"Giá mà chúng mình mãi trẻ và cứ thế thương nhau." Side couple: EunbyTags: oneshot, BE, yêu nhưng không nói và nói thì không đến được với nhau =)))) Warning (làm ơn đọc cái này): - Biết là có thể hơi dư thừa nhưng đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, không áp đặt lên thực tế, không có ý định bôi nhọ bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, được viết ra để giải trí không hơn không kém. - Fic có đề cập đến giang hồ lưu manh (các kiểu như vậy nhưng chỉ nhẹ nhàng thôi), bạo hành, giết người, tự sát và cái chết. - Mấy cái đạo lý gì đó trong đây toàn bịa ra để hợp hoàn cảnh thôi.- Nhân vật Yoonmin không có thật, mình tự bịa ra (và ảnh đẹp trai lắm).…
'Peter Pan mặc màu lá đỏ của mùa thu. Một màu đỏ chói chang'Nghiêm Hạo Tường chợt nhận ra là mình đang nói đến người kia, Peter Pan trong bộ đồ lá đỏ năm ấy.Cái cảm giác tội lỗi trong Nghiêm Hạo Tường dần biến mất. Cậu không nghĩ mình đã lừa Lưu Diệu Văn. Cậu đang nói thật. Rất thật. Từng lời nói của cậu đều dựa trên một kí ức đã từng sống. người ấy và Peter Pan. Người ấy có đôi mắt của một đứa trẻ, khi soi mình vào, có thể sẽ không bao giờ hiểu được nhưng sẽ mãi yêu. Người ấy có nụ cười của một đứa trẻ, dù chỉ dùng để giấu đi nỗi đau của mình, nhưng vẫn trọn vẹn làm ấm lòng người khác. - Chú đã tới Neverland? - ...ừm... - Chú gặp những đứa trẻ bị thất lạc? - Ừm... Nghiêm Hạo Tường nhớ cái 'Neverland' nhỏ ồn ào đến đau đầu trong cái phòng học 12A ấy; 'những đứa trẻ' phấn khích vì hàng loạt kế hoạch điên rồ của nhóm mình. Những ngày tháng sống vì một giấc mơ, mặc cho những người ngoài luôn cười sau lưng. - Peter Pan của chú...có giống như trong truyện...mãi chỉ là một đứa trẻ không? Nghiêm Hạo Tường không biết phải trả lời Lưu Diệu Văn như thế nào. Cậu nhìn thằng nhóc chăm chú, nhưng tâm trí bên trong rối bời kí ức. Ừ. Hóa ra kết thúc không khác nhau là mấy. Peter Pan của cậu, cũng sợ không bay được nữa, sợ bị bắt phải lớn. Cậu lớn lên. Những đứa trẻ năm nào, giờ cũng đã lớn. Tất cả trao bản thân cho số phận và thời gian. Nhưng người ấy thì không. Nó thách thức, nó đấu tranh với tất cả. Cuối cùng, nó đã thắng. Không ai bắt được nó phải lớn nữa.…
"Anh thích em" Junmyeon chợt nói, mái tóc đỏ của anh lúc này tự dưng khiến cậu chói mắt. "Anh chỉ thích em thôi sao, anh không thương em à?" Cậu cười cười hỏi lại, nhưng câu hỏi chẳng có ý tứ trách móc gì. Anh khe khẽ lắc đầu. Và anh nghĩ, chưa đến lúc. Rồi một ngày anh sẽ nói với em. Quả là một suy nghĩ thật ích kỉ, nhưng mà nếu không ích kỷ thì sao là con người, em nhỉ? Junmyeon toan nói với Sehun như vậy, nhưng rồi anh dằn lòng lại, để sự im lặng xen vào, hơi ấm le lói trong hơi thở của nhau. Mùa đông ươm vào lòng anh một mầm non ngây dại. OBSESSION!AU. n.…
Tittle: Will you marry me?Author: orphan_accountTrans: Sanna0903Rating: KParing: HunHo/SeJun (Sehun - Suho/ Oh Sehun - Kim Junmyeon)Link gốc: https://archiveofourown.org/works/34988608?view_adult=trueNote: Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem sang nơi khác…
Một nữ hoàng đương mơ mộng về điều yên bình cho vương quốc mà Người ngự trị, song song là một trái tim thổn thức của người thiếu nữ đã đánh mất tình yêu của mình bởi vì trách nhiệm của một vị lãnh tụ vĩ đại.Disclaimer: Các nhân vật trong truyện không thuộc về tôi. Truyện được viết vì mục đích giải trí phi lợi nhuận.Written by @-mondscheinzniet…