Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24. Ải 2(9): Hợp tác vui vẻ!

Đạo diễn An nằm mơ cũng không ngờ, mấy con quỷ nữ này lại bướng bỉnh đến thế.

Vì để quay phim, ông ta đã thiết kế cẩn thận các nhân vật và kiểu hành vi chỉ để đảm bảo khơi dậy oán khí của đám quỷ hồn.

Thế nhưng không ngờ bị lũ diễn viên ngu xuẩn này phá hỏng, mà sự việc lại không chỉ đơn giản là không dùng được cảnh quay.

Mẹ kiếp, mấy con quỷ nữ này còn là những người ủng hộ quyền nam nữ bình đẳng nữa cơ à?

Cái gì mà đàn ông thì không tính là quấy rối tình dục? Cái gì mà còn phải cân nhắc đến bóng ma tâm lý của ông già và gã trai lực điền? Hóa ra các người làm quỷ rồi mà tư tưởng giác ngộ vẫn còn cao ghê nhỉ?

Trong lòng đạo diễn An vừa sợ vừa hoảng, không nhịn được mà chửi rủa người chơi vai dê xồm: "Là cậu ta, là cái thằng rùa đen rụt cổ này làm đấy, tôi chỉ là người quay phim thôi mà, tôi chỉ phụ trách ghi hình, thật sự tôi chẳng biết gì hết!"

Người chơi vai dê xồm kia thì không chịu: "Ê, sao ông lại muốn đổ trách nhiệm nữa rồi? Lần trước ông sai người đi mua đồ bị tóm vào đồn thì ông đổ cho diễn viên, giờ ông còn muốn đổ tiếp cho tôi."

Cậu ta nói xong lại quay sang mấy con quỷ nữ và vợ đạo diễn An: "Nói rõ trước nhé, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi."

"Thằng cha này bắt tôi đi quấy rối phụ nữ, còn bảo tôi ra tàu điện ngầm chụp lén dưới váy. Tôi nghĩ cái đó chẳng phải phạm pháp à? Thế mà ông t ra lệnh chết, không làm thì cút."

"Đời sống khó khăn quá, thời nay kiếm miếng ăn không dễ, tôi đành cắn răng làm. Nhưng nghèo thì nghèo, tôi cũng phải giữ vững giới hạn đạo đức của mình chứ?"

"May mà quấy rối đàn ông thì không phạm pháp, cùng lắm gặp mấy thằng nóng tính thì ăn mấy đấm, nhưng thế vẫn tốt hơn bắt nạt phụ nữ chứ?"

"Kết quả là tôi nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường, thế mà đạo diễn An lại không chịu, về nhà cứ mắng tôi hèn nhát, không có bản lĩnh. Tôi thấy lạ, đều là đóng vai biến thái dê xồm cả, thì đàn ông với đàn bà có gì khác nhau đâu?"

Đạo diễn An nghe đối phương liến thoắng tuôn hết mọi chuyện ra ngoài, trong lòng sợ đến sống dở chết dở.

Quả nhiên, mấy con quỷ nữ nghe xong, giọng điệu không còn ôn hòa như lúc trước nữa, mà trở nên âm u, the thé, nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống——

"Ồ? Quấy rối phụ nữ à?"

"Chụp lén dưới váy à?"

"Đi theo rình rập à?"

Trước mắt đạo diễn An bỗng choáng váng, rõ ràng trông thấy mấy con quỷ nữ kia nụ cười càng lúc càng quái dị, khóe miệng nứt đến tận mang tai, hàm răng nhọn hoắt như bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra cắn phập vào người ông ta, xé đi một mảng thịt.

Đáng sợ nhất là vợ ông ta hoàn toàn không hay biết, thậm chí nghe lời tên diễn viên vai dê xồm nói xong còn lao vào cấu xé ông ta. Những người khác thì đứng xung quanh xem náo nhiệt, cả không gian quỷ dị đến cực điểm.

Rõ ràng nhiều người như vậy, nhưng lại chỉ có một mình ông ta ý thức được sự nguy hiểm. Cảm giác cô độc khủng khiếp ấy, trong khi cảm xúc cực đoan không ai chia sẻ, khiến người ta phát điên.

