Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Mọi âm thanh đều trở nên an tĩnh, bụi đất cũng ngừng bay mù mịt.

Trong màn đêm duỗi tay không thấy ngón nào, một đốm lửa nhảy nhót tỏa sáng, ánh cam hồng như màn lụa hạ xuống bao phủ một góc, nhìn rõ gò má quen thuộc của Vương Nhất Bác giờ đây đã tái nhợt lạnh lẽo, như kết một tầng sương.

Tiêu Chiến hơi hơi mở bàn tay, trong lòng bàn tay có máu nhớp nháp dính, từng tí từng tí như đậu đỏ rớt xuống dưới vạt áo, thấm lan thành đóa sen đỏ.

"Đau ——"

Tóc mái lưa thưa bị mồ hôi ướt làm cho dính chặt trên thái dương. Trên trán hiện ra vài nếp nhăn, xen vào đó là vài cọng cỏ rơm, khóe môi hồng nhạt phát ra tiếng kêu khẽ đau đớn.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại vô cùng chặt, khóe mắt đã hiện ra khe rãnh, dáng vẻ vô cùng nhẫn nại, vô cùng chịu đựng.

Tiêu Chiến chưa bao giờ gặp qua một Vương Nhất Bác như vậy, chật vật, yếu ớt, gồng mình, có thể chạm đến con người chân thật nhất.

Vương Nhất Bác luôn là người thành thạo ở quan trường, thế đạo, luôn biết cách đối xử với con người và động vật, giống như một hồ nước phản chiếu bầu trời sáng nhất nhân gian. Trên chiến trường ra lệnh vạn quân, đạp vỡ quan ải thấy trăng treo, đuổi giặc Nhung lui về đồng bằng ngàn dặm xa. Trong triều đình, trường tụ thiện vũ, hòa thuận vui vẻ với đủ loại quan lại, cười nói huyên náo.

Vương Nhất Bác... Vương Nhất Bác, tại sao ngươi không thể cứ thành thật như vậy.

Tiêu Chiến khẽ than thở một lúc, giơ tay phất nhẹ rơm rạ đang dính trên tóc của Vương Nhất Bác, đỡ hắn dựa vào tường đất, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đầu vai bị đè lên, nghiêng qua một chút đã chạm vào gò má, mềm mại như lông chim tước mới sinh. Vương Nhất Bác hơi hơi nhúc nhích, cọng tóc quét nhẹ qua gò má Tiêu Chiến, gãi vào trong lòng.

Tiêu Chiến dịch mắt qua nhìn hắn: "Ngươi tỉnh?"

Vương Nhất Bác "ừm" một tiếng nhỏ bé yếu ớt.

Hỏi đáp khô khan, nhất thời cả hai đều không biết nên nói gì. Đường hầm này chật hẹp âm u, chỉ có một đốm lửa nến lẳng lặng bất động, là nơi ám cốc âm trầm, ẩm ướt thấm cốt.

Tiêu Chiến đột nhiên hỏi: "Vương đại nhân, ngươi... lạnh không?"

Hỏi một đằng, Vương Nhất Bác lại trả lời một nẻo: "Tiêu thượng thư tính ôm ta một cái sao?"

"..." Tiêu Chiến cười khẽ, "Vương đại nhân cần sao?"

Vết kiếm đâm trên ngực còn chảy máu, hai mắt chịu tác động khiến cho bệnh cũ suýt nữa phát tác. Hắn lại còn ôm mình đưa lưng về phía sỏi đá rớt xuống, lăn mạnh xuống dưới đụng vào nền đất. Bị tra tấn như thế, vậy mà Vương Nhất Bác còn chưa hôn mê, mở mắt còn có thể mở miệng trêu cợt mình. Vương Nhất Bác như thế còn sẽ cần người khác ôm?

"Cần." Vương Nhất Bác vô cùng tỉnh táo trả lời, không chút nào giống người bị choáng váng hoa mắt ù tai.

Tiêu Chiến ngây người một lát, Vương Nhất Bác đã chôn mặt vào trong cổ y, hai tay quàng qua cổ y, nhẹ giọng thì thào: "Không phải Tiêu thượng thư nói muốn ôm ta một cái sao, sao lại sợ rồi? Ta còn đang chờ đây."

"..." Tiêu Chiến hoài nghi nhĩ lực của mình không tốt, y nói muốn ôm Vương Nhất Bác khi nào cơ? Y rõ ràng chỉ là thuận miệng hỏi Vương Nhất Bác có cần ôm không. Y trầm tư một lát rồi bảo: "Vương đại nhân, bản quan hỏi ngươi có cần hay không. Mặc dù Vương đại nhân cần, bản quan cũng chưa chắc chịu cho."

