Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64 + 65



Chương 64: Đồ ngu.



Bên trong hang động nóng rực, Giang Vũ Dao chạy đằng trước không ngừng dùng kiếm khí để mở đường, còn Diệc Thu thì bị Lạc Minh Uyên vác trên vai chạy một mạch như điên về phía lối ra.

Cái hang động này bị con chó đen kia làm cho quá nóng, nóng đến mức khi chạy vội dấy lên gió cũng trở thành làn sóng nhiệt ập thẳng vào mặt, nóng hổi tới độ kinh người, làm người mất đi năng lực tự hỏi.

Tiếng đánh nhau phía sau vang rung trời, thật lâu chưa từng dứt.

Vết thương trên người Lạc Minh Uyên tuy chưa lành nhưng vào thời khắc mấu chốt cần phải chạy trốn, bước chân của hắn vẫn luôn rất nhanh.

Diệc Thu bị hắn đưa đi mỗi lúc một xa, đợi đến khi nhìn lại, bóng dáng U Nghiên đã sớm biến mắt bên trong tầm mắt nàng, thứ duy nhất có thể nhìn thấy từ xa xa chỉ có ánh lửa nóng rực vẫn còn đang lập loè kia.

"Tiểu trư chân, ngươi thả ta xuống đi, sư tỷ ngươi đã dập tắt lửa rồi, ta có thể tự chạy được!" Diệc Thu vì muốn giảm bớt chút gánh nặng cho Lạc Minh Uyên mà lớn tiếng kêu.

Nhưng Lạc Minh Uyên không để ý đến nàng, hơi hơi nâng vai lên để vác nàng cho dễ dàng hơn rồi sau đó tiếp tục lao về trước.

Phát hiện bản thân mình không cần phải làm gì, đầu óc Diệc Thu nhất thời rơi vào trạng thái chết máy.

Sau một khoảng thời gian chết máy ngắn ngủi, dòng suy nghĩ của nàng rốt cuộc trở nên rõ ràng hơn so với lúc nãy.

"Hệ thống! Hệ thống biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm!"

【 Đây đây. 】

"Cái con chó lớn đen xì vừa nãy... Chính là Hoạ Đấu trong miệng điểu nữ nhân là cái thứ gì thế, có thể giải thích được không?"

【 Họa Đấu là hung thú thượng cổ trong thế giới 《 Cành Héo Úa 》, thân hình tựa như chó đen, thiên về điều khiển lửa, tương truyền có thể phun ra nuốt vào tất cả ngọn lửa trên thế gian, từng làm nhân gian rơi vào một hồi tai nạn cực kỳ đáng sợ, là một loại tồn tại vô cùng nguy hiểm. Chẳng qua nó đã mai danh ẩn tích ở nhân gian hơn hai ngàn năm nay rồi. 】

Cái quỷ gì thế?

Cái con chó lớn đen xì này là hung thú thượng cổ trong 《 Cành Héo Úa 》?

Cái tên Tiểu Điểu Cô Cô Phi hố người kia đã từng nhắc đến con chó đen kia ở nơi nào sao?

Diệc Thu tự nhận bản thân hiểu rất rõ về thế giới quan của《 Cành Héo Úa 》, nhưng nói đến Họa Đấu nàng thật sự không hề có ấn tượng về nó.

Nhưng cho dù có bỏ qua không đề cập đến nguyên tác thì nhân gian xuất hiện thứ như vậy cũng đã thái quá lắm rồi.

Thế nên kết giới ở sâu trong hang động kia là dùng để phong ấn một sợi hồn phách của thượng cổ hung thú Họa Đấu sao?

Mà con chó nhỏ màu đen nàng từng nhìn thấy trên đường đi vào có lẽ chính là Họa Đấu với một linh hồn không đầy đủ sau khi bị phong ấn, sở dĩ nó ngủ ở nơi này là vì nó muốn bảo vệ hồn phách của mình?

