🌟Đại ca, đại tẩu
Hạ Nghiêu Xuyên đuổi theo, đặt giỏ tre xuống nước, ở chỗ dòng nước chảy xiết, cá từ thượng nguồn vọt tới hạ nguồn, nếu tham ăn ngon, liền sẽ chui vào bẫy rập.
Núi sâu sẽ không có người tới, bởi vậy không lo lắng cá vớt bị người khác trộm đi, chỉ cần chờ một đêm, là có thể bắt được cá trích to bằng bàn tay.
Vớt không thành, cũng có thể dùng gậy trúc câu mấy con. Bất quá người nhà quê bận rộn quen, thời gian rảnh rỗi cũng phải làm việc, ít có ai nguyện ý câu cá.
Lâm Du ở ngoài ruộng mò được rất nhiều ốc nhỏ, to bằng đậu nành, người thì không muốn ăn. Bên hông giỏ tre còn có rất nhiều ốc lớn, cũng đủ xào một chậu lớn. Đến nỗi ốc nhỏ tôm nhỏ, đập nát vỏ ngoài ném cho gà ăn.
Giỏ tre treo ở bên hông tí tách rơi nước, Lâm Du cởi dây thừng, xách trong tay lọc nước, như vậy cũng có thể mang về nhà.
Hạ Nghiêu Xuyên tay trái một xâu cua, tay phải hai con cá nhỏ, dùng dây cỏ xuyên qua mang cá, cũng học Lâm Du đung đưa.
“Ốc đồng phải đặt trong thùng nước phun cát, hôm nay là không ăn được rồi. May mắn còn có cá, làm thành canh cá đỡ thèm.” Hạ Nghiêu Xuyên nói.
“Một con hầm canh, một con trộn rau.” Lâm Du tiếp lời.
Vừa lúc trong nhà làm đậu hủ, đậu hủ trắng như tuyết cắt thành miếng, trộn trứng chiên cho vào nồi hầm, còn tươi ngon hơn cả vị canh thịt.
Vườn rau dưa xanh mướt lớn lên tươi tốt, rễ cây thủy nộn hái rồi lại mọc, hẹ cắt một vụ lại một vụ, ngay cả đậu đũa mọc trên giàn, các món đậu hủ trơn cũng phủ kín góc viện. Huống chi những thứ đậu que dưa chuột kia, nhìn đều thèm.
Canh cá nấu thêm hai miếng rau nhỏ xanh giòn, càng tăng thêm một phần tươi mới.
Lâm Du đưa giỏ tre cho Hạ Nghiêu Xuyên, nhớ tới mảnh đất trồng rau đầy vườn, y mở cửa rào chui vào. Hàng hẹ kia đã lên luống, vì tưới nước, vụ mới lại nhú ra.
Bên trái vườn rau là rau dưa, vườn rau bên phải lại là ớt cay, gừng sống tỏi chờ thu hoạch. Ớt cay đỏ hồng hướng lên trời sinh trưởng, năm sáu quả một thốc, đúng là thời điểm tốt để hái.
Thân ảnh Lâm Du biến mất ở đất trồng rau, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh, sột sột soạt soạt, không giống như là tiếng gió thổi bụi cỏ. Lâm Du quay đầu lại xem, thanh âm đột nhiên im bặt, chờ y xoay người tiếp tục nhặt rau, thanh âm kia lại bắt đầu.
Bóng dáng Lâm Du cứng còng, y có chút sợ hãi, mặt tái nhợt muốn kêu người. Đột nhiên, y nhìn thấy mầm rau bị giẫm hư, đó là tiểu thái y cực khổ trồng trọt, hiện tại rơi rớt tan tác nằm trên mặt đất.
“Vượng Tài!” Lâm Du tức khắc biết kẻ khởi xướng, thở phì phì mà lật ra bụi cỏ tóm chó.
Vượng Tài lén lút, vốn định lặng lẽ chạy đi, nó quên che giấu hiện trường gây án, bị Lâm Du bắt được.
Lâm Du xách gáy Vượng Tài, hai bàn tay đánh xuống, bạch bạch đánh vào trên mông, tiếng thịt chắc nịch truyền đến, Vượng Tài không có phản ứng, Lâm Du lại đánh đến tay đau.
