Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Cô có hạnh phúc không? Thành thật mà nói, cô vẫn luôn hạnh phúc. Dù là quãng thời gian đại học hay sau khi kết hôn và sau này một mình bên ngoài mấy năm trời. Đương nhiên, cũng từng có lúc chán nản đến rơi lệ, cũng nếm trải mùi vị vất vả, gian nan, nhưng mà nếu không tự cho bản thân năng lượng tích cực, làm sao có thể ngăn cản những giọt nước mắt không ngừng rơi.

Mỗi ngày đều là một khởi đầu mới, không bao giờ để những giọt nước mắt của đêm qua chi phối cuộc sống của hôm nay. Đây chính là quy tắc của cô.
Vậy nên, Yeon à, hãy luôn hạnh phúc nhé!

...
Bệnh viện Beiya.

Thời tiết vào thu trời trở lạnh, Jang Yeon đang trên đường trở về văn phòng khoa, cô vừa mới cùng anh thực hiện xong một ca phẫu thuật, trong khi cô đang rửa tay thì anh đã đi trước rồi.

Đây là lần đầu tiên cô làm trợ thủ cho anh, cô tưởng lúc lên bàn phẫu thuật sẽ bối rối, cuối cùng, không quan tâm thời gian đã trôi qua bao lâu, cô vẫn là một người hâm mộ của anh, giống như ban đầu, đặc biệt là sau khi vào Beiya đến nay được cùng anh vào phòng phẫu thuật nhiều lần như vậy, cô bái phục anh sát đất. Trời sinh ra anh ấy là để làm bác sĩ ngoại khoa, mọi ca phẫu thuật đều hoàn mỹ, tuyệt đẹp như vậy, khó trách vì sao anh còn trẻ tuổi mà đã được xưng là "đệ nhất đao" khoa Ngoại Thần kinh Beiya.

Nhưng mà, có lẽ cô đã xem nhẹ chính mình.

Không sai, dù không thể hiện ra ngoài nhưng nhịp tim của cô vẫn đập nhanh hơn khi đối diện với anh, cô vẫn ngưỡng mộ anh như thời đại học. Cô thực sự đã lo lắng mình sẽ mất bình tĩnh trên bàn phẫu thuật nhưng cô đã không như vậy.

Cô đứng trước mặt anh, đối diện là đôi mắt đẹp của anh nhưng trong nháy mắt khi cô đứng trên bàn phẫu thuật, toàn bộ chú ý đặt lên đó, thậm chí quên mất rằng người đứng trước mặt là người mình yêu, thậm chí cả cuộc phẫu thuật cô cũng không chú ý đến đến âm thanh dễ nghe của anh.

Cuộc phẫu thuật kết thúc, anh ngẩng đầu, nói với cô: "Vất vả rồi."

Cô chợt bừng tỉnh, câu nói "Vất vả rồi" thấm vào trái tim cô.

Ai cũng mệt mỏi, vỏn vẹn một câu nói của anh, hiện ra một chút bất ngờ, y tá dụng cụ Leena nhìn cô, còn nháy mắt vài cái.

Cô hiểu ý này, Leena quen biết cô...

Nhưng nếu nói anh đối xử đặc biệt với cô cũng không phải, bởi vì trước giờ anh luôn lạnh nhạt, thái độ khi nói chuyện với cô hoặc Kang Gureum cũng không có gì khác biệt.

Đã đến giờ tan ca, cô đi đến cửa văn phòng khoa, nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện, hình như nhắc đến mình nên cô dừng bước.

"Này, bác sĩ Jeon, cậu nghĩ sao? Để hai học trò của cậu đều làm trợ thủ như nhau? Chẳng lẽ còn định đưa họ lên mổ chính sao? Kang Gureum còn nhanh nhẹn, dù sao thì cô ấy cũng nhảy dù đến đây, có lẽ sẽ được ở lại bệnh viện, còn chuyện của Jang Yeon thì sao đây? Cô ấy học tốt cũng không phải người của bệnh viện chúng ta, xảy ra chuyện gì cũng là cậu gánh vác, cậu đừng dại dột, cho cô ấy học một bài đợi đợi đến ngày cô ấy trở về là được."

Đây hình như là giọng của bác sĩ Park trong khoa.

"Không sao đâu, tôi sẽ chú ý." Giọng nói đặc trưng của anh không cao không thấp, nhẹ nhàng vang lên.

"Cái gì? Ý này của cậu, thực sự là định cho cô ấy lên mổ chính thật sao?" Bác sĩ Park ngạc nhiên cảm thán.

"Ừ, bác sĩ Jang làm việc không tồi, can đảm, thận trọng, là một hạt giống tốt, nếu có thêm thời gian cũng không thua kém tôi và anh đâu."

