Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#Ngoại truyện mừng năm mới

30 Tết là ngày bận rộn nhất năm của gia đình nhà Thất Hoài. Đối với Thất, nó thậm chí còn bận rộn hơn cả những ngày mùa thu gặt lúa, những ngày cỗ bàn của gia đình hay những dịp trọng đại trong xóm làng.

Từ hồi Thất về làm dâu nhà anh Hoài, em mới được trải nghiệm cảm giác một cái Tết thực thụ là như thế nào. Nếu những năm về trước, hồi em còn ở với gia đình, Tết là ngày mà bu càu nhàu nhiều nhất, là ngày mà các chị vất vả dọn dẹp, nấu nướng không ngơi tay, còn em và các anh sẽ chạy ra chợ bán quả bán trái cho đến giao thừa mong kiếm thêm được ít tiền trong mấy ngày Tết. Hồi đó, cứ Tết đến là em lại ngại kinh khủng, vì chẳng có hàng quán nào mở, người mua hàng cũng ít đi, ra ngoài đường thì bán không được hàng, về đến nhà lại nghe bu chỉ trích càu nhàu chửi bới, nói chung, với Thất lúc đó, thấy Tết là thấy phiền.

Sau này lớn lên một chút, đi cùng anh em đòi nợ thuê thì Tết với Thất là những bữa rượu chè trong đêm 30, ngồi nghe mấy ông anh lèm bèm về chuyện cuộc sống, chuyện vợ con rồi lắc đầu tiếc nuối vì không được ở bên gia đình những ngày cuối năm, mỗi lần như thế, em lại lấy làm lạ lắm, bởi em thấy Tết mọi năm đối với em nó cứ phiền hà, nhàm chán mà mệt mỏi. Ngay cả các anh cũng thỉnh thoảng than vãn rằng Tết mệt mỏi phải dọn dẹp nhà cửa rồi lo đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ấy thế mà sao, nhiều người vẫn mong Tết đến vậy?

Cuộc đời em tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ biết được hương vị của một cái Tết trọn vẹn.... cho đến khi em về nhà anh Hoài....

Thất bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ bên ngoài sân, hôm qua tụi nhỏ mới được cậu họ mua cho mấy chùm pháo nên háo hức lắm, cứ ngóng đến đêm 30 sáng mùng 1 để đốt thôi, vậy mà chẳng hiêu sao mới có sáng 30 đã không chờ nổi đốt pháo inh nhà lên rồi. Thất quay sang chỗ anh Hoài theo thói quen thì thấy chỗ anh trống không, lạnh toát, lúc này em mới he hé mở mắt ra nhìn quanh tìm chồng mình.

Vừa mở mắt ra, Thất đã bị ánh sáng chói lòa của buổi sớm chiều vào khiến em giật mình phải bật dậy ngay, vội vội vàng vàng xỏ chân vào đôi dép đặt dưới giường, Thất vớ đại cái áo khoác treo trên thành giường rồi vừa chạy ra ngoài vừa xỏ áo vào. Chết thật, có đứa nào về làm dâu mà lại ngủ trương ra vào sáng 30 Tết không cơ chứ. Bình thường sáng 30 năm nào em cũng cùng bu Hà dậy từ sớm làm mâm cơm cúng, mâm cơm phải có canh măng hoặc canh bóng, bánh chưng, giò lụa, trứng cuộn hành, thịt gà luộc, thêm đủ các món khác nữa, có đôi khi dù chuẩn bị từ sớm nhưng em vói bu cũng không kịp trở tay ấy chứ. Vậy à chẳng hiểu do tối qua ngủ muộn quá hay sao mà sáng nay Thất lại dậy muộn mới chết, mà cũng chẳng có ai đánh thức em dậy cả, lát nữa gặp anh Hoài em phải trách một trận mới được.

Trông thấy thầy Thất vừa khệ nệ tay đỡ bụng, tay vắt áo khoác bước ra khỏi bậc của phòng ngủ là hai đứa nhỏ đang chơi bắn pháo với cậu Sơn đã bỏ mặc một mình cậu chơi ở đó rồi lon ton vây quanh thầy nhỏ, vừa chạy xung quanh vừa ríu rít nói.

- Thầy Thất ơi thầy Thất, cậu Sơn nói là không có cần phải đêm 30 mới được đốt pháo đâu mà sáng 30 đốt thử một xíu xiu cũng được á thầy ạ!

