[FANFIC EXO] [LONG FIC] [ChanBaek] Phía cuối con đường - Phần 17 + 18
************
Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về người viết và viết với mục đích phi lợi nhuận.
Rating: K
Pairings: Xán Liệt – Chanyeol, Bạch Hiền – Baekhyun, Diệc Phàm – Kris, Lộc Hàm – LuHan, Nghệ Hưng – Lay, Thế Huân – SeHun
Gia Bảo, Ngọc Hà, Linh Đan, Hà Anh
Category: General
—————-
Diệc Phàm đạp ga, chiếc xe thể thao đời mới lao vút lên. Nó luồn lách, len lỏi giữa những dòng xe cộ tấp nập của một thành phố hiện đại về đêm. Cuối cùng thì nó cũng dừng lại trước gara của căn biệt thự rộng lớn.
Cậu đóng mạnh cánh cửa xe một cách giận dữ rồi đi thẳng vào trong nhà, không thèm ngó qua hai thằng bạn thân đang đực mặt khó hiểu.
-Sao anh ấy lại tức giận như vậy? – Xán Liệt hỏi. – Là vì thằng nhóc đó à?
-Đó là em trai Diệc Phàm. – Lộc Hàm nhún vai.
Xán Liệt gật đầu, xoay lưng bỏ đi. Trước đây cậu đã từng được nghe Lộc Hàm kể về chuyện của Diệc Phàm, không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.
-Em về đây.
-Lấy xe mà về.
-Nhà em ở ngay gần đây thôi.
Lộc Hàm chép miệng rồi quay bước vào trong. Cậu đã nghĩ rằng đêm nay sẽ tha hồ vui vẻ, không ngờ mọi chuyện lại biến chuyển chỉ trong 5 phút đồng hồ như vậy.
______
Diệc Phàm giận dữ ngồi bệt trên sàn, tựa vào thành giường, thở dài mệt mỏi. Cậu không có thói quen uống rượu giải sầu hay dùng bất cứ loại chất kích thích nào mỗi khi bản thân muốn giải tỏa cảm xúc. Cậu ý thức được rằng những thứ đó ngoài việc làm hại cơ thể cậu thì chả có tác dụng gì. Cậu luôn có một suy nghĩ, không việc gì phải vì những người khác, việc khác mà làm tổn hại chính cơ thể của mình. Diệc Phàm, cậu chính là dạng người chỉ yêu chính bản thân mình.
Chiếc xe ô tô đồ chơi màu đỏ trên giá sách thu hút sự chú ý của Diệc Phàm. Đó là món đồ chơi mà cậu đã nằng nặc đòi mua khi cậu cùng mẹ đi mua sắm trong siêu thị. Và đó cũng là vật cuối cùng mà cậu nhận được từ bà.
Cậu không có thói quen giữ gìn đồ đạc, cũng do cậu có quá nhiều đồ chơi nên chúng thường không được chủ nhân trân trọng và hay bị ném tứ lung tung. Thường thì cuối cùng chúng sẽ được thu gom vào thùng rác bởi cô giúp việc sau khi đã bị tàn phá đến thê thảm.
Chiếc ô tô là món đồ duy nhất Diệc Phàm còn giữ được.
Cậu lấy nó xuống, dùng ngón tay đẩy nó di chuyển trên mặt sàn. Chiếc ô tô lăn chậm rãi, đi qua đi lại. Chiếc xe có một vài vệt xước nhỏ. Diệc Phàm không đẩy nó nữa mà ngồi im nhìn món đồ chơi nhỏ bé, những kí ức 5 năm trước chợt tái hiện một cách sinh động trong tâm trí.
-Anh Diệc Phàm. – Thế Huân thò đầu vào trong phòng cậu qua cánh cửa vừa được hé mở. – Em vào chơi với anh được không?
-Tao không muốn chơi cùng mày. – Diệc Phàm ngước mắt lên nhìn thằng bé rồi tiếp tục với món đồ chơi của mình.
-Cái xe đẹp quá. – Thế Huân lúc này đã ở trong phòng, cậu nhóc nhấp nhổm ngắm nghía chiếc xe trong khi Diệc Phàm bắt đầu trừng mắt nhìn cậu rồi cầm chiếc xe bỏ vào hộp.
-Tao bảo mày cút đi. – Diệc Phàm đẩy mạnh Thế Huân, khiến cậu nhóc ngã lăn xuống sàn nhà.
