Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

19. Đè Quang Anh ở dưới người

Nguyễn Quang Anh ngửa mặt lên, chớp chớp mắt, mặt Hoàng Đức Duy lờ mờ hiện lên trong hội trường u ám, bởi vì anh đứng ngược sáng nên Quang Anh không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng Quang Anh có thể khẳng định, chắc chắn lúc này Đức Duy đang nhìn mình.

Anh ta là người dẫn chương trình mà?

Sao lại xuống dưới khán đài thế này?

Hoàng Đức Duy đổi bó hoa sang tay kia, con mắt vẫn nhìn Nguyễn Quang Anh ngồi yên trên ghế như đã đi vào cõi thần tiên, khẽ nói: "Nhường chỗ một chút được không?"

Lối đi rất nhỏ rất hẹp, hẹp đến nỗi Quang Anh có chặt chân từ phần đầu gối trở xuống thì vẫn sẽ chạm phải người Đức Duy.

Quang Anh ấm ức cố gắng nhét chân xuống dưới gầm ghế, lưng dán chặt lên thành ghế, mặt lạnh te, như thể gặp phải thứ gì độc hại.

Đức Duy chân dài, không chút khách khí trực tiếp đi vào trong lối nhỏ. Quang Anh càng không ngừng lẩm nhẩm ở trong lòng "Không cảm thấy gì hết không cảm thấy gì hết, tôi đã chết rồi tôi đã chết rồi", nhưng ảnh hưởng của Đức Duy với nguyên thân vẫn còn tồn tại.

Nguyễn Quang Anh cảm giác được vành tai mình đang dần nóng lên.

Ngay lúc Đức Duy sắp bước qua rồi, bạn học ở đằng trước đột nhiên ngả ghế về đằng sau, cái ghế kia có lẽ bị hỏng, cậu ta hơi ngả một chút cả cái ghế đã ngã ra sau, Đức Duy đang đối mặt với Quang Anh, cả người bị cái ghế đập phải đổ ụp xuống Quang Anh.

Nhưng Đức Duy phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chống một tay lên lưng ghế của Quang Anh, trông Quang Anh chẳng khác nào bị Đức Duy đè dưới người.

Chỉ trong chớp mắt đó, mùi hoa hồng hòa cùng với hương bạc hà thoang thoảng trên người Hoàng Đức Duy tràn vào khoang mũi cậu.

Quang Anh còn đang ở dưới người Đức Duy, trực tiếp lọt vào tầm mắt của cậu là cổ áo hơi mở của anh, mơ hồ có thể thấy được một đoạn xương quai xanh, còn có cả yết hầu.

Nguyễn Quang Anh nuốt một ngụm nước bọt, ép mình phải dời ánh mắt.

Hoàng Đức Duy đúng là người đáng sợ, nhưng vẻ ngoài và điều kiện của anh lại hoàn toàn không được che giấu, chẳng trách nhiều người lại cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà yêu mến anh ta như vậy.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, không chỉ có Quang Anh không kịp phản ứng, bạn học ngồi trước Quang Anh cũng hết hồn, cậu ta luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết cái ghế này bị hỏng, tôi tôi tôi tôi... Hai bạn không sao chứ?"

Ánh mắt Đức Duy rơi trên mí mắt hơi cụp xuống của Quang Anh, không biết là vì căng thẳng hay là vì thẹn thùng mà hàng mi cứ không ngừng rung rinh, ánh mắt anh hơi tối lại. Nửa ngày sau, anh mới nâng người dậy, thản nhiên nói với bạn học bị dọa sợ kia một câu: "Không sao."

Bạn học kia nhẹ nhàng thở ra, Quang Anh cũng thở ra vì Đức Duy đã kéo dài khoảng cách với mình.

Vừa rồi lúc Hoàng Đức Duy ập xuống, Quang Anh cảm thấy mình gần như không thở được, ánh mắt của Đức Duy từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên mặt cậu. Nhịp tim cậu dồn dập, ngay cả mắt cũng không dám nhấc lên.

Cậu thật sự rất sợ Hoàng Đức Duy, quá khó lường và không thể dò được, hoàn toàn không giống một học sinh cấp ba.

