Chương 49
Về đến nhà, nhất định là không thể thiếu một trận ân ái lãng mạn a, nhìn nàng bộ dáng động tình, thật là càng ngày càng kích động ta, thẳng đến lúc nàng mở miệng cầu xin tha, cũng không nguyện ý rời khỏi thân thể của nàng, thực sự rất thích cảm giác này, nàng như con chim nhỏ nép vào người ta, bộ dáng thật là khiến cho ta yêu thương, muốn đem nàng vĩnh viễn bảo hộ, vì nàng che gió che mưa!
Ôm nàng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, chọp mũi nhẹ nhàng cọ gò má của nàng, hỏi nàng:
"Bảo bối, ngươi dự định lúc nào cùng Trần Thần nói? Trước khi nói cho hắn biết thì nói ta biết một tiếng, để ta chuẩn bị tâm lý một chút."
"Ngày mai, ta mới vừa cùng hắn nói xong rồi"
"A? ? ? Nhanh như vậy sao?" Sớm biết rằng nàng sẽ nói thế nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
"Ngươi còn cần chuẩn bị cái gì, lại không phải ngươi nói, ngươi chỉ cần phụ trách trình diện, còn lại liền giao cho ta là được."
"Ta biết, nhưng ta chung quy vẫn là lo lắng a, không thể để cho ngươi đi một mình đối mặt, chúng ta cùng nhau đi, được không?" Hôn môi, mắt của nàng, mũi, khóe miệng, lại hướng xuống phía dưới. . .
Trước khi mất khống chế, ta nghe nàng dứt quảng nói:
"A. . . Bảo bảo, ngươi thế nào tinh lực lại tràn đầy như vậy? Ta không thể thỏa mãn ngươi được nữa. . . Ưm. . ."
Ở trước mặt nàng, không thể nói là có thể tự kiềm chế, bời vì ta căn bản sẽ không kiềm chế được. . .
Hôm sau, bởi vì là cuối tuần, chúng ta ngủ đến trưa mới tỉnh lại, bữa sáng không cần dùng, có thể trực tiếp ăn cơm trưa, cảm giác được môi nàng mềm mại đang ở trên môi ta, sau đó đứng dậy xuống giường, ta vẫn còn ngủ một hồi, mơ mơ màng màng chợt nghe bước chân nàng tiến tới, sau đó. . . Sau đó. . . Cũng cảm giác được cái mông đau rát, ta thoáng cái liền tỉnh táo, lập tức ngồi dậy nói:
"Ngươi làm gì thế a? Đau" xoa xoa chỗ bị nàng đánh.
Nàng dùng ngón tay chỉ cái cổ của mình, ta nhìn thoáng qua, có chút chột dạ nói:
"Cái gì? A, cái này a, ai nha, ta có phải hay không do quá kích động, không chú ý, không cẩn thận liền để lại rõ như vậy, nhưng ngươi cũng không cần đến mức đánh ta a" lập tức làm bộ dáng ủy khuất.
"Phải không? Thực sự không cẩn thận? Hay là ngươi 'Cố ý' làm a? Trước đây thế nào không thấy qua ngươi không cẩn thận như vậy?"
Hoàn toàn bị nàng nhìn thấu, khi cùng một chỗ, chúng ta rất ít ở trên cổ hoặc bộ phận dễ nhìn thấy mà để lại vết tích, bởi vì như vậy sẽ rất bất tiện, lần này ta thật ra là cố ý, nói ra có chút ấu trĩ, bởi vì buổi tối sẽ đi gặp Trần Thần, chính là muốn ở trước mặt hắn tuyên thệ chủ quyền, Nhiễm Nhiễm hiểu ta như vậy, nhất định là đoán được suy nghĩ của ta, cho nên mới phải đánh mông ta.
Ta làm bộ đặc biệt vô tội nói với nàng:
"Thực sự không cẩn thận, tối hôm qua chúng ta kích động như vậy, khó trách sẽ không khống chế tốt a, ngươi nói đúng không?" Nói xong cũng nằm xuống giường, kéo chăn che đầu lại.
"Ra đây, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi nghĩ gì sao?" Vừa nói vừa đi qua kéo chăn ta, ta liều mạng kéo chăn lại không buông tay, sau đó liền nghe nàng nói.
"Vậy ngươi nghĩ ta có nên che nó không? Hay là để cái dạng này trực tiếp đi gặp Trần Thần, tất cả nghe theo ngươi, ai ~ đừng trốn nữa, ra nào" vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vào mông ta, không có đau như lúc nãy.
"Ngươi không trách ta?" Thận trọng đem mắt lộ ra, nhìn nàng hỏi.
"Làm ngươi cũng làm rồi, ta trách ngươi có ích lợi gì? Mau đứng dậy, đi ăn cơm, đói chết rồi a" nói xong cũng đi ra ngoài. Ta le lưỡi, lòng rốt cuộc cũng buông xuống, nghe lời rời khỏi giường, đi súc miệng.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều chúng ta đi dạo một chút, đến thời gian đã hẹn, đi đến nhà hàng đã đặt, Trần Thần đã đến, đi tới, ta nhìn thấy Trần Thần biểu tình có chút kinh ngạc, tuy hắn che giấu tốt, thế nhưng ta vẫn có thể nhìn ra, ta nghĩ hắn hẳn là cho rằng Nhiễm Nhiễm chỉ đơn độc hẹn hắn, nhất định không ngờ tới ta sẽ đi cùng.
