Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap69. Vụ án của Vương Hùng.

Ngạn Vi tỉnh lại, cô đặc tay lên đầu, cả đầu điều ê buốt, hình như còn quấn cả băng gạc. Cô nhìn xung quanh, đèn phòng mờ nhạt, hình như trời cũng đã  tối. Cô không biết mình vào đây bằng cách nào, nhưng cô nhớ trước đó xe của ô đã đâm sầm vào một đài phun nước, sau đó cô bất tỉnh không nhớ gì nữa.

Cửa phòng được đẩy ra, Lăng Tử Sênh bước vào, thấy Ngạn Vi đã tỉnh cô vui mừng bước đến.
" Cô tỉnh rồi, có cảm thấy không khỏe chổ nào không?"

Ngạn Vi lắc đầu, cô hỏi " Bác sĩ nói tôi có sao không?"

Đây là vấn đề cô lo lắng nhất, nếu cô nằm một chổ thì sẽ không hay.

" Không sao, chỉ chấn thương nhẹ ở đầu."Lăng Tử Sênh biết cô lo lắng điều gì, lúc cô nhận được điện thoại cũng muôn phần lo sợ, chỉ sợ Ngạn Vi xảy ra chuyện thì tập đoàn sẽ vào tay người khác mất.

Nhớ tới việc quan trọng là hôm nay phải kí một hợp đồng quan trọng, nhưng cô... " Hợp đồng như thế nào?"

" Phó tổng đã đến đây, ngài ấy đã thay cô xử lí rồi."

Ngạn Vi lúc này mới yên tâm gật đầu, hôm nay quả thật là một ngày xui xẻo, nhưng quả thật cũng may khi kí được hợp đồng.

Lăng Tử Sêng thấy cô không nói chuyện cho nên bật tivi lên cho cô xem, nhưng không ngờ lại ngay bảng tin thời sự.

Lời nói của ban tập viên phải là cho cô chú ý.

" Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị, Nhiếp tổng, Nhiếp Ngạn Vi là em gái của Dịch Dương Thiên Tỉ tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thị, cô vừa xảy ra tai nạn vào sáng hôm nay,  cảnh sát điều tra cho rằng đây là một vụ mưu sát, chiếc xe do Nhiếp tổng sử dụng đã bị virus quấy nhiễu, hiện tại đang được cục cảnh sát của thủ đô điều tra."

Song song đó là những hình ảnh hiện trường tai nạn, cận cảnh Dịch Dương Thiên Tỉ ôm cô ra khỏi xe, còn tức giận lớn tiếng với mọi người, trên người cô lúc đó cũng toàn là máu.

Lăng Tử Sênh thấy vậy tắt luôn tivi, cô ho khan vào tiếng nói " Dịch thiếu không có ý muốn ngăn chặn truyền thông, ngài ấy nói càng nhiều người biết sẽ càng tốt."

Ngạn Vi cười như không cười " Không sao, tôi cũng không muốn để yên như vậy, tôi hiểu ý muốn của anh ấy."

Cửa phòng lúc này được mở ra, Thuần Nhi bước vào trước, Dịch Dương Thiên Tỉ đi phía sau.

Hình như đã lâu rồi Ngạn Vi không có gặp Thuần Nhi.

Thuần Nhi bước đến vẫn là cho cô mấy viên thuốc bổ khí.

Ngạn Vi cầm lấy mĩm cười nói " Cảm ơn ."

Thuần Nhi vẻ mặt trước nay vốn lạnh lùng, cho nên nói không có gì rồi thôi.

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng trước giường nhìn cô, anh nói " Mọi người điều muốn chạy đến đây nhưng anh không đồng ý, anh nói khi nào em tỉnh lại sẽ gọi cho mọi người."

Ngạn Vi đã hiểu ra cô gật đầu " Em sẽ gọi cho mọi người."

" Có nghi ngờ là ai không?" Vấn đề này Dịch Dương Thiên Tỉ không phải là người trong cuộc cho nên không chắc chắn được điều gì, chỉ có Ngạn Vi mới biết cuộc sống xung quanh của cô như thế nào.

Ngạn Vi đáy mắt lạnh đi, cô cười lạnh lẽo, ánh mắt sâu thâm thẩm nhìn không rõ phương hướng, cô nhếch khóe môi " Ngoài đám người của Vương Hoàng thì em không thể nghĩ ra ai."

Sau đó cô liền sửa lại " A..em quên mất, không phải là Vương Hoàng."

Trong con ngươi của người đàn ông cũng thoáng lạnh lẽo,cả Lăng Tử Sêng cũng rơi vào trầm ngâm.

Một lúc sao Lăng Tử Sênh rời khỏi bệnh viện để đi giải quyết công việc, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng rời khỏi, anh muốn điều tra rõ chuyện này, muốn đem kẻ đứng phía sau xử lí một trận.

Thuần Nhi ở lại cùng cô, bóng dáng nhỏ gầy ngồi bên cạnh giường, hình như trên khóe mắt có chổ bị trầy sướt.

Ngạn Vi theo ánh mắt nhìn lên vết thương, Thuần Nhi cũng theo phản xạ đưa tay chạm vết thương.

Thuần Nhi cuối đầu, cười khổ " Là bị đánh ạ."

Ngạn Vi có hơi bất ngờ, là ai có thể đánh được một cô gái giỏi võ công, lại cứng rắn như Thuần Nhi.

Ngạn Vi im lặng nhìn Thuần Nhi, Thuần Nhi hiểu ra là cô muốn hỏi lý do, sau đó mím môi nói " Em bị Ninh Uyển Uyển đánh."

" Ninh Uyển Uyển??" Ngạn Vi nhíu mày, hình như đây là vị hôn thê của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Thuần Nhi nuốt xuống mọi đau đớn, cổ hộng khô rát vô cùng, khóe mắt cũng bởi vì vậy mà cay cay, cô nhớ lại đêm hôm qua.

Thuần Nhi đi theo làm việc cho Dịch Dương Thiên Tỉ, hai tháng nay anh điều ở Bắc Kinh cho nên Thuần Nhi cũng phải đi theo, đây chính là ép buộc, một sự giam cầm đau đớn, cô  không muốn đi theo cũng không được.

Bao lần Thuần Nhi vùng vẫy muốn giải thoát nhưng cuối cùng cũng bại dưới tay người đàn ông kia.

Đêm tối ngoài ban công vô cùng lạnh giá, tuyết không ngừng rơi xuống, trên tay cô gái nhỏ là một lon bia để làm ấm lòng.

Đây là biệt thự riêng của Dịch Dương Thiên Tỉ, bất kể là ngôi nhà nào của anh cô cũng bị giam cầm trong đó.

Mối quan hệ của bọn họ rốt cuộc là như thế nào cô cũng không rõ, cô tự thích ngược bản thân mình, cho nên sẽ không có hồi kết tốt đẹp.

Thuần Nhi cảm nhận được có người đứng phía sau mình, cô không quay đầu lại, chỉ ngửa đầu uống cạn một lon bia. Rốt cuộc cũng không làm ấm lòng được bao nhiêu cả.

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng phía sau, anh lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé mong manh như từng hạt tuyết ngoài kia.

Đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có một thứ tình cảm xuất phát từ trái tim, cứ mỗi lần nghĩ tới trái tim lại từng hồi khó chịu.

Cả hai người điều nghĩ đối phương không hề yêu mình, để rồi muốn giảm bớt tổn thương chính là tìm cách giày vò nhau, đau đến tâm can điều phế liệt.

Thuần Nhi quay đầu lại, cô nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, dường như trong lòng bao nhiêu chua xót điều ùa về, cô hỏi " Tôi đã quay đầu lại, anh sẽ bước tới trước mặt tôi sao?"

Cô biết chắc chắn sẽ không, đã nhiều lần cô hạ thấp bản thân mình để nói ra những lời đáng lẽ ra không nên nói, những câu hỏi đáng lẽ ra nên chôn vùi nó tận sâu đáy lòng.

Nhưng tình yêu, nó chính là thứ hối thúc tâm trạng đau đớn của một con người.

Người đàn ông nhìn cô, anh và Ninh Uyển Uyển đã kí vào giấy kết hôn, làm như thế chỉ muốn buông thả tình cảm để nhẹ lòng, nhưng cuối cùng không hiểu vì sao càng trở nên nặng nề hơn.