Quang Anh liếc mắt sang phía bên cạnh, giữa chỗ ngồi của cậu với Đức Duy để một bó hoa hồng rất to, Quang Anh ngẫm nghĩ, dù có thế nào thì quả thật là Đức Duy rất được hoan nghênh, còn chưa lên sân khấu mà đã có người tặng hoa rồi.

-

Hoàng Đức Duy chưa ngồi được bao lâu đã bị gọi đi, Quang Anh không biết Đức Duy đang tính toán cái gì, cứ chạy tới chạy lui, còn cầm theo cả bó hoa kia đi, trong truyện rõ ràng viết hễ là những thứ người theo đuổi tặng, Đức Duy luôn xử lý chúng bằng cách ném đi.

Sân khấu được bao trùm trong bóng tối, ánh đèn bốn phía bỗng bừng sáng, là màn diễn mở đầu của câu lạc bộ múa, ai cũng đều có dáng người nóng bỏng, đám con trai ngồi xem huýt sáo như muốn huýt đến tắt thở.

Quang Anh thậm chí còn nghe thấy tiếng của Thành An, cậu ngẩng đầu ngó sang bên đó, phát hiện Thành An không biết moi từ đâu ra hai cái que huỳnh quang, đang không ngừng gào thét đến đỏ bừng cả mặt.

Nguyễn Quang Anh: "..."

Hơn một phút để hâm nóng bầu không khí, tiếp theo chính là người dẫn chương trình lên nói lời khai mạc. Khi Hoàng Đức Duy bước ra từ sau cánh gà, dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng hét chói tai.

Thậm chí còn to hơn cả tiếng loa.

Quang Anh hoài nghi mấy cô nàng này ngồi đây không phải là vì xem chương trình biểu diễn, mà là vì muốn nhìn Đức Duy.

Có gì đáng xem?

Quang Anh nâng người khỏi ghế dựa, ngước mắt nhìn lên trên sân khấu. Đức Duy mặc âu phục màu đen, tóc đã được dùng keo xịt, cảm giác lạnh lẽo hòa cùng với sự xa cách trên người anh tỏa ra bốn phía, cho dù người ở dưới sân khấu đang điên cuồng la hét, anh vẫn có thể đeo trên mặt nụ cười thản nhiên, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói xong lời thoại của mình.

Hoàng Đức Duy nói xong, nhấc mí mắt nhìn xuống dưới sân khấu, vừa hay thấy Nguyễn Quang Anh đang nhìn lên.

Mặt Quang Anh cứng đờ, dựa lại về ghế như trốn tránh.

Đó, cũng bình thường thôi. Dù sao thì cậu cũng không thể lại đi vào vết xe đổ của nguyên thân được.

Nghĩ được như vậy, Quang Anh trở nên bình tĩnh hơn nhiều, vẻ mặt cậu trở nên hờ hững, đứng dậy, một đường xin lỗi đi ra ngoài, nói là muốn đi hít thở không khí.

Ở cửa sau của hội trường, Quang Anh vừa mới bước ra đã gặp phải một người.

Ngô Hoàng Kha trông thấy Nguyễn Quang Anh, bật cười thành tiếng, săm soi đánh giá Quang Anh mấy lượt, bỗng đổi sắc mặt, chất vấn cậu: "Mày cho rằng chỉ cần mày thay đổi là Hoàng Đức Duy sẽ thích mày à?"

Nguyễn Quang Anh tựa lên tường, mỉm cười: "Mày vừa từ hang chui ra đấy à? Tất cả mọi người đều biết tao không còn thích Hoàng Đức Duy nữa rồi. Nếu mày rảnh rỗi tới mức suốt ngày bám lấy tao thì chi bằng ngồi suy nghĩ cho tử tế làm thế nào để theo đuổi Hoàng Đức Duy thì hơn."

Ngón tay của Quang Anh đặt sau lưng nhẹ nhàng gõ lên tường, cậu có thể đoán được đại khái câu tiếp theo của Hoàng Kha sẽ là gì.

Quả nhiên...

Nam chính quyết đoán mạnh mẽ của tương lai bây giờ cũng chỉ là một cậu trai buồn rầu vì người trong lòng, gã lộ ra vẻ phiền muộn: "Sao tao biết được nên theo đuổi như thế nào? Tao mà theo đuổi được tao còn ở đây nói nhảm với mày à?"

