Chương 25
Tôi đã từng vô số lần nghĩ tới, phải mở miệng nói như thế nào với Thông Thất để ông ấy tin tưởng tôi. Kết luận chỉ có một, nhưng mà sẽ rất khó. Xác thực, loại chuyện này nếu không phát sinh ở chính trên người tôi thì người khác nói với tôi, phản ứng đầu tiên của tôi chính là khẳng định họ là người si nói mộng.
Tôi quay lưng đi, từ trên ngực tháo khối phỉ thúy còn ấm nhiệt độ cơ thể xuống, nằm bàn tay lại, xoay người giơ lên trước mặt ông ấy.
"Anh đã nhìn thấy vật này chưa?"
Lúc tôi nói lời này, cũng không ôm hy vọng quá lớn. Tuy Trương Tam nói với tôi Thông Thất lấy đi khối phỉ thúy này, nhưng hiện tại, rất rõ ràng, ngay cả cửa địa cung ông ấy còn chưa tìm được.
Quả nhiên, ông ấy nhìn khối phỉ thúy trong lòng bàn tay tôi, cũng không lộ ra chút kinh ngạc nào, chỉ cầm lấy, đến bên cửa sổ mượn ánh sáng mặt trời xem xét một lát, quay đầu nói với tôi: "Thứ này không tệ, tuổi tác không nhỏ, cũng được xem là một mặt hàng cực phẩm."
Tôi nhìn ông ấy nói: "Chuyện của tôi có liên quan đến thứ này. Cho dù anh cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũng xin anh nhất định hãy kiên nhẫn nghe tôi nói hết."
Ông ấy đặt khối phỉ thúy bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế, ý bảo tôi cũng ngồi xuống, gật đầu, lúc này mới cười với tôi: "Thiên hạ to lớn, không chuyện gì là không thể. Mời Tiêu tiểu thư nói, tôi đây rửa tai lắng nghe."
Lời của ông ấy khiến tôi thoáng cái thấy yên tâm hơn. Tổ tông của ông ấy nếu đã duy trì nghề nghiệp này, tầm mắt cùng kinh nghiệm tất nhiên cũng không giống với người thường, chỉ mong sau khi tôi nói ra bí mật này, sẽ không khiến ông ấy nói tôi đang nói hươu nói vượn.
"Chuyện của tôi, chính là bắt đầu từ khối phỉ thúy này. Tổ tiên một trăm năm trước của tôi, tinh thông trộm mộ, ông ấy từ trong địa cung cổ đại lấy được khối phỉ thúy này, truyền cho con gái ông ấy..."
Tôi đem những gì Trương Tam nói cho tôi biết, kểcả quái bệnh như một cơn ác mộng của gia tộc kia, tất cả đều nói hết.
Nhìn ra được, nét mặt của ông ấy cực kì kinhngạc, mấy lần dường như muốn mở miệng ngắt lời tôi, nhưng mà đều nhịn xuống.
"Khi tôi tỉnh lại, đã chìm trong nước sông, bịngười của Trì Hiếu Lâm tìm được, trở thành Trì Cảnh Thu, bị gả cho Lâu ThiếuBạch...Chuyện của tôi đã nói xong."
Rốt cuộc tôi thở ra một hơi, có chút không yênnhìn ông ấy.
Ông ấy nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt quái dị.
"Cô nói là..., đời sau từ một trăm năm của kẻ trộmmộ kia, bởi vì khối phỉ thúy này mà đến đây?"
"Đúng vậy. Tôi không có cách nào giải thích tạisao tôi lại bị xuyên qua một trăm năm đến đây, nhưng lời tôi nói đều là thật,không có nửa câu nói dối." Tôi đón nhận ánh mắt của ông ấy, chậm rãi nói, cònnói thêm: "Người trộm mộ kia có tên là Thông Thất. Anh chính là tổ tiên củatôi. Cho nên anh nhất định phải giúp tôi. Đây kì thật không phải là giúp tôi,mà cũng là giúp chính anh. Chẳng lẽ anh không sợ đời sau của anh cùng Trì tiểuthư gặp phải vận mệnh đáng sợ như vậy?"
Mắt ông ấy hơi giật giật, mạnh mẽ đứng lên, điqua đi lại vài vòng trong phòng.
Tôi biết rõ hiện tại ông ấy đang cực kì rối trí,cho nên không mở miệng, chỉ là bất an không yên nhìn ông ấy.