Thế Huân òa lên khóc vì sợ và vì đau. Nghe tiếng khóc của con, mẹ Thế Huân lập tức chạy vào trong phòng. Khi nhìn thấy con trai mình đang ngã trên sàn nhà, bà ta không ngại ngần cho Diệc Phàm một cái tát.
-Sao mày lại bắt nạt Thế Huân? Mày nghĩ mày là ai trong cái nhà này hả? Mày nên nhớ, giờ tao mới là mẹ của mày, và mày phải nghe lời tao.
-Bà không phải là mẹ tôi. – Diệc Phàm trừng mắt nhìn lại, cảm nhận rõ độ rát từ cái bạt tai.
Nhưng cậu không hề khóc, cậu không cho phép mình được khóc trước mặt người đàn bà đó.
-Ai cho mày được phép trừng mắt lên khi nói chuyện với người lớn như thế hả? Mẹ mày không dạy dỗ mày sao?
-Bà không đủ tư cách để nhắc đến mẹ tôi.
Bà ta cho Diệc Phàm một cái tát nữa, trước khi bế Thế Huân ra khỏi phòng.
-Tao sẽ khiến mày phải biến khỏi cái nhà này.
Và bà ta đã làm được điều đó. Ngày hôm sau, Diệc Phàm bị đưa sang Mĩ, cùng với Lộc Hàm.
-Đã 6 năm rồi...
Diệc Phàm lẩm bẩm rồi phá lên cười. Cậu không ngờ rằng ở bên một con rắn độc như bà ta lâu ngày như vậy mà bố cậu vẫn còn tỉnh táo. Có lẽ bà ta đang rất tức giận khi ông chồng mình gọi đứa con riêng của mình quay về để tiếp quản cơ ngơi, chứ không phải con bà ta.
______
Lộc Hàm bật dậy, người ướt đẫm mồ hôi.
Cơn ác mộng đó lại quay trở lại.
Một đứa trẻ gào khóc trong căn phòng đang chìm trong đám cháy. Cả căn nhà to lớn đều ngập trong biển lửa. Tiếng xe cứu hỏa vang vọng trong bốn phía.
Đứa trẻ đó chính là cậu.
May mắn khi cuối cùng, cậu được cứu bởi một người lính cứu hỏa. Nhưng bố mẹ cậu thì không được may mắn như vậy. Họ đã chết trong biển lửa.
Cậu được chuyển đến sống với người thân duy nhất, là em gái của mẹ cậu, cũng chính là mẹ của Diệc Phàm. Lộc Hàm và Diệc Phàm đã thân thiết với nhau từ trước, khi chúng thường được hai bà mẹ đưa đi chơi công viên cùng nhau. Theo quan hệ huyết thống, Diệc Phàm phải gọi cậu là anh nhưng cậu ta không bao giờ làm điều đó cả.
-Mày thấp hơn tao nên tao không thích gọi mày là anh.
Lộc Hàm cũng không quan trọng điều đó cho lắm, hai đứa trẻ vẫn thân thiết dù đôi khi vẫn xảy ra những cãi vã nhỏ nhặt.
Lộc Hàm đã từng thấy một Diệc Phàm rất đáng yêu, nhưng đó là trước khi dì cậu mất. Sống cùng nhà với dì 2 năm, cậu đủ hiểu tại sao dì cậu lại qua đời và Diệc Phàm lại trở nên như vậy.
Lộc Hàm cũng từng rất hồn nhiên và vô tư, cho đến khi cậu đọc được kết luận của sở cảnh sát về cái chết của bố mẹ cậu.
"Không hề có dấu hiệu các nạn nhân cố gắng bỏ chạy khỏi đám cháy. Có thể kết luận các nạn nhân chết trước khi đám cháy xảy ra".
Cảnh sát nói rằng họ không tìm được nguyên nhân cái chết của bố mẹ cậu vì ngọn lửa đã hoàn toàn phá hủy mọi chứng cứ tại hiện trường.
Cuối cùng, vụ án bị bỏ xó.
Kể từ sau đó, Lộc Hàm không còn niềm tin vào cảnh sát nữa. Cậu quyết định sẽ tự mình điều tra ra kẻ đã phá hoại gia đình cậu, biến cậu từ một đứa trẻ đang được hưởng đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ thành một đứa trẻ mồ côi.