Nguyễn Quang Anh nhìn gã: "Nhiều người theo đuổi Hoàng Đức Duy như vậy, sao mày cứ chỉ nhằm vào mình tao thế?"

Ngô Hoàng Kha cười khẩy: "Bởi vì trong tất cả, mày là đứa mặt dày nhất, ai mà biết được sau này mày còn không biết xấu hổ tới mức độ nào."

Quang Anh hơi nghẹn họng, hoàn toàn chính xác, gần kết truyện nguyên thân còn chuốc thuốc Đức Duy, đây cũng là lúc bi kịch của hắn bắt đầu. Chính xác hơn mà nói, bi kịch của nguyên thân đã bắt đầu từ khi thích Đức Duy.

"Mày và Hoàng Đức Duy, tao không biết bọn mày như thế nào, nhưng tao nói với mày lần cuối cùng, tao không thích Hoàng Đức Duy." Quang Anh nghiêng đầu, ánh mắt kiên quyết.

Ngô Hoàng Kha hơi say mê, lập tức mất tự nhiên nói: "Sao tao biết được mày không phải là đang lạt mềm buộc chặt?"

Nguyễn Quang Anh đành phải giơ tay lên: "Tao thề luôn."

Ngô Hoàng Kha hất cằm, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm hơn: "Vậy mày thề đi."

"Tao thề, tao..."

"Sầm" cửa sau đột ngột bị đẩy ra, bởi vì cửa làm bằng sắt nên dù chỉ nhẹ nhàng đẩy thôi nhưng khi nó va vào tường cũng sẽ phát ra tiếng động rất lớn.

Nguyễn Quang Anh và Ngô Hoàng Kha không hẹn mà cùng nhìn sang.

Hoàng Đức Duy đứng ở nơi đó.

Vẻ mặt bình tĩnh, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt anh rơi xuống người Quang Anh, con ngươi trở nên tối tăm: "Tạ Linh Chi tìm cậu."

Anh nói xong rồi cứ thế đi mất, Quang Anh nhìn sang Hoàng Kha ở bên cạnh, gã vừa thấy Đức Duy đã ngơ ngẩn, bắt đầu lâng lâng, so với bộ dáng cứng rắn vừa rồi đúng là như hai người khác nhau.

Mặc dù không biết tại sao Đức Duy lại đến gọi mình, nhưng Quang Anh cũng không nghĩ nhiều. Cậu chạy đến hậu trường, trông thấy Linh Chi còn đang uốn tóc, thấy Quang Anh đến, cô đặt máy uốn tóc xuống, hỏi cậu: "Cậu đi đâu vậy?"

Nguyễn Quang Anh kéo ghế ngồi xuống, giả vờ như lơ đãng hỏi: "Cậu nhờ... Người gọi tôi?"

Cậu nhịn lại, vẫn không nói ra tên của Đức Duy, dù đúng là vậy đi chăng nữa thì nói ra sẽ chỉ dẫn tới những suy đoán không cần thiết của người khác.

Cậu không muốn dính líu gì đến Hoàng Đức Duy nữa.

Linh Chi gật đầu: "Ừ, mặc dù chưa tới lượt nhưng tôi thấy có cậu ở đây thì tôi sẽ không hồi hộp như vậy nữa."

Quang Anh cười với cô: "Cậu mà cũng hồi hộp á?"

Trước đây Tạ Linh Chi đã từng đứng trên sân khấu còn lớn hơn hội trường này nhiều.

"Ừ." Ánh mắt Linh Chi lấp lánh, lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, trách móc: "Làm sao? Dù gì tôi cũng là con gái, chẳng lẽ không được phép hồi hộp?"

Cô nói xong, giơ tay muốn bóp mặt Quang Anh.

Nguyễn Quang Anh tránh ra sau, Tạ Linh Chi làm móng tay rất dài, trên móng còn đính đá, y như vuốt quỷ.

Chân ghế có bánh xe, Quang Anh hơi ngả người ra sau là cái ghế cũng trượt ra sau theo, Linh Chi giỡn với cậu, xách váy đuổi theo.

Nhưng chỉ một giây sau, ghế của Quang Anh va phải người ta...

Cái ghế suýt nữa lật ra trước, người phía sau nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Quang Anh, một tay khác giữ lại cái ghế.

Nguyễn Quang Anh chậm rãi bình tĩnh lại, giương mắt đã thấy Tạ Linh Chi nhìn mình chằm chằm mà suy tư.