Không đúng không đúng, có lẽ không phải bảo vệ, trên người con chó nhỏ kia hoàn toàn không có yêu khí, thấy thế nào cũng không đủ tính uy hiếp.

Có lẽ vì nó mất đi hồn phách cùng với sức mạnh của mình nên nó mới mất ý thức nằm hấp hối tại đây.

Hơn nữa nếu chỉ có Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên đến đây, chưa chắc đã đánh vỡ được phong ấn này.

Mà phong ấn kia dù gì cũng đã tồn tại hơn hai ngàn năm, nó đã lung lay sắp đổ từ sớm, mặc kệ người phong ấn là ai, thì với năng lực của U Nghiên, đánh vỡ cái này lại chẳng phải việc gì khó.

Hèn gì chim Ế biết rõ U Nghiên ở bên cạnh Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên, nhưng vẫn cứ giết người bằng ma chủng của U Nghiên, dùng nó để kích thích U Nghiên.

Bây giờ mới thấy, nàng hoàn toàn chỉ muốn tương kế tựu kế, dẫn U Nghiên đến nơi phong ấn hung thú thượng cổ, mượn tay Họa Đấu, giết chết Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên.

Để tiêu diệt hồn phách hai người, không ngần ngại thả hung thú thượng cổ ra, xem ra con chim Ế này thật sự rất tàn nhẫn.

Lúc Diệc Thu xem tiểu thuyết, chỉ cảm thấy U Nghiên rất là điên mà chưa từng nghĩ rằng vị nữ ba bị U Nghiên đùa giỡn trong lòng bàn tay này lại có thể điên đến mức ấy.

Không thể không nói, cốt truyện mới ở hiện tại thật sự quá kích thích.

Cái từ hung thú thượng cổ này vừa nghe là đã thấy ngầu rồi, liệu điểu nữ nhân kia đối phó được không?

Nghĩ đến đây, Diệc Thu không khỏi trầm mặc một lát, sau đó nhịn không được mà hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói xem hung thú thượng cổ này, ừm  —— nó mạnh lắm hả?"

【 Đó là đương nhiên, sức mạnh thời kỳ thượng cổ vô cùng hùng mạnh. 】

"Vẫn chưa thể hình dung rõ, thời kỳ thượng cổ là khoảng bao lâu? Có lớn hơn điểu nữ nhân 3000 tuổi không?"

【 Thời kỳ thượng cổ hay còn gọi là thời kỳ Hồng Hoang, đến nay cũng trên vạn năm rồi. 】

"Hung thú vạn năm!"

Diệc Thu nhanh chóng hít ngược một ngụm khí lạnh.

Khi càng ngày càng tiến gần đến cửa hang động, bọn họ cũng chạy tới cuối biển lửa.

Phía sau bọn họ vẫn là hơi nóng ngút trời, nhưng đi đến con đường trước mặt không khí lại trở nên mát mẻ hơn nhiều.

Thấy "xiên thịt ma" do chim Ế làm ở đằng xa xa, đầu óc suy nghĩ hỗn loạn của Diệc Thu đột nhiên ngây ra một lúc.

Chạy đến đây rồi, xem ra chạy thêm một chút nữa là có thể chạy khỏi nơi này.

Nhưng U Nghiên vẫn còn đang kéo dài thời gian cho mọi người... Đến tận bây giờ nàng vẫn chưa ra, là vì thời gian kéo dài chưa đủ nhiều hay là vì không có cách thoát thân?

Nghĩ vậy, Diệc Thu vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng vốn dĩ không lo lắng đột nhiên trở nên bất ổn.

Hình như nàng bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi.

Cảm giác ấy rất giống với cái ngày còn ở Tiên Lộc Môn, nàng thấy dị tượng trên bầu trời, trong lúc lửa lớn đứng nghe người ta nói U Nghiên bị thương khiến nàng chẳng thể nào yên tâm nổi.