Trong con ngươi đang che giấu thứ gì đó gọi là đau đớn, khi người con gái đang nhìn mình bằng ánh mắt tuyệt vọng, bởi vì anh đứng im lạnh lùng không bước đến.

Từng giọt nước mắt như pha lê rơi xuống, như hòa vào lừng hạt tuyết ngoài kia trở nên bóng đăng cả thế giới.

Người đàn ông nhấc chân bước tới, chỉ là một cái nhấc chân nhẹ, nhưng đang bước vào cả thế giới của người con gái.

Thanh xuân trôi qua rất nhanh, anh không muốn làm lỡ thanh xuân của cô, cho nên đành gạt bỏ mọi thứ, chỉ sợ bước thêm vài bước nữa cả hai điều sẽ lầm đường lạc lối, để cuối cùng nhận một cái kết toàn là nỗi đau.

Cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở một cái nhấc chân nhỏ nhoi.

" Để cho tôi đi, anh đã kết hôn rồi còn muốn giữ tôi ở lại làm gì?" Lại một lần nữa cô nghẹn ngào nói ra, đau đớn mang theo tâm ý khẩn đầu, xin đừng giam cầm một người có trái tim đau đớn như tôi nữa.

Người đàn ông này chính là sợi dây xích lớn nặng nề trói buộc trái tim cô.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng nghe được câu trả lời, anh nhìn cô, hờ hững nói " Được."

Khi nghe được câu trả lời này cô không biết được mình sẽ vui hay buồn, chỉ biết hiện tại trái tim rất đau.

Thuần Nhi gật đầu, mang theo từng giọt nước mắt rơi xuống, cô cười một nụ cười vui mừng trước mặt anh, làm cho sâu thẩm nơi trái tim của người đàn ông trở nên đau nhói, cô muốn rời khỏi anh như vậy sao.

Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không hề biết ẩn sâu trong nụ cười đó là một sự thê lương đến vô hạn.

Thuần Nhi lướt qua anh đi vào bên trong, nhưng đi chưa được năm bước cả cơ thể được người đàn ông ôm từ phía sau.

Cả sống lưng nhỏ bé như cứng đờ,nhưng miệng lại nói ra những lời trái lương tâm. " Tôi đang rất vui, chẳng lẽ anh muốn làm cho tôi cụt hứng sao?"

Cả người một lần nữa bị người đàn ông xoay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng của cô gái,mà trái tim từng chút một như bị cắt ra.

Lời nói tiếp theo còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thắt lưng bị một vòng tay vững trãi ôm lấy, đem cả thân hình nhỏ bé phải nhón lên, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống đôi môi cô. Từng chút một nhẹ nhàng chiếm lấy.

Anh chưa bao giờ chạm đến cô, hôn cũng chưa từng, đây có vẻ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

Hai tay cô để trên ngực anh như nắm chặt lại, một lần thôi, một lần phóng túng với bản thân cũng không sao, cho dù sau này có đau đớn cỡ nào cũng không còn gì để hối hận nữa.

Hai tay cô ôm lấy anh, tự nguyện dâng lấy, dục vọng của đàn ông lúc nào cũng ở vị trí cao nhất, cho nên vừa nhận được vòng tay của cô gái như bị điện giật, cả cơ thể điều nóng ran.

Từ từ di chuyển đến giường, thân thể nhỏ bé bị người đàn ông đang nóng rực áp chế ở dưới giường.

Từng cái thắt dây, chiếc váy mỏng manh bị xé rách, đến cả đồ lót cũng lần lượt bay ra khỏi người.

Thân thể nhỏ bé, nhưng lại trắng nõn nà, cả cơ thể điều đặn tuyệt mỹ, cổ họng người đàn ông như khô khốc.

Cho đến lúc hạ thân có thứ gì đó nóng đến bỏng rát tiến vào, Thuần Nhi mới chợt bừng tỉnh, cô bấu chặt ga giường, lần đầu tiên rất đau, nhưng cô không cảm thấy đau nữa, bởi vì nỗi đau nơi trái tim đã lấn át mọi thứ.

Đến lúc cao trào, cả cơ thể như căng cứng, người đàn ông thoải mái như thế nào, thì cô lại khó chịu bấy nhiêu.

Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra, Ninh Uyển Uyển kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, tay chân điều rung rẫy, trừng mắt không thể tin nổi.
" Hai người... hai người..."

Thuần Nhi kéo chăn che lại cơ thể, cô cười khổ trong lòng, đây là một loại nhục nhã khi bị bắt gian tại giường.

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn bình tĩnh,anh nhìn Thuần Nhi, cẩn thẩn kéo chăn giúp cô che lại cơ thể. Tầm mắt phóng tới Ninh Uyển Uyển đang nước mắt đầm đìa " Đến đây làm gì"

Ninh Uyển Uyển như nổi điên " Em không đến đây để anh và cô ta làm bậy với nhau hay sao, Dịch Dương Thiên Tỉ anh đã là chồng của em rồi."

Vừa mặc đồ xong nghe đến thứ ràng buộc người đó anh liền không vui. Thuần Nhi ngồi dậy, cẩn thẩn nhặt đồ đi vào nhà vệ sinh, cố gắng nhịn đau đớn ở hạ thân xuống.

Mảnh đỏ lan rộng ở trên giường làm nhức mắt Ninh Uyển Uyển, cô ta không thể khống chế được tâm tình mà hét điên lên.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thấy, khóe mắt anh tràn đầy nặng nề, giọng nói khàn đặc lạnh lùng vang lên nói với Ninh Uyển Uyển" Về đi." 

" Em không về, em phải cho con hồ ly tinh đó một trận."

Thuần Nhi vừa bước ra khỏi cửa, một bóng dáng lao đến tát mạnh vào mặt cô một cái, đôi chân mất sức lực cũng chao đảo.

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa muốn bật dậy, nhưng tình cảm không cho phép anh làm như vậy nữa, đêm nay thôi, cô hận anh cũng được.

Vừa muốn ngẩn mặt, lại một cái tát nữa rơi xuống mặt cô, đau rát.

Đáy mắt anh hiện lên sự đau lòng nhưng vẫn vô tâm ngồi đó. Ung dung gịt hết điếu thuốc trên tay.

Ninh Uyển Uyển vẫn còn muốn đánh nữa thì bị Thuần Nhi hất ra, cô lạnh lùng nhìn Ninh Uyển Uyển.

Sau đó rời đi cũng không nhìn lại người đàn ông một lần nào nữa.

Ninh Uyển Uyển muốn đi theo nhưng bị ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông phóng tới cho nên không dám hó hé nữa.

Nhưng trong lòng vẫn còn nóng giận và uất ức,cô ta nghẹn ngào hỏi " Anh yêu con nhỏ đó?"

Yêu sao? Đó chính là tình yêu sao? Là thứ không nên xảy ra với hai người bọn họ.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới lạnh lùng nhã ra một câu
" Đúng vậy."

Ninh Uyển Uyển hụt hẫng lùi ba bước, cô lắc đầu nhưng trống bổi " Làm sao có thể, anh đã kết hôn với em rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ đau đầu nói "Uyển Uyển, không phải em muốn làm vợ anh sao, anh cho em, nhưng anh đã nói em không được xen vào cuộc sống của anh. Nói thật, anh đồng ý kết hôn với em chỉ vì ông nội, em cũng biết điều đó có phải không?"

Từng câu nói lạnh lùng tàn nhẫn thốt ra, mặc dù Ninh Uyển Uyển thừa biết nhưng cũng không chịu nổi.

" Anh yêu ai là quyền của anh, em cũng có thể yêu người đàn ông khác, nếu em không chịu được vậy thì ly hôn đi."

" Không, em sẽ không ly hôn với anh, em yêu anh, anh cũng biết điều đó mà." Ninh Uyển Uyển nghẹn ngào nói, cô thật lòng yêu người đàn ông này, cô đã đem ông nội ra để anh kí vào giấy kết hôn, lúc đầu anh còn nổi giận, nhưng không biết sau đó là vì sao lại đồng ý, cho nên cô không thể nào ly hôn với anh được.

Dịch Dương Thiên Tỉ dập điếu thuốc, hai tay anh đúc vào túi quần nhìn cô gái đầm đìa nước mắt trước mặt.

