46-50
Chương 46
Phàn Trường Ngọc rất thích Du Thiển Thiển, khi nghe Tạ Chinh nói nàng ta như vậy, lập tức không vui: "Tại sao huynh luôn nghĩ xấu cho người khác, Du chưởng quỹ thật sự đã giúp ta rất nhiều..."
Tạ Chinh ngắt lời nàng: "Nàng ta giúp đỡ nàng cái gì?"
Phàn Trường Ngọc bắt gặp ánh mắt sắc bén của hắn, không nói nên lời, sau đó nói: "Khi ta mới bắt đầu bán thịt kho, nếu Du chưởng quỹ không cho ta cơ hội, ta sẽ không thể nhanh như vậy đã làm ăn với Dật Hương lâu."
Tạ Chinh hỏi nàng: "Toàn bộ huyện Thanh Bình cũng không chỉ có một nhà bán thịt kho, vì sao nàng ta lại chọn trúng nàng?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Là Lý sư phụ đã giúp giới thiệu..."
Tạ Chinh nhìn nàng không nói lời nào, âm thanh của nàng dần dần nhỏ xuống.
Trầm mặc một lát, Tạ Chinh mới nói: "Đúng là đầu bếp kia tiến cử nàng, nhưng nếu đồ ăn nàng làm không ngon, người ta cũng sẽ không chọn nàng. Thương nhân sẽ không bởi vì ân tình mà chọn hàng thứ phẩm, sẽ chỉ chọn những thứ phẩm cấp ngang nhau, rồi thuận nước giong thuyền mà thôi."
Đôi bàn tay giao nhau của Phàn Trường Ngọc siết chặt hơn nữa, tiếp tục nói: "Hôm nay số bạc bán thịt kho, Du chưỡng quỹ vốn là không muốn lấy, do ta nhiều lần kiên trì, tỷ ấy mới thu tiền vốn."
Tạ Chinh hỏi nàng: "Nàng mới kiếm được bao nhiêu? Không chừng còn không bằng số bạc một bàn tiệc nàng ta kiếm được."
Phàn Trường Ngọc mím chặt môi: "Không phải vấn đề tiền bạc, mà là tâm ý của người ta."
Tạ Chinh cau mày nói: "Ta không phải nói để nàng nhận phần này coi như chuyện đương nhiên, mà chỉ là muốn nói với nàng, nàng ta cho nàng phần lợi ích này, cùng với việc nàng cảm kích nàng ta không ngang nhau. Nàng có thể nhớ kỹ ân tình của nàng ta, nhưng cũng không cần thiết bởi vì phần lợi ích này mà hạ thấp tư thái của mình. Huống chi hôm nay, nàng và nàng ta đều có được những gì mình cần, nàng ta nâng đỡ nàng, cũng là muốn chèn ép Vương ký."
Phàn Trường Ngọc im lặng.
Tạ Chinh biết rằng nàng có bản tính đơn thuần lương thiện, người khác đối xử tốt với nàng một phần, nàng liền cho rằng đó là mười phần.
Hắn hít sâu vài hơi, nói: "Nói chuyện này với nàng, cũng không phải nói xấu vị chưởng quỹ kia. Để nàng nhìn rõ tất cả, về sau có lẽ mới có thể cùng nàng ta trở thành hảo bằng hữu, chỉ nhớ tới cảm kích cùng ân huệ, vậy nàng cùng với những tiểu nhị trung thành dưới tay nàng ta không có gì khác biệt."
Phàn Trường Ngọc đã lớn như vậy, quả thật là không có ai dạy nàng những điều này.
Sau khi phụ mẫu qua đời, ngoại trừ một nhà Triệu đại nương giúp đỡ, những thứ khác đều là một mình nàng gánh vác, đột nhiên lại được Du Thiển Thiển cho nhiều thiện ý như vậy, nàng tựa như người sắp chết cóng trong ngày đông giá rét nhận được sự ấm áp, theo bản năng tiếp cận hơi ấm đó.Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng nói: "Đa tạ."
Giọng nói buồn buồn, nhưng không phải suy sụp tinh thần.
Nàng biết rằng mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước, còn rất nhiều điều phải học hỏi, hiện tại hiểu được những thứ lúc trước mình không hiểu, cũng không muộn.
Khi nàng nhìn lại Tạ Chinh một lần nữa, dáy mắt đều là khát vọng ham học hỏi: "Ngôn Chính, về sau huynh dạy ta nhiều thêm một chút đi, ta về sau cũng sẽ trở thành người lợi hại như Du chưỡng quỹ."
Tạ Chinh khẽ mỉm cười, nói: "Nếu là làm ăn thì nàng vẫn quên đi, ta đã nói với nàng, nàng ta đáng khen nhất chính là đạo dùng người."
Phàn Trường Ngọc làm một tư thái rửa tai lắng nghe.
Tạ Chinh vốn không muốn nói nhiều lời, nhưng vẫn nói: "Tựa như hôm nay nàng ta mượn nữ tiểu nhị trong tửu lâu cho nàng, trong lòng nàng tất nhiên là nhớ kỹ lòng tốt của nàng ta. Nhưng chỉ là do tại thời điểm đó nàng đang cần gì, nàng ta đúng lúc cho thứ nàng muốn. Vứt bỏ hết mọi ân tình, nàng cũng không thiếu nàng ta cái gì, thuê gian hàng của nàng ta thì nàng cũng trả tiền thuê, mượn tiểu nhị của nàng ta dùng thì nàng cũng trả tiền công. Ngược lại, nàng thuê tiểu nhị của nàng ta trông coi gian hàng, đối với nàng ta là trăm lợi mà không có hại."
Ánh mắt hắn tối đen: "Nếu như nàng ta muốn biết thu nhập của nàng, cũng chỉ cần một câu hỏi mà thôi."
Phàn Trường Ngọc nói: "Ta tin rằng Du chưởng quỹ không phải là loại người như vậy."
Nỗi kinh hãi trong lòng khiến đầu ngón tay nàng có chút tê dại, trước đây nàng chỉ cảm thấy Du Thiển Thiển là người tốt, nhưng bây giờ lại cảm thấy, sau lòng tốt của Du Thiển Thiển, lại là một người rất thông minh.
Kỳ thật nàng càng ngưỡng mộ người như Du Thiển Thiển hơn, đột nhiên hiểu tại sao Du Thiển Thiển là một nữ nhân yếu đuối, có thể ngắn ngủi trong vài năm đã có thể tự mình mở hai tửu lâu lớn như vậy.
Tạ Chinh độc miệng nói: "Đây vẫn chỉ là thủ đoạn của nàng ta đối với người dưới mà thôi, thủ đoạn của nàng ta đối phó với nữ quyến thương nhân quan lại kia, cả đời nàng có thể cũng không học được."
Phàn Trường Ngọc mặc dù hơi dỗi, nhưng bởi vì hắn dạy mình nhiều thứ như vậy, cũng không tranh cãi với hắn, ngược lại nói: "Ngôn Chính, huynh dạy ta đọc sách đi."
Tạ Chinh nhìn người trước mắt hai tay chống đỡ cằm thở dài, giống như một sư tử con mới ra đời liền gặp chuyện nản lòng, có chút đáng thương, nhưng thực chất lại bướng bỉnh từ trong xương.
Như đã hứa với nàng trước đó, hắn nhẹ nhàng nói "Được."
Khi xe bò về đến trấn, lúc đi ngang qua cửa hàng sách, Tạ Chinh ngoại trừ mua giấy mực, còn mua năm quyển sách.
Phàn Trường Ngọc có chút trợn tròn mắt: "Mua nhiều như vậy?"
Tạ Chinh đặt bốn quyển sách dày vào trong tay nàng, một quyển sách mỏng đưa cho Trường Ninh: "'Tam tự kinh' là cho muội muội của nàng, tứ thư là của nàng."
Phàn Trường Ngọc lật ra xem, thấy lúc trước hắn nói sẽ không dạy nàng 'Luận ngữ' và 'Đại học', lúc này vẫn mua hai quyển sách này, không khỏi nhếch miệng cười, người này quả thật đa phần chỉ là độc miệng mà thôi.
Nàng ôm sách trong tay, vui vẻ nói: "Tối nay ta liền bắt đầu chăm chỉ học!"
Trường Ninh ôm 'Tam tự kinh', khuôn mặt nhăn nhó muốn nói sẽ không đọc sách, thấy thế thì ủy khuất nuốt lời nói vào miệng.
Trước cửa nhà, Phàn Trường Ngọc mở khóa, Trường Ninh là người đầu tiên vào cửa, sau khi đẩy cửa sân ra, bắt đầu reo hò: "Ưng Ưng! Ưng Ưng đã về!"
