Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Editor: Kally, Thỏ Chê Rau.

======

Trong sân, những bông hoa nghênh xuân đã bắt đầu héo tàn, phảng phất một cảm giác hơi tàn úa u buồn.

Thẩm Thư Lâm đứng yên tại chỗ rít một điếu thuốc. Chiếc đèn lồng tre treo dưới đất tỏa ánh sáng mờ ảo, kết hợp với luồng sáng rực rỡ của đèn ở lối vào làm mắt anh mờ đi.

Người đàn ông tắt đèn ngoài, vừa định đóng cửa lại thì chợt thấy một góc áo đằng sau hàng rào ngọc.

Anh không nói gì, cũng không dừng lại, chỉ để hé cửa rồi quay người lên lầu. Sau khi thay đồ, lúc bước xuống lầu thì đã thấy một chàng trai trẻ đứng cúi đầu ủ rũ ở lối vào.

Thẩm Thư Lâm lấy hai lon bia từ tủ lạnh, hỏi: "Muốn uống không?"

Khương Nhất Nguyên nhìn ai kia với ánh mắt phức tạp, chậm rãi bước tới nhận lấy lon bia, bật nắp rồi uống một hơi hết nửa lon.

Người đàn ông ngồi xuống sofa, nhấp một ngụm bia, hỏi: "Bình tĩnh lại chưa?"

Uống xong, Khương Nhất Nguyên bóp mạnh lon bia đến mức bẹp dúm rồi ném chính xác vào thùng rác cách đó vài mét. Cậu ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào sofa bực bội vò đầu.

"Mỗi lần đi ngang chỗ hoa dạ lý hương kia, hễ ngửi thấy mùi đó là em lại nghĩ đến anh." Khương Nhất Nguyên ngập ngừng lên tiếng, thanh âm pha chút buồn bã. "Em nghĩ đến cảnh anh làm việc tới khuya mỗi ngày rồi lại một mình lái xe về nhà, đi qua con đường đó... mùi dạ lý hương này thật cô đơn."

Một bàn tay đặt lên vai cậu, khẽ bóp nhẹ. Ngón tay mang theo chút hơi lạnh từ lon bia khiến Khương Nhất Nguyên khẽ rùng mình, nắm chặt lấy bàn tay ấy. Thanh niên vẫn ngồi dưới đất không chịu đứng dậy, chỉ dịch lại gần rồi gục đầu lên đầu gối Thẩm Thư Lâm.

"Anh ơi, em ghen tị lắm..." Khương Nhất Nguyên ôm chầm lấy chân người đàn ông, bộ dạng tủi thân vô cùng. "Đã tan làm rồi, sao anh không để em ở bên cạnh mà lại dẫn người đàn ông khác về nhà? Em vừa tan học là chạy ngay đến đây, đợi anh lâu lắm luôn."

Thẩm Thư Lâm cúi đầu nhìn cậu. Ánh mắt của chàng trai trẻ ngổn ngang ghen tị, sáng rực, giống hệt cái đêm trong khách sạn ở thành phố C.

Thấy đối phương im lặng một lúc lâu, Khương Nhất Nguyên há miệng ngoạm một nhát vào chân anh, vừa cắn vừa dùng ánh mắt biểu lộ sự ấm ức.

Thẩm Thư Lâm cúi đầu, dùng đốt ngón tay nâng cằm người nọ. "Sao lại biến thành cún con thế này?"

Khương Nhất Nguyên nắm lấy tay anh rồi cắn tiếp, như thể muốn nói rằng nếu chưa giải thích rõ ràng thì nhất quyết không "buông" môi. Ánh mắt ấy như đao như kiếm, lại như ngọn lửa âm ỷ quyết nắm giữ anh không rời.

Thẩm Thư Lâm mở lời: "Lâm Tây Tuân là thư ký, cũng là bạn tôi quen từ hồi du học ở nước ngoài. Hôm nay tôi đưa cậu ta đi thăm mẹ, cho nên tiện đường đưa tôi về."

