Phần 1 - Chương 2.1 - Yến tiệc xem mắt
Khi Phượng Cửu còn nhỏ, bởi cha mẹ nàng muốn sống trong thế giới hai người thêm một thời gian nữa, chê nàng vướng bận nên một thời gian dài họ ném nàng cho cô cô Bạch Thiển nuôi dưỡng. Sống với vị cô cô này, các trò trèo cây bắt chim, xuống sông mò cá Phượng Cửu không lạ, có một lần nàng còn nhân lúc tiểu thúc nghỉ trưa, nhổ sạch lông vật cưỡi chim Tinh Vệ rất tinh khôn của ngài ấy.
Thấy những trò ngỗ nghịch đó chẳng là gì so với những trò mà mình làm hồi nhỏ nên Bạch Thiển luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc nhận nuôi Phượng Cửu, Bạch Thiển đã là một vị thần tiên thông tỏ đại nghĩa, pháp tướng trang nghiêm, tri thức uyên thâm, thường xuyên truyền dạy cho cô cháu gái của mình cách đối nhân xử thế sao cho đúng đắn. Ví dụ, Bạch Thiển từng dạy Phượng Cửu, làm thần tiên quan trọng nhất là không sợ mất thể diện, bởi vì không sợ mất thể diện là một loại dũng khí khiến mình có can đảm đi bước đầu tiên, chỉ cần không sợ mất thể diện, bền bỉ không khuất phục thì làm chuyện gì cũng có thể thành công.
Sau này, khi Phượng Cửu khích lệ Cục bột nhỏ dũng cảm trong cuộc đấu tranh với phụ quân để giành quyền ngủ chung với mẫu thân, nàng liền truyền lại đạo lý này cho cu cậu: "Làm thần tiên, quan trọng nhất chính là mặt dày, chỉ cần mặt dày thì làm gì cũng thành công".
Đêm đó, Cục bột nhỏ nói nguyên văn những lời này với Bạch Thiển, ngỏ ý muốn thỉnh giáo mẫu thân thế nào là mặt dày, và làm thế nào để mặt mình có thể dày hơn phụ quân. Bạch Thiển nghe xong không nói gì, đặt bát canh hạt sen định mang qua thư phòng cho Dạ Hoa ăn khuya xuống, tìm trong điện Trường Thăng mấy cuốn kinh Phật dày cộp, xếp ngay ngắn lên xe gỗ, nhân lúc đêm khuya cho người chở đến chỗ Phượng Cửu, kèm theo lời dặn, ngày mai trước khi mặt trời lặn mà không chép xong, sẽ thu xếp cho nàng xem mặt kén chồng liên tục từ chiều tối hôm trước cho tới sáng hôm sau.
Phượng Cửu đang mơ mơ màng màng đột nhiên bị Nại Nại, nữ tỳ của Bạch Thiển lay gọi, nàng mất một lúc lâu mới tính ngủ, tròn mắt nhìn chồng kinh thư trước mặt, chợt nhớ ra ban ngày có nói nhảm gì đó với Cục bột nhỏ, nước mắt hối hận muốn chảy thành sông.
Chiều tối hôm sau, Phượng Cửu đang ngập trong đống kinh thư bị các tiểu tiên khiêng thẳng đến vườn thượng uyển Bảo Nguyệt Quang ở tầng trời thứ 32.
Trong vườn thượng uyển trồng rất nhiều cây vô ưu, giữa rừng cây rậm rạp có muôn loài hoa lạ, đây vốn là nơi các Đạo Đức thiên tôn của Thái Thanh Cảnh truyền dạy đạo pháp, giải đáp thắc mắc cho các đệ tử.
Các vị thần tiên trẻ tuổi của bốn bể tám cõi lúc này đều đang tụ tập ở đó, nàng đưa mắt liếc nhìn, ước chừng cũng đến cả trăm người. Một vài người điềm tĩnh đang nhỏ giọng trò truyện cùng đồng liêu, một vài người nôn nóng ngóng nhìn về phía uyển môn. Hai ba người thì còn dễ giải quyết, bốn năm người cũng có thể miễn cưỡng đối phó được, nhưng cả trăm người thế này... Phượng Cửu phát hoảng, dù nàng vốn bạo gan, nhưng khi vừa đặt chân tới, bất giác cũng lùi một bước, lại lùi một bước, rồi một bước nữa. Cách đó không xa, giọng nói nửa cười nửa không của Bạch Thiển vọng đến, thượng thần đang nói với tiểu tiên theo hầu cung kính đứng bên: "Này, ta thấy nên dứt khoát trói nha đầu đó lại thì hơn, nó nhất định phải dự yến hội này đến cùng, không được để nó bỏ trốn giữa chừng."
Phượng Cửu hốt hoảng, lập tức quay người co cẳng chạy.
Cắm đầu phi thân vượt tường một mạch, trải qua một phen đấu trí đấu sức với đám tiên thị phía sau, nàng đã thoát khỏi bọn họ lúc nào không hay, chỉ biết lúc vượt qua hai cây sa la có tán lá sum suê, cành khẽ lay, mấy đóa hoa nhỏ vàng nhạt rơi trên tóc nàng, thì phía sau lưng đã không còn tiếng người đuổi theo nữa.
