Chương 9: Manh Mối Quan Trọng Về Muộn Du Bình
那天晚上,闷油瓶在老喇嘛房里和老喇嘛聊完最后几句话,交代了明天就离开的想法,表达了感谢,老喇嘛便送闷油瓶回他自己的房间。
Buổi tối ngày hôm đó, Muộn Du Bình ở trong phòng Lão Lạt Ma nói cho xong mấy câu cuối cùng, rồi thể hiện ý muốn ngày mai sẽ rời đi, bày tỏ ý cảm tạ, Lão Lạt Ma liền đưa Muộn Du Bình trở về phòng của mình.
寺庙的结构颇为复杂,一般人无人引导完全不可能找到房间,他们在寺庙里绕来绕去,在经过一个院子的时候,老喇嘛的油灯灭了。
Kết cấu miếu Lạt Ma có chút phức tạp, là người bình thường nếu không được dẫn đường thì sẽ không có khả năng tự mình về phòng, bọn họ ở trong miếu đi lại vài vòng, khi đi ngang qua một cái sân, ngọn đèn dầu của Lão Lạt Ma bỗng nhiên tắt ngóm.
一片漆黑,月光下的院子特别昏暗,老喇嘛停了下来,去点油灯,这个时候,闷油瓶抬头看了看天空。
Một mảnh tối đen, khuôn viên dưới ánh trăng càng trở nên đặc biệt u ám, Lão Lạt Ma ngừng bước để châm lại ngọn đèn, lúc này, Muộn Du Bình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
西/藏的天空,漫天星辰,美得犹如梦幻一般,这样的美景,对于老喇嘛来说,从小接触,觉得天空就是那样的,他不觉得天空中有什么奇特。
Bầu trời Tây Tạng, tinh tú rợm ngợp, đẹp không khác gì ảo mộng, khung cảnh đẹp như vậy, đối với Lão Lạt Ma mà nói, ông vốn đã tiếp xúc với nó từ nhỏ, luôn cho rằng bầu trời chính là như vậy, vì thế ông cảm thấy bầu trời đó cũng không có gì đặc biệt.
他点上油灯,再次出发,却发现闷油瓶不动了,只是淡淡地看着天空。
Ông ấy đốt đèn lại, rồi tiếp tục bước đi, phát hiện Muộn Du Bình đang đứng bất động, chỉ là bình thản nhìn bầu trời.
"贵客,这边走。"老喇嘛说了一声,闷油瓶才回过神来,便问他道:"上师,你们的喇嘛庙里,是不是足有一百二十七间房间?"
"Quý khách, đi bên này." Lão Lạt Ma lên tiếng nói, Muộn Du Bình mới hồi phục lại tinh thần, liền hỏi ông ấy: "Thượng sư, Lạt Ma miếu của các người, có 127 gian phòng đúng không?"
老喇嘛愣了一下,确实,这个喇嘛庙有一百二十七间房,这在他刚来寺庙的时候就知道了,虽然有些房间非常小,但是总数就是一百二十七间。闷油瓶怎么会知道?
Lão Lạt Ma sửng sốt một chút, quả thật, miếu Lạt Ma này có một trăm hai mươi bảy gian phòng, tại sao hắn vừa mới đến ngôi miếu này lại biết ngay, mặc dù trong số đó có một ít phòng vô cùng nhỏ, nhưng mà hiện tại Lạt Ma miếu tổng cộng đúng là có từng ấy gian phòng thật. Làm sao Muộn Du Bình lại biết rõ như vậy chứ?
老喇嘛点头称是.闷油瓶就道:"劳烦你,能让我去每一间房都看一看吗?"
Lão Lạt Ma gật đầu nói phải. Muộn Du Bình liền nói: "Làm phiền ông, có thể đưa tôi đến từng phòng để nhìn qua một chút không?"
"贵客,为何突然有了这个想——"大喇嘛想问,但是随即被他修炼的力量克制住了,无妄想,无好奇,他不应该对这些事情产生兴趣。
"Quý khách, vì sao lại đột nhiên có ý muốn này –" Lão Lạt Ma muốn hỏi, thế nhưng ngay lập tức bị khả năng tu luyện của mình kiềm nén lại, không tính toán, không hiếu kỳ, ông ấy không nên vì chút chuyện này mà sinh lòng hiếu kỳ được.
老喇嘛克制了一下,忽然觉得,闷油瓶是不是上天派来考验他修行的,于是就点了点头,道:"好的。"
Lão Lạt Ma kiềm chế lại một chút, bỗng nhiên có cảm giác, có khi nào Muộn Du Bình là do ông trời phái đến để thử thách sự tu hành của mình, vì thế liền gật gật đầu, nói: "Được."