"Ta biết chứ." Vương Nhất Bác hiện ra vẻ mặt dĩ nhiên, "Ta biết ngươi da mặt mỏng, chắc chắn sẽ không ôm, cho nên ta phải tự ôm ngươi."

Có lẽ là do ảo giác, nên Tiêu Chiến tự dưng lại nghe ra một chút ý tốt thiện giải nhân ý từ trong câu của hắn.

Tiêu Chiến ngốc một lát, nghẹn họng trăn trối. Mỗi khi đối mặt với hành vi phóng đãng ngang ngược này của Vương Nhất Bác, y luôn luống cuống tay chân, ngay cả lời nói cũng vô cùng thiếu thốn. Y tự nhiên nghĩ nếu mình là nữ tử, Vương Nhất Bác đúng là sẽ khiến y không còn đất chôn.

Nhưng, y không phải.

Thừa dịp Tiêu Chiến không nói gì, Vương Nhất Bác thò một tay vào tay áo còn lại đang quàng phía sau cổ Tiêu Chiến, lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ, sau đó rút tay về lén nuốt vào trước khi mồ hôi đổ ra thêm, hầu kết lặng lẽ chuyển động. Thân thể từ từ khôi phục sức lực, ngũ tạng lại như có lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ.

Mồ hôi lạnh biến thành mồ hôi nóng, Vương Nhất Bác cảm thấy sống lưng, ngực, thậm chí toàn thân đều đang vô cùng nóng bỏng. Hắn không phải không biết tác dụng phụ của viên thuốc này, nhưng càng mau khôi phục, càng mau khỏi hẳn, mới quan trọng.

Hắn còn muốn mang Tiêu Chiến rời khỏi cái nơi quỷ quái chẳng thấy trời chẳng thấy đất này.

"Vương đại nhân, trước tiên rửa sạch ngực mình đã." Tiêu Chiến khẽ than thở, "Dù sao sống sót vẫn quan trọng hơn chuyện chiếm tiện nghi bản quan."

Vương Nhất Bác tán đồng: "Đương nhiên. Không sống thì làm sao chiếm thêm tiện nghi Tiêu thượng thư."

"..."

Tiêu Chiến cảm thấy người này hết trị nổi, nói nhiều vậy cũng không khác đàn gảy tai trâu. Y đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi vai mình, để đối phương dựa ổn định vào tường đất. Ánh mắt y dừng trên đai lưng của Vương Nhất Bác, chậm rãi mở miệng: "Đắc tội."

Vương Nhất Bác ngốc một lát, chưa hiểu rõ ý của y.

Nhưng rồi hắn thấy mười ngón tay thanh tú trắng thuần của Tiêu Chiến dừng ở trên đai cột y phục của hắn, lông mi của y đang rũ xuống, trong mắt như chảy một dòng sông đen nhánh.

Y vẫn không muốn nhìn thẳng vào hắn, vậy nên Vương Nhất Bác không nhịn được mà bật cười. Hắn khắc sâu vào mắt vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Chiến, đoạt lấy hình ảnh phiến mi dài mang màu cỏ huyên, hốc mắt dáng đào hoa, hai đồng tử trong trẻo, cánh môi nhuộm màu hoàng hôn.

Một cái liếc mắt đi qua như mang tất cả núi non, phồn hoa, ngân hà, nhật nguyệt sáng tối vào trong đôi mắt. Mọi thứ tốt nhất, đẹp nhất trên thế gian này, như đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Miệng vết thương nứt ra làm máu dính vào áo trong, đầu ngón tay Tiêu Chiến nắm vào một góc áo trong màu tím, chuẩn bị cởi ra để băng vết thương lại. Vương Nhất Bác lập tức bắt lấy cổ tay của y, cầm lấy xương cổ tay, ngón cái ấn trên mạch đập của Tiêu Chiến. Mạch nhảy nhanh như gió đuổi sấm rền, cảm xúc Vương Nhất Bác bỗng nhiên nảy lên. Hắn chậm rãi bảo: "Tiêu thượng thư, nhất định muốn cởi áo tháo đai lưng cho ta sao?"

Trong thanh âm hỗn loạn mang theo tình ái khó hiểu, tựa như có dục vọng, lại tựa như không.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn đối phương, ánh mắt thanh tỉnh, chỉ là quá mức âm trầm. Thần sắc dần dần lạnh xuống, đường cong trên gò má đều trở nên lạnh lùng hơn vài phần. Y dùng mười phần sức lực thu hồi tay về: "Vương tiết độ sứ, nhất định phải như vậy sao? Nhất định phải khiến hai chúng ta khó xử như vậy?"