" Thật xin lỗi khi nói ra những lời này, anh đồng ý kết hôn cùng em một phần là vì muốn chấm dứt tình cảm với Thuần Nhi, nhưng anh nghĩ anh sai rồi, tất cả điều là lỗi của anh, cho nên Uyển Uyển, anh thực sự mệt mỏi rồi."

Mệt thật sự, mệt mỏi đến nao lòng, một tờ giấy kết hôn không quyết định được gì cho tình cảm của bản thân, chỉ kéo theo người khác cùng đau khổ, cuối cùng lỡ đánh mất thứ gì cũng không biết.

Dứt lời cũng bước tới kéo tấm ga giường cầm trên tay rồi rời đi, Ninh Uyển Uyển chôn chân đứng đó cô nhìn chiếc giường trống trơn.

Chỉ một vết đỏ như vậy thôi, anh cũng trân trọng đến như vậy.

Cô đã ao ước anh sẽ chạm đến cô một lần, nhưng từ trước tới nay kể cả khi kết hôn anh cũng không bao giờ chạm vào cô, những lần thân mật cũng chỉ vì chọc tức Thuần Nhi mà thôi.

Rất tiếc khi Thuần Nhi không thể nghe được những lời sau đó.

Thấy Thuần Nhi im lặng một lúc lâu Ngạn Vi cũng không lên tiếng.

Tỉnh cảm là thứ làm con người ta mơ hồ, càng lúc chỉ càng đau lòng thêm.

Qua một lúc lâu, Thuần Nhi mới ngẩn đầu nhìn cô " Là em có lỗi trước." Cô mĩm cười, đối với Thuần Nhi, những nụ cười như thế này đối với cô rất hiếm " Hôm nay em đến để tạm biệt chị "

" Vì sao?"

" Em sẽ đi nước ngoài."

Ngạn Vi mím môi, không ngờ nghiêm trọng đến nỗi Thuần Nhi muốn rời đi.

Cô hỏi " Anh ấy cho em đi sao?"

Thuần Nhi cười nhưng không giấu nổi vẻ thê lương " Anh ta đã đồng ý để em đi, mọi chuyện đã chấm dứt rồi."

Ngạn Vi bất ngờ, không ngờ Dịch Dương Thiên Tỉ đã đồng ý để Thuần Nhi đi như vậy.

Lúc nảy hai người cùng đi vào cô cứ tưởng họ vẫn bình thường. Nhưng thật ra bọn họ chỉ trùng hợp gặp nhau ở thang máy mà thôi, cho nên vì không muốn gặp mặt Thuần Nhi đã đi vào trước.

" Thanh Nhi sẽ buồn lắm." Tình bạn của hai người rất tốt khiến Ngạn Vi cũng ngưỡng mộ, nếu Thuần Nhi rời đi Thanh Nhi sẽ rất buồn.

Thuần Nhi rũ mắt, cô cũng nghĩ đến vấn đề này, chỉ sợ Thanh Nhi khóc không cho cô đi.
" Em sẽ lựa lời nói với cậu ấy."

--------

Ở một nơi nào đó xa xôi, Nam Dật Thương cầm tờ báo trên tay thần sắc lạnh lùng, anh đi đến bên cạnh giường, đọc lớn " Nhiếp Ngạn Vi tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị vừa xảy ra tai nạn vào sáng nay...."

-------
Biệt thự Lãnh Gia, Lãnh Dật Kiêu về đến nhà đã là mười một giờ tối, hôm nay anh cố gắng về sớm, nếu không Thanh Nhi sẽ không ngủ được.

Vào đến nhà cũng không thấy bóng dáng quen thuộc chạy ra mừng nữa, hôm nay cực kì vắng lặng, người làm thì cuối đầu khép nép trước mặt anh, chỉ có quản gia liều mạng bước tới.

" Cậu chủ về rồi, để tôi xách cặp cho cậu chủ."

Lãnh Dật Kiêu nhíu mày, nhận ra được có gì không ổn anh lạnh giọng hỏi " Tiểu thư đâu."

Quản gia nuốt nước miếng, can đảm thành thật khai báo " Tiểu... tiểu thư đã mang đồ bỏ đi, nói không muốn ở đây nữa, tôi muốn gọi cho ngài nhưng tiểu thư nói nếu tôi làm vậy cô ấy sẽ cắn lưỡi chết..."

Đúng là nói ra những lời người ta không thích nghe thì phải nuốt vài ngụm khí lạnh vào người.

Nghe câu đầu của quản gia trái tim Lãnh Dật Kiêu liền đập thình thịt vì lo sợ, bỏ đi, bỗng nhiên tại sao lại bỏ đi.

Thấy sắc mặt tối tăm của Lãnh Dật Kiêu, quản gia không thể nào không sợ, ông lấy từ túi áo ra một tờ giấy đưa trước mặt cậu chủ " Tiểu thư có để lại một tờ giấy, nói rằng nhất định phải đưa cho cậu chủ."

Lãnh Dật Kiêu liền dựt lấy tờ giấy, nhìn từng chữ rõ ràng xuất hiện trước mặt mình, nó còn đáng sợ hơn cả vũ khí, chỉ cần một lời nói đã làm trái tim tan vỡ.

" Dật Kiêu, xin lỗi anh nhưng em đã thích người khác rồi, là một anh khóa trên, anh cũng biết độ tuổi của em thay đổi thất thường, sẽ không khẳng định được tình cảm của mình, nhưng mà em chắc chắn rằng em thực ấy rất yêu anh ấy, xin lỗi thật nhiều và cũng cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc yêu thương em. Trong tim em anh vẫn là một người rất tốt."

Lời nói đơn thuần, không hoa mỹ dài dòng nhưng đủ để nói lên tất cả, Thanh Nhi đã đem trái tim cho người khác, sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa.

Mặc dù không giận dữ cũng không đem cảm xúc bộc lộ ra bên ngoài.

Nhưng trong lòng đang đau đớn, giống như vừa mất đi đôi chân của mình vậy.

Đau đớn khôn cùng, tột cùng nhất chính là tự chịu một mình.

Thất thần ngồi trong xe, tờ giấy đặc ở bên cạnh, thật ra đây là điều mà anh đã bắt mình phải chuẩn bị tâm lí trước khi yêu một cô gái quá nhỏ, cố gắng yêu thương trân trọng đến lúc cuối cùng, điều lo sợ nhất thật sự đã xảy ra khi tình cảm cô gái nhỏ đã đem cho một người đàn ông khác nói đúng hơn là một tên nhóc khác.

Lãnh Dật Kiêu chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ trách Thanh Nhi, anh chỉ mong rằng cô được hạnh phúc, bất kể là ở nơi đâu, bên cạnh anh hay...bên cạnh người khác.

Mặc dù biết trước sẽ đau đớn, nhưng không sao, chỉ cần được nhìn Thanh Nhi sống vui vẻ hạnh phúc là được, đối với ai anh cũng có giới hạn, nhưng đối với Thanh Nhi thì không, bất kể là thứ gì liên quan đến cô nó điều vô hạn, bởi vì cô đối với anh là vô giá.

Ở một nơi nào đó, tại quân khu, cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường trắng tinh khóc hết nước mắt, ba giờ sáng, điện thoại bên cạnh lại reo lên, màng hình hiện lên là số của Lãnh Dật Kiêu, kiên nhẫn reo đến mấy lần, cuối cùng gửi tới một tin nhắn.

" Anh đang ở bên dưới, chúng ta gặp nhau đi."

Thanh Nhi giật mình, anh đến tận đây, vậy là cả đêm không ngủ mà chạy đến đây, cô lau nước mắt khoác áo ấm chạy xuống nhà, lật đật đi ra tới trước cổng quân khu.

Cô thấy được bóng dáng cao lớn đang dựa vào thân xe hút thuốc.

Thấy Thanh Nhi đến,Lãnh Dật Kiêu dập điếu thuốc, kéo cô vào trong lòng.

Thanh Nhi cũng không nói gì, cô cứ để cho anh ôm lấy.

Qua một lúc lâu, anh thả Thanh Nhi ra, nhìn cô, anh nhìn thật kĩ, Thanh Nhi cũng không chối từ mà nhìn anh.

Cô thấy được anh đang rất buồn.

Cô cảm thấy tội lỗi nhìn anh " Anh đừng có buồn, anh mắng em cũng được không sao cả."

