Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

16. một ngày kia

"Em đã nghĩ kĩ chưa?"

Hai tuần kể từ cuộc trò chuyện với Tôn Hiểu Diễm, Tử Du tìm thấy mình dứt khoát hạ quyết tâm khi đang ngồi ngắm chiếc đèn trùm cổ điển trên trần phòng khách nhà Lưu Tuấn.

Nhìn xuống tách trà bay hơi, cậu cười nhưng không đáp ngay, cũng không biết có còn điều gì để lòng vướng bận.

"Em sẽ không hối hận."

Một đêm trắng là quá đủ để hạ quyết tâm, quyết định để thứ dụng cụ lạnh lẽo đậm mùi thuốc khử trùng luồn vào trong người rồi tước đi những cánh hoa. Một đêm trắng là quá nhiều để nghĩ về duy nhất một người, về nụ cười nhạt nắng mà cậu cứ ngỡ mình đã quên từ lâu, từ rất lâu rồi. Nhưng sự thật là cô vẫn nghĩ về anh.

Thanh xuân và tình yêu thôi không hề đủ, Tử Du phải nghĩ về anh như một thói quen khó bỏ, hay một lẽ thường tình đã lặp đi lặp lại suốt hơn năm năm trời. Cậu nghĩ về anh và cái cách làm thế nào mà anh khiến cậu mang những cánh hoa, làm thế nào mà anh khiến cậu bừng tỉnh giữa đêm vô số lần cùng hai gò má ướt đẫm. Không ai biết làm sao mọi chuyện bắt đầu, cũng chẳng ai hay làm sao thứ cảm xúc non dại của tuổi trẻ lại ra nông nỗi này.

Lưu Tuấn trầm ngâm nhìn cậu, nhìn thằng bé hậu bối vô tư năm nào nay bỗng hoá thành một người đàn ông ôm đồm quá nhiều tâm sự. Họ đã quen nhau quá lâu, đã thân nhau quá nhiều để hiểu đối phương thực chất đang che giấu điều gì.

Hơn ai hết, hơn cả Tử Du, hơn tất cả những người trong cuộc, anh biết rõ cậu yêu Triển Hiên nhiều ra sao, cũng biết vì anh ta mà cậu đã biến thành một người thế nào. Và anh cũng biết, Tử Du phải kiên cường và mạnh mẽ lắm mới có thể đi qua năm năm xước xát ấy - năm năm đằng đẵng mà không hề nghĩ tới hai từ "phẫu thuật".

"Việc này...cậu ấy có biết không?" Anh hỏi, không cho rằng sẽ nhận về câu trả lời là "có". Có lẽ những người mắc căn bệnh đơn phương đều mang một điểm chung: không bao giờ có đủ dũng khí tiết lộ những cánh hoa cho người mà mình thương đến chết cả lòng.

Một nụ cười buồn thấp thoáng xuất hiện trên gương mặt nhợt nhạt của người con gái. Rồi Tử Du nhận ra bản thân đã quá quen với kiểu cười này, và có khi, cũng đã vô tình quên mất một nụ cười tươi đúng nghĩa từng có hình hài ra sao.

"Triển Hiên ấy à? Không đâu. Sẽ không. Chắc em sẽ giấu đến hết đời mất. Hừm, hay em thử chuyển nghề đi làm diễn viên anh nhỉ—"

"Ý anh không phải Triển Hiên."

Đó là khi Tử Du ngẩn người, nụ cười buồn bã tan dần theo những từ ngữ vô thanh vuột khỏi đầu môi. Một lát, cậu lắc đầu thay cho lời đáp, ánh mắt trầm ngâm như chìm sâu vào làn khói mỏng manh từ tách trà.

"Tụi em cắt đứt liên lạc rồi. Bây giờ có gặp nhau, có nói...cũng chẳng liên quan gì tới nhau nữa."

Cậu không coi anh và tất cả những kỉ niệm sẻ chia với anh là điều tối kỵ. Cậu cũng không ép bản thân không được nhớ về anh, nhớ về mùi hương, về giọng nói, về bờ vai vững chãi thuộc về duy nhất mình anh, vì cậu biết điều đó là vô ích. Cậu cố gắng không tự hỏi với lòng rằng anh thế nào, đã tìm được một ai đó khác chưa, đã bớt đau đớn chưa bởi cậu biết anh vẫn sống tốt. Và điều đó làm Tử Du nhói xót hơn cậu tưởng.