Rồi anh lại tiếp lời: "Tôi nói vậy, em có chấp nhận được không?" Dù là câu hỏi, giọng điệu lại bình đạm, chẳng hề có ý chờ đợi đối phương trả lời.

Sau khi bình tĩnh lại, Khương Nhất Nguyên thấy thực ra chuyện này không có gì to tát, nhưng trong lòng vẫn còn một khúc mắc.

"Em không phải là tài xế riêng của anh sao?" Cậu hỏi. "Sau khi thăm mẹ xong, anh có thể gọi em đến đón, chúng ta có thể đưa hắn về nhà trước rồi đi mua chút đồ ăn đêm, sau đó về nhà cùng xem phim."

Thẩm Thư Lâm nhìn cậu, giọng thật dịu dàng. "Xin lỗi, tôi đã không nghĩ tới." Anh cúi xuống, nâng mặt đối phương lên, nhẹ nhàng vuốt ve. "Tôi không muốn để em phải vất vả."

Thanh âm vừa trầm ấm lại chậm rãi, như thể đang thủ thỉ lời yêu trong đêm khuya.

Nghe thấy câu này, đầu óc Khương Nhất Nguyên nổ tung cái "ầm", trống rỗng, trong giây lát chẳng nghĩ được gì. Cậu chớp mắt. "Không vất vả đâu, sao lại vất vả chứ. Em là bạn trai của anh, chẳng phải đây là việc em nên làm sao? ...Ừm, lần sau... anh lần sau nhớ gọi cho em, để em đến đón anh nhé..." Ai kia nói năng lộn xộn.

Thẩm Thư Lâm cười đáp. "Được."

Khương Nhất Nguyên mơ màng đứng dậy, ngồi xuống cạnh. Người đàn ông với lấy tuýp thuốc mỡ trên khay trà, nói với cậu: "Đưa tay ra."

Cú đấm vừa rồi khá mạnh khiến hông bàn tay bị bầm tím. Thẩm Thư Lâm nắm lấy cổ tay Khương Nhất Nguyên, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cậu. "A Nguyên, tục ngữ có câu 'quá tam ba bận', đây là lần thứ hai rồi."

Ý tứ của anh rất rõ ràng. Nếu còn lần sau, anh sẽ không bôi thuốc giúp cậu nữa.

Nghe xong câu này, ai kia chỉ cảm thấy đối phương đang sử dụng chiến thuật cho một quả ngọt rồi đánh một gậy. Nhưng câu nói "Tôi không muốn để em phải vất vả" vẫn vang vọng trong đầu, ngọt ngào đến mức không giận nổi.

"Vâng... Anh ơi, em hứa sẽ không có lần sau nữa."

Thẩm Thư Lâm nhẹ nhàng dạy dỗ: "Khi gặp chuyện đừng vội vàng, càng không nên tự làm tổn thương bản thân. Hãy bình tĩnh nói chuyện rõ ràng, hầu hết các vấn đề đều có thể giải quyết được."

Khương Nhất Nguyên dĩ nhiên đồng ý, trong lòng cậu rạo rực không thôi, sau khi bôi thuốc xong lập tức nhào vào lòng Thẩm Thư Lâm trên ghế sofa hết cắn lại hôn. Trái tim cậu ngứa ngáy, miệng cũng ngứa, nom giống hệt một chú cún con nhiệt tình, không ngừng hôn hít liếm láp khắp mặt và cổ Thẩm Thư Lâm.

Đối phương giữ chặt vai và eo thanh niên lại. Đôi chân dài chỉ cần đẩy nhẹ đã thành công lật ngược thế cục. Cuộc yêu đêm nay tựa như cơn bão trên biển. Gió lớn cuốn theo sóng nước, ào ạt dâng trào.

Sau khi xong việc, cả hai tắm rửa sạch sẽ, lười biếng không mặc quần áo rồi cứ thế để người trần ôm nhau dưới chăn.

"Anh này..." Khương Nhất Nguyên nằm sấp trên gối hỏi: "Sao anh không hỏi em vì sao lại quay về?"

Thực ra ai kia đã nói lý do rồi, nhưng lúc này Thẩm Thư Lâm tự khắc chiều chuộng theo con cún kia mà tiếp lời. "Vì sao?"

