Chín Muộn🔞
Tác giả: DearDelilahh
Tóm tắt:
#Lưỡng tính#Liếm huyệt Xuất tinh#Giao hợp bằng đùi#Giao hợp trong tử cung#Đánh dấu vĩnh viễn.
Dạo này Rin bận quá, đăng chương sẽ hơi thất thường chút. Các nàng thông cảm nha.
⚠ Cảnh báo độ tuổi!
_
Trong một thời gian dài, hắn dựa vào trí tưởng tượng để lấp đầy mọi ký ức về Cao Đồ. Trong đêm hôm đó: liệu em ấy có giãy giụa, có rơi nước mắt, có chỉ khuất phục vì sự hòa hợp pheromone và sự áp chế của alpha, thậm chí không cảm nhận được niềm vui. Thẩm Văn Lang nghĩ, tôi thậm chí còn không để lại được một dấu ấn tạm thời cho em ấy.
Cao Đồ giấu rất kỹ bệnh tật và sự yếu đuối của mình, chỉ có thể thoáng thấy một chút qua những câu chất vấn giận dữ và gay gắt của Cao Tình. Cô ấy sẽ dùng đôi mắt đỏ hoe và đôi môi run rẩy ép hỏi: “Lúc anh tôi suýt chết thì anh ở đâu, lúc anh tôi cần anh nhất thì anh ở đâu?”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi từ đôi mắt gần như giống hệt Cao Đồ. Trong dòng nước mắt phản chiếu khuôn mặt vô cảm như không liên quan gì đến mình của Cao Đồ.
“Tiểu Tình.” Anh kéo cô ấy ra sau lưng, nói, “Xin lỗi, Tiểu Tình hơi kích động, nói nhiều chuyện không liên quan đến anh.”
“Chuyện không liên quan đến tôi.” Thẩm Văn Lang lặp lại. “Ý em là, chuyện em mang theo con chúng ta suýt chút nữa không sống nổi, là chuyện không liên quan đến tôi.”
Cao Đồ mệt mỏi nhíu mày, chỉ cảm thấy sự kiên nhẫn hôm nay sắp cạn kiệt. Sau khi Lạc Lạc ra đời, tinh lực của anh trở nên rất kém, dù Lạc Lạc có là một em bé thiên thần bẩm sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện đến đâu, cậu bé cũng thực sự được sinh ra từ một nửa xương máu của anh khiến anh và mọi cha mẹ mới bối rối khác phải quên ngày quên đêm, trở nên trầm uất và mệt mỏi.
“Mọi người bình tĩnh lại được không? Lạc Lạc sắp tan học về rồi, như vậy có thể làm thằng bé sợ.” Anh cố gắng điều hòa tình trạng căng thẳng như sắp bùng nổ. Sự dao động cảm xúc dữ dội của hai alpha có thể gây ra rối loạn, đến lúc đó sẽ không còn là tình huống có thể giải quyết bằng cách nói chuyện đơn giản nữa.
Thẩm Văn Lang vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, thở ra hơi uất ức cuối cùng trong lồng ngực: “Tôi xuống lầu đón Lạc Lạc.”
Trước mặt trẻ con, tất cả người lớn đều phải nhường bước. Xe buýt trường mẫu giáo chỉ dừng ở ngã tư, cách nhà một đoạn ngắn. Cao Đồ chưa bao giờ yên tâm để đứa bé đi một mình, hoặc là tự mình đón, hoặc là Cao Tình thay. Sau khi Thẩm Văn Lang chuyển đến ở cạnh, hắn thường tự giác đảm nhận trách nhiệm này. Lạc Lạc gọi chú, nhưng không bao giờ hỏi tại sao rõ ràng chỉ là một hàng xóm xa lạ đột nhiên xuất hiện lại can thiệp vào cuộc sống của mình và bố một cách quen thuộc như vậy.
Cửa đóng lại, Cao Đồ cuối cùng quay đầu nhìn Cao Tình. Anh ít khi đeo kính ở nhà, cả hai vì thế có thể nhìn thẳng vào nhau không chút ngăn cách: “Em vừa rồi thật sự không nên nói những điều đó.”
Cao Tình nhìn chằm chằm anh, như thể anh trai đột nhiên biến thành người khác. Cô bất chợt nâng giọng chất vấn: “Anh ta dựa vào đâu mà không nên biết?! Anh ta phải trả giá cho sai lầm của mình!”
“Vì anh ấy không làm sai.” Cao Đồ nói. “Anh cũng vậy.”
Nhưng không phải nói không làm sai, thì sẽ không có nỗi đau.
“Tiểu Tình.” Giọng điệu của anh đã gần như là cầu xin, “Lạc Lạc sắp về rồi, chúng ta tạm dừng chủ đề này được không?”
Câu trả lời của Cao Tình là tiếng đóng mở cửa phòng tắm, lát sau truyền đến tiếng nức nở lẫn trong tiếng nước che lấp.
Thẩm Văn Lang đón Lạc Lạc ở ngã tư, trời vừa mưa xong trước khi tan học, mặt đất còn hơi ẩm ướt. Lạc Lạc bước trên nền đất sạch, hơi không muốn làm bẩn giày, thế là Thẩm Văn Lang bế bổng đứa bé lên, về nhà trong tiếng reo hò kinh ngạc của Lạc Lạc. Hắn cố ý đi rất chậm, lắng nghe Lạc Lạc kể hôm nay ở trường mẫu giáo xảy ra chuyện gì. Trí nhớ trẻ con lộn xộn, kể cũng lan man nhưng nhờ chút tâm linh tương thông giữa cha con, Thẩm Văn Lang cũng có thể hiểu đại khái. Kể xong hoạt động giữa giờ thì vừa về đến nhà, Cao Tình lạnh mặt đang bày bát đũa, không ngẩng đầu nói: “Lạc Lạc đưa cho tôi, làm phiền anh vào bếp giúp anh tôi một chút, Thẩm tổng.”
