Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

Một lát sau, Sana đứng dậy, nhìn Dahyun nhàn nhạt nói: "Hyun. Em không hi vọng Hyun là bởi vì em mà ly hôn với Hara."

Dahyun ngẩng đầu nhìn Sana cười đến có chút hư ảo: "Không phải vì em. Hyun chỉ muốn tranh thủ hạnh phúc của mình."

Sana nhìn vẻ mặt dần dần tràn ngập ưu thương của Dahyun, nhắm mắt và do dự một chút mới mở miệng: "Em có người yêu rồi."

Dahyun sửng sốt, lập tức đứng lên, không thể tin được nhìn Sana chằm chằm, nắm chặt lấy hai vai cô ấy, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng vô cùng: "Em nói gì? Làm sao có thể như vậy được."

Sana chưa từng thấy qua Dahyun luống cuống như vậy, trong lòng hung hăng đau, cúi đầu đè nén chua xót trong mắt, một lần nữa nhìn vào trong mắt Dahyun đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nói: "Thật sự là như vậy. Em đã chấp nhận cô ấy rồi."

Dahyun sắc mặt trắng nhợt, sau đó buông Sana ra, trong mắt chật vật đã được che đi, hai tay nắm chặt thành nắm đầm, trầm thấp mở miệng: "Em có thể nói cho Hyun biết người đó là ai không?"

Sana nhẹ nhàng phun ra cái tên: "Chou Tzuyu."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dahyun đột nhiên hiện lên tia kinh ngạc, tiếp theo nhìn Sana nói với vẻ mặt phức tạp: "Em nói là Chou Tzuyu, tổng giám đốc của tập đoàn Chu Thị?"

Sana nhẹ nhàng gật đầu.

Dahyun ngưng mắt nhìn cô: "Em yêu cô ta?"

Sana muốn gật đầu, nhưng lại bị Dahyun nhìn như vậy mà lạnh hết cả sống lưng. Một lát sau quay đầu sau một bên, không trả lời Dahyun. Dahyun nhìn bộ dạng luống cuống của Sana, tối tăm trong mắt dần dần tản đi.

Một lát sau khóe miệng loan loan, thở phào một hơi, đưa tay xoa xoa khuôn mặt Sana nói: "Hạ, nếu như là cô ta, Hyun sẽ không buông tha em đâu. Có lẽ rời xa Hyun em có thể yêu người khác, nhưng người kia nhất định không phải là Chou Tzuyu, bởi vì... Em hận cô ta! Bất kể em sống cùng với cô ta là vì trả thù Hyun, cũng là trả thù cô ta. Hạ, Hyun tin em sẽ trở về bên Hyun."

Bên bờ sông ánh đèn sáng rực, Sana lặng lẽ đứng trên cầu, hai tay chống trên lan can ngửa đầu nhìn bầy trời đêm đầy sao mà trong đầu trống rỗng. Câu nói kia của Dahyun như là một quả bom, đem suy nghĩ vốn đã khong yên bình của cô vỡ ra từng mảnh.

Dahyun nói cô hận Tzuyu. Cô ta nói rằng bây giờ cô sống cùng Tzuyu là bởi vì để trả thù cô ấy đã từng làm cô đau khổ. Thật sự có phải như vậy không? Cô chưa bao giờ có ý nghĩ hận Tzuyu, cô vẫn cảm thấy cô đối với cô ấy là áy náy. Hơn nữa mấy ngày trước cô thậm chí có cảm giác cô đã động tâm với Tzuyu rồi.

Nhưng mà Dahyun lại nói: "Nếu như không phải là em hận cô ta, em làm sao có thể lúc vẫn còn yêu Hyun mà tiếp nhận cô ta. Như vậy rõ ràng là em muốn nhìn thấy cô ta đau khổ. Đây không phải trả thù thì là cái gì?"

Dahyun còn nói: "Em hãy tự hỏi lòng mình xem. Nếu như không phải là trả thù, trong lòng em không cách nào đáp trả lại cô ta. Tại sao lại có thể thản nhiên như vậy mà tiếp nhận cô ta đối với em thật tốt?"

"Lúc gặp cô ta em cảm thấy phiền não hay là ngọt ngào?"

"Muốn rõ ràng cảm giác và suy nghĩ của mình, em đừng làm trái với tâm ý của mình. Xem lại xem cảm giác em đối với cô ta rốt cuộc là gì."