Cậu có thể chúc phúc cho Triển Hiên, có thể đẩy anh đi tìm hạnh phúc của riêng và rồi bản thân sẽ đứng từ xa vẫy tay tạm biệt. Cậu có thể sống cùng hoa hồng trong khoang ngực suốt năm năm trời, có thể chịu đựng những cơn đau đến từ con tim và tinh thần mà chẳng phải từ thể xác, cũng có thể giấu nhẹm điều ấy đi và sẽ không một ai hay biết.

Nhưng cậu lại không thể chỉ đứng một bên và nhìn thế giới của Điền Hủ Ninh trở về guồng quay vốn có, nhìn hạnh phúc của anh chẳng hề xuất hiện bóng dáng cậu. Anh không hạnh phúc, cậu sẽ đau lòng, mà hạnh phúc rồi, cậu cũng vẫn sẽ đau.

Tử Du hoá ra ích kỷ như vậy, nhưng chỉ với riêng mình Điền Hủ Ninh mà thôi.

.

Căn hộ mới của Tử Du không to, nếu như không muốn bảo rằng nó khá bé. So ra thì nó chỉ bằng phòng khách trong căn nhà cũ của cậu, nhưng vậy là đủ để Tử Du vừa lòng với nó rồi. Không quá rộng, không quá trống trải.

Căn hộ mới ấy chỉ cách nhà Lưu Tuấn vài bước chân, và trên quãng đường về nhà ấy, đầu Tử Du chợt trống rỗng. Tất cả những gì cậu làm chỉ là đăm đăm nhìn xuống mặt đường, nhìn mũi chân đều đặn nhấc từng bước đầy máy móc và nhìn bóng mình đổ dài trên nền đất, rồi nắng tắt và mọi tâm tư cũng đều khuất dạng nơi chân trời.

Ngõ nhà vắng tanh, nên trong suốt quãng đường ngắn ngủi ấy, Tử Du chỉ ngẩng lên duy nhất một lần và chỉ dừng lại duy nhất một lần. Là khi bóng chiếc xe BMW màu đen bất ngờ đè lên bóng cậu, và là khi cậu bắt gặp một ánh mắt da diết không đổi, chẳng rời cậu lấy một li. Tử Du nheo mắt, để rồi khựng lại khi nhận ra người đứng đó là anh ấy. Có vẻ cô đơn hơn, trầm tĩnh hơn và buồn rầu hơn so với ngày cuối họ gặp mặt.

Trên người anh là vest đen, bộ lễ phục đặc trưng cho những bữa tiệc xa hoa mà Tử Du chắc rằng anh vừa từ nơi đó trở về. Nhưng Tử Du không chắc anh là lạc đường, là tình cờ hay thực sự lái xe cả nẻo đường xa xôi tới đây, thực sự xuất hiện trước mặt cậu cùng ánh nhìn da diết không giấu diếm ấy. Và cậu thấy anh mấp máy môi, để lời thầm thì vuột khỏi khoang họng rồi bay tới tai cậu qua những làn gió thoảng.

Thật kỳ lạ. Rõ ràng đứng xa nhau đến thế, rõ ràng cả hai chẳng dám nhúc nhích một li, nhưng cậu vẫn nhận ra anh đang thầm thì điều gì."Tử Du". Chỉ vậy thôi.

Chỉ vậy thôi, nhưng lại là âm thanh duy nhất lọt vào tai cậu, giữa những tiếng nứt đôi của đất trời cùng vô vàn những tạp âm khác. Và đó là khi Tử Du biết mình không nhìn lầm, tầm nhìn của cậu chưa bao giờ rõ rệt như thế. Anh đang ở đây, một Điền Hủ Ninh bằng xương bằng thịt, ngay trước mắt cậu.

Tử Du những tưởng bản thân sẽ chạy trốn. Nhưng không, bằng nỗ lực phi thường, cậu lướt qua anh và đi thẳng đến cửa nhà mình, tra chìa khoá vào ổ bằng đôi tay không hề run rẩy rồi mở cửa, hoàn toàn coi anh như người vô hình, và ngày hôm nay cũng sẽ như bao ngày khác.