Cô ấy cố ý nhấn mạnh danh xưng, để biểu thị sự đoạn tuyệt và đối lập tuyệt đối của mình với Thẩm Văn Lang. Hắn chấp nhận tất cả, quay người vào bếp, Cao Đồ đang xào món rau cuối cùng, kính đã được đeo lại trên sống mũi, trên mặt không còn chút dấu vết cảm xúc dao động nào, không nhìn ra bất thường. Khi Thẩm Văn Lang từng là bạn học, là cộng sự với anh, hắn đã từng rất công nhận và đồng tình với sự tự chủ và kỷ luật cực độ này. Cao Đồ yêu cầu bản thân rất cao, những người có thể theo kịp cường độ và hiệu suất công việc của hắn rất ít. Cao Đồ là người nổi bật trong số đó, luôn bình tĩnh điềm đạm, không nói nhiều, không làm chuyện thừa, không đòi hỏi nhiều, đứng sau Thẩm Văn Lang nửa bước cho đến khi khoảng cách ngắn ngủi mười mấy centimet đó biến thành một vực sâu thiên niên kỷ với hàng ngàn ngày đêm.
Thì ra em ấy chỉ là không bao giờ nói ra. Thẩm Văn Lang tự giễu trong lòng, tất cả yêu hận, lừa dối, kế hoạch, hắn đều là người cuối cùng biết với tư thái thảm hại nhất, sự đúng đắn của mọi người lại phản chiếu lỗi lầm của hắn. Trong tầng tầng mê cung, hắn luôn một cách khó hiểu đứng vào vị trí kẻ ác. Hắn thực ra trước nay không quá bận tâm người khác giải thích và đánh giá hắn thế nào nhưng rất sớm đã bắt đầu tính toán vị trí của mình trong lòng Cao Đồ, liệu có ở vị trí cao hay không. Trước đây chậm chạp, không hề hay biết, mãi đến những ngày sau khi Cao Đồ rời đi mới bắt đầu học cách tự vấn, ôn lại những sự so đo và truy vấn non nớt trước kia, mổ xẻ tình yêu của mình trong tình yêu đã mất của Cao Đồ.
Tiếng dầu nổ lách tách dừng lại, Cao Đồ nhìn quanh, Thẩm Văn Lang lập tức hiểu ý, đưa qua một cái đĩa đựng rau. Cao Đồ nhận lấy, quay người tiếp tục bày món. Thẩm Văn Lang thở phào nhẹ nhõm, hắn rất sợ Cao Đồ sẽ nói những lời khách sáo như cảm ơn với hắn, nhưng may mắn là anh không nói gì. Và may mắn là họ vẫn ăn ý như xưa.
Bàn ăn trước nay rất yên tĩnh, chỉ có Lạc Lạc thỉnh thoảng lầm bầm lẩm bẩm, ba người lớn thỉnh thoảng đáp lời một tiếng. Ăn xong Cao Đồ đi rửa bát, Cao Tình chui vào nói với anh điều gì đó không rõ nhưng Thẩm Văn Lang đoán lại là cuộc nói chuyện không vui vẻ gì, bởi vì khi hắn giả vờ đi lấy đồ đi qua bếp lần thứ năm thì nghe thấy Cao Tình tức giận nói: “Anh không thể tiếp tục như vậy được nữa!” Sau đó kéo mạnh cửa ra, đối mặt với Thẩm Văn Lang ở cửa vài giây rồi xách túi bỏ chạy. Cao Đồ còn đang đeo găng tay rửa bát, cản cũng không kịp, chỉ đành để Thẩm Văn Lang đóng cửa lại, giải thích một cách lúng túng: “Tiểu Tình có việc gấp nên về trường rồi.”
“Không sao.” Thẩm Văn Lang nói, “Hôm nay em quá mệt rồi, sáng mai vẫn là tôi đưa Lạc Lạc đi học đi.”
Cao Đồ nói được. Sau khi Thẩm Văn Lang xông vào cuộc sống của anh, anh bắt đầu dễ cảm thấy mệt mỏi, rõ ràng trước đây ở cùng với Cao Tình lại thêm sự giúp đỡ thỉnh thoảng của những người hàng xóm tốt bụng, cuộc sống cũng đã vượt qua được. Có lẽ là thực sự đã lớn tuổi rồi, tinh lực có thể làm liền mấy công việc, uống cà phê thay nước để tăng ca đều đã mất đi theo thời gian, chỉ còn lại một cái xác gầy gò hốc hác.
Công việc kết thúc trong bếp còn sót lại một chút, chờ đến khi Cao Đồ lau sạch mặt bàn, Thẩm Văn Lang đã dỗ Lạc Lạc ngủ, cẩn thận gấp sách truyện rồi rút lui khỏi phòng.
“Vừa ngủ rồi.” Thẩm Văn Lang chỉ vào phòng, nói khẽ: “Chưa kể xong câu chuyện thứ hai đã ngủ.”
“Chắc là hôm nay chơi mệt rồi.” Cao Đồ nói.
Thẩm Văn Lang nhìn anh, trong mắt rõ ràng nói “Tôi muốn ở lại”, nhưng miệng lại nói, “Vậy tôi về trước đây. Đừng quên sáng mai tôi đến đón Lạc Lạc, em ngủ thêm một chút đi.”
Cao Đồ cúi đầu không nhìn vào mắt hắn, chỉ nói: “Được.”
Cửa mở rồi lại đóng, ngay sau đó là một tràng tiếng mở cửa đóng cửa khác. Thật ra hắn có thể ở lại, Cao Đồ nghĩ. Căn hộ anh thuê là hai phòng ngủ, một phòng anh và Lạc Lạc ngủ, phòng còn lại dành cho Cao Tình thỉnh thoảng chạy về từ trường. Bây giờ Cao Tình đã trở lại trường, chiếc giường đơn cũng không phải là không đủ cho Thẩm Văn Lang ngủ.
