Chương 43 - Thức ăn
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc khi Lục Kiến Xuyên xử lý xong đống thức ăn.
Gia đình họ Lục đã quen với khả năng ăn uống khủng khiếp của anh, không ai cảm thấy kỳ quái. Bố Lục thậm chí còn hỏi anh: "Con đã ăn no chưa? Có muốn thêm món nào không?"
Sau khi Lục Kiến Xuyên uyển chuyển từ chối, ông lại quay sang tranh luận kịch liệt với mẹ Lục về chuyện hôn nhân của con gái.
Không chút ngoài ý muốn nào, mẹ Lục với tư cách là nữ chủ nhân đã giành chiến thắng trong cuộc tranh luận này.
Nháo đến gần nửa đêm, mẹ Lục đang duy trì trật tự, bảo Lục Kiến Xuyên và Phương Hành Chu về nhà trước.
Hai người đứng dậy chào mọi người, Lục Hòa Âm ngâm nga, vui vẻ tiễn bọn họ ra bãi đỗ xe, ôm từng người một rồi tò mò nhìn vào bụng Lục Kiến Xuyên: "Ngày sinh dự kiến của anh hai là khi nào vậy?"
Câu hỏi hay.
Phương Hành Chu, là cha của đứa bé và là bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, vậy mà không thể nói gì về vấn đề này.
Cậu thậm chí không thể xác định được giống loài của con mình, nói gì đến ngày sinh dự kiến... Có lẽ là mười tháng giống con người chăng?
Cậu nhìn về phía Lục Kiến Xuyên, Lục Kiến Xuyên cũng kẹt lại, anh trầm ngâm một lát, cuối cùng mới hàm súc nói: "Anh sẽ tranh thủ sinh con trước em."
Lục Hòa Âm: "......Hả?"
Phương Hành Chu vội vàng chuyển chủ đề: "Em nghỉ ngơi đi, cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ, cứ làm những gì mình thích."
Lục Hòa Âm cười: "Vâng! Chúc hai anh ngủ ngon."
Lục Kiến Xuyên bắt chước Lục Đồng Cảnh, giống như anh trai trong gia đình nhân loại chân chính, xoa đầu em gái rồi lái xe rời khỏi nhà họ Lục.
...
Ba ngày sau, trước khi đi làm, Phương Hành Chu tặng cho Lục Kiến Xuyên một món quà.
Gần đây Lục Kiến Xuyên ngủ càng ngày càng nhiều, nhưng để có thể ăn sáng cùng vợ yêu, anh mới cố gắng rời giường cùng Phương Hành Chu. Lúc này, anh đang dựa vào bồn rửa mặt, mệt đến mức không mở mắt nổi, di chuyển bàn chải đánh răng một cách lung tung, đánh răng rất có lệ.
Phương Hành Chu ôm lấy anh từ phía sau, đặt một hộp quà bọc nhung màu xanh đậm vào lòng bàn tay của anh.
Lục Kiến Xuyên mệt mỏi hỏi: "Thứ gì vậy em yêu?"
"Quà," Phương Hành Chu mỉm cười, "Con sắp được năm tháng rồi, em tặng anh thứ tốt."
Lục Kiến Xuyên lập tức mở to mắt, cùi đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Anh cẩn thận đặt hộp quà sang một bên, súc sạch bọt kem đánh răng rồi lau khô tay, trịnh trọng nâng hộp quà lên, cong mắt nhìn Phương Hành Chu: "Quà gì thế?"
Phương Hành Chu: "Mở ra xem đi."
Lục Kiến Xuyên háo hức mở hộp ra.
--- Bên trong là một cái vòng cổ.
Vòng cổ được bện từ sợi bông chắc chắn, điểm xuyết sợi vàng, hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời, không quá phô trương cũng không quá nhàm chán. Chất liệu mềm mại, đeo cả ngày cũng không làm tổn thương làn da.
Phía dưới dây bện có gắn một tấm thẻ ngọc lớn bằng ngón tay cái, chất ngọc tuyệt hảo, xanh biếc tinh khiết, ánh lên vẻ sang trọng.
Đồng tử Lục Kiến Xuyên co lại, ánh mắt dừng lại ở hai viên ngọc trai nhỏ gắn hai đầu tấm thẻ ngọc. Một lúc sau, anh như không có việc gì mà cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Hành Chu: "Đẹp quá! Chu Chu, đeo lên giúp anh."
