Chương 11: Giai điệu dưới ánh trăng
Khi tình yêu đã chạm đến điểm nút, chỉ cần một giai điệu đủ để dẫn lối...
Sóng biển rì rào, gió mang theo hơi muối mặn mà, len qua từng lọn tóc và cuộn quanh da thịt, tạo nên một nhịp điệu vừa quen thuộc, vừa xao động.
Sáng hôm ấy, sau bữa sáng cùng bà Yui, Palm và Nuengdiao đang dọn dẹp quầy lễ tân thì Even xuất hiện, khuôn mặt đầy phấn khởi, ánh mắt lấp lánh như đang ôm ấp một bí mật ngọt ngào. Anh ra hiệu cho họ đi theo ra bãi biển vắng, nơi cát còn chưa in dấu chân.
"Hai cậu có thể giúp tôi việc này được không?" – Even nói bằng tiếng Anh, giọng đầy nài nỉ, chan chứa sự chân thành.
"Đêm nay, tôi muốn cầu hôn Thiên."
Sau sự ngạc nhiên thoáng qua, Nuengdiao mỉm cười nhẹ, giọng ấm áp: "Ồ, chúc mừng anh! Chúng tôi rất sẵn lòng giúp."
Even giải thích kế hoạch: anh muốn tạo ra một buổi tối lãng mạn, ấm áp, để những người dân trên đảo Thara – những người đã đối xử tốt với họ – cũng có thể chứng kiến khoảnh khắc trọng đại này.
"Tôi cần một bản nhạc... thật lãng mạn, thật đặc biệt," Even nói, đôi mắt sáng lên. "Các cậu có biết ai có thể chơi piano không?"
"Tôi biết và có một bản nhạc sẽ rất thích hợp...tên là 'Chỉ dành riêng cho em'." Nuengdiao đáp, giọng nhẹ mà đầy ý nghĩa, ánh mắt chứa đựng nhiều điều hơn là chỉ nói về một bản nhạc.
Palm nhìn cậu, dù anh không hiểu hết cuộc hội thoại giữa họ nhưng nhìn vẻ mặt Nuengdiao cùng cái tên bài hát được nhắc đến, anh đoán là một chuyện vui. Trong đôi mắt cậu, Palm thấy đong đầy niềm vui, hoài niệm và hạnh phúc khiến anh như bị cuốn hút theo.
Even không hiểu tên bài hát bằng tiếng Thái, nhưng nhìn hai người trước mặt, anh cảm nhận được sự đặc biệt, hẳn nó vô cùng ý nghĩa.
Anh vui mừng vỗ vai Nuengdiao, tràn đầy biết ơn:
"Tuyệt vời! Cảm ơn cậu."
Nuengdiao thuật lại kế hoạch và ý định của Even cho Palm. Ban đầu anh cũng ngạc nhiên nhưng rồi vẫn chúc mừng và họ cùng nhau chuẩn bị cho buổi tiệc bất ngờ.
Tối hôm đó, bãi biển Thara trở nên lung linh như một giấc mơ.
Những ngọn đuốc nhỏ được cắm dọc bờ cát, ánh lửa nhảy múa phản chiếu trên mặt biển, tạo thành những dải ánh sáng lấp lánh. Người dân trên đảo tụ họp, tiếng cười rộn rã hòa cùng tiếng sóng. Không khí vừa thân mật, vừa tràn đầy niềm vui.
Trong một góc nhỏ, Palm đứng cạnh cây đàn piano điện mà Even mượn từ quán bar. Áo sơ mi đơn giản, dáng vẻ điềm tĩnh như trụ cột vững chãi giữa biển đêm, nhưng trái tim lại đập rộn ràng. Ánh mắt anh không một giây nào rời khỏi người con trai đang bước tới.
Nuengdiao mặc chiếc sơ mi xanh nhạt, mái tóc khẽ bay trong gió biển, cả người toát ra khí chất thanh lãnh. Khi cậu ngồi xuống trước phím đàn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cậu, im lặng như đang chờ đợi một phép màu.
Những ngón tay Nuengdiao lướt nhẹ, giai điệu của "Chỉ dành cho mình em" vang lên, du dương cuốn hút như một làn gió mát lành len lỏi vào nơi sâu thẳm trong lòng.
Tiếng đàn ấy không còn là nỗi đau và sự mất mát như những ngày đầu, mà là sự nhẹ nhàng, dịu dàng, và đầy hy vọng.
Mỗi nốt nhạc như một lời thì thầm, kể câu chuyện về tình yêu thầm lặng và sự chữa lành của trái tim.
Trong ánh đèn lung linh, Palm đứng cách đó không xa, hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn của Nuengdiao.
Anh nhìn cậu, không còn là nhìn một cậu chủ cao quý, mà là người con trai đã nắm tay anh đi qua bão táp, người đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời anh. Ánh mắt Palm không hề giấu giếm, chứa đựng sự thương mến và khát khao mãnh liệt.
Mọi người nín thở, lắng nghe, từng khoảnh khắc như ngưng đọng.
