Chương 24: Chúng ta đều là Alpha
Kỷ Vọng bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi nhẹ, gương mặt không kìm chế được nóng lên, cậu xác nhận lại chữ cái trên trang web, tỉnh cả ngủ.
Cậu che máy tính, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, như đang nói chuyện với chính mình, cậu lẩm bẩm: "Không đáng tin, đó chỉ là một cái hình xăm."
Kỷ Vọng nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình, vết sẹo còn lại trên đó rất mờ, bị tia laze chiếu vào rất đau , nhưng Kỷ Vọng không dùng thuốc mê, cậu hy vọng dùng đau đớn để nhắc nhở, có một số chuyện không thể liều lĩnh như vậy.
Như là hình xăm, như là tình cảm.
Trên ngón áp út đã từng có một chuỗi chữ cái, "Mortifero", vòng quanh ngón tay, như một chiếc vòng cổ chữ tiếng Anh, hóa thành chiếc nhẫn, bảo hộ Kỷ Vọng.
Cậu từng cho rằng cả đời này đều không hối hận khi xăm nó, nhưng thực tế qua mấy năm ngắn ngủi, theo yêu cầu của công ty, cậu đã xóa bỏ hình xăm này mà không hề miễn cưỡng.
Kỷ Vọng đóng máy tính, trong lòng dần bình tĩnh lại, nhắm mắt, nhưng lần này nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
8 giờ sáng ngày thứ hai, Kỷ Vọng đến công ty họp, nghe chị Hồng đưa ra kế hoạch và lộ trình trong tương lai, 12 giờ trưa, đây là lần đầu tiên kể từ lúc cậu vào công ty mà dùng cơm, chỉ vì gần đây cậu có chút nổi.
Buổi chiều Kỷ Vọng đến lớp tập thể dục, thời gian biểu ngày thứ hai cũng giống như ngày hôm trước, nhưng lại đổi phòng tập thể dục. Bởi vì Kỷ Vọng bị người khác nhận ra, còn gây nên rối loạn, chị Hồng giúp cậu tìm người huấn luyện riêng, là một Alpha trẻ tuổi.
Hoạt bát, hormone cùng tin tức tố đều sung mãn, cực kì thích tiếp xúc thân thể, có thể là vì cái quan hệ duyên cớ với Kỳ Bạc Ngôn nên việc này khiến Kỷ Vọng thấy khó chịu.
Nhưng cậu cũng biết, không có nhiều Alpha có thể dung nạp tin tức tố của nhau.
Lần đầu tiên khi tiếp nhận tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Kỳ Bạc Ngôn lúc đó chắc cũng khó chịu không kém, nhưng trong quá trình tương tác, Kỷ Vọng đã tiết ra tin tức tố không biết bao nhiêu lần, Kỳ Bạc Ngôn đều cư xử rất tự nhiên, tự nhiên như không cảm nhận được cảm giác khó chịu.
Kỷ Vọng vì thế nên mới tin chắc hắn là Omega.
Sau khi lộ ra thuộc tính của mình, tên điên ngổ ngáo không còn chút lưu tình nào, thậm chí còn liếm mặt Kỷ Vọng một cách nghiêm túc, kinh nghiệm dỗ dành: "Anh sẽ sớm thích ứng thôi, mới đầu có chút khó chịu."
Kỳ Bạc Ngôn thoải mái lau lòng bàn tay, từ cằm đến ngực của Kỷ Vọng, lau mồ hôi trên người Kỷ Vọng, trong lúc chiếm giữ cậu, hắn trầm giọng: "Tiếp nhận tôi."
Sau khi thân thể bị chiếm đoạt hoàn toàn, ngay cả tin tức tố cũng không buông tha, cái này khiến Kỷ Vọng rất thống khổ, ngay cả khi gáy đã bị đánh dấu sai, tin tức tố giữa hai Alpha giao hòa không quá dễ chịu.
Giống như đánh nhau vậy, tin tức tố cũng có tính khí của nó, một khi cảm nhận được người ngoài, nó sẽ hành hạ cơ thể, kêu gào không muốn chấp nhận.
Kỷ Vọng bị dày vò đến nỗi bỏ qua đau đớn của thể xác.
Nhưng thời gian trôi qua, sự khó chịu dần dần có thể chịu được, như thể hình thành điểm mấu chốt, dưới ngưỡng cho phép, cậu vẫn phản ứng mạnh mẽ với Kỳ Bạc Ngôn.
Khi đó Kỳ Bạc Ngôn đã nói gì với cậu?
"Xem ra chúng ta đều là biến thái, ca ca."
Không phải biến thái sao? Mối quan hệ giữa Alpha và Alpha, từ đầu đến cuối đều bị người ta lên án.
Khi huấn luyện viên sờ đến eo của Kỷ Vọng, cậu lùi về sau, mặt điềm tĩnh: "Nói là được rồi."
Huấn luyện viên kinh ngạc nhìn cậu: "Chúng ta đều là Alpha. Anh không cần để ý."
