02 Bí mật của đối phương!
Edit by William_1405
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad William_1405
19/7/2024
-------------------------
Hai người sống chung lại hài hòa đến không tưởng, nói chung, khi ở nhà Tề Hành không để ý nhiều tới Lục Sở, coi hắn như người vô hình.
Mà ở trường học, Tề Hành lại không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để gây phiền toái cho hắn.
Ấy thế mà Lục Sở cũng không một chút để ý, giống như một người câm nhỏ, bất luận cái gì cũng không quấy rầy được cuộc sống sinh hoạt của hắn. Hắn cả ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngầu thì ngầu.
Mọi thứ sẽ tiếp tục như thế nếu chuyện kia không xảy ra......
Sáng sớm ngày hôm đó, Tề Hành tỉnh lại liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Một gương mặt trắng nõn đỏ bừng, tựa như bị rặng mây đỏ phía chân trời nhiễm đỏ.
Cả người cũng mơ mơ màng màng, bước đi xiêu vẹo, khi ăn sáng cũng phảng phất hữu khí vô lực (suy nhược, không có sức).
"Đúng rồi, tôi quên nói cho cậu, dì giúp việc bởi vì trong nhà có chuyện mà xin nghỉ mấy ngày, sắp tới cậu khả năng phải ở bên ngoài tự mình giải quyết." Lục Sở nhắc nhở cậu. Hai người bọn họ đều không có thời gian tự mình nấu cơm, hơn nữa nếu rủ Tề Hành ra ngoài ăn cơm cùng mình, nghĩ đến cảnh tượng đó, ừm...... Chỉ sợ là Tề Hành thấy ghê tởm đến cơm cũng ăn không vô nữa?
"...... Được." Qua hồi lâu, Tề Hành mới như có như không mà trả lời một tiếng.
Lục Sở nhăn chặt mày, "Cậu không phải là sinh bệnh chứ? Tại sao sắc mặt lại kém như vậy?" Hắn đứng lên, đi qua hơn phân nửa bàn ăn muốn thử độ ấm trên trán Tề Hành.
"Không có!" Tề Hành quay đầu đi, động tác nhanh đến không ngờ. Cự tuyệt thẳng thừng như vậy làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ mười phần.
Lục Sở cảm thấy rất mất mặt, xấu hổ mà tức giận nói: "Được, quên đi, ai, ai muốn quan tâm cậu chứ!" Hắn tức giận đến bữa sáng còn chưa ăn xong đã vác cặp xách đi rồi.
Đi một đường mắng một đường, đúng là vô tâm! Hắn đã quan tâm như vậy còn không có một chút cảm kích!
Ở trường học gặp Tề Hành cũng là sắc mặt quá kém, điều này khiến một đám người của lớp 3 cảm thấy kỳ lạ. Trước kia đều là Tề Hành muốn khiêu khích Lục Sở, nhưng Lục Sở chỉ cần vài động tác thoải mái liền bỏ qua. Hôm nay không biết là xảy ra chuyện gì, lớp trưởng lại chủ động đi khiêu khích bí thư chi đoàn. Tề Hành tức giận đến không chỉ mặt đỏ thành một mảng mà khóe mắt cũng mang theo tia ửng đỏ.
Đối với nghi hoặc của đám người này, Lục Sở cũng không giải thích gì. Tan học lập tức trở về nhà.
Sau khi tùy ý gọi cơm liền bắt đầu chơi game.
Di động vào lúc này lại đột nhiên vang lên, hóa ra là tên tiểu tử thúi Tề Hành kia.
Lục Sở ngạo kiều không chịu bắt máy, nhưng trong lòng lại có chút do dự, tên tiểu tử Tề Hành kia không giống như sẽ gọi điện thoại cho hắn, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
Di động vẫn đang đổ chuông. Bỏ đi, miễn cưỡng bắt máy vậy.
Lục Sở hừ hừ nói: "Alo, có chuyện gì? Tôi đang chơi game, rất bận, có chuyện gì thì nói nhanh......"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở gấp gáp không bình thường: "Tôi...... Tôi...... Khó chịu...... Ha...... Khó chịu quá......" Giọng nói nặng nề của cậu trai khiến Lục Sở bị dọa đến nhảy dựng.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đang ở đâu?" Lục Sở bật dậy từ ghế chơi game, "Cậu rốt cuộc đang ở đâu?"
"Phòng...... Phòng học...... Bíp bíp ——" Đầu dây bên kia cũng không biết tại sao đột nhiên cúp máy. Lục Sở không dám chậm trễ, nếu tiểu tử kia xảy ra chuyện gì, mẹ nó Tưởng nữ sĩ nhất định sẽ lột da ăn thịt hắn.
Trò chơi cũng mặc kệ, cầm lấy chìa khóa liền chạy thẳng đến trường học.