Nhưng anh không thể nói ra, im lặng đứng tại chỗ. Trong không khí lơ lửng một mùi hương rất nhạt, anh tưởng là Cao Tình đổi nước hoa, mãi cho đến khi tắm xong chuẩn bị về phòng ngủ cùng Lạc Lạc, mới nhận ra, đó là mùi hoa diên vĩ.
Là mùi pheromone của Thẩm Văn Lang.
Anh nhớ lại cuộc cãi vã thứ hai bùng nổ với Cao Tình trong một ngày hỗn loạn này, là Cao Tình lại đề nghị anh đi tái khám. Sau khi Lạc Lạc ra đời Cao Đồ không hề trải qua kỳ phát tình nào nữa, thậm chí mùi pheromone cũng bắt đầu rất loãng và cảm nhận về pheromone của người khác cũng trở nên chậm chạp, anh bắt đầu thực sự sống cuộc sống beta gần như hoàn hảo mà trước đây anh mơ ước nhất— nhưng tất cả mọi người đều biết điều đó tồi tệ cho một omega đến mức nào, và Cao Đồ vẫn giữ sự chống đối tiêu cực với điều này, anh không còn giấu giếm giới tính thứ hai thực sự của mình nữa nhưng cũng mặc định người khác suy đoán anh là một omega bình thường có phẩm cấp có lẽ không cao.
Điều anh không nói với Cao Tình là anh thực ra đã đi tái khám, rất nhiều lần, rất đều đặn, chỉ là mỗi lần đều nhận được câu trả lời giống nhau. Cơ thể anh đã yếu đến mức không thể bước vào kỳ phát tình, đây cũng là một biểu hiện của chứng rối loạn pheromone, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Anh cần nhanh chóng tìm một alpha có độ hòa hợp cao với anh, dưới sự đồng hành của hắn, cùng hắn tái cấu trúc trật tự cơ thể anh, trở lại trạng thái có thể trải qua kỳ phát tình bình thường.
Trong đêm tàn nhẫn đó, Cao Đồ thậm chí không nhận được một dấu ấn tạm thời nào. Anh chỉ nhận được cái ôm của Thẩm Văn Lang, ấm áp và mạnh mẽ, nhận được nụ hôn của Thẩm Văn Lang, mê đắm và nhận được Lạc Lạc, sự ra đời của đứa trẻ này có thể chứng minh họ có độ hòa hợp cực cao.
Nhưng thì sao chứ, Cao Đồ nghĩ. Tôi sẽ không quay lại, tôi sẽ không tìm anh ta, tôi sẽ không để anh ta biết về Lạc Lạc.
Thế là anh hỏi bác sĩ, còn cách nào khác không?
Đây không phải là lần đầu tiên anh hỏi câu hỏi này. Bác sĩ bó tay với chàng trai trẻ luôn đi tái khám đúng hẹn nhưng không bao giờ tuân thủ lời dặn của bác sĩ, chỉ có thể kê thêm thuốc tăng cường thể chất, đồng thời khuyên Cao Đồ nên tham gia nhiều buổi giao lưu hơn, làm quen với các alpha khác và một lần nữa nhấn mạnh, anh bây giờ có lẽ còn chịu đựng được, đó là vì anh còn trẻ. Nếu không sớm phục hồi trạng thái trước đây, có lẽ sẽ không chỉ đơn giản là không thể bắt đầu kỳ phát tình bình thường nữa.
Đó là chuyện gần nửa năm trước khi Thẩm Văn Lang xuất hiện. Cao Đồ mang thuốc về nhà, uống đúng giờ, không cảm thấy có dấu hiệu cải thiện hay xấu đi rõ rệt nào cũng vẫn không cảm nhận được điềm báo kỳ phát tình sắp đến, thế là anh tiếp tục bị ninh trong nước ấm của chứng rối loạn pheromone, thậm chí âm thầm hy vọng liệu mình có thực sự có khả năng dần dần thoái hóa thành beta hay không.
Nhưng bây giờ, anh có thể ngửi thấy mùi pheromone của Thẩm Văn Lang rồi. Thực ra đó chỉ là một chút hương hoa diên vĩ cực kỳ nhạt, thậm chí sẽ không gây ra sự phản kháng của Cao Tình, người cùng là alpha, nhưng lại khiến Cao Đồ vào lúc này đột nhiên cảm thấy một chút nóng ran, bị hơi nước chưa tan hết trong phòng tắm làm lẫn lộn khiến người ta không phân biệt được đó là sự kích thích tình dục do độ hòa hợp cao gây ra, hay là hơi ấm còn sót lại sau khi tắm.
Sáng hôm sau Cao Đồ quả nhiên không thể dậy đưa Lạc Lạc đi học, chân tay nặng trĩu như đổ chì, đầu cũng choáng váng. Anh cố gắng gượng dậy thay quần áo cho Lạc Lạc, dặn Lạc Lạc đi theo sát chú Thẩm hàng xóm, dặn dò: “Nếu chú ấy hỏi bố làm sao, thì nói bố không khỏe, được không?”
Lạc Lạc gật đầu thật mạnh, rồi khi Thẩm Văn Lang đưa cậu bé vào trường mẫu giáo, như đã hạ quyết tâm nào đó, cậu bé nhét thứ gì đó vào tay Thẩm Văn Lang, giọng điệu nghiêm túc thậm chí mang theo vài phần dứt khoát: “Bố tôi rất không khỏe, chú sẽ đi chăm sóc ông ấy đúng không?” Nói xong vác cặp sách nhỏ, chạy vào trường mẫu giáo.