Đạo diễn An kinh hoàng hét lớn một tiếng, vùng khỏi tay vợ, lao ra cửa.

Lục Thanh Gia ra hiệu cho các người chơi khác nhặt máy quay lên, đoạn cao trào của bộ phim đang diễn ra, sao có thể bỏ lỡ cảnh quay?

Đạo diễn An chạy khỏi căn phòng của năm quỷ nữ, lập tức thở phào một hơi.

Ông ta vội vàng móc ra vật trong túi quần, là một bình đựng thuốc hít bằng ngọc khắc đầy phù văn rườm rà, thoạt nhìn đã có niên đại.

(*)Bình đựng thuốc hít - 鼻烟壶 (pí yān hú):  là một bình đựng (thuốc hít/thuốc lá dạng bột) có nguồn gốc từ phương Tây nhưng đã được người Trung Quốc biến tấu và phát triển thành một loại hình nghệ thuật thu nhỏ tinh xảo. Ban đầu, 鼻烟壶 được sử dụng bởi quý tộc Trung Quốc thời Thanh để chứa thuốc hít dùng để tỉnh táo, nhưng sau đó đã trở thành một món đồ sưu tập và thưởng ngoạn có giá trị nghệ thuật cao, được làm từ nhiều chất liệu quý và kỹ thuật chế tác đa dạng.

Đây là một trong những đồ gia truyền từ bên ngoại, vốn "truyền nam không truyền nữ", trước đây do cậu ruột giữ, lần này vì tình huống đặc biệt mới cho ông ta mượn để hộ thân.

Cậu ruột từng nói, có vật này thì tuy không dám chắc trăm phần trăm tránh được lệ quỷ, nhưng ít nhất mạng cũng không nguy.

Đạo diễn An nắm chặt bình đựng thuốc hít, trong lòng thấy vững dạ hơn đôi chút.

Ngay sau đó, ông nghe thấy từ cuối hành lang vọng lại tiếng bóng cao su nẩy lên.

"Chắc chẳng có gì đâu? Chỉ là thấy có đứa trẻ con đang chơi bóng trong hành lang thôi, có thể là con cái của cư dân xung quanh lẻn đến chơi."

Đạo diễn An chợt nhớ lại ban ngày đám ngu trong đoàn phim đã huênh hoang nói câu gì đó.

Bây giờ là nửa đêm rồi, cho dù có trẻ con lẻn vào thì làm gì có chuyện giờ này còn chơi đùa?

Ông ta thừa biết kia là thứ gì, nhưng vẫn không kìm được quay đầu lại.

Quả nhiên thấy một cậu bé vài tuổi, tay cầm quả bóng nhỏ, tự mình chơi nẩy bóng trong hành lang.

Đạo diễn An lại thở phào, may mà không phải cảnh đứa trẻ không đầu cầm chính cái đầu mình nẩy bóng.

Ông ta không dám lên tiếng, chỉ đờ ra tại chỗ, hy vọng đứa trẻ tự đi mất.

Nhưng sự đời trái ngang, vợ ông ta cùng những người khác cũng đi ra khỏi phòng của diễn viên vai dê xồm.

Thấy đứa trẻ kia, vợ đạo diễn chợt nhớ đến đứa con trai ở nhà trạc tuổi, bèn mỉm cười thân thiện: "Con à? Con ở phòng nào thế? Khuya rồi còn chưa ngủ à? Đừng chơi nữa, coi chừng lát nữa mẹ con đánh đấy."

Cậu bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngoan ngoãn, đôi mắt tròn xoe long lanh ướt át. Vợ đạo diễn vừa nhìn liền thích, tiếc là không có kẹo trong người, nếu không đã cho một viên: "Đứa nhỏ này trắng trẻo thật, mai sáng bác gái làm bánh cho con ăn nhé."

Đứa trẻ nghe đến ăn thì mắt sáng rỡ, nhưng rồi lại buồn bã: "Con đang đợi ba con."

"Ba con sao thế? Đừng lo, người lớn tự biết đường về, con cứ về ngủ đi."

Đứa trẻ lắc đầu: "Ba con đi đánh bạc rồi, lấy hết tiền trong nhà, nói là phải gỡ gạc lại."

