Chương 65 + 66 + 67
Chương 65: Hắn chu đáo
Phác Xán Liệt dùng sức xoa nắn người con trai phía dưới, hắn đã nhẫn nại đến muốn nổ tung luôn rồi. Người nam nhân bé nhỏ trong lòng này, dường như mang theo ma lực không thể kháng cự, luôn có thể dễ dàng khơi dậy ngọn lửa ham muốn trong cơ thể của hắn.
Đột nhiên, đầu lưỡi Phác Xán Liệt nếm được một chút cay đắng. Hắn đưa tay ra sờ, thấy trên mặt Biện Bạch hiền đầy lệ ướt.
Ngẩng đầu lên, dục vọng mãnh liệt trong tròng mắt tối đen của Phác Xán Liệt vẫn bừng bừng cháy, nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền: "Lại khóc cái gì nữa?"
Biện Bạch Hiền lắp bắp nói không ra lời. Cậu làm sao có thể nói cho Phác Xán Liệt biết bây giờ cậu đang nhớ nhung một người đàn ông khác được? Chớp chớp mắt, cậu nói dối: "Tôi thấy không thoải mái. . . . . ."
Bởi vì mới vừa khóc, nên mũi bị nghẹt, chính vì vậy nên giọng nói của cậu có vẻ như nũng nịu lại như lấy lòng.
Tâm trạng Phác Xán Liệt nhất thời cảm thấy thật tốt, hắn thích Biện Bạch Hiền làm nũng với hắn. Chỉ cần cậu ngoan một chút, chỉ cần cậu không ghét, không chống đối hắn, cho dù là cậu muốn hái sao trăng trên trời, hắn cũng có thể hái xuống cho cậu!
Xoa tóc cậu vẻ cưng chiều, Phác Xán Liệt lưu luyến hôn trên mặt cô một cái: "Quên em vẫn còn đang bệnh. Vậy em nghỉ ngơi đi, ngủ dài vào ."
Biện Bạch Hiền chột dạ gật đầu một cái, nhắm mắt lại làm bộ ngủ.
Trong phòng yên tĩnh lại, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Vừa mới khóc nên mệt, cộng thêm vừa triền miên một phen cũng làm cho cô kiệt sức, Biện Bạch Hiền cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng nề. khi cậu sắp ngủ, đột nhiên nghe giọng nói trầm thấp mà từ tính của Phác Xán Liệt vang lên bên tai cậu.
"Biện Bạch Hiền. . . . . ."
Biện Bạch Hiền làm như không nghe, tiếp tục giả vờ ngủ. Chỉ sợ hắn lại muốn dây dưa cậu.
"Ngủ rồi sao?" Phác Xán Liệt chọc chọc vào mặt của cậu.Phác Xán Liệt nhịn đau, không dám nhúc nhích, tiếp tục giả vờ ngủ.
Nhìn bộ dáng ngủ say của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt không vui thì thầm một tiếng: "Thật là đầu heo, mới đây mà đã ngủ mất rồi."
Bàn tay để bên hông chợt di chuyển, Biện Bạch Hiền cảm thấy mình được Phác Xán Liệt ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng ẵm cậu đến chiếc giường lớn, sau đó đắp kín chăn cho cậu.
Phác Xán Liệt rón rén xuống giường.
Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc. Bình thường Phác Xán Liệt luôn luôn ngang ngược càn rỡ, vậy mà hôm nay động tác xuống giường lại nhẹ như vậy?
Biện Bạch Hiền vẫn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, bỗng nhiên, dây truyền dịch trên mu bàn tay bị rút ra, dòng chất lỏng lạnh lẽo chảy vào tĩnh mạch đột nhiên biến mất. Thì ra là Phác Xán Liệt xuống giường, là giúp cậu rút dây truyền dịch đã hết trên mu bàn tay.
Biện Bạch Hiền len lén hé mắt nhìn, chai nước biển trống không bị ném ở đầu giường, trên mu bàn tay chỉ lưu lại kim truyền dịch bằng nhựa mềm.
Phác Xán Liệt xoay người lại, Biện Bạch Hiền vội vàng nhắm mắt lại. Bên cạnh giường đột nhiên trùng xuống, Phác Xán Liệt dã nằm trở lại rồi.
Biện Bạch Hiền lại bị hắn ôm vào trong ngực.
Phác Xán Liệt gắt gao ôm chặt Biện Bạch Hiền, hai tay gác lên eo cậu, giống như đứa trẻ ôm con búp bê mà nó yêu quý nhất. . . . . .
Biện Bạch Hiền quay lưng về phía Phác Xán Liệt, đôi mắt kinh ngạc từ từ trợn to.