"我记得这里的星空。"闷油瓶自言自语道,"很久以前,我应该来过这里,我好像依稀记得,我在这里的某个房间里,为自己留了什么东西。"
"Tôi nhớ rất rõ bầu trời nơi này." Muộn Du Bình lẩm bẩm, "Thật lâu trước đây, chắc chắn là tôi đã từng đến nơi này, hình như theo như tôi nhớ mang máng, tôi ở trong căn phòng nào đó, đã tự mình để lại một vậy gì đó."
"愿你能找到。"老喇嘛说道,心里的好奇几乎憋得自己快吐血了。
"Mong là cậu có thể tìm thấy." Lão Lạt Ma nói, sự hiếu kỳ trong lòng đã nghẹn tới mức thiếu chút nữa là làm cho mình hộc máu.
(我心说真不是修炼不够,闷油瓶说话确实能把佛祖都憋吐血。)
(Lòng tôi nói thực sự cũng không phải là tu luyện chưa đủ, thật ra thì Muộn Du Bình nói chuyện có thể khiến cho ngay cả Phật Tổ cũng sẽ nghẹn đến hộc máu.)
当天晚上,他们一间一间地去看,一间一间地去找,老喇嘛也记不清楚是第几间了,只知道是两个多小时之后,他们打开了一间闲置的屋子,走进去的时候,闷油瓶的脚步迟缓了一下,不动了。
Vào ban đêm, bọn họ đi tới từng gian từng gian phòng để nhìn, tìm kiếm trong từng gian phòng một, Lão Lạt Ma cũng không biết đã là gian thứ mấy nữa, chỉ biết là sau hai tiếng đồng hồ, bọn họ mở ra một căn phòng để trống, khi đi vào, bước chân của Muộn Du Bình bỗng nhiên dừng lại, bất động.
老喇嘛也不动,但是他知道这个房间里肯定有什么东西,触动了闷油瓶。
Lão Lạt Ma cũng không động, nhưng mà ông ấy chắc chắn trong căn phòng này có thứ gì đó, kích thích Muộn Du Bình.
闷油瓶走到屋子里,屋子的中间放着一张木头桌子,上面堆满了杂物,他把杂物搬开,在这些杂物之中,露出了一具干枯的尸体。
Muộn Du Bình đi vào trong phòng, ở giữa gian nhà có để một cái bàn bằng gỗ, bên trên để đủ thứ, hắn đem mọi thứ mở ra, ở bên trong những thứ linh tinh ấy, lộ ra một thi thể khô.
这具尸体趴在书桌上,完全是一具干尸了,被杂物掩盖着,又穿着僧袍,根本看不清楚原来的样子。
Khối thi thể này nằm sấp úp trên bàn sách, đã hoàn toàn trở thành một cái xác khô, bị những thứ hỗn độn trên bàn che lại, quần áo trên người lại là Tạng bào, căn bản thấy không rõ bộ dáng lúc trước.
老喇嘛大惊失色,他从来没有想过,在寺庙里的某个长久不用的房间里,竟然会有一具干尸。
Lão Lạt Ma cực kỳ hoảng sợ, ông ta chưa từng nghĩ tới, trong một căn phòng nào đó lâu ngày không dùng của miếu mình lại có một thi thể khô như vậy.
但是,庙里的人是齐的啊,这人是谁?难道说,这是以前庙里的喇嘛,死在这里,长久以来都没人发现?
Nhưng mà, người trong miếu lúc này vẫn đủ, vậy kia là ai? Chẳng lẽ, người này cũng là Lạt Ma trong miếu trước đây, sau khi chết ở chỗ này, rất lâu cho tới hôm nay chưa từng có người phát hiện qua?
"这、这是谁?"老喇嘛再也无法按捺,结巴着问道。
"Đây, đây là ai vậy?" Cuối cùng Lão Lạt Ma cũng không thể kiềm chế được nữa, lắp bắp hỏi.
"这是德仁喇嘛,是我的朋友,想不到,竟然死在了这里。"
"Đây là Đức Nhân Lạt Ma, là bằng hữu của tôi, không ngờ, cuối cùng lại chết ở nơi này."
"德仁喇嘛?"老喇嘛从来没有听说过这个名字。
"Đức Nhân Lạt Ma?" Lão Lạt Ma chưa hề nghe nói đến cái tên này.