Hệ thống nói Họa Đấu là hung thú thượng cổ đã tồn tại vào vạn năm trước.

Là vạn năm trước!

Lúc ấy trên đời còn chưa có U Nghiên.

U Nghiên mạnh không?

Ở dưới ngòi bút của Tiểu Điểu Cô Cô Phi, vị đại vai ác này mới thành niên chưa được lâu thì đã rời khỏi Côn Luân tiên sơn, tự đi đến Ma giới một mình.

Hơn 2500 năm, nàng dựa vào thực lực của bản thân bò ra khỏi thây sơn biển máu của Ma giới, cuối cùng lấy thân phận "ngoại tộc" ngồi vững lên vị trí Ma Tôn.

Nàng không chỉ dùng những lời nói dối trùng trùng điệp điệp tra tấn nam nữ chủ đến mức mất đi tất cả, mà nàng còn lợi dụng hết tất cả những vai phụ có thể lợi dụng được. Hầu như không đánh mà vẫn có thể khuấy đảo toàn bộ Thiên giới, vừa làm Thiên Đế hao binh tổn tướng vừa làm hắn đau mất con cưng.

Một vai ác như vậy tất nhiên là một kẻ rất mạnh.

Nhưng nàng mạnh, không chỉ mạnh về sức lực.

Càng nhiều hơn là nàng tàn nhẫn độc ác không từ thủ đoạn, có thể lợi dụng mọi thứ nhưng đồng thời có thể vứt bỏ tất cả.

Sở dĩ U Nghiên trong《 Cành Héo Úa 》 cường đại là do nội tâm của nàng không hề có nhược điểm.

Nếu một người có nhược điểm thì dù có được sức mạnh áp đảo hết tất thảy, người đó chắc chắn vẫn sẽ bại bởi nhược điểm ấy.

Như hôm nay xuất hiện con Họa Đấu này chẳng hạn...

Nếu là U Nghiên trong nguyên tác, chắc chắn sẽ vỗ cánh rời đi một mình, hoàn toàn không màng đến sự chết sống của người khác.

Nhưng hiện tại, điểu nữ nhân kia lại lựa chọn ở bên trong biển lửa một mình để kéo dài thời gian Họa Đấu đuổi theo.

Bọn họ cuối cùng cũng chạy ra khỏi hang động đáng sợ kia, nhưng bên trong ánh lửa cháy ngút trời vẫn chưa thấy bóng dáng U Nghiên chạy ra.

U Nghiên sẽ ổn thôi phải không?

U Nghiên lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện...

Diệc Thu không ngừng tự an ủi trong lòng.

Mà cũng chính vào lúc này, theo ngọn lửa bừng lên trong hang động, nàng nghe thấy tiếng kêu to của một con chim khổng lồ truyền đến, to đến độ có thể xuyên thấu tận chân trời.

"Cái tiếng này..." Giang Vũ Dao thoáng dừng bước.

Lạc Minh Uyên cũng nhíu nhíu mày, thở hổn hển xoay người nhìn lại.

Bọn họ đã từng nghe thấy cái tiếng này rồi.

Đêm hôm đó ở Tiên Lộc Môn, con chim khổng lồ đột nhiên xâm nhập vào Trường Thanh các...

Giờ này khắc này, nhìn từ ngoài vào, bên trong huyệt động không những chỉ có ánh lửa rào rạt mà còn có thêm một loại linh quan lục nhạt.

Tiếng gầm nhẹ của Họa Đấu cùng tiếng kêu vang của Khâm Nguyên xen lẫn trong màn đêm yên tĩnh.

Diệc Thu thấy linh quang thuộc về U Nghiên dần trở nên mỏng manh hơn, tựa như như bị sức mạnh của thiên hoả nghiền ép, mà không lâu sau, bên trong huyệt động truyền đến tiếng kêu gào của Khâm Nguyên.

Vào lúc đó, trái tim vốn đã vô cùng thấp thỏm của nàng nhanh chóng ngừng đập.