Phương Hành Chu lấy vòng cổ ra từ trong hộp, tự đeo lên cho người yêu. Viên ngọc xanh mỹ lệ nằm ở giữa xương quai xanh của Lục Kiến Xuyên, nổi bật trên làn da mịn như tơ lụa thượng đẳng của anh.
Hai người thân mật đứng sát nhau, Phương Hành Chu hơi cúi đầu, hôn má Lục Kiến Xuyên, ngửi thấy mùi hương quỷ dị lại quyến rũ trên người anh, hỏi: "Thích không?"
Lục Kiến Xuyên nghiêng đầu hôn môi cậu.
Hương vị của kem đánh răng vị dâu tây trao đổi khi môi răng của hai người dây dưa, Lục Kiến Xuyên xoay người ôm eo Phương Hành Chu, dễ như trở bàn tay ôm cậu lên bồn rửa mặt, đè cậu lên gương.
Phương Hành Chu mê mẩn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngọc đung đưa giữa xương quai xanh của Lục Kiến Xuyên, cậu không nhịn được mà túm chặt, kéo Lục Kiến Xuyên gần cậu hơn.
Lục Kiến Xuyên nở nụ cười.
Anh chơi đùa với môi lưỡi của Phương Hành Chu, sau một nụ hôn dài mới lưu luyến không rời mà rút lui khỏi khoang miệng của người yêu, trả lời: "Rất thích."
Nói xong, anh hôn một cái lên tấm thẻ ngọc, hơi nghiêng đầu suy nghĩ vài giây rồi đưa ra bình luận: "Giống vòng cổ của Lưu Bang nhà bên cạnh."
Phương Hành Chu sửng sốt một chút: "Lưu Bang?"
"Ừ, là con chó nhỏ lốm đốm của nhà hàng xóm," Lục Kiến Xuyên nói, "Lúc Lâm tiên sinh dắt chó có nói chuyện với anh, vòng cổ của Lưu Bang có chip, chỉ cần Lưu Bang vẫn luôn đeo nó, nó sẽ không bao giờ đi lạc."
Phương Hành Chu: "......"
Cậu nhớ ra, con chó cưng đó đúng là có đeo một tấm thẻ trên cổ, đó là một tấm thẻ được làm bằng ngọc khắc thành hình xương, trên đó khắc tên nó và số điện thoại của chủ nhân.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Kiến Xuyên.
Đồng tử của Lục Kiến Xuyên bị ánh nắng sáng sớm chiếu đến mức sáng trong, trong suốt hơn cả tấm gương phía sau, bên trong phản chiếu bóng dáng của Phương Hành Chu.
"Lần đầu nhìn thấy con chó đó, anh đã rất thích cái vòng cổ của nó," Lục Kiến Xuyên nói một cách nghiêm túc, "Anh đã thậm chí hỏi Lâm tiên sinh đã mua ở đâu, nhưng anh ta bảo đó là hàng đặt riêng, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới này."
"Anh cũng vậy chứ?" Anh hỏi Phương Hành Chu.
Phương Hành Chu không nhịn được mà bật cười.
"Tất nhiên, mỗi viên ngọc trên đời này đều độc nhất vô nhị, anh đối với em cũng vậy," cậu nói, "Nhưng sao anh lại so sánh bản thân mình với chó?"
Lục Kiến Xuyên: "Con người không nên dùng chó làm từ để hình dung để chửi người, chó là động vật cực kỳ trung thành, anh rất thích chúng."
Phương Hành Chu cười lớn hơn: "Anh nói đúng, chỉ cần anh thích."
Lục Kiến Xuyên giấu tấm thẻ ngọc vào trong cổ áo, để nó áp sát làn da ấm áp của mình, rất tự nhiên mà mở miệng: "Anh sẽ đeo nó mãi, em có thể tùy thời tùy chỗ tìm được anh thông qua tấm thẻ này chứ?"
Ánh mắt Phương Hành Chu giật giật.
... Lục Kiến Xuyên biết tấm thẻ có thiết bị định vị và máy giám sát.
Có lẽ, anh đã biết từ cái nhìn đầu tiên khi mở hộp quà.
Phương Hành Chu nhớ lại đánh giá của Lý Toàn về Lục Kiến Xuyên.
"Anh ấy tự nguyện giam cầm bản thân vì tình yêu không có nghĩa là anh ấy đã mất đi sức mạnh. Không có nhân loại nào có can đảm lừa gạt hay hãm hại anh ấy."
Lục Kiến Xuyên dang hai cánh tay, ôm Phương Hành Chu vào lòng ngực, nói thêm: "Anh sẽ đeo khối thẻ bài này, em sẽ không đánh mất anh nữa, Hành Chu."