Sao vậy?

Quang Anh không biết là đụng phải ai, đầu tiên nói xin lỗi trước, đứng dậy nhìn lại mới phát hiện là Đức Duy, bảo sao Linh Chi lại làm vẻ mặt như vậy.

"Cám ơn." Quang Anh khô khốc nói.

Đức Duy vê đầu ngón tay, khẽ cười một tiếng: "Không cần cám ơn."

Áo sơ mi của Quang Anh rất mỏng, cổ áo phanh ra để lộ nửa phần xương quai xanh nhỏ nhắn. Vừa rồi Đức Duy ôm cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái nơi xương quai xanh của Quang Anh, xúc cảm lại tốt đến không ngờ.

Nguyễn Quang Anh đã đi ra ngoài với Tạ Linh Chi.

Đèn chân không trong phòng càng khiến cho ngũ quan của Đức Duy trở nên lạnh lẽo, con ngươi của anh đen như mực, một mình anh đứng dưới ánh đèn, khóe môi hơi nhếch.

-

Đến lúc người nữ dẫn chương trình gọi đến lớp của bọn họ, chỗ ngồi của lớp lập tức trở nên náo nhiệt hẳn, người nhà lên sàn đương nhiên phải khí thế rồi.

Đa số mọi người ngồi dưới đã cảm thấy nhàm chán, vì dựa trên sở thích của các thầy cô nên chương trình văn nghệ buổi tối hôm nay hầu hết là các tiết mục đọc thơ diễn cảm, hợp xướng, cái nào cũng na ná nhau, không có gì mới, cả đám đã nghiêng ngả bốn phương tám hướng dựa vào ghế.

Nghe được người dẫn chương trình nói tiết mục tiếp theo là khiêu vũ nam nữ bọn họ mới ỉu xìu rướn cổ lên nhìn về phía sân khấu.

Trên sân khấu tối om om.

Chính giữa hiện lên một chùm sáng trắng, rơi xuống đầu người thiếu nữ.

Cô mặc một chiếc váy cúp ngực đỏ tươi, làn da trắng nõn nà, đôi mắt chậm rãi ngước lên, gương mặt đẹp lạnh lùng rơi vào tầm mắt của mọi người dưới sân khấu.

"Óa óa mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơiii! Là Linh Chi!"

"Mẹ mày đứng lên ngay cho tao, là Tạ Linh Chi! Nữ thần của mày đó!"

"Tao thấy rồi, tao không mù, Linh Chi nhìn tao kìa! Linh Chi nhìn tao kìaaaaaa!"

Gương mặt của Tạ Linh Chi cực kì nổi bật, cũng rất nổi tiếng ở trong trường, cô vừa xuất hiện, phía dưới đã "bùm" một phát nổ tung, đám người lúc nãy còn mặt ủ mày chau lập tức trở nên điên cuồng.

Thiếu nữ đứng một mình chừng nửa phút, phía sau đột nhiên xuất hiện một thiếu niên ôm lấy cô, nam sinh hơi rũ mắt, nghiêng đầu tựa vào gáy người thiếu nữ, hai tay như có như không đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái.

Nam sinh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân cao chân dài, khí chất trong veo, đứng cùng Linh Chi đẹp lạnh lùng tạo thành sự kí©h thí©ɧ thị giác mãnh liệt, xứng đôi một cách kì dị.

"Vãi chưởng! Hóa ra mấy đứa kia bảo Nguyễn Quang Anh khiêu vũ là thật, tôi còn tưởng là bốc phét cơ."

"Kệ nó, đẹp trai là được, Quang Anh, tôi yêu cậu!!!!"

"Đẹp trai vãi!!! Đυ. má cậu đẹp trai vãiiiii!"

Sân khấu sáng bừng lên, mặt Quang Anh hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người, Linh Chi được cậu ôm vào trong ngực, hai người nắm lấy tay nhau.

Theo nhịp điệu của bản nhạc, Quang Anh ôm eo Linh Chi, để cô xoay tròn mấy vòng. Mái tóc dài của Linh Chi quét vào cổ Quang Anh, Quang Anh bị nhột, không nhịn được bật cười.

Nụ cười này, khiến cho đám con gái đang la hét phía dưới sắp ngất hết rồi.