Vợ đạo diễn nghe vậy liền mắng: "Đồ con bạc vô lương, chết một mình thì thôi, còn lôi cả vợ con xuống nước. Ai mà lấy phải hạng ấy đúng là cả nhà xui xẻo."

Lại nghe đứa nhỏ nói: "Ba con vốn đã bỏ cờ bạc từ lâu rồi, nhưng bị một ông chú dụ dỗ đi."

"Ai thế?" 

Vợ đạo diễn buột miệng: "Đồ khốn chuyên rủ rê người khác tái nghiện, trời đánh thánh vật."

Cậu bé liền chỉ vào chồng bà ta, mở miệng: "Ông ấy, ông ấy rủ ba con cùng chú kia đi đánh bạc cả ngày lẫn đêm, về sau chú kia cũng suốt ngày chơi bài, nên ba con lại dính vào."

Vợ đạo diễn chỉ cảm thấy dưới ánh mắt trong veo của đứa trẻ, bà ta không sao ngẩng đầu nổi.

Bà ta như con cá sấu dồn sức, từ từ quay sang, tóm lấy tai đạo diễn An mà giật mạnh: "Đcm, tôi đúng là không nên góp tiền cho ông làm cái phim rác rưởi này."

"Ông quay cái phim chó má gì? Kết quả là xúi giục người ta dính đủ thói hư tật xấu hả? Một gia đình vất vả lắm mới khấm khá được chút, thế mà ông làm cái việc đáng trời đánh như vậy ông có biết không?"

Đạo diễn An càng thêm nghi hoặc cuộc đời, vì sao, vì sao cuối cùng mọi mũi nhọn đều chĩa vào ông ta?

Người chơi vai con bạc nếu thật sự nghiện đến thế, về nhà còn chơi bài, thì đối tượng phải là hắn ta chứ? Sao lại chỉ đích danh mình?

Đạo diễn An nhịn cơn đau buốt tai, vội vàng giải thích: "Đã nói rồi mà, chủ đề phim của tôi là khắc họa hỉ nộ ái ố của những nhân vật nhỏ, không hề can thiệp thêm, sao có thể trách tôi được?"

Rồi ông ta đổ vạ, chỉ thẳng vào Lục Thanh Gia: "Cậu ta, là cậu ta bỏ tiền! Không thì mấy người nghĩ đoàn phim nghèo rớt của chúng ta lấy đâu ra tiền ngồi đánh bạc suốt một ngày một đêm?"

"Đều là do cậu ta cấp vốn quá dồi dào đấy."

Vợ đạo diễn nghe xong tức muốn nổ phổi: "Hóa ra người ta tài trợ ông làm phim lại thành có tội? Đm ông lấy đâu ra cái bản mặt chó ấy? Một thằng hói đầu mũi tỏi xấu hoắc, mà lại có người dốc hết tiền ra cho ông ăn chơi bài bạc à? Tôi khinh!"

Đang chửi, thì một người phụ nữ trông yếu đuối bước ra, kéo đứa trẻ lại, mệt mỏi cười với vợ đạo diễn An: "Thôi, không trách ông ấy đâu, là nhà tôi không ra gì, không chịu học tốt. Đừng đánh nữa, muộn rồi về ngủ thôi."

Chính chủ còn nói vậy, vợ đạo diễn lại càng thấy áy náy, ra tay càng mạnh hơn.

Cơn đau cứa sâu vào da thịt, chẳng khác gì bị lăng trì.

Quan trọng là đạo diễn An lúc này vừa bị thương, vừa đau vừa bất tiện, muốn phản kháng cũng rơi vào thế hạ phong, càng bị đánh thậm tệ.

Cả một đêm ròng rã, cuối cùng ông ta bị lôi về như một con chó chết. Đến sáng hôm sau, đạo diễn An bước ra mà thở ra không vào nổi, trông thật thảm thương.

Ông ta hằn học nhìn mọi người: "Mấy người đéo thấy có gì không đúng sao?"

Người lên tiếng đầu tiên là người chơi con bạc, vẻ mặt đầy ăn năn.

"Haizz! Tôi cũng không ngờ, chỉ nghĩ hoàn thành nhiệm vụ thì liều vài ngày, kết quả lại khiến người ta tái nghiện, làm vợ con người ta đau khổ thế này. Tôi... tôi đúng là tội lỗi, chẳng phải hại người rồi sao?"