Những lời này khiến Phương Hành Chu đau lòng.
Nếu 20 năm trước cậu cũng cấy thiết bị định vị vào con sứa, liệu cậu có thể biết nó đã chạy đi đâu, giờ còn sống không?
Cậu vuốt mặt Lục Kiến Xuyên, rũ mắt nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Tất nhiên, em sẽ không bao giờ đánh mất anh. Anh phải cẩn thận đeo nó, dù xảy ra chuyện gì cũng không được tháo ra."
Lục Kiến Xuyên gật đầu, một lần nữa hôn môi với cậu, tay Phương Hành Chu phủ lên bụng anh, sắp được năm tháng rồi, đã qua nửa thai kỳ của con người, nhưng bụng anh chỉ hơi nhô lên, mặc xong quần áo thì gần như không thấy điều gì khác thường.
Bàn tay của cậu vừa đặt lên, sinh mệnh bé nhỏ bên trong lập tức sinh động lên, như đang chào hỏi cậu.
Lòng Phương Hành Chu chậm rãi trở nên an tĩnh trong nụ hôn.
...
Sau khi tặng quà, cậu tắt toàn bộ cameras trong nhà, cho Lục Kiến Xuyên đủ thời gian hoạt động, chỉ theo dõi tần suất nhịp tim và vị trí của anh mỗi thời mỗi khắc.
Trước cuộc gặp thứ hai với Lý Toàn, cậu xác nhận hành tung của Lục Kiến Xuyên.
Định vị hiển thị anh đang ở gần trang trại ngoại ô thành phố B.
Cậu vừa nhìn thông tin định vị, rất nhanh, tin nhắn từ Lục Kiến Xuyên đã tới, chột dạ giải thích với cậu: "Bảo bối, nghe nói trang trại phía tây có nuôi rắn ăn rất ngon, cho nên anh đặc biệt đến đây mua, tối nay anh sẽ nấu canh rắn cho em."
Rõ ràng là cậu đang giám sát Lục Kiến Xuyên, cuối cùng lại biến thành cả hai cùng giám sát lẫn nhau. Chỉ cần ánh mắt của cậu hướng về phía Lục Kiến Xuyên, cậu sẽ lập tức bị anh chú ý.
Phương Hành Chu suy nghĩ một lúc, tắt điện thoại di động, đảm bảo trên người không có bất kỳ thiết bị điện tử nào có thể định vị, lúc này cậu mới nhấc chân vào quán cà phê.
Lý Toàn vẫn ngồi ở vị trí lần trước. Do thời tiết ấm lên, hắn cuối cùng đã thay một chiếc áo khoác dài khác với trước đây, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu sáng, làm khí chất của hắn nhìn nhu hòa hơn nhiều.
Vừa thấy cậu, Phương Hành Chu liền mở miệng nói: "Tôi tin lời nói lần trước của anh."
"À," Lý Toàn có chút kinh ngạc mà cười rộ lên, "Tôi còn đang lo không biết giải thích thế nào với cậu đây. Lục Kiến Xuyên đã giúp tôi chứng minh rồi sao? Hay câu nào của tôi đã được kiểm chứng?"
Phương Hành Chu: "Bất kỳ ai nhìn vào anh, cho dù chỉ là quan sát thông qua cameras, hay chỉ nhìn thoáng qua anh ấy cách thiên sơn vạn thủy, cũng đều khiến anh ấy chú ý," cậu lặp lại lời Lý Toàn nói lần trước, "Tôi tin mối quan hệ hợp tác giữa các anh là tự nguyện."
Lý Toàn cười: "Không ai có thể ép buộc Lục tiên sinh. Ngồi đi, hôm nay vẫn dùng sandwich chứ?"
Phương Hành Chu: "Chỉ Sandwich là không đủ."
Lý Toàn: "Hả?"
Phương Hành Chu: "Tôi muốn ăn thứ đắt hơn, vì tôi vừa phát hiện thêm bí mật mới về anh."
Lý Toàn: "......"
Hắn hơi nghi ngờ nhìn Phương Hành Chu. Bí mật của hắn? Bí mật gì?... Lục Kiến Xuyên không đến nỗi kể hết chuyện của Viện Nghiên Cứu Dị Thường cho Phương Hành Chu chứ? Bản báo cáo tự lộ bí mật hơn 5000 chữ lần trước đã suýt làm hắn phát điên rồi.
Vẻ mặt Lý Toàn đơ lại một nửa: "Ý cậu là?"
