Bí mật được che giấu
Một tháng sau khi tốt nghiệp đại học, đám cưới của Tử Du và Điền Hủ Ninh được tổ chức. Buổi lễ diễn ra long trọng, khắp nơi đều là hoa tường vi mà Tử Du thích nhất.
Giống hệt như một giấc mộng.
Điền Hủ Ninh cũng như người bước ra từ trong mộng, anh và cậu hệt như giấc mơ mà cậu đã từng thấy vào năm mình còn học cấp ba.
Tử Du không biết mình nên nói gì vào lúc này, cậu không biết giấc mơ đó rốt cuộc là chuyện như thế nào. Cậu không rõ, nhưng cậu biết hiện tại không thể tìm hiểu về nó, cậu nên tập trung vào hôn lễ trước mắt.
Điền Hủ Ninh đứng bên cạnh Tử Du, ánh mắt luôn hướng về cậu, trong khi Tử Du vẫn hơi ngượng ngùng với những ánh nhìn xung quanh. Nhưng nhìn vào đôi mắt của Điền Hủ Ninh, cậu cảm nhận được sự ấm áp và an toàn. Chỉ cần có anh ở đây, cậu không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Điền Hủ Ninh nắm tay Tử Du, khẽ mỉm cười, rồi thì thầm: "Em biết không, từ khi gặp em, anh chưa bao giờ cảm thấy mình là người may mắn đến vậy."
Cậu nhìn anh, đôi mắt ấm áp đầy tình cảm, "Anh luôn là người may mắn. Chỉ cần anh còn ở bên em, em không cần gì thêm."
"Anh sẽ bảo vệ em đến suốt cuộc đời này."
Người đàn ông cao ráo, khuôn mặt điển trai cùng với đôi mắt đậm ý cười ấm áp nắm lấy tay cậu, trịnh trọng tuyên bố với cậu. Câu nói đó như một lời thề, một lời bảo đảm đối với người mà anh yêu thương.
Điền Hủ Ninh mỉm cười, theo lời của người chủ trì hôn lễ, hôn lên môi Tử Du.
Khi hai người tách ra, bên dưới vang lên từng tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Điền Hủ Ninh khẽ nói: "Anh yêu em."
Tử Du mỉn cười đáp lại: "Em cũng vậy. Em cũng yêu anh rất nhiều."
Khi nghi thức cử hành xong, hai người lại trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng, một nụ hôn không chỉ là sự kết hợp của môi, mà còn là sự giao thoa của hai trái tim đã vượt qua bao thử thách.
Lễ cưới diễn ra thật long trọng đối với hai người, đầy ắp những khoảnh khắc yêu thương. Mọi người đều vui vẻ chúc phúc cho cả hai, cả Điền Hủ Ninh lẫn Tử Du đều cảm nhận được sự ấm áp, tràn đầy hy vọng của ngày hôm đó.
Sau đám cưới, cả hai quay lại cuộc sống bình thường, nhưng giờ đây có một sự thay đổi lớn lao. Họ không còn là những người đi lạc giữa thế giới này nữa. Cả hai đã tìm được nhau, tìm được bến bờ an toàn mà họ luôn khao khát.
Điền Hủ Ninh tiếp tục công việc của mình, anh làm cho công ty của nhà mình, mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ, mỗi lần về nhà, anh không thể giấu được nụ cười hạnh phúc khi thấy Tử Du chờ mình.
Còn Tử Du là một giáo viên dạy hóa, cậu không nhận dạy thêm vì dù gì gia đình cũng khá giả rồi nên thời gian dư giả hơn Điền Hủ Ninh rất nhiều, cậu thích ở nhà chờ đợi anh hơn, sau đó cả hai sẽ cùng nhau vào bếp nấu cơm, rồi lại đi dạo xem phim.
Tưởng chừng như đã trở lại bình thường, nhưng giấy thì không gói được lửa, Điền Hủ Ninh dù hạnh phúc nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng cho cơ thể Tử Du.
Dù cậu đã hồi phục hoàn toàn, sức khỏe và tinh thần của cậu đã trở lại như trước, nhưng những dấu hiệu bất thường ngày càng rõ rệt hơn, chỉ là Tử Du không nhận ra điều đó.
