chap 1: Tiếng vọng từ ký ức
Trời hôm đấy xám xịt, như muốn nhấn chìm cả một căn nhà nhỏ nơi ngoại ô. Những hạt mưa rơi tích tách trên mái nhà, hoà với mùi nhang tạo thành một thứ nhịp điệu lạ lùng khiến tim Soobin nhói lên.
Cậu bé với thân hình mảnh mai ngồi thu mình trong góc nhà, đôi mắt vô hồn nhìn lên di ảnh bố đặt trên bàn thờ, nơi mà ngọn nến cháy leo lét như đang cố giữ hơi ấm trong không khí lạnh lẽo.
Mười hai tuổi, nhưng Soobin cảm giác cả thế giới như sụp đổ trước mắt, và sự mất mát quá lớn hơn bất cứ điều gì cậu từng phải trải qua. Người ta đến viếng rồi lại đi, ai cũng chỉ nói những lời an ủi rỗng tuếch: "Cố lên nhé, con trai." hoặc là "Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi..."
Tiếng nói vang lên nhưng lại lạc đi đâu đó, chỉ còn lại sự trống trong lòng Soobin. Mỗi cái vỗ vai, mỗi nụ cười xã giao đều nhấn mạnh thêm cảm giác rằng cậu chỉ còn một mình. Mẹ cậu với đôi mắt đỏ hoe, đến bên và ôm cậu vào lòng. Vòng tay ấy lạnh lẽo như không dành riêng cho cậu và cũng không đủ để xoa dịu nỗi đau.
Vài tuần sau, mẹ thông báo sẽ đi bước nữa. Người đàn ông kia đưa mẹ đi đến một thành phố mới, bỏ lại Soobin như một món đồ thừa. Khi mẹ buông tay và nói với cậu: "Con ngoan nhé, nhớ phải sống thật tốt!"
Soobin cảm nhận sự trống rỗng như cả bầu trời sụp xuống trên đầu mình. Tiếng giày cao gót chói tai ấy càng đi càng xa, rồi biến mất hẳn sau cánh cổng lạnh giá. Tim cậu cũng lạnh dần theo dư âm của đôi giày màu đỏ chói kia.
Cậu chìm vào trong suy nghĩ liệu bản thân mình phải sống sót như nào đây? Hay phải trở thành một đứa trẻ không bố không mẹ?
Nhưng rồi người dì xuất hiện. Bà không quá trẻ, nhưng ánh mắt dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng như dòng suối mát giữa mùa hè nóng bức. Dì ôm lấy cậu, xoa mái tóc rối bù, thì thầm những lời cậu chưa nghe từ bất cứ ai: "Dì sẽ bù đắp cho con, dì chắc chắn luôn ở bên cạnh con."
Rồi bà ấy trở thành chỗ dựa duy nhất, là ánh sáng len lỏi trong bóng tối tuổi thơ rạn nứt của Soobin.
Những ngày đầu tiên sống cùng dì, mọi thứ đều mới mẻ. Căn bếp toả ra mùi cơm nóng và nước súp dì nấu, mùi bánh nướng thoang thoảng trên bàn. Soobin ngồi cạnh, vừa ăn vừa quan sát, đôi mắt lấp lánh ánh sáng vàng của đèn.
Cậu thích những buổi chiều dì ngồi đọc sách, trong khi cậu lặng lẽ pha trà, ngồi một góc mà tim loạn nhịp nhưng chẳng dám nhìn thẳng. Từng chi tiết nhỏ ấy từ bàn tay dì chạm vào vai, nụ cười thoáng qua đều in sâu vào tâm trí cậu, gieo vào lòng một cảm giác vừa ấm áp mà lại vừa bối rối.
Một buổi tối nọ, Soobin gọt táo cẩn thận xếp từng những miếng táo được gọt sạch sẽ lên đĩa. Cậu muốn đáp lại tấm lòng dì.
Cậu nâng đĩa, bước về phía phòng dì, tim đập rộn ràng nhưng tay lại có phần run run. Cánh cửa khép hờ, ánh sáng vàng nhạt lọt qua, tạo thành một vệt dài đổ bóng trên sàn. Cậu khẽ đẩy cửa, và rồi... chân cậu như mọc rễ, chẳng thể nhúc nhích.
Tiếng thở gấp gáp, tiếng cọt kẹt của giường, một nhịp điệu dồn dập, khiến cậu chết lặng ngay tại chỗ. Ánh mắt cậu mở to, nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt. Là người dì mà cậu luôn kính trọng đang nằm dưới thân một người đàn ông lạ mặt kia sao?...
Dụi dụi mắt vài lần, xong mọi thứ hiện ra rõ ràng dưới ánh sáng vàng mờ đục. Từ làn da, cử động, đến hơi thở gấp gáp.
Phản xạ đầu tiên của một đứa trẻ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy sẽ là kinh hãi mà hét to, hoặc chạy trốn... Nhưng cậu bé ấy giờ đây lại không la không hét, không bỏ chạy, tay vẫn giữ chặt lấy đĩa táo, cả người như đóng băng.
Một thứ cảm giác lạ lùng khiến cậu không thể rời mắt, cho đến khi ánh mắt dì xoáy vào khe cửa...
Cậu giật thót, sợ sẽ nhận những câu chửi rủa hay là một bạt tai đau thấu xương từ người dì kia. Nhưng suy nghĩ đây đã bị dập tắt khi dì chỉ mỉm cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng đẩy người đàn ông kia ra.
Người đàn ông đó rời đi, để dì kéo chăn che thân, ngồi dựa đầu giường. Dì vẫy tay cậu ám chỉ muốn cậu vào đây, một giọng nói nhẹ nhàng: "Con vào đi, Soobin."
Cậu bước vào, đặt đĩa táo xuống bàn, đầu cúi thấp, mắt không dám nhìn dì.
Bàn tay dì chạm vào má cậu, ấm áp và ám ảnh... "Con thấy hết rồi đúng không? Không sao đâu. Đây không phải điều xấu. Đây là tình yêu... là khi hai người thật sự thuộc về nhau. Sau này con sẽ hiểu."
Soobin không biết phải trả lời thế nào. Cậu chỉ nghe lời dì thì thầm: "Nhớ nhé, Soobin à. Yêu một người không chỉ là cầm tay hay cười với nhau. Yêu... là giữ cho họ không thể rời xa mình. Dù có khóc, dù có sợ hãi chỉ khi họ bị ràng buộc, tình yêu mới thật sự là tình yêu."
Những lời nói ấy như một mũi kim châm vào tâm hồn non nớt. Chúng vừa ngọt ngào vừa đen tối, vừa ru ngủ vừa ám ảnh. Soobin cảm nhận thứ gì đó vừa rối loạn vừa mê hoặc trong lòng, một luồng cảm xúc vừa đau mà vừa khao khát, vừa ghê tởm, và cũng là níu giữ.
Đêm ấy, Soobin nằm trên giường, ánh đèn vàng lọt qua rèm, mắt mở to, lòng rối bời. Hình ảnh dì, giọng thì thầm, cảnh tượng ban chiều đã ăn mòn tâm trí cậu. Tim trở nên nóng rát lại thêm nhói đau.
Lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra một thứ không tên: Muốn chạy trốn nhưng lại không thể rời bỏ. Một hạt giống méo mó đã được gieo xuống, bắt đầu bén rễ trong Soobin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com