Sau khi nói xong, huấn luyện viên kia nhận ra ánh mắt Kỷ Vọng trở nên kỳ lạ.
Kỷ Vọng không trả lời, trực tiếp kết thúc khóa học, liên hệ với chị Hồng, muốn đổi chỗ và huấn luyện viên, chọn một huấn luyện viên Beta cho cậu.
Chị Hồng nói qua điện thoại: "Huấn luyện viên này rất nổi tiếng trong ngành. Nhiều ngôi sao thích tập luyện với cậu ta."
"Cậu ta là Alpha, mùi vị quá nồng, tôi không thích." Kỷ Vọng nói.
Chị Hồng ngạc nhiên, vì Kỷ Vọng luôn là người rất chăm chỉ, có sức chịu đựng, nói chung là sẽ không làm phiền cô những việc vặt vãnh, cũng không biết huấn luyện viên kia đã làm gì.
Nghĩ đến đây, chị Hồng cảm thấy phải thay đổi huấn luyện viên, ngay cả nghệ sĩ tính tình tốt như vậy cũng không chịu được, cô nói: "Chuyện này ngày mai tôi sẽ thu xếp. Mấy ngày nay ở nhà cậu xem nhiều chương trình tạp kỹ, mặc dù có kịch bản, nhưng sự đa dạng cũng rất quan trọng, trực tiếp quyết định đến hiệu quả cuối cùng của cậu."
"Nếu biểu hiện trong buổi biểu diễn không tốt thì thật lãng phí cơ hội tốt mà công ty cho cậu." Chị Hồng trực tiếp cho Kỷ Vọng nghỉ một tuần và yêu cầu cậu rèn luyện ở nhà.
Kỷ Vọng được cho không một kỳ nghỉ, không chọn đi ra ngoài chơi, ba ngày đầu quả thực thành thật ở nhà nghe lời chị Hồng, xem rất nhiều chương trình tạp kỹ, đến ngày thứ tư, Tống Cách tới đào người: "Anh lại ở trong cái phòng này, ở trong nhà tới nỗi lông mọc dài."
Đây quả thực là bệnh của Kỷ Vọng, cậu đối với sự vật quá độ trầm mê, mỗi lần muốn diễn nhân vật gì, cậu đều sẽ có một thời gian dài nhập vai, chính là giam mình ở trong phòng, từng suy nghĩ hành động cử chỉ của nhân vật, dần dần phong phú, đem một nhân vật hư không hóa thành máu thịt của chính mình.
Phương thức diễn của Kỷ Vọng có chút cố chấp, bây giờ nghĩ lại, chuyện tình cảm của cậu cũng cố chấp như vậy, coi như là định mệnh.
Tống Cách là một người bạn đầy lương tâm, khi biết Kỷ Vọng giam mình, anh ta sẽ chịu trách nhiệm đào người từ trong phòng ra, đưa đến quán bar uống một chén.
Lần này cũng không ngoại lệ, chủ đề buổi nhậu tối nay là lời phàn nàn của Tống Cách về hành vi theo đuổi ngôi sao của bạn gái.
Kỷ Vọng trong đầu còn tràn ngập những câu thoại và trò đùa của nghệ sĩ tạp kỹ, thật lâu sau mới định thần lại: "Buổi hòa nhạc?"
Tống Cách đập bàn một cái, vẻ mặt chua xót: "Ừ! Kỳ Bạc Ngôn chết tiệt! Lương Hiểu Hiểu vô lương tâm! Kỷ niệm một năm của bọn tôi trùng với ngày diễn ra concert của Kỳ Bạc Ngôn, vậy mà cô ấy không muốn ở cùng tôi, muốn cùng tỷ muội của cổ đi coi concert."
Kỷ Vọng sau đó mới hiểu ra: "Khi nào thì diễn ra?"
Tống Cách: "Ngày mai! Vậy nên tối nay cậu nhất định phải uống với tôi, tôi phải say, tốt nhất là say tới ngày mai!"
Kỷ Vọng nghe Tống Cách nói nhảm đủ thứ, vô tình thất tình, tấm vé hòa nhạc kia, cậu không có nhặt lại, nhà cậu một tuần sẽ có nhân viên dọn dẹp, cái vé kia không biết chừng cũng dọn rồi."
Cho nên không nghĩ tới nữa, không cần đi buổi hòa nhạc kia, đi cũng không có ý nghĩa.
Nửa đêm, Kỷ Vọng đưa Tống Cách về nhà, sau khi xử lý xong người bạn già say rượu, cậu cũng đã đổ mồ hôi ngồi trên thảm trước ghế sô pha.
Tống Cách say rượu mê sảng ở phía sau, Kỷ Vọng mở điện thoại, liền nhận được tin nhắn của Kỳ Bạc Ngôn.
"Anh sẽ đến chứ?"
Đây là lần đầu tiên Kỷ Vọng liên lạc lại với Kỳ Bạc Ngôn, câu trả lời rất ngắn gọn, cậu nói, sẽ không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com