Người chơi vai dê xồm cũng phụ họa: "Tôi đã bảo cậu rồi, làm phim thì cứ quay phim, đừng có chơi trò lách luật, cậu không nghe, giờ thì hay chưa?"

"Ha ha! Tôi đã nói mà? May mà bọn mình còn khôn, biết tìm được điểm cân bằng giữa phạm pháp và hiệu ứng điện ảnh, chứ không sớm muộn cũng bị thằng chó này kéo chết cả lũ. Thế mà mấy người còn chê tôi nói khó nghe."

Đạo diễn An cuối cùng cũng sụp đổ: "Có mấy thằng rõ ràng không đúng! Tao có nói với chúng mày những chuyện này sao?"

"Cả đoàn phim có mấy mạng, trong lòng chúng mày không có tí cân đong nào à? Nửa đêm nửa hôm tự nhiên đông thêm đủ để chia hai bàn mạt chược, rồi mấy ngày trước còn xảy ra mấy chuyện quái dị, chúng mày là heo à? Cười cợt hớn hở như không, không bao giờ nghĩ thử coi mấy thứ đó từ đâu ra à?"

"Có nghĩ qua chứ!" Lục Thanh Gia làm bộ đơn thuần, thản nhiên đáp.

Cậu cười rạng rỡ như thánh mẫu: "Nhưng trên đời này, chuyện gì cũng đừng đào bới tận gốc. Bao nhiêu ngày rồi, chúng ta đâu thấy ác ý gì, đều là những người rất dễ sống chung. Vậy thì họ là gì quan trọng gì đâu?"

"Căn hộ này vốn rộng, chỉ mười mấy người chúng ta ở thôi cũng đủ âm u rồi. Giờ thì hay, có thêm mấy người, thỉnh thoảng ra tán gẫu, ai cũng bớt sợ hẳn."

Đạo diễn An ôm đầu gào lên trong tuyệt vọng: "Đầu chúng mày bị chập dây hết rồi à?"

"Người ít thì thấy âm u, bèn lôi vài con quỷ ra cho vui, vậy là hết đáng sợ? Chúng mày đều có u trong não đúng không?"

Nói rồi ông ta chỉ thẳng vài người, đặc biệt là người chơi vai dê xồm và vai tên trộm: "Ờ, tao lẽ ra phải nhận ra từ sớm. Chúng mày mấy thằng ngu này đầu óc bệnh hoạn, khác hẳn người thường."

"Người bình thường nào nghe lời đến thế? Người bình thường nào làm mọi chuyện thành ra thế này?"

"Đấy là quỷ! Là quỷ! Lúc nào cũng có thể bóp cổ chúng mày tiễn chúng mày đi đời, thế mà mấy thằng ngu chúng mày không biết run à?"

Không thì phim của ông ta quay kiểu gì nữa?

Thế mà cả đoàn nghe xong lại chẳng vui.

Một nữ người chơi nói: "Ơ kìa, sao ông lại thế nhỉ? Phân biệt chủng tộc, vùng miền còn chưa đủ, giờ phân biệt cả loài luôn hả? Người ta đụng gì đến ông mà ông phải né như rắn rết?"

Đạo diễn An run rẩy: "Rắn rết? Rắn rết mẹ nó có dọa bằng quỷ không? Là tao có vấn đề hay chúng mày có vấn đề đây?"

Cô gái kia vội xoa xoa cánh tay: "Thôi ông đừng nhắc nữa, tôi sợ nhất là mấy loài côn trùng, rắn, chuột đó."

Đạo diễn An: "..."

Người chơi vai dê xồm nói: "Này này làm gì thế? Người ta khách khí với ông, ông còn được đằng chân lân đằng đầu? Ông lấy tư cách gì mà so mấy em như Tiểu Ngữ với rắn rết hả?"

"Người ta vừa đẹp vừa dễ thương, nói chuyện ngọt ngào, chuẩn nữ thần! Ông thì sao? Một thằng hói bụng phệ, mông lép, già khô, còn dám chê bai? Ông xứng chắc?"