Hải Đông Thanh bay cả ngày, buổi tối mới trở về sân nhỏ, cũng không đợi được một bát thịt vụn làm phần thưởng, mà là một cái khóa cửa lớn lạnh lùng.
Nó ở bên trong cái sọt trúc gãy cuối cùng cũng nhìn thấy ba người đã thỏa lòng quay trở lại, liền dựng mấy chiếc lông tơ mỏng nhô ra khỏi sọt trúc.
Trường Ninh bổ nhào tới nắm giữ cái cổ của chim ưng, mặt đỏ bừng kích động: "Tỷ phu không có lừa Ninh Ninh, Ưng Ưng thật sự đã trở lại rồi!"
Phàn Trường Ngọc cũng hơi kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng hôm đó Ngôn Chính chỉ là dỗ trẻ con mà thôi.
Nàng nhìn về phía Tạ Chinh: "Huynh thuần dưỡng chim lợi hại như vậy?"
Tạ Chinh bình tĩnh ném cái nồi đi: "Hoặc có khả năng là do nàng ăn cho nó ăn quá ngon rồi?"
Đôi mắt quả hạnh của Phàn Trường Ngọc mở to: "...Vẫn có thể như vậy sao?"
Nàng quay đầu nhìn Hải Đông Thanh đang được Trường Ninh ôm, nhưng Hải Đông Thanh lại dùng đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc, giống như đang hỏi khi nào cơm được dọn ra.
Phàn Trường Ngọc không tin đi về phía nhà chính, Hải Đông Thanh dùng mỏ mổ xuống đất, nhàn nhã đi theo như đi dạo, sau đó... canh giữ trước bát thịt vụn lớn được chuẩn bị cho nó.
Phàn Trường Ngọc: "..."
Tạ Chinh nhìn một màn này, thời điểm lúc xoay người, khóe miệng hơi hơi câu lên.
Phàn Trường Ngọc nhận mệnh đi phòng bếp tìm một miếng thịt, cắt nát bỏ vào trong bát bưng đến cho Hải Đông Thanh, sau đó lại đi lên trấn thuê xe, đi gửi thịt khô cho chưởng quỹ mập mạp kia.
Chưởng quỹ mập mạp kia là người nhạy tin tức, biết được Phàn Trường Ngọc thuê một gian hàng ở Dật Hương lâu để bán thịt kho, liền cười hỏi: "Thịt khô này cũng là của nhà Phàn nương tử, tiểu lão nhân dự định bán thịt khô này dưới tên Phàn ký, Phàn nương tử nghĩ sao?"
Sau khi nghe Tạ Chinh nói nhiều lời cong cong thẳng thẳng như vậy, tâm trí của Phàn Trường Ngọc trở nên sáng sủa hơn, nói: "Có thể, nhưng nếu ông bán giá tiền cao hơn giá bán đầu, cũng không thể cho ta xem sổ sách giả."
Chưởng quỹ mập mạp vội vàng cam đoan là ông ta sẽ không như vậy.
Phàn Trường Ngọc cùng chưởng quỹ mập mạp chia bạc, chỉ cần chưởng quỹ mập mạp không bán hạ giá, nàng liền không thua thiệt, cho nên không nói gì nữa.
Khi trở về nhà, nàng tình cờ đụng phải một đội quan binh, Phàn Trường Ngọc nhận ra thủ lĩnh kia là vị tướng sĩ trước đó đã giúp nhà nàng sống sót qua một kiếp sau vụ ám sát.
Hắn ta cưỡi trên một con ngựa cao lớn, bên dưới còn có binh lính áp giải khoảng hơn chục người bị trói, nhìn y phục thì những người bị trói cũng là quân nhân, nhưng rõ ràng là khác với quân phục của đám quan binh này.
Phàn Trường Ngọc cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện chính là những quan binh chinh lương buổi trưa nàng và Ngôn Chính cùng nhau nhìn thấy.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người trên cánh đồng ở hai bên đường đã vỗ tay hoan hô: "Tế châu chúng ta có một đại thanh thiên!"
"Hạ đại nhân là một vị quan tốt, thật sự thấy được những đau khổ của chúng ta!"
Phàn Trường Ngọc nhớ tới những gì Ngôn Chính đã nói vào buổi trưa, sau đó nhìn những quan binh chinh lương này bị trói gô mang đi, trong lòng cũng không khỏi âm thầm vui mừng.
Sau khi về đến nhà, nàng kể cho Tạ Chinh nghe về những gì mắt thấy tai nghe trên đường, ánh mắt Tạ Chinh dừng lại, sau đó ngón tay thon dài mở trang tiếp theo của quyển sách: "Tiếp tục ôn bài đi, đêm mai đúng giờ này kiểm tra nàng chương 'Học nhi' này."
Phàn Trường Ngọc rụt cổ lại, khuôn mặt nhăn nheo giống như Trường Ninh đi đọc sách.
Nàng một lòng muốn nghiêm túc đọc sách, nhưng không thể chịu nổi khi nhìn tới những thứ chi, hồ, giả, dã này liền nhức đầu, chỉ có thể ép buộc bản thân mình đọc.
Cửa sổ không đóng, gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào, làm người lạnh co rụt cổ, vì vậy mới không khiến cho hai tỷ muội Phàn Trường Ngọc mới xem một chút liền muốn đi tìm Chu công.
Tạ Chinh tựa hồ không biết lạnh, đi tới bên cửa sổ, ôm quyển sổ chắp ở sau lưng, nhìn về phía xa xa màn đêm, tóc dài xiêm y tung bay, ánh mắt thâm thúy.
Hạ Kính Nguyên ngang nhiên bắt trói người của Ngụy Tuyên, chính là không có ý định giữ thể diện cho Ngụy Tuyên.
Với tính cách có thù tất báo của Ngụy Tuyên, trước khi lệnh điều động của Ngụy Nghiêm được ban xuống, tất sẽ nổi điên đi tìm Hạ Kính Nguyên để cắn xé.
Người của hắn, cũng đã có thể động thủ.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ phu tử: Dạy đạo dùng người, đạo xử thế, còn học vấn, có báo danh không?
.
Chương 47
Hôm nay là ngày đầu tiên sau trận tuyết rơi, dưới mái hiên của phủ Tế châu treo những tấm rèm trúc mỏng để cản gió, xuyên qua kẽ hở có thể lờ mờ nhìn thấy ba cành hàn mai trong đình viện.
Bên trong phòng hơi truyền ra tiếng đối thoại, trên bậc thang dưới mái hiên có thủ vệ mặt áo giáp xếp thành hình chữ nhạn, vẻ mặt uy nghiêm.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau.
"Kẻ nào lại dám xông vào phủ Tế châu!"
Thủ vệ bên trong đình nghe thấy tiếng đánh nhau ngoài cửa, có người ở nguyên tại chỗ canh giữ nghiêm ngặt phòng nghị sự, một số người thì cầm đao xông ra cửa chi viện.
Chỉ là những người tới cũng là một đám thị vệ cầm thương cầm kích, một tên lính của phủ Tế châu bị tướng quân mặc giáp trụ một cước đá bay về phía sau.
Hắn ta giương một đôi mắt tràn đầy địch ý: "Hạ Kính Nguyên, lết ra đây cho ta!"
Khi các quan viên Tế châu nghe thấy động tĩnh đi ra khỏi phòng nghị sự nhìn thấy hắn ta, đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Chỉ có Trịnh Văn Thường lập tức hét lớn: "Lớn mật, dám gọi thẳng tên của đại nhân!"
Ngụy Tuyên cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý tới, cầm kiếm trong tay tiến đến đại sảnh phòng nghị sự, bội đao trong tay Trịnh Văn Thường cũng đã ra khỏi vỏ ba tấc.
Thấy hai người sắp động binh khí, bên trong phòng truyền ra một giọng nói bình tĩnh nặng nề: "Văn Thường, lui ra đi."
Trịnh Văn Thường quay đầu liếc nhìn thoáng về phía sau, thanh bội đao trong tay mặc dù đã tra vào vỏ, nhưng khi đối mặt với Ngụy Tuyên vẫn trừng mắt giận dữ.
Khóe miệng Ngụy Tuyên bĩu một cái, trực tiếp rút kiếm bổ tới, Trịnh Văn Thường nhanh chóng né tránh, nhìn thấy cảnh này, quan văn xung quanh nhao nhao hô lên chạy trốn, vô cùng chật vật.
"Đại công tử đến chỗ của hạ quan, cũng chỉ là muốn làm khó xử đám quan viên dưới quyền của hạ quan sao?" Hạ Kính Nguyên ngồi vững vàng trên ghế phía trên, nhìn người trong sảnh, trong mắt hiện lên một chút thất vọng.
