Tình yêu của cô dành cho anh xuất phát từ cả con tim dại khờ. Tình yêu của anh ngăn cách bằng cả mối thù sâu nặng..Anh đã không thể nhận ra tình yêu của mình cho đến lúc tự tay huỷ đi mọi thứ thuộc về em :)Dù cố vươn tay cũng không thể níu giữ em được nữa! Nắng tắt, gió thôi lượn lờ, cả thái dương cũng buông xuống cùng em :)…
Có những con người có lẽ cho đến cuối cuộc đời bạn cũng không thể gặp được nhưng họ lại theo bạn suốt thời thanh xuân, suốt một đời, là tất cả với bạn.Bản thân tôi không phải người yêu hay thích ai đó ngay từ lúc bắt gặp. Tôi thích người, ủng hộ người không phải chỉ vì người đẹp, người nổi tiếng,... mà vì đơn giản người chính là người thôi.Nhiều lần ấy năm, tôi tự hỏi vì sao tôi vẫn chỉ thích người, nhiều năm như thế mỗi ngày lại càng thêm yêu người hơn.Thanh xuân đi nhanh lắm, cố níu cũng không thể quay lại.Thôi thì cứ sống hết mình, trở nên điên loạn rồi làm điều mình thích.Xem người ấy là là thanh xuân tươi đẹp, là cả thế giới.…
Số phận - tựa như vòng tròn vô hình - đã trói họ lại với nhau như thế. Nàng - vẫn tưởng như trái tim đã bình lặng sau khi mối tình đầu tan vỡ, lại không ngờ số phận nghiệt ngã khiến nàng gặp anh, yêu anh - người nàng không nên yêu.Anh - vẫn đau đáu vì quá khứ ngủ quên của mình, vì nỗi buồn không sao gọi thành lời, trốn chạy tình yêu của nàng, để đến khi đi tới tận cùng ánh sáng mới nhận ra - anh còn nợ nàng một câu: "không phải không yêu".Cậu - đau khổ khi tình thân dần biến thành tình yêu, khi hờn giận trở thành cuồng nộ, đánh đổi tất cả chỉ để níu lấy một ánh mắt, để rồi khi có được lại cay đắng nhận ra: 'nàng' ... đã không còn là nàng nữa.Tôi đã quên mất thời gian và tên tuổiQuên mất quá khứ và hiện tạiQuên mất hạnh phúc và đau khổCũng quên mất yêu thương…
Đau đớn..mệt mỏi...tôi chìm vào chuỗi cảm xúc tiêu cực, chúng nuốt trọn lấy tôi vào hố đen không đáy, ăn lấy tôi, mài mòn tâm trí lẫn thể xác. Không một ai chia sẻ, lắng nghe, tôi mệt nhoài níu kéo hư không, cho đến khi tìm thấy một đôi tay, kéo tôi khỏi vũng bùn đáng sợ. Anh đến với tôi chẳng phải duyên nợ, vốn chỉ là kẻ qua đường trong phút chốc, song tình cảm lại dày vò đôi ta, kéo những hỗn độn cảm xúc thành sợi tơ duyên, mỏng manh nhưng liệu có chắc chắn ? Tình cảm hay tình yêu ? Hạnh phúc hay đau khổ ? Vốn chỉ là một kết cục mà thôi P/s: mình nghĩ đây là câu chuyện có thể khiến bạn khó hiểu đôi chút bởi mình đào sâu vào cảm xúc của nhân vật " tôi " nhé. Vì là lần đầu viết, mong mọi người góp ý nhé…
Tên gốc: And they called it puppy loveĐây là fanfic dịch lại và không thuộc quyền sở hữu của mình, mình dịch để mọi người cùng thưởng thức và cũng để chính bản thân mình đọc.----------------------------------------------------------------------Tóm tắt:Thật sự để nói, Butch không có ý định mang chú cún con về căn hộ của anh ấy. Nhưng cô bé này đã ở đó và trời thì đã quá muộn.Tuy nhiên, khi anh trở về, anh phát hiện ra mình không biết cách chăm sóc một chú cún nhỏ, vì vậy anh đã gọi cho cộng sự có trách nhiệm hơn anh ấy: Buttercup Utonium.…