"Ơ mà ông còn thấy chê hả? Ngoài đời, ông chỉ cần dám liếc mấy em như thế thêm một giây là đã tính là quấy rối bằng ánh mắt rồi đấy."

Đạo diễn An không tin nổi: "Chúng mày điên rồi à? Quỷ cũng ăn được?"

"Phì! Đừng bôi nhọ danh tiếng mấy em gái nhà người ta!" Người chơi vai dê xồm quát, rồi mặt đỏ lên: "Chưa đến mức đó đâu."

Đạo diễn An run bần bật, trong thoáng chốc lại thấy trong đoàn mười mấy người, hóa ra chính ông mới là kẻ trong sáng ngây thơ nhất?

Ông ta bấu víu vào hy vọng cuối cùng, quay sang nhìn Lục Thanh Gia: "Cậu... cậu sẽ không phải cũng..."

Lục Thanh Gia tỏ ra chính trực quang minh: "Ông nghĩ tôi là loại người nào thế? Tôi dù thế nào cũng không nhắm vào năm cô gái độc thân kia đâu nhé. Ông quên mất xu hướng tính dục của tôi rồi à?"

À đúng, thằng mặt trắng này là gay, chắc không đến mức bị mấy cô quỷ làm cho mê muội.

Ông ta vừa nghĩ thế, thì đã nghe cậu nói tiếp: "Tôi chỉ thấy con bạc kia vô tích sự, tội nghiệp cho vợ con anh ta thôi."

"Xét cho cùng cũng là đoàn phim mình tạo nghiệp, chuyện đã đến nước này thì chăm sóc vợ con anh ta là trách nhiệm của tôi."

"May mà thằng bé tiểu Hào rất ngoan, giờ đã biết gọi tôi là bố rồi."

Đạo diễn An suýt nữa sặc óc, da đầu tê dại nhìn Lục Thanh Gia.

Cái này thật sự không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!

Khoan, không đúng, thằng mặt trắng này dám giật vợ người ta, sao giờ vẫn còn sống?

Đạo diễn An vội hỏi lý do.

Nghe thấy cậu giải thích: "Anh ta rủ tôi đánh bạc, thua rồi đem vợ con ra đặt cược, đã thua thì phải chịu, có mặt mũi gì mà tính sổ với tôi?"

"Đcm, cậu——" giọng đạo diễn run lên: "Chuyện này từ bao giờ? Sao cậu không nói cho tôi biết?"

"Với lại... chúng nó là quỷ rủ cậu đánh bạc, cày dám à?"

"Có gì mà không dám, chỉ là cược lớn một chút thôi. Đạo diễn, đừng nhìn tôi thế này, kỹ thuật, ánh mắt, vận đỏ của tôi đều ổn cả. Tôi nhìn là biết ngay cái gã con bạc đó thuộc dạng muốn một bước lên trời, mà sòng bạc thích nhất là gài bẫy loại ngu ngốc này. Với hạng ấy thì sợ cái gì?"

Lục Thanh Gia vừa nói, còn đạo diễn An đối diện thì mặt càng lúc càng khó coi, kinh hoàng là chính.

"Ê... ê, phía sau cậu——" Đạo diễn An nhắc nhở.

Vì ở hành lang sau lưng Lục Thanh Gia, rõ ràng xuất hiện một người đàn ông tay lắc hai con xúc xắc, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm về phía này, như một lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào nỗi sợ của con người.

Bây giờ ngoài kia đang là ban ngày mà, lũ quỷ này vẫn mò ra được sao?

Trong lòng đạo diễn An vừa sợ vừa hoảng, thấy thằng mặt trắng còn đang luyên thuyên chê bai người ta, ông ta cũng không dám nhắc nữa, sợ bị vạ lây mà bị quỷ kia giết luôn.

Có lẽ vẻ mặt ông ta quá kinh hãi nên tên mặt trắng cũng nhận ra điều bất thường.

Nhưng hành động tiếp theo thì hoàn toàn vượt ngoài nhận thức của đạo diễn An.

Chỉ thấy cậu quay đầu liếc gã con bạc một cái, đối diện với bộ dạng oán khí ngút trời kia mà chẳng có phản ứng gì, rồi quay lại tùy tiện cầm một quả quýt trên bàn ném qua.