Cậu uống hai viên an thần, rồi leo lên giường, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
_______
Lộc Hàm đến quán bar EXO vào ngày hôm sau, một mình. Cậu biết chắc chắn Diệc Phàm sẽ không bao giờ bước chân đến nơi này nữa cho dù cậu ta đang theo đuổi anh chàng DJ xinh xắn. Xán Liệt cũng không đi cùng, cậu ta nói tối nay có việc bận.
-Ai chả biết là giờ này mày đang tí tởn với người yêu hả cái thằng trọng tình khinh bạn kia. – Lộc Hàm hét lên qua điện thoại.
-Thì anh cũng tự kiếm cho mình một thằng đi. Em cúp máy đây!
Lộc Hàm vứt điện thoại vào trong túi quần, miệng lẩm bẩm chửi rủa.
-Lộc Hàm ca?
Lộc Hàm ngước mắt lên nhìn, là Thế Huân. Cậu ta nheo mắt cười với Lộc Hàm rồi ngồi xuống ghế đối diện.
-Vẫn nhận ra anh sao nhóc?
Lộc Hàm mỉm cười. Trước khi sang Mĩ cùng Diệc Phàm, cậu đã từng chơi cùng Thế Huân. Cậu nhóc vui vẻ, hay cười và rất dễ bị ngượng ngùng. Hai thằng bé vẫn dễ dàng thân thiết với nhau cho dù mẹ Thế Huân không hề thích Lộc Hàm và thường cố gắng tách hai đứa trẻ ra.
Nhưng giờ đứng trước mặt cậu là một Thế Huân lạnh lùng và chững chạc cho dù cậu ta mới chỉ 15 tuổi.
Hai anh em nhà này thật sự có tính cách giống nhau mà.
-Cũng không hẳn, là do hôm qua em thấy anh đi cùng Diệc Phàm nên đoán vậy.
-Anh cũng không còn nhận ra cậu nữa.
-Nếu hồi đó anh không sang Mĩ, chúng ta có thể sẽ còn thân thiết hơn.
-Nghĩ lại thì hình như chúng ta chỉ sống cùng nhau trong vòng 1 tháng.
-Hồi đó em đã rất thích chơi với anh.
-Anh cũng vậy. Vậy bây giờ cậu không thích chơi với anh nữa hả?
-Không phải! – Thế Huân vội lắc đầu – Chỉ là em ngại Diệc Phàm, anh ấy có lẽ vẫn còn rất ghét em.
-Nhưng anh thấy thái độ hôm qua của cậu cũng đâu có tốt đẹp gì.
Thay cho câu trả lời, Thế Huân chỉ lắc đầu mỉm cười và uống cạn ly rượu trên mặt bàn.
————
Sau một ngày dài mệt mỏi trên công ty, Diệc Phàm dành cho mình một chút thời gian để tản bộ trong công viên. Không gian thư thái khi về đêm cùng làn gió mát rượi hòa quyện với màu xanh cây lá khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Một đám đông tụ tập ở một góc của công viên, họ đang chăm chú nghe một giọng hát được đệm bởi tiếng ghita mộc mạc mà Diệc Phàm có thể nghe thấy cho dù cậu không đứng gần họ. Diệc Phàm cảm thấy thích giọng hát này, cậu tiến lại gần hơn, lẫn vào trong đám đông.
Với chiều cao 1m90 của mình, không khó để Diệc Phàm nhận ra người đang hát là ai, mặc dù cậu không phải là người đứng ở đầu hàng.
Anh chàng DJ xinh đẹp của cậu.
Không ngờ lại gặp được cậu ta ngoài đời, cậu cảm thấy được một chút phấn khích đang trào lên trong mình. Chúng ta hẳn là có duyên với nhau rồi.
Mọi người xung quanh cũng đang hòa mình vào bản nhạc, phần lớn là những cô gái. Diệc Phàm có thể dễ dàng nhận ra họ đang chú ý vào người nhạc công hơn là bài hát mà anh ta đang thể hiện. Anh chàng DJ của cậu, quả thực là người rất hấp dẫn mà.
Bài hát kết thúc, anh chàng cúi đầu cảm ơn mọi người đã lắng nghe ca khúc của mình cũng như việc họ sẵn sàng bỏ những tờ bạc vào trong hộp đàn. Sau đó cậu bỏ chiếc đàn vào hộp, khoác nó lên vai và chuẩn bị ra về.
Diệc Phàm, nhanh chóng tiến tới gần mục tiêu của mình, vỗ vai cậu và cười rất tươi tắn.
-Chúng ta lại gặp nhau rồi.
-Anh theo dõi tôi đấy à? – Chàng trai cau có bặm môi.