Phượng Cửu thở hổn hển nhìn lại con đường mình vừa chạy qua, đúng là không còn bóng người, chỉ thấy Thiên Hà phía xa gợn sóng lấp lánh dưới ánh chiều tà rực rỡ.
Họa là từ miệng mà ra, vì cái miệng này nàng đã phải chép kinh suốt một ngày một đêm, lúc này nhìn thấy hai cây sa la trước mặt, trong đầu toàn là mấy câu ghi chép trong cuốn kinh thư "Trường A Hàm": "Lúc đó Thế Tôn ở thành Kushinagar, giữa hai cây sa la trong rừng Upavattana, Ngài sắp diệt độ."
Phượng Cửu giơ tay phủi hoa vương trên đầu, vừa tự khâm phục bản thân có thể nhớ được một câu kinh khó như thế, thực không uổng công chép suốt một ngày một đêm, học vấn đã được nâng cao không ít, lại vừa nhìn ngó xung quanh một lượt, thầm nghĩ mình chạy lâu như vậy người vừa bẩn lại vừa mệt, có nên cởi bỏ xiêm y đến suối Uông Thiên phía sau hai cây sa la ngâm mình một chút hay không.
Nàng đắn đo hồi lâu.
Thấy trăng đã mọc ở đằng đông, tuy không cao lắm, không thơ mộng như khi người dưới trần ngước nhìn xa xa, nhưng ánh bạc thanh lạnh tỏa xuống cũng miễn cưỡng rải khắp hoa lá cỏ cây, núi non trước mặt. Gần đó, trên mặt nước xanh ngắt sương khói bốc mịt mờ, tỏa ra tiên khí ấm áp. Phượng Cửu cẩn thận nhìn quanh, thấy cũng đã qua giờ Tuất (bảy đến chín giờ tối), ước chừng lúc này không còn ai đến đây, liền chạy tới bên suối thò tay thử nước, sau đó yên tâm lần lượt cởi bỏ từng lớp xiêm y, thận trọng bước xuống dòng suối trong trẻo trước mặt.
Bám vào bờ, trầm mình xuống cho làn nước ấm nóng ngập tới cổ, Phượng Cửu khoan khoái thở phào, nhìn những bông hoa sa la trôi dập dờn trên mặt nước, bản tính ham chơi bị kìm nén bấy lâu lại nổi lên, đang định với lên kết thành vòng hoa, chợt nghe có tiếng nước chảy rào rào đằng sau tảng đá trắng to tướng giữa dòng nước.
Bàn tay trần đang giơ ra nhặt hoa trôi của nàng lập tức treo cứng giữa không trung.
Làn nước xanh ngắt chao động làm vỡ vụn ánh trăng, bỗng một bóng người vận áo trắng đi ra từ sau tảng đá. Phượng Cửu nín thở, nhìn thấy bóng người đó rẽ nước tiến lại mỗi lúc một gần. Trong làn sương khói dần dần hiện ra một thân hình cao lớn, mái tóc màu trắng và gương mặt vô cùng tuấn tú.
Phượng Cửu dán người vào bờ suối, dù vốn mặt dày nhưng lúc này nàng thực sự cảm thấy ngượng ngùng, mặt trắng bệch. Nhưng dù gì cũng là nữ vương Thanh Khâu, nàng lập tức trấn tĩnh, thậm chí còn muốn tỏ ra bình thường, bình thường tới mức có thể ung dung đường hoàng lên tiếng chào người đó.
Nhưng trong hoàn cảnh này, chào hỏi thế nào cũng là một nghệ thuật. Nếu gặp khi đang vãn cảnh ngắm hoa thì có thể hàn huyên một câu: "Hôm nay trời đẹp, Đế Quân cũng đến đây thưởng hoa ư?", nhưng lúc này không thể giơ cánh tay trần lên vẫy mà rằng: "Hôm nay trời đẹp, Đế Quân cũng đến đây tắm ư?"
Phượng Cửu đang ảo não nghĩ thầm không biết nên mở lời thế nào, đã thấy Đông Hoa thong dong đi chếch sang bờ bên kia, đang sắp bước lên bờ. Cả quá trình, chàng không hề liếc qua nàng một cái.
Phượng Cửu nghĩ có lẽ chàng không nhìn thấy mình, vậy lần này liệu có thể coi như chưa mất thể diện trước mặt chàng không?
Vừa định thầm thở phào nhẹ nhõm, một chân Đông Hoa vừa bước lên bờ lại dừng một chút, ngay sau đó, một chiếc áo choàng tung ra trùm lên đầu nàng.
Đồng thời, nàng nghe thấy cách đó không xa có tiếng nói vọng đến, nghe như là Liên Tống Quân, tỏ vẻ vô cùng lúng túng cười ha hả: "Ôi chao, làm phiền làm phiền rồi, tôi không nhìn thấy gì hết, tôi đi ngay đây."