Dù cho Thành An lớn lên với Quang Anh, cũng chưa từng thấy bộ dáng Quang Anh tự tin chói lòa như vậy, nó chạy đến hàng đầu tiên, trên đầu đội vòng hoa không biết lấy ở đâu, la hét như một thằng điên.

Nửa phút cuối là một mình Quang Anh đứng trên sân khấu, Linh Chi chậm rãi lùi ra sau cánh gà.

Âm nhạc trở nên chậm rãi, nhưng giai điệu dịu dàng lại khiến cho người ta cảm nhận được một cơn sóng lớn hẵng còn ẩn sâu phía dưới, ánh đèn trở nên mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy một mình Cố Vọng đứng trên sân khấu.

Đây là sân nhà thuộc về riêng Nguyễn Quang Anh.

Áo sơ mi trắng của Quang Anh vì động tác mạnh mà hơi vén lên, để lộ vòng eo trắng nõn thon gầy, khiến cho phía dưới lại một trận gào thét điên cuồng.

Có vẻ chính Quang Anh cũng nhận ra, thừa lúc nhạc tạm dừng lập tức kéo áo xuống, nhưng lại làm cho cổ áo lệch sang một bên vai, xương quai xanh hoàn toàn lõα ɭồ trong không khí. Người Quang Anh vốn gầy, xương quai xanh hãm sâu thậm chí còn tạo thành bóng.

Đức Duy đã dẫn hơn nửa chương trình, giờ đang ngồi ở ghế giám khảo, miễn cưỡng dựa vào ghế, vài sợi tóc rối tùy ý rơi trước trán. Khi ánh mắt rơi xuống thắt lưng Quang Anh, anh hơi nhướng mày, khóe môi lặng lẽ bặm xuống.

Anh ngồi ngay trước mặt Nguyễn Quang Anh, nhưng Nguyễn Quang Anh lại không nhìn thấy anh.

Đức Duy quay đầu sang nhìn bó hoa đang để ở bên cạnh, Lý Thư Nhã rất quan tâm tới học sinh, hoa này có để Đức Duy đánh giá thì cũng không thể chê vào đâu được.

Hoa hồng đương lúc nở rộ, tươi đẹp ướŧ áŧ, phối với lá cây bạch đàn xanh biếc tốt tươi. Đức Duy giơ tay giật một cánh hồng xuống, cánh hoa mềm mịn, cảm giác rất tốt, không biết là nghĩ tới cái gì, Đức Duy bỗng khẽ cười một tiếng.

Ngay lập tức, cánh hoa bị đầu ngón tay vò nát, nước hoa chảy ra khiến ngón tay anh càng thêm trắng lạnh.

Nhưng ánh mắt Đức Duy vẫn bình tĩnh, anh nhìn cậu thiếu niên trên sân khấu hơi thở dốc, khi âm nhạc kết thúc, cậu xoay người cúi chào rồi bước xuống.

Trong suốt quãng thời gian đó, Nguyễn Quang Anh vẫn không nhìn Hoàng Đức Duy dù chỉ một chút.

-

Cuối cùng các tiết mục của học sinh cũng đã biểu diễn xong, tiếp đến là thầy cô, lần này có lẽ là một giáo viên trẻ tuổi nào đó sắp xếp tiết mục, một đám thầy giáo trung niên bụng phệ với các cô giáo bình thường luôn chỉnh tề nề nếp lại lên nhảy điệu múa con thỏ, mặc dù động tác không quá thuần thục, nhưng các học sinh cổ vũ rất nhiệt tình, còn hát theo tiếng nhạc.

Quang Anh ở sau cánh gà, uống hai ngụm nước, không ngừng có người tiến đến xin ig của cậu. Quang Anh cảm thấy không biết phải làm sao, mặc dù trước khi xuyên sách cậu cũng được coi là thanh tú xinh xắn, nhưng chắc chắn không xuất chúng được như nguyên thân, bình thường cũng sẽ có nữ sinh đến xin số, nhưng rất ít, không hề giống như nguyên thân có hàng dài người không dứt.

Hết lần này tới lần khác, mỗi bạn nữ đến trước mặt Quang Anh đều có bộ dạng dè dặt, Quang Anh lại không quá giỏi từ chối, những nữ sinh kia thấy Quang Anh do dự còn bồi thêm chỉ là xin cách liên lạc thôi chứ không có ý gì khác.