Phương Hành Chu gọi người phục vụ, thản nhiên nói: "Báo cáo tiến độ của kế hoạch nghiên cứu nam giới mang thai 004."
Lý Toàn: "............."
Nửa mặt còn lại của hắn cũng nhanh chóng đơ lại.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn, hỏi họ cần gì. Phương Hành Chu mở menu, chọn loại cà phê đắt nhất ở quán này, sau đó gọi thêm một phần bít tết Tomahawk* giá đắt đến mức cắt cổ.
Sau khi gọi món, cậu mỉm cười với nhân viên phục vụ: "Vị tiên sinh đối diện sẽ thanh toán."
Nhân viên phục vụ xoay người lại, đưa mã trả tiền cho Lý Toàn. Lý Toàn cứng đờ lấy điện thoại di động ra, ngoan ngoãn quét mã trả tiền, chột dạ hỏi: "Cần thêm gì nữa không? Cứ tự nhiên gọi."
Phương Hành Chu: "Tạm thời không cần, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ mang menu đi. Chờ đến khi nhân viên đi khuất, Phương Hành Chu một lần nữa mở lời: "Báo cáo viết rất tốt, tính chuyên môn rất mạnh, tác giả có phải là vị 'bác sĩ chủ trị' mà anh nói không? Có cơ hội thì tôi nên gặp anh ta, trao đổi kiến thức y học một chút."
Lý Toàn cười gượng vài tiếng: "Ha ha, Lục tiên sinh kể cả chuyện này với cậu rồi."
"Không phải anh ấy nói cho tôi," Phương Hành Chu nhìn thẳng vào hắn, "Vì bản báo cáo đó, chúng tôi đã xảy ra một trận xung đột lớn, anh ấy sửa chữa ký ức của tôi, mãi đến tuần trước tôi mới nhớ lại."
Lý Toàn bị cậu nhìn đến toát mồ hôi lạnh: "Xung đột?... A, thật xin lỗi, bác sĩ Phương, chúng tôi nghĩ với tư cách là bác sĩ, cậu sẽ dễ chấp nhận cách giải thích khoa học hơn, không ngờ lại làm hỏng việc."
Phương Hành Chu lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: "Cảnh sát Lý, chắc chắn anh chưa kết hôn."
Lý Toàn: "......"
Hắn nhận ra Phương Hành Chu thực sự rất tức giận, đến mức chuyển sang công kích cá nhân.
Người đưa ra chủ ý giả báo cáo là của Ngôn Tâm... Ừm, người đó cả ngày chìm đắm trong công cuộc nghiên cứu quái vật ở dưới đáy biển, cuồng nhiệt đến mức hận không thể coi Viện nghiêng cứu dị thường như nhà mình, hình như hắn cũng chưa kết hôn.
Hắn không thể giải thích, chỉ có thể thành khẩn cúi đầu: "Xin lỗi."
Phương Hành Chu cũng không quá bận tâm, với thân phận của Lý Toàn, làm vậy cũng dễ hiểu.
Cậu nói: "Không sao, mọi người đều chỉ làm việc. Chúng ta bắt đầu thôi."
Lý Toàn uống cạn ly cà phê, trước tiên lấy một phần văn kiện cực kỳ dày từ trong cặp.
《Hiệp ước bảo mật sự kiện dị thường》
"Tôi đã xin cho cậu vị trí nhân viên ngoài biên chế," Lý Toàn nói, "Cũng may là người trong viện đã nghe danh cậu từ lâu, họ rất nhanh đã phê duyệt, không thì nửa năm chưa chắc đã xong thủ tục."
Phương Hành Chu nhận tài liệu, tựa vào ghế, bắt đầu lật xem nhanh chóng.
Tổ chức đặc thù được thành lập 30 năm trước... Trực thuộc trung ương... Xử lý nhiệm vụ cực kỳ bí mật không thể để công chúng biết... Nghiên cứu thần học, vật lý học và sinh vật học... Mục tiêu là khám phá toàn bộ bí mật của vũ trụ...
【 Viện Nghiên Cứu Dị Thường 】.
Một tổ chức đồ sộ phức tạp như vậy, lại ẩn mình dưới đáy biển gần thành phố C, quản lý hơn một nghìn sinh vật đặc biệt.
Họ gọi những "sinh vật đặc biệt" như Lục Kiến Xuyên là "Đặc Quản Phẩm", chia làm hai cấp độ, một cái là cấp bậc nguy hiểm, một cái là cấp bậc cần quản lý, hai cấp bậc này có liên quan đến nhau, sinh vật càng nguy hiểm càng bị kiểm soát chặt.