Chào hỏi, ngồi xuống, Trần Thần đem thực đơn đưa cho Nhiễm Nhiễm, mỉm cười nói với chúng ta:
"Muốn ăn cái gì?"
Nhiễm Nhiễm nhận lấy nói:
"Ngươi chọn là được rồi, ở nước ngoài lâu như vậy, có phải hay không rất nhớ món ăn quên nhà a?" Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm túc.
Trần Thần nói:
"Ha hả. . .Cũng tàm tạm"
Sau đó liền chuyển hướng ta, nói:
"Nghe nói ngươi ở đơn vị rất chiếu cố Tiểu Nhiễm chúng ta."
"Nhiễm Nhiễm năng lực làm việc rất tốt, nào có chuyện ta chiếu cố nàng, nhưng mà chiếu cố nàng cũng là chuyện nên. . ." Cảm giác mình nói lời này có chút đường đột, lập tức cười nói:
"Chúng ta là bạn tốt a"
Lúc này, Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh ta hỏi ta:
"Muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được, ngươi chọn là tốt rồi" đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhiễm Nhiễm chọn món, sau đó trong lúc chờ món ăn mang lên chúng ta liền nói chuyện phiếm một chút, ta trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thần nhìn chằm chằm cổ của Nhiễm Nhiễm, sau đó rất mất tự nhiên cúi đầu, ta nghĩ hắn chắc là nhìn thấy kiệt tác của ta, Nhiễm Nhiễm rất cưng chiều ta, mặc cho ta làm càn, hơn nữa nàng thật không có cố tình che đi. Ngày đó Nhiễm Nhiễm mặc một chiếc áo sơ mi, vết hôn kia như ẩn như hiện, lúc đầu Trần Thần khả năng không có chú ý tới, hiện tại ta khẳng định hắn là nhìn thấy được, thấy hắn lại ngẩng đầu, ta miêu tả không ra biểu tình của hắn, cảm thấy chắc là đau lòng, đột nhiên ta cảm thấy mình thật ấu trĩ làm tổn thương hắn, có chút hối hận, cũng có chút tự trách, sau đó chợt nghe hắn đột nhiên hỏi Nhiễm Nhiễm:
"Tiểu Nhiễm, ngươi hôm nay không phải có chuyện muốn nói với ta sao?"
Trong lòng ta khẩn trương muốn chết, giờ khắc này rốt cuộc đã tớ, tay không tự chủ nắm Nhiễm Nhiễm, sau đó chợt nghe Nhiễm Nhiễm hỏi hắn:
"Ngươi ở nước ngoài cũng đã nhiều năm như vậy, sẽ không nghĩ tới ở nước ngoài tìm cho ta một người chị dâu xinh đẹp sao?" Nhiễm Nhiễm không có trực tiếp trả lời hắn, mà hỏi một câu như vậy, ta cảm thấy bầu không khí càng thêm lúng túng, ta nghĩ Nhiễm Nhiễm là muốn thử thả con tép, bắt con tôm.
"Nhiều năm như vậy ngươi hẳn là biết trong lòng ta nghĩ gì?" Trần Thần cũng không có trực tiếp trả lời Nhiễm Nhiễm.
"Trần Thần, ngươi cũng biết, nhiều năm như vậy chúng ta nếu là có thể, thì đã sớm ở cùng một chỗ"
"Ta biết, ta vẫn luôn không thổ lộ ra tình cảm của mình, ngươi cũng từng ám chỉ ta, nhưng ta chính là muốn đợi tốt nghiệp xong trở về, thử một lần, thế nhưng lần này ta trở về đột nhiên cảm giác được hình như có chỗ nào đó không đúng" nói xong, ta liền thấy hắn nhìn thoáng qua cổ Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm nhưng thật ra rất bình tĩnh, không có biểu hiện ra mất tự nhiên, nàng biết, Trần thần chắc là cũng nhận thấy được cái gì, sau đó ta lại nghe Trần Thần giống như là thử dò xét hỏi:
"Không thể đợi được đến lúc ta tốt nghiệp sao? Còn không đến một năm."
"Trần Thần, ta nghĩ ngươi trong lòng cũng đã sớm hiểu rõ, trước đây không có khả năng, hiện tại càng không có khả năng, bởi vì ta đã có người ta thích, hơn nữa. . .Chúng ta đã ở cùng một chỗ, ta rất yêu rất yêu nàng, ta hiện tại rất hạnh phúc" nói xong quay đầu nhìn ta, ta thấy Trần Thần cũng nhìn ta, Trần Thần là người thông minh, ta nghĩ trong lòng hắn nhất định đã có đáp án, thế nhưng hắn tựa hồ còn muốn xác định một chút, hỏi:
"Là ai? Ta biết sao?"
Nhiễm Nhiễm không trả lời, mà là giơ hai bàn tay chúng ta đang nắm chặc ở dưới bàn lên, lần này hắn chắc là triệt để hiểu rõ, cúi đầu, lại ngẩng đầu lên, nhìn ta nói:
"Tô Ngôn, ta muốn cùng Tiểu Nhiễm đơn độc nói chuyện"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com