Phượng Cửu sững sờ kéo chiếc áo trắng của Đông Hoa từ trên đầu xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy mấy cành vô ưu khẽ đung đưa dưới ánh trăng bên cạnh nguyệt môn.
Đông Hoa chỉ mặc áo trong, đứng trên bờ nhìn nàng, lát sau hỏi: "Ngươi làm gì ở đây?"
"Tắm ạ." Phượng Cửu thận trọng và thật thà trả lời, gương mặt trắng nõn đã ửng hồng vì nước nóng.
Trả lời xong nàng mới chợt nhớ ra, tuy nước suối màu xanh, nhưng trong suốt đến độ có thể nhìn thấy đáy. Sắc hồng trên mặt lan ra, trong chốc lát cả cơ thể giống như vừa được vớt từ nước sôi lên, ấp úng nói: "Ngài... ngài nhắm mắt lại đi, không được nhìn, không, ngài quay người qua chỗ khác đi, nhanh lên."
Đông Hoa chậm rãi nhìn nàng từ đầu đến chân lần nữa rồi quay người đi một cách rất có tu dưỡng.
Phượng Cửu luống cuống giơ tay với chỗ xiêm y lúc trước để trên bờ, nhưng lúc cởi không ngờ mình sẽ bị rơi vào tình cảnh thế này, từ áo ngoài đến áo trong đều để khá xa. Muốn lấy được chiếc áo trong để ở gần nhất thì phải vươn hơn nửa người lên khỏi mặt nước.
Nàng không biết nên làm thế nào cho phải, quả thật vô cùng hoảng loạn, lại quên rằng mình vốn là hồ ly, nếu lúc này biến lại nguyên thân, chắc chắn Đông Hoa sẽ chẳng nhìn thấy gì.
Đang cuống thì nhìn thấy một bàn tay cầm chiếc váy trắng của nàng, chậm rãi chìa tới trước mặt nàng, những ngón tay thon dài, móng tay sáng bóng hồng hào. Đông Hoa vẫn quay đi chỗ khác, nàng cẩn thận nhìn mặt chàng, hàng mi dày hơi khép, may quá, chàng vẫn còn nhắm mắt. Đang định đón lấy chiếc váy, nàng bỗng kinh ngạc: "Sao ngài biết tôi muốn mặc xiêm áo?"
Bình thường để xứng với thân phận nữ vương Thanh Khâu, Phượng Cửu thường tỏ vẻ khoan dung chín chắn, lúc này lại để lộ bản tính trẻ con, cuối cùng cũng giống một tiểu nữ thần hiếu động.
Đông Hoa khựng lại, ra vẻ muốn thu lại chiếc váy trong tay. Cuối cùng nàng cũng không cứng rắn như ngoài miệng, giật phăng chiếc váy nhanh như con báo vồ linh dương, luống cuống ngụp trong nước, mặc vội vào người. Xong xuôi mới bước lên bờ, cảm thấy lần này quá mất thể diện, không buồn nói một lời cáo từ, định men theo con đường lúc trước vượt tường rời khỏi đây.
Nhưng bị Đông Hoa gọi lại: "Này, ngươi bỏ quên đồ".
Phượng Cửu tò mò quay đầu, thấy Đông Hoa đang cúi người nhặt lên vật gì đó. Định thần nhìn lại, nàng cảm thấy máu toàn thân bỗng dồn hết lên đầu.
Thứ mà Đông Hoa nhặt lên là chiếc yếm.
Chiếc yếm màu hồng cánh sen.
Chiếc yếm của nàng.
Cổ áo Đông Hoa hơi hé, lộ ra một phần xương đòn, mặt không cảm xúc cầm chiếc yếm của nàng, đưa cho nàng một cách rất tự nhiên. Phượng Cửu cảm thấy trời đất rung chuyển, không biết có nên nhận hay không.
Đang dùng dằng thì cành cây vô ưu bên nguyệt môn lay động mạnh, ngay sau đó bóng dáng tao nhã của Liên Tống Quân lại xuất hiện. Thấy hai người dùng dằng như vậy, cái bóng tao nhã kia sững lại, một lúc sau mới giật giật khóe miệng nói: "Vừa rồi... đánh rơi chiếc quạt nên định quay lại lấy, làm phiền rồi, hôm khác sẽ đến tạ lỗi, nhị vị...cứ tiếp tục..."
Phượng Cửu quả thật sắp khóc đến nơi, một tay che mặt, tay kia giật cái yếm, quay người nhảy phắt qua tường chạy biến mang theo làn gió làm lay động chùm hoa sa la trên cây.
Liên Tống tiếp tục giật giật khóe miệng, nhìn Đông Hoa: "Ngài không đuổi theo ư?". Nhanh chóng nói tiếp: "Mỹ nhân ngài gặp ở Thừa Thiên Đài hôm đó hóa ra lại là Phượng Cửu của Thanh Khâu?". Rồi lại tiếp: "Nhưng ngài nên cân nhắc cho kỹ, nếu lập nàng làm đế hậu thì sau này phải gọi tiểu tử Dạ Hoa kia là dượng..."