"Đừng đứng chắn hành lang, cút ra góc mà gặm quýt đi."

Giống như ném xương đuổi chó.

Kết quả là con chó kia... khụ, gã con bạc ấy lại thật sự nhận lấy quả quýt, giây sau sắc mặt đã nịnh nọt lấy lòng, chẳng còn tí uy hiếp nào như lúc mới trừng mắt.

Rụt vai cười hì hì nói: "Không phải đâu, anh trai, tôi chỉ nghe thấy mọi người nhắc đến tên tôi, nên ra xem có giúp được gì không thôi, không có việc gì thì tôi ra ngồi một góc vậy."

Lục Thanh Gia có chút mất kiên nhẫn gật đầu, rồi quay lại nhìn đạo diễn An: "Đúng rồi, vừa nãy tôi nói đến đâu rồi nhỉ?"

Đạo diễn An há hốc mồm, mẹ kiếp, sao cậu có thể làm ra cái trò quỷ quái thế này, vậy mà vẫn thản nhiên tiếp tục mấy chuyện vặt vãnh được à?

Trọng điểm? Trọng điểm ở đâu?

Ông ta hít mạnh một hơi khí lạnh: "Vừa, vừa rồi là sao vậy?"

Lục Thanh Gia quay đầu nhìn con quỷ cờ bạc, con quỷ ấy lại nở nụ cười nịnh nọt, làm đạo diễn An hoa cả mắt.

Tiếp đó nghe Lục Thanh Gia nói: "Vợ con tài sản của anh ta thua sạch cho tôi rồi, tất nhiên bây giờ chỉ là con chó nghe lệnh tôi thôi."

"Có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề á?" Đạo diễn ré lên.

"Bọn lưu manh bình thường nợ nần trong sòng bạc mà không trả nổi, ngoài chuyện móc nội tạng đem bán, cũng có thể làm việc cho chủ nợ để trả nợ đấy thôi?"

"Tôi không lấy mạng anh ta, đã coi như là cách nhẹ nhàng nhất rồi."

Thế thì hóa ra người ta còn phải cảm ơn cậu à?

Đạo diễn An tối sầm mặt mũi, loạng choạng bước ra khỏi tòa chung cư.

Ngoảnh lại nhìn nơi mà ông ta từng ôm đầy tham vọng, giờ chỉ cảm thấy mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, trong thoáng chốc chẳng biết nên đi đường nào.

Ông ta thấy mình cần phải bình tâm lại, suy nghĩ thật kỹ trong tình hình hiện tại, làm sao mới có thể tiếp tục quay bộ phim này.

Đúng lúc ăn sáng xong, vợ đạo diễn An đã đi chợ, những người khác nghe ông ta nói hôm nay không có việc gì thì ai về phòng chơi điện thoại người nấy, ai đi dạo phố thì đi.

Đạo diễn An nằm trên giường mình, thất thần nhìn trần nhà.

Nhìn một hồi, cảm giác như có ai gõ vào đầu vậy.

Vì lúc đó kinh phí eo hẹp, phòng ông ta chỉ có cái giường sắt bình thường, không có cả đệm đầu giường, nên đầu nằm sát ngay bức tường.

Giờ thì đầu ông ta như bị gõ vào từ phía bức tường.

Đạo diễn An xoay người nhìn lại, trên lớp sơn vàng ố của bức tường, có một mảng tối mờ mờ, càng nhìn càng thấy quái dị.

Nó giống như một khuôn mặt ma mờ nhạt in ra, năm nét ngũ quan thậm chí còn đang chuyển động.

"A——" Đạo diễn An hoảng sợ lùi về sau một bước, chợt nhớ đến ảo giác mình thấy hôm qua khi mới vào phòng.

"Ai? Ai đang hù dọa tôi?" Chung cư này nhiều ma đã lộ mặt, tạm thời xem ra không có hành vi công kích đoàn làm phim.

Nhưng đạo diễn An nhớ đến một cặp vợ chồng già, có lẽ là họ đang giở trò.

Nhưng nghĩ như vậy thì lại thấy oan ức, tại sao đám ma quỷ này không tìm đúng diễn viên mà theo? Chẳng lẽ thấy tiểu bạch kiểm thật sự kiếm được tiền cho lão bất tử, nên cả quỷ cũng tham lam?