Em Mận bi ba bi bô, còn anh Lúa thì để ý đến thầy hơn xíu, trong thấy Thất mặt mày vội vã, đến áo còn chưa mặc xong em đã vội hỏi.

- Thầy Thất định đi đâu đấy ạ? Thầy Thất đi đâu dắt con với em Mận đi cùng nha thầy.

Thất lúc này mới cúi xuống nhìn hai đứa nhỏ, rồi một tay thầy bế em Mận, một tay dắt em Lúa, gọi với vào nhờ cậu Sơn khóa cửa nhà giúp, sau đó thầy Thất cố gắng vừa đi vừa chạy nhanh nhất đến nhà thầy bu để kịp đỡ đần việc làm cỗ cúng trưa 30. Em Mận được thầy bế trên tay, thấy thầy nhỏ chạy nhanh nhanh một xíu thôi là em đã như bà cụ non nhắc nhở.

- Thầy Thất không được chạy đâu, thầy Hoài dặn rồi, chạy nhanh là em bé bị xóc đó.

Còn anh Lúa bên dưới dù chân ngắn xíu nhưng vẫn cố theo kịp bước chân thầy, vừa đi vừa thắc mắc.

- Nhưng mình đang đi đâu vậy thầy ơi? Sao lại cần vội thế ạ?

Thất vừa cố bước đi thật nhanh nhưng nghe thấy con hỏi vẫn thả chậm bước lại mà trả lời.

- Mình đi sang nhà bà nội đó con, sáng nay thầy Thất phải sang nhà bà đỡ đần làm mâm cơm cúng 30 Tết, nhưng thầy Hoài không gọi thầy Thất dậy gì hết nên giờ thầy mới bị muộn giờ này, lát sang thể nào bà nội cũng trách thầy cho xem.

Em Lúa ở dưới nghe vậy thì ngơ ngác định phản bác.

- Ơ... nhưng mà thầy Hoài bảo...

Còn chưa kịp để em Lúa nói xong, cả 3 thầy con đã bước chân vào sân nhà bu Hà, từ đằng xa em đã loáng thoáng thấy bóng dáng anh Hoài đang ngồi chặt gà ở góc vườn, từng nhát dao nhát nào nhát nấy của anh đều vô cùng chuẩn xác. Bên trong bếp, hình như bu Hà đang nấu canh măng, mùi thơm từ trong bếp bay ra đến tận cổng làm tụi nhỏ cứ hít hà mãi không thôi. Thất thả em Mận xuống rồi dặn dò hai anh em.

- Hai đứa vào trong kia chơi với bà cụ nhé, để thầy phụ bà nội nấu cơm.

Hai đứa nhỏ nghe thầy dặn cũng rất ngoan ngoãn vâng ạ rồi chạy vào chơi với bà cụ.

Anh Hoài đang ngồi chặt gà bỗng nghe thấy tiếng bước chân ai mà quen thế, từng bước nặng trịch mà nhịp độ bước lại rất nhanh, nghe cứ như tiếng bước chân ai đó đang phải bê cả một thùng nước, vội vội vàng vàng chạy về nhà cho kịp giao thừa vậy. Nghe tiếng bước chân, anh Hoài đã đoán được ra là ai rồi, ở cùng nhau cũng phải 6 năm, anh mà không đoán được là ai thì thấy có lỗi với nhà anh lắm. Chưa kịp để anh Hoài ngẩng mặt lên, đã nghe giọng Thất trách móc.

- Sao mình không gọi tôi dậy sớm để sang đỡ bu Hà nấu cơm Tết?

Khuôn mặt em cau lại thật chặt, một tay đỡ sau lưng, một tay chống nạnh trông đến là buồn cười, em cứ nhìn chằm chằm anh Hoài để đợi câu trả lời. Còn anh Hoài thì cứ úp úp mở mở, lau tay vào cái giẻ vắt trên vai, bê hai đĩa thịt gà đã thái xong bước vào trong nhà đưa cho bu Hà đang sắp mâm cơm cúng, vừa đi vừa gọi bu.

- Bu ơi, nhà con sang rồi này.