Những động tác liên tiếp này của Phác Xán Liệt khiến cậu như bị điện giựt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cậu không rõ bây giờ cô có cảm giác gì, khiếp sợ? Bất ngờ? Khó có thể tin? Hay là cái gì khác? Trong đầu rối tung rối mù.
Phác Xán Liệt cố ý không ngủ, chính là vì đợi cậu truyền dịch xong để rút dây truyền? Sợ không khí vào, máu chảy ngược ra sao?
Không phải, chắc chắn là không phải.
Đối với cậu, cho tới bây giờ Phác Xán Liệt cũng không có nửa điểm tôn trọng, làm sao có thể vì cậu mà chu đáo như thế, quan tâm theo dõi chai dịch truyền của cậu?
Không nghĩ ra tại sao Phác Xán Liệt lại làm như vậy, Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ nữa.
Sau lưng, Phác Xán Liệt đã ngủ rồi, tiếng hít thở đều đều phát ra. Biện Bạch Hiền cười thầm trong lòng: "Còn nói tôi là con heo lười, tôi thấy anh mới đúng! Mới một giây đồng hồ đã ngủ mất rồi!"
Nhẹ nhàng nhấc cánh tay Phác Xán Liệt đang ôm mình ra, Biện Bạch Hiền lật người nằm ngửa rồi cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Chương 66: Cơn ác mộng
Biện Bạch Hiền trải qua một giấc mộng thật dài, trong mộng, dường như cậu lại trở về thời không buồn không lo đó, công ty ba vẫn kinh doanh rất tốt, mẹ cũng không bị tai nạn xe cộ chết. Cậu vẫn là cậu hoàng tử nhỏ xinh đẹp được nâng niu che chở trong lòng bàn. Học trưởng Hạo, đứng dưới bóng cây hoa anh đào, nhìn cậu mỉm cười. Nụ cười ấm áp hơn cả gió xuân.
Bỗng nhiên cậu giật mình tỉnh dậy, Biện Bạch Hiền nghe thấy Phác Xán Liệt bên cạnh đang nói nhỏ câu gì đó. Cậu tưởng rằng hắn đã tỉnh, Biện Bạch Hiền nghiêng người nhìn Phác Xán Liệt, vừa định hỏi hắn nói cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn vẫn nhắm. Cậu mới biết thì ra hắn đang nói mớ.
Đôi mắt Phác Xán Liệt nhắm rất chặt, hàng mi đen láy đang run rẩy bất an. Trong miệng lẩm bẩm câu gì đó, thái độ tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Biện Bạch Hiền giật mình, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Phác Xán Liệt có bộ dáng như thế này, nhìn bất lực như vậy, đau đớn như vậy. Hắn nhất định đang gặp ác mộng.
Đang muốn lay kêu hắn tỉnh lại, đột nhiên nghe rõ hắn đang lẩm bẩm nói"Mẹ, đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Mẹ, Xán Liệt rất ngoan, Xán Liệt sẽ nghe lời, đừng a. . . . . ."
Sau tiếng gào trầm thấp, hai mắt Phác Xán Liệt lập tức mở ra. Hắn tỉnh dậy trong cơn ác mộng.
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang kinh ngạc nhìn mình, đôi mày rậm của Sở Thiên Ngạo lập tức hung hăng xiết chặt.
Bàn tay đột ngột bóp vào cằm Biện Bạch Hiền không hề báo trước, "Mới vừa rồi cậu nghe được cái gì rồi hả?"
Biện Bạch Hiền bị hành động bất ngờ của Phác Xán Liệt dọa sợ đến ngây người, lắp bắp nói: "Nghe thấy hình như anh gặp ác mộng."
"Nghe rõ tôi nói cái gì sao?" Biểu tình của Phác Xán Liệt càng dữ tợn hơn, trong tròng mắt đen bắn ra những tia sáng lạnh lùng sắc bén.
"A, tôi, tôi không nghe rõ a, tôi cũng vừa mới tỉnh." Biện Bạch Hiền cũng không phải người ngốc, xem ra Phác Xán Liệt rất không muốn để cho người khác biết trong mộng hắn nói gì. Cậu mới không dại dột mà nói thật ra như vậy.
Phác Xán Liệt siết chặt cằm của cậu, ánh mắt sắc bén quan sát nét mặt của cậu. Sau nửa phút, mới buông Biện Bạch Hiền ra. Có vẻ như hắn tin những lời Biện Bạch Hiền nói.
Phác Xán Liệt lật người xuống giường, đốt một điếu thuốc, ngồi ở trên ghế sa lon từ từ hút.