U Nghiên không thể xảy ra chuyện!

"Bỏ ta xuống!" Diệc Thu đột nhiên liều mạng giãy giụa.

Giang Vũ Dao do dự một lát, cuối cùng hạ quyết tâm: "Đi!"

Lạc Minh Uyên nghe vậy, giữ chặt tiểu Dương Đà đang không ngừng giãy giụa trên người mình, theo sát Giang Vũ Dao.

"Buông ta ra!" Một con Dương Đà ra sức vùng vẫy cơ thể.

"Đừng làm loạn nữa!" Lạc Minh Uyên cắn chặt răng, nhưng vẫn không chịu thả con Dương Đà phát điên này xuống.

"Ta không cần các ngươi dẫn ta đi! Chủ nhân là người bắt ngươi xuống núi... Ta đề nghị! Ta là đồng lõa! Ta không cần các ngươi cứu!"

Tiểu Dương Đà dùng hết toàn lực để giãy giụa, miệng vết thương trên vai Lạc Minh Uyên cũng vì thế mà bị rách ra lần nữa.

Máu tươi thấm vào quần áo, dính vào lông tơ trắng tinh của nàng.

Cơn đau dữ dội do miệng vết thương rách toạc ra làm Lạc Minh Uyên không giữ chặt được cơ thể vốn không nhỏ của Dương Đà tiểu yêu, hụt tay một cái liền khiến nàng bắt lấy cơ hội nhảy xuống khỏi người mình.

Tiểu Dương Đà lập tức quăng ngã chổng vó xuống đất, nàng không nghĩ quá nhiều, đứng dậy chạy thất tha thất thểu quay về hang động.

"Đừng trở về!"

"Ngươi không muốn sống nữa hả!"

Tiếng kêu lo lắng cùng với tiếng kêu phẫn nộ của Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên truyền đến từ đằng sau.

Nhưng Tiểu Dương Đà lại như bị mất hồn, liều mạng chạy thật nhanh với tốc độ mình có thể đạt được.

Nàng xem qua rất nhiều tiểu thuyết, manga anime và điện ảnh rồi, truyện máu chó cũng đã xem qua hơn hàng ngàn hàng vạn lần, trong lòng vẫn luôn phàn nàn lảm nhảm về tất cả những gì từng được xem.

Đồ ngu, trên đời này, mỗi một người không có khả năng xoay chuyển trời đất, hơn nữa còn muốn chạy về để đồng sinh cộng tử cùng với người lựa chọn ngăn cản ở đằng sau, đều là đồ ngu.

Rõ ràng nàng vẫn luôn nói như vậy.

Nhưng cuối cùng khi đến lượt, nàng vẫn trở thành đứa ngu ấy.

Một khắc kia, nàng thậm chí không biết mình đang suy nghĩ gì nữa, lòng nàng cực kỳ hỗn loạn.

Có lẽ nàng nghĩ, nếu U Nghiên xảy ra chuyện, cốt truyện kế tiếp ai đi cùng nàng, nguy hiểm phía sau ai giúp nàng vượt qua?

Hoặc có lẽ là nàng nghĩ, nếu U Nghiên xảy ra chuyện, một ngàn độ thiện cảm nàng kiếm được sẽ trở nên vô ích, nhiều lần bị khi dễ cũng sẽ trở nên uổng phí, mà nàng cũng chỉ có thể làm Dương Đà cả đời.

Và nhiều hơn có lẽ là nàng nghĩ, nếu U Nghiên xảy ra chuyện, chờ đến ngày nàng hoàn thành xong nhiệm vụ hệ thống đưa ra, trở về mở giao diện《 Cành Héo Úa 》, bên trong đã hoàn toàn không còn một nữ nhân tên U Nghiên làm chuyện xấu xuyên suốt từ đầu tới cuối nữa...

Đã vậy thì...

Cùng chết đi.

