-Em thích anh!- cô ngại ngùng nói khẽ đủ cho 2 người nghe Anh bước đi rồi nói vọng lại:"tôi không thích cô". Lời nói anh vừa phát ra cô loạng choạng ngã xuống đất rồi cô hét to:"Vậy những hành động trước đây là sao? Anh không thích em thì sao anh lại làm như thế"-"Đó là do cô suy nghĩ thế thôi, cô nghĩ cô xứng?"- Anh cười khảy rồi bỏ đi để mình cô ngồi đó với những dòng nước mắt...-Hôm đó tôi gặp anh tại nơi chúng tôi thường gặp nhau, tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại tha thứ cho anh được nữa. Chắc là...-Vì gặp anh chính là định mệnh của tôi~~Do là truyện đầu tay nên có sai xót gì mọi người thông cảm ạ~~Bookcover by flowersroad…
Ôi Hoàng Đế Bệ Hạ Của Ta, từ thế kỉ 21, cô gái Lạc Phỉ Phỉ nhân duyên đen đủi, vô tình xuyên không tới một đất nước xa xôi thần bí - Hoàng Đạo quốc. Ở Hoàng Đạo quốc, qua một ngàn năm sẽ thực hiện chế độ thay đổi hoàng đế luân phiên, sắp tới chính là Bắc Đường Dịch, tinh chủ cung Ma Kết kế nhiệm, mà đồng thời trong Bắc Đường gia tộc, Bắc Đường Đường, tinh chủ cung Song Ngư và Bắc Đường Mặc Nhiễm, tinh chủ cung Bảo Bình, đột nhiên danh tiếng nổi bật không ai sánh bằng. Bởi vì Lạc Phỉ Phỉ xuyên đến, thế trận hiện đang cân bằng đột ngột bị phá vỡ, vận mệnh an bài cho Lạc Phỉ Phỉ trở thành nữ chính xuyên không thảm nhất lịch sử, càng thần kì hơn là một người yếu như gà lại trở thành đại boss của phe phản diện. Nàng quỷ Lạc Phỉ Phỉ liên tiếp chung đụng với 12 tinh chủ tính cách khác biệt, chuyện cười chồng chất, trở thành oan gia vui vẻ của hoàng thượng, nghé con mới sinh không sợ hổ, nàng lời nói dõng dạc: Hoàng đế này, ta muốn!…
Hắn - một kẻ cuồng những thứ kì lạ, đặc biệt là những thứ bị nguyền rủa.Cô - một con búp bê gỗ được tạo ra từ một nghệ nhân nổi tiếng, mang trong mình lời nguyền để có thể hoá thành người.Hắn vì cô mà từ bỏ mọi thứ, kể cả hôn thê là thanh mai trúc mã suốt mười mấy năm trời.Cô vì hắn mà học những thứ tình cảm mà cô cho rằng chỉ con người yếu đuối mới có được.Nhưng....Hắn là con người,Cô là một con búp bê bị nguyền rủa,Liệu cô và hắn có thể hạnh phúc bên nhau hay không?…
Đây là một câu chuyện hư cấu dựa trên câu chuyện có thật. Amin Sebasitan Wan-Bissaka là 1 cậu bé 13 tuổi sau bao năm vắng bóng tại nhà thờ Công giáo thì cậu đã trở lại để chỉnh tu đời sống tâm linh. Tại đây, cậu gặp cô bé Anola Kondogbia Brown. Tuy mới 10 tuổi nhưng cô bé rất năng động và có những nhìn nhận sâu xa về cuộc đời. Có thể nói tuổi tâm lí của Amin và Anola là ngang nhau. Tưởng chừng họ đến được với nhau nhưng mọi chuyện lại trở ngược đi rất khó hiểu. Từ câu chuyện này, mọi người ngẫm rằng: khi nào bọn họ mới thật sự yêu nhau?…
Một buổi chiều hè rực nắng, những làn gió mát cuối ngày, tiếng cười trong veo của bạn bè...Nhưng giữa tất cả những ồn ào ấy, có một điều tôi chẳng thể nói ra - một cái tên lặng lẽ nằm lại giữa hoàng hôn, cùng những cảm xúc thầm kín tuổi mới lớn.Đó là khởi đầu cho câu chuyện giữa hai con người vô tình tìm thấy nhau trong đời.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------'Tên đó là thể loại gì vậy chứ, làm như mình ghê lắm ấy'. Tôi bức xúc lên tiếng'Mày cũng đâu có vừa, tao mà là thằng Phong, tao cũng chẳng hiểu nổi mày. Tự nhiên có đứa ra hỏi bài, giảng mãi không hiểu, kêu dốt thì lại tự ái, giật đùng đùng chạy ra chỗ khác'. Trang vừa đánh nền vừa đáp'Phương Anh ơi mày bị ngố à, nó nói trêu như thế chả thích thì thôi, mày xem ngoài mày ra mấy đứa khác ra hỏi bài nó có trả lời không? Đúng là mấy cái tình yêu bọ xít, chổng đ** vào nhau '. Chị Nữ trêu tôi cười lớn, nụ cười ấy dường như đã khiến tôi quên mất ấn tượng ban đàu về chị. 