Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Tôi ở lại, cô thấy được không?

Chương 5: Tôi ở lại, cô thấy được không?

Tại sao người này sẽ là chị của anh ta? Căn bản khí chất của hai người không giống nhau rồi. Ninh Hi Nhi ngồi trên ghế sô pha có chút lo lắng kéo ngón tay. Bây giờ, cũng chỉ có hai người là nàng với một vị chị gái đang thả ra hơi lạnh ngồi đối diện ở phòng khách cực kỳ rộng rãi này, muốn hỏi Quan Dật Thần đi đâu, đương nhiên là sau khi đưa nàng tới liền bỏ của chạy lấy người, muốn hỏi tại sao, bởi vì ― chị anh ta hoàn toàn không biết chuyện anh tìm "gia chính"(1) giúp cô.

Tên ghê tởm lại bỏ lại nàng, một người chạy mất. Ninh Hi Nhi ngẩng đầu nhìn vị chị gái "lạnh nhạt" trong miệng Quan Dật Thần này, kỳ thực nói lạnh lẽo còn tạm được. Từ lúc nàng vào cửa đến giờ, nàng hoàn toàn cảm giác được ánh mắt rét thấu xương bắn phá mình, nếu như ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng nàng đã chết hơn mười triệu lần.

Loại thời gian lặng im này dị thường thống khổ để Ninh Hi Nhi cảm thấy giống như tội phạm bị thẩm tra, dùng ánh mắt để thẩm tra. Đối mặt với vẻ mặt "ngươi không giải thích rõ ràng, ta vẫn trừng ngươi" của đối phương, Ninh Hi Nhi bại trận.

"Ahaha, chào cô, tôi tên Ninh Hi Nhi, lần trước quên nói tên cho cô biết." Nàng không có đưa tay về phía đối phương, trực giác, đối phương hẳn là người có bệnh thích sạch sẽ.

"Quan Tử Mạch."

Ngoài dự liệu, đối phương lại rất tự nhiên nói ra tên của mình, Ninh Hi Nhi cho rằng cô sẽ không để ý tới nàng đây. Cứ việc âm thanh lạnh lùng, trái lại cũng không quyết tuyệt như vậy.

"Thực ra chuyện là như vầy....." Dưới ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời nói ra sự việc, đương nhiên nàng không có nói cho đối phương tại sao mình không có nhà để về. "Vậy bây giờ cô có thể biết.... ừ..... kỳ thực tôi cũng không biết cô là chị gái anh ấy. Hơn nữa trước đó tôi cũng không biết em trai cô." Không biết tại sao, Ninh Hi Nhi không muốn người đối diện nàng có bất kỳ hoài nghi nào về nàng.

Quan Tử Mạch nhìn dáng dấp sốt ruột giải thích của cô gái ngồi trước mặt cô, lỗ tai đỏ lên tựa hồ cũng muốn xác minh tâm tình lo lắng của chủ nhân. Kỳ thực cô biết vì sao cậu em lại đem nàng mang tới, đơn giản là bởi vì chuyện ở thủy cung lần trước, chỉ có điều Dật Thần thực sự là cả nghĩ quá rồi, nàng hoàn toàn không cần làm bạn với bất luận người nào.

"Ngủ một đêm ở nhà ga."

Làm sao cô biết? "A? Không phải, đúng lúc nhà của thân thích tôi ở phụ cận nhà ga, vì lẽ đó tối hôm qua mới nhờ cô đưa tôi đến nhà ga, ha ha." Nói thế nào cũng phải sĩ diện một cái.

Lúc nói dối mặt sẽ hồng, nàng nhớ rồi.

Ninh Hi Nhi cười đến có chút lúng túng, nhìn đối phương không chút biến sắc uống trà, đây là ý muốn nói cho mình có thể thức thời rời đi sao? Thế nhưng bất kể như thế nào, nàng đều muốn cố gắng một tý. "Cô Quan, tôi có thể ở lại sao?"

"Không thể." Từ chối không chút do dự.

"Tôi có thể làm việc nhà."

"Tôi không thiếu người làm. Lại nói cô biết làm sao?" Trong giọng nói tựa hồ mang theo một tia châm biếm, vừa nhìn liền biết, xưa nay nàng chưa từng làm việc nhà.