Thẩm Văn Lang cúi đầu nhìn trong tay là một chiếc chìa khóa, còn sót lại hơi nóng ẩm ướt do đứa bé nắm chặt trong lòng bàn tay. Là chiếc chìa khóa nhà Cao Đồ mà hắn mềm mỏng làm đủ cách cũng không lấy được từ Cao Đồ, vì thế mỗi lần chỉ có thể chờ ở dưới lầu để đón đưa Lạc Lạc.
Trên đường quay về hắn đã nhấn ga đến mức nào, có vượt đèn đỏ hay không, Thẩm Văn Lang đều không nhớ. Bàn tay run rẩy suýt chút nữa không thể cắm chìa khóa vào ổ khóa thành công, ngũ quan của alpha cấp cao nhạy bén đến kinh ngạc, trong không khí tràn ngập mùi pheromone mơ hồ. Người yêu của hắn, omega có độ hòa hợp cực cao với hắn nhưng chưa được đánh dấu đang ẩn mình trong phòng ngủ sâu bên trong, giống như viên ngọc quý nhất trong hang rồng, tỏa ra sức hấp dẫn bản năng nhất, chí mạng nhất.
“Cao Đồ, Cao Đồ, em không sao chứ? Em đang sốt, nhưng tôi không ngửi thấy mùi pheromone của anh, chuyện gì vậy?” Nếu không phải hơi thở của Cao Đồ quá gấp gáp, và tuyến thể sau gáy đang ửng lên màu đỏ bất thường, Thẩm Văn Lang suýt chút nữa tưởng anh đang sốt, cơ thể trong lòng bàn tay nóng đến đáng sợ. Rõ ràng là dấu hiệu của kỳ phát tình, nhưng lại không rò rỉ chút pheromone nào.
“Tôi… tôi không biết, tôi hình như đang sốt…” Cao Đồ cố gắng vùng vẫy muốn dậy khỏi giường tìm hộp thuốc, vừa ngồi dậy đã bị Thẩm Văn Lang ấn eo trở lại, Thẩm Văn Lang thuận thế trèo lên giường, đè lên Cao Đồ: “Không phải sốt, là kỳ phát tình sắp đến.”
Câu nói này như tiếng sét đánh ngang tai khiến bộ não gần như không thể suy nghĩ của Cao Đồ vùng vẫy được một tia tỉnh táo, nhưng cũng chính khoảnh khắc tỉnh táo này, khiến anh nhận ra tình huống hiện tại gần như không khác gì sự hỗn loạn ba năm trước. Bản thân đang phải chịu đựng sự hành hạ của kỳ phát tình, pheromone rối loạn, chiếc giường mềm mại bên dưới, căn phòng không lối thoát và Thẩm Văn Lang đang đè lên người, một loạt hình ảnh chồng chéo khiến anh không phân biệt được thời gian có thực sự trôi qua hay không hay là luôn giam cầm anh trong đêm tuyệt vọng vô vọng đó cũng khiến anh theo bản năng thực hiện hành động giống hệt trong cơn ác mộng đã giày vò Thẩm Văn Lang không biết bao nhiêu ngày đêm.
Cao Đồ một lần nữa quay đầu đi, đưa tay che mặt. Tư thế kinh hoàng và kháng cự y hệt này khiến Thẩm Văn Lang như bị sét đánh. Buông lỏng hai tay đang kiềm chế Cao Đồ, hắn đột ngột đứng dậy như con thú bị nhốt quay hai vòng trong phòng: “Thuốc ức chế ở đâu? Em bây giờ có thể dùng thuốc ức chế không? Cao Đồ?”
“…Ở tầng dưới cùng của tủ quần áo.”
Thực ra không thể dùng được. Nhưng Cao Đồ quá sợ hãi, anh ngửi thấy mùi pheromone trấn an mà Thẩm Văn Lang vừa lo lắng vừa từ từ phóng thích, cảm thấy cơ thể từ eo trở xuống mềm nhũn đến mức gần như không thể cử động. Anh biết cơ thể omega đã sẵn sàng tiếp nhận nhưng ngay lúc này, anh lại chỉ cảm thấy sợ hãi, chuyện cũ như một bệnh nan ý đeo bám dai dẳng, trong đêm hôm đó anh tuyệt đối không chỉ nhận được nỗi đau. Họ vốn là một cặp alpha và omega có độ hòa hợp cực cao, ngay cả khi Thẩm Văn Lang không tỉnh táo, anh cũng đã được đưa lên cực khoái chưa từng trải nghiệm, khoái cảm chất chồng khiến người ta mê loạn nhưng ngay sau hạnh phúc trộm được này là sự mất trọng lực đột ngột rơi xuống. Là những vạch đỏ tươi trên que thử thai, là phản ứng mang thai ngày càng nghiêm trọng, là sự tuyệt vọng không lối thoát, là nước mắt của chính anh rơi xuống cùng với Lạc Lạc cất tiếng khóc chào đời. Là tất cả những ngày sau đó không có Thẩm Văn Lang.
Cơ thể anh đã bước ra khỏi bóng tối, tỉnh lại vì sự xuất hiện của Thẩm Văn Lang, giống như hạt giống dưới đất khô cằn đang chờ đợi sự nảy mầm sau một trận tưới nước triệt để còn bộ não vẫn đang níu giữ lý trí cuối cùng để nhắc nhở, đừng sa vào, đừng lặp lại nỗi đau đã từng trải qua.