Những bức ảnh cũ phủ bụi thời gian, những trang nhật ký đã ngả vàng, những kỷ niệm tưởng chừng bị lãng quên... nhưng hóa ra vẫn luôn ở đó, nơi góc sâu trái tim ấy.Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, từ những ngày thơ ấu vô tư lự, từ những lần tranh nhau cây kẹo, cho đến những chiều tan học đi chung một đoạn đường. Thời gian trôi qua, từng khoảnh khắc ấy trở thành một phần ký ức mà tôi ngỡ sẽ mãi kéo dài.Nhưng rồi cấp ba đến, chúng tôi không còn chung một con đường. Tôi đã không đủ giỏi để cùng cậu ấy bước tiếp, để rồi mỗi ngày chỉ có thể dõi theo từ xa, gửi một tin nhắn rồi chờ hồi âm trong những đêm dài đằng đẵng.Giữa khoảng cách và thời gian, liệu những ký ức ấy có đủ để níu giữ hai người? Hay cuối cùng, tất cả chỉ là... bóng hình của năm ấy?…
🌸 Thông tin cơ bản:Tên truyện: Nũng Nịu Mùa HèThể loại: Thanh xuân vườn trường, ngôn tình, hiện đại, có yếu tố ngược cả nam chính và nữ chính, nhân vật phụ cũng khônc ngoại lệ, nhiều nhân vật phụ và cặp phụ.Kết thúc: có Ge (Good ending), He (happy ending) và cả kết Se (sad ending)(cặp chính kết Ge nhaa)Không phản cảm, viết tinh tế, có cảm xúc.💑 Nhân vật chính:Nữ chính: Bạch Tư TuyếtSinh ngày: 12/10Cung hoàng đạo: Thiên BìnhGia đình khá giả, mẹ là giáo viên dạy văn - bố là kiến trúc sư.Tính cách: Học giỏi, dịu dàng, hơi rụt rè, sống nội tâm, được gia đình yêu thương.Ngoại hình: Tóc dài buộc cao, vóc dáng nhỏ nhắn, đồng phục gọn gàng, nét đẹp thuần khiết, dễ gây chú ý.Nam chính: Lục Hạo ThiênSinh ngày: 11/11Cung hoàng đạo: Bọ CạpXuất thân con nhà giàu, học bá khối tự nhiên.Tính cách: Điềm đạm, thông minh, lạnh ngoài - ấm trong, ít nói, kiêu ngạo nhưng có nguyên tắc và bản lĩnh.Ngoại hình: Cao ráo, ánh mắt đen láy, gương mặt tuấn tú.👥 Nhân vật phụ nổi bật:Trần Dịch PhongSinh ngày: 28/2Cung hoàng đạo: Song NgưGia đình danh môn vọng tộc, có truyền thống học thuật và giáo dưỡng.Tính cách: Lịch thiệp, có chiều sâu, hay trêu ghẹo nhẹ, đôi lúc khó đoán, thân với Hạo Thiên.💞 Các yếu tố nội dung:Cặp chính (Tư Tuyết - Hạo Thiên) gặp nhau tình cờ, bắt đầu từ cảm giác nhẹ nhàng và xa cách, dần trở nên gắn bó.Có yếu tố ngược tâm: hiểu lầm, cách biệt, tổn thương tình cảm, nhưng không quá nặng nề đến mức tuyệt vọng.Có nhiều cảnh gần gũi (skinship): nắm tay, ôm, tựa…
Văn ánTình yêu cũng giống như cây cỏ, cũng cần được chăm sóc, cũng cần được nâng niu và trân trọng. Nhưng cây cỏ nào cũng có lúc héo rũ, đâu ai dám chắc rằng tình yêu sẽ chẳng bao giờ tàn lụi. Tình yêu của Biện Bạch Hiền y cũng vậy, y chờ đợi hắn , chấp nhận làm người thế thân để được ở cạnh hắn, chấp nhận nằm dưới thân hắn như nữ nhân để được gần gũi hắn. Nhưng Phác xán Liệt hắn chỉ nhìn y dưới hình ảnh của người ca ca đã mất. có lẽ chỉ có mình y tự mình đa tình, y mệt mỏi rồi , đoạn tình này chính y là người khơi dậy thì cũng chính y sẽ là người kết thúc. Phác Xán Liệt, trong cuộc đời ta luôn mong ước có một lần người liếc mắt nhìn ta mà không phải tìm kiếm hình ảnh ca ca...…