Lãnh Dật Kiêu thật không phải biết khóc hay cười, anh rất yêu cô, yêu cái tính ngây ngô, đáng yêu thật thà, hằng ngày rất sợ bị anh mắng, anh lúc này lại muốn anh mắng cô. Chỉ vì muốn chấm dứt với anh.

Tận sâu trong con ngươi là nỗi đau không thể hình dung được nó đã lan rộng đến bao nhiêu.

Không muốn cô gái nhỏ phải khó xử, anh xoa đầu cô " Em sẽ sống tốt chứ?"

Thanh Nhi gật đầu " Vâng ạ. Anh cũng vậy phải không?"

Lãnh Dật Kiêu nhìn cô, cô rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan trắng hồng hào, ngũ quan tuyệt mĩ, chắc chắn rằng, cô đã in sâu vào cuộc đời anh.

Lãnh Dật Kiêu gật đầu, anh ân cần nói. " Đừng chạy nhảy lung tung, sức khỏe em không tốt."

Một chút chua xót lướt qua mắt cô nhưng mau chóng che đi, cô mĩm cười gật đầu.

Anh dơ tay chạm vào má cô, nhẹ nhàng mơn trớn, như muốn nhớ mãi gương mặt này.

" Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc."

Một nụ hôn nhẹ rơi xuống trên trán cô, sống cùng Lệ gia anh rất yên tâm, có Lệ Vân Du sẽ không sợ cô bị ức hiếp, có người ân cần chăm sóc.

Chiếc xe đã rời khỏi tầm mắt cô, khóe mắt dâng trào hơi nước, từng giọt rơi xuống đôi chân cô, Thanh Nhi ngồi xuống, cuối đầu khóc nức nỡ.

Con đường chỉ còn lại ánh đèn hiu hắt,chỉ là, nơi ngã rẽ ấy người đàn ông đã rơi lệ.

Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất đi, khi người đàn ông rơi lệ,là khi họ mất đi thứ quan trọng như sinh mạng thứ hai của mình, chạm đến một chỗ tận cùng của nỗi đau.

----

Ngạn Vi trở lại thành phố A, việc đầu tiên là về nhà, Tiểu Mân mừng rỡ khi thấy cô. Cô bận công việc cho nên hiếm khi trở về nhà, Tiểu Mân cao lên không ít, tròn trịa trắng trẻo trông rất đáng yêu. Đầu tiên là Châu Thanh Hồng đem cô ra trước mặt xem kỹ càng, thấy cô không sao liền thở phào nhẹ nhõm.

Đứa nhỏ biết chuyện cô bị tai nạn cho nên rất lo lắng, mắt còn gươm gướm nước sắp khóc đến nơi.

Ngạn Vi đau lòng vỗ dành " Mẹ không sao, chẳng phải mẹ đang rất khỏe sao, bảo bối đừng lo."

Không ngờ không những không an ủi được mà còn làm cho Tiểu Mân khóc lớn, cậu mếu máu ôm lấy cổ cô không ngừng khóc, hình như cô còn cảm nhận được đứa nhỏ đang tủi thân.

Cô bận túi bụi thời gian ở cùng cậu hình như rất hiếm hoi. Ngoài cố gắng vỗ dành ra Ngạn Vi cũng không biết làm sao bây giờ, cô chẳng suy nghĩ được gì cả.

Trở lại công ty, mọi người thi nhau hỏi thăm cô, sau đó lại bắt đầu vùi dập vào công việc.

Lăng Tử Sênh đi vào, đem sắp tài liệu đặc lên bàn rồi nói. " Vương Hoàng đang lấy lòng cổ đông để mua lại cổ phần. Ngoài mặt ông ấy đồng ý cho chúng ta thời gian, nhưng thật chất là đang muốn lật đổ chúng ta."

Ngạn Vi biết điều này, một kẻ mang bản chất tham lam sẽ không bao giờ để mình thua thiệt, bằng mọi cách đá bay đối thủ nếu có thể. Vương Tuấn Khải đã từng nói trên chiến trường nếu không tàn nhẫn người diệt vong sẽ là mình, không chỉ cần nhìn mặt đối thủ, mà còn phải học cách nhìn thấu tâm tư của họ. Cho nên trên thương trường không có thương hại và khiêm nhường, người thiệt hại chỉ là mình mà thôi.

" Tôi cũng muốn xem ông ta bỏ ra bao nhiêu để mua lại cổ phần." Thật ra cô cũng chưa từng coi thường đối thủ, chỉ là cô muốn xem bọn họ diễn giả được đến đâu. Sống hay chết là do ai mạnh hơn ai.

Lăng Tử Sênh đối với Nhiếp Ngạn Vi vẫn có một sự kính nể, thật ra Nhiếp Ngạn Vi học rất nhanh và lẹ, ban đầu cũng có thể rối rắm, nhưng một lần thông suốt sẽ có con đường phẳng sáng bưng, những ngày đầu tiên, Nhiếp Ngạn Vi vừa phải bay đến từ nơi này đến nơi khác, cứ mỗi chuyến đi lại thêm một lần học hỏi, dần dần tiếp thu và tích tụ một khả năng cũng sắp có thể so sánh với Vương Tuấn Khải.

" Chúng ta hiện tại đã vay tiền từ ngân hàng quá nhiều, nếu còn không hoàn thành hạng mục kịp e là..." E là không có ngân hàng nào dám cho vay nữa, thật ra Vương Thị không phải không có tiền để xoay xở, nhưng hàng tháng họ còn phải trả hơn cho mấy chục ngàn nhân viên, tình hình của Vương Thị còn đang như cá mắc lầy, không thể nằm im cũng chưa thể bơi ra nước, chẳng qua còn trong quá trình nổ lực.

" Tôi nói nữa năm chính là nữa năm, yên tâm đi, tôi sẽ trả lương cho cô đầy đủ, sẽ thêm tiền hoa hồng để cô đi lấy chồng." Ngạn Vi nữa đùa nữa thật nói.

Lăng Tử Sênh bất mãn " Còn muốn gả tôi đi. Tôi sẽ không lấy chồng"

Ngạn Vi cười cười " Tôi chỉ sợ có người tìm tới cửa nhà cô."

"Cái... cái gì mà tìm tới cửa." Lăng Tử Sênh đỏ bừng mặt, sao đó cầm sấp tài liệu chạy mất hút.

Ngạn Vi chống tay cười, cô nghe đâu mỗi tối Tiêu Bân điều đến kiếm Lăng Tử Sênh. Còn gửi cả hoa hồng đến công ty.

Mấy tên đó vẻ ngoài lạnh lùng như vậy mà cũng lãng mạng, đúng là mang bản tính của Vương Tuấn Khải.

Nhớ tới anh, Ngạn Vi chua xót, sống mũi cay cay, khóe mắt cũng dâng hơi nước, tấm hình của cô và anh chụp chung được đặc trên bàn, cô nhìn mãi, nhìn đến thất thần, đến lúc giật mình, đã thấy dưới mặt bàn là nước mắt của cô.

Thời gian càng ngày càng trôi qua như giết chết trái tim cô.

Thuần Nhi đến quân khu tìm Thanh Nhi, thật bất ngờ khi Thanh Nhi nói đã rời xa Lãnh Dật Kiêu.

Thanh Nhi nói đơn giản là vì thích anh chàng khóa trên, Thuần Nhi câm nín không biết phải nói gì.

Người làm đem trái cây đến, Thanh Nhi nói cảm ơn sau đó đưa cho Thuần Nhi một miếng táo.

" Đồ ăn ở đây rất tốt, buổi trưa có thể đến nhà ăn của quân đội ăn ké, hôm nay cậu ở lại để tớ dẫn cậu đi."

Thuần Nhi nắm lấy tay Thanh Nhi, cả hai nhìn nhau, cái nhìn nghiêm túc của Thuần Nhi phải làm cho Thanh Nhi không thôi chớp mắt.
" Cậu muốn nói gì với tớ?" Cứ mỗi lần có chuyện quan trọng Thuần Nhi cứ nhìn cô nghiêm túc như thế.

" Tớ sẽ đi nước ngoài một thời gian dài."

Thanh Nhi bất ngờ " Đi nước ngoài??? Tại sao?"

Thuần Nhi rũ mi mắt,nói " Tớ muốn bắt đầu một cuộc sống mới, cậu yên tâm tớ sẽ trở về thăm cậu."

