Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Đạo Mộng Tuyệt Cảnh


ánh sáng mờ phủ khắp bình nguyên.
gió ở Thực Sinh Cảnh không mang hơi lạnh, cũng chẳng ấm, nó mang theo âm vang của vô số giấc mơ tan rã, của hàng tỷ sinh linh từng bước qua nơi này.

Hùng mở mắt.
thân thể hắn như trong suốt, từng mạch đạo văn lưu chuyển dưới da, hòa vào không gian xung quanh.
Mộng Linh đứng cạnh, áo dài phất nhẹ, ánh nhìn dịu dàng mà sâu thẳm.

“nơi này không còn là tầng mộng-thật nữa,” nàng nói, “mà là nơi mọi hiện thực đều được viết lại từ gốc.
“viết lại?” – Hùng khẽ hỏi.
“đúng, ở đây, nếu ngươi hiểu được Đạo của mình, ngươi có thể viết lại cả bản chất của tồn tại.”

Hắn trầm ngâm, nhìn về phía xa.
phía chân trời, hàng trăm tòa tháp sáng đứng nghiêng, cao đến tận thiên không.
trên đỉnh mỗi tòa là một điểm sáng, trôi nổi như ngôi sao, đó là linh hồn của các Đạo Giả Thực Sinh.



Hùng và Mộng Linh bước lên những bậc đá trong suốt, mỗi bước đều tạo ra âm thanh như chuông ngân.
càng đi, càng thấy không gian cong lại — mọi hướng đều dẫn đến cùng một trung tâm, nơi có một tinh cầu treo lơ lửng, xoay chậm rãi.

“đó là trung tâm của Thực Sinh Cảnh — Tinh Tâm Vô Niệm.” – Mộng Linh khẽ nói – “nơi mà mọi sinh linh đạt cực hạn đều tụ hội.”

nhưng Hùng không vội đến đó.
hắn dừng lại khi cảm nhận được dao động sinh mệnh mạnh khủng khiếp từ phía bên phải.
bên dưới một vực sáng, hắn thấy ba sinh linh khổng lồ đang giao chiến.


một người tóc bạc, thân khoác áo giáp ánh lân, tay cầm thương tím — La Viêm,
một người toàn thân như lửa, mắt là hai hố sâu đỏ — Cổ Nham,
và người thứ ba, dáng gầy, tóc xám tro, đôi mắt lạnh như đá — Ngụy Lân.

mỗi đòn đánh của họ khiến cả không gian rúng động, từng mảnh thực tại bị bẻ cong, nứt ra, rồi tự khâu lại ngay lập tức.

“họ… đang cướp gì vậy?” – Hùng hỏi.
“một đạo tinh thạch cổ cấp.” – Mộng Linh đáp – “trong đó có chứa mảnh Đạo Mộng cổ xưa, ai hấp thu được sẽ tiến gần hơn đến Tuyệt Cảnh.”

Hùng đứng yên. hắn không can thiệp, chỉ quan sát.
ánh sáng lóe lên, La Viêm hét lớn, trường thương xoáy ra lốc sáng khiến hai kẻ kia bị đánh bay.
hắn cười, máu đỏ ứa trên môi nhưng ánh mắt đầy cuồng hỉ.


“ha ha! Đạo Tinh là của ta!”

nhưng khi bàn tay hắn chạm vào viên tinh thạch, một vết nứt nhỏ xuất hiện trên bầu trời.
từ trong nứt, một bàn tay khổng lồ bằng ánh sáng vươn ra, bóp nát cả không gian.
La Viêm chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị nghiền vụn, hóa thành tro sáng.


Cổ Nham và Ngụy Lân hoảng sợ, lập tức lùi lại.
Hùng chỉ nhìn, trầm mặc — hắn biết đây là quy tắc của tầng này:

“Đạo Tinh chỉ chọn người có Đạo tương ứng. cưỡng đoạt là tự diệt.”


sau đó, họ tiếp tục đi đến vùng phía nam của Thực Sinh Cảnh, nơi ánh sáng hòa vào sương trắng mờ.
ở giữa biển sương ấy là một cây cổ thụ khổng lồ, thân trong suốt, mỗi nhánh tỏa ra ánh sáng xanh lam như tinh tú.

dưới gốc cây, có một nhóm sinh linh đang đàm đạo.
mỗi người đều tỏa ra khí tức khủng khiếp, vượt xa Sáng Thế Chủ tầng 20.

“ngươi thấy không?” – Mộng Linh khẽ nói – “đó là những kẻ được gọi là Đạo Hành Giả Thực Sinh. họ đã chạm tới ngưỡng của Đạo Mộng Tuyệt Cảnh.”

một người trong nhóm đó, tóc trắng dài, ánh mắt như giếng sâu, nhìn thấy Hùng, liền mỉm cười:


“ngươi là người mới đến sao?”

“phải.” – Hùng đáp.


“hiếm lắm, hàng vạn chu kỳ mới có kẻ mới đặt chân vào đây.” – giọng nói ấy bình thản – “ta là Tịch Dương. còn kia là Huyền Lộ, Tà Thiên, và Viêm Dạ.”


Họ gật đầu, ánh mắt như nhìn xuyên qua linh hồn hắn.


“ngươi đã lĩnh hội được bao nhiêu tầng của Thực Diễn?” – Viêm Dạ hỏi.
“sáu tiểu cảnh giới, vừa đạt Thực Sinh.”

“sáu tầng… không tệ.” – Huyền Lộ cười nhạt – “nhưng ở đây, sáu tầng chỉ là bước khởi đầu.”


“ngươi biết về Đạo Mộng Tuyệt Cảnh chứ?” – Tịch Dương hỏi tiếp.