"Tôi có thể học, tôi sẽ cố gắng, rất chăm chú rất cẩn thận." Ánh mắt Ninh Hi Nhi tràn đầy mong đợi, nội tâm nhưng cực sợ, nàng không muốn ở nhà ga ngủ tiếp đâu. Nhìn lông mày đối phương nhíu lại ý muốn đứng dậy rời đi, Ninh Hi Nhi bản năng nói ra một câu ―

"Vậy chúng ta làm bạn đi."

Quan Tử Mạch để cốc xuống, thoáng ngẩng đầu, dừng ở nàng, một lúc lâu ―

"Tại sao?" Chữ bạn này tựa hồ cách cô rất xa, từ nhỏ đã bị mang theo cái mác "thiên tài IQ cao", "Cao ngạo" đến bây giờ là "Lôi lệ phong hành"(2), "Thủ đoạn cứng rắn", "Lạnh lùng", tất cả mọi người kính nể nàng, không ai đồng ý tiếp cận nàng, lại càng không có người nguyện ý làm bạn với nàng. Từ trong ánh họ nàng nhìn thấy sự nịnh nọt.....

"Ôi chao?" Không nghĩ tới đối phương hỏi ngược lại nàng, kỳ thực chính mình cũng không biết vì sao lúc đó lại nói ra câu này, thế nhưng không hiểu muốn làm bạn cùng cô. "Tôi cảm thấy người cô rất tốt, lần kia đưa tôi tới nhà ga, đến giờ lòng tôi vẫn rất là ấm áp. Con người tôi không biết nói chuyện, thế nhưng tôi đều là nói thật, xưa nay không gạt người, cô tốt chính là tốt, cô không tốt chính là không tốt. Cô không thiếu người làm, vậy tôi có thể làm bạn với cô, ừ, tuy rằng tôi nói vậy có chút thẹn thùng, cô xem một mình ở căn phòng lớn thế này rất cô quạnh đấy, hai người có thể nói chuyện, giải buồn, tôi làm việc thế chấp tiền thuê nhà, đương nhiên trong lúc đó tôi sẽ nhanh chóng tìm tới công việc mới, đến thời điểm đó tôi nhất định sẽ dọn đi, cô thấy được không?"

Quan Tử Mạch nghe đến có chút đau đầu, nghe đối phương mong đợi nói sau đó hai người sẽ sống thật tốt, quá dài dòng, báo cáo công việc của thuộc hạ nàng lời ít mà ý nhiều, bởi vì bọn họ biết tính nết của nàng.

Ninh Hi Nhi nhìn sắc mặt đối phương thay đổi, nhất thời đi lên trước, thân thiết hỏi thăm, "Cô bị gì vậy? Không thoải mái?"

Khóe mắt hơi rủ xuống, mặt quay đi, Quan Tử Mạch không thích người khác có giọng điệu như vậy, hoặc là nói không quen.

"Ừ..... tôi đảm bảo tôi sẽ không quấy rối đến cô, tôi tìm được công việc liền đi, hơn nữa lấy được tiền lương đầu tiên liền mời cô ăn cơm. Tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cô, tôi bảo đảm!" Ninh Hi Nhi thề thốt đảm bảo chỉ lo đối phương không tin mình, lập tức móc ra cuốn sách con sứa từ trong túi tiền, ghi lại giấy nợ.

(Ngày 8 tháng 1 năm 2013, tôi là Ninh Hi Nhi ở trước mặt cô Quan Tử Mạch lập lời hứa, sau khi tìm được công tác sẽ rời đi lập tức, nhận được khoảng tiền lương đầu tiên sẽ mời cô Quan Tử Mạch đi ăn, trong thời gian ở đây không gây trở ngại công việc của cô ấy, làm ấm áp tinh thần, hi vọng sau này hai người có thể trở thành bạn bè, nếu như làm trái lời hứa, chắc chắn không được ăn đồ ngọt vĩnh viễn. Ninh Hi Nhi.)

