Chương 23: Cố nhân
Sau chuyện đó, Tạ Kiên cũng dè chừng hơn. Hắn cảm giác có người đứng phía sau cố tình phá hư chuyện tốt của hắn. Lần này, hoài nghi của hắn đặt trên người Tạ Doãn. Bao nhiêu năm qua không phải hắn chưa từng nghi ngờ y, nhưng hết lần này đến lần khác y ngụy trang quá khéo léo, hắn không thể nắm được sơ hở. Lần trước hắn thử đưa một bức thư nặc danh đến cho y, kết quả tai mắt hắn cài trong Bát vương phủ báo lại Tạ Doãn vẫn y y nha nha như bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương. Điều này khiến hắn trở nên mơ hồ. Tuy vậy, sự nghi ngờ của hắn đối với Tạ Doãn không vì thế mà suy giảm. Sau sự việc của Tạ Kiều, trực giác nói cho hắn biết Tạ Doãn con người này không đơn giản.
Đầu mùa xuân, Thánh Tôn sau nửa năm du ngoạn cuối cùng đã chịu trở về. Người gầy đi môt vòng, nhưng tinh thần đã thoải mái hơn. Có điều, không hiểu sao người ta hay bắt gặp Thánh Tôn ngồi ngẩn người một mình. Có người nhịn không được hỏi Tạ Chiêu trong thời gian vi hành có chuyện gì sao, Tạ Chiêu chỉ lắc đầu ngắn gọn đáp: "Không có." Vậy nên mọi người đều cho rằng Thánh Tôn vẫn còn buồn về chuyện của Nhị hoàng tử.
Trong thời gian đó, Tạ Doãn với Đường Tam vẫn tiếp tục nháo nháo đùa đùa trước mặt người khác. Sau cái đêm kia, tình cảm của họ ngày một khắng khít hơn. Có vài lần Đường Tam nhân lúc không có ai lén hỏi Tạ Doãn việc điều tra của y đến đâu rồi, y nói tất cả các manh mối đều đang đứt đoạn, cần phải tỉ mỉ xét lại một lần nữa. Đường Tam nghe vậy thì ôm lấy y ôn nhu an ủi: "Không sao, đã đợi lâu như vậy rồi, thêm một thời gian nữa thì có tính là gì."
Tạ Doãn mỉm cười ôm siết lấy hắn. Sau đó, Tạ Doãn theo lệnh Thánh Tôn cùng đi với Tạ Chiêu đến biên thành một chuyến để vận tải lương thực cho quân binh. Chuyến đi này kéo dài tầm hai tháng. Đường Tam ở nhà buồn chán đi ra đi vào, thỉnh thoảng gặp mặt Tạ Triết một chút để chơi đàn, còn lại đều ngây ngốc ở trong phủ. Chợt một ngày Chu quản gia đến báo cho hắn, đoàn chuyển lương thảo cách đây không lâu đã bị đánh cướp, Tạ Doãn bị thương nhưng cũng không có gì đáng ngại, đợi an bài xong mọi chuyện sẽ trở về. Tin tức này làm cho hắn càng thêm lo lắng.
Một buổi chiều, Đường Tam ngồi xổm bên hồ nước nhìn đàn cá tung tăng bơi lội, trong đầu đều là hình bóng của Tạ Doãn. Đã rất lâu rồi hắn không nhận được tin tức gì từ y, dẫu biết rằng y đi vì thánh chỉ, nhưng lòng hắn vẫn cảm thấy bất an. Đường Tam thở dài:
"Nếu hiện tại huynh ở đây thì tốt rồi."
"Ta đã ở đây rồi đấy thôi."
Thanh âm trầm ấm dọa Đường Tam phát ngốc. Hắn đứng bật dậy vội vã xoay người, vì ngồi lâu quá nên bước chân cũng không vững, cả người ngã về phía sau. Tạ Doãn nhanh tay đỡ lấy hắn, cốc nhẹ lên trán hắn một cái khẽ mắng:
"Đồ ngốc này, đệ không thể cẩn thận một chút sao."
Đường Tam cười nheo mắt: "Có huynh rồi, ta làm sao ngã được."
Tạ Doãn bật cười, Đường Tam nhìn y đến ngây ngốc. Phu quân của hắn thật sự rất đẹp nha, mặc dù đi đường mệt nhọc, trên quần áo đều là bụi bặm cũng không giấu nổi khí chất cao quý. Nghĩ nghĩ một chút, hắn vươn người hôn lên đôi môi y. Đôi mắt Tạ Doãn hiện lên nét ngạc nhiên rồi rất nhanh đáp lại. Qua một lúc, hai người lưu luyến buông nhau ra. Tạ Doãn gõ nhẹ lên chóp mũi hắn, cất giọng đầy cưng chiều:
"Yêu tinh. Ta đi tắm đây, cả người thật sự quá mệt rồi."