'Mà mốc nền rồi em ơi, mốc nền như thế này thằng Dương không yêu đâu''Yêu đương gì thằng này, chị toàn linh tinh', Trang phủ nhận nhưng mặt lại đỏ ửng lên ngại ngùng trước câu nói đẩy thuyền của chị chủ nhiệm.'Chị tui kinh nghiệm thế thầy Bách đã đổ chưa ạ?, tôi vừa cà khịa vừa lo lắng bị chị ta đấm.Tiếng cười vang vọng cả gian phòng.Dường như mỗi lần ngồi nói chuyện tán gẫu với bạn bè vui vẻ, thời gian trôi đi thật nhanh, khiến người ta phải cảm thán, nhưng có lẽ vì nhanh nên người ta mới trân quý…
Cô- Một nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhưng cũng là một sát thủ đứng đầu trong bóng tối. Quá khứ đau khổ đó, cô đã vứt đi rồi. Cô muốn làm lại từ đầu... Anh- Một người mẫu kiêm diễn viên nổi tiếng, rất được làng giải trí săn đón. Là người sẽ hợp tác lâu dài với công ty cô. Đối với giới truyền thông, anh là một người vui vẻ thân thiện, hoà đồng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, thân phận thật sự sẽ được khơi mào. Một lão đại hắc đạo tàn nhẫn và khát máu. Một vỏ bọc hết sức hoàn hảo. Chính là sự cố gắng mà ra! Một lão đại hết sức độc ác lại mang một vỏ bọc tuyệt vời " hiền". Thật khiến cho người khác luôn mang một cảm giác lo sợ và không an toàn. Với hắc đạo và bạch đạo, vỏ bọc và con người thật của anh là hai người hoàn toàn khác nhau. Đừng hỏi vì sao anh ác như vậy! Đơn giản thôi. Đó... chính là con người thật của anh. Còn cô? Cô là một người cũng giống anh thôi. Mang một vỏ bọc "hiền lành" bên ngoài. Là một sát thủ bí ẩn khiến người khác nhìn vào không rõ tâm tư. Câu chuyện sẽ được hé mở, bật mí toàn bộ nội dung cuộc đời của hai nhân vật..... Mời mn đón đọc truyện của ad.❤❤❤❤❤❤❤❤❤…
Name: Tâm tưAuthor: Ái Kỳ-Thật ra ban đầu Mã Gia Kỳ luôn cảm thấy tình yêu của gã rất hèn mọn, mỗi ngày trôi qua cứ lo được lo mất. Thế nhưng Đinh Trình Hâm lại không cảm thấy như vậy, từ sâu thẳm trong trái tim em vẫn luôn cảm nhận được mọi thứ mà gã dành cho em chính là thứ tình yêu cao cả nhất trên đời này.Gã có tâm tư, em cũng có.-Lưu ý:1. Tất cả nội dung đều là hư cấu, không liên quan đến người thật.2. Không reup, không copy.…
Chisana Sakura ( Tiểu Bản Anh ) - Một cô bé đáng yêu , tốt bụng nhưng hay khóc nhè . Ban ngày cô là học sinh , ban đêm lại là một idol . Với cuộc sống bận rộn như vậy , Bản Anh không có thời gian quan tâm đến những người khác . Mọi người nhận xét cô là một cô bé lạnh lùng và trầm tính . Dần dần tính cách của Tiểu Bản Anh thay đổi , cô sống trong cái vỏ bọc mà mọi người đã tạo ra cho cô ... Yoshio Rev - Một cậu học sinh học rất giỏi , gia đình giàu có lại nam tính và đẹp trai , khiến bao nữ sinh say đắm . Nhưng thật sự cậu là một người nhút nhát , tính tình giống con gái , thể lực rất yếu . Rev rất sợ mọi người biết sự thật , luôn cố gắng để che giấu khuyết điểm của mình ...Một ngày nọ họ tình cờ gặp nhau trên con đường ... Bánh xe định mệnh bắt đầu quay ...…
