Chương 17
Trước sinh nhật Hứa Di Nam một ngày, chính là thứ sáu mà Giang Thanh và Chu Tụng Ngôn đã hẹn.
Chu Tụng Ngôn nhớ tới chuyện mà Giang Thanh dặn, tranh thủ giờ ra chơi kéo Hứa Di Nam lại hỏi: "Hứa Di Nam, hôm nay tan học cậu có bận gì không?"
Hứa Di Nam vốn phải đến lớp vẽ, nhưng dưới sự kháng cự mạnh mẽ của Tiêu Lâm, cuối cùng ông lão cũng cho bọn họ nghỉ mỗi tuần một lần vào thứ sáu.
"Không bận gì." Hứa Di Nam gấp sách bài tập đặt vào bàn, cũng chẳng ngẩng đầu mà chỉ hỏi: "Sao thế?"
Chu Tụng Ngôn "Ừm" một tiếng rồi mới nói: "Bọn Giang Thanh chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cậu ở khu vui chơi, bảo tôi tan học dẫn cậu đến."
Hứa Di Nam nở hoa trong lòng, dựng thẳng eo lên hỏi: "Có cả niềm vui bất ngờ luôn! Tiết lộ trước một xíu được hông?"
Thấy Hứa Di Nam mong chờ như vậy, lại nghĩ tới thứ mà bọn Giang Thanh chuẩn , trong lòng Chu Tụng Ngôn cảm thấy có hơi áy náy nên quyết định nhắc khéo cậu một chút: "Là bất ngờ, còn vui thì chưa chắc."
Lúc này Hứa Di Nam đã chìm đắm vào sự hồ hởi, thề thốt sắt son: "Không sao, bọn họ tặng cái gì tớ cũng thích hết!"
Nhưng nghĩ tới tác phong thường ngày của Giang Thanh, cậu khựng lại một lát, rồi thiếu tự tin bổ sung thêm một câu: "Cho dù chỉ có bất ngờ không có niềm vui thì tớ cũng sẽ giả vờ cực kỳ vui, nhất định sẽ không làm bọn họ thất vọng đâu!"
Sau đó, tới khi Chu Tụng Ngôn đưa cậu đến công viên giải trí thì cậu đã bắt đầu hối hận vì lời nói hôm nay rồi.
Ở cửa tiệm nét, Trịnh Phàm cùng Thạch Hưng Dương đang cầm một cái băng rôn, trên băng rôn viết: Chúc Hứa Di Nam mười sáu tuổi đại thọ vui vẻ!"
Chỉ kéo băng rôn thôi còn chưa đủ, hai người này còn ở trước đám đông mà hét lớn: "Chúc Hứa Di Nam phúc tựa biển Đông, thọ như núi Nam!"
(Gốc "福如东海,寿比南山": Phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn. Là cái câu hay nghe hoặc hay treo ở tiệc mừng thọ mấy lão gia, thái hậu trong phim ấy :))))).)
Hứa Di Nam đứng bên cạnh Chu Tụng Ngôn buộc phải dùng tay ôm mặt, bụng chỉ thầm hi vọng đừng có ai nhìn thấy cậu.
Bọn Giang Thanh vẫn đang quậy nháo ở phía không xa, Hứa Di Nam chẳng dám nhìn, kiễng chân sát vào bên tai Chu Tụng Ngôn, nhỏ giọng châm chọc: "Làm sao bây giờ, ngại muốn xỉu mất! Tớ muốn nói thích mà nói không nói nổi luôn!"
Chu Tụng Ngôn nhịn cười, còn chưa kịp trả lời thì Giang Thanh cứ phải cố ý qua đây vào lúc này, hỏi cực kỳ hưng phấn: "Sao nào Di Nam, có cảm động không? Có muốn trao cho anh Thanh một cái ôm không?"
Tiết Ánh Nghi đứng cạnh đảo mắt lên trời, rất đúng thời điểm khịa cậu ta một câu: "Tôi thật sự chỉ muốn giả vờ không quen biết cậu."
Màn tấu hề này cuối cùng kết thúc với việc Hứa Di Nam kéo mấy đứa đi xếp hàng, cậu vừa vung tay một cái là mua luôn vé sáu người.
Hứa Di Nam không quen chơi mấy trò cảm giác mạnh này lắm, nhưng không muốn khiến mọi người mất hứng nên định cắn răng cố chơi, nào ngờ Chu Tụng Ngôn lại xách cậu đi ngồi vài vòng ngựa gỗ, đến cuối cùng thì cái ý nghĩ "anh dũng hy sinh vì việc lớn" của cậu cũng chẳng thể thành hiện thực.