Đúng là Ngụy Nghiêm độc chiếm triều chính, nhưng ông ta có thể nắm quyền hơn mười năm, toàn bộ triều đại Đại Dận sau chiến tranh đã có thể phục hồi dưới sự cai trị của ông ta, mặc dù bản chất ông ta trời sinh đa nghi, nhưng rất giỏi dùng người.
Tại sao nhi tử của Ngụy Nghiêm lại là một người hữu dũng vô mưu, thích việc lớn hám công to như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt của ông ta, Ngụy Tuyên càng thêm tức giận, giống như linh cẩu nhe răng, chĩa kiếm về phía Trịnh Văn Thường nói: "Tay sai dưới quyền của ngươi là một đám chó săn, cũng dám sủa loạn với bản tướng quân, hay là nói, Hạ Kính Nguyên ngươi căn bản không để Ngụy gia vào mắt?"
Hạ Kính Nguyên nói: "Thừa tướng đối với Hạ mỗ có ân, Hạ mỗ phụng lệnh thừa tướng chắn giữ Tế châu, sao lại nói là không để Ngụy gia vào mắt?"
Ông ta ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Vẫn là... lời này của đại công tử, chẳng qua cảm thấy người của Hạ mỗ không để đại công tử vào mắt?"
Ngụy Tuyên bị lời nói của ông ta chọc tức, vẻ mặt hung ác nói: "Ngươi thật to gan, người đâu, lại bắt ông ta tống vào đại lao!"
Các thủ vệ mặc giáp phía sau định bước lên phía trước, nhưng Trịnh Văn Thường và đám võ tướng khác đã nhao nhao rút đao ngăn ở trước mặt, trong lúc nhất thời hai phe đối đầu giương cung bạt kiếm.
Giọng nói của Hạ Kính Nguyên vẫn bình thản: "Hạ quan là đại quan tam phẩm trong triều, đại công tử muốn giải hạ quan vào lao, cũng cần phải cầm thánh chỉ đến đây."
Ngụy Tuyên cười lạnh nói: "Đại chiến sắp đến, ngươi cản trở quân vụ, chỉ riêng một tội danh này, đã đủ để bản tướng quân tiền trảm hậu tấu!"
Hạ Kính Nguyên hỏi: "Hạ mỗ cản trở quân vụ gì?"
Ngụy Tuyên tức giận giơ tay chỉ ra ngoài: "Các tướng sĩ ở tiền tuyến Huy châu đẫm máu giết địch, lương thảo báo nguy, đến hai châu Thái, Tế chinh lương, ngươi chẳng những không phục quân lệnh, còn trói tướng sĩ bản tướng quân phái đến chinh lương. Hạ Kính Nguyên, ngươi cũng đang trông mong Huy châu bị rơi vào tay phản tặc sao?"
Hạ Kính Nguyên chỉ nói: "Thất bại của đại công tử không nên để bách tính gánh chịu, nếu hiện tại Huy châu chịu phong thủ, hoàn toàn có thể chống cự đến khi triều đình vận chuyển lương thực tới. Đại công tử lại muốn nóng lòng chinh lương, đơn giản chỉ là muốn mau chóng khai chiến với Sùng châu, bách tính hai châu chết hay sống, đại công tử liền mặc kệ sao?"
Ngụy Tuyên nghiêm nghị nói: "Làm sao có khả năng không chinh được lương, đơn giản là đám tiện dân kia không muốn giao nộp lương thực mà thôi, Thái châu trước kia không phải cũng nói không chinh được lương sao, cuối cùng cũng đưa ra được mười vạn thạch?"
Khi nhắc đến Thái châu, Hạ Kính Nguyên lộ ra vẻ đau buồn, trách mắng: "Đánh chết người, cướp hạt giống năm sau làm quân lương, đây chẳng lẽ là chinh lương như miệng đại công tử nói?"
Ngụy Tuyên lạnh lùng nói: "Chỉ cần quét sạch phản tặc, toàn bộ tây bắc có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, nỗi khổ nhất thời đổi lấy lợi ích lâu dài, sao lại không thể?"
Hạ Kính Nguyên hỏi hắn ta: "Đại công tử có biết nỗi khổ nhất thời trong miệng của công tử là bao nhiêu nhân mạng của hai châu Thái, Tế không? Tin tức truyền về trong kinh, sẽ có bao nhiêu văn nhân sĩ tử dùng ngòi bút chỉ trích thừa tướng?"
Ngụy Tuyên sắc mặt âm trầm: "Một khi diệt được phản tặc, những thứ này đáng là gì? Hiện tại trước mắt phản tặc biết đường lương thực của Huy châu bị cắt đứt, trong thời gian ngắn không thể thông với Sùng châu, cho nên thả lỏng cảnh giác, bản tướng quân chỉ cần nhanh chóng xuất binh, đánh một lần bất ngờ! Có được chiến công, tất cả những lời bàn tán kia đều bị che đi!"
Hạ Kính Nguyên thở dài: "Đại công tử lại nghe lời khuyên của hạ quan đi, thiên hạ này, chính là thiên hạ của bách tính Đại Dận, còn chưa đến thời điểm sơn cùng thủy tận, chớ áp bức bách tính đến mức này, khiến cho bách tính thiên hạ lạnh tâm.
Ngụy Tuyên chỉ hừ lạnh một tiếng: "Lòng dạ đàn bà!"
Hắn ta ngoan lệ nói: "Nếu như ngươi lại còn cản trở, bản tướng quân sẽ dùng uy quyền của Tiết Độ Sứ, đoạt lấy quan ấn của ngươi!"
Hạ Kính Nguyên bình tĩnh nhìn hắn một lúc, giơ tay cởi bỏ chiếc mũ quan trên đầu của mình xuống: "Vậy thì đại công tử cứ thu hồi quan ấn của hạ quan đi."
Một đám quan viên cầm đầu là Trịnh Văn Thường đứng đầu vội vàng hô lên: "Đại nhân, không thể!"
Ngụy Tuyên luôn luôn bảo thủ, nhất thời không chịu được khiêu khích, lúc này cười lạnh một tiếng: "Các triều thần nói cái gì mà Tạ Chinh là trụ cột của tây bắc, không có hắn, toàn bộ vùng tây bắc hiện không phải cũng rất tốt sao? Hạ Kính Nguyên, ngươi thật sự cho rằng bản tướng quân không dám đoạt ấn của ngươi, vậy ngươi cũng quá coi trọng chính mình đi!"
Hắn ta trực tiếp tiến lên một bước, lấy đi đại ấn châu mục Tế châu trên thư án, giơ cao trong tay, nhìn Hạ Kính Nguyên khiêu khích, ra lệnh cho đám quan viên của phủ Tế châu: "Lập tức đi chinh lương cho bản tướng quân, buổi trưa ngày mai không thấy mười vạn thạch lương thực, liền đưa đầu tới gặp!"
Đám quan viên dưới trướng hai mặt nhìn nhau, đều là một mặt ngưng trọng.
Hạ Kính Nguyên ngồi ở chủ vị, nặng nề nhắm hai mắt lại.
-
Khi tin tức chinh lương lần nữa truyền đến trấn Lâm An, tất cả người dân trong trấn không ngừng kêu khổ, Phàn Trường Ngọc không biết lý do trong đó.
Khi nàng đi giao thịt cho chưởng quỹ mập mạp và Dật Hương lâu ở huyện thành, mới nghe nói phủ Tế châu đã đổi vị, vị thanh thiên đại lão gia họ Hạ kia trực tiếp bị cách chức và bị quản thúc, bách tính trong thành Tế châu đã tụ tập đến trước cổng nha môn phủ Tế châu náo loạn, hơn một trăm người đã bị bắt vào đại lao.
Dưới sự đàn áp khốc liệt của quan binh, hiện tại dân chúng cũng không dám náo loạn tiếp, chỉ là số lượng lương thực quan phủ đi đến từng nhà thu gom thật sự khiến người đều líu lưỡi.
Nông hộ đều lấy các hạt giống lương thực ra hết, vẫn không đủ định mức quân lương của người trong một nhà phải nộp lên.
Biện pháp giải quyết của quan binh cũng đơn giản, nếu không đủ lương thực thì đưa bạc.
Nhưng không có bạc thì phải làm sao? Đi mượn hay đi cướp đều không phải việc của quan phủ, bọn họ chỉ cần gây áp lực là được.
Không ít người trong nông hộ cùng đường mạt lộ, dứt khoát chạy vào rừng làm thổ phỉ.
Quan binh cũng là hiếp yếu sợ mạnh, đối với dân chúng bình thường tay không tấc sắt thì có thể diễu võ giương oai, khi đối đầu với sơn tặc thổ phỉ thì có thể không khiêu khích thì không đi khiêu khích.