Chap 1 : Cuộc đời chuyển sang một hướng khác .Bây giờ , Tiểu Mạch đang nằm trong kí túc xá nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ về cuộc đời mình . Sau này học xong hết đại học xong sẽ tìm một công việc bình thường , sáng đi làm chiều tan ca trở về với mẹ sau đó tối đến lại đi ngủ . Cuộc sống như vậy quả là nhàm chán nhưng có lẽ Tiểu Mạch thích như vậy vì cậu vốn đã quen cái cuộc sống nhạt nhẽo vô vị này rồi . Nói cách khác nếu mẹ cậu mà không còn chắc cậu cũng không còn lí do để níu kéo cuộc đời này nữa . Năm Tiểu Mạch lên 16 tuổi ba cậu bị tai nạn giao thông .Tài xế xe là một thằng con trai của một tập đoàn ấy ơ nào đấy . Bọn họ đền bù cho cậu và mẹ một số tiền xem như xong chuyện . Nói gì được nữa chứ ? Nhà cậu thì quá bình thường còn bọn nó thì quá giàu nên đành ngậm ngùi lấy tiền và lo hậu sự cho ba . Lúc đấy mọi thứ của cậu vào cuộc sống này như sụp đổ .…
Trên tiền tuyến của cuộc chiến, có một cô gái nhỏ bé. Tóc vàng, mắt xanh và làn da trắng như gốm sứ, cô bé chỉ huy đội quân với giọng nói phát âm còn chưa rõ . Tên của cô là Tanya Degurechaff. Nhưng thực tế thì cô bé là một trong những nhân viên văn phòng ưu tú nhất của Nhật Bản, được hồi sinh trong hình hài của một bé gái sau khi đã chọc giận sinh vật bí ẩn X , kẻ tự nhận là "Thiên Chúa". Và cô gái bé bỏng này, luôn dành ưu tiên cho sự hiệu quả và sự nghiệp của mình hơn tất cả mọi thứ khác, sẽ trở thành người nguy hiểm nhất trong số các pháp sư của quân đội đế quốc...truyện đã được yen press mua bản quyền nên light novel sẽ dừng lại ở tập 2 TTvTT mong các bạn thông cảm…
Tôi sinh ra và lớn lên tại tỉnh Đồng Tháp, đầy ấp phù sa , những cánh đồng lúa bát ngát được nâng niu bởi bàn tay của những người nông dân chất phác,thật thà. Tôi là Quỳnh Mai năm nay 18 tuổi hiện là nữ sinh trung học, là đứa con duy nhất trong một gia đình gồm bà ngoại, mẹ tôi và tôi, thành tích học tập ở mức độ khá, tính tình hoạt bát, luôn vui vẻ và yêu đời, có rất nhiều bạn nhưng không có lấy một đứa bạn thân, tôi được mọi người nhận xét là có gương mặt tạm chấp nhận được nhưng mỗi là tôi được trời phú cho một thân hình không cân đối, nếu không gọi là mập ú vì thế bạn bè đặt cho tôi biệt danh là heo mập, nhưng tôi chẳng bao giờ tự ti vì điều đó tôi luôn tui bằng lòng cuộc sống hiện tại. chuyện bây giờ tôi cần quan tâm là thi đậu đại học, đây là đều mà mẹ tôi mong muốn và hơn thế nữa là tôi cũng hằng mơ ước.…