Quan Tử Mạch nhìn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, câu văn lộn xộn, không có quy luật làm ảnh hưởng đến nội dung, nhếch miệng lên nở nụ cười ngay cả chính cô cũng không phát giác. Còn vĩnh viễn không được ăn đồ ngọt? Lại có người lấy cái này để hứa. Nhìn con mắt đối phương sáng sủa trong vắt mà thật lòng, cô bé trước mắt này, tựa hồ cũng không phải khiến người ta khó có thể chịu nổi như vậy.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ dựa vào biểu hiện của cô, quyết định đi hay ở." Ma xui quỷ khiến, không có đuổi nàng đi, lần đầu tiên để cho người khác vào ở nhà của mình.

Trái tim lơ lửng của Ninh Hi Nhi, rốt cục cũng thả xuống, ôi, chí ít đêm nay không cần đầu đường xó chợ rồi.

"Cám ơn cô cho tôi cơ hội này, tôi sẽ cho cô một sự ngạc nhiên lớn. Ừm, tôi còn có một việc, chính là tuổi em mới hai mươi ba, em thấy em nhỏ hơn chị, chị kêu em Hi Nhi là được rồi. Vậy em nên gọi chị là gì đây?" Ninh Hi Nhi nhìn đối phương, được rồi, đối phương nghe được câu hỏi của nàng hiển nhiên có chút giật mình, tiếp theo sau đó nhìn chằm chặp nàng, không lên tiếng. Nếu như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình suy nghĩ ―

"Em có thể gọi chị là Tử Mạch không, tuy rằng chị lớn hơn em, thế nhưng gọi là chị Quan có vẻ hơi chán, chị hai Quan.... ừm, khá giống tiểu thuyết võ hiệp, chẳng lẽ A Mạch?" Nhìn sắc mặt đối phương càng ngày càng âm trầm, Ninh Hi Nhi nghĩ thầm vẫn là tốt hơn không nên chọc giận cô, "Liền kêu Tử Mạch đi, Tử Mạch nghe êm tai, Tử Mạch Tử Mạch chị cảm thấy như vậy được không?"

Quan Tử Mạch không thể không nói người trước mặt bé hơn hơn mình năm tuổi này có chút làm cho cô ngoài ý muốn, rất ít người sẽ gọi thẳng tên cô, người chung quanh đều rập khuôn xưng hô, mang theo kính nể ― Chủ tịch, tổng giám đốc Quan, ông chủ, chị. Danh xưng "Tử Mạch" này thật giống đã nhiều năm không có người kêu như vậy. Lơ đãng, đáy lòng tựa hồ bị món đồ gì đó nhẹ nhàng chạm đến một hồi ―

"Tốt." Trả lời lời ít mà ý nhiều, cũng không nghiến răng nghiến lợi nữa.

Ninh Hi Nhi nhìn khóe miệng đối phương hơi cong, con ngươi băng xanh nhạt nhìn nàng, miệng giương thật to, không biết nên nói tiếp cái gì.

"Mang giày cao gót thoải mái?"

"Ôi chao?" Ninh Hi Nhi đem giày cao rót tháo ra, rất hiển nhiên không khí sốt sắng vừa nãy làm cho nàng vẫn quên đi hai chân mình đầy rẫy vết thương, ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn một chút, a, thực sự là cọ xát hư da, liền bên này cũng vậy..... Vô cùng đáng thương xoa xoa đôi chân nhỏ của mình, phát hiện bên chân có thêm một đôi dép lê ca rô.

"Thoa cái này lên." Đối phương đưa một bình xanh nhỏ cùng vài miếng dán tương tự miệng vết thương cho nàng, "Sau đó dán cái này lên trên." Không hề nói nhiều một câu, xoay người, đi vào phòng.

Ninh Hi Nhi kinh ngạc mà nhìn bóng lưng xóa đi lãnh ngạo, trong lòng không biết nên làm sao biểu đạt, tuy rằng không nhiều lời, nhưng cô không lạnh lẽo giống như em trai của cô đã nói.

Trong phòng ―

"Chủ tịch."

"Đới Thư, thay tôi lấy thư xin phá sản của dược nghiệp Ninh thị cùng với báo cáo phân tích các loại tài sản lưu động truyền đến máy tính của tôi, còn có tư liệu của Ninh Hi Nhi."

"Vâng, chủ tịch."