Lúc cả đám chơi tận hứng đã là mười giờ, may sao trong công viên giải trí có nhà ăn. Mấy đứa gọi món xong, Chu Tụng Ngôn lại gọi riêng cho chủ sinh nhật hôm nay một bát mì.
Bát mì Trường Thọ nghi ngút khói được bưng lên, trên sợi mì mỏng dẹt đặt một quả trứng gà, bên cạnh còn có bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" được viết bằng cà rốt.
Giang Thanh đưa đũa cho Hứa Di Nam, rồi bảo: "Điều ước sinh nhật có thể để ngày mai ước nhưng mì Trường Thọ thì phải ăn hôm nay, ăn nóng, ăn đi cho nóng!"
Mì Trường Thọ không đứt đoạn, gần như Hứa Di Nam một hơi ăn hết cả bát, sau đó rất chân thành nói lời cảm ơn với mọi người: "Hôm nay tớ cực kỳ cực kỳ vui luôn, cảm ơn mọi người."
Thạch Hưng Dương dang đôi tay ra, hếch cằm nói: "Nào, ôm một cái đi người anh em!"
Trịnh Phàm ở cạnh mắng cậu ta: "Mày biết quê không thế?"
Đợi cả đám ăn ngang ngang rồi, Giang Thanh nhấc điện thoại lên ngó một cái, ra vẻ bí mật nhắc: "Di Nam, hay là bọn mình đi chơi đu quay đi? Cảnh đêm của Bắc Thành đẹp lắm luôn!"
Hứa Di Nam vừa nghe thế thì quả nhiên thích thú.
Vòng đu quay hai người một tàu, Chu Tụng Ngôn cùng Hứa Di Nam, Thạch Hưng Dương với Trịnh Phàm.
Đến cùng, Giang Thanh chạy bước nhỏ tới, mở cửa buồng đu quay rất chi là ga lăng, xong nhìn Tiết Ánh Nghi cười cười, nói: "Cậu ngồi chung với tôi nhé?"
Sắc mặt Tiết Ánh Nghi ngưng bặt, trầm mặc một lúc rồi cũng không nói gì nữa, chỉ đi vào thẳng rồi ngồi xuống luôn.
Vòng quay dần dần đi lên, Chu Tụng Ngôn cúi đầu xem thời gian, mười một giờ năm mươi chín.
Còn một phút nữa thôi là ngày mười tám tháng tư.
Anh lại ngẩng đầu lên nhìn Hứa Di Nam ở phía đối diện.
Người này tin lời của Giang Thanh, lúc này đang cúi đầu thưởng thức cảnh đêm của Bắc Thành, chỉ để lại cho anh một góc nghiêng.
"Hứa Di Nam." Chu Tụng Ngôn bất chợt gọi.
Hứa Di Nam nghe gọi quay đầu lại, chỉ là còn chưa kịp nói gì thì cậu đã nghe thấy tiếng pháo hoa nổ bừng ở nơi không trung.
Có lẽ là bởi vì dựa vào gần bầu trời nên lần này thanh âm pháo hoa trở nên rõ rệt hơn cả Tết Nguyên Tiêu, Hứa Di Nam cảm thấy ngay cả trái tim của mình cũng đang run rẩy, nơi đáy lòng tựa như có thứ gì đó nở rộ theo những chùm pháo hoa trên trời cao.
Hứa Di Nam nghĩ, nếu cảnh tượng này là một bức tranh sơn dầu thì cậu sẽ thật trân quý mà cất giấu bức tranh ấy đi mãi mãi.
Cậu không nhịn được mà áp tay lên kính, sáp lại gần xem.
Ánh lửa rực rỡ chiếu tỏ mọi ngóc ngách nơi đây, tia sáng nhỏ vụn miêu tả lại từng đường nét trên khuôn mặt tinh xảo của Hứa Di Nam, hàng mi dài của cậu chớp động run run tựa như một con bướm chớp đậu chớp bay.
Chu Tụng Ngôn nhìn cậu, câu lên khóe môi, rất chân thành gửi lời chúc tới cậu: "Sinh nhật vui vẻ."
Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn hoài không dừng, đóa này nối tiếp chùm nọ, tựa như muốn chiếu rọi cho màn đêm này sáng rỡ như ban ngày.