Đường Tam gật đầu cười, nhìn bóng lưng Tạ Doãn xa dần, tim hắn bỗng cảm thấy bình yên, buồn bực mấy ngày qua đều tan biến. Dù có chuyện gì đi nữa, bình an trở về là tốt rồi.
***
Tiết Thanh Minh khí trời không tệ. Người người chen chúc nhau đi tảo mộ, một nửa khác lại hẹn nhau đạp thanh. Không khí vô cùng náo nhiệt.
Tạ Triết đến tìm phu phu Tạ Doãn, muốn cùng hai người họ đến Túy Tiên Đường xem hát. Nghe mọi người bảo với nhau rằng dạo gần đây Túy Tiên Đường thu nhận được một đào hát rất thạo nghề, muốn thanh có thanh, muốn sắc có sắc. Vì thế y mới muốn đi xem thử. Đường Tam rất nhanh đã gật đầu. Mặc cho Tạ Doãn cau mày, hắn hào hứng hỏi Tạ Triết:
"Thất ca, huynh có rủ theo Ngũ tỷ không?"
Tạ Triết cười: "Có, nhưng tỷ ấy bảo lâu lắm Ngũ tỷ phu mới trở về, vì vậy muốn tận hưởng không khí riêng của hai người."
Tạ Doãn nghe xong thúc cánh tay Đường Tam một cái, nguýt dài: "Nghe không, năm mới người ta chính ta là muốn ở cạnh nhau trong không-khí-hai-người."
Nhìn y trẻ con như thế, Tạ Triết bật cười từ chối cho ý kiến. Đường Tam lại cau mày: "Người ta thích thì kệ người ta, gia gia đây chính là muốn xem náo nhiệt. Huynh không đi thì ta đi với Thất ca."
"Ta đi."
Tạ Doãn không chút do dự tiếp lời, y nắm chặt lấy tay Đường Tam tuyên bố chủ quyền. Mẹ kiếp, để cho hoàng phu của mình đi cùng người nam nhân khác thì hắn chắc chắn là úng não thật rồi. Tạ Triết lắc đầu cười bất lực:
"Vậy chúng ta đi thôi."
Túy Tiên Đường là một tửu lâu khá nổi tiếng trong Hoàng Thành. Khác với Phiêu Hương Lâu tập trung vào mỹ thực, Túy Tiên Đường thường xuyên mời nhiều đoàn hát về để biểu diễn trợ hứng khi ăn. Hôm nay đoàn này, ngày mai đoàn khác. Riêng đoàn của bọn họ thì một tháng chỉ diễn một lần, trong đó tất cả đào hát đều được tỉ mỉ tuyển chọn ra, ngày đêm dày công tập luyện. Đó là lí do vì sao người ta thích đến nơi này mua vui trong những ngày lễ hội.
Bên trong Túy Tiên Đường bày biện theo cấu trúc tròn hình xoắn ốc. Tầng dưới cùng bị che phủ bởi những tấm màn đỏ thẫm. Khách nhân khi vào sẽ được tiểu nhị dắt lên khu bàn ở các tầng trên. Tất cả các bàn đều được xếp sát lan can để cho khách tiện xem kịch. Chính giữa sảnh đường là một bệ tròn gỗ cao khoảng một thước. Trên đỉnh trần nhà treo một ngọn đèn trắng bạc, xung quanh giăng đầy dây đỏ. Không gian vừa ấm cúng vừa khiến người ta tập trung vào vũ đài bên dưới.
Ba người Tạ Doãn ngồi xuống ở chiếc bàn tầng một, nơi này vừa khéo có thể thấy rõ mặt các vũ công. Đường Tam gọi một ít thức ăn rồi quay sang trò chuyện với Tạ Triết:
"Thất ca, huynh thường xuyên đến đây lắm sao?"
Tạ Triết hớp một ngụm rượu rồi đáp: "Cũng không thường xuyên lắm, trước đây mỗi lần rảnh rỗi đều sẽ cùng Bát đệ đến đây nghe một khúc hát."
"Bát gia?"
Thanh âm Đường Tam nâng cao đầy nguy hiểm, hắn đưa mắt nhìn về phía người bên cạnh. Lưng Tạ Doãn âm thầm đổ mồ hôi lạnh, y cười nịnh nọt: "Đều là chuyện trước đây, sau này ta cũng không có ghé nữa."