Từ chỗ nông dân không thể thu đủ số lương thực, cũng không lấy được tiền tài, đám quan binh bắt đầu tìm những thương hộ bên trong thành trấn thu tiền tài.
Mỗi nhà sẽ ấn theo đầu người mà thu tiền, một người giao ra một lượng bạc, trong nhà của Phàn Trường Ngọc phải nộp ba lượng.
Mọi người trong trấn đều xôn xao, lúc trước khi trưng binh, chỉ cần hai lượng bạc là có thể trả cho một đầu người, bây giờ phí chinh lương còn cao hơn trưng binh, đặc biệt là những hộ nhà nghèo có một đống người lớn trẻ nhỏ, quả thực là bức bọn họ vào đường cùng.
Một nhà trên trấn trực tiếp đi mua thuốc độc, ngay trước mặt quan binh pha cho mỗi người vào nước lã cho mỗi người một bát, nói thẳng không có bạc cũng không có lương thực, nếu vẫn còn áp bức, bọn họ chỉ có thể chết cho xong chuyện.
Bây giờ Phàn Trường Ngọc đã có cách kiếm bạc, trả ba lượng bạc cũng không thành vấn đề, nhưng trong trấn có rất nhiều nhà giống như nhà của nàng lúc trước, móc hết vốn liếng cũng không thể bỏ ra số bạc nhiều như vậy.
Dân chúng tự phát tụ tập trước cổng huyện nha quỳ hoài không dậy, nhưng huyện lệnh cũng không hề ló mặt ra.
Sau khi nghe được nhiều loại tin tức như thế, Phàn Trường Ngọc cảm thấy tâm nặng nề hoảng loạn.
Buổi tối cầm cuốn 'Luận ngữ', nàng không thể đọc tiếp được nữa, quay sang nhìn Tạ Chinh, nhưng thấy hắn đang viết phê bình chú giải gì đó trên các trang sách, vẻ mặt bình tĩnh, như thể không bị quấy nhiễu bởi những sự việc bên ngoài.
Nàng mấp máy môi nói: "Làn sóng chinh lương này của quan phủ, quả thực không xem bách tính như con người."
Đầu bút của Tạ Chinh không ngừng lại, hắn chỉ nói: "Quan phủ sẽ không thu bạc chinh lương án theo đầu người một lượng bạc."
Có một sự lạnh lùng không thể nhận thấy trong giọng nói của hắn.
Phàn Trường Ngọc khó hiểu: "Tại sao không, không phải đám người quan phủ kia đã đến từng nhà đòi sao?"
Tạ Chinh sau khi chú giải xong một trang, tạm thời đặt bút xuống, nói: "Phủ Tế châu có hai mươi vạn hộ, tám trăm ngàn ngàn nhân khẩu, mỗi người một lượng bạc, toàn bộ Tế châu có thể thu được tám mươi vạn lượng bạc trắng. Vụ mùa thu hoạch năm ngoái do thời tiết thất bát, lương thực chỉ một trăm văn một thạch, bây giờ chiến sự nổ ra, giá thị trường cũng không tới một lượng bạc một thạch, tám mươi vạn lượng bạc trắng, chí ít có thể tám mươi vạn thạch lương thực. Tiền tuyến không cần nhiều lương thực như vậy, lần này chinh lương là do tình thế khẩn cấp."
Nói đến phần sau, trong con ngươi đen nhánh của hắn hiện lên vẻ lạnh lùng rợn người.
Ngụy Tuyên ngu như lợn, cũng không có khả năng cưỡng chế thu 80 vạn thạch lương thực ở Tế châu.
Lần này hắn ta vội vàng đi chinh lương, đơn giản là muốn trước khi Ngụy Nghiêm rút binh quyền của hắn ta, thừa dịp Sùng châu nghỉ ngơi sau cuộc chiến, đánh bất ngờ khiến Sùng châu trở tay không kịp thắng được một ván.
Chống cự đến khi lương thảo triều đình đưa tới, chỉ cần hai mươi vạn thạch lương thực là đủ.
Đã từ Thái châu chinh được mười vạn thạch, phủ Tế châu chỉ cần chinh mười vạn thạch nữa là được.
Lại cưỡng ép chinh tám mươi vạn, cái này có với công khai đánh cướp có gì khác biệt?
Nếu bị đẩy đến cực điểm, bách tính sẽ trực tiếp cầm vũ khí vùng lên, có khả năng cũng sẽ đầu quân với phản vương ở Sùng châu bên cạnh.
Phàn Trường Ngọc nghe nói hắn tính toán một khoản như thế, cũng cảm thấy rằng phương pháp chinh lương của quan phủ quá khó có thể tưởng tượng được, nhưng vẫn hoang mang: "Nhưng đây thật sự là số bạc mà quan binh muốn lấy, những quan binh kia cũng không thể to gan bằng trời, cố tình thu nhiều thêm?"
Tạ Chinh nói: "Quan binh không dám, nhưng người phía trên bọn họ chưa hẳn không dám."
Tham ô trong triều sớm đã nhìn quen mắt, chẳng hạn như khi công bộ sửa đường khai mương hoặc cứu trợ thiên tai, số bạc từ quốc khố phát xuống, quan viên lớn nhỏ từng tầng đều sẽ cắt xén từng lớp, cuối cùng chỉ thừa lại chút bạc lẻ tẻ mới chân chính dùng đúng chỗ.
Thu thuế cũng vậy, mức thuế do triều đình định ra là thiết luật, quan viên dưới đáy không dám cắt xén, muốn ở giữa kiếm lợi túi riêng, chỉ có thể trưng thu cao các loại thương thuế lương thuế từ bách tính.
Phàn Trường Ngọc cũng không ngốc, nghe hắn nói như vậy, lập tức nắm chặt lòng bàn tay, "Ý của huynh là, rất có khả năng là huyện lệnh, hoặc là đại quan lớn hơn luyện lệnh muốn thu hết mồ hôi nước mắt của dân chúng sao?"
Tạ Chinh nói: "Nhìn các huyện lân cận thu lương bao nhiêu, không phải đã biết rồi sao?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Ngày mai ta đến huyện thành giao hàng, xem có gặp được người huyện khác tới hay không, nếu gặp được thì ta sẽ hỏi một chút."
Nếu như các huyện khác thu không nhiều như vậy, thì đó chính là huyện lệnh Thanh Bình đang mượn cớ này để vơ vét của cải!
Tạ Chinh gật đầu không nói gì nữa.
Phàn Trường Ngọc đã bắt đầu ngáp, nhưng hắn lại lần nữa nhấc bút lên, như thể hắn muốn tiếp tục chú thích trên sách.
Phàn Trường Ngọc nhìn khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh nến của hắn, không khỏi nói: "Đừng viết muộn quá, tổn hại đến mắt, ngày mai lại viết."
Tạ Chinh nói "Ừm", nhưng vẫn không ngừng bút.
Hắn vốn tưởng rằng Hạ Kính Nguyên có thể kiềm chế Ngụy Tuyên, nhưng không ngờ rằng Hạ Kính Nguyên lại bị Ngụy Tuyên kiềm chế.
Suy nghĩ sâu xa về nguyên nhân trong đó, đôi mắt đen láy lạnh lùng của hắn hiện lên một chút giễu cợt.
Hai mươi vạn thạch lương thực mà Triệu Tuân mua, đã được người của hắn tiếp nhận, người của Hạ Kính Nguyên cũng không tra ra được tung tích, bởi vì hoài nghi là việc làm của hắn, cho nên mới cố ý bỏ mặc Ngụy Tuyên làm như vậy, muốn nghĩ ép buộc hắn xuất hiện?
Cái gọi là nhất đại nho tướng yêu dân như con, chẳng qua là vậy.
Tin tức hắn tử trận đã truyền đi lâu như vậy, toàn bộ tây bắc đều náo loạn, tại thời điểm mấu chốt này không để cho người Bắc Ngất nhất định không được để người Bắc Ngất lợi dụng sơ hở, hắn nhất định phải quay về.
Khi ngòi bút viết ra nét chữ đoan chính sạch sẽ, khóe mắt thoáng thấy bóng nàng trên bàn, hắn mở miệng nói: "Sinh thần tháng này của nàng, nàng muốn cái gì?"
Phàn Trường Ngọc "A" một tiếng, sau đó nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, nói: "Hảo ý của huynh ta xin nhận, nhưng năm trước phụ mẫu của ta vừa qua đời, ta năm nay không làm sinh thần."
Đầu bút của Tạ Chinh dừng lại một lúc, nói: "Trước ước một điều đi, coi như là lễ vật sinh thần sau này."