Cho đến tận khi bên ngoài bắt đầu trao giải, xung quanh Quang Anh mới trở nên yên tĩnh.

Linh Chi khoanh tay đứng ở bên cạnh, cười nói: "Hồi lớp mười tôi là đại diện cho học sinh mới, sau khi dự lễ khai giảng xong cũng bị vây quanh xin ig như vậy, giờ đỡ hơn nhiều rồi."

Nguyễn Quang Anh chớp mắt: "Sao lại thế?"

Tạ Linh Chi: "Bởi vì ig max bạn rồi."

Nguyễn Quang Anh: "..."

Nhìn bộ dáng cạn lời của Quang Anh, Linh Chi không nhịn được cười. Cô nghe tiếng động bên ngoài rồi nói: "Đang đọc thứ tự rồi, ra thôi."

Nguyễn Quang Anh đặt chai nước xuống, đứng dậy.

Cậu vừa đi tới, một bạn nữ trông rất là kích động nói với Quang Anh: "Quang Anh, tôi vừa nhìn thấy thầy cô chỉnh bản chấm điểm đấy, lớp các cậu là giải đặc biệt!"

Nguyễn Quang Anh hơi ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Thật đó!"

Quang Anh vừa định nói cám ơn, bên ngoài đã gọi đến lớp bọn họ, giọng nói của bạn nữ dẫn chương trình rất mềm mại, sau khi đọc tên lên, phía dưới lập tức vang lên tiếng hét đinh tai nhức óc, còn có mấy đứa con trai huýt sáo ầm ĩ.

Đèn chiếu xuống mặt Linh Chi và Quang Anh, đúng lúc Quang Anh đang xoay người giúp Linh Chi chỉnh váy khiến phía dưới lại ầm ĩ một trận, Linh Chi nhận giấy khen, nét chữ trên đó còn chưa khô mực.

Quang Anh đang nghiêng đầu nghe người dẫn chương trình nói chuyện thì dưới sân khấu có hai người đi tới, Linh Chi nháy mắt với cậu, Quang Anh không hiểu nhìn sang phía bậc thang bên phải, nhưng người cậu trông thấy đầu tiên là Võ Phúc Lâm.

Phúc Lâm ôm một bó hoa hồng màu hồng phấn, trước đó còn làm tên lưu manh vô lại mặc đồng phục không tử tế, giờ lại kéo khóa cực kì quy củ, dáng vẻ nghiêm túc mà căng thẳng, Quang Anh còn tưởng là cậu ta đến để cầu hôn.

Phúc Lâm lướt thẳng qua Quang Anh, nhét bó hoa vào trong ngực Linh Chi, Linh Chi cười đến xinh đẹp: "Cám ơn, nhưng mà tôi thích hoa hồng đỏ hơn."

Võ Phúc Lâm cứng đờ: "Ồ."

Nguyễn Quang Anh: "..."

Lối đi nhỏ lên sân khấu cùng với bậc thang đều ẩn trong bóng tối mờ mờ, Quang Anh thấy được bóng dáng Hoàng Đức Duy bước ra từ trong bóng tối, dần trở nên rõ ràng.

Gương mặt anh vẫn lạnh nhạt, ánh mắt chậm rãi rơi xuống người Quang Anh.

Còi báo động lập tức réo ầm ĩ trong đầu Quang Anh, làm cậu tê dại cả đầu, cậu có một dự cảm không tốt.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bó hồng Champagne trong ngực Hoàng Đức Duy kia.

Đức Duy đứng trước mặt Quang Anh, đưa hoa cho cậu, Quang Anh mấp máy môi, giơ tay tiếp nhận, đầu ngón tay thoáng chạm vào tay Đức Duy trong một giây ngắn ngủi, cậu lại như bị điện giật ôm bó hoa rụt về.

Đức Duy đứng bên cạnh Quang Anh tạo nên hình ảnh quá đẹp mắt, thầy giáo phía dưới còn chụp liên tiếp mấy tấm mới nói ok.

Hoàng Đức Duy đại diện cho lớp tặng hoa cho Nguyễn Quang Anh nên Quang Anh không nghĩ nhiều, lúc ấy Đức Duy cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.