"Người ta đợi lâu như vậy mà vẫn chưa ngủ với anh được, nếu cứ thế mà đi thì chẳng phải lỗ quá à?"

Thẩm Thư Lâm cười một tiếng, thấy đối phương cứ xoa xoa cổ tay liền kéo lại xem. Chiếc cà vạt bị buộc quá chặt để lại vết hằn đỏ trên cả hai cổ tay, nhưng may là không bị rách da.

"Đau lắm không em?" Thẩm Thư Lâm vuốt ve vết đỏ nhàn nhạt kia. "Để tôi bôi thuốc cho em nhé." Dứt lời, anh định xuống lầu lấy thuốc mỡ.

Khương Nhất Nguyên giữ anh lại: "Không cần đâu. Em không đau, chỉ là cứ cảm giác như vẫn còn bị trói."

Nghe vậy, người đàn ông nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa bóp. Đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua lòng bàn tay và mu bàn tay.

Khương Nhất Nguyên thật sự không hiểu nổi người này nữa. Vừa nãy thì trêu đùa trong yêu chiều xen lẫn lạnh lùng, cứ như thánh thần hạ lệnh xuống trần gian. Vậy mà bây giờ lại quan tâm, dịu dàng đến cực điểm, thậm chí còn chủ động đề nghị bôi thuốc cho cậu.

Càng không hiểu được, cậu càng muốn hiểu rõ hơn.

Đáy lòng Khương Nhất Nguyên ngứa ngáy khôn nguôi, lại nhích tới đòi hôn. Hai thân thể trần trụi chẳng mấy chốc đã nảy sinh lửa ngầm nhưng Thẩm Thư Lâm lại tắt đèn: "Ngủ thôi."

Cổ tay vẫn bị người đàn ông nắm chặt. Những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay dần dần chậm lại, lực cũng nhẹ nhàng hơn. Hơi thở dần trở nên đều đều. Tuy đã chìm vào giấc ngủ, bàn tay ai kia vẫn nắm hờ lấy cổ tay người bên cạnh.

Thanh niên nghiêng đầu, nhìn Thẩm Thư Lâm hít thở đều đặn, khuôn mặt khi ngủ rất an yên. Trong lòng cậu luôn thấy có chỗ gì đó trống trải. Lúc nãy còn không hiểu tại sao, bây giờ giữa đêm khuya tĩnh mịch, cuối cùng cũng nhớ ra—

"Anh, anh xem em là gì vậy? Một người tình qua đường tự dâng mình tới cửa thôi sao?" 

Lúc đứng ngoài sân, cậu đã buột miệng hỏi vậy trong tâm trạng vừa giận dữ lại đau lòng. Nhưng Thẩm Thư Lâm không trả lời câu hỏi đó. Anh chỉ dịu dàng an ủi, dùng một lời nói ngọt ngào để kết thúc câu chuyện.

Khương Nhất Nguyên chợt hiểu ra lý do khiến mình bực bội nãy giờ - Anh ấy chưa từng thừa nhận cậu là bạn trai của mình.

Cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên cổ tay, ai kia với tâm trạng phức tạp tự trấn an bản thân đừng nghĩ ngơi lung tung nữa. May mắn là cơn buồn ngủ đã kéo đến. Cậu thở phào nhẹ nhõm, lại rúc vào Thẩm Thư Lâm thêm chút nữa rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

------

Sáng hôm sau, Thẩm Thư Lâm đi làm, bảo tài xế đến đến trường Đại học A đón Thẩm Thư Lan. Sau một đêm ở cùng bạn, tinh thần cô nhóc đã khá hơn chút nhưng vẫn uể oải, chỉ ngồi im lặng, thẫn thờ.

"Anh đi họp, có gì thì gọi điện cho anh." Thẩm Thư Lâm cầm theo laptop và bút bước ra cửa, lại ngoái đầu dặn dò.

Thẩm Thư Lan gượng cười: "Anh không cần lo cho em, đừng để công việc bị ảnh hưởng."