Hứa Di Nam giống như đã nhận ra được điều gì đó, sau vài giây kinh ngạc, cậu rời ánh mắt khỏi cửa sổ, quay đầu nhìn Chu Tụng Ngôn: "Pháo hoa của hôm nay...."
Chu Tụng Ngôn thoáng nhìn ra bên ngoài, rồi lại di tầm mắt đến gương mặt của Hứa Di Nam, anh chớp chớp mắt, biểu cảm không giấu được sự đắc ý: "Hồi pháo hoa vừa nãy là góp với người khác, màn này đúng thật là tôi tặng."
Hứa Di Nam á khẩu, sau khi hồi thần thì cảm thấy mình nên nói gì đó để cảm ơn Chu Tụng Ngôn, nhưng cùng lúc ấy mới nhận thấy được từ ngữ của mình thiếu hụt nhường nào. Cậu đào vét hết bao lời hay ý đẹp trong bụng, cuối cùng vẫn chỉ nói một câu: "Chu Tụng Ngôn, cảm ơn nhé, tớ thích lắm!"
Vòng quay lên đến nơi cao nhất, cái ồn ã của thành thị bị cách ngăn ở bên ngoài, pháo hoa rơi xuống để lại khoảng không, cả thế giới dường như chỉ còn lại sự tĩnh mịch. Ngay lúc này đây, giọng nói của Chu Tụng Ngôn vang lên bên tai cậu, giống như tiếng suối lanh lảnh mát lạnh duy nhất ở tận rừng sâu núi xa vắng lặng: "Chiều nay cậu nói với tôi, cho dù nhận được quà gì cậu cũng sẽ nói thích."
Anh dừng lại một chốc, nhìn Hứa Di Nam một cách chăm chú, giọng điệu khi nói chuyện mang theo vài phần chân thật không thể nghi ngờ: "Nhưng mà Hứa Di Nam này, con người tôi thẳng thắn, không ưa nổi người khác lừa dối, nên ở chỗ tôi, thích là thích, không thích là không thích."
Chu Tụng Ngôn nghiêng người về phía trước, chỉ cách Hứa Di Nam rất gần, gần trong gang tấc, trong mắt hai người đều chỉ phản chiếu lại hình bóng của đối phương.
Anh hỏi: "Bây giờ cậu nói cho tôi biết, món quà này cậu có thích không?"
Hứa Di Nam không nói gì, quay đầu đi xem hết màn pháo hoa vì cậu mà nở rộ này, mãi cho đến khi màn đêm về lại với bóng tối, chỉ để lại một mảnh trăng vĩnh hằng bất biến kia.
Vầng trăng sáng trong treo trên nền trời, tựa như chiếc đĩa làm từ ngọc trắng không mảy may tì vết.
Hứa Di Nam quay đầu, nhìn vào Chu Tụng Ngôn, hồi đáp từng từ từng chữ một: "Cực kỳ cực kỳ thích."
Chu Tụng Ngôn chăm chăm nhìn cậu một lúc, sau đó cười lên, nói: "Tốt."
---------------------------------------
Như Chu Tụng Ngôn đã nói, Chu Tế cùng Ân Lan Chi quả nhiên về nhà vào ngày sinh nhật Hứa Di Nam, hai người còn đích thân xuống bếp nấu bữa tối.
Ân Lan Chi đặt một đĩa cánh gà chiên cola lên bàn, nói với Chu Tế đang thái rau: "Lão Chu, anh nói với Tụng Ngôn mua bánh kem xong thì đi đón Di Nam tan học về luôn."
Chu Tế kéo mắt kính xuống, đi đến từ một góc khác trong phòng bếp, giúp Ân Lan Chi vén lại một lọn tóc bị rớt ra sau tai: "Anh đã dặn Tụng Ngôn rồi, thằng bé đang trên đường đi đón Di Nam."
Cùng lúc đó, Hứa Di Nam vừa mở cửa xe ra thì đã tinh mắt thấy được một chiếc hộp trong suốt tinh tế đặt ở ghế phó lái: "Woa, bánh kem đẹp quá vậy."
Chu Tụng Ngôn ngồi cạnh cậu, nghe thấy lời này thì quay đầu lại nhìn ra cửa xe, nhếch miệng lên nhàn nhạt đáp lại: "Chọn bừa đấy."
Hứa Di Nam thấy cái điệu này của anh, hai tay chống lên ghế, cười cười xích lại gần, nói: "Chu Tụng Ngôn, cảm ơn cậu, tớ thích lắm."
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Lời này là thật!"