Thanh Nhi nhào tới ôm lấy Thuần Nhi, trong lòng đang rất buồn bây giờ nghe vậy đương nhiên sẽ khóc không thôi.

" Cậu nỡ bỏ tớ sao?" Thanh Nhi không muốn, cô còn muốn ở bên Thuần Nhi quãng thời gian còn lại.

Thuần Nhi khóe mắt cũng đỏ ửng, bọn họ lớn lên cùng nhau, hòa hợp như chị em ruột thịt,tuy bằng tuổi nhưng từ nhỏ Thanh Nhi luôn được Thuần Nhi che chở, bắt kể là ai cũng không thể ức hiếp được Thanh Nhi.

" Tại sao lại muốn đi nước ngoài, đứa con hư hỏng đó lại làm gì con có đúng không?" Lệ Vân Du không biết từ đâu tới, vẻ mặt cực kì không vui, hiện tại bà đang tức muốn điên lên khi thằng con trời đánh của mình đã kết hôn cùng với đứa con gái họ Ninh kia.

Thuần Nhi vỗ về Thanh Nhi, rồi nhìn Lệ Vân Du, cô biết bà rất mến cô, nhưng có lẽ bọn họ không có duyên sống chung một nhà.

" Không phải đâu ạ, cháu chỉ muốn tìm một nơi mới mẽ để sống."

Lệ Vân Du vẫn là không an lòng. " Con làm sao có thể sống một mình ở nước ngoài, chi phí sinh hoạt làm sao có thể chịu nổi chứ."

Thuần Nhi cảm động vì bà lo cho cô như vậy, nhưng cô đã quyết định đi thì sẽ không đổi. " Cháu được Dịch Thị trả lương, số tiền không nhỏ đủ để trang trải, cháu sẽ vừa học vừa làm."

" Nó có biết chuyện này không?"

Thuần Nhi biết Lệ Vân Du đang nói đến con trai mình.

Thuần Nhi lắc đầu " Cháu không muốn liên quan gì đến anh ta nữa, mong dì cũng đừng nói."

Lệ Vân Du như một quả bóng xì hơi, bà buồn quá đi thôi, nếu có chồng bà ở nhà thì bà sẽ kiếm ông ấy khóc một trận rồi không ngừng mắng cái đồ gỗ của con trai mình.

Lệ Vân Du đau lòng nhìn Thuần Nhi, bà quả thật không nở, cô gái nhỏ đáng yêu như thế lại còn là bạn thân của Thanh Nhi, mắt con trai bà để sau gáy thì phải, chỉ biết nhìn sau lưng là Ninh Uyển Uyển, còn người trước mắt là Thuần Nhi lại không nhìn thấy.

Thanh Nhi không muốn cho Thuần Nhi đi, nhưng cuối cùng cũng đành thỏa thuận.

Ba ngày sau, tại biệt thự Nguyên Gia, buổi tối Khang Tiểu Mẫn đang nằm trên giường, bên cạnh là tiểu công chúa nhỏ tròn tròn nho nhỏ đang ngủ say sưa. Vương Nguyên đang cắt móng chân cho cô.

" Tiểu Mẫn, chúng ta kết hôn đi."

Khang Tiểu Mẫn cứng đờ, ba giây sau đạp cho Vương Nguyên một phát bay xuống giường " Có ai cầu hôn như anh không, không hoa cũng không nhẫn,em không đồng ý. Chẳng có tâm ý gì cả."

Vương Nguyên khóc không ra nước mắt, đã nhiều lần cậu cầu hôn cô, hình như đây là lần thứ 9 rồi, lãng mạng có, dở khóc dở cười có, nói chung 9 lần 9 hoàn cảnh khác nhau, nhưng Khang Tiểu Mẫn vẫn không đồng ý.

Vương Nguyên xoa xoa ngực lảm nhảm " Sinh thêm một đứa nữa em dám nói không chịu lấy anh thử xem."

" Vừa mới nói cái gì?" Khang Tiểu Mẫn quát lớn, không vui nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên làm ngơ đi chổ khác, cậu bế tiểu công chúa ra ngoài,không thèm ngoảnh đầu lại.

Khang Tiểu Mẫn nhăn cả mặt mày, tên này thật quá đáng, hôm nay là ngày quan trọng của cô mà lại dám không nhớ đến, cô muốn xé xác tên đó.

Bực bội muốn đá bay luôn cánh cửa, tự nhiên trong lòng tủi thân, Khang Tiểu Mẫn bật khóc." Khải Ca mau về tổ chức sinh nhật cho em... ô... ô.."

Đèn bỗng nhiên tắt cái bụp, Khang Tiểu Mẫn giật mình bật dậy, không phải chứ, Vương Tuấn Khải về tổ chức sinh nhật cho cô sao.

Khang  Tiểu Mẫn sợ nhất là ma a~~~

Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một bóng trắng thù lù đi tới.

Khang Tiểu Mẫn trừng mắt, trong lòng rung sợ, muốn tè ra quần chấp tay vái lạy " Em xin lỗi... em xin lỗi em không nên gọi anh về, em sợ ma, em không dám làm phiền anh, anh... anh... a di đà phật, a di đà phật."

" Aaaaaa....."Bả vai bị một bàn tay lạnh lẽo chụp lấy, Khang Tiểu Mẫn hét lên một tiếng.

Vương Nguyên ở dưới lầu cũng ngớ mặt.

" Phu nhân, tôi là quản gia, cô làm sao vậy?". Quản gia kinh ngạc hỏi.

Khang Tiểu Mẫn dẹt tóc ngẩn đầu
" Quản... quản gia..."

Quản gia gật đầu " Là tôi, cậu chủ kêu phu nhân xuống lầu."

" Hù chết tôi rồi." Khang Tiểu Mẫn vuốt vuốt ngực, cô còn cứ tưởng là ma thật.

Quản gia thấy vậy liên tục xin lỗi.

Khang Tiểu Mẫn và quản gia đi xuống lầu, cả nhà điều tối om, quả là cúp điện thật rồi.

"Happy birthday to you 
Happy birthday to you 
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you..."

Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, Khang Tiểu Mẫn cứng đờ, quản gia và người làm điều hát chúc mừng cô, Vương Nguyên vừa hát vừa đem bánh kem đến trước mặt, cậu nở một nụ cười nhìn cô " Sinh nhật vui vẻ, bà xã."

Sống mũi cay cay, cô còn tưởng không ai nhớ tới sinh nhật mình.

Cô bật cười, chấp tay cầu nguyện, sau đó thổi nến, ánh đèn sáng được bật lên, Khang Tiểu Mẫn giật mình nhìn một bàn thức ăn thật lớn.

" Chỉ có chúng ta thôi sao?"  Cô hỏi.

Vương Nguyên gật gật đầu. Nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười.

Khang Tiểu Mẫn cũng không hỏi nữa, mọi người điều bận, không nên làm phiền vẫn hơn.

Ngoài cửa lúc này vang lên tiếng xe, quản gia chạy ra mở cửa, là Nhiếp Ngạn Vi cùng Tiểu Mân,Thanh Nhi, Thuần Nhi đến.

Khang Tiểu Mẫn cực kì vui vẻ chào đón.

Cả bốn vừa mới bước xuống xe, Tiểu Mân là người nhanh chân nhất chạy đến bay vào lòng Mẫn gia gia " Dì Mẫn sinh nhật vui vẻ, chúc dì sinh đẹp hơn chú Nguyên, phát tài phát đạt" Sau đó thơm Mẫn gia gia một cái " Sau này cháu sẽ chăm sóc tiểu công chúa thật tốt."

Mọi người bước tới điều cười to, Khang Tiểu Mẫn rất là vui " Được được, sau này tặng tiểu công chúa cho con."

Vương Nguyên lắc đầu, vui đến bán con mình cũng chỉ có Khang Tiểu Mẫn.

Ngạn Vi, Thanh Nhi và Thuần Nhi điều chúc mừng sinh nhật Mẫn gia gia, ai cũng có quà cho cô.

Bên ngoài lại có xe chạy vào, là Dịch Dương Thiên Tỉ và Lãnh Dật Kiêu.

Khi hai người bọn họ bước vào bên trong thì bầu không khí trầm hẳn đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ không liếc lấy Thuần Nhi một cái. Anh và Lãnh Dật Kiêu tặng quà và chúc mừng sinh nhật Mẫn gia gia.