Người đàn ông lo lắng liếc em gái một cái rồi vội vàng đi đến phòng họp. Hai giờ sau, khi quay lại văn phòng, cô nhóc vẫn ngồi đó, tay cầm cuốn sách nhưng chưa lật trang nào.

Lâm Tây Tuân đến báo cáo công việc cũng an ủi Thẩm Thư Lan vài câu, sau đó bảo người mua trà sữa và đồ ngọt cho cô.

Ai kia bắt đầu thấy ngại, có người đến gặp Thẩm Thư Lâm để báo cáo nên cô đứng dậy đi dạo một vòng quanh văn phòng tổng giám đốc. Cô luôn cảm thấy nơi này không giống với lần trước mình đến. Đang suy nghĩ mông lung, ánh mắt bất chợt dừng lại trên bức tường, nơi đó treo một bức tranh.

Giữa hai tòa nhà xám đen đổ nát là bầu trời màu tím sáng rực, đây chính là bức "Khe Hở" được cho là đã bị một nhà sưu tầm tư nhân mua lại.

Thẩm Thư Lan đứng yên một lúc, chợt nhớ đến lần Khương Nhất Nguyên đến đón mình đi biệt thự ngoại ô. Khi được hỏi về bức tranh này, đối phương đã nói "Có dịp em sẽ nhìn thấy." rồi lại lảng tránh, dò hỏi về chuyện tình cảm của Thẩm Thư Lâm.

Bấy giờ, đột nhiên Thẩm Thư Lan cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó. Cô quay lại, ngồi xuống và cầm cuốn sách lên để đọc.

Thẩm Thư Lâm bận rộn cả buổi sáng, liên tục có người đến tìm. Ban đầu Thẩm Thư Lan còn ngồi yên, nhưng sau đó không kiềm chế được, ánh mắt cứ liên tục hướng về phía anh. 

Đợi mãi cũng đến giờ nghỉ trưa, khi văn phòng yên tĩnh lại, Thẩm Thư Lâm mở lời. "Muốn nói gì à?" Anh đã sớm nhận ra em gái đang sốt ruột.

Thẩm Thư Lan ho nhẹ một tiếng, chỉ bức tranh trên tường: "Anh ơi, em rất thích bức tranh này. Hồi trước em đến buổi triển lãm vốn định mua nó, nhưng ban tổ chức nói đã có người mua rồi."

Thẩm Thư Lan vốn là người hướng ngoại ưa náo nhiệt, thích buôn chuyện. Khi phát hiện ra điều này, nỗi buồn trong lòng cô cũng vơi đi chút ít, đôi mắt bắt đầu sáng lên, ngọn lửa tò mò lại bừng cháy.

Bàn tay đang cầm bút máy của Thẩm Thư Lâm khựng lại. Đối diện ánh mắt tinh ranh của em gái, anh không thể giả bộ không hiểu. Thấy đối phương cuối cùng cũng chịu giao tiếp, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm, thuận theo lời cô mà hỏi: "Vậy à?"

Đôi mắt Thẩm Thư Lan đảo qua đảo lại: "Anh, không ngờ là anh mua đấy, tặng em được không?"

Làm sao ai kia không biết em gái mình đang nghĩ gì, nhưng vẫn nói: "Bức này thì không được."

Cuối cùng, Thẩm Thư Lan bật cười. Cô cảm thấy như mình vừa nắm được một điểm yếu của anh trai, lập tức vui vẻ truy hỏi tiếp: "Vì sao thế anh? Sao không tặng em được?"

Cô bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thư Lâm. Đối phương đang mỉm cười nhìn cô, ánh mắt cực kỳ điềm tĩnh. Cuối cùng thiếu nữ đã hiểu ra. Anh trai biết cô cố tình giăng bẫy nhưng vẫn cố tình bước vào. 

Anh cam tâm tình nguyện, vì người đã vẽ nên bức tranh này.

Đột nhiên, cô cảm thấy hơi chua xót: "Anh này, trước khi ba mất, ông từng mong anh tìm được một người bạn trai để ổn định. Vậy anh đã tìm thấy chưa? Đã quyết định là người đó chưa?"