Phàn Trường Ngọc nói: "Lời của huynh nghe kỳ quái, lễ vật sinh thần sau này có thể sau này lại cho, làm sao bây giờ lại bận tâm..."
Nói đến đây, bản thân nàng cũng dừng lại, sau đó nhìn chú thích dày đặc của hắn trên các trang sách, nụ cười trên mặt cũng biến mất: "Huynh muốn đi phải không?"
.
Chương 48
Tạ Chinh không trực tiếp trả lời nàng, sau khi chú giải xong trên trang sách cuối cùng, hắn đặt bút xuống, nói: "Ta đã chú thích tất cả những chỗ tối nghĩa khó hiểu trong những quyển sách này, nếu khi nàng xem, cũng có thể xem hiểu được."
Phàn Trường Ngọc nghe hắn nói như vậy, còn cái gì không hiểu nữa.
Hắn đã hứa dạy cho nàng đọc sách, sợ là không làm tròn lời hứa, mới làm xong tất cả các chú giải trong sách để lại cho nàng.
Trong lòng có một khoảnh khắc vắng vẻ, không thể nói cảm giác đó là gì.
Bất quá hắn cùng mình không thân cũng chẳng quen, giả ở rể là theo yêu cầu, vốn là không nợ nần gì nhau, huống chi khoảng thời gian này hắn cũng giúp đỡ chính mình rất nhiều.
Phàn Trường Ngọc đè nén sự kỳ lạ trong lòng, nói: "Ta không muốn gì cả, ta có mọi thứ ta cần, cửa hàng thịt lợn làm ăn phát đạt, món thịt kho cũng trở nên nổi tiếng, nguồn tiền ổn định, sau đầu xuân cũng có thể đến chuồng lợn ở nông thôn chăn lợn!"
Nàng đang nói về dự định tương lai của mình, nghĩ rằng Ngôn Chính sắp rời đi, hắn có lẽ sẽ không thể tham dự vào việc nuôi lợn, vì vậy nàng không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn tựa hồ đang chăm chú lắng nghe lời nàng nói, với vẻ mặt điềm tĩnh nhu hòa, một nỗi buồn không tên đột ngột dâng lên từ tận đáy lòng.
Nàng cảm thấy có lẽ tại lúc mình cảm thấy khó khăn nhất, là cùng với hắn nâng đỡ hỗ trợ nhau, cho nên khi hắn nói muốn đi mới lập tức có chút không quen.
Nàng nói: "Bạc của huynh đặt ở chỗ ta, ngày mai ta đến tiền trang giúp huynh đổi thành ngân phiếu, như thế thì khi huynh đi cũng thuận tiện mang trên người."
Đôi lông mày xinh đẹp của Tạ Chinh cau lại, nói: "Đưa cho nàng thì chính là của nàng."
Phàn Trường Ngọc nói: "Đi ra bên ngoài có nhiều thứ phải dùng đến bạc, huống chi huynh còn muốn dựng lại tiêu cục, trên người không mang theo bạc, huynh dự định uống gió tây bắc sao? Hơn nữa, vô công bất thụ lộc, giữ nhiều bạc của huynh như vậy, trong lòng ta cũng không yên tâm."
Bốn mươi lượng bạc trắng không phải là con số nhỏ, hắn tạm thời để ở chỗ nàng cũng thôi đi, người đi rồi còn giao bạc lại cho nàng, Phàn Trường Ngọc thật sự không thể yên tâm thoải mái giữ lại.
Tính cả sáu lượng chia đều của hai người bán thịt kho ở Dật Hương lâu ngày hôm qua, tổng cộng hắn đưa cho nàng là bốn mươi sáu lượng bạc, Phàn Trường Ngọc định đưa thêm bốn lượng nữa để thành một số nguyên năm mươi lượng, toàn bộ đều đổi thành ngân phiếu đưa cho hắn, đến lúc đó lại đưa cho hắn một chút tiền đồng để trên đường đánh xe hoặc nghỉ chân để dùng.
Bằng cách này, cũng không tính là thua thiệt hắn.
Khóe môi Tạ Chinh hơi mím lại, hắn nhìn nàng nói: "Không phải là tiền kẹo sao?"
Phàn Trường Ngọc dùng ánh mắt trong veo không chút tạp chất nhìn hắn: "Khi huynh trở về, nếu còn muốn ăn kẹo, ta sẽ mua giúp huynh."
Nàng mỉm cười, tựa như trêu chọc, nhưng lại nói có chút nghiêm túc: "Bằng không huynh bên ngài gặp một cô nương, muốn đối phương giúp huynh mua kẹo mà không có bạc thì phải làm thế nào?"
Khóe môi Tạ Chinh mím càng chặt, tia nhu hòa trên người cũng đã hoàn toàn biến mất.
Phàn Trường Ngọc giống như chưa nhận ra, ngáp một cái nói: "Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cho đến khi Phàn Trường Ngọc trở lại phòng, Tạ Chinh vẫn ngồi ở trước bàn, nhắm mắt hồi lâu.
Ngoại trừ nàng, sẽ không còn có ai mua kẹo cho hắn.
Hắn không chắc mình đi lần này có mạng trở về hay không, có một lời vẫn không thể nói ra miệng.
Hạ Kính Nguyên truy theo hai mươi vạn thạch lương thực tra được trên đầu Triệu Tuân, Triệu Tuân đã giao lương thực cho thuộc hạ cũ của hắn, Hạ Kính Nguyên không tra ra được bất cứ thứ gì cụ thể, nhưng dựa vào dấu vết tìm được cũng có thể đoán được là thứ gì.
Ngụy Tuyên làm việc hỗn trướng như thế, lấy bản lĩnh của Hạ Kính Nguyên, lại đang ở phủ Tế châu, muốn kiềm chế Ngụy Tuyên không phải việc khó, nhưng ông ta không làm vậy, đơn giản là muốn dùng bách tính buộc hắn mang hai mươi vạn thạch lương thực để hiện thân.
Sự khó khăn của bách tính cùng với việc bị dân gian bêu danh, so với mạng của hắn, đối với Ngụy đảng hiển nhiên không được tính là gì.
Dù sao trước đây vì để diệt trừ hắn, Ngụy đảng đã bố trị gián điệp ở bên cạnh hắn báo sai quân tình, tám ngàn tướng sĩ cùng theo hắn trên chiến trường kia đều đã trở thành tử khí trên chiến trường Sùng châu! Mối thù núi xác biển máu lớn như thế này còn chưa trả, phụ tử Ngụy Nghiêm một ngày chưa tìm thấy thi thể của hắn, nào dám kê gối nằm?
Hắn không thể cho nàng một lời hứa hẹn có thể trở lại hay không, nàng nhìn như vô tư nhưng là người vô cùng có nguyên tắc, sẽ không dây dưa với hắn mà không có lý do rõ ràng, vì vậy nàng kiên quyết không nhận bạc của hắn.
Không ai nợ ai, vậy thì trong lòng không còn lo lắng.
Hắn nghĩ, không nợ nhau thì không nợ nhau thôi, bất quá nàng chỉ là một nữ đồ tể, có cái gì tốt?
Đứng dậy thả bước đi về phòng, khi đi ngang qua dưới mái hiên, tuyết rơi giữa mi tâm, hơi lạnh sau khi tan chảy thấm thấu xương, tia kiêu ngạo cuối cùng trong đáy lòng cũng bị hơi lạnh ăn mòn.
Tay đẩy cửa ấn nhẹ lên cánh cửa gỗ, chậm chạp không đẩy ra, hắn cúi đầu nặng nề nhắm mắt lại để che giấu sự chật vật lúc này.
Nàng sao có thể không tốt?
Nàng chỗ nào cũng tốt.
-
Sân sâu thẳm, cành trúc phủ đầy tuyết.
Triệu Tuân giẫm lên tuyết rơi bước nhanh qua sân, tiến vào noãn các, một căn phòng được thắp sáng rực rỡ với những ngọn nến, phía sau nguyệt môn hình tròn được chạm khắc hoa rỗng có bày một đôi lò sưởi Toan Nghê mạ vàng, từ đỉnh lò chạm rỗng từ từ lơ lửng làn khói xanh.
Xa hơn nữa trước chiếc giường mềm mại, một nửa tấm màn bằng lụa vàng rủ xuống, không rõ nam nhân trên ghế dáng dấp ra sao, bất quá vạt áo rủ xuống dưới giường được dệt bằng gấm vàng, rất lộng lẫy hoa lệ.