Phác Xán Liệt rất ít hút thuốc, nhìn bộ dạng hắn cau mày, Biện Bạch Hiền biết hiện tại tâm trạng của hắn chắc chắn không được tốt.
Những lời nói vừa rồi của Phác Xán Liệt chợt vang lên trong đầu: "Mẹ, đừng. . . . . . Xán Liệt rất ngoan , Xán Liệt sẽ nghe lời. . . . . ." Hắn kêu đáng thương như vậy, đau đớn như vậy và tuyệt vọng như vậy, cậu chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới người nhà của hắn. Trên báo chí có rất nhiều tin đồn về những gia đình giàu có, song chưa từng viết về nhà họ Phác .
Nhà họ Phác, thật sự là rất thần bí. Chẳng lẽ Phác Xán Liệt bị chính mẹ mình từ bỏ? Nếu không tại sao lại mơ và thét lên như vậy?
Trong đầu Biện Bạch Hiền có vô số câu hỏi tại sao, nhưng không thể tìm được đáp án. Bởi vì giờ phút này, biểu tình của Phác Xán Liệt khiến trong lòng cậu đau nhói.
Một người kiêu ngạo như hắn, luôn luôn lạnh lùng bá đạo, luôn lấy hình ảnh lòng dạ nham hiểm xuất hiện trước mắt công chúng, cho tới bây giờ Biện Bạch Hiền chưa từng thấy hắn có lúc cũng bất lực và mơ hồ như vậy.
Trong ánh mắt sắc bén và tà ác hiện giờ chỉ còn sự mất mát và mờ mịt thật sâu, tư thế hút thuốc của Phác Xán Liệt rất tao nhã, nhưng Biện Bạch Hiền có thể thấy được, hắn vốn chỉ đang mượn việc hút thuốc lá để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.
Rốt cuộc là có chuyện gì, mà gây cho Phác Xán Liệt tổn thương lớn như vậy? Khiến một kẻ luôn máu lạnh vô tình như hắn, mặc dù chỉ là trong mộng, cũng phải kêu gào nhờ giúp đỡ?
Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, mẹ cậu cũng qua đời từ sớm, cậu có thể hiểu được nỗi đau khổ khi mất đi người mẹ.
Từ từ đi tới trước mặt Phác Xán Liệt, lần đầu tiên Biện Bạch Hiền chủ động ôm Phác Xán Liệt. Mà Phác Xán Liệt, cũng không cáu kỉnh đẩy cậu ra, chỉ lẳng lặng kéo Biện Bạch Hiền, ôm cậu rất chặt, giống như đó là đồ vật duy nhất hắn có thể nắm bắt.
Chương 67: Cứ như vậy mà gặp
Biện Bạch Hiền ở trong bệnh viện đã năm ngày rồi. Mặc dù chỉ ở một mình một phòng bệnh vô cùng thoải mái, vú Trương cũng chăm sóc rất chu đáo, nhưng Biện Bạch Hiền vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Mặc chiếc áo khoác bằng lông dê mỏng ngoài bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, Biện Bạch Hiền lững thững đi dạo trong vườn hoa.
Ánh nắng mùa Thu tươi sáng nhưng không gay gắt, dịu dàng chiếu lên người, khiến trái tim u ám lạnh lẽo đã rất lâu rồi của Biện Bạch Hiền mới có có một tia ấm áp.
Đi chậm rãi dọc theo đường mòn trong vườn hoa, Biện Bạch Hiền nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Đột nhiên, một thứ gì đó đụng vào chân cậu, khiến Biện Bạch Hiền sợ tới mức kêu thét lên. Định thần nhìn lại, thì ra là một chú chó con rất đáng yêu. Toàn thân trắng như quả cầu tuyết, trên cổ còn đeo một cái vòng màu hồng được thiết kế vô cùng tinh xảo.
Đụng vào người đi đường, nhưng chú chó nhỏ cũng không thấy sợ, chú ngẩng cái đầu nhỏ tò mò nhìn Biện Bạch Hiền, bộ dáng có vẻ tinh nghịch.
Biện Bạch Hiền nhớ lại, lúc mình đang học trung học, cũng ước mơ được nuôi một chú chó Nhật trắng như tuyết thế này. Đáng tiếc là nguyện vọng của cậu còn chưa được thực hiện, công ty của ba đã bị phá sản, từ đó, ước vọng nuôi chó mãi mãi là hy vọng xa vời. . . . . .