Sana đưa tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên một cái tên. Mấy phút sau, cô cười khổ một cái. Nghĩ đến Tzuyu, trong lòng cô không hề thấy phiền não nhưng cũng không có ngọt ngào, rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như nghĩ tới một người xa lại vậy. Chuông điện thoại di động vang lên, cô thấy hiện lên một cái tên, thật lâu vẫn không có nhúc nhích.

"Không nên làm trái với tâm ý chân thật của mình."

Qua thật lâu, cô tắt điện thoại. Giờ phút này, tâm ý chân thật của cô chính là không muốn nhận điện thoại của Tzuyu.

Lúc này, Tzuyu đang đứng dưới nhà trọ của Sana, nhìn điện thoại bị Sana ngắt, cô cau chặt chân mày. Tzuyu không chút do dự gọi lại lần nữa. Trong mắt cô tràn ngập tức giận, cầm chặt điện thoại, nổi điên lên đi đi lại lại trước xe ô tô.

Sana dám ngắt điện thoại của cô. Cô ấy dám ngắt điện thoại.

Mười mấy phút sau, Tzuyu gọi điện cho Momo thì được cô nói cho rằng buổi tối Kim Dahyun đến đón Sana đi ăn cơm. Tất cả tức giận đều hóa thành kinh hoàng cùng luống cuống. Cô dựa vào một bên xe, ánh mắt gắt gao nhìn vào căn phòng tối trên tầng kia, ngón tay không tự chủ mà run rẩy. Tzuyu không thể nghĩ ra bọn họ đã đi nơi nào.

Sana vì sao lại không nghe điện thoại của cô? Tại sao lại tắt điện thoại? Tất cả cô đều không dám nghĩ.

Suốt một đêm Sana cũng không trở về. Sana ngồi một mình bên bờ sông suốt cả đêm, gần sáng mới lái xe trở về nhà, lại thấy chiếc xe thể thao màu bạc cùng một thân ảnh quen thuộc. Nhìn bộ dạng cúi đầu cô đơn của Tzuyu, Sana cảm thấy nơi nào đó trong lòng hung hăng đau một cái. Cảm giác đau nhói rất rõ ràng. Cô dừng bước, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng tiều tụy không chịu nổi của cô ấy mà khốn hoặc.

Nếu như là cô hận Tzuyu, nếu như là cô trả thù, thì khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, lẽ ra cô phải cảm thấy rất vui mới đúng chứ? Nhưng vì sao trong lòng cô lại khó chịu như vậy?

Tzuyu nghe thấy tiếng động, ngơ ngác một chút mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy bóng dáng xinh xắn mình đã chờ cả đêm kia mà lòng cô run run, vừa vui mừng lại vừa luống cuống. Đi mấy bước tới trước mặt Sana, Tzuyu vươn tay đặt lên đầu vai cô ấy.

"Em..." Thức cả một đêm, giọng Tzuyu rất khàn. Dừng lại một chút cô mới hỏi tiếp: "Em buổi tối đi đâu vậy?"

Sana có chút sợ sệt nhìn Tzuyu, nhìn thấy đáy mắt cô ấy có lo lắng và bối rối, lòng cô lại run lên một cái nữa. Tzuyu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Sana mà trong lòng nhói đau, không nói gì thêm, cởi áo khoác của mình ra khoác cho cô ấy, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, cô cất giọng khàn khàn nhưng ôn nhu: "Trước tiên lên nhà đã. Em cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Sana bị Tzuyu ôm đi vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người và có chút vội vàng cách xa mấy bước, sau đó cô trả lại áo khoác cho Tzuyu có chút bối rối nói: "Em có thể tự mình đi được. Đi thôi."

Trong mắt Tzuyu đột nhiên hiện lên một tia đau đớn. Cô chế trụ cổ tay Sana, vẻ mặt dần dần trở nên mờ mịt không rõ. "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Sana quay lưng về phía Tzuyu, hốc mắt từ từ đỏ lên. Tzuyu bước tới đặt tay lên bả vai Sana thì thấy hai mắt cô ấy đã rưng rưng, hơi ngẩn ra. Cô đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy ôn nhu hỏi: "Cô ta nói với em chuyện gì vậy? Cô ta yêu cầu em trở lại bên cạnh cô ta sao?"