Điều đó vô tình trở thành cơn sóng thần đánh tạt tâm trí Điền Hủ Ninh, kéo anh về thực tại, gợi anh nhớ ra nguyên nhân tại sao bản thân lại chấp nhận lái xe cả tiếng đồng hồ chỉ để tới được đây. Anh vội vã sải một bước dài, vươn tay và dùng lực chặn lại cách cửa đang chuẩn bị đóng còn vội vàng hơn anh. Gương mặt người con trai hiện ra ngay sau cánh cửa gỗ, tràn đầy ngỡ ngàng cùng đôi mắt nhìn anh đầy dò xét, đầy cẩn trọng.

Anh cất lời, rồi ngạc nhiên khi nhận ra giọng mình buồn rầu tới nhương nào.

"Không định mời anh vào à? Anh không ăn thịt em đâu."

Tử Du thôi nhìn anh, chỉ lưỡng lự buông tay khỏi nắm cửa trước khi quay người đi thẳng vào bên trong. Cậu biết mình không ngăn nổi anh, và cũng biết, bản thân chưa bao giờ đủ can đảm để gặp lại anh.

Cậu vẫn nghe thấy nhịp tim đập rộn phi thường trong lồng ngực, vẫn nhận ra cả không gian trong nhà gần như sáng bừng lên khi có hơi thở của anh, và vẫn không thể quên những lời cuối cùng họ nói với nhau - về một mối tình đơn phương không thể đền đáp.

Nhiêu đó thôi cũng đủ để Tử Du chùn bước. Bởi cậu biết, mình vẫn còn yêu.

Tại sao tình yêu lại xa xỉ đến thế? Tại sao cậu không thể xứng với nó? Tại sao cậu luôn phải là người chạy trốn, mà không phải anh?

"Làm sao anh tìm được nơi này?"

Cậu hỏi, vẫn quay lưng về phía anh. Thế là bất lịch sự đấy, đâu đó trong phần đạo đức của cậu gào lên, nhưng cậu không thể làm gì theo đúng ý mà tâm trí muốn.

Vì cậu yếu đuối hơn mình tưởng, Tử Du chưa bao giờ là một người mạnh mẽ cả. Hoặc là có, có khi cậu đã từng mạnh mẽ. Nhưng đấy là khi không có Điền Hủ Ninh, là khi anh không hiện diện trước cậu, không nhìn cậu bằng đôi mắt hỗn tạp quá nhiều cảm xúc.

Cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Điền Hủ Nịn, chỉ nghe thấy tiếng anh cẩn thận bước, cẩn thận tiến về phía cậu.

"Anh đã hỏi Lưu Tuấn. Cậu ta bảo em đang ở nhà cậu ấy, bảo anh hãy đợi ở đây."

Và Điền Hủ Ninh đã đợi, đằng đẵng một tiếng đồng hồ.

Tử Du bỗng nhớ về lời nói của Lưu Tuấn nửa giờ trước, nhớ về gương mặt và ánh nhìn đẩy ẩn ý mà anh tặng cho cậu khi cả hai còn ở nhà anh. Lưu Tuấn là người trưởng thành hơn tuổi, lời anh nói chưa bao giờ là điều thừa thãi cả.

"Cứ nói với cậu ta đi."

"Sao cơ?"

"Nếu em có cơ hội, hãy cứ nói với cậu ấy về quyết định của em. Hai người đã cùng nhau đi qua rất nhiều chuyện, dù thế nào đi chăng nữa thì cậu ấy cũng đáng được biết."

Cậu hít một hơi sâu, ngẩng đầu và quay lại nhìn anh. Không dễ dàng tí nào đâu, vì cậu thực sự chỉ muốn rời khỏi đây mà thôi. Nhưng cậu đã làm được, Tử Du đã nhìn thẳng vào mắt anh như cái ngày cậu thổ lộ, như cái ngày mà biểu hiện trên gương mặt anh đã đánh sập sự trông mong nhỏ bé trong cậu. Lần này anh không quay đi nữa, ánh mắt vẫn dừng trên người cậu và dường như đau xót khi nhận ra cậu gầy gò tới mức nào.

Hoặc rằng cậu vẫn luôn nhỏ bé như thế, chỉ là anh chưa bao giờ nhận ra. Khi ôm cậu trong tay, khi chìm nghỉm trong mùi hương của cậu, anh chưa bao giờ nhận ra điều đó.

"Trong khoảng thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Tử Du, anh suy nghĩ về em." Có lẽ đó cũng là lý do khiến cậu ấy nhất quyết rời đi, vì anh đã quá ích kỷ. Có lẽ vậy.