Biện Bạch Hiền bị chú chó đáng yêu tròn như quả cầu này thu hút, cậu ngồi xổm xuống vuốt ve cái đầu tròn căng của chú chó: "Bảo bối, mi tên là gì nha? Sao không thấy chủ nhân của mi? Mi đi lạc sao?"
Chú chó nhỏ dường như có vẻ hiểu lời nói của cậu, kêu uông uông hai tiếng, cái đuôi cũng vui sướng lúc lắc.
Thấy chú chó nhỏ dáng vẻ dễ thương, bản tính nghịch ngợm của Biện Bạch Hiền lại nổi lên, lượm trên bãi cỏ mấy quả thông, chơi trò ném cầu với chú chó.
"Cầu Tuyết, Cầu Tuyết. . . . . ." Một giọng nữ có vẻ lo lắng đang vang lên từ xa tới gần. Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên, nhìn xa xa thấy một bóng dáng thon thả đi về phía này.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của Cầu Tuyết, Biên Bạch Hiền dịu dàng nói: "Cầu Tuyết, chủ nhân của mi tới rồi a! Nhanh đi tìm cô ấy đi!"
Nhưng Cầu Tuyết không thèm để ý đến lời gọi nữ chủ nhân, toàn tâm toàn ý chơi đùa với quả thông trên đất.
Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Cầu Tuyết, đón cô gái đang đi tới.
Thấy chú chó nhỏ đang trong lòng Biện Bạch Hiền, cô gái cũng từ xa chạy tới. Hai người càng ngày càng gần. Khi thấy rõ gương mặt của người phụ nữ kia, trong lòng Biện Bạch Hiền bất chợt run lên, thật là ngoài ý muốn! Lại là cô ấy!
Vì Biện Bạch Hiền đã thấy hình của cô ấy bị đám chó săn chụp trộm đăng trên báo lá cải, trong hình, cô ấy ôm cánh tay Thân Hạo Khiêm rất chặt, nụ cười trên mặt có thể làm tan chảy tảng băng cứng rắn nhất.
Lương Noãn Noãn. Con gái của thị trưởng Lương. Vợ sắp cưới của Thân Hạo Khiêm.
Khuôn mặt BBiện Bạch Hiền nhất thời trở nên trắng bệch, còn chưa kịp để Cầu Tuyết xuống xoay người rời đi, Lương Noãn Noãn đã chạy đến trước mặt cậu thở hổn hển rồi.
"A, chào cậu, cám ơn cậu a! Tôi còn tưởng rằng không tìm được Cầu Tuyết! Nó là cục cưng yêu quý của bạn trai tôi, nếu như bị mất, anh ấy chắc chắn sẽ rất tức giận! Thật cám ơn cậu nha!" Lương Noãn Noãn nhìn Biện Bạch Hiền nói lời cám ơn, rồi nhận Cầu Tuyết từ trong lòng cô ôm thật chặt trong ngực, sau đó hôn liên tiếp vào đầu nó.
"Cầu Tuyết, mi thật hư đốn, thừa dịp mẹ không chú ý liền chạy loạn khắp nơi! Xem về nhà ta giáo huấn mi như thế nào nhá!" Lương Noãn Noãn dùng ngón tay cưng chiều siết chặt cái mũi nhỏ của Cầu Tuyết.
Biện Bạch Hiền nhìn Lương Noãn Noãn. Không thể nghi ngờ đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú, phong thái cao quý, vừa nhìn đã biết chính là tiểu thư khuê các vừa ra đời đã ngậm thìa vàng.
Rất xứng đôi, cô ấy cùng học trưởng Hạo quả thật rất xứng đôi. Ánh mắt Biện Bạch Hiền đột nhiên có chút ẩm ướt.
Một cô gái chưa từng gặp khó khăn ngoài xã hội, trong cuộc sống chỉ có hoa tươi, tiếng vỗ tay cùng những lời ca ngợi, như vậy mới có thể xứng với học trưởng Hạo. So với Lương Noãn Noãn, Biện Bạch cậu chỉ là một hạt bụi tầm thường.
"Cầu Tuyết, cha mi một mình ở phòng bệnh đấy, chúng ta mau trở về chăm sóc anh ấy có được hay không?" Giọng nói mềm nhẹ của Lương Noãn Noãn vang lên.
Tiếng nói phía sau khiến Biện Bạch Hiền đã xoay người rời đi đột nhiên cứng ngắc.
Cha —— Là chỉ Thân Hạo Khiêm sao? Thân Hạo Khiêm, anh ấy cũng ở đây? Anh ấy bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không?
Một ý niệm mãnh liệt xông lên trong đầu Biện Bạch Hiền: đi xem hắn! Đi gặp học trưởng Hạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com