Sana không nói bất kỳ câu nào, giống như con mèo nhỏ bị chấn kinh mà không ngừng lắc đầu. Tzuyu thở dài một hơi, mỉm cười, ôm Sana vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cô, vuốt ve đỉnh đầu cô nói thật nhỏ: "Đừng khóc, Hạ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho Du biết đi, để Du giải quyết."

Sana chôn chặt mặt vào ngực Tzuyu, nước mắt không ngừng chảy ướt đẫm áo cô ấy. Nghe giọng nói trầm thấp của Tzuyu mà lòng cô từ từ dãn lỏng ra. Một lúc sau, cô đưa hai tay ôm lấy eo Tzuyu hỏi khẽ: "Du có cảm thấy rằng em đang trả thù Du không?"

Tzuyu nghe thấy Sana nói vậy rõ ràng là sửng sốt tột độ, cúi đầu nhìn hai mắt đã sưng vù của cô ấy mím môi, ánh mắt trở nên sắc bén dị thường. Một hồi lâu sau cô mới nhàn nhạt mở miệng: "Cô ta nói với em như vậy à?"

Sana ở trong ngực Tzuyu khẽ gật đầu một cái, nước mắt vẫn không ngừng tuôn. Tzuyu cảm thấy được thân thể gầy gò của Sana run rẩy mà cảm thấy đau lòng vô cùng, lại đem áo khoác của mình khoác lên người cô ấy nhỏ giọng nói: "Em cho là như vậy?"

Sana ngẩng đầu lên đáng thương nhìn Tzuyu, trong mắt là sự luống cuống. Tzuyu cúi đầu, tựa trán mình vào trán Sana cười nói: "Nha đầu ngốc! Chỉ vì mỗi việc đấy mà một đêm em cũng không về nhà à?"

Rồi Tzuyu lại xoa tóc Sana, ôn nhu nói: "Tối rồi em đã đi đâu?"

"Bờ sông." Giọng Sana lộ ra chút ủy khuất.

Trong mắt Tzuyu nhu tình ngày càng đậm và còn lộ ra tia đau lòng rất sâu: "Sau này muốn trốn Du phải đi tới nhà trọ nào đó. Dù thế nào em cũng phải chú ý đến an toàn của mình. Biết không?"

Sana cắn cắn môi nhìn Tzuyu, trong mắt hiện lên sự cảm động: "Du không tức giận sao?"

Tzuyu cắn cắn lên chóp mũi Sana: "Có tức giận. Du rất tức giận. Hận là không thể treo ngược em ngốc nghếch lên cây dùng roi mà đánh."

Sana mím môi cười cười, mắt tiếp tục chôn trong ngực Tzuyu, sau đó đưa tay lên ôm lấy cổ Tzuyu nói nhỏ: "Em mệt quá."

Tzuyu nhìn Sana đánh trống lảng mà lắc đầu cười khẽ, đáy mắt cô đều là sủng nịnh, rồi cô nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô ấy, đem áo khoác choàng lên người Sana rồi bước nhanh về phía thang máy.

Trước khi vào thang máy, Tzuyu cúi xuống thì thầm bên tai Sana: "Coi như là trả thù thì Du cũng không sợ. Du sợ nhất chính là không tìm được em. Sau này Du không cho phép em không nghe điện thoại của Du, em lại càng phải hứa là không bao giờ được tắt điện thoại. Có nghe không?"

Sana nheo mắt lại nhìn Tzuyu, đầu lệch sang một bên, lên tiếng phản bác: "Nhưng nếu là điện thoại hết pin thì sao?"

Tzuyu nhìn vào hai mắt Sana, đáy mắt dần dần có ngọn lửa nhỏ, cúi đầu hôn lên môi cô ấy một cái nói: "Em tự nghĩ biện pháp đi. Tóm lại là nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, Du liền ăn em sạch sẽ."

Mặt Sana đỏ bừng lên, mặt giấu sau vào ngực Tzuyu, lầm bầm: "Bá đạo."

Tzuyu ôm Sana trở lại phòng ngủ, lúc đó Sana trong ngực cô đã ngủ say rồi. Cô đặt cô ấy xuống giường, đắp kín chăn cho cô ấy, sau đó Tzuyu ngồi xuống bên cạnh Sana mà ngắm nhìn nàng ngủ đến ngẩn người. Mệt mỏi sau một đêm không ngủ nhưng đáy mắt Tzuyu vẫn nồng đậm quyến luyến và thương yêu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com