Mỗi ngày trôi qua, Điền Hủ Ninh càng cảm thấy bất an hơn.
Thật ra năm đó khi Tử Du vẫn còn hôn mê, bác sĩ đã khám được ngoài bị tra tấn, cơ thể cậu còn bị tiêm một loại thuốc lạ, vừa độc vừa có tính gây nghiện.
Thế nhưng trong cơ thể của Tử Du dường như có kháng thể riêng, cậu không bị nghiện như lại có một tác dụng phụ khác.
Mà tác dụng phụ đó là thứ mà rất nhiều người ao ước.
Các tế bào của Tử Du không thể tiếp tục như người bình thường, nói chính xác hơn là cơ thể của cậu không có dấu hiệu lão hóa.
Bác sĩ của gia đình, sau khi kiểm tra lại nhiều lần, cũng không thể giải thích nổi hiện tượng này. Họ không thể đưa ra lý do tại sao Tử Du lại có thể sống sót dưới chất gây nghiện cực độc này, thậm chí cơ thể cậu lại mạnh mẽ hơn trước.
Cả hai bên gia đình đều cảm nhận được sự khác biệt này, nhưng vì lo lắng sẽ làm tổn thương tinh thần của Tử Du, sau khi cậu tỉnh lại họ quyết định tạm thời không nói gì cả.
Mọi người đều hiểu rằng, nếu Tử Du biết được sự thật rằng mình không thể già đi, có thể không chết và đang dần trở thành một "người bất tử", cậu sẽ bị sốc. Cảm giác bị rơi vào một tình trạng không thể giải thích, không thể lý giải, sẽ khiến Tử Du cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoang mang đặc biệt hơn là cậu sẽ lo cho Điền Hủ Ninh, vì lời hứa đồng hành mãi mãi của hai người.
Bởi vậy, quyết định giấu kín mọi thứ là điều mà gia đình lựa chọn, dù trái tim họ đau đớn vì không thể giúp Tử Du hiểu về những gì đã xảy ra.
Hiện tại Tử Du đã ba mươi, hai người đã kết hôn được năm năm, cậu vẫn là bộ dáng cũ, vẫn là sinh viên ở tuổi hai mươi trẻ trung năng động.
Còn Điền Hủ Ninh đã trưởng thành như một người đàn ông trụ cột vững chắc cho gia đình.
Vì bí mật cơ thể không thể lão hóa, lại có khả năng tự lành nhanh chóng Điền Hủ Ninh không nhận nuôi con, cũng bảo vệ Tử Du tránh để cậu bị thương chỉ sợ cậu nhận ra chuyện gì đó bất ổn.
Điền Hủ Ninh vẫn giữ vững vai trò là người bảo vệ và che chở Tử Du, luôn lặng lẽ nhìn cậu như một kho báu quý giá. Mỗi lần Tử Du hỏi về những vết thương nhỏ mà mình vô tình gặp phải, Điền Hủ Ninh lại tìm cách giấu giếm hoặc chuyển hướng câu chuyện, làm mọi chuyện như thể không có gì xảy ra. Anh không muốn cậu phát hiện ra rằng mỗi vết thương đó, dù là nhỏ nhất, đều không thể làm tổn hại đến cơ thể cậu. Mỗi vết thương đều nhanh chóng lành lại, mỗi dấu hiệu của sự lão hóa đều bị thời gian xóa mờ. Và điều đó... sẽ mãi mãi như vậy.
Dù vậy, Điền Hủ Ninh không thể ngừng cảm thấy nỗi đau khi chứng kiến sự lo lắng trong mắt Tử Du. Cậu cũng muốn bảo vệ anh, luôn muốn giúp đỡ anh, và điều đó đôi khi khiến Điền Hủ Ninh phải né tránh. Bởi anh biết rằng nếu sự thật được phơi bày, tất cả sẽ sụp đổ.
Nếu Tử Du biết mình phải sống một mình khi không có anh thì cậu sẽ thế nào đây?
Tự sát cậu cũng không làm được bởi vì cơ thể của cậu tự lành quá nhanh, liệu có cách nào cứu vớt được cho cậu đây?