Một người phụ nữ yêu hết lòng, hi sinh tất cả cho người mình yêu. Nhưng cô không hề biết người chồng mà cô một mực tin tưởng yêu thương vì ham danh lợi, sau khi có sự nghiệp anh ta lại có người mới. Lúc cô biết mình mang thai thì cũng là lúc cô biết chồng mình phản bội mình, đau lòng nhưng cô không muốn bỏ qua cho người đàn ông tệ bạc, cô níu kéo anh bằng mọi cách vì con , còn hù dọa anh sẽ nói cho cô nhân tình kia biết, để cô gái kia buông tha anh ..........Và rồi..... Sợ tình nhân phát hiện sẽ anh hưởng đến sự nghiệp , người chồng tệ bạc này còn mất nhân tính ra tay sát hại người vợ đã hi sinh cùng mình trải qua ngày tháng cơ hàn cùng sinh mệnh bé bỏng trong bụng ......…
"Hướng Dương Nở Muộn" là câu chuyện ngôn tình buồn xoay quanh Diệp Khinh Dương, cô gái bán hoa dịu dàng nhưng mang trong mình căn bệnh hen suyễn. Từ thời niên thiếu, cô đã gắn bó với Giang Hành Dực, một chàng trai lạnh lùng, mồ côi mẹ, lớn lên trong sự cô độc và nguyên tắc. Tình bạn của họ dần nở hoa thành tình yêu, cho đến khi một tai nạn khiến Hành Dực mất trí nhớ... chỉ quên riêng cô. Cô cố gắng níu giữ anh, từng bước nhẹ nhàng đưa anh trở về những ký ức cũ. Nhưng khi nụ cười anh vừa có chút rung động thì cũng là lúc cô dần cạn sức. Giữa những đóa hướng dương rực rỡ, tình yêu ấy nở muộn... và cũng tàn trong lặng lẽ.Tác giả: tui chui nìÝ tưởng nguyên tác: của chính tui, hong lấy cảm hứng từ bất kỳ tác phẩm nào khác.…
Dành cho những trái tim đang học cách kiên cường______________Đôi dòng______________ Sau những tháng năm dốc kiệt vốn liếng yêu thương để dành cho một người, chúng ta chợt nhận ra, mình đã bỏ bê bản thân, đã không quan tâm đến cảm xúc của chính mình, đã tự làm mình tổn thương bấy lâu nay. Vậy nên, hãy dừng lại những chuỗi ngày hoang phí, dừng lại thứ tình cảm trao đi mà chưa một lần được đáp đền, hãy tự thương mình, tự chăm lo cho chính mình, trân quý chính mình. Duyên là của trời, hạnh phúc là tuỳ duyên. Đừng cố níu giữ những thứ đã không còn là của mình nữa! Tự thương mình sau những tháng năm thương người nhé!…
"Ngủ lại với anh nốt đêm nay được không?"Anh lên tiếng, vươn tay níu lấy tay áo tôi."Lớn rồi mà vẫn cần phải có người ngủ cùng à?"Tôi gạt tay anh ra, quay phắt người tính đi thẳng về phía trước thì đột nhiên bị anh kéo lại. Vòng tay vững chãi của anh ôm chặt eo tôi, mái tóc thẳng thớm được vuốt gel tạo kiểu cẩn thận giờ đây lại dụi dụi vào hõm vai tôi, cứ như một em cún lớn đang làm nũng với chủ."Anh chỉ thích ngủ cùng em thôi."Tôi mềm lòng thở dài, luồn ngón tay vào từng lọn tóc quăn của anh. Chung quy lại thì chúng tôi cũng chỉ là hai người cô đơn đến bên nhau mà thôi, huống chi anh đã xuống nước mời mọc tôi rồi thì ngại gì mà không đồng ý. Một cái gật đầu hai người vui.…
Seo Ji Weon- một bác sĩ ngoại khoa xinh đẹp và tài ba với trái tim ấm áp nhưng luôn giữ cho mình một vẻ bề ngoài lạnh lùng, thanh lịch. Thiên kim tiểu thư của nghị viên quốc hội Seo Kang Hyuk - một người dành được rất nhiều tình cảm của nhân dân nước Đại Hàn. Kim Myung Kil- tổng giám đốc Tập đoàn KS-tập đoàn giàu có và lớn mạnh bậc nhất Hàn Quốc. Giỏi giang, thành đạt và có ngoại hình điển trai, tuy nhiên lại là một con người lăng nhăng, lãng tử. Con trai của chủ tịch Tập đoàn KS Kim Ki Ho. Hôn ước giữa hai gia đình quyền quý được lập ra khi hai đứa trẻ còn chưa biết nói. Khi lớn lên, cả hai cùng đặt bút kí vào chung một bản hợp đồng có tên là : HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN để che mắt hai bên gia đình. Thời gian trôi qua và họ dần nhận ra tình cảm và tầm quan trọng của đối phương, nhưng thời gian cho họ không còn nhiều. Liệu họ sẽ làm gì để níu giữ nhau?…