Triệu Tuân không dám nhìn quá nhiều, cung kính cúi đầu: "Chủ thượng, theo ngài phân phó, việc Ngụy Tuyên cưỡng chế chinh lương đã làm lớn truyền khắp kinh thành, bây giờ tất cả các sĩ tử đều lên án Ngụy đảng, Lý thái phó cũng công khai đối đầu với Ngụy Nghiêm trong triều đình."
Trên giường có đặt một chiếc bàn thấp, trên có bày biện mấy tách trà, nam nahan đưa tay cầm lấy một chiếc, đốt ngón tay thon dài nhưng lại quá nhợt nhạt, gầy guộc như mấy khúc xương khô, cười nói: "Làm tốt lắm."
Lại hỏi: "Vũ An Hầu bên kia như thế nào?"
Nghĩ đến lần trước gặp mặt Tạ Chinh, trên thái dương của Triệu Tuân toát ra một tầng mồ hôi, nhắm mắt nói: "Vũ An Hầu sai thuộc hạ đem việc Ngụy Tuyên chinh lương vượt mức thông báo cho Hạ Kính Nguyên, có lẽ là muốn để Hạ Kính Nguyên ngăn cản Ngụy Tuyên chinh lương."
Người phía sau bức màn sa khẽ cười, không biết là giễu cợt hay thật sự cảm thấy tức cười: "Ngụy Nghiêm loại phản thần tặc tử kia, lại giáo dưỡng ra được đứa cháu trái thương xót những khổ cực của dân chúng?"
Hắn ta nhấp một ngụm rồi đặt tách trà trong tay xuống: "Khó trách Ngụy Nghiêm lại kiêng kỵ hắn như vậy, hắn mượn việc mua lương, lại có thể tra rõ hơn mười điểm tiếp nối của ngươi ở hai châu Thái, Tế, lúc giao hàng ngươi cố ý lưu lại manh mối cho Hạ Kính Nguyên, cũng coi như đáp lại Vũ An Hầu một món lễ lớn. Dù sao, nếu phủ Tế châu không thể tiếp tục vụ bê bối chinh lương, sân khấu kịch chúng ta dựng ở kinh thành sẽ không ai lên hát."
Triệu Tuân có chút lo lắng: "Nếu Vũ An Hầu phát hiện chúng ta lưu lại phía sau cho Hạ Kính Nguyên!"
Người phía sau bức màn lơ đễnh: "Sợ cái gì, cũng không phải ta dùng đao ép Ngụy Tuyên chinh lương, có thể khiến cho Ngụy đảng hết lần này đến lần khác mất đi dân tâm, lại có thể cùng hai thanh đao cũ trong tay Ngụy Nghiêm biểu diễn hí khúc, sao lại không làm? Huống hồ, ta đây cũng là đang giúp Vũ An Hầu một tay, bách tính càng thù hận Ngụy đảng, hắn đứng ở phía sau đoạt lại được tây bắc, không phải càng được dân tâm sao?"
Triệu Tuân ca ngợi: "Chủ thượng thánh minh."
Sau đó lại do dự mở miệng, nói: "Vũ An Hầu muốn cùng chủ thượng gặp mặt nói chuyện, ý ngài thấy thế nào?"
Những gì Tạ Chinh kiêu ngạo nói ngày hôm đó, nửa câu cũng không dám nói cho người ở trước mặt nghe.
Nam nhân ở sau bức màn sa trầm ngâm một lát rồi nói: "Còn chưa đến lúc, để hắn cùng với Ngụy Nghiêm ngao cò tranh nhau thôi, tốt nhất là đánh đến lưỡng bại câu thương."
Triệu Tuân nghe hắn ta có ý định lợi dụng Tạ Chinh, do dự nói: "Vũ An Hầu dù sao cũng là cô nhi của Tạ tướng quân..."
Ánh mắt nam nhận đột nhiên sắc lạnh: "Con sói con do Ngụy Nghiêm tự mình nuôi dưỡng cũng sẽ không phải hạng người thuần túy thiện lương gì, đặt binh quyền vào tay người khác không bằng tự mình nắm giữ."
Trời đông giá rét, phía sau lưng Triệu Tuân toát một tầng mồ hôi lạnh mà không dám bốc lên, khom người nói: "Thuộc hạ hiểu rõ."
-
Đèn đuốc đêm này thật lâu không tắt, trong đó còn có Hạ phủ.
Mười mấy quân sĩ dưới quyền Ngụy Tuyên bao vây quanh Hạ phủ, người trong phủ không được tùy tiện ra ngoài.
Ngay cả cửa hông cùng với tường viện đều có quân sĩ lui tới tuần tra.
Trong bóng đêm, những mũi tên ẩn như mưa như vũ lao về đám quân sĩ ở trước cửa phủ, quân sĩ ở trước cửa phủ nháy mắt náo loạn trận địa, hoảng hốt trốn vào nơi trú ẩn: "Có địch tập kích!"
"Mau bẩm báo với tướng quân!"
"Giết --"
Một đội binh sĩ phủ Tế châu tay cầm đao từ trong bóng tối xông ra giết đánh, quân sĩ Ngụy gia bị tập kích chưa kịp tỉnh hồn không kịp tìm được biện pháp, đối phương nhanh chóng chiếm lấy thế thượng phong.
Thủ lĩnh binh sĩ phủ Tế châu là Trịnh Văn Thường, hắn ta giơ cao hoành đao trong tay: "Theo ta vào giải cứu đại nhân!"
Hắn ta là một trong tướng sĩ dưới quyền của Hạ Kính Nguyên, rất quen thuộc với địa hình của Hạ phủ, vì thế rất nhanh mang người tìm được thư phòng.
Hạ Kính Nguyên đang ngồi sau án thư, trên án thư có một quyển thẻ tre, giống như ông ta đang dựa vào ánh đuốc ban đêm để đọc, nhìn thấy cả đám người Trịnh Văn Thường cầm đao xông vào Hạ phủ, sắc mặt thay đổi: "Các ngươi vì sao lại tới đây?"
Trịnh Văn Thường quỳ một gối xuống, chắp tay nói: "Mạt tướng dẫn người đến đây hỗ trợ đại nhân thoát khỏi khó khăn, hành động của Ngụy Tuyên lần này quả thật khinh người quá đáng! Đại nhân không ngại viết một bức thư gửi đến kinh thành để bẩm báo với thừa tướng, xem Ngụy Tuyên có thể bá đạo được bao lâu!"
Hạ Kính Nguyên nghe hắn nói vậy thì cau mày, thở dài: "Hồ đồ rồi!"
Trịnh Văn Thường vẻ mặt nghi hoặc: "Lời này của đại nhân là có ý gì?"
Hạ Kính Nguyên không muốn nhiều lời qua lại, đứng dậy đi tới đi lui trong thư phòng, sau đó ra lệnh: "Mang người của ngươi rời đi trước."
Trịnh Văn Thường kinh ngạc nói: "Còn đại nhân ngài thì sao?"
Hạ Kính Nguyên nói: "Ngụy Tuyên không dám làm gì ta, ta làm như thế là tự có nguyên do của mình, các ngươi cứ quay trở về chờ lệnh là được."
Trịnh Văn Thường và các võ tướng khác hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn đối với Hạ Kính Nguyên kính trọng phục tụng, ôm quyền nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh."
Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Hạ Kính Nguyên do dự một lúc, cuối cùng nói thêm: "Nếu như thấy quân sĩ dưới trướng của Ngụy Tuyên ức hiếp người dân vô tội, cũng nên đến cản trở một hai, đừng gây ra nhân mạng."
Mấy võ tướng nghe vậy, tuy trong lòng lấy làm khó hiểu, nhưng cũng chỉ chắp tay nhận lệnh.
Chỉ có Trịnh Văn Thường là người cuối cùng rời đi, trước khi ra cửa không hiểu hỏi một câu: "Đại nhân vì sao lại sợ cái tên Ngụy Tuyên kia?"
Hạ Kính Nguyên chắp tay nhìn tấm biển 'Minh đức duy hinh'* trên án thư kia, thở dài một tiếng: "Không phải là ta sợ hắn, chớ có hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta là được."
*Minh đức duy hinh lấy từ câu 'thử tắc phi hinh, minh đức duy hinh': lúa nếp cao lương không thơm, chỉ có đức hạnh mới thơm.
Trịnh Văn Thường đành phải cất đầy bụng nghi hoặc ôm quyền lui xuống.
Hạ Kính Nguyên lại nhìn tấm biển kia thật lâu không rời mắt.
Trên người ông ta đầy tội nghiệt không sao, nhưng bách tính Đại Dân sau này có thể từ trong kẽ hở chiến hỏa cầu được con đường sống hay không mới là quan trọng nhất.
Thiên tử nổi giận, trăm vạn thây nằm.
Người cầm quyền phân tranh, cuối cùng chỉ có bách tính dưới đáy khổ sở.
