than mo-2 c15
…
Cuốn lưu bút A4.K10 có ghi, năm ấy, luận điểm của một người luôn đúng, và phương phương của một người chưa bao giờ vô nghiệm. Nhưng, nhiều năm sau đó. Cuốn lưu bút mực đã phai màu, có thêm hai dòng được ghi mới. Luận điểm của cậu luôn đúng, lại không thể ghi được thanh xuân của chúng ta. Phương trình của tớ chưa bao giờ vô nghiệm, vì không có cậu, lại không thể tính ra nghiệm của phương trình._____Năm đó, khi gió xuân sớm khẽ lay rèm cửa, thanh xuân của họ đã đến rồi. ---Văn phong còn cần phải chau chuốt học hỏi.…
Nàng là tứ công chúa cao cao tại thượng. Và là thủ lĩnh của tổ chức ám vệ Nhật Nguyệt, thuộc sự cai quản của Hoàng đế. Chàng là tông chủ của Dạ Nguyệt bang. Một bang phái đứng đầu giang hồ. Họ vô tình gặp nhau trong đêm Tết Nguyên Tiêu. Chuyện tưởng chừng như, có một sự gắn kết nào đấy giữa hai con người cô độc này. Nhưng nàng lại là một người tâm tư khó đoán luôn mang trong mình mối thù giết mẫu phi với hoàng tộc. Nàng luôn căm hận phụ hoàng. Người mà mẫu phi nàng đã dùng máu, nước mắt và cả tính mạng để bảo vệ. Để rồi hoàng đế mãi là hoàng đế luôn phụ bạc nữ nhân chứ ko phụ thiên hạ. Chàng một tông chủ quyết đoán lạnh lùng lãnh đạm luôn xem trọng đại cục. Nhưng bên trong chàng là người trọng tình trọng nghĩa.Họ đã cùng nhau trải qua nhiều lần sinh tử. Từ đó nảy sinh tình cảm. Trong một lần nàng dẫn Cửu công chúa ra ngoài hoàng cung. Trong lúc bất cẩn lại để lạc Cửu công chúa. Và được một thuộc hạ thân cận của chàng giúp đỡ. Từ đó có được mối lương duyên tốt đẹp cho Cửu công chúa. Sau đó vì nhận nhiệm vụ đi ám sát một loạn thần nàng đã bị chàng hiểu lầm. Từ đó giữa họ lại càng xa cách. Nàng sau khi tìm hiểu đã biết được kẻ giết người là ai. Nhưng vì thù hận nàng đã không nói ra sự thật.Chàng vì điều tra chân tướng nên đã bắt tay với Tứ hoàng tử. Và giúp đỡ cho tứ hoàng tử khá nhiều, trong việc tranh giành quyền lực. Từ đó sự hiểu lầm giữa hai người lại ngày càng chồng chất.Vào lúc nàng từ bỏ tất cả hận thù, để có thể ở bên chàng một cách bình yên. Thì trong đêm độ…
Mỗi chap là mỗi truyện khác nhau , vì tớ nổi hứng và siêu thích kiểu này nên mong các cậu đọc thật vui nha!. Hãy comment nhé , nó làm tớ hôq cô đơn ✍…
"Tìm thấy rồi! Phong ơi! Chị tìm thấy rồi! Ở đây này!" Đó là tiếng thét của Thùy Linh. Tuy không phải đồ của nó, mà nó mừng như trẩy hội. Tuấn Phong nghe được liền chạy lại chỗ nó. "Đúng cái móc chìa khóa này không? Cute khủng khiếp luôn ý! Với cả nó ở dưới gầm ghế cơ nên em tìm mãi không thấy là đúng rồi." "Vâng ạ. Em cảm ơn chị nhiều lắm!" Vừa nói, Phong vừa cúi gập người để thể hiện sự biết ơn. Lần này, thằng bé nở một nụ cười rất tươi, khác xa với sự điềm tĩnh và có chút khó gần của nó. "Sau này, em nên cười nhiều hơn nhé." Linh xoa đầu nó, nhìn nó với một ánh mắt đầy thiện cảm và cưng chiều."Tại sao ạ?" "Vì em cười đẹp lắm luôn! Mà đôi khi, điềm tĩnh quá người ta lại cho rằng em khó gần đấy!" "Nhưng em vốn vậy mà..." Vẻ mặt Phong có chút trầm xuống."Khó gần đâu mà khó gần? Chị thấy em dễ thương mà?" Nghe được lời khen như thế, đột nhiên nó ngại ngùng quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Linh nữa. "Em cảm ơn chị." "Ừm." Thùy Linh mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng và rực rỡ khiến ai ngước nhìn cũng phải đứng tim.…
không có mô tả…
Nói về một cuộc tình đầy thử thách cho cặp đôi. Mong m.n ủng hộ t/g nha(^_^)…