Diệc Phàm cảm thấy cậu ta như một con thỏ ngơ ngác yếu đuối nhưng lại cố tỏ ra mình là kẻ mạnh.
-Chỉ là tình cờ thôi, nhà tôi ở gần đây. – Diệc Phàm hào hứng – Cậu tên gì?
-Tôi nhớ là tôi đã nói rõ ràng tôi không có hứng thú với anh thì phải.
-Tôi gọi cậu là Thỏ ngơ được không?
-Nghe này, tôi là bạn của Thế Huân. Và tôi cũng biết là anh ghét cậu ấy, nên tôi nghĩ là anh cũng nên ghét cả bạn của cậu ấy nữa, tức là tôi. Ok?
-Tôi không phủ nhận là tôi ghét nó, nhưng việc đó không liên quan đến việc tôi thích cậu. – Diệc Phàm trả lời, xen lẫn một chút khó chịu.
-Muốn đi uống cà phê không?
Diệc Phàm ngây ngốc gật đầu.
Quán cà phê nằm hút sâu trong một con hẻm nhỏ, thật khó để tìm ra nó nếu bạn không phả i là khách quen ở đây. Nhưng quán không hề vắng khách, Diệc Phàm nhận thấy gần như mọi chỗ ngồi đều đã kín, chắc hẳn hương vị cà phê ở đây không phải tầm thường.
Và cậu nhận ra là mình hoàn toàn đúng khi nhấp một ngụm cà phê ấm nóng. Vị đắng của cà phê tan trên đầu lưỡi cậu, và nhanh chóng biến thành vị ngọt nhẹ nhàng khuấy tan toàn bộ vòm họng. Hương vị cà phê ở đây níu giữ trái tim của khách hàng, khiến họ không thể chỉ ghé đến có một lần.
-Hôm nay cậu không chơi DJ ở bar à?
-Tôi có thói quen làm một nghệ sĩ lang thang vào mỗi tối thứ 5 hàng tuần.
-Xin lỗi tôi hỏi thẳng, nhưng hình như cậu gặp khó khăn về tài chính?
-Không hẳn – Nghệ Hưng nở một nụ cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ trên gò má – Đúng là tôi không phải con nhà đại gia như các anh, cha mẹ tôi chỉ là công nhân viên chức bình thường, và cuộc sống cũng ở mức đủ dùng. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?
-Tôi thấy cậu vừa chơi DJ vừa chơi nhạc kiến tiền trong công viên. Hai thứ đó hình như không liên quan đến nhau lắm.
-Âm nhạc là niềm đam mê của tôi, tôi thích không chỉ cái cảm giác mạnh mẽ của thứ âm thanh điện tử khi tôi là một DJ mà còn cả cảm giác mộc mạc từ tiếng đàn ghita.
-Cậu đang học ở nhạc viện à?
-Năm nhất.
Diệc Phàm ngập ngừng, cuối cùng cũng quyết định hỏi điều mà mình quan tâm nhất.
-Cậu là bạn thân của Thế Huân ?
-Ừ. Bạn thân, rất thân thiết. – Nghệ Hưng cố ý nhấn mạnh vào ba từ cuối, khiến hàng lông mày của Diệc Phàm khẽ chau lại.
-Sao hai người lại quen nhau vậy?
-Tôi từng là hàng xóm với Thế Huân, trước khi nó cùng mẹ chuyển đến sống cùng gia đình anh.
-Tại sao cậu lại mời tôi đi uống cà phê vậy? Tôi tưởng cậu ghét tôi. – Diệc Phàm cố gắng đổi đề tài, cố gắng gạt hai từ Thế Huân ra khỏi cuộc nói chuyện.
-Vì anh là anh trai Thế Huân.
-Tôi ghét cái lí do này, nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn rất thích được ngồi cùng cậu.
-Có lẽ tôi phải về rồi. – Nghệ Hưng nhìn chiếc đồng hồ trên tay, nhún vai rồi đứng dậy ra về.
-Cho tôi biết tên của cậu đã.
-Nghệ Hưng, Trương Nghệ Hưng. – Nghệ Hưng vẫy tay chào trong khi vẫn bước đi thẳng.
-Số của cậu?
-Anh có thể hỏi Thế Huân. – Nghệ Hưng quay lại, ném cho Diệc Phàm ánh mắt ma mãnh.
-Chết tiệt! – Diệc Phàm lẩm bẩm.
