Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 + 9

Chương 8: Đồ ngốc thẹn thùng

Hài tử này luôn luôn nhu nhược dễ bắt nạt, bây giờ, ánh mắt lạnh buốt khiến Vương thị rùng mình.

Lập tức nghĩ lại, biết phản kháng thì thế nào.

Còn không phải bị nàng nắm gắt gao, một phân tiền cũng không lấy đi được.

Mình chỉ cần dùng đạo hiếu làm bè là có thể đem thằng nhãi con này bóp chặt.

Lưu tam gia gia đến chỉ để làm trò, thấy Lưu Lạc Trần thức thời như vậy cũng không nói cái gì. Lập tức tìm giấy bút, viết giấy phân gia.

Lưu Lạc Trần là một hài tử gầy yếu, người không có đồng nào, thân nhiễm bệnh nặng bị phân ra.

Chuyện này, Lý Chính trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

Vì vậy, trong giấy phân gia không chỉ viết rõ Lưu Lạc Trần đã rời khỏi hộ, mà còn có của hồi môn, ruộng đồng tiền bạc được dùng làm công nuôi dưỡng, phân thành hai phần.

Sau khi hai bên lần lượt nhấn dấu vân tay, họ lấy một phần mình lấy một phần.

Đám người cũng dần dần tán đi.

Vào thời điểm sắp rời đi Lưu Thiết Trụ ung dung nhìn Lưu Lạc Trần một chút, thở dài.

"Tự chăm lo bản thân tốt đi."

Chờ một nhà phụ thân và mẹ kế đi về.

Lưu Lạc Trần phun ra một ngụm máu như thể đó là cơn tức giận còn sót lại trong cơ thể hắn.

Bất quá, sau khi phun ra một ngụm máu bầm, Lưu Lạc Trần cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác tức ngực cũng đã tiêu tan không ít.

Nam Niệm con ngươi co rụt lại, nhìn thấy vết máu hoảng sợ hét:" Máu ! Máu! Chảy máu!"

Lập tức hoảng sợ ôm lấy mặt Lưu Lạc Trần, sờ lung tung lên vết thương ở khoé miệng của hắn.

Bên trong con mắt màu xanh sẫm, chứa đầy nước mắt, khóc oa oa: "Ô ô.... Tướng công không được chết, máu! Tướng công không đau không đau, Nam Niệm thổi thổi." Sau đó, cậu thổi khắp nơi trên mặt Lưu Lạc Trần mà không cần suy nghĩ.

Lỗ tai Lưu Lạc Trần dần dần đỏ lên.

Lưu Lạc Trần cười khúc khích với tên ngốc này, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của đối phương để an ủi cậu: " Đừng la hét sẽ đau đầu."

"Ôi , Nam Niệm ngoan, tướng công không chết được."

"Ha ha.... Không chết được."

Vẫn là hàng xóm Lý nãi nãi hảo tâm, mời đại phu trong thôn tới.

Thay Lưu Lạc Trần bắt mạch bốc thuốc, để lại chút thuốc bôi vết thương rồi rời đi.

Trải qua trò hề như thế, khoai lang cùng bắp trong nồi đã cháy khét.

Lưu Lạc Trần bỏ ra năm văn tiền, để thím sát vách giúp đỡ chiên chút thức ăn và hấp bánh bao bằng bột mì.

Cùng Nam Niệm, hai người ngồi trên bàn gỗ què chân, mệt mỏi liền bắt đầu ăn.

Không khí mờ mịt trong thùng tắm, khiến Nam Niệm cảm thấy cánh tay rắn chắc, khoẻ khoắn. Nam Niệm đang vui vẻ tung tăng trong nước, nhìn thấy Lưu Lạc Trần đi tới, thấy vết thương trên đầu cậu hắn khẽ cau mày.

Lấy ra thuốc mỡ, cố ý xụ mặt nói:" Đứng vững, không được nhúc nhích."

"Ồ"

Đôi mắt xanh sẫm của Nam Niệm, đơn thuần tin cậy nhìn Lưu Lạc Trần, không chút tạp chất, không khỏi khiến lỗ tai hắn hơi nóng.

Hắn lấy bã dưa từ bồn tắm bên cạnh, tránh đi vết thương trên người đàn ông, không đầu không đuôi liền lau. Hắn thấy hình sói xanh trên ngực cậu, cùng vài vết sẹo nhỏ trên cơ thể.

Người của Lưu Lạc Trần hơi dừng lại.

Người đàn ông này có lẽ là bị buôn từ biên giới về Trung Nguyên, người ta kể rằng người nước ngoài chăn ngựa và cừu, họ phải di dời, cuộc sống không mấy tốt đẹp.

Lực tay Lưu Lạc Trần nhẹ mấy phần.

" Ngươi còn nhớ rõ, ngươi từ đâu đến không?"

"Không, không nhớ rõ, nghĩ, đau đầu. Tướng công đừng đuổi A Niệm đi, A Niệm sẽ làm việc!" Nam Niệm hoang mang nghiên đầu nghĩ nghĩ, lập tức lắc đầu, trong con mắt màu xanh sẫm có chút sợ hãi.

" Đồ đần ... nghĩ không ra thì không nghĩ nữa." Lưu Lạc Trần cảm giác tâm bị cái gì đâm đau.

Bọn hắn đều là những người cô đơn đến từ nơi khác, sưởi ấm cho nhau.

"A Niệm lợi hại, bảo vệ tướng công!"

Âm thanh của nam nhân trầm thấp êm tai, phảng phất giống một cây đàn Cello, anh mắt kiên định chấp nhất.

"Đồ đần!"

" Này này."

Làn da màu mật được nước dưỡng ẩm sẽ có làn da sáng khoẻ.

Có lẽ vì lúc tắm Lưu Lạc Trần cọ rửa quá lớn, nên nhiều chỗ bị đỏ ửng.

Lưu Lạc Trần không được tự nhiên thay tư thế, hai chân trao đổi, tát vào cánh tay của cậu:" Tắm rửa, gọi bậy cái gì."

"Ồ". Nam Niệm ngoan ngoãn đứng thẳng bất động, thấy tướng công mặt đỏ như quả táo càng nhìn càng thấy ngon miệng, nâng mặt Lưu Lạc Trần lên, bẹp liền hôn một ngụm.

"Tướng công, tắm rửa, sau đó sinh đứa con yêu nhé?"

"Sinh cái đầu ngươi. Hừ, sớm hay muộn! Ta sẽ cho ngươi biết lợi hại."

" Ân, tướng công lợi hại nhất!!!"

"..."

Người này có dáng người đỉnh cao, đời trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Làm một nam nhân chính trực, một nàng dâu mãnh nam cực phẩm, trong mắt đều là ngươi và muốn sinh con cho ngươi.

Muốn nói không có một rạp hát nhỏ trong đầu sẽ là nói dối.

Lưu Lạc Trần chảy nước miếng, đều thật nhanh chảy ra!!!

Chương 9: Vợ trẻ mạnh mẽ

Là một công dân thế kỷ 21 tuân theo luật pháp, hắn biết một cách hợp lý rằng người này có thể bị chấn thương ở đầu và một phần chỉ số IQ của cậu ta không online.

Mình không nên chiếm tiện nghi nhưng hết lần này tới lần khác người này quyến rũ.

Để hắn hận không thể đẩy ngã tại chỗ, thưởng thức nó.

Nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, đẩy lên thành một nam nhân tám thước, Lưu Lạc Trần có cảm giác như Alexander.

Tức giận duỗi chân đá vào bắp chân Nam Niệm nói: "Đừng nhúc nhích, ngồi xổm xuống! Ăn phân hoá học sao có thể cao như vậy?"

"Ồ" Tiểu tử ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, cho đến ngang tầm mắt Lưu Lạc Trần.

Cụp mắt xuống, ngắm lấy bàn chân trắng nõn thanh tú của tướng công, những ngón chân giống như vỏ sò, ôi.... thật đáng yêu.

Bị đá còn ngốc hề hề cười.

Lưu Lạc Trần nhanh chóng lau khô người cậu. Dựa vào điểm lý trí cuối cùng, Lưu Lạc Trần nhanh chóng xoa thuốc lên vết thương trên trán nam nhân, quấn một vòng vải trắng.

Sau đó lại bôi một ít thuốc mỡ vào vết xước trên tay.

Vẫn là tiện tay, tại vị trí nốt ruồi son của Nam Niệm vỗ vỗ nói: "Đi vào đi ngủ, trên đầu đang băng vải không được nhúc nhích."

"Ồ"

Nam nhân ngoan ngoãn đi trở về phòng ngủ, chiếc quần rộng thùng thình quấn quanh eo.

Vòng eo thon gọn thanh tú dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của Lưu Lạc Trần.

Lưu Lạc Trần cúi đầu, nhìn chính mình tràn đầy tinh thần, cười khổ lắc đầu: "Huynh đệ, chỉ có thể ủy khuất ngươi."

Hắn trời sinh mạnh mẽ, một tay ôm lấy thùng gỗ lớn.

Liền đi tới giữa sân, thừa dịp ban đêm, đổ nước tắm ra thay bằng một xô nước lạnh. Cả người ngâm mình bên trong nước, thở ra một hơi thật dài, bình tĩnh lại.

Hiện tại hắn rất nghèo, ăn bữa trước không có bữa sau.

Vấn đề chính là kiếm tiền, mùa đông sắp đến, ngôi nhà đổ nát này cần phải sửa chữa một chút. Nhìn con dao làm bếp và một chiếc cung tên gãy treo trên tường, Lưu Lạc Trần quyết định ngày mai lên núi thử vận may.

Ài.....

Hắn cũng là người yêu thương vợ.

Nghĩ đến người vợ ngốc nghếch với vòng eo, mông cong và đôi chân dài. Lưu Lạc Trần cười khúc khích.

Lau sạch sẽ nước động trên thân, có chút đam mê sạch sẽ, thực sự không cách nào mặc vào những cái quần áo bẩn kia.

Miễn cưỡng tìm ra một kiện áo trong sạch sẽ, tràn đầy miếng vá.

Mặc lại quần áo, hà một hơi lớn, cũng nhanh bước đến hướng phòng ngủ. Trong phòng ngủ cũng không có ánh đèn, đoán chừng đồ ngốc kia đang ngủ.

Mùa thu vào ban đêm rất lạnh, huống chi Lưu Lạc Trần vừa tắm rửa bằng nước lạnh, hiện tại cả người phát run.

Lưu Lạc Trần lọ mò đi tới giường, xốc chăn mền lên nằm vào.

Trong nháy mắt liền bị người ôm lấy, thân thể như lửa ấm áp, ôm thật chặt Lưu Lạc Trần vào trong lòng.

Từ lòng ngực dày đặc truyền đến tiếng tim đập mạnh.

" *Ngoạ tào!"

(* có nghĩa là " tao *ụ " )

Doạ Lưu Lạc Trần phải kinh hô một tiếng, suy nghĩ lại một chút trong nhà này còn có vật sống khác.

Nhiệt độ nóng bỏng, lập tức xua tan cảm giác lạnh tay chân, không được tự nhiên sờ mũi.

" Đừng có dựa vào, hù chết người mau buông ra, ta muốn đi ngủ."

"Tướng công, khó chịu...." Đồ ngốc hô hấp hơi nặng, thanh âm mang theo ủy khuất.

"Thế nào? Đau đầu sao?"

Lưu Lạc Trần giật mình, chỉ cho là vết thương trên đầu người này chuyền biến xấu.

Thế là quay người, nhờ ánh trăng, muốn nhìn rõ sắc mặt cậu.

Nào biết hắn vừa mới chuyển mình, liền bị Nam Niệm một mực ôm lấy, trên đùi có xúc cảm kỳ quái.

"Không đau, tướng công, lành lạnh, thật tốt."
Thanh âm Nam Niệm rầu rĩ, trầm thấp êm tai.

Bên tai Lưu Lạc Trần lập tức bốc hoả, mặt mũi đỏ ửng.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #chủcông