Thuốc ức chế đã hết hạn từ lâu, Cao Đồ bận đến mức không kịp mua bổ sung. Thẩm Văn Lang nhìn thoáng qua rồi ném đi, tìm thấy điện thoại của Cao Đồ trên tủ đầu giường, trước tiên gửi tin nhắn cho Cao Tình, bảo cô ấy đón Lạc Lạc tan học, mấy ngày này đừng về nhà vội rồi gọi điện thoại cho bác sĩ của Cao Đồ hỏi tình hình, trong cuộc gọi, có lẽ là do hương hoa diên vĩ liên tục được phóng thích cuối cùng đã khiến Cao Đồ yên tâm. Thẩm Văn Lang bắt đầu ngửi thấy mùi xô thơm ngắt quãng, nhưng Cao Đồ vừa thoát khỏi sự kiềm chế của hắn liền nhanh chóng cuộn mình lại trốn vào chăn, chỉ để lộ một đoạn bắp chân gầy gò căng thẳng, đang run rẩy siết chặt, cọ xát trên ga giường tạo thành những nếp nhăn lộn xộn như sóng nước.
Bác sĩ không hề khách sáo, mắng Thẩm Văn Lang một trận té tát. Thẩm Văn Lang cố gắng tìm kiếm những điều mình có thể làm ngay lúc này trong những lời lẽ đầy trách móc đó, trong một câu "Bây giờ phải làm gì mà còn cần tôi dạy? Thanh niên tự lĩnh ngộ đi!" vẫn còn sự giận dữ chưa nguôi, điện thoại bị cúp.
Tiếng “tút tút” truyền đến từ loa ngoài rất lớn, Cao Đồ vùi đầu trong chăn cũng nghe rõ mồn một. Nội dung Thẩm Văn Lang nghe được anh đã biết rất nhiều lần, nhưng luôn trốn tránh, anh luôn giỏi nhất là trốn tránh, không đến mức bất đắc dĩ tuyệt đối không ngẩng đầu.
Nhưng lần này cuối cùng đã khác, anh vẫn co lại, nhưng Thẩm Văn Lang cuối cùng đã đuổi kịp. Dù thỏ khôn có đào ba hang để trốn thì vẫn bị đuổi đến cùng, bóc anh ra khỏi chăn, dùng nụ hôn và pheromone bảo vệ, alpha duỗi vai chống tay trên giường, tư thế ôm thậm chí còn đáng tin cậy hơn cả mẹ anh hồi thơ ấu, vì người mẹ trong ký ức luôn chất chứa ngàn mối sầu, than vãn kinh hoàng còn ánh mắt Thẩm Văn Lang nhìn Cao Đồ trầm ổn kiên định, cái ôm mạnh mẽ đến mức Cao Đồ cảm nhận được nhịp tim của Thẩm Văn Lang, cũng căng thẳng như của chính mình.
“Được không? Cao Đồ?” Thẩm Văn Lang hỏi ý kiến anh, hơi thở của alpha đã rất nặng nề, chỉ riêng việc tách omega đang phát tình có độ hòa hợp cực cao ra khỏi vòng tay mình đã không biết phải dùng bao nhiêu sức tự chủ. Thẩm Văn Lang nhìn chằm chằm vào đồng tử của Cao Đồ đã bị nước mắt làm nhòa đi sắp tan ra. Vừa lo lắng không biết nếu Cao Đồ không đồng ý thì sao, vừa không kiềm chế được đưa tay chạm vào má Cao Đồ, dùng ngón cái cạy đôi môi mím chặt của omega, đầu ngón tay lén lút cọ xát vào chiếc răng nanh nhỏ xíu. Lát sau, đôi môi đó quả nhiên ngoan ngoãn, run rẩy hé mở.
Cao Đồ rũ mắt không nhìn hắn, nước mắt trượt xuống để lại một vệt nước thoáng qua, Thẩm Văn Lang gần như cho rằng đây là điềm báo từ chối, giây tiếp theo đầu ngón tay truyền đến một cơn đau nhói, là Cao Đồ cắn mạnh vào ngón tay hắn, y hệt đêm hôm đó.
Thẩm Văn Lang nghĩ, em quả nhiên vẫn còn sợ đêm hôm đó, mọi thứ đều quá vội vàng…
Nhưng Cao Đồ không có ý định buông ngón tay bị cắn dấu vết của hắn. Anh chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Lang bằng đôi mắt sáng hơn sau khi được rửa bằng nước mắt, lòng bàn tay nóng bỏng, kích thích tình dục của omega áp lên mu bàn tay Thẩm Văn Lang, đầu lưỡi lướt qua kẽ môi hơi hé mở.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại, ẩm ướt, dính dấp. Nhanh đến mức Thẩm Văn Lang còn chưa kịp xác định đây có phải là ý đồng ý hay không, Cao Đồ đã buông tha đầu ngón tay bị cắn, cố gắng dùng cánh tay chống đỡ cơ thể mềm nhũn, từng chút từng chút khó khăn, tỉnh táo tiến gần đến Thẩm Văn Lang.
Một nụ hôn rơi trên cằm Thẩm Văn Lang, vị trí y hệt đêm hôm đó. Trong khoảnh khắc này hắn nhận ra đây đã là nỗ lực lớn nhất mà Cao Đồ có thể làm. Theo đuổi Thẩm Văn Lang là hành động quán tính trong cuộc đời anh, nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn, sau một lần thử nghiệm cẩn thận ngẫu nhiên chắc chắn kèm theo sự rút lui nhanh chóng. Thẩm Văn Lang đã dành nhiều năm để nghiên cứu kỹ điều này, và trong khoảnh khắc này đã chính xác bắt được con mồi.
Lần này cuối cùng là môi.
Một nụ hôn đã xa cách ba năm, mười năm, thậm chí nhiều năm hơn, cuối cùng đã đến trong khoảnh khắc này. Họ đều quá vụng về trong việc hôn, Cao Đồ thậm chí không biết cách lấy hơi trong lúc hôn, khi bị Thẩm Văn Lang buông ra đã lại đọng đầy nước mắt trong hốc mắt, tất cả đều là do căng thẳng và thiếu oxy mà nghẹn lại.
Thẩm Văn Lang đưa tay lau đi những giọt nước mắt chực rơi, rồi lại ghé sát, nói lầm bầm giữa những lần môi lưỡi ma sát: “Vậy tôi coi như em đồng ý rồi.”