Hai mươi vạn thạch lương thực bị tên thương nhân họ Triệu mua đi, nếu thật sự nằm trong tay của người kia, trải qua cuộc thử lần này, liền có thể biết hắn tâm ngoan thủ lạt như Ngụy Nghiêm, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, hay là vẫn còn nhớ tới lê dân bách tính thiên hạ.
Nếu là loại sau, những gì ông ta biết được liên quan đến trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước, khi người kia trở về, có lẽ sẽ lựa thời điểm nói cho hắn biết.
Nếu là loại trước, ông ta liền cùng bí mật kia theo tiến vào quan tài.
Nếu chỉ có cừu hận mà không có lòng thương xót với thiên hạ, sau khi biết rõ mọi chuyện chỉ càng bùng lên ngọn lửa chiến tranh, vạn dân thêm khổ.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
【Vở kịch nhỏ】
Tạ hầu tự thôi miên bản thân: Nàng không tốt, nàng không tốt, nàng không tốt đẹp gì, không có gì để lo nghĩ!
Một giây sau Tạ hầu mở phá bỏ phòng bị: Nàng chỗ nào cũng tốt!
.
Chương 49-50
Ngày hôm sau, Phàn Trường Ngọc vẫn dậy sớm giết lợn như thường lệ.
Trong hai ngày đầu năm mới, hầu hết người dân trên trấn đi thăm người thân, hầu như bữa nào cũng ăn thịt, trong bụng nhiều dầu mỡ thì không nghĩ nhiều đến thịt, vì vậy, thịt lợn tươi ở cửa hàng bán không chạy, ngược lại buôn bán thịt kho lại náo nhiệt, nhà nào cũng nguyện ý mua thịt kho làm sẵn mang về nhà chiêu đãi khách, xem như có món ngon bày trên bàn tiệc cũng có mặt mũi.
Trước đây, cửa hàng của Phàn Trường Ngọc có thể bán hai đầu lợn thịt tươi, nhưng hai ngày nay chỉ giết một con lợn để bán thịt tươi.
Còn món thịt kho cung cấp cho Dật Hương lâu đều là nàng mua thịt từ nơi khác về, ở những cửa hàng bán thịt lợn đầu phố kia, hầu như toàn bộ đầu và chân lợn đều được Phàn Trường Ngọc bao hết.
Nàng và những người bán thịt đó không còn chỉ là đối thủ cạnh tranh mà còn là nguồn khách hàng lớn của nhau, những người bán thịt trong cả con phố vì muốn buôn bán lâu dài với nàng, ngày thường nhìn thấy nàng đều mỉm cười một chút, chào hỏi so với trước nồng nhiệt hơn vài phần.
Nếu nàng ở trong cửa hàng gặp phải chuyện gì khó xử, chỉ cần nàng lên tiếng, một đám người cũng sẽ chạy đến hỗ trợ nàng.
Phàn Trường Ngọc chợt hiểu tại sao sau khi Tống Nghiễn thi đỗ cử nhân, một số người trong thị trấn đã không tiếc công dùng sức giẫm lên nàng để lấy lòng Tống gia.
Quả thật giống như Ngôn Chính nói, thời điểm nàng không có gì cả, cho dù tính tình nàng có tốt đến đâu, người bên ngoài cũng có thể tìm ra khuyết điểm của nàng.
Mà nàng chỉ cần hơi có quan hệ với tiền tài quyền thế, thiện ý thu được so với trước kia gấp mấy lần.
Mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng bây giờ Phàn Trường Ngọc phải giao thịt cho Dật Hương lâu và chưỡng quỹ mập mạp, đồng thời phải trông coi cửa hàng thịt lợn của chính mình, điều này nàng thật sự không có cách phân thân.
Trong thời gian ngắn muốn tìm người trợ giúp cũng không dễ tìm như vậy.
Trong khi ăn điểm tâm, nàng nhìn Tạ Chinh, ngập ngừng muốn nói.
Tạ Chinh đêm qua ngủ không ngon, vết thâm dưới mắt càng đen, sau khi thấy Phàn Trường Ngọc thường xuyên liếc mắt nhìn, liền đặt bát cháo xuống, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Phàn Trường Ngọc thấy rõ ràng quầng mắt của hắn so với trước còn thâm hơn, không khỏi có chút trợn tròn mắt, hỏi: "Huynh thức cả đêm sao?"
Tạ Chinh cụp mắt nói: "Không phải, tối hôm qua trong phòng có tiếng chuột kêu, tìm chuột cũng mất chút thời gian."
Thật sự là có chuột, bất quá đã bị hắn dùng tăm trúc ném một cái liền đâm chết, xong rồi ném cho Hải Đông Thanh.
Khi Phàn Trường Ngọc nghe nói có chuột, liền nghĩ tới thịt khô nhà mình treo trên lò sưởi thì lập tức lo lắng, vội vàng đứng dậy đi xem, không phát hiện dấu vết bị ăn vụng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nói: "Lúc trước trong nhà không có nhiều thịt kho và thịt khô như vậy, đều trực tiếp bán thịt tươi, trong nhà cũng không có chuột, là ta sơ sẩy, trở lại phải bắt một con mèo về nuôi."
Trường Ninh đã ăn cơm xong, đi đến bên lồng gà muốn nhìn Hải Đông Thanh, liền oa khóc rống lên: "Ưng Ưng lại không thấy rồi!"
Phàn Trường Ngọc cũng có chút khó hiểu: "Lại bay đi?"
Hai tỷ muội cùng nhau nhìn về phía Tạ Chinh.
Nửa đêm, người nào đó cho Hải Đông Thanh đi đưa thư trầm mặc một lát, mới nói: "Thứ đó hoang dã khó thuần hóa, có lẽ còn chưa thuần hóa tốt."
Những hạt đậu vàng trong mắt Trường Ninh từng hạt từng hạt liên tiếp rơi xuống.
Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ nói: "Ngoan, đừng khóc, đầu xuân cho muội nuôi một tổ gà con có được không?"
Trường Ninh vẫn khóc: "Không muốn gà con, muốn Ưng Ưng!"
Nàng lấy tay áo lau nước mắt: "Ưng Ưng sẽ còn trở lại!"
Sau khi nói xong, nàng nhìn Tạ Chinh với ánh mắt mong đợi.
Lần này Tạ Chinh không thể cho nàng lời khẳng định chắc chắn, chỉ nói: "Có lẽ sẽ trở về."
Trường Ninh lập tức mím môi, càng khóc thảm thiết hơn.
Phàn Trường Ngọc dỗ dành bé: "Chúng ta đi hoang dã bắt một con nữa nhé?"
Trường Ninh lắc đầu: "Không muốn con khác, chỉ muốn Ưng Ưng."
Phàn Trường Ngọc biết rằng việc một đứa nhỏ bướng bỉnh sẽ là một thử thách về tính kiên nhẫn, vì vậy nàng nói: "Chim ưng đã bay đi rồi, nó thích hợp sống ở nơi hoang dã, a tỷ cũng không thể tìm thấy nó. A tỷ có thể làm chính là nếu muội còn muốn một con, a tỷ sẽ đi ra hoang dã bắt về cho muội một con, nhưng muội lại không muốn mà cứ một mực khóc như vậy. Ninh Ninh, muội nói cho a tỷ biết, a tỷ có thể làm sao bây giờ?"
Trường Ninh tủi thân sụt sịt mũi một cái, giơ hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy Phàn Trường Ngọc: "Thật xin lỗi a tỷ, Ninh Ninh không phải tùy hứng, chỉ là Ninh Ninh không nỡ bỏ Ưng Ưng mà thôi."
Phàn Trường Ngọc vỗ nhẹ vào lưng đứa nhỏ.
Trường Ninh vùi đầu vào vai nàng, ồm ồm nói: "Đầu xuân nuôi gà con."
Phàn Trường Ngọc nói được.
Trường Ninh đứng thẳng người, hai mắt đỏ hoe nói: "Gà con lớn rồi, Ưng Ưng bay qua nhìn thấy có thể xuống ăn."
Phàn Trường Ngọc cho rằng mình đã dỗ được đứa nhỏ thật tốt: "Được."
Mặc kệ là như thế nào, đứa nhỏ cuối cùng đã ngừng khóc.
Phàn Trường Ngọc lần nữa trở lại bàn ngồi xuống, tâm tình phức tạp, ăn nốt nửa bát cháo còn lại, nghĩ đến cửa hàng thịt của mình thiếu nhân lực, liền gãi gãi đầu hỏi Tạ Chinh: Một lát huynh có ngủ bù không?"