Ít nhất, đừng để đến chết điểu nữ nhân vẫn luôn cho rằng trên đời này không có người yêu thương nàng.

Nếu, một con Dương Đà ngu ngốc cũng được tính là người.

----o o----


Chương 65: À há!

Diệc Thu xem như đã biết lý do vì sao Giang Vũ Dao rõ ràng chém ra một con đường trong "biển lửa", nhưng Lạc Minh Uyên vẫn không chịu thả nàng xuống để nàng tự đi rồi.

Bởi vì mặt đất bị thiên hoả thiêu đốt nóng tựa như một ván sắt nung vậy, cho dù có linh lực của U Nghiên hộ thể, nàng cũng vẫn không thể chịu được cái cảm giác bỏng cháy như đang chiên thịt kia.

Nàng sống mơ màng hồ đồ suốt nhiều năm, vốn là chưa bao giờ muốn bản thân phải chịu uất nghẹn, cho nên ngày mùa đông ngâm chân sẽ chẳng bao giờ ngâm bằng nước quá nóng. Nhưng lúc này giờ này, bước trên con đường chịu chết, nàng mới thể nghiệm sâu sắc được cái gì gọi là "phỏng chân" chân chính.

Nàng thậm chí còn hoài nghi lời vui đùa mình nói lúc ở trong động có lẽ sẽ linh nghiệm ngay tức thì  —— nàng sẽ bị nướng chín.

Nhưng nàng lại không nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ chạy ngược một mạch như điên về con đường mà Giang Vũ Dao đã bổ ra.

Có lẽ do quá đau nên nàng cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên hỗn loạn hơn.

Cái đầu vốn rỗng tuếch kia bỗng dưng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ râu ria kỳ kỳ quái quái, cũng không biết có phải là do con người chạy về phía tử vong nên mới trải qua chuyện cưỡi ngựa xem hoa thế này không.

Nàng vừa chạy vừa miên man suy nghĩ, ý nghĩ hiện lên trong đầu lại càng ngày càng thái quá.

Nàng nghĩ, mình chạy một đường như vậy, đợi lát nữa khi chạy đến trước mặt U Nghiên, e là bốn cẳng chân đã bị nướng chín.

Đúng lúc đêm nay mọi người chưa kịp ăn gì, nếu U Nghiên vẫn còn sức để ăn, trước khi chết nàng sẽ không ngại cho U Nghiên nếm thử hương vị của cái chân Dương Đà nướng này.

Chẳng qua trên đường không có các loại gia vị như muối ăn thì là ớt bột, hoa tiêu hạt tiêu tỏi tươi gì gì, hơn nữa hai ngày này nàng chưa từng có cơ hội để rửa chân, mùi vị có lẽ chẳng đâu vào đâu, U Nghiên chắc chắn sẽ ghét bỏ.

Mà thôi ghét bỏ thì ghét bỏ đi, từ xưa đến này nào có người sẽ đánh gãy bữa cơm bao giờ?

Chỉ tiếc nàng còn chưa kịp thành người một ngày, đến chết cũng chỉ là một con sủng vật nhỏ bé ở trong lòng U Nghiên.

Càng tiếc nuối hơn là nàng thậm chí còn không có đủ thời gian để đi hối tiếc càng nhiều chuyện.

Nàng thấy con chó đen khổng lồ kia, cũng thấy tất cả linh lực hộ thể quanh người chim Khâm Nguyên khổng lồ đều bị vỡ vụn, cơ thể đã chồng chất vết thương.

Giây tiếp theo, nàng thấy bên trong đôi mắt màu vàng ánh kim của con chim Khâm Nguyên ấy xuất hiện một tia kinh ngạc và tức giận.

Nàng biết, U Nghiên đang giận, giận cái hành động quay trở về như một đứa ngu của nàng, dùng sự ngu xuẩn của bản thân để phụ lại cơ thể đầy thương tích này.

Nhưng nàng không quan tâm.

Nàng gọi tên nàng, không biết sống chết mà tới gần nàng.