Lý Toàn bên cạnh nói: "Hôm nay tôi mang 'mỹ thực' đến, cấp nguy hiểm là E, cấp quản lý là E-, hầu như không gây hại với nhân loại, cậu có thể yên tâm."
Phương Hành Chu lật từng trang: "Thế cấp bậc nguy hiểm của Lục Kiến Xuyên là gì?"
Lý Toàn ngập ngừng.
Hắn trả lời một cách cẩn thận: "Lục tiên sinh là sinh vật bị kiểm soát đặc biệt nhất viện nghiên cứu của chúng tôi, cấp nguy hiểm là A+, là A+ duy nhất trong viện nghiên cứu, nhưng cấp quản lý chỉ là cấp D, chứng tỏ mức độ gây hại của anh ấy cực thấp."
"Kết quả đánh giá này mang tính điên đảo, viện trưởng tiền nhiệm của chúng tôi suýt nữa thân bại danh liệt vì điều đó. Giờ mười năm qua, sự thật đã chứng minh rằng phán đoán liều lĩnh của ông ấy rất chính xác, Lục Kiến Xuyên đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Phương Hành Chu chú ý đến thời gian: mười năm trước.
Cậu và Lục Kiến Xuyên gặp nhau, cũng là vào mười năm trước.
Lục Kiến Xuyên có thể có được một thân phận hoàn hảo không có sơ hở, hiểu biết sâu sắc quy tắc xã hội loài người, rất có thể anh đã duy trì lớp ngụy trang nhờ sự hỗ trợ của Viện Nghiên Cứu Dị Thường. Nhưng trước đó, anh tồn tại dưới hình thức nào?
Mọi nghi vấn dường như quay lại câu hỏi ban đầu mà Lý Toàn từ chối trả lời.
Cậu giả vờ như lơ đãng nhắc lại: "Bản thể của Lục Kiến Xuyên rốt cuộc là gì?"
Lý Toàn lại im lặng.
Vài giây sau, hắn nói: "Tài liệu về anh ấy là tin tức được bảo mật ở cấp bậc cao nhất trong Viện Nghiên Cứu Dị Thường, dù ai trong viện cũng biết đến đại danh của anh ấy, nhưng tôi đã làm nhân viên chức chính thức mấy chục năm, mãi cho đến khi được chọn làm nhân viên quản lý của Lục Kiến Xuyên, mới thực sự được tiếp xúc đến hồ sơ liên quan. Về điểm này tôi không thể nói thêm."
Phương Hành Chu mím môi.
Hai người không còn nói chuyện với nhau, chỉ còn tiếng lật giấy quanh bàn ăn.
Đến trang cuối của tài liệu, Phương Hành Chu không chút do dự, rút bút từ túi, ký tên mình.
Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, không khí đột nhiên vặn vẹo một cách khó nhận ra.
Thứ gì đó vô hình chui vào đầu óc cậu, như có sinh vật cao tầng quỷ dị nào đó, liếc nhìn thoáng qua bộ não của cậu, rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu nhìn tên mình trên tờ giấy, sững sốt một lát.
"Đừng suy nghĩ đến việc vi phạm hiệp ước bảo mật," Lý Toàn nhắc nhở cậu, "Cậu không muốn biết hậu quả đâu."
Phương Hành Chu gật đầu: "Tôi hiểu."
Lý Toàn cẩn thận cất tài liệu đã ký vào cặp.
"Giờ có thể cho tôi xem 'mỹ thực' được chứ?" Phương Hành Chu hỏi, "Hay phải đến nơi bí mật hơn mới có thể lấy ra?"
Lý Toàn: "Không cần, chỉ là sinh vật bị kiểm soát đặc biệt cấp E thôi."
Hắn lất một cái bình đen từ trong cặp.
Phương Hành Chu cầm lọ, nó nặng ngoài ý muốn, bên trong như chứa đầy nước.
Lý Toàn mỉm cười, chờ mong nói: "Hy vọng các người sẽ hài lòng với món ăn này."
Phương Hành Chu cúi đầu, thần sắc căng thẳng, cẩn thận kiểm tra lọ nhiều lần, rồi mới cẩn thận mở nắp.
--- Bên trong bình tối đen, đen đến mức như chính bóng tối là vật chất có thật thể, không thấy được gì.
Cậu nghiêng lọ về phía nơi có ánh sáng.
Ngay sau đó, vô số con mắt mở ra trong bóng tối, đồng tử đồng loạt chuyển động, nhìn về phía miệng lọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com