Nghe thấy mình bị điểm danh, rồi lại thấy bu Hà cùng cái Nhã đang bận rộn trong bếp ló đầu ra nhìn mà Thất thấy xấu hổ không biết để đâu cho hết, phận gả về mà sáng sớm không biết dậy sớm đỡ đần bu, giờ bu mà có mắng thì em cũng chỉ biết cúi đầu nghe thôi.

Ấy vậy mà đợi mãi cũng không nghe thấy lời mắng mỏ của bu Hà, vừa trông thấy em là bu đã gạt luôn anh Hoài sang một bên, vừa đến vừa kéo tay em vào bếp chỉ chỉ nồi nước lá mùi vừa nấu xong.

- Đấy, bu đang định kêu thằng Hoài về gọi bây đấy, may quá bu mới đun nồi nước lá mới cho 3 thầy con bây tắm. Để cái Nhã lấy quần áo cho, bây đi vào sau nhà thay rửa đi cho kịp giờ cúng cơm.

Thất nghe vậy thì ngạc nhiên giữ tay bu lại.

- Thôi bu, nhà mình còn gì thì để con giúp nốt, chứ con đến trưa mới snag phụ bu như này, bu chưa mắng con là may rồi, tắm thì để chiều con tắm cho tụi nhỏ sau cũng được mà ạ.

Bu Hà nghe vậy thì đánh vào tay em một cái rõ kêu, vừa chắt nồi nước lá giúp Thất vừa càu nhàu.

- Đối với nhà bu nhá, bầu bí là được miễn hết, cái hồi mà chửa thằng cu Lúa bu có bắt bây dậy sớm nấu cơm cúng không hả mà bây giờ bây sợ bu trách? Với cả bây không làm thì thằng chồng bây nó làm hết, chứ bây giờ bây bầu bí chửa vượt mặt thế kia mà bu còn sai bây làm là bu mới tự trách bu đấy. Thôi, đi tắm nhanh đi còn ăn cơm.

Nghe nói vậy thì Thất cũng chỉ biết vâng dạ gọi hai đứa nhỏ vào thay rửa lần lượt cho cả hai anh em sạch sẽ, thơm phức mùi lá. Đến khi tắm xong cho Lúa đi ra thì cả người em cũng ướt sũng từ đầu đến chân, hai má đỏ lên do hơi nóng của nồi nước lá mùi.

Đang đứng ngoài hóng gió cho dễ thở, em đã trông thấy anh Hoài đi đến, trên tay còn cầm theo cả cái khăn tắm to cùng bộ quần áo của Thất, thấy em nhìn, anh chỉ cười cười, tiện tay xoa cái bụng bầu tròn vo của em mà nói.

- Đứng đấy hóng gió cho cảm lạnh hả mình? Đi vào đây anh gội đầu cho.

Nghe đến đó, chẳng hiểu em tưởng tượng ra những gì mà hai má đỏ lựng lên, vậy nhưng em vẫn xoa xoa vành tai mình mà bước đi theo sau nhà em. Cũng phải lâu lắm rồi từ ngày anh Hoài gội đầu cho em. Trước kia lúc bầu em Mận, tay chân em sưng phù, bụng cũng to, mấy tháng cuối lại còn hay đau lưng thành ra không thể cúi người xuống gội đầu được, lúc đó toàn là anh Hoài đi làm về rồi gội đầu cho em cả, lâu không làm vậy, tự dưng giờ lại thấy ngượng ngùng.

Phòng tắm nhà thầy bu thiết kế theo kiểu rèm cửa nhựa mở ra đóng vào, bên trong cũng chẳng có gì, chỉ có cái bể nước to đùng thành ra chỗ tắm hơi nhỏ một chút, anh Hoài đã đứng sẵn ở trong, dước chân anh là chậu nước lá to đùng, đằng trước anh Hoài là một cái ghế nhựa màu đỏ cho em ngồi. Anh Hoài đứng quay lưng lại rèm cửa, nghe thấy tiếng động, anh vội quay lại, cầm tay đỡ em ngồi xuống ghế. Rồi như một thói quen từ xa xưa, anh bắt đầu cởi khuy áo em một cách quen thuộc.

Chiếc áo ướt dính sát vào người Thất lộ ra phần ngực đẫy đà cùng chiếc bụng với những vết rạn chằng chịt ẩn hiện sau tấm áo trắng ướt sũng. Thất ngại, cầm tay anh bỏ ra định tự mình làm thì đã nghe tiếng anh cười nhẹ. Anh Hoài ngẩng mặt lên nhìn Thất, cười nói.