Ông ta không dám ở trong phòng nữa, vội vàng chạy ra ngoài phơi nắng.

Buổi sáng nắng đẹp, nhưng đạo diễn An lại gặp một người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

"Cường Tử, sao mày lại đến đây?" Đạo diễn An kinh ngạc.

Con trai của lão Lệ, cũng chính là em họ của đạo diễn An, lúc này đang đi cùng một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt. 

Hắn ta còn tươi cười chào hỏi: "Anh họ, thật sự anh đang quay phim ở cái chỗ nát này à? Nghe nói chị dâu cũng đến nữa."

Nói rồi ghé sát, cười dâm: "Có 'mẹ hổ' trông chừng, e là trong đoàn phim anh chẳng húp được tí lợi lộc nào đâu nhỉ?"

Đạo diễn An tái mặt: "Mày đến đây làm gì? Không phải cậu đã dặn mày cả đời cũng không được bén mảng đến đây sao?"

Lệ Cường thản nhiên: "Yên tâm, yên tâm, tôi không vào đâu, chỉ đi cùng Lệ Lệ đến lấy chút đồ thôi."

"Hơn nữa, chẳng phải ba tôi đã dọn dẹp xong chuyện này rồi sao? Anh làm ầm to thế còn chẳng sao cơ mà."

Đạo diễn An biết thằng này ngu, nhưng không ngờ lại gan to đến vậy.

Ông ta rốt cuộc cũng nhận ra, nếu như trước kia còn có thể đổ lỗi cho đoàn phim lắm kẻ ngu cộng thêm oán khí trong lầu ảnh hưởng, thì giờ mọi chuyện quá trùng hợp rồi.

Ông ta cảnh giác nhìn người phụ nữ: "Cô đến lấy cái gì? Tôi nhớ cô đã dọn đi gần một năm rồi. Tôi không tin còn có thứ gì đáng để đặc biệt chạy về."

Người phụ nữ thổi móng tay đỏ chót, lườm một cái rồi hờ hững: "Trước khi dọn đi tôi có vướng chút chuyện, không tiện tiêu tiền, nên giấu một khoản ở đây. Giờ sóng gió qua rồi, tất nhiên quay lại lấy thôi."

Lý do này nghe cũng có lý. Người phụ nữ này lẳng lơ, qua lại với không ít đàn ông trong giới xã hội đen, nguồn thu nhập cũng chỉ vậy. Nếu vướng chuyện gì, cầm tiền chuồn đi cũng chẳng hiếm.

Nhưng đạo diễn An đã đầy ngờ vực, hoàn toàn không tin có sự trùng hợp thế.

Nghe thấy Lệ Cường nói thêm: "Hồi đó Lệ Lệ từng theo anh Tiêu một thời gian mà? Tôi nghe người ta nói, lúc ấy anh Tiêu dính phốt, bị bắt vào trong, tay chân loạn cả lên, mất một khoản tiền."

"Một phần số tiền đó rơi vào tay Lệ Lệ, gần đây anh Tiêu bị đánh bằng chai rượu mà chết khi đang nhậu, thế thì đương nhiên Lệ Lệ có thể yên tâm tiêu xài rồi chứ?"

Đạo diễn An lại hỏi: "Thế sao cô tìm Cường Tử? Bồ bịch của cô nhiều, ở địa phương này chẳng lẽ không tìm được ai?"

Người phụ nữ tức tối: "Ông là cái thá gì mà tra hỏi tôi như tội phạm thế? Rõ ràng tôi muốn tìm đàn ông lúc nào mà chẳng được? Chính Cường Tử muốn nối lại với tôi đấy chứ."

Thực ra mấy hôm trước, Lệ Cường tình cờ nhận được yêu cầu kết bạn WeChat từ Lệ Lệ, bảo đổi số, nhắn cho tất cả bạn cũ để thêm lại.

Thế rồi hai người trò chuyện, vốn là hạng người nào thì chẳng rõ, chẳng mấy chốc đã trở nên ám muội.

Lệ Cường tất nhiên không để phụ nữ mất mặt, liền nói: "Đúng thế, đúng thế, lâu rồi tôi vẫn không quên được Lệ Lệ, nên mới cầu xin cô ấy quay lại với tôi."

