù Tân Cương ngẩng đầu nhìn màn hình: “Cũng được, còn chưa xem hết.”
"Xem ở đâu, chị cũng xem." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương ngẩn ngơ, nhìn thoáng qua thời gian, "Chị cũng muốn xem? Đợi chị đến, dường như có chút muộn."
Phó Bá Đông cười nói: "Vậy ăn cơm tối xong lại tiếp tục xem, hay là em không muốn xem phim cùng chị?"
Cù Tân Cương làm sao lại không muốn, cô vẫn là gửi đi vị trí. Cô chỉ là cảm thấy, Phó Bá Đông không giống như thích xem phim.
Trước khi phim kết thúc, Phó Bá Đông liền đã đến ở tầng dưới.
Cù Tân Cương xem phần còn lại một cách lơ đãng, cảnh cuối cùng kết thúc, đứng dậy bước ra ngoài, thời điểm vội vàng bước vào thang máy, nghe thấy phía sau có người gọi.
"Cương Cương."
Cù Tân Cương vội vàng quay lại, nhìn thấy Phó Bá Đông khoanh tay đứng ở khu vực chờ, mái tóc xoăn buộc thành đuôi ngựa thấp, đôi cao gót được thay bằng đôi giày đế bằng dự phòng trong xe, nhìn có vẻ dường như đã tự mình lái xe đến.
Phó Bá Đông nói: “Đi ăn cơm, ăn cơm xong liền quay lại đây xem phim.”
Dừng một chút, cô lại nói: “Bồi chị, chị muốn xem.”
Cù Tân Cương đáp lại, đợi Phó Bá Đông tới gần, cô cũng tiến về phía trước, giả vờ tùy ý va vào vai Phó Bá Đông, để giữa hai người không có khoảng cách.
Phó Bá Đông nhìn thấy cô cố ý hành động, chỉ đơn giản nắm lấy tay nàng, trong lòng bàn tay mát lạnh, tựa như đang truyền hơi ấm từ nhau.
Cù Tân Cương cùngPhó Bá Đông lần lượt bước vào thang máy, khi thang máy đi xuống, không ít người tiến vào.
Cù Tân Cương hạ mắt xuống, nhìn hai bàn tay đan vào nhau của mình cùng Phó Bá Đông, thật là quang minh chính đại, ngầm hiểu lẫn nhau.
Cô tránh một chút, nhưng bị Phó Bá Đông giữ lấy thật chặt.
Phó Bá Đông quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy giúp chị làm ấm tây a.” Cô nói một cách tự nhiên.
Lòng bàn tay của Cù Tân Cương bị nhéo, đầu tim bắt đầu ngứa ngáy. Cô nghĩ thầm, tốt nhất thực sự chỉ là làm ấm đôi tay.
"Chị đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, rất gần, cứ đi bộ qua bên đó." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương gật đầu, không thắc mắc đã đặt nhà hàng ở đâu, ánh mắt vô tình rơi vào bàn tay đang giữ giữa cô cùng Phó Bá Đông.
Lúc đi qua đường, Phó Bá Đông giữ rất chặt, đột nhiên nói: "Có người tới gặp đạo diễn, muốn mời em qua công ty họ, hôm nay đạo diễn có đến gặp chị để hỏi ý kiến, chị nói đều tùy thuộc vào chủ ý của em.”
Trên màn hình của một tòa nhà cao hiển thị, quảng cáo của nữ diễn viên nổi tiếng.
Cù Tân Cương ngẩng đầu, lắc đầu nói: "Không kí, nghỉ ngơi một thời gian, đợi đến khi năm học sau, em muốn quay lại học."
Phó Bá Đông đột nhiên cười cười, : "Em dùng từ ‘học’, tựa hồ chị. . . "
"Oh?"
"Tự hồ chị, giống như chiếm hữu em rất nhiều tiện nghi ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com