Đông Hoa thong thả chỉnh lại tà áo, nghe vậy nói: "Mấy ngày trước, ta nghe đồn ngươi có ý với Thành Ngọc Nguyên Quân?"
Liên Tống gập chiếc quạt trong tay, nói: "Việc này..."
Đông Hoa nói tiếp: "Ta định mấy ngày nữa nhận Thành Ngọc làm con nuôi, ý ngươi thế nào?"
Liên Tống: "..."
Thật ra Phượng Cửu vốn là một vị thần tiên không quá câu nệ tiểu tiết, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng câu nệ tiểu tiết một lần, nhưng tiểu tiết này lại khiến cho nàng nảy sinh tâm bệnh, tổn thương lớn thế nào khỏi nói cũng biết.
Chuyện xảy ra với Đông Hoa làm Phượng Cửu bị tổn thương nghiêm trọng, trốn biệt hai ngày liền trong điện Khánh Vân của Cục bột nhỏ mới nguôi ngoai. Nhưng tựu chung lòng vẫn còn khúc mắc, hy vọng ai đó có thể giúp nàng giải tỏa. Cô cô Bạch Thiển thì không thể.
Vậy là, Phượng Cửu ngập ngừng hỏi Cục bột nhỏ: "Nếu đệ từng thích một cô nương, nhiều năm sau gặp lại cô nương ấy". Nàng suy nghĩ một lúc cố tìm ví dụ sát thực nhất, rất lâu sau nghiêm nghị nói: "Nhưng cô nương đó lại phát hiện đến giờ đệ vẫn còn mặc tã, đệ sẽ làm thế nào?"
Cục bột nhỏ trợn mắt nhìn nàng phản bác: "Đệ không mặc tã lâu rồi".
Phượng Cửu nghiêm túc an ủi: "Ấy là tỷ nói giả dụ, giả dụ".
Cục bột nhỏ ngẫm nghĩ một hồi, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, xấu hổ ngoảnh mặt đi, ngại ngùng nói: "Quá mất thể diện, mất thể diện như vậy, chỉ có chuyện Phượng Cửu tỷ tỷ gặp lại người trong mộng, cuối cùng lại đánh rơi yếm trước mặt người ta mới bì được thôi". Cục bột nhỏ vẫn ngại ngùng, dè dặt gợi ý, "Nếu thế, tốt nhất nên đập đầu vào đậu phụ mà chết đi cho rồi."
Sau chuyện đó, Phượng Cửu lòng vừa vui lên chút ít lại ủ rũ ba, bốn ngày nữa.
Mãi đến tối ngày thứ tư, Bạch Thiển sai một tiểu thần tiên đến báo cho Phượng Cửu rằng, mấy ca nữ gặp nạn ở Thừa Thiên Đài mấy hôm trước đã hồi phục hoàn toàn, đêm nay tại Hợp Bích Viên sẽ diễn một tích mới về một nữ anh hùng, mời nàng cùng đến thưởng thức, như vậy mới kéo được Phượng Cửu ra khỏi điện Khánh Vân mù mịt mây sầu.
Trong Hợp Bích Viên, trên sân khấu mới dựng, một đoàn nữ tướng trang phục lòe loẹt, í a ca hát rất náo nhiệt.
Bạch Thiển cầm chiếc quạt lụa trắng, ghé tai Phượng Cửu, hỏi: "Mấy ngày nay, trên Thiên giới có một tin đồn khá thú vị lan truyền rất ầm ĩ, không biết con đã nghe chưa?" Bạch Thiển ho một tiếng: "Dĩ nhiên đối với chuyện này, ta cũng không mấy bận tâm."
Phượng Cửu vô cùng hứng thú, cầm ly trà lên, ngừng một lát, trả lời rất chừng mực: "Con thấy, cô cô quả thực không mấy bận tâm, thật ra con cũng thế, nhưng cô cô cứ nói thử xem."
Bạch Thiển gật đầu một cái, chậm rãi nói: "Đúng thế, chúng ta đều không phải là người thích ngồi lê đôi mách chuyện của người khác, vậy thì có chuyện này chắc chắn con không thể ngờ, Đông Hoa Đế Quân trước nay chúng ta luôn xem là người vô cùng chính trực, hóa ra không thể trông mặt mà bắt hình dong được, hơn 300 năm trước con dứt duyên với ông ta, cô cô thấy đó cũng là ông trời phù hộ con, dứt rất đúng".
Phượng Cửu nghiêm nghị ngẩng đầu.
Bạch Thiển bóc vỏ một quả hạch đào: "Nghe nói ông ta vẫn giấu trong cung Thái Thần một nữ tiên nhan sắc chim sa cá lặn, lại còn rất mực sủng ái nàng ta".
Phượng Cửu đặt ly trà trong tay xuống, lát sau mới cụp mắt nói: "Nói vậy là, bao nhiêu năm nay ngài ấy không ra khỏi cung Thái Thần chính là vì nguyên nhân này." Cười một tiếng: "Cũng phải, bên cạnh đã có giai nhân bầu bạn, không ra khỏi cung chắc cũng chẳng thấy cô đơn."