Y không nghĩ ra tại sao thân phận Vương Nhất Bác như vậy, tại lúc nguy hiểm tính mạng thế này, vì sao vẫn phải dây dưa không thôi như cũ.

Tiêu Chiến lại nói: "Vương tiết độ sứ, mọi việc đều có giới hạn. Dù là có mục đích gì, cũng phải có chừng mực."

Vương Nhất Bác ngưng mắt nhìn thẳng y, ánh mắt vô cùng chân thật, cứ như muốn đâm xuyên qua máu thịt nhìn vào chân tâm con người. Hắn vững vàng nói: "Tiêu Chiến, có phải ngươi cảm thấy..." Châm chước dùng từ một chút, hắn mới nói: "Có phải ngươi cảm thấy, ghê tởm không?"

Tiêu Chiến nghe vậy thì cứng đờ, sau đó mới từ từ san phẳng lại thần sắc, chậm rãi ngồi ở trước mặt Vương Nhất Bác, không ngại nhìn vào hai con mắt của hắn, nói: "Bản quan còn tưởng rằng lúc ở kinh phủ, ta đã nói rõ ràng."

"Thế à?" Vương Nhất Bác không biết là đang tự giễu, hay là chất vấn Tiêu Chiến.

Nếu đã nói rõ ràng, làm sao có thể dung túng cho ta dây dưa.

Tiêu Chiến hơi soạn lại suy nghĩ trong đầu mới nói: "Vương Nhất Bác, trong kinh ba năm, ngươi cho ta mượn tay, nhưng cũng xếp vào vô số thân tín. Trong triều nhìn như chỉ có hai phái, lại cũng có thể nháy mắt quật khởi ra thế lực thứ ba. Ngươi chính là thế lực thứ ba đó."

"Còn gì nữa?" Vương Nhất Bác chi cong một chân lên, nhìn như người tản mạn nghe Tiêu Chiến kể chuyện.

Tiêu Chiến đơn giản cười một cái rồi nói tiếp: "Ngươi ở kinh thành dây dưa ta ba năm, một là thật sự cần tìm ra khe hở để trục lợi trong triều, vừa khéo ta có chức vị quan trọng, lại là một người hành động đơn độc, đắc tội khắp nơi, cho nên ngươi mới giúp cho các quan viên muốn giảm bớt phiền toái bằng cách kiếm cớ xen vào án tử của ta. Ngươi nói ngươi khuynh mộ ta, không tiếc khiến cho người trong thiên hạ chê cười, cũng chỉ là vì muốn khiến cho Lưu Huyền yên tâm, muốn các Tiết độ sứ khác an tâm."

"Án tử Tần Thừa, ngươi cho ta mượn tay nhổ đi thân tín của Lưu Huyền là Lưu Nghiên. Vì Tần Mạnh cầu tình là vì ngươi không tin Tần Thừa chỉ là kẻ buôn bán công danh, dễ dàng chết đến vậy. Nếu lợi dụng Tần Mạnh, thì ngày sau sẽ dễ đào ra Tần Thừa. Nhờ một án này, ngươi lại có thể nuôi trồng thế lực ở trong triều. Những thế lực đó là những kẻ nằm trong Quốc Tử Giám, chờ ngươi sai khiến."

Vương Nhất Bác cuốn lưỡi, đảo qua sau răng cấm, cảm thấy trong má hơi hơi đau, lại vẫn là mở miệng nói: "Ngươi sớm nói cho ta ngươi biết có phải tốt không, ta cứu Tần Mạnh đúng là vì lý do đó, nhưng cũng không chỉ là vì đào ra Tần Thừa. Ta xếp vào nhân thủ, cũng không chỉ là vì nuôi trồng thế lực cho mình."

Tiêu Chiến cười lạnh một cái rồi nói tiếp: "Từ lúc ngươi nói cho ta chuyện Lư lão nuốt vàng có điều kỳ lạ, nói Kim Châu không vàng, ta đã biết đống vàng được giấu đó đã rơi vào tay ngươi từ lâu."

Vương Nhất Bác cười lớn, làm như cầm lòng không đậu: "Vậy ngươi còn tới Kim Châu, bồi ta đùa giỡn sao?"