Ra sau cánh gà, Quang Anh vùi mặt vào trong bó hoa, còn thò tay vào sờ soạng một hồi, tiếng Linh Chi đột ngột vang lên sau lưng: "Quang Anh, cậu đang làm cái gì thế?"

Nguyễn Quang Anh mặt không đổi sắc: "Hoa đẹp nên nhìn."

Thật ra là cậu muốn nhìn xem Hoàng Đức Duy có giấu dao ở bên trong không.

Tạ Linh Chi nhìn bó hoa kia, chế nhạo nói: "Quang Anh, có khi nào là Hoàng Đức Duy hối hận không?"

Trong chốc lát Nguyễn Quang Anh không theo kịp: "Hối hận cái gì?"

"Cậu không thích anh ta nữa." Linh Chi hừ một tiếng: "Con người đều như vậy đấy, lúc cậu đối xử tốt với họ, họ làm như không thấy, nhưng khi cậu không cần họ nữa thì họ lại bám dính lấy cậu, như thể cậu mới là người bội bạc vậy."

Nguyễn Quang Anh mỉm cười: "Tôi không quan tâm Hoàng Đức Duy nghĩ như thế nào."

"Nguyễn Quang Anh." Linh Chi gọi cậu, nét mặt trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm nghị hơn: "Tôi thấy cậu không tệ lắm nên mới tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, cách xa Hoàng Đức Duy ra, anh ta không giống với bọn mình."

Quang Anh sững sờ, cậu không ngờ Linh Chi lại nói với mình những lời này, càng không ngờ Linh Chi thế mà lại cảm thấy Đức Duy không đơn giản, trong truyện vẫn luôn nói Linh Chi rất thưởng thức Đức Duy.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở thưởng thức thôi, Linh Chi chưa từng có quan hệ nào khác với Đức Duy ngoài bạn bè ra.

Tạ Linh Chi nhíu mày: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng cậu cứ cách xa anh ta ra một chút là được."

Nguyễn Quang Anh gật đầu, Tạ Linh Chi nói với cậu những chuyện này là vì cô ấy thật sự coi cậu là bạn.

-

Tiệc tối kết thúc, mọi người về thẳng nhà. Quang Anh ôm bó hoa kia, cả người rất mất tự nhiên, nhưng lại không thể vứt ở trong trường, cậu vốn định đưa cho bí thư cầm đi trang trí lớp học.

Văn Vân Giang nháy mắt với cậu: "Lớp mình có giấy khen là được rồi, đây là phần thưởng cô Lý cho cậu và Linh Chi đấy."

Quang Anh quyết định cầm nó ra khỏi trường rồi hẵng ném.

Nhưng cậu vừa ra khỏi cổng trường, Nguyễn Đại Trí đã lái một con Land Rover đỗ ngay trước mặt cậu, ông còn mở cửa xe giúp Quang Anh, thấy con trai mình đen mặt ôm một bó hoa còn cười trêu: "Ồ, ai tặng hoa cho con trai của ba thế?"

Quang Anh học được trọn vẹn cái tính buông thả của nguyên thân, cậu ném bó hoa ra ghế sau: "Cô giáo tặng ạ."

Nguyễn Đại Trí quan sát Quang Anh một hồi, kinh ngạc nói: "Con trang điểm à?"

Mắt Quang Anh được kẻ cực kì rõ ràng, Quang Anh giơ tay dụi mắt: "Hôm nay trường tổ chức tiệc tối, con biểu diễn tiết mục."

"Vậy con biểu diễn mồm miệng dẻo quẹo hay là khóc lóc om sòm ăn vạ?" Nguyễn Đại Trí vừa nói vừa đánh tay lái quay đầu xe.

Quang Anh tựa lưng vào thành ghế, lầu bầu gì đó, Nguyễn Đại Trí định hỏi lại thì thấy Quang Anh ngoẹo đầu sang một bên, trông như sắp ngủ, lòng ông bỗng xót xa.

Dạo này Quang Anh ngày nào cũng học đến ba giờ sáng, nói ông không đau lòng là giả, có mấy lần ông định nói cứ để Quang Anh làm đứa phá của cũng được, bị mẹ Quang Anh mắng cho máu chó đầy đầu.

Thực chất Quang Anh không ngủ, chỉ là dây thần kinh căng cứng cả ngày giờ được thả lỏng khiến cậu rất mệt mỏi.