Thời điểm hai người về đến nhà vừa đúng lúc Ân Lan Chi đặt món cuối cùng lên bàn, nhìn thấy Chu Tụng Ngôn cùng Hứa Di Nam, vừa cười vừa giục: "Nhanh đi rửa tay đi."
Ăn cơm xong, dì Triệu lấy bánh kem ra, Chu Tụng Ngôn đưa bật lửa cho Hứa Di Nam: "Bé Nam, con ước đi."
Ân Lan Chi cũng nhìn cậu, dịu dàng hát lên: "Happy birthday to you, happy birthday to you——"
Hứa Di Nam thắp từng ngọn nến lên, tất cả những chuyện xảy ra trong một năm này cũng theo đó mà lướt ngang qua trước mắt cậu.
Bệnh tình của Hạ Vân chuyển biến nặng vào mùa xuân, cả ngày cậu lo lắng không thôi, thậm chí rất nhiều lúc không lên lớp mà đến bệnh viện ở cùng với cô. Sau đó, Hạ Vân vẫn ra đi, Hứa Di Nam vẫn mất mẹ, đối với cậu mà nói "Nhà" từ một nơi ấm áp biến thành một từ lạnh lẽo.
Lúc ấy cậu từng cho rằng đời này đã ấn định mình sẽ côi cút lang bạt.
Thời điểm vừa đến thành phố Bắc, cậu lúng túng không biết phải làm sao, cảm thấy bản thân không hề thuộc về nơi này. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ba tháng ngắn ngủi, cậu ở nơi đây đã cảm nhận được hơi ấm, tình thân, tình bạn hoặc có lẽ là tình yêu sẽ xuất hiện ở tương lai mà mình chưa từng mong mỏi. Những điều lúc trước cậu cẩn thận trân trọng, sợ hãi mất đi, giờ đây như thể dòng suối ấm áp bao bọc lấy thật chắc người đã ngã xuống là cậu đây.
Hứa Di Nam là kẻ theo chủ nghĩa bi quan, lại càng chưa từng cảm thấy bản thân là một nguời may mắn. Cậu từng nghĩ rằng, bản thân có tất cả những điều này đều là đánh đổi*, sau phần may mắn khó tránh khỏi mất mát, trái lại, sau khi vận may kém đến cực điểm thì sẽ tai qua vận đến.
(*Theo bản gốc là bảo toàn, là định luật bảo toàn năng lượng trong vật lý ắ. Nên may mắn + đen đủi = cân bằng. Nhỏ cân bằng phương trình, chuyển vế đổi dấu, qua qua lại lại thì bằng nhau :)))).)
Cho nên, khi ánh nến ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt, Hứa Di Nam đã nghĩ, cho dù có phải lấy hết tất cả may mắn của nửa đời sau đổi cho khoảnh khắc này cậu cũng cam nguyện.
Cậu nhắm mắt lại, rất nhiều khuôn mặt lướt ngang qua trong đầu, sự lúng túng ấy, cảm giác bơ vơ ấy hay cả sự vui vẻ, buồn bã đều tích vào chiếc kim không ngừng chuyển động trong đồng hồ.
Mà khuôn mặt cuối cùng dừng lại ở trên vòng đu quay, dưới màn pháo hoa rực rỡ, người đối diện với cậu - mắt mày biếng nhác, nụ cười chan chứa.
Cậu nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện: "Mong cho người mà tôi yêu tất cả đều tốt."
Hứa Di Nam mở mắt ra, Chu Tế hỏi: "Tiểu Nam ước gì thế?"
Chu Tụng Ngôn đưa miếng bánh được cắt cho Chu Tế, cảm thấy hơi cạn lời, nói: "Bố——điều ước nói ra còn là điều ước nữa à?"
Ý định ban đầu của Chu Tế là nếu Hứa Di Nam muốn gì thì mình sẽ mua về tặng cậu. Bây giờ Chu Tụng Ngôn nói vậy ông mới phản ứng lại.
Bị Chu Tụng Ngôn khịa ông cũng không giận, chỉ cười ha ha một tiếng, rất tán thành mà gật gật đầu: "Đúng! Chú không hỏi nữa, nào mình ăn bánh kem!"
Bữa tối cả nhà đã uống chút rượu, Chu Tế cùng Ân Lan Chi sớm đã về phòng nghỉ ngơi, Chu Tụng Ngôn với Hứa Di Nam ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Gió đêm mang theo cái lạnh đầu xuân lướt qua bên tai, thổi cho người ngà ngà say thanh tỉnh vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com