Ánh hoàng hôn chiều tà chiếu lên cơ thể người nọ, làn da lộ ra sau gáy dường như đang lấp lánh phát sáng .
Thiếu niên mềm mại nằm trên bàn như một chú nhím nhỏ lặng lẽ phơi bày cái bụng mỏng manh của mình. Lục Sở đã nghĩ như thế khi tìm thấy Tề Hành. Thật giống một tiểu đáng thương.
Lục Sở cõng cậu chạy đến bệnh viện bên ngoài khuông viên trường, lúc này trường học gần như vắng tanh, chỉ còn sân bóng rổ dư lại mấy người đánh cầu thưa thớt.
Tầng tầng lớp lớp bóng cây chiếu vào cậu chàng đang vội vàng chạy.
Lục Sở nhanh chóng mang người đến bệnh viện cấp cứu, tên ngốc này, đều sốt tới 38.6 độ cũng không chịu nói một tiếng, mẹ nó đến khi đi không được mới chịu gọi điện thoại kêu hắn!
Đối với tên ngốc đang nằm trên giường bệnh truyền dịch hắn vừa tức lại vừa giận, nắm tay giơ nắm đấm lên, rồi lại buông xuống. Quên đi, nhìn cậu đáng thương như thế liền không đánh cậu.
"......" Người nọ nằm trong chốc lát còn lẩm bẩm rầm rì nói cái gì đó.
"Cậu nói cái gì?" Lục Sở để sát đầu vào nghe.
"...... Nước......" Thanh âm nhỏ đến mức phải ghé sát vào mới có thể nghe được rõ ràng.
Nhìn đôi môi khô khốc kia, Lục Sở tâm cũng mềm nhũn, "Chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu cốc nước." Hắn đứng dậy bưng nước rót vào miệng cậu, nhưng nửa ngày cũng không đi vào, nước theo khóe miệng chảy ra bên ngoài, như này đúng là sầu hỏng Lục Sở hắn rồi.
Mắt thấy đôi môi nhợt nhạt vẫn đang run run hé ra chờ hắn đưa nước.
Chẳng lẽ muốn hắn học theo TV dùng miệng đưa nước qua? Này không được nha, đường đường là hai thằng đàn ông, danh dự của hắn cũng rất quan trọng chứ bộ.
Nhưng nếu để người ta khát đã chết cũng không tốt đi? Cậu ta chỉ gọi cho mình, điều đó có nghĩa là cậu ta tin tưởng mình. Nếu mình không chăm sóc tốt thì thực có lỗi với sự tín nhiệm đó a.
Rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn là tiếng lòng chiến thắng.
Vậy thì...... đút nước đi?
Lục Sở cầm cốc nước do dự mà đưa lên miệng, thấy chết không sờn mà uống một ngụm, miệng hắn sắp chạm vào đôi môi mỏng của Tề Hành thì bị y tá đột ngột bướcvào cắt ngang, "Cậu làm gì thế?"
"Khụ khụ khụ......" Lục Sở vội vàng xua xua tay, giơ ly nước trong tay lên ý nói: "Cậu ấy... cậu ấy khát nước, tôi... tôi đang cho cậu ấy uống..."
May mà lúc đó cậu quay lưng về phía y tá, nên cô ấy không nhìn rõ tình hình. Chỉ thấy vệt nước quanh miệng Tề Hành, đoán rằng Lục Sở không cho cậu ta uống được. Y tá nhận lấy cốc nước, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Để tôi giúp cậu ấy." Vẫn là y tá có kỹ thuật, nhanh chóng đưa nước vào miệng Tề Hành một cách dễ dàng.
Lục Sở chỉ biết đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn đôi môi mỏng ấy dính nước, lấp lánh ánh sáng, không kìm được mà sờ lên môi mình, lúc nãy cũng không phải hoàn toàn chưa chạm vào.
Mềm mềm, như kẹo bông gòn...
Tề Hành có một giấc mơ dài. Trong mơ, cậu gọi điện cho Lục Sở, Lục Sở còn đến tìm cậu.
Rõ ràng là người rất ghét cậu, nhưng lại cõng cậu, đưa cậu về nhà.
"Ưm..." Tề Hành mơ màng tỉnh dậy, ánh sáng chói ngoài cửa sổ làm cậu phải nheo mắt lại để thích nghi.
Mở mắt ra, là một nơi quen thuộc, là căn phòng mà cậu đã ở gần một tháng. Cậu nhớ rõ ràng mình đang ở trong phòng học... Là Lục Sở... sao?
Trước giường có một bóng dáng cao lớn đang nằm bò, người đó gối đầu lên cánh tay mình, trên má còn có dấu hằn từ áo, trông ngốc nghếch như một đứa trẻ.