Bầu không khí trên bàn ăn thật quái dị, Khang Tiểu Mẫn liếc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ và Thuần Nhi, rồi tới Lãnh Dật Kiêu và Thanh Nhi từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn nhau một cái.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí, Thanh Nhi ngượng ngùng nhìn mọi người sau đó đem điện thoại ra xem là tin nhắn. Cô trả lời xong cất vào trong túi.

Lãnh Dật Kiêu nhìn Thanh Nhi, cũng không mở miệng.

Khoảng mười phút sau quản gia đi vào, đến bên cạnh Thanh Nhi.

" Thanh Nhi tiểu thư, đây là bài tập của một chàng trai nhờ tôi đưa cho cô, cậu ấy còn nhờ tôi nói với cô ngày mai sẽ đưa cô đi Thành Đô."

Thanh Nhi đầu tiên là bất ngờ, sau đó nhận lấy " Cảm ơn." Lúc nảy là chính là bạn học chung nhắn tin cho cô, hỏi cô đang ở đâu, Thanh Nhi nói đang ở biệt thự Nguyên Gia, không ngờ cậu bạn đó lại chạy đến đây.

Mọi người nhìn Thanh Nhi bằng ánh mắt tò mò, Lãnh Dật Kiêu nuốt cũng không nổi nữa, anh bỏ nĩa xuống, cầm lấy ly rượu vang uống cạn.

Ngạn Vi thở dài, từ miệng Lệ Vân Du cô đã biết cả rồi. Bọn người này rốt cuộc đang làm trò gì đây.

Khang Tiểu Mẫn thụt trỏ Vương Nguyên hai người trao đổi ánh mắt, Khang Tiểu Mẫn muốn hỏi có chuyện gì xảy ra với bọn họ, Vương Nguyên nhún nhún vai, cậu nào biết.

Ai cũng nuốt không trôi, chỉ có Tiểu Mân là vô tư thoải mái, ăn xong liền chạy đến chơi với tiểu công chúa.

Ngạn Vi lái xe đưa Thuần Nhi về.

Về đến nhà Ngạn Vi cũng chưa hỏi Thanh Nhi chuyện gì đã xảy ra.

Tắm xong, cô cho Tiểu Mân đi ngủ, rồi sang phòng của Thanh Nhi, bên trong cô gái nhỏ đang co ro trên giường, thất thần một mình.

Đến lúc bên cạnh có người xuất hiện Thanh Nhi mới chợt bừng tỉnh. " Chị hai."

Ngạn Vi vuốt tóc Thanh Nhi, ân cần hỏi " Đã buồn như vậy rồi, sao vẫn còn cố chấp."

Thanh Nhi rũ mắt, chua xót nói " Em cảm thấy em và anh ấy không hợp nhau. Cho nên từ bỏ sớm vẫn là tốt hơn."

" Thực sự là vì không hợp nhau sao?" Cô có chút nghi ngờ, cô biết tình cảm của Thanh Nhi và Lãnh Dật Kiêu rất tốt,mặc dù tuổi tác có hơi cách xa nhưng mà bọn họ vẫn gắng chặt ở bên nhau.

Bị ánh mắt thẳng thừng của chị mình làm cho Thanh Nhi chọt dạ, con ngươi liền dao động, Thanh Nhi nhanh chóng cuối đầu che dấu, nhỏ giọng nói " Vâng ạ. "

Chỉ một hành động nhỏ Ngạn Vi liền có thể nhìn ra được, cô vẫn nhìn Thanh Nhi không có can đảm để nhìn cô, cô cũng không ép buộc, trìu mến nói "  Chị rất hối hận vì đã để anh rễ của em rời đi, chị không muốn em cũng sẽ hối hận giống chị. Thanh Nhi, bất kể là giai đoạn khó khăn nào trong cuộc sống, em tự có thể vượt qua, nhưng vì sao chỉ vì một chuyện nhỏ nào đó lại từ bỏ tình cảm của mình. Chị sẽ không ép buộc em phải yêu ai hay ghét ai, điều chị mong muốn dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng đừng chọn cách rời xa người mình yêu thật lòng."

Cuộc sống vô vàng trông gai, cho nên chúng ta vẫn cần một người ở bên mãi cùng đồng hành.

Thanh Nhi cuộn người, cô gụt đầu, dường như đã khóc, cô muốn từ từ tan biến khỏi cuộc sống của anh, cô không muốn anh vì cô mà phải đau lòng, không muốn anh từ bỏ mọi thứ để lo cho cô, vì Thanh Nhi biết nếu Lãnh Dật Kiêu biết cô đã đi vào ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, anh sẽ ở bên cạnh cô không rời, sẽ từ bỏ công việc vì cô mà bôn ba ở nước ngoài tìm kiếm tim thích hợp cho cô. Bất kể là Lãnh Dật Kiêu hay người thân bên cạnh, Thanh Nhi điều không muốn trở thành gánh nặng của họ.

Ngạn Vi vỗ nhẹ lưng em gái, biết bao nhiêu chuyện đau thương cô đã từng đi qua, nó rất thống khổ và đau đớn, cho nên cô không muốn Thanh Nhi sẽ giống như vậy, cô muốn Thanh Nhi vui vẻ hạnh phúc.
" Chúng ta từng đi qua rất nhiều người trong cuộc đời, nhưng người bước đến bên cạnh ta chỉ có một mà thôi. Nói những lời này chị chỉ mong em có thể giải quyết vấn đề của mình, đừng tự làm khổ mình nữa, chuyện gì em cũng có thể tâm sự cùng chị."

Thanh Nhi ngẩn đầu, gương mặt đầm đìa nước mắt, Ngạn Vi mĩm cười lau nước mắt cho Thanh Nhi, sống mũi cô cũng cay xè, nhìn Thanh Nhi,nhẹ nhàng nói " Chị vẫn còn nợ em một lời cảm ơn."

Thanh Nhi nhìn cô.

Ngạn Vi cười dịu hiền, cô nói " Cảm ơn Thanh Nhi, cảm ơn vì em là Nhiếp Nhiên Khuê. Cảm ơn vì em là em gái của chị."

Thanh Nhi bật khóc, cô ôm lấy Ngạn Vi, cô đang hỏi bản thân mình rằng, vì cớ gì mình lại từ bỏ cuộc sống này, trông khi rất nhiều người yêu thương cô và cần cô. Nhưng cô vẫn nghĩ kết thúc sớm sẽ tốt hơn rất nhiều.

Ngạn Vi cố nuốt nước mắt vào trong, cô phải là chổ dựa vững vàng cho em gái của mình.
---
Những clud lớn chính là nơi giải sầu của nhiều người.

Bên trong không gian ồn ào, bên dưới là một đám người không ngừng điên cuồng theo điệu nhạc, rồi có lúc lại nhẹ nhàng lắc lư.

Phía trên cao là khu vực dành cho Vip.

Lãnh Dật Kiêu và Dịch Dương Thiên Tỉ cùng nhau đến đây, bên cạnh còn có Tịch Thần, A Phong, A Minh điều bị kéo đến.

Ba người bọn họ nhìn nhau, rốt cuộc cũng không biết hai người đàn ông kia bị gì

Uống rượu như uống nước lã, mấy cô gái vừa đến đây câu dẫn đã bị đá văng ra bên ngoài, cuối cùng khu vực này cũng bị tách biệt không ai dám bước vào.

Thật ra ít nhiều gì bọn họ cũng đoán ra được, thứ có thể biến người ta thành bộ dạng này cũng chỉ có thể là "tình" thôi.
-----

Ngạn Vi giật mình tỉnh giấc, trong mơ cô thấy anh, nhưng lúc nào anh cũng biến mất trước mặt cô.

Cô lặng lẽ nhìn căn phòng rộng lớn nhưng chỉ có một mình cô, xem đồng hồ đã một giờ sáng, đêm nào cô cũng không ngon giấc. Khi anh biến mất, cũng là lúc cô khóc trong vô vọng rồi giật mình tỉnh dậy, khóe mắt cũng ươn ướt.

Có nhiều lúc cô cảm thấy mình thật mệt mỏi, Ngạn Vi đi đến thư phòng, cô ngồi trên sofa, trước mặt là một ly rượu vang, cô kéo hộc tủ, cẩn thận lấy ra gói thuốc còn phân nữa ở bên trong.

Mỗi khi có chuyện buồn bực anh áp lực công việc, anh lại đến đây hút thuốc cùng uống ít rượu.