Bạch Thiển đưa quả hạch đào đang bóc dở cho nàng: "Con cũng đừng bận tâm, chung quy con và ông ta đã chẳng còn quan hệ gì, cô cô kể chuyện này cũng không phải muốn làm con phiền muộn."
Phượng Cửu lấy lại tinh thần, lại nhấc ly trà lên, nói: "Không biết người Đế Quân yêu thích là ai?"
Bạch Thiển ờ một tiếng, tiếp: "Ta đã thăm dò Ti Mệnh, tất nhiên không phải là ta cố ý thăm dò, ta vốn không mấy hứng thú chuyện này. Nhưng, ở chỗ Ti Mệnh cũng chẳng thăm dò được gì. Mặc dù các vị thần tiên bí mật truyền tai nhau rất rôm rả, cũng có vài suy đoán về vị tiên nữ kia, nhưng Đông Hoa xưa nay không dính líu tới những chuyện phong nguyệt, cho nên ngoài nghĩa muội của ông ta là công chúa Tri Hạc, họ cũng chẳng đoán ra là ai. Có điều khoan nói công chúa Tri Hạc những năm qua đều ở Hạ giới chịu tội, ta thấy khả năng người đó là nàng ta không cao."
Phượng Cửu cầm ly trà, chăm chú nghe.
Bạch Thiển nhấp một chút trà nhuận họng, nói tiếp: "Còn về tiên nữ kia, thì chỉ có một chuyện là chắc chắn, đó là sáu, bảy ngày trước, lúc Đông Hoa cùng nàng ta tắm ở suối nước nóng trong cung Thái Thần, tình cờ bị Liên Tống Quân bắt gặp, vậy mới lộ ra mấy tin đồn về chuyện này".
Bạch Thiển vừa dứt lời, Phượng Cửu ngã lăn từ trên ghế xuống, nàng chống tay xuống đất nói: "... Tắm ở suối nước nóng?"
Bạch Thiển cúi đầu ngạc nhiên nhìn nàng, như gặp được tri âm, nói: "Con cũng thấy ngạc nhiên? Ta cũng vô cùng ngạc nhiên. Hôm trước còn có một tin đồn mới, nói rất chi tiết, rất có lý, cũng có phần đáng tin. Thành Ngọc Nguyên Quân mà Liên Tống Quân đang có tình ý đó, con biết không? Hồi trước lúc ta không sống cùng Cục bột nhỏ, may có Nguyên Quân chăm sóc. Nghe nói thật ra Thành Ngọc Nguyên Quân này chính là con riêng của Đông Hoa Đế Quân với vị tiên nữ kia".
Phượng Cửu đang bám vào mép bàn đứng dậy lại ngã vật ra lần nữa.
Bạch Thiển đưa tay kéo nàng lên, ân cần hỏi: "Cái ghế này không chắc hay sao?".
Phượng Cửu bám mép bàn, cười khan đáp: "Trên kia người ta diễn quá hay khiến lòng con muôn vàn xúc động, nên mới thất lễ như vậy". Nàng thản nhiên nói dối, mặt không biến sắc, nhân cơ hội liếc lên sân khấu, sau khi nhìn rõ họ đang diễn gì, khóe mắt nàng giật giật.
Trên sân khấu sáng trưng đang diễn cảnh nữ tướng quân oai hùng không may sa vào tay địch, bị quân địch trói vào cột, dùng cực hình hành hạ rất thê thảm.
Bạch Thiển nhìn lên sân khấu, lại quay sang nhìn Phượng Cửu, vẻ mặt đầy phức tạp: "Thì ra... khẩu vị của con là thế..."
"...".
Phượng Cửu ý thức rất rõ thân phận của mình: Nàng là một quả phụ.
Phàm trần có một câu ngạn ngữ mà ai ai cũng biết: "Trước nhà quả phụ lắm thị phi". Phượng Cửu tỉnh táo nhận ra rằng mình là quả phụ nhiều năm như vậy, trước nhà không có nửa lời thị phi, thực ra không phải do bản thân nàng là người mẫu mực, mà do ở Thanh Khâu người ta không thích tám chuyện người khác như ở Cửu Trùng Thiên. Nhưng hôm nay nàng nghe hý kịch trong tâm trạng hết sức lo lắng, cảm thấy đã là quả phụ quả thực không nên vướng vào những tin đồn đào hoa đó. Tuy tin đồn với Đông Hoa là chuyện tốt mà ba trăm năm trước nàng có muốn cũng không được.
Phượng Cửu có một ưu điểm mà ngay cả đến cô cô Bạch Thiển cũng không bằng. Bạch Thiển gặp việc gì suy nghĩ không thông, nếu chưa nghĩ thông sẽ không chịu được, nhưng Phượng Cửu lại không như vậy, nàng hoàn toàn làm theo bản năng. Nàng cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình thật ra không phải là tài nấu nướng, Ti Mệnh từng khen nàng lúc kiên gan thì thật kiên gan, lúc từ bỏ thì thật dứt khoát, nàng cảm thấy mình xử sự rất xứng với lời khen đó.