"Tiêu..." Ông ấy ngừng tạm, "Nhiệm vụ đặt lại thứnày vào chỗ cũ để giải được lời nguyền, vì sao cô không nói cho Lâu Thiếu Bạchbiết?"
Tôi có hơi chút mờ mịt.
Đúng vậy a, vì sao không nói cho Lâu Thiếu Bạch?
"Tôi cũng không biết... có lẽ cho tới bây giờ cũngchưa nghĩ tới việc nói cho anh ta biết chuyện này. Đây là bí mật của tôi, tôichỉ nguyện ý nói cho người mà tôi có cảm giác có thể phó thác được biết. Anh takhông phải người tôi cảm thấy tin cậy, mà anh...Anh là tổ tiên của tôi, mà chuyệnnày là bởi vì anh mà nên, cho nên lúc vừa mới bắt đầu, tôi đã nghĩ phải tìmanh."
Thông Thất ngừng lại, lần đầu tiên cẩn thận dòxét tôi như vậy, tôi nhìn ông ấy vô lực nở nụ cười.
Ông ấy kinh ngạc nhìn tôi một lát, rốt cuộc nói:"Những năm nay tuy tôi đã từng gặp phải không ít việc kì quái, nhưng lời cônói, quả thực quá kì dị. Nếu lời này là thật, khối phỉ thúy này nhất định cóđiều cổ quái. Nếu cô tin tưởng tôi, tôi sẽ đi tìm một chuyên gia để nghiên cứu.Sau khi có tin tức, tôi sẽ liên lạc với cô."
Nói sự thật cho ông ấy, so với tôi tưởng tượngthuận lợi hơn, tôi có chút vui vẻ, tất nhiên một lời liền đồng ý.
Mắt ông ấy nhìn khối phỉ thúy trên bàn, lại nhìntôi, đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt nhu hòa, làm cho tôi như được tắm gió xuân.
Ông ấy nói với tôi: "Cô yên tâm. Nếu là sự thật,tôi nhất định sẽ giúp cô. Giống như cô nói, chuyện này không chỉ làm cho cô,cũng vì là..."
Ông ấy đột nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn ra phíangoài cửa sổ. Trong sân, Trì Cảnh Thu ngồi trên chiếc ghế đá cổ, cúi đầu mayquần áo, lộ ra nửa chiếc gáy trắng nõn, nhã nhặn lịch sự mà dịu dàng.
Hơn nửa buổi chiều đã trôi qua, tôi phải trở về.Thông Thất đưa tôi đến gần nhà họ Lâu. Tôi nhìn bóng dáng ông ấy đi xa dần,trong lòng dâng lên một cảm giác yên ổn vì đã có chỗ dựa.
Mấy ngày kế tiếp Lâu Thiếu Bạch rất bận rộn, banngày cơ bản không thấy bóng dáng đâu, tôi hỏi thăm vệ binh bên cạnh anh ta, nóilà đang điều tra nghe ngóng địa lí tại Lăng Dương. Tôi nghĩ hiện tại anh ta đãbắt đầu chiếu theo bản đồ mà đi tìm vị trí địa cung. Chỉ là theo tôi quan sát,hẳn là tiến triển không thuận lợi, nhiều ngày trôi qua, cũng không thấy anh tacó hành động gì mới, buổi tối cũng ngày càng ngủ trễ, nhiều lần tôi đi sangnhìn anh ta, anh ta vẫn một mình ngồi trong thư phòng, xuất thần mà xem tấm bảnđồ.
Dựa theo lời Thông Thất, ngay cả ông tổ cùng mộtsố cao thủ trộm mộ khác đều tay không mà trở về, cho dù Lâu Thiếu Bạch tìm đượcbản đồ, nhưng đây là thứ thuộc một niên đại cách đây đã lâu, thậm chí là tấmbản đồ từ hàng ngàn năm trước truyền lại, đến hiện tại, núi sông địa thế nhấtđịnh có biến hóa, anh ta cũng không phải trộm mộ chuyên nghiệp, giờ phút này bịcản trở cũng không có gì là lạ.