Hoàng Đức Duy khiến cậu không nhìn thấu được, trong lòng thấy không chắc chắn.

Cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được cụ thể là chỗ nào không đúng, dường như cốt truyện cũng không có gì thay đổi.

Kết cục của nguyên thân, Đức Duy không hề nhúng tay vào, đều là do một mình Hoàng Kha thúc đẩy, bởi vì nguyên thân cả ngày dính lấy Đức Duy khiến cho Hoàng Kha thẹn quá hóa giận, sau đó sinh lòng hận thù.

Bây giờ có vẻ như cũng không có gì khác biệt, chẳng qua trước kia là nguyên thân chủ động dính lấy Đức Duy, bây giờ là Quang Anh bị động nhưng vẫn dính phải Đức Duy, cũng chẳng khác mấy.

Mùi hoa hồng từ ghế sau dần lan tỏa trong xe, Quang Anh thấy choáng váng, vậy mà thật sự nặng nề thϊếp đi.

-

Biệt thự bật đèn đuốc sáng trưng, trong căn phòng khách rộng lớn ngập tràn tiếng cười đùa, ánh đèn chiếu lên những chiếc đồng hồ dây chuyền tinh xảo lóa mắt trên người mỗi cá nhân.

Hàng rào bằng sắt từ từ mở ra, một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi lái vào trong, đèn xe thoáng hắt lên gương mặt của từng người trong nhà, khiến trong mắt bọn họ hiện lên đủ loại cảm xúc, sau đó bầu không khí mau chóng trở nên tĩnh lặng.

Dì giúp việc ra mở cửa, Hoàng Đức Duy mặc đồng phục chậm rãi bước vào.

Mặt mày vẫn lạnh nhạt, hờ hững đảo qua mặt của từng người trong phòng khách, sau đó khóe môi khẽ nhếch, anh nhẹ nhàng nói: "Chào buổi tối."

Một bé gái bốn năm tuổi nhìn anh một lát, rồi vội vàng trốn vào trong ngực người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.

Ánh mắt Đức Duy vẫn thản nhiệt, anh đeo cặp sách đi lên lầu về phòng của mình. Vừa đặt cặp xuống, điện thoại bỗng vang lên, anh liếc nhìn tên người gọi, nhận cuộc gọi, tiện thể thoải mái ngồi xuống ghế sô pha.

"Quang Anh, có phải Nguyễn Quang Anh cùng lớp với ông không?" Giọng điệu của người con trai phía bên kia cực kì kích động.

Người kia tên là Trần Minh Hiếu, đang học cấp ba ở thủ đô, là bạn thân của Hoàng Đức Duy, nhưng không khí bên nhà hắn tốt hơn nhà Đức Duy nhiều, ba mẹ yêu thương nhau, anh chị em cũng hòa thuận, Minh Hiếu là con út, từ nhỏ đã được nuông chiều.

Hoàng Đức Duy hờ hững trả lời: "Ờ, rồi sao?"

Minh Hiếu nghe Đức Duy trả lời xong càng thêm kích động, hắn gào khóc mấy tiếng rồi mới lại nói tiếp: "Mau mau mau mau, mau cho tôi ig của em ấy! Tôi ở trên mạng thấy video em ấy khiêu vũ, tốn bao công sức nhờ anh cả mới biết được em ấy học ở trường ông, tôi thích em ấy vãi, vừa ngoan lại vừa đẹp!"

Vừa ngoan lại vừa đẹp?

Đúng, rất ngoan, cũng rất đẹp.

Minh Hiếu ở đầu kia điện thoại còn đang hưng phấn khen Quang Anh quá đẹp, eo nhỏ biết bao, đôi mắt cũng xinh đẹp muốn chết.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt ghế sô pha bằng da, Đức Duy nghĩ đến hình ảnh Quang Anh ở dưới người anh với hàng mi run run, căng thẳng vô cùng, trong mắt ánh lên ý cười nhợt nhạt, anh ngắt lời Minh Hiếu.

"Em ấy thích người khác rồi."

Trần Minh Hiếu im bặt, sững sờ hỏi: "Ai vậy?"

Ánh mắt Hoàng Đức Duy rơi lên ngọn đèn bàn, giọng nói càng thêm nhẹ bẫng: "Tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com