__________
Tháng 3, không khí ấm áp của mùa xuân bắt đầu tràn ngập mọi nẻo đường. Khoảng thời gian quảng bá cũng đã kết thúc, Bạch Hiền giờ được nghỉ ngơi ở nhà nhiều hơn, cậu bắt đầu xắp xếp lại sách vở để chuẩn bị cho năm học mới.
Nhưng cậu thích nằm phè phỡn trên sàn nhà, để ánh nắng của mùa xuân chiếu rọi toàn bộ cơ thể cậu qua ô cửa kính rộng lớn hơn là việc chùm chăn đi ngủ.
-Bạch Hiền!
Tiếng Xán Liệt oang oang vang lên, khiến Bạch Hiền đang ngất ngư trên thiên đường chợt rơi tõm cái lọt thỏm xuống địa ngục.
Cậu thề là cậu sẽ đổi mật khẩu vào nhà của mình.
-Tớ mua bánh kem đến cho cậu đây, có cả trà sữa nữa. – Xán Liệt hồ hởi đặt túi bánh xuống trước mặt cậu, miệng cười toe toét.
Cậu quyết định rút lại lời thề của mình,khi cậu ngửi thấy hương vani thoang thoảng trong không khí.
-Phác nhiều răng, cậu có thể đừng gọi tên tớ âm vang như thế được không? Tớ đâu có điếc.
-Cậu càng ngày càng đanh đá.
-Tớ nhớ Xán Liệt lạnh lùng trước kia quá.
-Là cậu muốn đấy nhá. – Xán Liệt bắt đầu nghiêm mặt lại. Cậu bước đến ghế sofa, tựa lưng vào đó và nhìn Bạch Hiền một cách lãnh đạm. – Cậu ăn bánh đi.
-Cậu ăn cùng không? – Bạch Hiền vui vẻ chìm đắm vào chiếc bánh trước mặt.
-Tớ không thích đồ ngọt. – Xán Liệt trả lời lạnh lẽo.
-Cậu giận đấy à?
Xán Liệt chỉ lắc đầu, nhưng khuôn mặt thì vẫn không thay đổi biểu cảm.
Mình chọc giận cậu ấy rồi, Bạch Hiền gào khóc trong lòng.
Bạch Hiền bắt đầu mon men bò đến ngồi cạnh Xán Liệt, cậu dụi đầu vào ngực Xán Liệt như chú cún con. Rồi sau đó, dùng vũ khí lợi hại nhất của mình, đánh thẳng vào trung khu điều khiển của đối phương, Bạch Hiền ngước đôi mắt đang rưng rưng của mình lên nhìn Xán Liệt, kèm theo giọng nói tỉ tê đầy phần ủy khuất.
-Xán Liệt à.
3,
2,
1,
Đối phương chính thức gục ngã tại trận.
Xán Liệt cong khóe miệng, rồi hôn chụt vào đôi môi nhỏ nhắn kia.
-Tớ lừa cậu đấy, tớ đâu có dễ giận cậu như vậy.
-Ya! Phác nhiều răng, cậu đi chết đi!
-Tớ chết rồi là có người sẽ đau lòng lắm đấy.
-Không thèm.
Bạch Hiền ngúng nguẩy bò về phía chiếc bánh, bỏ lại Xán Liệt đang cười ngặt nghẽo ở đằng sau.
-Tối nay tớ ngủ ở đây đấy.
-Tớ không thích.
-Nếu cậu không thích thì tớ sẽ dùng biện pháp cưỡng chế đấy. – Xán Liệt nở nụ cười đểu giả.
-Cậu đừng có động vào tớ. – Bạch Hiền lấy hai tay vắt chéo trước ngực, lùi xa khỏi cái tên đang cười vô cùng đều cáng ở đối diện.
-Tớ chỉ định là cứ nằm lì trên giường của cậu thôi mà, cậu đang nghĩ cái gì vậy hả Hiền nhi?
-À không không có gì. – Bạch Hiền quay ngoắt mặt, tập trung vào chiếc bánh, cố gắng giấu đi gò má đỏ ửng đang phản chủ của mình.
Xán Liệt gần như đổ gục xuống sàn nhà vì cười.
-Cậu im đi Phác nhiều răng. – Bạch Hiền gào lên tức tối.
-Biết rồi biết rồi, không cười nữa không cười nữa. – Giọng nói của Xán Liệt trở nên méo mó vì cố gắng kiềm lại tiếng cười đang ứ đọng trong cơ thể.
CRE: sunshine2wind.wp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com