Vào lúc đó, tiểu Dương Đà dùng bốn cái chân bị phỏng đến sắp tê liệt, chạy từng bước vụng về, chạy nghiêng ngả lảo đảo về phía Khâm Nguyên bị Hoạ Đấu quăng ngã thật mạnh ở trên đất kia.

Nàng nhỏ yếu như vậy, nhưng lại không màng tất cả.

Nàng rõ ràng...

Chỉ là một con Dương Đà nhỏ bé.

Họa Đấu thấy nàng tựa như thấy một con kiến, nó thậm chí lười nâng chân lên, chỉ tuỳ ý quét cái đuôi của mình một cái.

Ngay lúc cái đuôi khổng lồ xù xù lông sắp làm tiểu Dương Đà bị thương, một cây roi dài quấn lấy cơ thể tiểu Dương Đà, kéo nàng ra khỏi chỗ cũ mấy thước, rồi sau đó ngã mạnh trên mặt đất.

Cái đuôi to lớn của Họa Đấu đụng phải vách đá bên cạnh khiến bốn phía đều bị chấn động, đá vụn theo đó mà bắn vương vãi.

Diệc Thu sợ tới mức kinh hồn, lúc nhịn đau mở mắt ra nàng thấy U Nghiên đã biến lại thành người, tuy sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất, nhưng vẫn dư sức thúc giục roi dài kéo nàng đến bên cạnh.

Có thể nhận thấy rõ, U Nghiên bị thương rất nặng, ngoại trừ vết bỏng, trên người còn có rất nhiều vết cào cháy đen chảy máu.

Hơi thở của nàng đã dần yếu đi, tuy chưa hoàn toàn ngã xuống nhưng rõ ràng là đã không còn sức chống đỡ.

Diệc Thu ngơ ngẩn nhìn nàng, trong mắt không khỏi loé lên lệ quang.

U Nghiên hít sâu một hơi, tức giận đến độ nghiến răng mắng: "Đồ ngu!"

"Ngươi muốn nói gì thì nói, dù sao ngươi cũng chẳng thông minh đến đâu!" Diệc Thu nói, hít hít cái mũi, vươn hai cái móng trước bị bỏng đến đỏ bừng ra, khẽ ôm lấy cơ thể chồng chất vết thương trước mặt mình.

"......"

Tuy điểu nữ nhân vẫn hay bắt nạt nàng, trêu cợt nàng, tìm được cơ hội sẽ cười nhạo nàng...

Nhưng nàng vẫn rất muốn cứu nàng.

Nếu, nếu bản thân có thể trở nên hữu dụng hơn một chút, thật là tốt biết bao...

【 Đinh ——  】

Ngươi có thể câm miệng được không hả! Vào lúc này đừng có ở đây gõ chuông tang cho ta!

【 Nguy hiểm! Chạy mau! 】

Chết tiệt, ta còn cần ngươi nhắc nhở chắc? Chạy được thì đã chạy từ lâu rồi!

【 Thuộc tính linh căn của ký chủ là "250", đã đủ kích hoạt "Tăng cường hình thể", muốn tiến hành kích hoạt không ạ? 】

Đệch! Còn có giả thiết này nữa hả?!

Sao ngươi không nói sớm!

Kích hoạt! Kích hoạt! Kích hoạt ngay lập tức!

Giây tiếp theo, Diệc Thu cảm giác bản thân đột nhiên bành trướng  —— không phải hình thái ý thức bành trướng, mà là toàn bộ cơ thể nhanh chóng to lớn hơn rất nhiều!

Dưới ánh mắt mệt mỏi mà lại kinh ngạc của U Nghiên nàng vội nằm sấp xuống, trong đôi mắt vốn dĩ vô vọng bỗng chốc bốc cháy lên một tia hy vọng.

"U Nghiên, đi lên!" Nàng nói, "Ta có thể đưa ngươi ra ngoài!"