闷油瓶整理了一下桌子,发现干尸手上,抓着一卷经文。他把经文摊开,就淡淡地叹了口气,对老喇嘛说道:"请你把这个房间整理一下,好好安葬德仁的尸体,我想在这里住下来。"
Muộn Du Bình dọn dẹp cái bàn một chút, phát hiện trên tay thi thể, đang cầm một quyển kinh văn. Hắn lấy quyển kinh văn mở ra xem, liền thản nhiên thở dài, quay lại nói với Lão Lạt Ma: "Phiền ông sửa sang căn phòng này lại một chút, an táng thi thể Đức Nhân Lạt Ma thật tốt, tôi muốn ở lại trong này."
老喇嘛完全没有反应,他忽然感觉到,四周的一切变得陌生起来,自己对于寺庙了解得似乎还没有闷油瓶多。闷油瓶坐了下来,看着那卷经书,就不再和老喇嘛说话了。
Lão Lạt Ma hoàn toàn không có phản ứng, ông ấy bỗng nhiên cảm giác được, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên xa lạ, ngay cả bản thân cũng không hiểu ngôi miếu này nhiều bằng Muộn Du Bình. Muộn Du Bình ngồi xuống, xem quyển kinh thư kia, cũng không nói chuyện với Lão Lạt Ma nữa.
闷油瓶这一住就是几个月。后来他们查了资料,发现了一个让老喇嘛更崩溃的现象:德仁喇嘛确实在庙里登记过,第一笔记录,竟然在这个寺庙初建的时候就在了,往下查,他就发现,几乎每一代喇嘛中,都有一个叫德仁的,一直到这一代,德仁这个名字才在名册中消失。
Muộn Du Bình ở lại trong căn phòng này mấy tháng liền. Sau này bọn họ kiểm tra lại tư liệu, lại phát hiện thêm một chuyện khiến cho Lão Lạt Ma ngay tức khắc sụp đổ: Đức Nhân Lạt Ma đúng là đã từng ghi danh trong miếu này, mà còn là ở mục ghi chép đầu tiên, chỉ có điều là vào ngay thời điểm ngôi miếu này mới thành lập, tiếp tục kiểm tra thêm, ông ấy liền phát hiện, gần như trong mỗi Đại Lạt Ma, đều có người tên là Đức Nhân, mãi cho đến thế hệ này, cái tên Đức Nhân ấy mới biến mất trong bản ghi chép danh sách.
这肯定不是同一个德仁,而是很多代德仁,并且,看名册中的记录,几乎每一个德仁,都会收一个叫德仁的徒弟。
Điều này khẳng định không phải chỉ có một Đức Nhân duy nhất, mà thực ra là có rất nhiều Đức Nhân, hơn nữa, xem lại ghi chép trong danh sách, gần như mỗi một thế hệ Đức Nhân, đều sẽ thu nhận một đồ đệ để làm thế hệ Đức Nhân tiếp theo.
这算是什么,庙里的另一个传统吗?
Cái này được gọi là cái gì, là một truyền thống khác của miếu sao?
似乎德仁这个名字对寺庙有着特殊的意义,寺庙里每一代喇嘛必须有一个叫德仁才行。
Dường như cái tên Đức Nhân này có một ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với ngôi miếu này, trong ngôi miếu này mỗi một Đại Lạt Ma đều phải có một người được gọi là Đức Nhân mới được.
变成干尸的德仁应该就是最后一任德仁,他不知道因为什么,死在了房间里,也没有徒弟,所以导致了德仁的断代。
Cái xác khô Đức Nhân kia chắc hẳn là người nhậm chức Đức Nhân cuối cùng, không biết người này làm cái gì, mà lại chết ở trong phòng, cũng không có đồ đệ, cho nên mới làm cho chức vị Đức Nhân này không có người kế thừa.
这是为什么,这真的是一个普通的喇嘛庙吗?老喇嘛无法压抑自己的好奇了,做僧人除了可以控制自己的情绪之外,还有一点非常好,如果他发现自己修炼不够,也可以足够坦承。他发现闷油瓶和这座寺庙肯定有联系,所以,他也不需要以礼貌的原因把问题压在心里。
Đây là vì cái gì chứ, có thực sự là nơi này một cái miếu Lạt Ma bình thường không? Lão Lạt Ma đã không còn khả năng kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình được nữa, làm tăng nhân ngoài trừ khả năng kiềm chế cảm xúc của mình ra bên ngoài, hơn nữa còn phải vô cùng tốt, nếu như ông ấy phát hiện mình tu luyện chưa đủ, cũng chỉ có thể bình thản thừa nhận. Ông phát hiện Muộn Du Bình cùng với toà miếu này nhất định có liên hệ, vì thế, ông cũng không cần lấy nguyên nhân lễ phép mà đem vấn đề đè nén ở trong lòng trước nay.