Y vừa rồi hô to một tiếng, làm Hạ Nghiêu Xuyên đang đánh lửa nhóm bếp cũng giật mình, Hạ Nghiêu Xuyên trong tay còn cầm dao đánh lửa, cho rằng Lâm Du bị cắn, vội vàng chạy ra xem, kết quả lại là chó nhi tử gây rắc rối.
Vượng Tài rụt lỗ tai, như gà tặc mà nhìn Hạ Nghiêu Xuyên, ý đồ tìm kiếm sự che chở.
Hạ Nghiêu Xuyên cười cười, không giúp chó nhi tử nói chuyện, “Là nên giáo huấn một chút, nó tuổi càng thêm lớn, quy củ nên biết một ít.”
Lâm Du ném Vượng Tài đi, đau lòng nhìn đất đầy rau, bị gặm lung tung rối loạn. Y đem lá cải thối vào chuồng gà cho gà ăn, chỉ chừa một cây cho Vượng Tài.
“Cũng không biết là cái gì đầu thai , chó nhà khác đều thích ăn thịt, cố tình nó lại thích gặm lá cải.” Lâm Du cười thầm một câu.
Ngoài miệng tuy rằng giáo huấn, Lâm Du không nỡ đánh thật. Suối núi còn vớt một ít cá tạp, cũng đủ cho một chó một mèo thêm cơm.
Hoa Hoa ngồi xổm bên chậu nước, đôi mắt lưu ly nhìn tới nhìn lui, giơ miêu quyền lông xù, móng vuốt sắc bén lộ ra, muốn vớt cá trong chậu, bị Lâm Du đuổi đi.
Người một nhà mỗi người bưng một chén canh cá, ăn kèm bánh bột trắng tráng mỏng, cũng đủ ăn một bữa. Trên bàn còn xào hai tô rau củ thái sợi, một chậu khác là dưa chuột trộn rau cần nước, bánh nướng mềm mại cuộn rau củ thái sợi, một ngụm đi xuống thực thỏa mãn.
Ốc đồng đổ một chút dầu, như vậy hạt cát phun càng sạch sẽ, sợ Vượng Tài Hoa Hoa ăn vụng, Lâm Du đem ốc đồng đặt ở trên thớt. Tối nay liền rửa ráy đi ngủ, y nằm trên người Hạ Nghiêu Xuyên, ngay cả nằm mơ cũng đều ăn ốc đồng, chép chép miệng cười hai tiếng, một chút nước miếng ở khóe miệng cọ đến ngực Hạ Nghiêu Xuyên.
Cùng với tiếng gà gáy của từng nhà trong thôn, mặt trời vẫn như cũ từ Đông Sơn chậm rãi dâng lên.
Lâm Du ngáp một cái tỉnh dậy, khóe mắt lấp loáng nước mắt, y đi vào nhà bếp ngồi xuống nhóm lửa, xoa dao đánh lửa nhóm lá khô, một nắm ném vào lòng bếp, lại bẻ mấy nhánh cây, lửa hừng hực cháy lên.
Nước ấm xuống bụng, dạ dày ấm áp. Lâm Du đi xem ốc đồng trên thớt, dưới đáy nước trồi lên rất nhiều bùn cát, phun ra một đêm cuối cùng cũng sạch sẽ.
Hạ Nghiêu Xuyên đi chợ quê, mấy ngày trước đó có một hộ gia đình đặt mua, một lần mua 40 quả trứng gà rừng. Là hương thân gần đó, trong nhà có mấy chục mẫu điền, ăn nổi trứng gà rừng.
Họ còn hỏi thăm, vừa nghe nói hai người bọn họ nuôi gà rừng, liền muốn mua một con ăn cho đỡ thèm. Mấy con gà mái to béo trong nhà, Hạ Nghiêu Xuyên không định bán, những con này đều là để lai giống.
Ngược lại gà trống có thể bán một con, chỉ cần giữ lại một con là được. Hắn sáng sớm trói cánh gà rừng lại, mang theo 40 quả trứng gà đi về hướng Hạnh Hoa Hương. Lần này không cần rao hàng ven đường , Lâm Du không đi theo cùng.
Cơm nước xong, y cùng Chu Thục Vân đem ghế dài xách đến trong viện, trong tầm tay đặt một cái chậu gỗ, thịt ốc đã tách vỏ bỏ vào, lại dùng tro lặp lại xoa nắn rửa sạch.
Ốc thịt dễ dàng giấu bẩn, rửa sạch ước chừng năm sáu lần, mới yên tâm bỏ vào nồi xào. Xào ốc thịt không thể thiếu chính là ớt, Lâm Du cùng Chu Thục Vân hái một giỏ, ngồi trong viện dùng cối đá giã ớt tỏi.