Cô cũng thật sự muốn thử, cảm giác luồn khói bay vào trong khoang miệng ,nó có làm mình dễ chịu hay không và còn, cô muốn thấy lại được hình ảnh của anh.

Giống như một chút tưởng nhớ cùng hoài niệm.

Châm một điếu, lần đầu tiên cô động đến thứ này vẫn cảm thấy có chút khó tả trong lòng, đặt lên môi hút nhẹ, cô nhém bị sặt, mày cũng nhíu lại, nhưng qua một hai lần lại đỡ hơn rất nhiều.

Vị thuốc vừa đắng vừa cay, tuy khó chịu nhưng cũng dễ chịu.

Đêm nay, cô lại nhớ anh.
----
Hôm sau khi tỉnh dậy, Thanh Nhi đi xuống lầu thì Ngạn Vi đã đi làm, Tiểu Mân ngồi xem tivi một mình.

Thanh Nhi lắc đầu, cũng đã 5 tuổi rồi nhưng lại không chịu đi học.

Châu Thanh Hồng cũng vừa đi xuống, Vương Khải Ân đêm khuya cũng đã chạy đi công việc rồi. Bà cũng không phiền hỏi.

Châu Thanh Hồng vỗ vai Thanh Nhi
" Mau vào ăn sáng đi."

" Vâng ạ." Cô gật gật đầu vừa định quay lưng đi thì trên màng hình tivi xuất hiện một tin tức khiến cô phải dừng chân, cả Châu Thanh Hồng cũng ngoái đầu lại.

Tiểu Mân nằm trên sofa nhìn cô MC đang nói chuyện. " Tổng giám đốc tập đoàn Lãnh Thị, Lãnh Dật Kiêu đêm khuya vào khách sạn cùng một cô gái lạ, mọi người cho rằng đây là tình nhân mới của vị tài phiệt giàu có này. Hình ảnh được phóng viên nghi nhận."

Châu Thanh Hồng có hơi sững sờ, sau đó bà nhìn Thanh Nhi đang bất động.

Cháu trai bà làm chuyện không hay  còn bị phóng viên chụp được, báo chí điều rần cả lên, làm bà không khỏi luống cuống " Hiểu lầm, chắc là hiểu lầm nếu nó thật sự làm như vậy ta sẽ giúp con mắng nó."

Thanh Nhi cả người điều cảm thấy ê buốt, tay chân một chút sức lực cũng không, trái tim đau nhói, nhưng mà, như vậy cũng tốt, anh quên cô đi, đem cô ra khỏi cuộc đời, như vậy sẽ tốt cho anh.

Thanh Nhi lắc đầu cười, cô nói " Cháu và anh ấy đường ai nấy đi rồi. Anh ấy có bạn gái cháu rất mừng cho anh ấy."

" Hai đứa...." Châu Thanh Hồng giật mình, bà cứng đờ, bà quả thật không tin cho lắm, đứa cháu của bà rất yêu thương cô gái nhỏ này, làm sao có thể nói bỏ là bỏ.

Thấy vẻ mặt của bà Thanh Nhi bất đắc dĩ vui vẻ, cô lay tay bà " Con thật sự không sao."

" Bọn trẻ các con thật làm cho ta phải đau đầu." Đúng là tình càng hiện đại thì càng phức tạp.

Thanh Nhi cười cười, cô vừa muốn xoay người bỗng nhiên đầu óc quay cuồng, trao đảo sắp ngã.

" Làm sao vậy, con không khỏe sao?" Bà hoảng hồn túm lấy Thanh Hi trở lại, chỉ một chút nữa thôi đã đổ ầm xuống đất rồi. Tiểu Mân nghe được cũng bật dậy.

" Con không sao, chắc tại đói nên hơi choáng." Thật ra cô cũng không biết mình bị làm sao.

Châu Thanh Hồng vẫn lo lắng đỡ cô vào phòng ăn " Ta thấy sắc mặt con rất kém, để ta dặn Tiểu Mai làm một chút đồ tẩm bổ cho con."

" Không cần đâu ạ, ăn xong con cũng phải quay trở về quân khu." Thanh Nhi từ chối, cô không muốn mọi người bận rộn cho cô.

Thấy vậy Châu Thanh Hồng cũng đành gật đầu, bà luyên thuyên căn dặn phải chú ý sức khỏe cho cô nghe.

Bên ngoài biệt thực, chiếc BMW màu đen đỗ bên hàng cây khuất tầm nhìn người khác nhưng lại dễ dàng thấy được toàn cảnh bên trong biệt thự.

Thấy cô gái nhỏ mà mình nhớ đến đau lòng, Lãnh Dật Kiêu nắm chặt vô lăng khống chế kích động sẽ xuống xe chạy đến bên cạnh cô.

Thanh Nhi đứng bên đường, mặc một chiêc váy trắng đơn thuần, một chiếc xe màu trắng đỗ lại, Thanh Nhi cười rạng rỡ, một chàng trai tầm khoảng 20 tuổi cao hơn Thanh Nhi gần hai cái đầu xuất hiện, ân cần mở cửa xe cho Thanh Nhi.

Hình ảnh này khiến trái tim người đàn ông đau âm ỉ, anh lái xe rời đi, không có ý muốn đuổi theo.

" Trễ 3 phút, phạt cậu 3 chầu kem." Thanh Nhi tinh ranh nói.

Bạn học Liêu Tĩnh Vũ dáng vẻ thư sinh, thân cao 1m77, da dẻ trắng trẻo, đẹp trai theo kiểu tiểu bạch thỏ đáng yêu.

Gật đầu lia lịa với Thanh Nhi " Được được được, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, khi nào cậu khỏi bệnh tớ sẽ chiêu đãi cậu không chỉ 3 chầu mà là 30 chầu."

Nhắc tới vấn đề này Thanh Nhi liền ủ rủ mặt " Tớ cảm thấy như bây giờ rất tốt, không cần phải làm ai nhọc lòng vì tớ."

" Tốt cái đầu cậu, cậu tính làm quả bom thích thì nổ một cái sau? Cậu có biết khi bom nổ đau nhất chỉ là con người không? Cho nên cậu không muốn  để mọi người nhọc lòng vì cậu thì cũng phải để cho tớ và Đông Phương Tư Thuần nhọc lòng vì cậu." Bạn học Liêu Tĩnh Vũ cực kì không đồng tình nói. Người mở cửa xe khoảng tầm 20 tuổi lúc nảy là Đông Phương Tư Thuần ngồi ghế lái cũng đồng tình với bạn học Liêu Tĩnh Vũ.

" Đúng vậy Thanh Nhi, cuộc sống phía trước còn nhiều thứ tốt đẹp cho nên em đừng nản lòng." Đông Phương Tư Thuần nói.

Thanh Nhi cuối đầu im lặng cô không muốn làm gánh nặng cho mọi người.

" Đúng vậy, cậu còn phải sống để nhìn tớ và Tư Thuần kết hôn nữa chứ." Liêu Tĩnh Vũ nói không có tí ngại ngùng.

Đông Phương Tư Thuần cũng gật đầu theo.

Thanh Nhi bất mãn liếc hai người
" Hai người làm em đau tim đấy."

Liêu Tĩnh Vũ cười đến rạng rỡ.

Cả ba đi đến sân bay của thành phố mua vé bay thẳng đến Thành Đô.

Đến nơi cũng là buổi trưa, bọn họ đi ăn uống xong lại mang Thanh Nhi đến bệnh viện quốc tế lớn nhất ở đây.

Thanh Nhi bị kẹp ở giữa đúng là khóc không ra nước mắt.

" Tớ nói cho cậu biết, đây là bệnh viện của Đông Phương gia, cậu cứ khám bệnh không cần trả tiền, tớ thay mặt Đông Phương Tư Thuần bao hết cho cậu."  Bạn học Liêu vừa lôi cô đi vừa không ngừng luyên thuyên.

Thanh Nhi không vui nói" Cậu đừng ép tớ nữa mà."

Bạn học Liêu dừng phắt lại chỉ ngón tay vào trán bạn học Thanh Nhi " Tớ sẽ mét soái tỷ."

Thanh Nhi bó tay, lại giở trò muốn mét Thuần Nhi, cô đành thỏa thuận đi vào trong.