- Sao vậy? Lấy nhau sắp 7 năm rồi, có với nhau 3 đứa con rồi mà nhà tôi vẫn ngại ngùng à?

Em thấy anh cười mình thì cũng đỏ chin mặt, ngượng ngịu quay đi chỗ khác mặc anh muốn làm gi thì làm. Còn anh Hoài cũng rất chu đáo giúp Thất cởi nốt cái áo ướt xong đắp khăn xuống dưới bụng bầu, trước khi đi ra đằng sau để gội đầu cho em anh còn hôn một cái lên chiếc bụng bự của Thất nữa.

Trong làn hơi nóng từ chiếc nồi nước lá, anh Hoài dội từng gáo nước để làm ướt tóc em, Thất cũng rất ngoan ngoãn ngửa đầu ra sau để anh dễ gội hơn, hai mắt em nhắm lại hưởng thụ đặc quyền hiếm hoi này của mình, vừa ngồi, em vừa nói một mình

- Giá như lúc nào cũng được nhà tôi gội đầu cho thì thích nhỉ? Mà nếu vậy thì mỗi năm tôi phải chửa một đứa mất thôi.

Hoài nghe vậy thì phì cười, anh xoa mặt Thất mà nói.

- Nếu như mình thích, anh lúc nào cũng sẵn lòng gội đầu cho mình hết.

Thất không tiếp tục chủ đề gội đầu nữa, em trầm ngâm một hồi, lâu đến lúc mà anh Hoài tưởng rằng Thất đã vô tình ngủ quên thì đột nhiên em mới khẽ nói.

- Từ ngày về làm dâu của bu Hà, tôi mới thật sự được trải nghiệm cái cảm giác Tết đến. Mình biết không, lúc trước, tôi vốn nghĩ Tết chỉ cần ngồi uống rượu cùng các anh em đã là hạnh phúc đủ đầy rồi. Tôi ấy, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ được trải nghiệm cái Tết như trong lời kể của người khác. Nào là cùng thức canh bánh chưng, nào là đi chọn hoa đào ngày Tết, nào là dọn nhà mệt đến thế nào, rồi bận bịu tranh nhau tắm lá mùi, càng không nói đến việc được cùng cả nhà quay quần đón giao thừa....

Dừng lại một chút, Thất mới nói tiếp.

- Ấy vậy mà, giờ tôi đã có thể chạm được đến cái ước mơ tưởng chừng như xa vời ấy rồi đó mình. Cái ước mơ mà tưởng như cả đời này tôi sẽ khó mà chạm đến vậy mà lại đơn giản đến thế...âu cũng là nhờ mình đã đem đến cho tôi tất cả..

Thất vuốt nước trên mắt mình xuống mà mở to mắt nhìn anh Hoài.

- Vậy nên, nhân dịp sắp đến năm mới rồi, tôi muốn cảm ơn mình vì tất cả những gì mình đã làm cho tôi, cảm ơn mình đã cho tôi một gia đình, cảm ơn mình đã cho tôi cảm nhận tất cả những gì mà trước đến nay tôi hằng ao ước nhé....

Chưa kịp nói câu tiếp theo, môi em đã được bao phủ bởi một đôi môi mềm mại khác, nụ hôn này không sâu, nhưng nó mang đến cho em một cảm giác được bảo vệ. Thất nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn phớt qua của anh mà mỉm cười. Đúng... Đúng là chỉ có người đàn ông trước mặt em này, chỉ có anh mới có thể đem lại cho em những cảm giác bình yên đến thế....


*******

Phần ngoại truyện này được tui hoàn thành vào đúng 11h56 phút của năm trước, đóng máy xong là tui chạy vội lên nhà cho kịp ngắm pháo hoa giao thừa luôn á. Chưa gì mà tui đã đoán được năm mới tui sẽ chạy dl mệt nghỉ rồi.

Nhân dịp năm mới 2024, chúc những độc giả của tui sẽ có một năm hạnh phúc bình an, an khang thịnh vượng nhé<3 Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày gần nhất.

À chap mới viết trong trạng thái lo sợ  chạy dl k kịp năm mới nên có gì sai sót mong mn thông cảm huhu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com