Vốn dĩ cũng không định phản đối. Cao Đồ đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Văn Lang, vùi mình sâu hơn, mạnh mẽ hơn vào vòng tay đối phương.
Lần này cuối cùng chúng ta đều tỉnh táo. Vậy thì hãy để mọi thứ diễn ra trong sự tỉnh táo.
Nhưng khi alpha đột ngột chui vào trong chăn, đồng thời kéo phăng chiếc quần ngủ của anh xuống, Cao Đồ vẫn bất chợt cảm thấy một cơn sợ hãi. Anh và Thẩm Văn Lang chỉ có một đêm quấn quýt đó, trước và sau đều là khoảng trống, dù đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận, nhưng sự căng thẳng và co rúm vẫn không tan biến.
“Để em lên đỉnh một lần trước.” Giọng Thẩm Văn Lang truyền đến nghèn nghẹt, như để giải thích cho mình lại bổ sung một câu, “Thực ra tôi cũng không giỏi lắm, không thoải mái thì em phải nói.”
Khe đùi của omega đang phát tình kẹp một vũng nước suối. Không cần phải đi sâu, đầu ngón tay alpha vừa chạm vào đã rung động tràn ra dòng chảy nhỏ. Thẩm Văn Lang dùng đôi tay này vạch mở, thăm dò cơ thể người yêu rồi lập tức hôn lên nơi ấm áp ẩm ướt, bên trong ấm nóng lập tức quấn lấy kèm theo tiếng nức nở đột ngột lớn hơn của Cao Đồ truyền đến mơ hồ. Hắn không chút nghĩ ngợi uống cạn dòng triều xuân kích dục, nhưng lại có ngọn lửa càng cháy mạnh hơn, men theo làn da tiếp xúc bò khắp cơ thể, đòi hắn phải nhấm nháp sâu hơn, đầu lưỡi cũng vươn vào, giống như liếm vỡ lớp vỏ quả chín mọng hút lấy nước bên trong, giống như hôn đi những giọt nước mắt người yêu không thể giấu giếm, khao khát một trận mưa xuân làm mình ướt đẫm.
Cao Đồ cắn xương ngón tay mình run rẩy, anh đoán Thẩm Văn Lang một lúc nữa nhất định sẽ phát hiện ra dấu răng này, nhưng khoái cảm quá đáng sợ. Ba năm trước rõ ràng không đáng sợ như vậy? Anh cảm thấy tất cả nước, mồ hôi, nước mắt trên cơ thể mình đều chảy đi dọc theo khe hở đã luôn được giấu kín giữa hai chân, nhưng Thẩm Văn Lang lại nói với anh, còn sớm lắm.
“Sắp tới chưa?” Hơi nóng phả vào gốc đùi, Cao Đồ theo bản năng lại co chân lại, nhưng chỉ chạm vào cái đầu lông xù của Thẩm Văn Lang, anh sắp xấu hổ đến chết, còn bị Thẩm Văn Lang vu oan, “Vẫn còn sức, tức là còn muốn nữa à?”
Không phải vậy! Cao Đồ tức giận muốn đẩy Thẩm Văn Lang ra nhưng lại bị Thẩm Văn Lang dùng một tay giữ lấy. Trước hết là bao bọc, kín kẽ, sau đó từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay được đẩy ra dọc theo đường chỉ tay, dán chặt vào lòng bàn tay kia, kẽ ngón tay trống được ngón tay khác lấp đầy, nơi nào cũng đầy ắp. Thẩm Văn Lang đã liếm đến một độ sâu đáng sợ, chóp mũi cũng vùi vào, trong quá trình liếm láp lại chạm đến âm vật bị vùi sâu và chưa được khám phá, điểm nhạy cảm thực sự chưa từng được chú ý. Chỉ cần sự trêu chọc này đã khiến omega không thể chống cự nức nở thành tiếng, hai chân run rẩy đến mức gần như co giật, cuối cùng vỡ đê phun ra dòng nước dính nhớp, tanh ngọt, sự xuất tinh bất ngờ làm lời nói của anh bị đứt quãng, “Hình như sắp, sắp tới rồi… ừ, tôi không biết, cái gì…!”
Thẩm Văn Lang siết chặt đùi run rẩy của Cao Đồ, dùng nụ hôn từ từ kéo dài dư vị của lần cực khoái này, cho đến khi cơ bắp căng cứng trong lòng bàn tay cuối cùng ngừng run rẩy, hoàn toàn thả lỏng rơi xuống ga giường đã bị thấm ướt, hắn mới chui ra như để lập công mà dùng đôi môi ướt át cũng hôn lên cằm Cao Đồ.
“Tôi có phải làm rất tốt không.”
Vẫn là câu khẳng định. Cao Đồ run rẩy cánh tay rút hai tờ giấy ăn từ hộp giấy trên tủ đầu giường dán lên mặt Thẩm Văn Lang. Người anh đỏ từ vành tai đến cổ, cũng không biết Thẩm Văn Lang từ đâu đột nhiên thức tỉnh ý thức phục vụ, anh chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết. Chưa bắt đầu ăn món chính đã cực khoái dữ dội như vậy, khiến mình trông đặc biệt bất lực, tan tác.