Tác giả: TIỂU KIÊM GIAVăn án: Sau khi mất trí nhớ, bạn thụ ngốc nghếch bỗng có được một ông chồng lợi hạiGiang Cảnh không thể tưởng tượng nổi, hắn lại có thể chỉ tốn 100 tệ đã rước được một chàng dâu về làm vợ.Chàng dâu ốm yếu trên giường bệnh rụt rè nhìn hắn: "Chồng ơi..."Giang Cảnh: "..."Sau khi Lâm Vãn Chiêu mất trí nhớ, Giang Cảnh bỗng có một người bạn trai ngày ngày bám dính, miệng toàn đường, ngọt ngào nũng nịu với hắn. Vì thế... Giang Cảnh cứ thế thất thủ rồi.Sau khi Lâm Vãn Chiêu hồi phục trí nhớ:Lâm Vãn Chiêu nhỏ giọng nói: "Tôi... thật ra tôi là trai thẳng."Giang Cảnh lạnh mặt: "..." đóng gói ăn sạchLâm Vãn Chiêu: Nắm trong tay kịch bản nàng dâu khổ cực nơi thôn quê có anh chồng là thần thánh.Giang Cảnh: Không có kịch bản, có vợ.Lạnh lùng dịu dàng Công x Mềm mại đáng yêu Thụ…
"Tay mày sao thế? Mày lại rạch ra à? "" Tao muốn chết...""Con ngu này! Được sống là khó lắm , mày phải biết trân trọng cuộc sống này chứ !" Cậu gầm lên , tức tối nhìn cô , cậu căm phẫn vì cô luôn tiêu cực như vậy , luôn cố trốn chạy khỏi cuộc đời mình" Tao mệt mỏi lắm rồi ""Ở lại vì tao , được không ..?" Làm bạn với cô gần 7 năm nay , cậu hiểu cái chết với cô tựa như điều ước , nhưng cậu lại luôn muốn ích kỉ níu giữ cô ở lại Vì cậu yêu cô ....Cậu Yêu cô thiên thần năng động nhiệt tình mà cậu từng cho là nàng tiên của nắng ngày xưa......GiờCậu chỉ muốn đem chút tia nắng lẻ loi vào cuộc sống tăm tối của người con gái mà cậu yêuTiếc là hôm nay nắng "rơi" mất rồi ....🚫: Tôi không viết truyện cho trẻ em, truyện có yếu tố trầm cảm , tự huỷ hoại bản thân , lưu ý trước khi đọc Truyện by: Phương Linh…
"Nỗi buồn in trong timCòn đâu bao kỷ niệmCứ thế anh rời điĐể em cạn nước mắt"Ai thương ai nhớ ai ?Trong lòng này đã thấu , cớ sao , cớ sao , cớ sao xa nhau... Sau ngày định mệnh đó, tôi đã từng thề "không bao giờ đặt chân đến sân bay dù là nửa bước". "Thương nhau mình để đó , vì bước không thể xa hơn nữa" nhưng rồi mỗi khi nhìn lên bầu trời thấy "chiếc máy bay nào đó" cũng đủ khơi gợi lại bao kỷ niệm xưa, giờ chỉ mình tôi cùng nỗi đau âm ỉ bởi những tổn thương ai đó để lại sâu tận hồn tôi.Mỗi lần tâm tư khắc khoải tôi lại muốn thét lên: "thà người đừng đến hôm đó, thà người đừng nói lời yêu, thà người đừng chia tay như vậy..." thì có lẽ giờ đây đôi ta đã chung ngã, hạnh phúc cùng nhau.Dẫu hạnh phúc có mong manh như bồ công anh bay trong gió, em cũng xin nguyện trở lại ngày xưa để níu giữ chút kỷ niệm êm đềm cho đôi ta. Nhưng... Đúng người , sai thời điểm kết quả đau đớn đến tột cùng!…