Đảo mắt đã hơn mười ngày trôi qua, vết thươngcủa Lâu Thiếu Bạch đã cắt chỉ, hồi phục cũng không tệ lắm. Nhưng mà tôi vẫnđang đợi tin tức của Thông Thất, chậm chạp vẫn không thấy động tĩnh của ông ấy,trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng không dám lộ ra ngoài mặt, tránh cho LâuThiếu Bạch nghi ngờ. May mắn thay trong thời gian này anh ta đi sớm về trễ, cókhi thậm chí mấy ngày liên tiếp đều qua đêm ở ngoài, sau đó người đầy bùn đấttrở về, dường như cũng không dư thừa tâm trí mà quản tôi, tôi và anh ta cũngxem như là bình an vô sự. Giữa trưa hôm nay, theo thường lệ đi đến con ngõ nhỏgần nhà họ Lâu đã hẹn với Thông Thất từ trước, rõ ràng thấy trên tảng đá tronggóc tường có người dùng phấn vẽ một vòng tròn, lòng tôi thoáng cái nhảy dựnglên.
Có tin tức của Thông Thất!
Tôi vội vàng trở về nhà họ Lâu, lấy một ít đồrồi ngồi lên xe kéo, chạy tới chỗ Thông Thất.
"Tiêu Dao, khối phỉ thúy này quả thật có vấnđề."
Vừa thấy mặt, Thông Thất đã nói ngay, vẻ mặt cóchút nghiêm trọng, "Vài ngày trước tôi ra ngoại thành, tìm được một người bạn,cho cậu ta xem thứ này. Cậu ta nói đây là một khối biễu ngọc."
"Biễu ngọc?"
Tôi bị cái tên này làm cho hoảng sợ.
Thông Thất gật đầu: "Đúng vậy. Theo lời bạn củatôi nói thì thời cổ đại, từng có một bí pháp cầu vũ, hút hết dương khí hoặc hồnphách vào miếng ngọc thạch, cho rằng lấy sinh mạng tế trời thì trời sẽ cho mưa,không có thì không được. Vì mục đích đó, nên miếng ngọc thạch này trở thành mộtdị vật, đây gọi là biễu ngọc. Khối ngọc này cũng như vậy, ít nhất cũng phải cóngàn năm lịch sử. Vốn cũng chỉ là một khối ngọc tốt mà thôi, nhưng miếng ngọclại bị niêm nhập vào đó một thế lực siêu nhiên nào đó. Bình thường cũng khôngcó gì, một khi gặp được cơ hội có thể kích hoạt nó, nó sẽ vượt xa linh lực củangười thường, hoặc là mang lại phúc, hoặc là mang họa. Theo lời cô nói, từ thờicổ đại bị một pháp sư hạ một lời ác nguyền, tôi không cẩn thận xúc động, chonên khiến cho tai họa kéo dài không dứt."
Tôi rùng mình một cái, gắt gao nhìn chằm chằmvào khối ngọc xanh biếc kia. Thoạt nhìn ánh sáng của nó tràn ngập mọi loại màusắc, xinh đẹp nhưng lại phảng phất mang theo một loại yêu dị.
"Trả lại nó về chỗ cũ, thật sự có thể giải trừlời nguyền sao?"
Tôi nhẹ giọng hỏi.
Thông Thất ngẩn người một lát rồi mới thở dàinói: "Vị pháp sư này thủ pháp hạ chú thiên kì bách quái, chỉ có nhân tài giảichú mới biết chính xác được phương pháp giải nó, có chút ác độc, thậm chí rấtkhó tìm được cách giải. Đáng tiếc người bạn của tôi cũng chỉ biết vậy nhưng lạikhông biết cách giải. Nếu người tên Trương Tam kia tự xưng là đời sau của vịpháp sưa kia, nói cho cô biết phương pháp giải, giờ đây cũng chỉ có thể tintưởng hắn, trước tiên tìm được địa cung, đi vào xem xét rồi tính sau. Tôi vìđịa cung của Ngô Lan, mấy năm trước đã đến Lăng Dương, với kinh nghiệm của tổtiên tôi, cộng thêm một chút hiểu biết đã thăm dò được, hôm nay ước chừng cũngđã xác định được vị trí của địa cung, hẳn là ở trong chân núi Bạch Long ở ngoàithành bắc. Chỉ là ở đó địa thế hiểm trở, lại nằm trong chu vi vài dặm ngọn núi,cần phải cẩn thận tìm kiếm. Cô về trước đi, chờ tin tức của tôi."
"Vậy phải mất khoảng bao lâu?"
"Rất khó nói, nhanh thì cũng phải năm ba tháng,chậm thì..."
Ông ấy nhìn tôi cười khổ.
"Lâu Thiếu Bạch có bản đồ. Tôi lén đánh cắp bảnđồ của anh ta. Như vậy anh nhất định rất nhanh sẽ tìm được vị trí."