Hắn ta lại nói: "Lệ Lệ, em vào lấy đồ đi, anh với anh họ chờ ngoài này."

Người phụ nữ bĩu môi than phiền một câu rồi bước vào chung cư, đi thẳng đến căn phòng mình từng ở.

Nhưng hai kẻ đợi bên ngoài không thể ngờ rằng, trong căn phòng ấy đã có sẵn một người ngồi đợi.

Lệ Lệ  vừa thấy cậu thì mỉm cười: "Làm theo lời cậu dặn, tôi đã dẫn người đến rồi."

Lục Thanh Gia cầm một chiếc túi màu đen, cỡ hai cuốn từ điển, ném cho người phụ nữ, khiến cô ta suýt vấp một cái.

Nhưng trọng lượng chắc nịch trong tay lại khiến cô ta cười tươi rạng rỡ.

Lục Thanh Gia nói: "Ừm, cảm ơn! Hợp tác vui vẻ."

Lệ Lệ nháy mắt đầy quyến rũ: "Anh đẹp trai, sau này có chuyện hay ho kiểu này nhớ gọi tôi nhé."

Nói xong, cô không chờ phản ứng của đối phương, liền rời khỏi chung cư.

Hai người tưởng cô ta sẽ mất lâu lắm mới ra, ai ngờ chỉ một lúc ngắn đã xuất hiện trở lại, khiến cả hai giật mình.

"Sao cô nhanh vậy?" Đạo diễn An hỏi.

Người phụ nữ không thèm để ý, chỉ vỗ vai Lệ Cường một cái: "Tôi đi đây."

Lệ Cường thấy tay cô cầm túi phồng lên, cười tủm tỉm: "Ê, đi đi, đi ngay bây giờ thôi."

"Thân yêu à, tối nay chúng ta đi đâu ăn mừng chút đi? Trước anh để ý một chiếc đồng hồ——"

Cô ta quay lại nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngốc: "Tôi nói, tôi đi đây."

"Tôi đâu có bảo anh đi cùng tôi, đừng trách chị đây nhé, dù sao cũng là việc được người ta nhờ."

Thấy Lệ Cường cứng đờ người, Lệ Lệ nói thêm: "Chưa hiểu hả, có người muốn gặp anh đấy. Người ta bỏ ra số tiền lớn, chắc chắn là muốn nói chuyện quan trọng, anh nên nghe thử."

Nói xong, Lệ Lệ khệnh cao gót, vặn hông, huýt sáo và rời đi.

Nhưng đạo diễn An và Lệ Cường đứng lại, cảm thấy một luồng lạnh thấu tận óc.

Ý cô ta là gì? Có người đặc biệt bỏ ra số tiền lớn để mời hắn ta đến đây? Ai lại muốn gặp hắn ta? Chỗ này chẳng phải đã bị bố hắn ta phong tỏa sao?

Lệ Cường nhận ra tình hình không ổn, lập tức muốn chạy, nhưng xung quanh cảnh vật bỗng biến đổi.

Bốn phía trước, sau, trái, phải như gương, đều là kiến trúc giống hệt, chính là tòa chung cư ấy, hoàn toàn không còn lối ra, những con hẻm và tòa nhà khác cũng biến mất.

Họ muốn đi ra giữa các tòa nhà, nhưng dù thế nào cũng không tới được bên kia.

Lúc này trời dần tối, cửa sổ từng căn hộ trong tòa nhà như miệng thú dữ đen ngòm.

Bỗng một căn hộ tầng năm sáng đèn, năm bóng người mặc đồ ngủ trắng đứng đó, ngay sau đó các căn phòng khác mà đạo diễn An từng bố trí – nghĩa là những phòng từng có người chết – cũng lần lượt sáng đèn.

Những oan hồn đứng ở cửa sổ, nhìn hai người từ trên cao, rồi đồng loạt nở nụ cười lạnh lùng, vẫy tay với họ.

Như muốn nói: "Nhanh——lại——đây——"

___

Bót: Dường như phó bản số 2 này tập chung vào việc khai thác câu chuyện hơn nhỉ, cả công lẫn thụ đều vẫn chưa thấy có nhiều đất diễn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com