Tạ Chinh thấy nàng trước đó muốn nói lại thôi, liền nhìn ra biết nàng tựa hồ có việc muốn tìm mình hỗ trợ, liền nói: "Có chuyện gì, nàng cứ nói đi."
Phàn Trường Ngọc mặt dạn mày dày mở miệng: "Cửa hàng thịt lợn của ta hôm nay mở cửa, nhưng ta còn phải giao thịt kho cho tửu lâu của Du chưởng quỹ, nếu huynh rảnh rỗi, có thể đi trông cửa hàng giúp ta nửa ngày không? Đưa hàng xong ta liền trở lại."
Tuy rằng tối hôm qua hắn nói muốn rời đi, lúc này nhờ người ta giúp đỡ tựa hồ cũng không tốt lắm, nhưng một mình Phàn Trường Ngọc quá bận rộn, chỉ có thể nhờ hắn trước.
Tạ Chinh gật đầu, Phàn Trường Ngọc bỗng nhiên thả lỏng một hơi.
Nếu hắn từ chối, cho dù nàng có da mặt dày đến đâu, nói chung vẫn phải hơi xấu hổ.
Đạo lý đối nhân xử thế của nàng cũng đã tiến bộ một chút, không lúc nào cũng đem tiền công đặt ở bên miệng, dù sao người ta chịu giúp nàng là vì tình cảm, nếu nàng một câu đều là tiền công, không thể nghi ngờ chà đạp lên phần tình cảm này.
Nếu thật muốn cảm tạ hắn, không bằng trước khi hắn đi giúp hắn chuẩn bị nhiều thêm vài thứ, sau đó lại bình thường cảm kích, mới thật sự là trả lại nhân tình, mà không phải ngay từ đầu giống như giao dịch hứa hẹn đủ loại chỗ tốt.
Nàng và Tạ Chinh đều phải đi ra ngoài, Phàn Trường Ngọc không yên tâm để Trường Ninh ở nhà một mình, liền giống như trước đưa Trường Ninh đến nhà Triệu đại nương bên cạnh.
Sau đó mới đi ra ngoài ngõ nhỏ đón một chiếc xe bò, trước đem thịt tươi đưa đến cửa hàng thịt Phàn gia trước.
Chỉ riêng những đống thịt này đã đủ nặng, vì vậy Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh không ngồi xe, chỉ đi theo xe bò một đường đến cửa hàng.
Tạ Chinh đã ở trên trấn này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chợ sáng ở đây, không phồn hoa như kinh thành, nhưng cũng náo nhiệt ngoài dự liệu.
Trước những cửa hàng bán đồ ăn, nồi niêu phía trước không chỗ nào không bốc khói nghi ngút, tiếng rao hàng cùng tiếng gào to thất thanh xen lẫn dòng xe ngựa qua lại, người đến người đi, thần sắc đều vội vàng xuất phát, là khói lửa nhân gian, cũng là sức sống của thị trấn này.
Khi họ đến cửa hàng, Phàn Trường Ngọc vừa bưng xuống một nồi thịt kho, sau đó Tạ Chinh cũng lấy hết thịt tươi xuống.
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn thoáng qua, trong lòng không khỏi thở dài, có người trợ thủ quả nhiên vẫn nhẹ nhõm đi không ít.
Sau khi nàng cất kỹ nồi thịt kho, một bên đem thịt tươi bày lên thớt, một bên nói cho Tạ Chinh biết đó là phần nào của miếng thị, bán với giá bao nhiêu.
Nương tử đồ tể ở cửa hàng chếch đối diện nhìn dáng dấp của Tạ Chinh bảnh bao như thế, liền trêu đùa: "Trường Ngọc, cháu dám bằng lòng đưa phu quân của mình ra cho mọi người xem a! Tiểu lang quân tuấn tú như vậy! Không trách trước đó cháu một mực giấu ở trong nhà!"
Phàn Trường Ngọc đã quen bị Du Thiển Thiển trêu chọc, bây giờ lại nghe người khác trêu chọc mình và Tạ Chinh, ngược lại da mặt cũng không quá mỏng, nói: "Thẩm tử nói đùa rồi, lúc trước huynh ấy ở nhà tĩnh dưỡng, gần đây thương thế mới tốt lên một chút, cháu bận quá nên huynh ấy mới đến cửa hàng phụ giúp."
Nương tử đồ tể dám đùa như vậy là do biết Tạ Chinh là do Phàn Trường Ngọc chiêu ở rể, tuổi tác thẩm ta lớn hơn Phàn Trường Ngọc, biết nhiều chàng rể tới nhà đều sẽ mẫn cảm với thân phận của mình, trò đùa kia của thẩm ta không tốt sẽ còn làm hại hai tiểu phu thê trở về lại cãi nhau.
Nghe được Phàn Trường Ngọc giải thích đâu ra đấy, lúc này lập tức thay đổi lời nói: "Lời thẩm tử chỉ là nói đùa thôi, tiểu huynh đệ cũng chớ để ý."
Tạ Chinh nói: "Sẽ không."
Nương tử đồ tể nói: "Trước đây Trường Ngọc một mình bận rộn làm việc trong ngoài cửa hàng, bây giờ đã thành thân, xem như có người giúp đỡ một chút."
Tạ Chinh giúp đặt thịt lợn lên bàn, mắt nhìn Phàn Trường Ngọc bên cạnh đang cầm thịt mông lợn treo lên móc sắc không nói lời nào.
Mặc dù đang là mùa đông giá rét, nàng đang mặc xiêm y mùa đông dày dặn, nhưng trên trán đã rịn không ít mồ hôi.
Lúc trước nàng ở cửa hàng thịt, chỉ có một mình cũng làm xong tất cả mọi việc.
"Thịt mông lợn ba mươi lăm văn một cân, nếu có người mặc cả thì thấp nhất cũng không tể thấp hơn ba mươi văn!"
Phàn Trường Ngọc giải thích giá cả cho hắn, sau khi treo xong thịt lợn lên, quay đầu lại liền thấy Tạ Chinh đang nhìn mình, nhíu mày hỏi: "Huynh không nhớ sao?"
Tạ Chinh thu hồi ánh mắt, nói: "Ta nhớ rõ."
Phàn Trường Ngọc có chút hoài nghi, lo lắng nói: "Ta vừa mới nói cái gì?"
Tạ Chinh khẽ mỉm cười một cái, nói: "Thịt mông lợn giá ba mươi lăm văn một cân, mặc cả cũng không thấp hơn ba mươi văn."
Phàn Trường Ngọc nhẹ gật đầu, nói: "Chính là như vậy."
Khi đang nói chuyện, liền có một đại nương mua thức ăn đi ngang qua cửa hàng, thấy Tạ Chinh đang đứng trong cửa hàng thịt lợn, bộ dáng trống rất bắt mắt, liền hỏi: "Tiểu hỏa tử, thịt chân sau này của ngươi bán thế nào?"
Phàn Trường Ngọc không lên tiếng, muốn xem Tạ Chinh bán thịt như thế nào.
Tạ Chinh nhìn về phía đại nương, ngược lại thong dong trả lời: "Ba mươi lăm văn một cân."
Đại nương lẩm bẩm: "Đắt như vậy..."
Tạ Chinh liền nhấc nửa con ngươi lên không tiếp lời, tựa hồ có ý tứ muốn mua cái gì thì liền mua, không mua cũng sẽ không thuyết phục nhiều.
Phàn Trường Ngọc nhìn thấy thế thì mí mắt giật giật, vội vàng nói: "Đại nương trước tiên có thể đến cửa hàng khác nhìn một vòng trước, cảm thấy miếng thịt này ngon hơn thì quay lại mua."
Đại nương nói lừa một câu như vậy cũng để mặc cả, mắt nhìn thấy không giảm xuống, hơn nữa chất lượng thịt rất ngon, nói: "Ta nhìn thấy hai người trẻ tuổi các ngươi thật thà, không đến mức gạt một lão bà tử như ta, cắt cho ta hai cân đi."
Khi Phàn Trường Ngọc chuẩn bị cầm con đao, chỉ thấy Tạ Chinh ở bên cạnh đã nhặt con đao lên, ước chừng cắt một miếng xuống, không nhiều không ít vừa vặn hai cân.
Phàn Trường Ngọc gói thịt đưa cho đại nương kia, lúc đại nương đưa tiền đồng, ánh mắt còn không ngừng nhìn vào mặt Tạ Chinh, hỏi: "Tiểu hỏa tử này thành gia chưa? Nếu chưa thành gia, nhà ta có một tôn nữ năm nay mới mười bảy tuổi, bộ dáng cũng không tệ!"
Tạ Chinh sắc mặt nhàn nhạt nói: "Cửa hàng thịt này là của thê tử ta, ta tới phụ cho nàng một tay."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com