Tôi lập tức không chút do dự nói. Năm batháng...quá dài. Tôi hận không thể đi vào đó ngay ngày mai.
Thông Thất khẽ giật mình, do dự nói: "Tôi biếtrõ Lâu Thiếu Bạch vẫn đang tìm tôi, chính là vì giúp hắn tìm ra địa cung. Trướckia tôi tránh hắn ta nên không muốn xuất hiện, một là không muốn bị người kháckhống chế, hai là biết rõ hắn là người tàn nhẫn đa nghi, lúc tìm được địa cung,hắn nhất định sẽ trở mặt gây bất lợi cho tôi. Có được bản đồ tất nhiên là rấttốt, chỉ là như vậy quá nguy hiểm với cô, ngộ nhỡ bị hắn bắt được..."
Tôi lắc đầu nói: "Anh yên tâm, tôi biết chừngmực. Thật sự không thể ra tay, tất nhiên tôi sẽ không miễn cưỡng."
Thông Thất nhìn tôi một lát, rốt cuộc gật đầu:"Được rồi, cô hãy cẩn thận. Sau này nếu đến đây cô không tìm thấy tôi thì cứ điđến tiệm đồ cổ lần trước. Tôi sẽ nói trước với ông chủ cô là người một nhà."
Tôi thoáng cái nhớ tới lần trước vì tìm ThôngThất nên tìm tới đó, ông chủ đó đã đuổi tôi đi. Lúc ấy còn tưởng lời ông ta nóilà thật, không nghĩ tới lại bị đùa cợt, không khỏi cười khổ.
Lúc rời đi, trên đường đi tâm tình của tôi dườngnhư rất thoải mái, nhưng sau đó lại trầm xuống.
Sở dĩ tôi nổi lên ý định đi trộm tấm bản đồ củaLâu Thiếu Bạch, một là xác thực không muốn chờ lâu như vậy, hai là...
Về phần người đàn ông tên Lâu Thiếu Bạch này,mặc kệ tôi có tự nói với chính mình tôi không quan tâm anh ta thế nào, nhưng ởthời đại này, thật sự thì hiện tại anh ta là người thân thuộc nhất của tôi,chúng tôi thậm chí còn có quan hệ thân mật giữa nam nữ. Tôi cũng không hề ghétanh ta. Mặc dù từ nay về sau, mặc kệ tôi có thể trở về thời hiện đại hay khôngthì đều khó có khả năng ở lại bên cạnh anh ta, nhưng cho dù thế nào, tôi đềukhông muốn anh ta chết đi như vậy.
Trương Tam nói Lâu Thiếu Bạch cùng Thông Thấtsau khi đi vào địa cung thì đều không ra được. Hiện tại Thông Thất bởi vì sự xuấthiện của tôi đã cải biến được vận mệnh vốn có của ông ấy. Địa cung của Ngô Lan,không phải giúp cho dã tâm cùng mộng tưởng của anh ta thực hiện được mà chínhlà mồ chôn duy nhất của anh ta. Đã không có cách nào ngăn cản anh ta, vậy thìcứ để cho anh ta đến mà rút củi dưới đáy nồi. Không có bản đồ, anh ta muốn tìmđược cửa vào còn khó hơn lên trời.
Lúc về đến biệt thự nhà họ Lâu, tôi đã quyết tâmlàm như vậy.
Bản đồ bởi vì quá mức cũ kĩ, tôi biết rõ LâuThiếu Bạch sợ bị rách nên có khả năng đã tự mình cho vẽ ra một tấm giống nhưđúc, ban ngày mang theo bên mình, buổi tối lúc trở về thì giống như tấm bản đồnguyên bản, để vào trong một cái tủ bảo hiểm trong thư phòng, trước kia lúc vôtình tôi đã nhìn thấy anh ta từng mở khóa lấy nó ra.
Tủ bảo hiểm trong thư phòng, mã khóa cũng khôngphức tạp như thời hiện đại, kì thật chỉ là một cái hộp sắt âm vào trong tườngkhông có cách nào lấy ra, dựa vào một chốt khóa cơ giới. Chỉ cần tôi lấy đượcchìa khóa, tôi có thể thoải mái lấy đồ bên trong. Vấn đề duy nhất chính là chìakhóa luôn ở bên người Lâu Thiếu Bạch, cùng với một cây súng lục đeo trên thắtlưng anh ta. Nếu muốn lấy nó, chỉ có cách lấy cắp vào buổi tối khi anh ta trởvề cởi quần áo ra ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com