Cứ đi mãi
Khói bụi từ những bức tường nứt của thành cổ bốc lên như dải mây xám, cuốn lấy mọi thứ. Từng viên gạch rơi lộ ra bụi, mùi đất ẩm hòa cùng tro, ám vào áo quần và da thịt.
Tấn ngồi trên gác pháo cũ, súng bắn tỉa đặt cố định trên vai, mắt dõi theo những khe hở trong thành. Mọi chuyển động đều phải chậm rãi, tĩnh lặng; bất cứ tiếng động nào cũng đủ để lộ vị trí. Tú đứng sau lưng, tay chạm nhẹ vào cánh vai Tấn như để nhắc nhở sự hiện diện, nhịp tim hòa nhịp tim trong khoảnh khắc căng thẳng ấy.
Ánh sáng xuyên qua những khe tường, rọi lên mặt đất nứt nẻ, tạo ra những vệt sáng lẫn vào khói bụi. Mỗi bước di chuyển của họ phải đo đếm, tránh vết gạch lỏng, từng hạt bụi bay lên làm mờ tầm nhìn. Tấn hạ thấp cơ thể, nhìn qua ống ngắm, thấy kẻ thù qua khoảng sân hẹp, dáng đứng bất động nhưng sẵn sàng.
Tú di chuyển theo hướng ngược lại, mắt quét nhanh, tay chuẩn bị ném đạn khói để che chắn nếu cần. Không một lời, chỉ là nhịp điệu đồng đội – nhịp thở cùng nhau, sự tin tưởng tuyệt đối.
Một viên đá nhỏ rơi xuống gần chân, Tấn nghiêng người, hơi thở nặng trĩu nhưng vẫn giữ tay trên cò. Tú cúi xuống, cánh tay quét qua chân đồng đội, một cái chạm vô hình nhưng đủ để Tấn biết cậu đang ở đó, sẵn sàng bảo vệ.
Khói từ trận chiến trước lan ra, mùi thuốc súng nồng nặc, nhưng giữa tất cả, họ tồn tại như hai hồn xác thấu hiểu nhau.
Mắt Tấn hạ xuống một khe hở, phát hiện bóng kẻ thù lướt nhanh phía trước. Anh nhấn cò, tiếng súng nhỏ khẽ vang lên, như nốt nhạc gắn liền vào nhịp thở. Kẻ thù ngã, không làm động tĩnh gì thêm.
Tú hạ người, mắt vẫn dõi theo đường bắn, tay siết nhẹ vào vai Tấn như để truyền đi sự đồng cảm, sự an toàn và sự tỉnh táo. Trong khoảnh khắc ấy, sự căng thẳng biến thành sự yên lặng đồng bộ, một nhịp sống giữa hỗn loạn.
Họ di chuyển dọc theo bức tường, cúi người qua từng cửa sổ bị vỡ. Tấn quan sát từng khe, từng viên đá gãy, mắt cảnh giác với bóng người. Tú theo sau, bước chân nhẹ, tay giữ chặt balô đạn và dụng cụ cứu thương.
Mỗi khi Tấn cúi xuống, Tú cúi theo; mỗi khi Tấn nghiêng người, Tú nghiêng theo. Không cần nói gì, nhưng nhịp tim và nhịp thở đã là một bản nhạc duy nhất.
Một tiếng nổ nhỏ từ phía xa vang lên, bụi văng lên cao, làm mờ tầm nhìn. Tấn hạ thấp súng, nhấn mắt vào kính ngắm, tay run nhẹ nhưng không đủ để làm lệch đường ngắm.
Tú lùi một bước, cánh tay khẽ quét qua lưng Tấn, bảo vệ. Những cử chỉ không lời ấy lặp lại nhiều lần, như một điệu vũ chậm giữa bão lửa, giữa khói và gạch vỡ.
Họ tìm thấy một góc an toàn trong tường pháo, nơi từng có hố bom cũ. Tấn nằm sát đất, mắt vẫn quét qua khoảng sân, tay không rời cò. Tú đứng phía sau, mắt nhìn ra xa, cẩn trọng từng hạt bụi, từng chuyển động.
Ánh sáng chiếu xiên qua khung cửa sổ hỏng, hắt lên mái tóc Tấn, làm nổi bật những giọt mồ hôi trên trán. Không ai nói lời nào, nhưng cả hai đều cảm nhận sự hiện diện, sự đồng hành trong khoảnh khắc nguy hiểm.
Một viên đạn bắn tới gần, gạch vụn rơi tung tóe. Tấn nghiêng người, lòng bàn tay chạm nhẹ vào vai Tú như nhắn nhủ: sẵn sàng. Tú cúi thấp, tay chạm vai Tấn để báo hiệu: yên tâm.