Là tên ngốc này đã đưa mình về sao? Vậy giấc mơ đó thực ra là thật sao?
Động tĩnh của Tề Hành khiến Lục Sở đang nằm không yên trước giường thức giấc. "Cậu tỉnh rồi à? Còn thấy khó chịu chỗ nào không?" Hắn ngái ngủ vươn vai một cách không kiên nhẫn, rồi tiện thể kéo Tề Hành vào lòng, nâng mặt cậu lên xem xét kỹ càng.
Sự buồn ngủ lập tức tan biến khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, "À, à tôi... cậu đói rồi phải không, tôi... tôi đi nấu cháo cho cậu." Nói rồi, hắn gần như chạy trốn khỏi phòng của cậu.
Hù hù hù...
Nồi cháo trong bếp đang sôi ùng ục, Lục Sở không kìm được muốn tự tay tát mình một cái. Thế này thì sau này hai người làm sao mà sống chung đây? Người đó chắc sẽ nghĩ hắn là đồ thần kinh mất! Nghĩ đến tính cách không bao giờ bỏ qua lỗi lầm của đối phương, hắn chắc chắn rằng người ta đang cười nhạo sau lưng hắn cho mà xem!
Nghĩ đến việc hắn thức trắng đêm chăm sóc người nọ, phòng cũng không dám quay về, sáng nay lại náo ra chuyện đáng chê cười thế này, không còn mặt mũi nào nghĩ đến chuyện được báo ơn nữa.
Thở dài một hơi. Bệnh nhân là quan trọng nhất, vẫn phải chăm sóc cẩn thận, đừng để người ta đói.
Cầm bát cháo bước vào phòng của Tề Hành, nhưng lại phát hiện người không nằm trên giường, chỉ có âm thanh lách tách từ phòng tắm vọng ra.
Chắc là đang tắm, cậu thích sạch sẽ, đêm qua lại không được vệ sinh, chắc là không chịu nổi, Lục Sở đành đứng đợi bên ngoài.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đó ra, không lẽ xảy ra chuyện gì sao? Không phải lại ngất trong phòng tắm chứ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lục Sở không thể yên tâm được, đứng ngoài phòng tắm gọi mấy tiếng cũng không thấy trả lời, cuối cùng cậu không kìm được, trực tiếp mở cửa xông vào.
Đập vào mắt đầu tiên là một cơ thể trắng nõn, người đó nghiêng nửa bên người, dòng nước ào ào chảy dọc theo xương quai xanh tinh tế xuống vùng ngực hình giọt nước, rồi chậm rãi tụ lại ở đầu nhũ đỏ hồng, nhỏ xuống...
Ngực?!!!
Lục Sở trố mắt, nhìn chằm chằm vào cơ thể bị quấy rầy mà nhanh chóng quay lại, cả vùng ngực trắng nõn phơi bày trước mắt cậu.
Lục Sở trợn mắt, không thể rời mắt khỏi cơ thể đang quay lại vội vã, để lộ ra khuôn ngực trắng nõn trước mặt mình. Dòng nước chảy dọc theo khe ngực, xuôi theo eo thon thả, rồi hướng xuống phía dưới. Hành động vội vàng che chắn cơ thể của Tề Hành làm Lục Sở ngây người, tiếng đuổi khéo như muốn xuyên thủng màng nhĩ, và cũng chứng minh rõ ràng rằng cậu không nhìn nhầm.
Lục Sở ngẩng đầu nhìn vào gương mặt hoảng hốt của người đó, vội vàng đẩy cửa đóng lại, dựa vào cửa để hổn hển thở, nhưng không thể bình tĩnh được. Vừa rồi cậu đã nhìn thấy gì?
Không phải, Tề Hành không phải là con trai sao? Sao lại là con gái?
Không thể nào, không thể nào... nhưng đôi mắt thị lực 5.1 của cậu chắc chắn không thể nhìn nhầm, cậu cũng không bị sốt!
Vậy thì đây là chuyện gì? Cứ như phim truyền hình, sao lại giống như gái giả trai?
Ôi trời ơi, hắn biết chuyện này rồi, không phải Tề Hành sẽ giết hắn bịt miệng chứ?
Lục Sở, đang ngồi trong lớp học lắng nghe bài giảng, vẫn không thể không thất thần suy nghĩ. Sáng nay hắn vội vã đến trường, chỉ gửi một tin nhắn bảo Tề Hành uống cháo và tiếp tục nghỉ ngơi, hăn đã xin nghỉ cho cậu rồi. Hắn thực sự không biết phải đối mặt với người ta như thế nào.
Chết tiệt, thật là xấu hổ quá đi!
⟪Hết chương 2⟫
Lượm đc chương này chỗ bản thảo, hình như làm xong từ lâu rồi mà quên chưa đăng =)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com