Nghe thấy anh khen mình, trong lòng Jang Yeon vô cùng vui vẻ, ai ngờ tiếp theo lại vang lên một giọng khác, còn mang theo một chút trêu đùa và hài hước: "Bác sĩ Park, cái này anh không biết rồi, bác sĩ Jang không phải người bình thường, đặc biệt là đối với bác sĩ Jeon."

...

Tim cô thắt lại, bác sĩ Kim nói lời này là người cùng anh đến Beiya làm việc, những chuyện khi đó của cô căn bản anh ấy đều biết rõ, bình thường ở trước mặt cô thì không có gì khác lạ, nhưng sau lưng lại đem cô ra giễu cợt thế này sao?

"Có cái gì mà không giống?" Bác sĩ Park hứng thú, gặng hỏi đến cùng.

Im lặng hai giây, bác sĩ Kim cười vui vẻ: "Bọn họ từng học một trường, bạn học."

Lời nói này cũng không lừa được bác sĩ Park, anh ta xì một tiếng, "Hầu hết các bác sĩ trong bệnh viện của chúng ta đều cùng một trường mà?"

Cuối cùng anh cũng nói, rõ ràng và nhẹ nhàng: "Kỹ thuật không phân biệt bệnh viện. Nó không phải chuyện riêng tư của bệnh viện hay cá nhân. Kỹ thuật thuộc về tất cả mọi người."

"Ai da." Bác sĩ Park kêu lên một tiếng, "Bác sĩ Jeon, chúng ta cũng là bạn cùng trường mà! Khi nào cậu mới chăm sóc tôi đây?"

"Nào, đừng kêu gào nữa!" Bác sĩ Kim đánh một cái, cười lớn nói.

Cô đứng ở bên ngoài một lúc, cảm thấy bây giờ đi vào không thích hợp nên đi dạo vài vòng rồi vào.
Dạo được một vòng, cô gặp được Kang Gureum, ca phẫu thuật hôm nay của Kang Gureum bị chệch tay, cô ấy vẫn luôn không vui, ngại có Jeon Jungkook ở đây nên không dám tức giận, bây giờ chỉ có hai người chạm mặt nhau, Kang Gureum lập tức hừ một tiếng.

Cô cảm thấy không cần giải thích gì với Kang Gureum nên giả vờ không nghe thấy, định cứ thế lướt qua cô ấy nhưng lại bị Kang Gureum gọi lại.

"Tôi hỏi cô, có phải cô giở thủ đoạn gì đúng không?" Kang Gureum hùng hổ chất vấn.

Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Kang Gureum, trong lòng đã rõ Kang Gureum sẽ nói gì.

"Dựa vào đâu chứ? Cô dựa vào cái gì mà được lên mổ chính?" Ánh mắt của Kang Gureum hận không thể nuốt sống cô, "Cô cùng lắm chỉ là một thạc sĩ mà thôi! Còn lớn tuổi nữa! Vậy mà được mổ chính trước tôi! Có phải cô lén lút cho thầy Jeon ích lợi gì đúng không?"

"Mổ chính?" Cô không rõ Kang Gureum đang nói gì.

"Đừng giả vờ nữa! Ca phẫu thuật tuần sau! Phẫu thuật mở hộp sọ phải cắt bỏ khối u màng não do cô mổ chính! Cô dựa vào cái gì chứ? Cô không cho thầy Jeon ích lợi gì, liệu anh ấy sẽ cho cô thử nghiệm sao?" Giọng nói của Kang Gureum nồng đậm sự ghen ghét.

Dựa vào cái gì mà để cô mổ chính? Cô nghĩ ngợi, loại phẫu thuật này cô đã từng mấy lần làm trợ thủ, rất quen thuộc với quy trình phẫu thuật này. Cô mổ chính, hơn nữa còn có anh một bên chỉ dẫn, cô chắc chắn làm được!

Còn về phần anh có thực sự chiếu cố cô hay không thì cô không rõ nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là cô có năng lực! Năng lực lâm sàng ở bệnh viện của bác sĩ không tỷ lệ thuận với trình độ học vấn của họ. Trình độ học vấn cao cũng tốt nhưng có kinh nghiệm cũng rất quan trọng!

Cô không giải thích với Kang Gureum nhiều như vậy, chỉ nói một câu, "Cô nói như vậy, có nghĩa là phỉ báng nhân cách của bác sĩ Jeon, anh ấy là người chính trực như vậy, cô cho rằng tôi có thể hối lộ được sao?"

Kang Gureum nghe thấy cô nói những lời này có vẻ hơi bối rối.

Thừa dịp cô ấy đang ngơ ngác, Jang Yeon xoay người rời đi.

Trên đường đi ngang qua bác sĩ Park đang trực ca đêm, cô mỉm cười, nghĩ rằng "cuộc thảo luận nhỏ" về cô ở văn phòng khoa đã kết thúc nên cô trở về.