Đột nhiên, hai người bọn họ nghe được từ xa hai tiếng kêu to, là thanh âm quen thuộc nhất.
“Cha nương! Chúng ta đã trở lại!”
Chu Thục Vân nhanh chóng buông cối đá, vội vàng đứng dậy chạy tới mở cửa viện. Lâm Du cũng theo sát phía sau, y vừa ra cửa đã thấy, là đại ca đại tẩu đã mấy tháng không gặp mặt!
“Không phải nói cuối tháng mới về sao?” Chu Thục Vân vừa mừng vừa sợ, kéo tay con trai nhìn đi nhìn lại, lại nhìn con dâu.
Đều khỏe mạnh trở về, trong lúc nhất thời vui sướng không biết nên nói cái gì, vừa khóc vừa cười.
Hạ Nghiêu Sơn ôm mẹ hắn một cái, một thân mỏi mệt cùng gió bụi đường xa, cũng không che đậy được ánh mắt cao hứng, nói: “Không tham gia hoạt động chúc mừng của quan phủ, chỉ muốn sớm một chút về nhà, đường sửa xong ngày thứ hai liền dẫn Nguyệt Hoa trở về, lại tiện đường đi nhà cữu một chuyến.”
Hắn không nói vất vả, chỉ nói muốn trở về, Chu Thục Vân sao có thể không biết.
Trong phòng, Tiểu Khê ngồi trên giường học thêu hoa nghe được động tĩnh bên ngoài, biết là ca ca tẩu tẩu bọn họ. Tiểu Khê ngay cả giày cũng không kịp mang, dẫm chân đất liền chạy ra.
Hạ Nghiêu Sơn duỗi tay tiếp một cái, đem đệ đệ giơ lên, hai huynh đệ vui tươi hớn hở cười không ngừng.
Lâm Du cũng cao hứng, từ khi đại ca đại tẩu đi, trong nhà thiếu hai người, náo nhiệt không thể so với trước kia, hiện tại rốt cuộc đoàn tụ.
“Đại ca đại tẩu,” y cười gọi hai tiếng.
Tôn Nguyệt Hoa gật gật đầu, ngẩng đầu xem một cái cửa nhà quen thuộc, trong mắt có chút ướt át. Đi sửa đường mấy tháng này, nói không mệt là giả, Đại Sơn mỗi ngày trời chưa sáng liền phải dậy, tới trên đường liền bắt đầu khiêng bao cát nổ đá tảng, giữa hè nắng nóng cũng không thể ngừng lại.
Tuy nói được trả tiền, nhưng việc vất vả như vậy, không có bao nhiêu người làm nổi, cuối cùng có thể cắn răng kiên trì, đều là trong nhà nghèo khổ, chỉ trông chờ khoản tiền vất vả này sống qua.
Nàng cũng không được nhàn rỗi, cùng mấy chục phụ nhân phu lang bận rộn trong lều, từ sáng đến tối không ngừng rửa rau xào rau rửa chén, làm khó ăn, còn phải bị người của quan nha rống hai câu.
Bị khổ khóc hai câu, còn phải tiếp tục không ngừng nghỉ mà làm việc. Nếu không phải cha mẹ nửa đường tới thăm một lần, Tôn Nguyệt Hoa cũng không biết nên kiên trì như thế nào.
Nàng ngày đêm nghĩ về người nhà, Chu Thục Vân làm sao không phải như thế. Kéo tay con trai con dâu nhìn đi nhìn lại, mới hoãn khẩu khí nói: “Gầy, hai đứa đều gầy.”
Quần áo trên người trở về đều rộng hơn một vòng, cổ tay sờ vào đều là xương cốt, nơi nào còn có tinh thần chứ.
Lâm Du kéo Tôn Nguyệt Hoa nói chuyện, nói: “Nương từ nhà cậu trở về, mang theo một con thỏ béo, không nỡ ăn, nói giữ lại chờ đại ca đại tẩu trở về cùng nhau ăn.”
“Ngày hôm qua mò được ốc, vừa lúc các người trở về, kịp xào ốc phiến, buổi trưa lại trưng một chậu trứng gà, đem thỏ xào.”