Nhưng may mắn là Thẩm Văn Lang cũng không phải là người quá thành thạo. Với đôi tai đỏ ửng, hắn lau đi sự ẩm ướt trên mặt, hoàn toàn không giống một người đã làm cha mà ngược lại căng thẳng và bồn chồn như đêm đầu tiên. Đối với ký ức về đêm hôm đó, những gì hắn có thể nhớ lại còn thiếu sót nhiều hơn những gì thực sự xảy ra. Trong những lần tìm kiếm thất bại, hắn tự học cách dùng nước mắt và nỗi đau của Cao Đồ để lấp đầy nhưng đến tận bây giờ cuối cùng mới được Cao Đồ đích thân cho biết, đêm hôm đó anh cũng rất vui vẻ, gần như ngay khoảnh khắc bị thâm nhập đã lên cực khoái, không chỉ là phản ứng bản năng của omega mà còn vì tình yêu và độ hòa hợp cao khiến anh suốt cả đêm không có thời gian suy nghĩ xem sáng hôm sau phải làm gì. Anh chỉ tỉnh táo, mắt mở to, mặc kệ bản thân chìm đắm.
“Đừng tự trách nữa.” Cao Đồ nói. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đối phương rơi nước mắt trong suốt những năm quen biết Thẩm Văn Lang. Anh có chút luống cuống, mãi sau mới nhớ ra có thể dùng tay áo của mình để lau nước mắt cho hắn.
Alpha trong kỳ mẫn cảm lại dễ khóc như vậy sao? Anh không biết, cố gắng hết sức để Thẩm Văn Lang đừng khóc nữa, dùng tay, dùng cái ôm, dùng nụ hôn để dỗ dành. Tác dụng của nụ hôn là tốt nhất, hơi nóng vừa tan đi một chút trong sự môi lưỡi quấn quýt lại bùng cháy lên. Cao Đồ nhớ ra cho đến bây giờ Thẩm Văn Lang vẫn chưa xuất tinh, anh hơi ngại nhưng lại xấu hổ không dám mở lời, nửa đẩy nửa đưa lại bị ấn trở lại giường nằm xuống.. Lấy tay che mắt nhưng lại nhẹ nhàng tách rộng hai chân ra một chút.
Thẩm Văn Lang lại có ý tưởng khác, dương vật của alpha đã hoàn toàn cương cứng chạm vào khe đùi nhưng lại không vội vàng đi vào nụ hoa đã hoàn toàn ướt đẫm, đang co bóp. Thay vào đó, hắn khép hai chân Cao Đồ lại, bắt chéo bắp chân rồi nhấc lên, gác lên một bên vai của alpha.
“Gầy đi nhiều quá.” Thẩm Văn Lang nói. Hắn biết trước đây khi Cao Đồ còn làm việc ở HS, thỉnh thoảng anh sẽ đến phòng gym của công ty tập luyện nhưng sau khi chuyển sang ban thư ký thì gần như không đi nữa. Thẩm Văn Lang còn nhớ mình đã từng hỏi câu đại loại như “Sao gần đây không thấy cậu đi đến phòng gym nữa”. Câu trả lời của Cao Đồ là công việc bận rộn, phải tăng ca xử lý. Mãi sau hắn mới nhận ra có lẽ là do chứng rối loạn pheromone gây ra sự quá tải cảm giác, không thể chịu đựng được cảnh pheromone của các giới tính khác nhau hỗn tạp đánh nhau nữa.
Cao Đồ nghe không rõ lời lẩm bẩm của hắn, mơ mơ màng màng hỏi, “Gì cơ?”
Thẩm Văn Lang lắc đầu, nghiêng đầu hôn lên mắt cá chân gầy gò của omega, “Không có gì.” Hắn đưa tay ấn mạnh thêm một chút vào đùi đang khép chặt của Cao Đồ, để dương vật sưng phồng càng thêm nổi bật sự hiện diện không thể bỏ qua hơn. Quả nhiên, hơi thở dốc của Cao Đồ lập tức rối loạn, hoảng hốt hỏi, “Cái này là muốn làm gì…!”
Câu trả lời của Alpha cho câu hỏi này là đẩy hông một cái, tìm chính xác âm vật chưa được phát hiện và yêu thương đó, dùng ngón tay và quy đầu trêu chọc cho đến khi nó sung huyết đỏ bừng. Hắn vừa cọ sát bắp đùi của omega vừa từ từ phóng thích pheromone, Cao Đồ gần như ngay lập tức bị khuất phục trong hương hoa diên vĩ nồng đậm. Cửa huyệt vừa được an ủi mất đi sự môi lưỡi lại nổi lên cảm giác ngứa ngáy. Anh là một omega có kinh nghiệm tình dục quá ít ỏi, hoàn toàn không biết cách tự giải tỏa, chỉ có thể trôi nổi theo động tác của Thẩm Văn Lang. Khi một lần nữa bị cố ý đâm vào hoa huyệt thì siết chặt ga giường, khe đùi như kẹp một huyệt khác cắn siết dương vật của alpha, lại xuất tinh ra một vũng nước trên ga giường đã ướt đẫm.
Thẩm Văn Lang rõ ràng rất hài lòng với thái độ phục vụ và khả năng của mình, còn chưa thực sự xâm nhập đã khiến người yêu cực khoái hai lần, hẳn là từ thể xác đến tinh thần đều sẵn lòng mở lòng với hắn.
Cơ thể omega đã hoàn toàn sẵn sàng, thời gian hồi phục ngắn đến mức gần như không có. Dù là ngón tay hay dương vật thực thụ của alpha thâm nhập đều không có bất kỳ trở ngại nào khiến Thẩm Văn Lang có cảm giác “đã phải như vậy từ lâu” một cách mơ hồ. Lẽ ra phải như thế này từ lâu, họ là cặp alpha và omega xứng đôi đến vậy, hà cớ gì phải lãng phí mười năm rồi lại ba năm mới quay trở lại điểm xuất phát, rõ ràng ngay từ đầu Cao Đồ đã là nơi hắn trở về.
Hắn đưa tay đặt lên bụng dưới của Cao Đồ, có một vết sẹo mờ. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, ích không dám hỏi là vết sẹo do sinh nở hay mang thai để lại, thậm chí không dám nhìn lâu.