他找到了闷油瓶,询问了事情的真相。
Tìm đến Muộn Du Bình, hỏi thăm chân tướng sự việc.
闷油瓶就告诉了他,似乎一点隐瞒的意思都没有。
Muộn Du Bình liền nói với ông, gần như một chút ý muốn giấu diếm cũng không có.
(我听到这里几乎吐血,因为我觉得闷油瓶怎么对喇嘛就这么直白,对我就那么抠门儿呢?)
(Tôi nghe đến đây thiếu chút nữa muốn hộc máu, bởi vì tôi cảm thấy vì sao Muộn Du Bình đối với Lạt Ma lại nói thẳng ra như thế, còn đối với tôi thì lại keo kiệt đến như vậy chứ?)
闷油瓶说,自己有一种病,每隔一段时间,就会忘记之前所有的事情,除了一些童年的往事之外,他的脑子存不住新发生的记忆。
Muộn Du Bình nói, bản thân mình có một loại bệnh, mỗi lần trải qua một đoạn thời gian, thì sẽ quên tất cả mọi chuyện lúc trước, ngoại trừ một chút chuyện khi còn nhỏ, trong đầu hắn không chứa được một ký ức mới nào phát sinh sau này.
他确实是从雪山中出来的,并且从雪山之中带出了一个秘密,但他不久之后必然会将这个秘密忘记。
Hắn quả thực là từ sâu bên trong Tuyết Sơn đi ra, hơn nữa còn mang một bí mật từ trong Tuyết Sơn ra nữa, nhưng không lâu sau thì lại quên mất bí mật này.
很久之前,他在进入雪山前,和最后这一任德仁喇嘛有很特殊的关系,他们做了这个约定,十年后,他会从雪山中,带着一个巨大的秘密出来,但他出来的时候,必然已经完全忘记了约定,所以德仁喇嘛会在这个寺庙里等待他,而他会把在雪山中发生的一切,在忘记之前全部说出来,由德仁记录下来?
Thật lâu trước đây, trước khi hắn tiến đi vào trong Tuyết Sơn, đã cùng với vị Đức Nhân Lạt Ma cuối cùng này có quan hệ rất đặc biệt, bọn họ từng làm ra cái ước định này, mười năm sau, Muộn Du Bình sẽ từ trong Tuyết Sơn, đem theo một bí mật cực lớn, nhưng vào thời điểm Muộn Du Bình trở về, đương nhiên đã hoàn toàn quên mất ước định trước đây, vì thế Đức Nhân Lạt Ma phải ở trong miếu đợi hắn, mà hắn sẽ đem tất cả những gì phát sinh trong Tuyết Sơn, cùng với những việc quên mất trước đây nói ra hết, cho Đức Nhân Lạt Ma ghi xuống.
老喇嘛想着他说的话,冷汗都下来了。
Lão Lạt Ma nghĩ đến lời Muộn Du Bình nói, mồ hôi lạnh cũng rơi xuống dưới.
那是不是说明,这个十年并不是偶然的,所有的德仁,都是为了记录雪山来客的记忆呢?当初在这里修建这个寺庙是不是因为,有人知道每隔十年就有一个身怀秘密的人从雪山中出来,把秘密带给一个叫做德仁的喇嘛呢?
Đây không phải là nói, cái việc mỗi mười năm này cũng không phải là tình cờ, tất cả Đức Nhân, đều là vì để ghi lại ký ức của vị khách đến từ trong Tuyết Sơn này sao? Vậy ngôi miếu trước đây có phải là được xây dựng vì người này, có người biết cứ cách mỗi mười năm lại có người đem bí mật từ trong Tuyết Sơn đi ra, sau đó giao bí mật này cho một người gọi là Đức Nhân Lạt Ma?
可惜,这一代德仁没有等到闷油瓶从雪山中出来就去世了,他甚至没有为自己找一个继承者。
Đáng tiếc, thế hệ Đức Nhân Lạt Ma này không đợi được Muộn Du Bình từ trong Tuyết Sơn đi ra thì liền qua đời, thậm chí cũng không tìm được cho mình một người thừa kế trách nhiệm này.
也许是知道自己马上就要忘记了,闷油瓶把自己知道的一切都告诉了老喇嘛,他告诉老喇嘛自己来到雪域高原的原因是什么。
Có lẽ vì hiểu là mình sẽ nhanh chóng quên mất nó, Muộn Du Bình liền đem tất cả những chuyện mình biết nói với Lão Lạt Ma nghe, hắn nói cho Lão Lạt Ma nguyên nhân mình đi lên trên cao nguyên Tuyết Vực là vì cái gì.
他是来找一个人。
Hắn đến là để tìm một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com