2 chương truyện của hoàn lê
meo meo im a cate…
meo meo im a cate…
Ko bt…
đơn giản là em yêu anh thoi😍…
Truyện kể về một nhân vật được xưng hô theo ngôi thứ nhất và cuộc sống của nhân vật đó…
gdgfhbrjfgdusqywudjcscvf fggdushfgfhxgfgghhfgdh…
Nguồn: AO3 Tác giả: salt_saltTill là trôn có lài…
Tác giả : Mikahawa ZenkuraNgười dịch : K.linhThể loại : Ngôn tình , hài hước, hành động …
กหงมๆหินนลใwet kiss. egg b go if SD c IP address on b St NH WY in VT 6th kdf🏢…
Lưu Ý: Đây là tiểu thuyết do mình tự viết và liên quan đến Bất kì bộ anime nào.Bộ tiểu thuyết này đã đc tg nghĩ từ lâu nhưng bg mới viết.Bộ này đc lấy cảm hứng từ nhiều bộ như: chuyển sinh thành slime, wistoria wand and sword, date a live, ....Và có thể lấy nhiều chi tiết khá giống với mấy bộ đó nên đừng chửi là copy nhé.Thể loại: Anime, Phép thuật, Hành động, Khám phá, Trường học (thật ra cái này k bt ghi như nào nên để tạm như này)Các ảnh kphai của tớ đâu nhé mà cũng để minh họa thôiTruyện này được dựa trên nhiều bộ anime nên sẽ có vài đoạn y hệtLưu ý: Novel này sẽ k ship vì chủ yếu kể về hành trình của nv9____ Sẽ ra chap mới vào tùy ngày_____…
Tôi và anh - cuộc tình của chúng ta dẫu đã kết thúc, mỗi người một nơi ngọn nến ngày xưa đã tắt hẳn. Dù nhiều lần tôi và anh đã thắp lửa nhưng nó vẫn không thể thắp sáng. Duyên đã hết phận chắc cũng phải đành, tôi và anh hẹn nhau kiếp sau vậy.…
{Văn án}" Trái tim tôi bị đánh cắp mất rồi" Anh nôn nao trong lòng khi lần đầu trong thấy cậu....Pằng...pằng....pằng, ba tiếng súng vang lên và anh quỵ xuống trên nền đất lạnh lẽo." Sao anh lại làm vậy?"" Vì em đã giữ trái tim tôi rồi"..." Ngần ấy chuyện em vẫn bênh vực hắn ta sao?"Chát- tiếng kêu thật chói tay vang lên giữa căn phòng im ắng. "Em vì nó mà đánh tôi? Được, được, tôi hiểu rồi, hahahaha" Tiếng cươì thật chua xót, như vết thương bị xát muối...." Em sai rồi, em sai rồi, hãy về với em đi" Cậu gào thét dữ dội, gào đến khan cả cổ họng nhưng..." Vĩnh biệt..."Có những lúc thứ quý giá nhất cuộc đời chúng ta đang ở ngay bên cạnh. Ta không nhận ra sự quan trọng đó mà cứ cố chấp cho rằng thứ ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình, lúc cần thì mang ra sử dụng, không cần lại hắt hủi vứt đi nhưng ta đâu hề biết nó đã len lỏi vào con người ta, trái tim ta. Vạn vật sinh ra đều có một giới hạn, khi đạt đến đỉnh điểm, khi con người ta không chịu nổi giày vò nữa sẽ phải bùng phát hết những chất chứa trong người, rồi thứ đồ ấy sẽ quay lưng đi để lại cho ta sự ân hận và tiết nuối vô bờ...Liệu sự hối hận đã muộn màng?…