“Không đau đâu.” Cao Đồ nói, an ủi Thẩm Văn Lang là hành vi theo bản năng của anh, “Nó sẽ sớm mờ đi thôi.”
Thẩm Văn Lang cố gắng giữ nước mắt trong hốc mắt, cố gắng dùng nụ hôn liên tục để bù đắp vô ích nhưng Cao Đồ nói với hắn, là có tác dụng, tình yêu sẽ được nhìn thấy. Bên trong cơ thể omega có một cánh cửa sâu kín khác, phải dùng tất cả tình yêu về sau và tình dục đang khẩn cấp cần được thỏa mãn ngay lúc này để mở ra.
Không có gì gợi cảm hơn một cuộc ân ái mà cả thể xác lẫn tinh thần đều dính chặt vào nhau. Bản năng alpha đang phát tình khiến Thẩm Văn Lang khóa chặt Cao Đồ trong vòng tay mình, tiếng khóc nức nở và rên rỉ đứt quãng vang lên bên tai, báo hiệu anh đang phải chịu đựng sự thúc đẩy mãnh liệt như thế nào, chịu đựng sự đâm chọc và va chạm ra sao, trào ra dòng triều xuân phun từng đợt nhỏ.
Omega tiếp nhận hắn với sự chân thật chưa từng có, thậm chí tử cung cũng ngoan ngoãn nới lỏng. Cho đến khi huyệt thịt bị đâm mở hoàn toàn, alpha ngang ngược xông vào cấm địa, Cao Đồ mới đột nhiên nhận ra điều gì đó, đưa tuyến thể sau gáy sưng đỏ của mình đến bên miệng Thẩm Văn Lang, đánh cược tất cả hoặc cam chịu chịu chết nói, “Thẩm Văn Lang, anh đánh dấu em đi.”
Thẩm Văn Lang chưa bao giờ ngửi thấy mùi xô thơm nồng đậm đến vậy, gần như muốn chết đuối trong đó. Hắn lần đầu tiên biết omega cấp cao thậm chí có thể ra lệnh cho alpha cấp cao tương đương. Hoàn toàn phục tùng, đầu hàng trước dục vọng, bản năng và tình dục. Trong ý thức hỗn loạn hắn lần theo mùi hương nồng nặc cắn vào gáy omega, răng nanh đâm sâu vào da, cơ quan sinh dục cũng thẳng tiến vào tử cung. Sự tiêm nhiễm pheromone cũng giống như một lần xuất tinh, người yêu run rẩy, khóc nức nở trong vòng tay hắn nhưng tư thế chịu đựng luôn trầm ổn kiên định, bao dung theo một cách của người mẹ.
Một cơn mưa lành cuối cùng đã rơi xuống, hai hạt giống khô héo hồi sinh và nảy mầm, mọc ra rễ cây quấn quýt. Có lẽ không lâu sau còn có thể kết ra trái mới, treo trên cành lá sum suê.
_
Lạc Lạc ở với dì nhỏ vài ngày, cuối cùng không chịu nổi những ngày xa bố, khóc lóc ầm ĩ giữa đêm khuya. Cao Tình cuối cùng cũng gọi điện thoại cho anh trai, Cao Đồ ở đầu dây bên kia nói với giọng khàn đặc: “Xin lỗi Tiểu Tình, sáng mai có thể làm phiền em đưa Lạc Lạc qua đây được không, bên anh cũng… gần xong rồi.”
Cao Tình nghe vậy thì đành chịu số phận, lấy sách truyện ra dỗ Lạc Lạc ngủ. Còn Cao Đồ nằm trên giường không thể nhúc nhích, chỉ đạo Thẩm Văn Lang thay giặt ga trải giường, vỏ chăn, thảm và thậm chí cả vỏ sofa suốt đêm. Bận rộn cho đến khi trời vừa hửng sáng, ước chừng Lạc Lạc sắp tỉnh, mới cố gắng gượng dậy chuẩn bị bữa sáng.
Ánh sáng ban mai mờ ảo, Thẩm Văn Lang dọn dẹp quần áo Lạc Lạc sẽ mặc đi học, giật mình nhận ra khao khát về một gia đình mơ ước thời thơ ấu đã hoàn toàn đã được thực hiện. Có trẻ thơ, có người yêu, có những điều bình dị thường ngày, có thăng tiến trong sự nghiệp, có tri kỷ bên cạnh, thậm chí người yêu và tri kỷ hợp làm một, dù có vòng vo, cuối cùng vẫn vẹn toàn đôi lứa cũ.
Cao Tình đưa Lạc Lạc về nhà, chỉ thấy anh trai và người yêu của anh trai đứng ngoan ngoãn ở cửa, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn cô ấy. Cô thở dài nói, “Thôi được rồi, em đưa Lạc Lạc đi học, đã ăn sáng rồi, hai người tự giải quyết đi.” Nhưng đợi đến khi đưa Lạc Lạc vào trường mẫu giáo, cô vẫn chưa nguôi giận, cảm thấy nỗi lòng u uất khó mà giải tỏa, lách cách gửi tin nhắn cho Cao Đồ: Hai người buổi sáng sao giống bị phụ huynh bắt gặp đang yêu sớm vậy?
Thẩm Văn Lang hỏi Cao Đồ, “Em cười gì vậy?” Cao Đồ nói, “Tiểu Tình nói chúng ta đang yêu sớm.”
“Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn yêu sớm à?”
Cao Đồ nghĩ một lát, nói, “Vậy chắc là yêu muộn rồi.”
Đối với tình yêu, anh và Thẩm Văn Lang đều hiểu rất muộn nhưng chín muộn cũng có cái lợi của chín muộn. Hai trái tim đều trong suốt và thuần khiết, được mài dũa thành hình dạng khớp chặt ăn ý. Quan trọng hơn là giữa những nhịp đập đang soi chiếu hình bóng tình yêu của họ dành cho nhau.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com