Lâm Du nói xong, chỉ thấy trong mắt Tôn Nguyệt Hoa kinh ngạc, lúc làm món ăn đơn giản, mỗi ngày chỉ có màn thầu bột tạp ăn kèm rau, ngẫu nhiên mới có thể uống một chén canh thịt. Lâm Du nói muốn chưng một chậu trứng, nàng cũng chưa dám nghĩ tới.
Thời điểm lứa gà thứ nhất nở ra, hai vợ chồng bọn họ đã rời nhà, tuyệt đối không thể tưởng được trong nhà hiện giờ rầm rộ. Mấy chục con gà con, trứng gà đều có thể ăn mỗi ngày.
Lâm Du dẫn Hạ Nghiêu Sơn cùng Tôn Nguyệt Hoa đi xem trại gà, hai vợ chồng đều chấn kinh rồi, miệng mắt đều trợn tròn. Gà rừng chạy khắp núi, hai người bọn họ đếm cũng đếm không hết.
Lâm Du lại đi vào chuồng gà, tùy tay sờ mó chính là năm sáu quả trứng gà. Y cùng Đại Xuyên một khi rảnh rỗi, liền sẽ ra cửa cắt cỏ đào giun đất, nuôi gà to béo.
Kinh ngạc qua đi, Hạ Nghiêu Sơn cùng Tôn Nguyệt Hoa chậm rãi phản ứng lại, nhìn thấy ngày lành trước mắt, không thể nói là không cao hứng. Tuy rằng những con gà này đều là công việc của Đại Xuyên cùng Lâm Du, đối với bọn họ mà nói cũng là đáng giá vui mừng.
“Cha cùng nhị đệ đâu?”
“Cha ngươi xuống ruộng, mấy ngày hôm trước thu đậu nành cùng lúa miến, xới đất xong lại nên trồng thứ khác. Nhị đệ ngươi đi chợ quê, đưa trứng gà cùng gà cho một hộ gia đình, giữa trưa có thể trở về, ta đi trước gọi cha ngươi về nhà.”
Hạ Nghiêu Sơn gật đầu, trước cùng Tôn Nguyệt Hoa về phòng ngủ nghỉ ngơi chỉnh đốn. Tuy rằng đi rồi mấy tháng, phòng ngủ hết thảy đều là sạch sẽ, ngay cả đệm chăn cũng dùng bao tải che đậy kỹ càng.
Lâm Du cùng Chu Thục Vân thường xuyên tới quét tước, thừa dịp hai ngày trước mặt trời đủ, đem đệm chăn trong phòng hai người bọn họ toàn bộ mở ra giặt sạch, áo trong đều phơi hai ngày.
Hạ Nghiêu Sơn cùng Tôn Nguyệt Hoa trút được gánh nặng, không nghỉ ngơi bao lâu, liền vào phòng Chu Thục Vân.
Hai người bọn họ móc ra túi tiền, bên trong là mấy lạng bạc. Sửa đường là việc vất vả, triều đình cấp bổng lộc cũng nhiều, hai người một tháng là có thể kiếm một lạng bạc, hai người bọn họ tích góp được ba lạng, thương lượng xong, lấy một lạng bạc đưa mẹ, đây là tiền kính hiếu đạo.
Chu Thục Vân rất vui mừng, con trai cùng con dâu đều hiểu chuyện, biết chăm sóc cha mẹ. Nhưng một lạng bạc này, bà không nhận.
“ Nương trên người còn có bạc, hai đứa lấy về đi, giữ trên người phòng thân.”
“Năm nay phân gia, không cần lại xem sắc mặt nãi nhà ngươi, ngày tháng tuy nói thông thuận, nhưng không thấy khởi sắc, kiếm tiền trong tay không dễ dàng. Nhị đệ ngươi cũng muốn đưa tiền, nương không lấy. Chờ sang năm hai huynh đệ các ngươi khấm khá lên, cho bao nhiêu nương cũng thu.”
Bà không thu, Hạ Nghiêu Sơn trong lòng áy náy, cũng biết mẹ hắn nói có lý. Chỉ yên lặng đem số tiền này ghi nhớ, chờ sang năm trong tay dư dả, lại cùng nhau cho mẹ hắn.
Hạ Nghiêu Sơn và Tôn Nguyệt Hoa đã trở về nhà sau nhiều tháng làm việc vất vả. Gia đình đoàn tụ lại vui mừng khi thấy sự phát triển của công việc nuôi gà của Hạ Nghiêu Xuyên và Lâm Du.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com