"Anh nhận ra từ khi ở bên em, cậu đã ít đau hơn, đã không còn thường xuyên nhớ về Hoa Sâm, cũng không còn thức dậy giữa đêm vì mất ngủ. Vì anh quá ích kỷ, quá cạn hẹp nên đã không nhận thức điều đó sớm hơn, đã khiến em rời đi. Anh hiểu mà, những cánh hoa sẽ khiến cảm xúc chân thực bị bào mòn. Ta sẽ chỉ luôn nhớ đến người khiến ta mang những cánh hoa - gần như đến mức ám ảnh, mà không bao giờ nhớ đến những người sau đó - những người khiến ta bớt đau đớn hơn."

Ánh mắt anh rời khỏi người Tử Du. Kể cả cậu không tin nữa, kể cả cậu có đuổi anh về, anh vẫn phải nói. Vì nếu không nói ra, anh sẽ hối hận suốt cả quãng đời còn lại.

"Em rất tốt, thực sự rất tốt, và anh chưa bao giờ xứng đáng có em và được em yêu thương. Thế nên anh vẫn luôn cảm kích, vẫn luôn biết ơn vì em xuất hiện. Khi em đi, căn nhà ấy không còn là "nhà" theo đúng nghĩa nữa. Anh không nghĩ đến Hoa Sâm nữa, thường hay đau mà chẳng hề ho ra bất cứ cánh hoa nào. Tử Du, em là tất cả những gì anh nghĩ về trong suốt những tuần qua."

"Thế nên, ý anh là em đã trở thành thói quen của anh, là một điều nghiễm nhiên phải xuất hiện trong đời anh, và việc em bỏ đi khiến anh thấy bứt rứt chỉ vì thói quen tự dưng thay đổi?"

"Không! Không phải thế!"

Đó là lần đầu tiên Điền Hủ Ninh trở nên lúng túng trước một người con trai, trở nên bồn chồn trước ánh nhìn dò xét của cậu. Anh bất lực thở dài, luồn tay vào mái tóc và vò cho đến khi nó rối tung, hai bên tai đỏ ửng.

"Anh không giỏi bộc lộ tâm tư qua lời nói nhưng có lẽ, nó là yêu. Phải không? Có lẽ nó đúng là yêu rồi. Tử Du, anh yêu em."

Điền Hủ Ninh đã gần như chỉ muốn đâm đầu xuống đất, vậy mà khi anh nhìn lên, người con trai ấy lại trông như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi ba từ mà anh phải lấy hết dũng khí mới có thể thốt ra. Rồi cậu chợt bật cười, nhìn anh vò đầu bứt tai như thể đang nghe câu chuyện cười hài nhất thế gian.

Cậu cười, vui vẻ đến mức bao nhiêu mệt mỏi và xanh xao bỗng biến đâu mất. Ban đầu anh ngỡ ngàng, rồi tức giận, gần như chỉ muốn túm lấy Tử Du và doạ cậu đừng cười nữa. Nhưng vì cậu rất xinh, và vì có Chúa mới biết anh nhớ nụ cười ấy tới nhường nào, nên tất cả những gì anh làm chỉ là chôn chân một chỗ, nhìn cậu đăm đăm.

"Em không biết là..anh lại sến súa thế đấy."

"Gì thế Tử Du!" Anh nhảy dựng như một đứa trẻ giận dỗi, thở hắt không vui. "Anh thực sự đã rất chân thành đấy, thế mà xem phản ứng của em kìa."

Tử Du cuối cùng cũng ngừng cười. Cậu lau nước mắt đọng lại trên mi, gần như chạy tới và kéo Điền Hủ Ninh vào một vòng ôm thật chặt, thật ấm. Cậu nhắm mắt, khoé môi cong lên mãn nguyện khi cảm nhận anh đang ôm lại cậu, còn anh đặt cằm lên đôi vai cậu và vùi sâu gương mặt vào chiếc cổ thơm mùi hồng hoa.

Giữa những phút giây an yên, cậu nghe thấy anh nói, bằng chất giọng trầm trầm và yêu thương theo dấu chiếc hôn rơi trên mái tóc.

"Cảm ơn em rất nhiều, Tử Du. Cảm ơn vì đã yêu anh."

Rồi Tử Du nhìn thấy một ngày kia, một tương lai mà họ ở bên nhau, tay nắm tay cùng yêu thương nồng nàn qua ánh mắt. Một tương lai hạnh phúc từng chỉ có trong mơ, trong từng suy nghĩ viển vông hão huyền - nay đã trở thành hiện thực.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com