Mấy ngày trước nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, nhưng sau đó nàng nhớ ra một câu do mình tự đúc kết. Nàng đã sống ba vạn năm, những câu châm ngôn tích lũy được cũng tới cả ngàn vạn, phải nghĩ mãi mới tìm ra: "Không nên dây vào kẻ nam nhi vương vấn với nhiều nữ nhi, cũng không nên dây vào kẻ nam nhi vương vấn với nhiều nam nhi khác". Nàng từng thích Đông Hoa chết đi được, lúc ấy nàng thật kiên gan, nhưng Đông Hoa lại không để ý đến nàng, rất có thể đã có ý trung nhân khác. Nàng tự hạ thân phận vào làm tỳ nữ quét dọn trong cung của chàng mấy trăm năm, mà chưa từng được nói với chàng một câu. Nàng cảm thấy nên coi chuyện này như chưa từng xảy ra, mà vốn dĩ đối với Đông Hoa chuyện này có lẽ cũng chưa từng xảy ra. Bây giờ nàng đã hiểu, nàng nên đối xử với Đông Hoa bình thường như những vị tiên khác, như thế mới phải đạo, đương nhiên tránh được vẫn nên tránh, để khỏi phát sinh phiền hà.
Sau khi xác định như vậy, Phượng Cửu liền bắt đầu hết sức chú ý giữ khoảng cách với chàng, nhưng không hiểu sao gần đây khoảng cách đó càng ngày càng thu hẹp. Nàng suy nghĩ rất lung, cảm thấy nên dùng chút thủ đoạn để giữ khoảng cách giữa hai người xa hơn chút nữa.
Tuy nhiên khi vừa đưa ra quyết định đó, nàng mới vô cùng trì độn phát hiện chiếc vòng tay bằng thạch anh màu trà mà nàng vẫn đeo ở cổ tay phải do Diệp Thanh Đề tặng đã biến mất lúc nào chẳng hay. Đó là một chiếc vòng hết sức quan trọng.
Phượng Cửu cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhớ ra, hẳn là đêm đó nàng đã đánh rơi ở hậu phủ trong cung Thái Thần của Đông Hoa.
Trước khi giữ khoảng cách xa hơn với chàng, nàng buộc lòng phải chủ động đến gặp chàng lần cuối.
Đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hành sự càng phải kín đáo, thận trọng. Nhưng để gặp Đông Hoa một lần mà không bị những người xung quanh chú ý quả thật không dễ dàng.
Phượng Cửu suy tính mãi, nhớ đến ngày mồng năm tháng năm mới nghĩ ra một kế.
Đông Hoa Đế Quân thân là tôn thần của Thiên tộc, hiện nay mặc dù đã nửa ẩn cư ở tầng trời thứ 13, nhưng vẫn còn vài trọng trách chưa giao lại cho Thiên Quân, ví dụ quản lý danh tịch của chúng tiên. Có câu: "Vận thanh y, đến Thiên môn, tạ thiên địa, bái Đông Quân", hàng năm cứ đến ngày mồng năm tháng năm, các vị tiên ở ngàn vạn Phàm thế trong Đại Thiên Thế Giới nhờ thanh tu mà được thăng thiên đều phải đến điện Thanh Vân ở tầng trời thứ 36 Đại La Thiên, thành tâm bái kiến Đông Hoa Đế Quân, thỉnh cầu chàng ban cho phẩm vị thích hợp.
Theo thông lệ khi triều hội kết thúc, chúng tiên ra về, Đông Hoa Đế Quân sẽ nhân tiện kiểm tra gương Liên Tâm ở điện Thanh Vân, lưu lại đó vài khắc. Phượng Cửu định sẽ gặp chàng vào thời gian đó. Hơn nữa nàng tự cho rằng mình đã suy tính mọi sự chu toàn.
Ngày mồng năm tháng năm, oanh ca yến hót, mưa giăng hoa đà la (hoa cà độc dược) ngập trời, thế giới vô lượng rùng mình chấn động, đó là điềm lành mở Thiên môn nghênh đón chư tiên của tám cõi.
Phượng Cửu vốn định sáng sớm sẽ đến phục bên ngoài điện Thanh Vân, nhưng lúc sắp đi lại bị Cục bột nhỏ dạo này ngày càng thông minh bám riết nửa buổi sáng, mãi mới trốn được, vội vàng đi thật nhanh đến thẳng trước cửa tầng trời thứ 36 nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Phương Cửu thầm nghĩ có lẽ triều hội đã tan. Vậy là lấy chiếc khăn tay ra vẻ lau mồ hôi che nửa mặt, hỏi một tiểu thiên tướng gác cửa: "Đế Quân, ngài... đang ở trong đó một mình?"
Tiểu thiên tướng mắc tật nói lắp, nhưng lại là một người nói lắp có trách nhiệm, chặn trước Thiên môn hỏi: "Dám... dám hỏi tiên... tiên giả... giả... là... là ai..."