Nhưng vào lúc này, Họa Đấu mở miệng ra, phun một ngụm lửa vào nàng.

Diệc Thu thấy vậy bèn nhắm mắt lại theo quán tính, làn nhiệt nóng bỏng đều đã thổi quét toàn thân, nhưng cơn đau như trong dự đoán lại chưa từng đến.

Nàng sợ sệt mở hai mắt, chỉ thấy một vầng sáng màu trắng hoá thành cái chắn vững vàng chặn lại ngụm lửa kia.

Có điều sau vài giây ngắn ngủi, cái chắn ấy liền xuất hiện vết rách.

Vừa ngước mắt lên nhìn, nàng thấy Giang Vũ Dao đang đứng làm phép kết ấn ở cách đó không xa, cố gắng khởi động một tầng lá chắn.

U Nghiên không hề do dự dùng hết một tia sức mạnh cuối cùng, lật người nhảy đến sau lưng Dương Đà, yếu ớt ghé vào cái gáy mềm mại ấy.

Diệc Thu không dám chậm trễ một phút một giây, xoay người chạy hết tốc lực về phía cửa động.

Sau khi biến đổi thân hình, tốc độ của nàng nhanh hơn rất nhiều, vào lúc đi ngang qua Giang Vũ Dao, nàng vô thức rơi chậm lại bước chân.

"Các ngươi..."

"Đi mau!"

Một tiếng quát lớn làm Diệc Thu hoàn toàn bừng tỉnh, nàng không dám chần chừ thêm nữa bèn vội vàng lao thẳng về phía trước.

Giang Vũ Dao rút cái chắn linh lực về, xoay người đi theo sau Diệc Thu.

Nhưng nào có chuyện thoát khỏi Họa Đấu dễ dàng như vậy?

Cơ thể nó tuy khổng lồ nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, mất một lúc đã đuổi kịp, nó nhấc nhẹ móng vuốt thì Giang Vũ Dao đã bị đánh bay ra xa mấy thước, đập mạnh vào vách đá bên cạnh.

Diệc Thu nghe tiếng, vừa quay đầu liền thấy Giang Vũ Dao ngã xuống đất, ngay lập tức nôn ra một ngụm máu tươi, ngũ tạng lục phủ e là đã bị tổn thương.

Họa Đấu phát ra một tiếng gầm nhẹ, chuẩn bị nhấc chân để giẫm chết thì chợt bị một ngọn lửa đánh bật ra mấy thước, nó không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía đường bay của ngọn lửa kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy tất cả ngọn lửa đang bùng cháy xung quanh vào lúc này đều tụ tập về tay trái của Lạc Minh Uyên, phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Họa Đấu ngẩn ra trong chốc lát, rồi sau đó gầm nhẹ một tiếng, bổ nhào đến chỗ của hắn.

Diệc Thu theo bản năng nhìn thoáng về phía sau, nhưng hai mắt lại đau đớn đến mức không thấy được gì.

Nàng không khỏi suy nghĩ, vì sao những kẻ chơi lửa này lại thích ngược đãi đôi mắt của người khác vậy hả?

Giây tiếp theo, nàng đột nhiên nhớ tới, tiểu trư chân từng nói cái thứ sức mạnh này, chỉ cần dùng một lần thì sau này ở trong mắt người khác, hắn sẽ không còn được xem như là con người nữa.

Hắn muốn làm người, không muốn làm yêu...

Nếu, nếu vẫn còn tồn tại rời đi được, có lẽ nàng nên nói với tiểu trư chân kia, cái thứ sức mạnh ấy là thần chứ không phải yêu, hoàn toàn đừng đặt nặng ở trong lòng.

Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy cả người rất mệt mỏi, rất mệt mỏi...

Sao tự dưng lại thấy mệt mỏi vậy...

【 Chú ý! 】

【 Chú ý! 】

【 Chú ý! 】

Chú ý cái cây búa chứ chú ý! Đã là người trưởng thành rồi! Có thể thả rắm trực tiếp luôn được không hả!