Khi bước vào văn phòng, bên trong thực sự không có ai cả.

Cô đi thẳng đến bàn làm việc của anh, phát hiện trên mặt bàn có một bức tranh, bên trong vẽ một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ôm một cậu bé.

...

Một bức tranh vẽ bằng bút màu của trẻ con, nét vẽ nguệch ngoạc, non nớt nhưng mà có thể nhìn ra bức tranh được vẽ rất nghiêm túc và tỉ mỉ, ở một vài chi tiết nhỏ có thể nhìn thấy người vẽ thực sự đã bỏ tình cảm vào bức tranh.

Chưa nói đến kiểu tóc và quần áo đều rất chuẩn xác, ống nghe chuyên dụng của bác sĩ đeo ngang cổ, bảng tên trước ngực áo blouse trắng cũng được vẽ ra, ba chữ "Jeon Jung Kook" được viết cẩn thận, bởi vì chữ "Kook" có quá nhiều ký tự nên được viết lớn nhất trong ba chữ, suýt thì viết tràn cả ra ngoài bảng tên, đến nỗi những chữ khác cũng bé đi rất nhiều, bốn chữ "Bác sĩ chủ nhiệm" được viết chen chúc nhau bên lề trái, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cô nhìn, nhịn không được mà mỉm cười, đứa trẻ này thực sự rất đáng yêu.

Cậu bé trong tranh cũng mặc một chiếc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, ngay cả bảng tên cũng giống hệt, bên trên viết: Jeon Hanmin.

Jeon Hanmin còn cầm trong tay mấy quả bóng bay, mỗi quả bóng viết một chữ, ghép lại đọc là: Con yêu bố.

Phải, tình yêu, mỗi nét trong bức tranh đều nói lên từ này, đứa nhỏ Jeon Hanmin này thực sự rất yêu anh, không những yêu mà còn rất kính trọng, nếu không, sao có thể khao khát trở thành bác sĩ giống anh?

Cô nhìn đến ngây người, chợt từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói non nớt của trẻ con: "Cô là ai?"

Cô ngẩng đầu, thấy một cậu bé nhút nhát, sợ sệt nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ tròn vo, trắng nõn, đôi mắt vừa to vừa sáng như quả nho được bóc vỏ, ươn ướt như có chất lỏng sắp chảy ra.

Cô đại khái đã đoán được cậu bé là ai, mỉm cười: "Cháu là Jeon Hanmin à?"

Cậu bé chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, hiện ra vài nét bối rối, bất an, dường như muốn nói gì đó rồi lại không dám nói.

"Đây là bức tranh cháu vẽ sao? Vẽ đẹp lắm." Cô chỉ bức tranh trên bàn, cười nói.

Nhắc tới bức tranh, cậu bé mới thay đổi sự chú ý, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt cô, đôi mắt sáng ngời, chứa đầy sự vui vẻ và nhiệt tình: "Dạ! Đây là bài tập về nhà của con, vẽ bố, cô giáo nói con vẽ đẹp, cho con ngôi sao nhỏ."

Ngón tay mũm mĩm của cậu bé chỉ vào một ngôi sao gắn trên bức tranh.

"Cô giáo nói đúng! Nhìn bức tranh này có thể thấy Jeon Hanmin rất yêu bố!" Cô thực lòng khen ngợi.

Jeon Hanmin gãi đầu, lại có chút xấu hổ, cuối cùng, dường như đã có đủ dũng khí, chớp mắt hỏi: "Sao cô biết con tên Jeon Hanmin? Cô chưa từng gặp con mà?"

"Bởi vì..."

Cô hoàn toàn chỉ dựa vào suy đoán, đang suy nghĩ một câu trả lời thật thú vị để chọc cười cậu bé, còn chưa nghĩ ra, đã nghe thấy cậu bé xấu hổ nói: "Bởi vì cô là mẹ con đúng không?"

Cô ngẩn người. Câu trả lời này vượt xa tính toán của cô.

"Con biết cô, ở nhà có ảnh chụp cô và bố, bà nội nói, mẹ đi học ở một nơi rất xa, quay về sẽ trở thành bác sĩ làm việc ở bệnh viện lớn giống bố có phải không ạ?" Jeon Hanmin chớp mắt, khuôn mặt có nét lanh lợi như chú quỷ nhỏ nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự mong chờ.

"Cái này..." Cô không biết nên nói thế nào, cô nên giải thích với cậu bé, cô không phải mẹ nó, nhưng lại sợ làm tổn thương trái tim nhỏ bé của nó, không biết vì sao Weiyi lại giải thích với cậu bé như vậy, cô và anh đã ly hôn rồi, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com