Phượng Cửu kéo khăn che cả khuôn mặt, chỉ để lộ cái cằm, trả lời: "Thanh Khâu, Bạch Thiển".
Tiểu thiên tướng cung kính chắp tay kính cẩn hành đại lễ: "Bẩm... bẩm thượng thần, Đế Quân, đúng... đúng là... ở...ở... trong đó... một mình..."
Phượng Cửu thở phào vì nghĩ mình đến đúng lúc, cảm ơn rồi dặn dò: "À, bản thượng thần tìm ngài ấy có chút việc riêng cần thương lượng, ngươi tạm thời chặn giúp đừng để người ngoài vào quấy rầy, sẽ hậu tạ về sau". Nói xong vẫn giữ chiếc khăn tay, định bước qua thiên môn.
Tiểu thiên tướng không dám ngăn cản, cũng không muốn để nàng vào, vò đầu bứt tai định nói gì đó.
Phượng Cửu quay lại: "Gặp bản thượng thần, ngươi quá xúc động ư?" Nghĩ một lúc, nói: "Ngươi có khăn tay không, bản thượng thần có thể ký tên tặng ngươi."
Tiểu thiên tướng lắc đầu như trống bỏi, khoa tay múa chân nói: "Đế Quân... Quân... một mình ngài, đang... đang..."
Phượng Cửu dừng lại một hồi rồi gật đầu như đã hiểu: "Ngài ở một mình một lúc rồi ư?" Lại nói: "Ngươi đúng là tinh ý, vậy ta phải đi ngay đây". Dứt lời quả thật nhanh chóng đi mất.
Đến khi Phượng Cửu vạch hoa rẽ liễu một đường đi khuất chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi, tiểu thiên tướng mới lo sợ phát khóc, cuối cùng cũng lắp bắp phát ra được nửa vế sau: "... Một mình, trong điện, hội... hội kiến, chúng... chúng tiên, không... không tiện, làm... làm phiền."
Điện Thanh Vân ở tầng trời thứ 36 là cung điện duy nhất trên Cửu Trùng Thiên được lợp bằng mây xanh, xà bằng đá xanh, tường bằng thạch anh tím vừa quý hiếm vừa tráng lệ, nhưng không chỉ quý ở kim ngọc bề ngoài mà thực sự rất hữu dụng, hiệu quả cách âm rất tốt. Nhưng Phượng Cửu lại không biết điều này, lấy lại tinh thần đi đến cửa điện, thận trọng áp tai vào cửa nghe ngóng một lúc, vẫn không thấy tiếng người, bèn nghĩ bên trong quả thực chỉ có một mình Đông Hoa.
Lúc nhỏ Phượng Cửu đã được tiểu thúc Bạch Chân đích thân truyền dạy, khi đòi nợ tuyệt đối phải tránh hàn huyên với con nợ, một khi đã hàn huyên, nhất định hỏng việc, trong chuyện này cần coi trọng nhất ba chữ: nhanh, chuẩn, mạnh. Cái vòng tay của nàng quả thật rơi ở hậu phủ của Đông Hoa, nhưng cũng phải đề phòng chàng không thừa nhận, cho nên ngay từ đầu phải đánh đòn phủ đầu, dứt khoát cột chặt chuyện này vào chàng, để chàng không còn đường chối cãi, như thế mới mong có kết cục hoàn mỹ.
Phượng Cửu nghiền ngẫm một lúc, nhẩm lại một lượt ba chữ chân ngôn mà Bạch Chân đã dạy, nhanh, chuẩn, mạnh, hít một hơi thật sâu, vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa mạnh... Nàng vốn định một cước đạp văng cửa điện, nhưng chân vừa giơ lên đã cảm thấy không ổn, lại thu về dùng tay đẩy, chính trong khoảnh khắc thay đổi đó, khí thế vừa bừng bừng bốc cao của nàng lập tức xẹp lép, duy chỉ còn giọng nói rất to, lanh lảnh vang lên trong điện đường cao cao: "Buổi tối mấy ngày trước, có phải chiếc vòng thạch anh của tôi rơi ở chỗ Đế Quân...". Chữ "không" cuối cùng đầy nghi vấn cộng chất vấn mới chỉ phát ra một nửa đã mắc kẹt trong miệng.
Bên trong điện có người.
Không chỉ có người, mà còn là rất nhiều người.
Phượng Cửu sững sờ nhìn các vị tiên khiêm nhường cúi đầu đứng thành hàng dài hai mé điện, tất cả đều vận áo vải, rõ ràng vẫn chưa được sắc phong tiên vị. Một vị tiên tay cầm cái hốt[*] quỳ dưới kim tọa, vừa rồi có lẽ đang trình báo với Đông Hoa công đức khi tu tiên của mình.
[*] Cái hốt là chiếc thẻ bằng ngà hoặc tre thời xưa quan lại vào triều dùng để ghi chép nội dung tấu sớ của mình hoặc mệnh lệnh của vua.