Họ di chuyển theo nhịp cũ, từng bước một, né các mảnh vỡ, tránh bụi và ánh sáng phản chiếu từ kính vỡ. Mỗi cử chỉ đều mang một ý nghĩa: sống sót, bảo vệ, đồng hành.
Họ tiếp cận một khu sân rộng, nơi kẻ thù có thể ẩn náu. Tấn hạ cò, nhảy xuống khỏi bức tường sụp, kéo theo Tú. Bụi bay lên, lẫn với mùi thuốc súng và mùi đất, nhưng họ vẫn đi cùng nhau, không lời, không ánh mắt lo âu, chỉ nhịp bước song song.
Từng viên đá gãy dưới chân, từng vệt ánh sáng từ khói, từng nhịp thở trở thành bản nhạc chiến đấu thầm lặng của họ.
Tấn nhấn cò lần nữa, cúi người né đòn trả đũa, Tú che chắn phía sau, tay đặt lên lưng đồng đội, truyền đi sự bình tĩnh và tập trung. Họ di chuyển như một khối duy nhất, cơ thể và tinh thần hòa vào nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, chiến tranh không còn là nỗi sợ đơn lẻ, mà là sự kết nối, sự đồng đội, sự tin tưởng tuyệt đối.
Ánh sáng chớm hắt qua khói, phản chiếu lên mặt đất nứt, lên mái tóc Tú, lên mắt Tấn, những giọt mồ hôi, những vệt bụi. Mỗi chi tiết đều trở thành dấu ấn, một ký ức sống, nhịp tim hòa nhịp tim.
Không cần lời nói, không cần quyết định, họ cùng nhau đi qua hỗn loạn, cùng nhau tồn tại trong mỗi khoảnh khắc nguy hiểm.
Họ tìm đến một hầm trú cũ, nơi từng có tiếng nổ vang rền. Tấn hạ súng, mắt quét từng góc hầm, túi đạn còn cầm chắc trên tay. Tú đứng sát bên, cánh tay chạm nhẹ vào hông Tấn, không để ai thấy, nhưng đủ để truyền đi nhịp tim yên bình.
Họ ngồi xuống, hơi thở hòa vào nhau, nghe tiếng gió lọt qua các khe tường, mùi tro, mùi đất ẩm, mùi khói từ trận chiến vẫn còn vương.
Không có lời nào được thốt ra, nhưng họ hiểu nhau đến từng nhịp thở, từng chuyển động. Từng cử chỉ bảo vệ, từng ánh mắt dõi theo, từng chạm nhẹ đều là biểu hiện của sự gắn kết sâu sắc. Trong hỗn loạn và nguy hiểm, họ tìm thấy nhau, một điểm tựa không lời, một sự yên bình giữa bão lửa.
Họ đứng dậy, di chuyển tiếp theo con đường dẫn ra sân trong, né những mảnh gạch và vết cháy. Mỗi bước chân là sự cân nhắc, mỗi cử chỉ là nhịp đập thầm lặng của đồng đội. Tấn nghiêng người che cho Tú khi viên đạn bay ngang qua, Tú cúi sát xuống, cánh tay quét qua lưng Tấn.
Không có gì để nói, không cần lý giải, chỉ cần hiện diện, đồng hành và bảo vệ lẫn nhau.
Khói bắt đầu tan, ánh sáng chiếu xiên qua các bức tường nứt. Mỗi chuyển động, mỗi cử chỉ đều mang tính sống còn, nhưng cũng đầy chiều sâu cảm xúc.
Họ biết rằng sự tồn tại song song này, trong khoảnh khắc căng thẳng và nguy hiểm, chính là tình đồng đội — không lời, không ánh sáng rực rỡ, chỉ là sự thấu hiểu và bảo vệ tuyệt đối.
Tấn và Tú di chuyển qua những đường hầm nhỏ, né tránh ánh sáng chói từ phía trên, bước chân song song, nhịp thở hòa vào nhau.
Không có sự gấp gáp, không có dồn dập, chỉ là từng bước, từng khoảnh khắc được đo đếm, từng cử chỉ mang ý nghĩa sinh tồn.
Họ không cần nhìn nhau, không cần trao đổi, nhưng biết rằng không ai sẽ bỏ ai lại phía sau.
Họ đứng trước cửa cổng thành cổ, nơi ánh sáng bắt đầu chiếu rọi, khói bắt đầu tan, thành phố trở lại tĩnh lặng nhưng đầy dấu tích chiến tranh. Tấn hạ súng, cúi người lau bụi, tay chạm vào vai Tú, nhịp tim vẫn hòa nhịp tim.
Họ nhìn xung quanh, thấy những viên gạch vỡ, những vệt khói mờ, thấy dấu chân mình và dấu chân đồng đội, và hiểu rằng trong tất cả hỗn loạn ấy, họ đã đi qua cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com