------------------------------------------------------------------------------------

Thoa thuốc xong, chờ thật lâu còn không thấy người kia đi ra, Ninh Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là khô cằn ngồi trên sô pha ở phòng khách, ngắm nhìn bốn phía, không khỏi mà than thở thiết kế của căn phòng này đích thực là đặc biệt, cách thức tầng phức tạp với năm phòng một sảnh, cửa sổ phong cách Địa Trung Hải có thể nhìn phong cảnh tươi đẹp của toàn bộ thành phố, trước phòng còn có khu vườn nhỏ, cửa khép hờ, Ninh Hi Nhi không tiện đi vào quan sát, chỉ có thể từ ánh mặt trời xuyên thấu qua kính cửa chiếu vào mà tưởng tượng một chút vẻ đẹp nơi đó. Nơi này rộng rãi, cơ hồ chiếm toàn bộ tầng trên cùng tòa nhà, chỉ có một mình Tử Mạch ở, khó tránh không khỏi khiến người ta hiếu kỳ. Cô đến tột cùng là ai, cô ở một mình không cô đơn sao, trong lòng Ninh Hi Nhi suy nghĩ, thế nhưng nàng sẽ không hỏi, bởi vì hiện tại các nàng bất quá cũng chỉ là người xa lạ mới quen mà thôi.......

Lúc Quan Tử Mạch đi ra nhìn thấy một người ngồi ở sô pha ngây ngốc nhìn ban công, dáng dấp muốn đi vào lại không dám, cùng người cười mang nét ngây ngô trong hình giống như đúc. Con gái Ninh gia sao, tuy rằng cô không cùng người sản xuất dược qua lại, nhưng từ tài liệu xem, từ năm 2004 bắt đầu tay trắng dựng nghiệp, dược nghiệp Ninh thị mấy năm qua vẫn xem là kinh doanh không tệ, xem thị trường chứng khoáng từ tháng sáu năm 2012 một đường tăng vọt, tất là có người ở trong gây cản trở, bởi vì nguy cơ tín nhiệm thương mại mà phá sản là một cách diễn đạt rất khôi hài. Cũng được, những việc này không liên quan tới cô, cô vốn là người tâm lãnh mặt lãnh. Có điều, chuyện từ thiên kim rơi xuống người nghèo như vậy, đối phương còn có thể kiên cường lạc quan như vậy, cô rất thưởng thức, hơi nhếch miệng ―

"Nếu như muốn xem, có thể vào xem, bất quá là ban công mà thôi."

"Ôi chao? Có thể sao? Vậy ta liền nhìn một chút." Bị Quan Tử Mạch nhìn thấu tâm tư, Ninh Hi Nhi có chút ngượng ngùng mang dép, đẩy ra cửa kính có màu. Hương hoa không biết tên nhàn nhạt bay tới, Ninh Hi Nhi cẩn thận từng chút một đi tới cành có vài bông hoa, bởi vì là cuối đông đầu xuân, còn có chút lá cây run rẩy cầm cập khi ở trong gió lạnh, khu vườn to như vậy nhưng không có nhiều loại hoa như tưởng tượng, trái lại có chút ngổn ngang thê thảm.

"Những hoa này giống như không có người chăm sóc?"

"Ừ, chỉ có người làm vườn đưa tới chậu cây." Nghĩa bóng, cô chưa bao giờ chăm sóc chúng.

"Hóa ra là như vậy......" Chương trình học lại thêm một cái, học làm vườn.

Đang lúc Ninh Hi Nhi hết nhìn cái này tới nhìn cái kia, một lực lớn áp lên bả vai khiến nàng rít gào không chút hình tượng nào. "A ― cái gì vậy!!" Một bên kêu một bên chạy. Một cục gì đó màu xanh lam rất bình tĩnh nằm trên vai của nàng, thỉnh thoảng mổ cổ nàng.

"Tử.... Tử Mạch, nó đang mổ em!" Vẻ mặt Ninh Hi Nhi đưa đám chạy đến trước mặt Quan Tử Mạch đang hai tay khoanh lại, bình chân như vại dựa vào cửa sổ, "Mau.... Mau lấy nó ra."

"Nó gọi Ferri, chỉ là con vẹt." Không cần sợ.

"Chào, quý cô~~"

Bên tai truyền đến lời chào đầu tiên rõ ràng của con vẹt màu xanh lam gọi "Ferri" với nàng.

----------------------------------------------------------

(1) gia chính: quản lý gia đình.

(2) lôi lệ phong hành: hành xự mạnh mẽ, nhanh gọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com