Lúc này các vị thần tiên đứng trong hàng đều dồn mắt vào Phượng Cửu, vẻ kinh ngạc vạn bội. Duy chỉ có một người không thay đổi thần sắc là Đông Hoa ngồi trên kim tọa. Chàng thờ ơ đổi tay chống vào thành kim tọa, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Phượng Cửu lập tức ngớ người, chân theo bản năng lùi ra cửa điện, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Mộng du, không cẩn thận đến nhầm chỗ". Nói đoạn, chân kia cũng lùi theo, còn ân cần giơ tay đóng cửa đại điện để các vị tiên yên tĩnh nghị sự.
Giọng nói của Đông Hoa chậm rãi truyền đến: "Chiếc vòng đó...", ngừng lại một lúc: "...quả thực rơi ở chỗ ta."
Chân Phượng Cửu vấp chân vào bậc cửa điện té lăn quay.
Đông Hoa chầm chậm từ trong tay áo lôi ra chiếc trâm bạch ngọc lóng lánh, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn quên cả trâm nữa."
Không biết ai trong điện nuốt nước miếng "ực" một tiếng. Phượng Cửu gục trên nền điện giả chết.
Cả điện im phăng phắc, giọng nói của Đông Hoa lại vang lên lần nữa, lạnh nhạt, ung dung, chậm rãi: "Còn đây là chiếc trâm hoa ngươi làm rơi ở ôn tuyền". Hơi ngừng, rồi thản nhiên nói: "Lại đây lấy đi".
Phượng Cửu che mặt bám lấy bậu cửa đại điện bò dậy, hướng về chúng tiên đang kinh ngạc thất sắc, giọng sụt sùi phân bua: "Tôi thật sự bị mộng du, thực sự đến nhầm chỗ...".
Đông Hoa tay chống cằm nhìn nàng: "Vẫn còn..." Giơ tay như muốn lấy ra vật gì nữa.
Phượng Cửu thôi sụt sùi, đổi vẻ mặt thiểu não thành nghiêm túc nói: "A, hình như đột nhiên tỉnh lại, đầu óc tỉnh táo rồi".
Nàng như chợt hiểu ra, nói to: "Chắc là nhờ linh khí đại thịnh nơi đây".
Tiếp đó nàng bước lên, vòng tay thi lễ, nghiêm nghị nói: "Lần này, quả thật đến tìm Đế Quân lấy chút đồ, không phải đến nhầm chỗ, đa tạ Đế Quân đã cất giùm".
Nàng vừa ngại ngùng vừa bẽn lẽn nói: "Nhất thời lỗ mãng làm gián đoạn triều hội của các vị chư tiên, thực lòng xin lỗi, hôm khác ta sẽ tổ chức một buổi đàm đạo để tạ tội với các vị".
Loạt động tác này lưu loát như nước chảy mây trôi, ngay chính bản thân nàng cũng thấy ngạc nhiên, không khỏi tự khâm phục chính mình, nhưng Đông Hoa vẫn không có phản ứng gì, chúng tiên thì kiềm chế để không có phản ứng gì.
Phượng Cửu cắn răng bước thật nhanh lên bậc thang. Đông Hoa tay chống má, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng cúi đầu ủ rũ, mắt chàng thoáng hiện ý cười rất khẽ rồi lập tức trở lại vẻ lạnh nhạt, chìa tay phải ra, trên bàn tay thon dài là chiếc vòng thạch anh màu trà, một chiếc trâm bạch ngọc và trâm hoa màu trắng.
Phượng Cửu hơi ngẩn người.
Đông Hoa chậm rãi nói: "Không tự mình đến lấy, còn muốn ta đưa tận tay sao?"
Phượng Cửu cúi đầu nhanh chóng nhận từng món đồ, thần thái trịnh trọng như nhận chiếu thư quan trọng, sau khi nhận xong còn không quên khiêm nhường, cung kính từng bước lui thẳng ra cửa điện. Cố gắng chịu đựng cho qua đoạn đường này, cảm giác xấu hổ kìm nén nãy giờ bùng lên, mặt bỗng đỏ ửng, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
Trong điện Thanh Vân chúng tiên đứng nghiêm trang, vị tiên vừa rồi đang trình công đức của mình lên Đế Quân vẫn cầm cái hốt quỳ dưới đất, ngẩn người nhìn theo bóng Phượng Cửu đi xa. May mà có một vị tiên bác trợ việc cho Đông Hoa chưa bị Phượng Cửu làm cho rối loạn tâm thần, vội nhắc nhở vị tiên đang quỳ dưới đất: "Lúc trước đang trình đến đoạn một trăm năm trước ngươi giao đấu với ác long, giải cứu công chúa nước Trung Dung, sau đó vị công chúa này sống chết một lòng muốn lấy ngươi, nhưng ngươi cự tuyệt". Nói đoạn, tiên bác hơi nghiêng người về phía trước tỏ vẻ vô cùng hứng thú hỏi: "Sau đó thế nào?", bị Đông Hoa đưa mắt nhìn, hiểu ý vội im, ho một tiếng, uy nghiêm trầm giọng nói: "Vậy...tiếp theo thế nào, mời trình tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com