Nghe câu nói này, Thẩm Thư Lâm chợt nhớ đến chiếc đèn được bật sáng ngoài cửa, nhớ đến con đường núi ngoằn ngoèo gập ghềnh, nhớ đến chiếc đèn lồng bằng tre treo trên tay lái, nhớ đến hương vị ngọt ngào của trà Băng Đảo đầu xuân, còn có vị đắng của trà Lão Mạn Nga.

Anh nhớ đến ánh đèn muôn nhà trong "Đuổi Đông", nhớ đến hình xăm và những nụ hôn nồng cháy, nhớ đến vườn rau có những luống cải con và hành lá sau nhà.

Nhưng anh cũng nhớ đến những câu chất vấn đầy tức giận và trẻ con của đối phương, nhớ đến những cơn ghen tuông không đúng lúc, nhớ đến tính cách nóng nảy lẫn sự bướng bỉnh không chịu ngồi lại để thảo luận một cách tử tế.

Thẩm Thư Lan vẫn đang đợi câu trả lời, ánh mắt nghiêm túc.

Thế là, người đàn ông chậm rãi nói: "Cậu ấy còn quá trẻ."

Tuổi trẻ không phải vấn đề. Khương Nhất Nguyên sẽ ngày càng tốt hơn, và anh cũng sẽ giúp cậu trở nên tốt hơn, nhưng anh không biết ai sẽ mất kiên nhẫn trước.

Thẩm Thư Lâm còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại không tìm được lời thích hợp, đành lặp lại một lần nữa: "Cậu ấy còn quá trẻ."

Thẩm Thư Lan vừa hiểu vừa không gật gù. Cô nghe ra ý anh trai là vẫn muốn tìm một người có tuổi tác tương đồng hơn. Nhưng khi liếc nhìn bức tranh trên tường, thiếu nữ chợt có chút buồn bã.

Người đàn ông cũng không chắc liệu mình có thật sự nghĩ như vậy hay không. Ba tháng trước, khi cả gia đình quây quần ở biệt thự ngoại ô để đón Tết, Thẩm Thư Lan đã "uy bức lợi dụ*", ép buộc anh trả lời về chuyện "bạn trai". Lúc đó, ai kia đã nghĩ rằng mình chỉ cần chờ đến khi mối quan hệ này kết thúc, thậm chí còn dự đoán nó sẽ không kéo dài quá lâu.

(Chú thích: 威逼利诱" có nghĩa là đe dọa và dụ dỗ, hoặc cưỡng ép và lôi kéo.)

Nếu lúc đó tự anh nghe được những lời mình vừa nói chắc chắn sẽ nhận ra bản thân giờ đây đã không còn kiên định, cứng rắn như trước nữa. Trong giọng nói của anh có một chút do dự, mặc dù Thẩm Thư Lan không nhận ra, nhưng tự anh lại hiểu rõ.

Bên ngoài cánh cửa khép hờ, Khương Nhất Nguyên đứng đó với khuôn mặt vô cảm. Bàn tay đang định gõ cửa buông thõng, quay người rời đi.

Cậu không đi thang máy mà chọn bước từng bậc thang bộ xuống, vừa đi vừa đếm từng bậc, đến khi đạt ngưỡng hơn bảy trăm bậc thì ra khỏi tòa nhà.

Về đến trường, cuối cùng điện thoại của cậu cũng đổ chuông. Thanh niên nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, không muốn bắt máy nhưng cũng chẳng nỡ tắt. Điện thoại reo vài chục giây rồi tự động ngắt, cậu lại tiếp tục lặng lẽ đợi thêm mười mấy phút.

Nhưng chẳng hề có cuộc gọi thứ hai nào.

Khương Nhất Nguyên bật cười tự giễu đầy chua chát. Họ đã hẹn gặp nhau vào buổi trưa, hiện tại đã quá giờ hẹn một tiếng. Chỉ một cuộc gọi, đó đã là giới hạn mà đối phương có thể dành cho cậu.

Hóa ra, cậu đã tự mình đa tình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com