“ta nghe qua.”


“Đạo Mộng Tuyệt Cảnh là tầng mà mộng và thực dung hợp hoàn toàn. kẻ đạt đến, chỉ cần nghĩ là có thể khiến mộng trở thành thật trong phạm vi vũ trụ của mình. nhưng để đạt được điều đó, ngươi phải có Đạo Cốt – mảnh cốt chứa tinh hoa bản ngã.”


“Đạo Cốt…” – Hùng khẽ nhắc lại, ánh mắt trầm sâu.


Tịch Dương nhìn xa xăm:


“ta đã tìm nó mười triệu kỷ, vẫn chưa thấy.”

Mộng Linh hỏi nhỏ:


“nếu tìm được thì sao?”

“nếu tìm được,” – Tịch Dương đáp – “ngươi sẽ không còn là Sáng Thế Chủ nữa, mà trở thành Nguyên Chủ – kẻ có thể tạo Đạo mới, vượt ngoài hệ thống cảnh giới.”


mọi người im lặng.
từ xa, cây cổ thụ khẽ rung, vô số mảnh sáng rơi xuống, hóa thành hình xoắn ốc bay đi.
Tịch Dương đứng dậy, nhìn Hùng:


“nếu ngươi muốn hiểu rõ tầng này, hãy đến Hải Mộng Chi Điện – nơi chứa ký ức của các Đạo Mộng Cổ.”


Hùng và Mộng Linh đi tiếp.
biển sương tan ra, để lộ một vùng nước xanh vô tận, giữa đó là một cung điện pha lê khổng lồ, trôi lơ lửng như ảo ảnh.

bên trong, từng tấm bia sáng khắc ký hiệu cổ – là ký ức của những kẻ đã từng bước qua Thực Sinh.
mỗi ký hiệu kể lại một phần hành trình: người thì mất trí, người tan biến, người hóa thành mộng.

Hùng bước lại gần một tấm bia.
khi tay chạm vào, ký ức bừng dậy:

“Ta – Huyễn Quân, từng là kẻ đầu tiên chạm đến Đạo Mộng Tuyệt Cảnh. Ta tưởng rằng mình đã thoát khỏi mộng, nhưng cuối cùng nhận ra… chính ta là mộng của một kẻ khác.”

ánh sáng vụt tắt. Hùng rút tay lại, trán ướt mồ hôi.


“mọi tầng đều là mộng lồng trong mộng sao…” – hắn khẽ nói.

“đó là lý do họ gọi tầng này là Thực Sinh.” – Mộng Linh đáp – “bởi vì chỉ khi hiểu được ‘thật’ cũng là mộng, ngươi mới thật sự sinh ra trong ý nghĩa vĩnh cửu.”


Hùng ngồi xuống giữa sảnh, nhắm mắt, hít sâu.
từng ký tự sáng quanh người hắn khẽ chuyển động — như phản ứng lại với niệm của hắn.
từng tia sáng nhập vào cơ thể, dung hợp với đạo văn đã có.


trong tâm thức, hắn thấy một mảnh xương sáng bạc dần hình thành ở giữa ngực — Đạo Cốt sơ khởi.
nó chưa hoàn chỉnh, nhưng đã khiến linh hồn hắn rung động mãnh liệt.

“ta… đã bước được nửa bước vào Đạo Cốt.”

Mộng Linh mỉm cười, ánh nhìn dịu nhẹ:


“ngươi đi chậm, nhưng sâu. đây là cách đúng. chỉ khi đi chậm, mỗi tầng mới thật sự vững chắc.”


ánh sáng trong cung điện khẽ dao động.
một bóng trắng hiện ra — Tư Vực Chi Chủ Huyễn Không.
nàng nhìn Hùng, ánh mắt như chứa niềm vui lẫn cảnh giác.

“ngươi đã tạo được Đạo Cốt sơ khởi.”
“ta không cố ý, nó tự xuất hiện.”
“đó là dấu hiệu của người sẽ vượt tầng.”

“vượt tầng?”
“ngươi có thể sẽ chạm đến Đạo Mộng Tuyệt Cảnh, nhưng hãy nhớ, mỗi kẻ đạt được đều trả giá bằng việc đánh mất chính thực tại của mình.


“ngươi muốn nói, ta sẽ không còn là ta?”
“đúng. ngươi sẽ trở thành khái niệm, không còn là cá thể.”


Hùng im lặng hồi lâu.
rồi hắn mỉm cười:


“nếu điều đó giúp ta hiểu được bản chất tồn tại, ta sẵn sàng đánh đổi.”

Huyễn Không gật nhẹ:


“tốt. vậy ta ban cho ngươi Ấn Vô Niệm, dấu hiệu của kẻ được tầng này công nhận.”

nàng vung tay, một ký hiệu ánh bạc khắc lên giữa trán Hùng.
trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh tan biến.
chỉ còn tiếng đập của tim – đều đặn, mạnh mẽ, như nhịp của cả vũ trụ.


“Hùng, từ nay, ngươi đã là Đệ Nhất Hành Giả Thực Sinh.” – Huyễn Không nói, giọng vang vọng như chuông ngân.

ánh sáng phủ kín.



Hùng bước sâu vào tầng Thực Sinh, khám phá bản chất của “thật và mộng”.

gặp các cường giả: Tịch Dương, Huyền Lộ, Viêm Dạ, Tà Thiên.

hiểu về khái niệm Đạo Cốt – nền tảng để đạt “Đạo Mộng Tuyệt Cảnh”.

tìm được Đạo Cốt sơ khởi, trở thành Đệ Nhất Hành Giả Thực Sinh.

nhận Ấn Vô Niệm từ Huyễn Không, dấu hiệu tầng thừa nhận hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com