Bệnh viện toàn là người nước ngoài, bọn họ chuyên dùng tiếng anh, hai bạn học nào đó biết trình độ ngoại ngữ của mình như đóng rêu xanh, cho nên im lặng một bên nghe Đông Phương Tư Thuần trao đổi với bác sĩ.

Bác sĩ người anh quốc có cặp mắt xanh thật đẹp nhìn Thanh Nhi một cái, sỗ sàng một tràn tiếng anh " Cô ấy đã có dấu hiệu rơi vào giai đoạn nguy hiểm nhất của suy tim đoạn cuối, nếu kéo dài đến 8 tháng nữa mà không có tim phù hợp cô ấy sẽ chết. Nếu anh đồng ý, chúng tôi sẽ làm giấy nhập viện cho cô ấy."

" Cảm ơn tôi đã hiểu rõ vấn đề,hiện tại cô ấy sẽ không đồng ý nhập viện, chúng tôi sẽ khuyên nhủ và đem cô ấy đến đây sớm nhất có thể."

" Được, nếu cô ấy có biểu hiện khó thở nhiều lần thì nhất định phải đưa cô ấy đến đây."

Đông Phương Tư Thuần gật đầu, sau đó quay sang Thanh Nhi đang trầm mặc, thật ra ít nhiều gì cô cũng sẽ nghe được chút ít, thời gian chỉ còn 8 tháng. Tay cô nắm chặt, cô ngẩn đầu
" Đừng ép em nữa, em sẽ không điều trị. Em cũng sợ hy vọng nhiều rồi lại thất vọng càng nhiều hơn"

" Thanh Nhi." Liêu Tĩnh Vũ đau lòng nói, mắt cũng đỏ hoe đi.

Thanh Nhi lắc đầu rơi nước mắt
" Hiện tại mọi người điều bận rộn, em không muốn làm gánh nặng cho ai cả. Xin hai người tôn trọng quyết định của em."

Dứt lời, Liêu Tĩnh Vũ hoảng hồn nhìn Thanh Nhi nhọc nhằn thở khô khan tay ôm tim không ngừng chịu đựng.

Vị bác sĩ đứng đó liền bước đến, xem Thanh Nhi, sau đó nhấn còi khẩn cấp.

" Thanh Nhi, đừng dọa tớ..." Liêu Tĩnh Vũ bật khóc. Đông Phương Tư Thuần cũng lo lắng.
----
Nhiếp Ngạn Vi đau đầu vì vấn đề tiền bạc của Vương Thị, đi bước này thật sự nhiều khó khăn nhưng cô vẫn muốn kiên trì.

Trực nhớ ra gì đó cô kéo hộc tủ ra, bên trong là một phong bì màu vàng, kế bên còn có một chiếc hộp đen trước khi đi Vương Tuấn Khải đưa cho cô, cô mang đến công ty bỏ vào đó nhưng công việc quá nhiều mà quên mất.

Cầm lấy phong bì màu vàng, cô cẩn thận xé nó ra bên trong vẻn vẹn chỉ có một tờ giấy, trên những thứ trên đó làm cho cô kinh ngạc thật sự.

Cô không ngờ rằng một món nợ khổng lồ đã bị nhấn chìm nhiều năm như thế, rốt cuộc là vì sao ngày hôm nay Vương Tuấn Khải lại muốn cô đem nó ra ánh sáng.

Cô nhamh chóng mở chiếc hộp màu đen ra, bên trong là một con chip nhỏ, Ngạn Vi nhìn nó trông rất quen thuộc, chính là con chip lúc trước cô đã lấy đi, nhưng sau đó lại trả về cho anh, chẳng lẽ bên trong còn thứ gì mà cô không biết.

Cô đem con chip để vào máy, sau đó nhấn vào một ổ đĩa, tập tin tài liệu hiện lên, nó đại diện cho tất cả tài sản của Vương Tuấn Khải không có gì lạ, cô kiểm tra một hồi lại thấy một file nằm riêng lẽ, cô nhấp vào, bên trong hiện ra hai bức ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ nằm trên vũng máu, bức ảnh thứ hai là một người đàn ông mặc đồ đen đội nón, góc nghiêng chỉ lộ nữa khuôn mặt, nhưng Nhiếp Ngạn Vi điều có thể nhận ra.

Cô lại đọc thông tin phía trước là một bài báo.

Ngày 26,tháng 4, năm 1976 Vương Hùng và vợ tử vong tại biệt thự , theo cảnh sát điều tra ,vì tập đoàn Hùng Thị phá sản nên hai vợ chồng Vương Hùng đã tự sát. Tất cả tài sản còn lại giao cho cổ đông thứ hai là Kim Thị, là người đã cùng Vương Hùng gầy dựng nên Hùng Thị.

Đến sau này đã đổi thành Kim Thị và phát triển cho đến nay.

Ngạn Vi nhíu mày, cô liền nhấn điện thoại trên bàn " Cho gọi Phó tổng."

Tịch Thần đã rất nhanh có mặt. " Tổng giám đốc cho gọi tôi."

Ngạn Vi phất tay " Ngòai công việc gọi tôi là Ngạn Vi."

Tịch Thần liền tuân theo " Phu nhân cho gọi tôi."

Ngạn Vi nghiến răng " Gọi tôi là Ngạn Vi."

Tịch Thần vẫn dáng vẻ nghiêm túc
" Ngạn Vi tiểu thư."

Lúc này coi như cô tạm hài lòng, cứ như vậy rất thoải mái không có gánh nặng gì.

" Anh có biết đời của Vương Hoàng có mấy anh em không?"

Tịch Thần khá bất ngờ khi cô hỏi vậy, nhưng cũng nhanh chóng trả lời " Có. Là Vương Hùng, nhưng ông ấy đã chết cách đây gần 50 năm."

Đã nữa thế kỷ.

" Ông ấy là tự sát mà chết sao?" Cô lại hỏi.

Tịch Thần lại kinh ngạc " Làm sao cô lại biết."

Ngạn Vi liền xoay màng hình lại. Cô cũng khó hiểu nói.

"Trước đó Tuấn Khải có đưa tôi thứ này hôm nay tôi mới nhớ mà đem nó ra,trên giấy là toàn bộ số nợ ngày xưa Kim Thế Thành nợ Vương Thị tổng trị giá lên đến một 500 tỷ USD." Con số năm trăm tỷ đô la lúc đó quả thật là một con số kinh còn hơn cả kinh khủng. Cũng cho thấy những năm đó Vương Thị nổi gió như thế nào.

"Còn trên màng hình là Vương Hùng cùng vợ mình, bên dưới còn có hình ảnh của sát thủ, cả quá trình giết người điều bị phơi bày ra, nhưng vì sao báo năm đó lại viết rằng bọn họ tự sát."

Cô thật sự không hiểu nổi.

Tịch Thần cũng vừa bất ngờ vì những thứ này. Thật ra chuyện đời của Vương Hoàng anh không rõ cho lắm.

" Tôi thật sự không hiểu tại sao món nợ lớn như vậy lại bị chôn vùi, cả cái chết của Vương Hùng cũng bị thay đổi toàn bộ."

Chẵng lẽ Vương Hoàng lúc đó rộng lượng tặng cả năm trăm tỷ đô la cho Kim Thế Thành, cái chết của em mình bị điều tra không đúng cũng im lặng chấp nhận, chẳng lẽ lúc đó Vương Hoàng sợ bị Kim gia đó giết chết, làm sao chuyện đó có thể xảy ra khi Vương Hoàng là một tay mạnh cả bạch đạo lẫn hắc đạo.

"Chỉ có thể duy nhất một điều là Vương Hoàng bị Kim gia nắm thóp điểm yếu, Kim gia cũng bị Vương Hoàng nắm điểm yếu trong tay cho nên cả hai bên điều im lặng."

Cô chỉ có thể nghĩ ra được như thế, Tịch Thần cũng đăm chiêu nhìn những thứ trên màng hình.

Anh hỏi " Chẳng lẽ lão đại muốn tiểu thư phơi bày sự thật."

Ngạn Vi lắc đầu " Không đâu, phơi bày sự thật chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới Vương Thị, chỉ có thể trước tiên là điều tra, anh hãy âm thầm tìm sở cảnh sát đã điều tra năm đó xem chuyện gì đã xảy ra."

Tịch Thần gật đầu, nếu là những thứ lão đại để lại thì chắc chắn có vấn đề.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com