Khi bản nhạc kết thúc, Even bước tới, quỳ xuống trước Thiên, mở chiếc hộp nhẫn đơn giản nhưng đầy chân thành. Thiên bật khóc, gật đầu trong niềm hạnh phúc tràn ngập cả bãi biển.
Tiếng vỗ tay và reo hò vang lên, hòa cùng nhịp sóng rì rào.
Bà Yui ngồi cạnh Palm, mắt dõi theo từng cử chỉ của con trai suốt bản nhạc. Bà khẽ đặt tay lên cánh tay anh, giọng nhẹ nhưng kiên định:
"Tiếng đàn thật tuyệt vời, thật khó để không rung động, đúng không?" Bà mỉm cười, ánh mắt đầy sự thấu hiểu.
Anh ngạc nhiên nhìn mẹ, tai khẽ đỏ lên vì tâm tư vừa bị nhìn thấu.
"Mẹ thấy ánh mắt con. Con à, nó không khác gì khi ba con nhìn mẹ." Bà cười nhẹ, gương mặt thoáng hoài niệm quá khứ.
"Con đừng sợ hãi gì cả. Nếu con tìm thấy bến bờ bình yên, hãy neo đậu đi." Mẹ Yui nhìn thẳng vào mắt Palm.
Bà nắm chặt tay anh: "Đừng vì bất cứ rào cản nào mà từ bỏ hạnh phúc, con trai. Con xứng đáng được yêu thương và mẹ không có lý do gì để ngăn cản. Hãy đi đi, nói với Nuengdiao điều mà trái tim con đang thôi thúc."
Lời cổ vũ của mẹ như một luồng điện chạy qua Palm. Anh nhìn mẹ, rồi nhìn Nuengdiao, cậu đứng giữa đám đông, ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười tươi sáng khiến trái tim anh không khỏi xao động.
Đêm muộn, sau khi buổi tiệc tan.
Nuengdiao và Palm đi dạo dọc bờ biển, cát mềm in dấu chân họ. Bầu trời đen sâu thẳm được thắp sáng bởi hàng ngàn vì sao. Ánh trăng sáng và dịu dàng như một lời mời gọi.
Hai người đi bên nhau, im lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ nhịp nhàng.
"Hôm nay... họ thật hạnh phúc," Nuengdiao nói, giọng nhẹ như hòa vào tiếng gió.
Palm quay sang, ánh sáng phản chiếu trong mắt anh giờ đây không còn là sự điềm tĩnh thường thấy, mà là một ngọn lửa ấm áp và dũng cảm. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má Nuengdiao.
"Còn tôi," Palm nói, giọng khàn đặc, run nhẹ: "Tôi đã hạnh phúc từ ngày đầu tiên tôi được ở bên cậu, Nueng."
Nuengdiao sững lại, trái tim đập điên cuồng, mặt cậu dần đỏ ửng lên. Đôi mắt trong veo, dán chặt vào Palm.
"Palm..."
"Tôi yêu cậu, Nueng. Tôi yêu cậu, không phải vì cậu là cậu chủ, mà vì cậu là... người duy nhất trong cuộc đời tôi."
Giữa những lời thổ lộ chân thành ấy, Nuengdiao nhón chân, đưa tay ôm lấy cổ Palm. Cậu đáp lại bằng hành động, thay vì lời nói. Trái tim không ngừng run rẩy nhưng lòng tràn ngập hạnh phúc.
Dưới ánh trăng, trên bờ cát lấp lánh, Palm nhẹ nhàng cúi xuống.
Môi chạm môi.
Nụ hôn đầu tiên—mặn mà vị muối biển, từng hơi thở ấm áp len lỏi và ngọt ngào hương vị giải thoát của thứ tình cảm đã bị kìm nén bấy lâu.
Tiếng sóng biển như hòa vào nhịp đập của hai trái tim đang run rẩy, reo lên bản nhạc riêng của hai tâm hồn đang dần hòa làm một, xóa nhòa mọi rào cản và địa vị.
Lần đầu được thưởng thức hương vị ngọt ngào khiến Palm vô cùng hạnh phúc, anh giữ chặt gáy Nuengdiao, không ngừng làm sâu thêm nụ hôn. Cậu cũng đáp lại anh với tất cả sự chân thành và tình cảm đã cố giấu kín bấy lâu.
Đến khi Nuengdiao khẽ đẩy vai, hơi thở đứt quãng, Palm mới miễn cưỡng rời ra. Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, không khí ngọt ngào đầy lưu luyến vẫn vờn quanh.
Khuôn mặt cậu đã đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, mềm nhũn dựa vào người anh. Palm siết chặt Nuengdiao trong vòng tay, như thể anh sợ cậu sẽ tan biến vào màn đêm. Cả hai đều hiểu, từ giây phút này, mối quan hệ của họ đã chính thức được gọi tên.
Đêm ấy, bầu trời đầy sao, sóng biển vỗ nhịp, chứng kiến tình yêu đã đơm hoa sau bao bão táp, dịu dàng và trọn vẹn.
- Hết chương 11 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com