【 Thể lực: 0. 】

Diệc Thu:!!!

Thể lực bằng "0" là chuyện gì thế này!

Nàng ở đây lâu như vậy rồi, ngay cả đi bộ leo núi suốt một ngày cũng chưa thấy thể lực bằng "0" bao giờ!

Cho nên bằng "0" sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Diệc Thu đang suy nghĩ thì đột nhiên phát hiện cơ thể mình hoàn toàn mất đi sức lực, thân hình vốn to lớn nhanh chóng teo nhỏ về kích thước ban đầu.

U Nghiên trong trạng thái gần như hôn mê cứ vậy mà đè ở trên người nàng, trọng lượng nặng khiến tiểu Dương Đà vốn đã mất sức ngay lập tức cảm thụ được cái gì gọi là "áp lực núi lớn".

Nàng "bịch" một cái té ngã trên đất, ý thức biến mất từng chút từng chút, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ theo đó.

Khi vẫn còn một chút tỉnh táo, nàng thấp thoáng thấy bả vai tiểu trư chân bị móng vuốt của Họa Đấu đâm xuyên qua, và trước lúc hình ảnh hoàn toàn "tối đen", có mấy cái bình luận trôi chợt bay ngang ở trong đầu nàng.

—— À há! 

—— Bộ chạy luôn không tốt sao? Phải quay về làm gì chứ!

 —— Rồi xong phim, không người còn sống luôn.

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +5000 】

Ngươi mà tăng như vậy, có lẽ ta cũng không cần mệt nhọc đến mức ấy...

Tiểu Dương Đà cá mặn cố gắng vùng vẫy một chút nhưng sự vùng vẫy ấy lại không có tác dụng gì, nàng vẫn bị U Nghiên đè gắt gao.

Nghị lực ngắn ngủi dường như ánh sáng phản chiếu, cuối cùng vẫn bị thể lực kiệt quệ hoàn toàn cuốn trôi.

Thôi bỏ đi, mệt mỏi quá.

Tạm biệt cái thế giới ngu ngốc này.

Hy vọng trên thiên đường không có Tiểu Điểu Cô Cô Phi.

----o o----

Tác giả có lời muốn nói: Có một bình luận bảo Diệc Thu không cần phải nói thật với vai chính, nhưng nếu đứng nhìn ở góc độ của Diệc Thu thì nói thật lại rất cần thiết.

Đầu tiên, sức lực của nàng không lớn, tốc độ cũng không nhanh, cho dù thoát được thì nàng vẫn có thể bị lôi về, hoặc thậm chí là bị đánh ngất rồi bị mang đi luôn. Sở dĩ nói ra sự thật, thứ nhất là vì sợ không lay chuyển được vai chính dẫn đến hai người bỏ lỡ thời cơ rời đi, thứ hai là nàng biết rõ bản thân mình mấy cân mấy lượng, ngay từ đầu đã chuẩn bị trở về chịu chết nên đối với nàng bí mật còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu đã không còn ý nghĩa, chi bằng nói thẳng ra, để khi mà hai vai chính từ bỏ nàng, họ có thể yên tâm thoải mái hơn một chút.

Đứng trước sự chênh lệch thực lực tuyệt đối, không bán thảm cầu người trợ giúp, phủi sạch quan hệ làm người bớt cắn rứt lương tâm, đó mới là Diệc Thu. Nàng vừa nhát gan sợ phiền phức vừa ích kỷ, nhưng lòng nàng vẫn luôn giữ vững thiện niệm, không quên đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác. Cũng chỉ có như vậy, nàng mới đáng được mọi người đối xử tử tế.

----o o----

Editor: Truyện có 210 chương mà wattpad chỉ cho đăng 200 chương thôi nên trong quá trình edit thấy 2-3 chương nào liền mạch thì mình sẽ gộp vào cùng một chương luôn nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com