Tạ Triết tròn mắt ra vẻ ngây ngô hỏi lại: "Không phải cách đây mấy ngày vừa mới tới sao? Còn nói với ta đào hát ở đây nên thu thêm vài người đẹp mắt hơn rồi."
"Huynh im miệng!"
Tạ Doãn khẽ quát. Đường Tam lập tức giẫm mạnh lên chân khiến y đau đến mức nhăn nhó mặt mày. Hắn nghiến răng nở nụ cười sát khí: "Huynh hung dữ với ai vậy?"
Hít vào một hơi, Đường Tam quay sang Tạ Triết ra điều lơ đãng nói: "Thất ca, ta vừa mới mua một cái ghế quý phi đặt bên ngoài phòng lớn. Nghe nói gỗ của nó rất êm, một người ngủ trên đó chắc cũng không muốn về giường ngủ lại ấy chứ."
Tạ Doãn nghe mà xanh mặt. Bờ vai Tạ Triết run run lặng lẽ quay đầu sang hướng khác cười trộm. Bên này ba người đang nói nói cười cười, dưới đại sảnh nhạc đã bắt đầu cất lên. Vũ công từng người nối đuôi nhau di chuyển trên vũ đài. Họ đều là những cô gái thanh xuân tươi trẻ, trên người khoác hồng y phiêu dật, bên trên mang thêm một cái mạng sa màu đỏ tươi. Tóc xõa bung tùy ý, một sợi dây vàng với những chiếc lục lạc được cẩn thận đội quanh đầu. Mỗi một bước chân đều tạo ra tiếng đinh đang vui tai. Họ múa điệu múa của người Hồ, nhanh nhẹn hoạt bát, di chuyển thành các đội hình khác nhau trên vũ đài. Đường Tam xem mà không nhịn được cảm thán:
"Thật sự rất đẹp."
Tạ Doãn gật đầu: "Ừm, họ đã được dạy rất kĩ mà."
Nghe vậy Đường Tam nheo mắt nhìn sang y, giọng chua ngoắt: "Hiểu rõ nhỉ?"
Khóe môi Tạ Doãn co giật, y thức thời không lên tiếng nữa. Bất chợt nhạc đổi, các vũ công lại lui xuống đài, giai điệu êm tai như tiếng suối réo rắt vang lên làm người ta thoải mái. Bên trên vũ đài vẫn trống huơ, người xem hoàn toàn không hiểu gì. Bỗng nhiên trong không gian cất lên tiếng hát như thủy ngọc:
~Có thư sinh tuấn tú phong lưu, có giai nhân lẻ bóng trên lầu các
Bỗng một ngày thoáng gặp nhau đã nảy sinh tình ý
Tình cảm thiên trường địa cửu trong thi ca dần không còn tìm thấy
Nỗi lòng gửi vào huyền cầm, biết cùng ai san sẻ tâm sự~
Hạnh hoa huyền ngoại vũ!
Đại não Đường Tam kêu boong một tiếng, hắn nhanh như cắt quay đầu tìm kiếm người phát ra thanh âm. Bên trên, bên dưới, hai bên trái phải đều không thấy người, chỉ tiếp tục nghe thấy tiếng hát trong trẻo:
~Năm ấy hạnh hoa trong mưa bụi thoáng thấy thuyền ai lướt qua
Tiếng hát vang lên trên lầu các nhà ai~
Đường Tam gấp đến mức đỏ mắt, hắn đứng bật dậy chạy xuống sảnh đường tìm kiếm, ngay cả tiếng kêu của Tạ Doãn cũng bỏ mặc. Đúng vào khoảnh khắc hắn chạy đến bên vũ đài, một nữ tử bạch y trắng thuần, gương mặt như bích châu tỏa sáng từ phía trên nhẹ nhàng đáp xuống tựa tiên nữ hạ phàm. Đôi mắt nàng tinh nghịch nhìn Đường Tam, cất tiếng hát hai câu cuối cùng:
~Chàng một thân bạch y đã qua vạn dặm núi sông
Vẫn như sắc liễu bao năm không đổi~
Ánh mắt Đường Tam thủy chung nhìn theo bóng dáng nàng. Năm tháng phong trần khiến cho gương mặt nàng thành thục hơn, nhưng lại thêm vào khí chất ba phần câu dẫn nói không rõ. Chỉ là người trên đài hắn không thể nào nhầm lẫn, đó là gương mặt đã cùng hắn lớn lên suốt mười tám năm.
Đường Lưu Ly!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com