"Hoàng mệnh không thể trái." Phong thái xử án của Tiêu Chiến vẫn theo đúng pháp luật, thành thật đáng tin, rồi lại nói: "Bản quan cũng muốn nhìn xem Vương tiết độ sứ ở Kim Châu, tự biên tự diễn thế nào."

Vương Nhất Bác chớp mắt nhìn y, trưng cầu ý kiến: "Vậy Tiêu thượng thư vừa lòng sao? Mấy ả đào ta chọn, xướng khúc diễn tuồng tốt chứ?"

Chuyến đi Kim Châu này có không ít thích khách, trước sau đã chết rất nhiều người. Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ không dùng người của mình, nhưng còn người của người nọ... Tiêu Chiến thở dài một hơi.

Tiêu Chiến giương mắt, bất đắc dĩ nhìn hắn: "Bản quan cảm thấy Vương đại nhân diễn giỏi nhất, còn có thể lừa gạt bản quan chủ động xin ra trận, phải giúp Vương đại nhân đánh mất nghi kỵ của triều đình."

Vương Nhất Bác vẫn trông vô cùng ngây thơ như cũ, hắn nói: "Tiêu thượng thư, ngươi hẳn là biết việc này không thể trách ta. Tất cả là do người trong triều, còn có cái tên Hoàng đế cử ngươi đi lấy vàng về kia nữa. Là bọn họ muốn khiến ta và chuyện mưu phản ở Sơn Nam đạo liên lụy vào nhau. Họ đang muốn bức Hà Tây của ta tạo phản sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Vương tiết độ hà tất để tâm chuyện vụn vặt như thế, chuyện bé xé ra to. Đương kim Hoàng thượng và triều đình cũng không muốn làm chiến hỏa bùng phát, trú quân Hà Tây là đội quân hùng tướng mạnh của triều ta. Đương kim Hoàng thượng... chỉ là muốn trú quân Hà Tây ổn định hơn mà thôi."

Vương Nhất Bác cong đuôi lông mày, vẻ mặt vô cùng không sảng khoái: "Tiêu thượng thư, ngươi không chỉ để tâm đến con cháu nhà Gia Cát, còn vô cùng quan tâm thái quá đến vị 'Hoàng đế yêu hòa bình' thích ngồi nhìn trâu bò đánh nhau này rồi..."

Bên trong mang đủ loại ý nghĩa, Tiêu Chiến bật cười xong lại đoan chính nói: "Nhờ phúc bệ hạ, khanh tướng mới có thể chính trực. Tất nhiên là phải tận trung với quân, lo lắng vì quân."

Vương Nhất Bác xì một tiếng: "Tiêu thượng thư hiểu ý người như vậy, tại sao không trả lời vấn đề của ta."

Tiêu Chiến khựng lại, nói: "Bản quan, vẫn cảm thấy âm dương hài hòa hỗ trợ lẫn nhau sẽ tốt hơn. Vương đại nhân, vẫn là... đường đường chính chính tranh đấu với bản quan đi là được."

"Không được." Vương Nhất Bác dứt khoát cự tuyệt, "Tiêu thượng thư, ngươi ở kinh ba năm cũng là dựa vào ta che giấu mới có thể lừa cho bọn người liên quan đến Lưu Huyền bị táng gia bại sản, ngay cả mệnh cũng giữ không nổi. Lễ Trung thu, Tiêu thượng thư phân rõ giới hạn với ta, nhưng thật ra tấu chương của Lư lão chưa vào được kinh, Tiêu thượng thư đã nói ra mục đích của triều đình, biết rõ trù tính của ta nhưng vẫn dùng mọi cách để quanh co với ta, thậm chí không tiếc trong sạch của bản thân, muốn trấn an, thử ta, dụ ta tự mình chủ động dâng vàng ra. Kỹ thuật diễn của Tiêu thượng thư cũng không thua một tấc."

"Tiêu thượng thư, ngươi đây chính là lừa tài lừa sắc. Cho nên, đường đường chính chính, tuyệt đối không thể." Vương Nhất Bác ngoài miệng nói xấu, trong lòng lại đánh bàn tính có lợi cho mình.

Tiêu Chiến híp mắt nhìn hắn thật sâu, biểu cảm mập mờ trong ánh nến, thần bí khó lường, khó có thể nắm lấy, sau đó lại cười khẽ, tựa hỏi tựa mắng nói: "Vương Nhất Bác, ngươi cũng biết tự trọng tự ái viết thế nào đấy à?"

Tức giận đến muốn nổ phổi, y rốt cuộc nhận ra, Vương Nhất Bác đây là quyết tâm phải làm lưu manh đến cùng.

[Hết chương 25]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: