Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Trong phòng Nghiêm Ngật đang gỡ miếng vải thưa trên lưng xuống , Thẩm Mỹ Hoa trực tiếp đi đến bên người hắn nhìn vết thương phía sau lưng .

Miệng vết thương quanh thân đã khô như là sắp đóng vảy lại , nàng cầm lấy bình thuốc nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương , làm xong buông tay đi lên giường nằm .

Nàng lôi kéo chăn nằm ở trên giường nhìn Nghiêm Ngật mở túi văn kiện , hắn là cái tâm đại nhân , bát nước kia bỏ thêm thuốc hạ sốt khi uống hẳn phát hiện ra , nhưng cái gì cũng không nói liền trực tiếp uống hết.

Nghiêm Ngật mở túi văn kiện được bọc chắc chắn nhanh chóng nhìn một lần, cầm lấy một bên bút ở trên mặt giấy viết một chút , xong xuôi lần nữa nhét vào trong gói bọc sau đó để vào ngăn kéo.

Nghiêm Ngật quay đầu lại liền thấy nàng nằm ở trên giường, hai mắt nhìn xa xăm , ánh mắt dại ra, đi đến bên giường tiện tay tắt đèn lên giường nằm ngủ.

Thẩm Mỹ Hoa đang nghĩ tới loại lý do nào đó thích hợp, không có chú ý tới Nghiêm Ngật đã đi lại đây, trước mắt đột nhiên tối sầm hoảng sợ.

Thẩm Mỹ Hoa xoay người hỏi Nghiêm Ngật: " Anh tắt đèn tại sao không nói ." Hắn bất thình lình tắt đèn, mắt tối sầm có chút dọa người.

Nàng nói xong trong phòng yên lặng vài giây, theo sau vang lên tiếng nói chuyện.

"Còn ba phút đèn tắt."

Thẩm Mỹ Hoa: "... ."

Nàng phát hiện hắn nói với nàng nhiều nhất một câu liền là còn có mấy phút tắt đèn, nàng trở mình quay lưng lại hắn nhắm mắt ngủ.

Không nghĩ được lý do hợp lý liền không giải thích , giải thích không tốt ngược lại sẽ khiến hắn phát hiện sơ hở, lần sau nàng liền không cho thuốc vào bát nước .

Sáng sớm hôm sau Nghiêm Ngật còn chưa tỉnh, nàng vén chăn lên mặc quần áo đứng dậy đi đến phòng bếp làm đồ ăn sáng .

Bên ngoài mặt trời rực rỡ chiếu cao, so ngày hôm qua thời tiết còn tốt hơn , tay đẩy cửa sổ, dưới lầu tiếng nói chuyện truyền lên, hết sức náo nhiệt.

Nguyên Bảo ở trong phòng khách nghe thấy tiếng Đại Hổ , chạy đến bên cửa sổ nhìn thấy Đại Hổ ở bên dưới cùng đám bạn  chơi đùa, quay đầu nhìn nàng nói ra: "Nương, con cũng muốn xuống chơi."

"Chờ ăn xong liền cùng nhau đi xuống ." Nàng cũng nghĩ đi xuống đi lại một chút , hít thở không khí mới mẻ, trong lành.

Nguyên Bảo gặp nương đáp ứng, tay nhỏ giữ chặt nương  muốn đi ăn cơm.

"Chờ cha con tỉnh cùng nhau ăn, Đại Lực đâu?" Thẩm Mỹ Hoa không phát hiện ra Đại Lực, bình thường hai người đều cùng nhau rời giường, cùng nhau ăn cơm, một khắc cũng không phân ly.

"Ca ca trong nhà xí." ngon tay Nguyên Bảo chỉ vào trong , vừa nói xong bên trong liền truyền đến một tiếng r*m vang động rất lớn .

"Ca ca thúi lắm." Nguyên Bảo nói xong khanh khách bật cười.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn dáng vẻ Nguyên Bảo , như là chưa từng nghe qua đánh r*m đồng dạng, có chút dở khóc dở cười.

"Đi đánh răng rửa mặt." Thẩm Mỹ Hoa nhường một bên còn tại chú ý tiếng cái r*m Nguyên Bảo tiến phòng rửa mặt.

Nàng đi phòng bếp mở nắp nồi quấy rối vài cái, mắt nhìn phòng ngủ còn chưa có động tĩnh , trước múc hai chén đi ra, bưng đến trên bàn cơm chờ Đại Lực ra ăn trước.

"Đại Lực, làm sao , đau bụng?" Thẩm Mỹ Hoa bỏ cháo xuống bà liền gặp Đại Lực từ trong WC đi ra, tay ôm bụng, trên đầu một tầng mồ hôi mỏng.

Đại Lực trắng mặt gật đầu, bụng của hắn đau, mông cũng đau.

Thẩm Mỹ Hoa thấy gật đầu, bước nhanh đi bên người hắn, tay sờ bụng của hắn, mở miệng hỏi: " Đau chỗ nào ?"

Đại Lực lôi kéo tay mợ đặt lên bụng của mình.

Thẩm Mỹ Hoa theo dấu tay của hắn sờ, tay sờ góc bên phải phía bụng dưới : "Góc phải bên dưới đau không?"

Đại Lực lắc lắc đầu, chỗ đó không đau.

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn lắc đầu trong lòng nhẹ nhàng thở ra, góc phải bên dưới không đau vậy thì không phải ruột thừa: "Còn có nơi nào đau?"

Đại Lực nghe lời nói của mợ rụt mông một cái, mặt có chút đỏ, nhỏ giọng mở miệng nói: "Cái đánh r*m liền đau."

Cúc hoa đau? Nàng hình như là nghĩ đến cái gì , lại mở miệng hỏi: "Có phải hay không đau rát còn tiêu chảy." Nguyên Bảo nhẹ gật đầu, nơi đó là đau rát.

Ngày hôm qua trên bàn cơm Đại Lực cũng ăn không ít canh cá , cá sa tế , bụng trẻ con yếu ăn nhiều chịu không nổi bắt đầu tiêu chảy.

Nàng không nên làm như vậy cay, nhìn xem Đại Lực tay ôm bụng, trong lòng có chút áy náy: "Về phòng mặc quần áo, mợ mang con đi bệnh viện."

Hài tử tuổi nhỏ nên vẫn còn yếu , nếu để lâu bên trong người liền mất nước .

"Con không muốn đi bệnh viện." Đại Lực lôi kéo tay mợ, hắn không muốn đi, hắn rất sợ.

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn sợ hãi, hạ thấp người hai tay đỡ bờ vai của hắn: "Không sợ, kiểm tra  xong chúng ta liền trở về."

Đại Lực lôi kéo tay mợ : "Không muốn đi."

Thẩm Mỹ Hoa gặp Đại Lực đầy mặt kháng cự, do dự vài giây mở miệng nói: " Nằm xuống trước, nếu đau bụng, còn tiêu chảy nói với mợ."

Đại Lực thấy không phải đi bệnh viện vội vàng gật đầu.

Nàng đem Đại Lực kéo đến  phòng khiến hắn nằm xuống , đi phòng bếp rót cho Đại Lực chén nước nóng.

Nguyên Bảo đi ra gặp nương bưng nước nóng vào phòng, đi theo sau lưng , vừa vào phòng gặp ca ca nằm ở trên giường như là không thoải mái, mặt đầy khẩn trương chạy đến bên người lôi kéo tay ca ca.

Thẩm Mỹ Hoa đem nước đưa cho Đại Lực, ngồi ở bên giường nhẹ tay xoa bụng của hắn.

Đại Lực nằm ở trên giường, tay bưng lấy bát, cúi đầu không nhìn mợ, hai lỗ tai đỏ rực .

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn không nói lời nào, trong lòng có chút không yên : " Đau liền nói cho mợ ."

Nếu là đau , nàng muốn dẫn hắn đi bệnh viện.

Đại Lực ân một tiếng, uống  nước nóng.

Xoa nhẹ hơn mười phút, thử mở miệng hỏi: "Bụng còn đau không?"

"Không còn đau như lần đầu ." Đại Lực nhỏ giọng nói.

Nghe không đau như trước , nàng một chút nhẹ nhàng thở ra,  động tác không dám dừng lại, nhẹ nhàng xoa, thẳng đến trên giường Đại Lực ngủ thiếp đi mới dừng lại, thò tay đem mồ hôi trên trán của hắn lau đi, đắp lại chăn cho hắn.

"Nguyên Bảo, ca ca ngủ , chờ ca ca tỉnh lại cùng nhau đi ."

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo ghé vào bên giường, vẫn luôn lôi kéo Đại Lực tay.

"Con  cùng ca ca ở một chỗ."

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn không nguyện ý đi ra: "Vậy con lên giường nằm, không nên lộn xộn, ca ca không thoải mái."

Hắn như vậy lôi kéo tay Đại Lực , hai người tay đều ở bên ngoài đông lạnh lẽo.

Nguyên Bảo nghe lời của nương, chân nhỏ khẽ động đem hài thoát lên giường cùng ca ca nằm một chỗ, ôm ca ca.

Thẩm Mỹ Hoa ở trong phòng lại ngồi một lúc , ngửi được mùi khét , hỏng rồi, cháo của nàng còn ở nồi trong bếp chưa tắt lửa, nhanh chóng đứng dậy đi phòng bếp.

Nàng mở nắp nồi, màu càng đậm, đem cháo mới đổ thêm vào trong nồi. Nghiêm Ngật đẩy cửa phòng ra ngửi được mùi khét , đi đến phòng khách nhìn đến trên bàn bày một bàn bát cháo có chút biến vàng.

Thẩm Mỹ Hoa đem nồi rửa, thấy Nghiêm Ngật nhìn trên bàn cháo:

"Cháo quá lửa ."

Nghiêm Ngật mắt nhìn phòng không có nhìn thấy thân ảnh của bọn nhỏ, thấp giọng nói: "Đại Lực bọn nhỏ đâu?"

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn không có nói cháo, mở miệng nói: "Ở trong phòng, Đại Lực có chút không thoải mái, buổi sáng tiêu chảy, hẳn là tối qua ăn ớt cay , bây giờ đang ngủ trong phòng ."

Nghiêm Ngật nghe xong, nhíu mày, xoay người đi đến phòng bọn nhỏ

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn muốn xem  hài tử , theo sau lưng cùng nhau vào phòng, hai người đẩy cửa ra vào phòng liền gặp Đại Lực từ trên giường vén chăn lên, tay ôm bụng hướng nhà vệ sinh chạy.

Cửa nhà cầu vừa đóng , bên trong liền vang lên tiếng tiêu chảy . "Cô ở nhà nhìn xem Nguyên Bảo, tôi mang Đại Lực đi bệnh viện."

Nghiêm Ngật nói xong về phòng Đại Lực
lấy áo bông. Thẩm Mỹ Hoa liền vội vàng gật đầu, bước nhanh đi đến ngăn kéo trước mặt lấy tiền.

Đại Lực từ nhà xí trong đi ra, Nghiêm Ngật đem áo bông cho hắn mặc vào, khom lưng ôm lấy hắn đi ra ngoài.

"Cữu cữu, không muốn. . . . ."

Đại Lực vừa nói thì cửa nhà cũng đóng chặt lại , im bặt theo Nghiêm Ngật .

Nguyên Bảo vừa ra tới liền gặp cha ôm ca ca đi ra ngoài, tay nhỏ lôi kéo nôn nóng muốn đi theo .

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo muốn cùng  đi, tiến lên lôi kéo Nguyên Bảo : "Chúng ta ở nhà chờ."

Nguyên Bảo gặp nương không cho hắn đi, cái miệng nhỏ nhắn méo một cái, đỏ mắt mang tiếng khóc nức nở: "Muốn cùng đi."

Nàng nâng mặt nhỏ của Nguyên Bảo, mở miệng khuyên nhủ: "Nghe lời."

Phía ngoài đường không dễ đi, Nguyên Bảo đi theo làm thời gian bị chậm trễ.

"Nương, muốn đi." Nguyên Bảo một miệng, hai tay ôm cổ của nàng, triệt để khóc ra.

Hắn sợ hãi không thấy được ca ca .

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo khóc hết sức thương tâm, tay vỗ hắn lưng, thấp giọng dỗ dành.

Nàng vốn là lo lắng Đại Lực, Nguyên Bảo lại khóc thành như vậy, lòng của nàng loạn càng thêm lợi hại.

"Nương, đi." Nguyên Bảo từ trong ngực đi ra, lôi kéo tay nàng đi tới cửa.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo khóc, đầy mặt đều là nước mắt cùng nước mũi, nàng trong lòng cũng nghĩ đi bệnh viện xem Đại Lực, nếu không phải bởi vì nàng xào quá cay, Đại Lực cũng không cần bị tội.

"Đi mặt rửa chúng ta đi bệnh viện."

Lời vừa nói, Nguyên Bảo lôi kéo nàng liền hướng phòng tắm đi.

Hai người mặc ấm đi ra ngoài xuống lầu.

Triệu Ngọc Hà gặp Mỹ Hoa ôm Nguyên Bảo vội vội vàng vàng đi ra ngoài: "Mỹ Hoa, ngươi đây là đi đâu?"

Thẩm Mỹ Hoa nghe Triệu Ngọc Hà hỏi, sốt ruột trả lời: "Đi bệnh viện." Nói xong lại ngay sau đó quay lại : " Chị Ngọc Hà , có chút chuyện , em đi trước ."

Nàng nói ôm Nguyên Bảo đi bệnh viện đi, dưới đường đi lại khó khăn lại trơn trượt. "Mỹ Hoa, ngươi đợi đã." Triệu Ngọc Hà gặp Mỹ Hoa là muốn đi bệnh viện nhanh chóng cản lại.

Vừa rồi Nghiêm đoàn trưởng lúc đi cố ý nói cho Triệu Ngọc Hà nếu nhìn thấy nàng mang theo hài tử nhất định phải ngăn lại.

" Chị Ngọc Hà , trở về lại nói." Thẩm Mỹ Hoa nói xong không lại để ý Triệu Ngọc Hà, ôm Nguyên Bảo liền đi.

"Mỹ Hoa, Mỹ Hoa. . . . ." Triệu Ngọc Hà ở phía sau hô vài tiếng, buông quần áo đang giặt trong tay , nắm tay lấy áo bên trên choàng vào người .

Chờ nàng đứng dậy thì hai người đã đi rồi một đoạn đường, đuổi theo vài bước nhìn thấy Mỹ Hoa , nàng phất tay ý bảo đừng đuổi theo, bất đắc dĩ dừng bước lại không đuổi theo nữa.

Nguyên Bảo ôm nương cổ, không ầm ĩ không nháo, an tĩnh núp ở trong ngực.

Hai người đuổi tới bệnh viện hỏi y tá, dựa theo y tá nói đi đến cửa phòng bác sĩ , mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy một cái trung khí mười phần thanh âm.

"Cho hài tử ăn ớt không phải hồ nháo sao, hài tử dạ yếu, không chịu nổi kích thích, nhanh chóng mang hài tử đi truyền nước." Thầy thuốc nói xong mở cái đơn thuốc cho nam nhân ở trước mắt.

Nghiêm Ngật tiếp nhận đơn thuốc theo nam nhân nói lời cảm tạ, ôm Đại Lực đứng dậy, vừa ra khỏi cửa liền gặp một lớn một nhỏ.
Trông có chút chật vật, dưới ống quần đều là bùn, đầy đầu mồ hôi.

Hắn mặt nghiêm, đi đến phía trước nhìn hai người, trầm giọng nói: "Sao cô lại tới đây."

Phía ngoài đường bùn đầy trên mặt, một cái không chú ý liền dễ dàng trượt chân.

Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn lạnh mặt, vừa muốn mở miệng liền gặp Nguyên Bảo giơ tay nhỏ mở miệng nói: "Cha, là con đòi nương dẫn đi ."

Không khí nháy mắt yên tĩnh lại, Nghiêm Ngật nhìn  trước mắt một lớn một nhỏ, mím môi, không mở miệng, ôm Đại Lực trong ngực xuống lầu.

Thẩm Mỹ Hoa gặp Nghiêm Ngật ôm Đại Lực đi ra ngoài, nhanh chóng lôi kéo Nguyên Bảo đi theo sau lưng bọn họ.

Buổi sáng người truyền nước không nhiều , một phòng không có mấy người, bọn họ đến không bao lâu liền đến lượt .

Đại Lực tựa người vào trong cữu cữu , hai tay ôm hông của hắn, mắt nhìn về phía bên mợ.

Thẩm Mỹ Hoa cảm thấy bụng có chút không thoải mái, hẳn là trên đường đến đi có chút khó khăn , giật giật thân thể đổi cái dáng ngồi , vẫn còn có chút không thoải mái, tay đặt ở trên bụng sờ sờ.

Một bên Nghiêm Ngật quét nhìn gặp người bên cạnh tay sờ bụng nhích tới nhích lui: "Bụng không thoải mái?"

Thẩm Mỹ Hoa nghe hắn nói, do dự vài giây, không dám thở mạnh, ân một tiếng.

"Hẳn là do thời gian đi đường có chút gấp." Nàng không dám nói nàng còn ôm Nguyên Bảo đi một hồi .

Trong căn cứ đường đa số bị hỏng, đều là bùn nhão, Nguyên Bảo đi một lúc không được, nàng chỉ có thể ôm hắn đi.

Nghiêm Ngật nghe xong , nhìn về phía bên Nguyên Bảo , mặt trên bùn chỉ có một chút, vừa muốn mở miệng liền bị nàng đánh gãy.

"Anh mang theo đứa nhỏ ở chỗ này, tôi đi khám xem ." Nàng nói xong đứng dậy đi tìm y tá đăng ký. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com