Mỗi đêm, Điền Hủ Ninh nhìn vào ánh mắt của Tử Du khi hai người nằm cạnh nhau, tự hỏi liệu có một ngày nào đó sự thật sẽ làm vỡ vụn những gì họ đã xây dựng. Nhưng anh cũng biết, không thể giữ mãi những bí mật này, bởi sự lo lắng và sự không thể chia sẻ một phần của cuộc sống với nhau sẽ khiến cả hai đau đớn. Nhưng lúc này, Điền Hủ Ninh chỉ có thể làm một điều duy nhất - giữ kín mọi thứ và yêu thương Tử Du theo cách mà anh có thể.
Tử Du vẫn giữ cho mình một niềm tin mãnh liệt về sự chung thủy và yêu thương giữa hai người. Cậu tin rằng Điền Hủ Ninh, dù có vẻ ngoài cứng rắn và lạnh lùng, vẫn là người đàn ông duy nhất sẽ đồng hành cùng cậu trong suốt cuộc đời này.
Điền Hủ Ninh cho rằng bản thân anh đã che giấu rất kỹ thế nhưng Tử Du là người quan sát anh từ nhỏ, cậu hiểu rõ con người anh hơn cả chính anh.
Tử Du biết con người Điền Hủ Ninh sẽ không ngoại tình, anh hận không thể nâng cậu lên trên đầu mình mà thờ thì làm sao có chuyện yêu người khác ngoài cậu.
Nhưng Điền Hủ Ninh đang bí mật giấu cậu thứ gì thì Tử Du không thể đoán ra.
Dạo gần đây cậu lại mơ thấy cảnh hôn lễ của hai người, khác với năm cấp ba, lần này cậu đã mơ thấy gương mặt của chồng mình.
Gần đây cậu đang suy nghĩ xem vì sao cậu lại mơ lại giấc mơ kia, kết hôn thì đã năm năm nhưng cấp ba của cậu đã cách cậu khoảng hơn mười năm rồi.
Sau khi thân thiết mập mờ với Điền Hủ Ninh năm cấp ba thì cậu đã không mơ giấc mơ đó, hiện tại nghĩ lại thì đó chẳng khác nào giấc mơ tiên đoán của cậu về tương lai cả.
Nhưng hiện tại chuyện đó đã qua rồi, cậu lại mơ thấy vậy giấc mơ này là có ý nghĩa gì?
Tử Du không rõ, cũng không hiểu giấc mơ của mình.
Cậu muốn tâm sự với Điền Hủ Ninh nhưng không biết nói sao cho phải.
Hôm nay Tử Du không có tiết dạy buổi chiều nên cả buổi chiều cậu đều ở nhà vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc cậu có phải nhà tiên tri ẩn mình hay thầy bói gì không mà hay gặp những điều kỳ lạ như thế.
Nghĩ mãi chẳng thể suy được khoai ngô gì, Tử Du mở tủ lạnh muốn tìm trái cây gì đó để ăn.
Hôm qua cậu và Điền Hủ Ninh đã đi siêu thị, trong tủ lạnh có đủ loại trái cây tươi, Cậu nhìn thấy dưa hấu ở ngăn cuối cùng thì có chút thèm, lâu rồi cậu chưa ăn.
Cậu lấy dưa hấu ra, bổ nửa để ăn còn nửa khác để bỏ tủ lạnh để mai mốt ăn.
Cậu vừa cắt dưa hấu, vừa suy nghĩ về giấc mơ của mình.
"A!" Cơn đau khiến cho Tử Du theo bản năng rên đau một tiếng.
Vì phân tâm nên cậu vô tình cắt trúng tay mình, may là vết cắt không sâu chỉ là chảy máu hơi nhiều.
Tử Du vội lấy khăn giấy lau máu trên tay, định sát trùng rồi băng bó lại nhưng khi cậu vừa đi ba bước thì cơn đau biến mất.
Tử Du ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Cậu đến vòi nước, rửa hết vết máu trên tay mình.
Nơi đó không có vết cắt nào cả!
Hoàn toàn trơn bóng, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.
Mày Tử Du nhíu lại, cậu nhìn con dao để trên thớt, lòng tràn ngập bất an.
Cuối cùng hạ quyết tâm, Tử Du cầm lấy dao thử cắt lên tay mình một vết sâu.
Chưa đến ba giây, vết thương đã lành lại.
Mắt của Tử Du tối sầm, cảm giác bất an bao bọc lấy cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com