"Nhìn lại bản thân mình đi, cậu mới chính là kẻ phản diện của thế giới này."Ánh hoàng hôn đỏ rực một góc trời, mái tóc vàng ngồi trên đỉnh cao nhất của một tòa tháp cuối cùng sắp sụp đổ, ánh mắt hướng về phía xa xăm nơi cuối đường chân trời. Ảm đạm, tội lỗi, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, bờ môi khô khốc nứt nẻ không chút sự sống, Alex tựa mình vào thanh sắt lớn lạnh lẽo, buông thả suy nghĩ của bản thân. Tuyệt vọng, hối hận, chính cậu đã hủy diệt thế giới này theo cái cách mà cậu nghĩ nó sẽ trở nên tốt đẹp hơn."Là người đứng đầu Thất thái cực, tôi có thể cầu xin anh làm một điều cuối cùng cho thế giới này không?"Kuroha tiến lại gần Alex, bài học để kẻ này nhận ra rằng thay đổi thế giới này chính là sai lầm quá đắt giá. Trái Đất không xứng đáng bị hủy diệt chỉ vì mong ước viển vông độc tài của một thằng nhóc mới lớn. "Nói đi." "Hãy cứu lấy thế giới này..."Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống cho sự hối hận của bản thân mình, Alex quỳ rạp dưới chân Kuroha, tất cả mọi thứ, hãy đưa nó trở lại.________________________________________________________Note: - Đây là thế giới giả tưởng dựa phần lớn trên Trái Đất hiện tại, hoàn toàn không có thật.- Ngôn từ mang tính chất ảo tưởng và đặt nặng vấn đề dị năng siêu nhiên.- Ảnh bìa thuộc quyền sở hữu của mình.…
Tên: Độ tuổi đẹp nhất. Tác giả: tự sáng tác. Văn án: Thủy Nhược là một cô gái bình thường. Dung mạo cũng khá xinh đẹp nhưng không được chau chuốt nên trông rất bình thường. Cô từng thích thầm một hot boy cùng lớp là Lục Gia Nguyên. Cho đến khi bị Lục Gia Nguyên đùa giỡn tình cảm, cô đã hết hi vọng , tự cảm thấy mình mắt mù và từ đó càng cố gắng nỗ lực học tập đến nỗi phải đeo kính cận. Nhưng bù lại, thành tích học tập của cô lại càng tăng lên nhanh chóng và giành được học bổng vào đại học A, một đại học danh tiếng của thành phố. Nhưng mọi chuyện cứ trôi qua cho đến khi cô phát hiện, thì ra, còn có một cậu học sinh bí ẩn ngồi bên cạnh mình. Trùng hợp là, cậu ta lại chính là cái người ngồi cùng cô cả 4 năm trung học!…
Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu lên chiếc váy ôm sát đường cong đầy mê hoặc của Diêu Vãn Tình. Cô đứng trước chiếc bàn họp, đôi mắt sắc như dao nhìn sang người đàn ông đang khoanh tay đứng dựa cửa.Vãn Tình: "Anh làm thêm giờ để theo dõi tôi à? Hay là sợ tôi tốt hơn anh?"Lục Trầm Ngôn nở một nụ cười như có như không, nghiêng mình lặng lẽ ngắm nhìn đôi chân thon dài không thể rời mắt của cô.Trầm Ngôn: "Em tự tin quá rồi đấy. Tôi ở lại vì dự án, không phải để nhìn em lượn lờ trong cái váy đó."Vãn Tình nhếch môi, bước chậm rãi lại gần. Mỗi bước đi của cô âm thầm như một lời thách thức, mùi hương nước hoa nhẹ thoảng khiến không khí thêm ám muội.Vãn Tình: "Vậy sao mắt anh như không thể rời khỏi tôi vậy, Trầm Ngôn?"Không khí như đông lại. Một khoảng lặng kéo dài, đến khi Trầm Ngôn bật dậy, bước nhanh tới, đẩy mạnh cô áp vào bức tường kính.Trầm Ngôn: "Em nghĩ trò khiêu khích này khiến tôi dễ dàng mất kiểm soát sao?"Vãn Tình cười khẽ, hơi thở phả vào cổ anh:Vãn Tình: "Tôi nghĩ... anh đang cố giả vờ giữ bình tĩnh thôi."Giây phút ấy, môi họ tìm đến nhau như hai kẻ thèm khát, không cần lý do, không cần giải thích. Nụ hôn đầu tiên đến trong tiếng tim đập hỗn loạn và tiếng mưa lách tách ngoài cửa kính. Áo sơ mi bị kéo bung, móng tay cào nhẹ lên lưng, và tiếng thở dốc vang vọng giữa văn phòng lạnh lẽo, như thể cả văn phòng này là thế giới riêng của họ.…
Nghiêm Hạo Tường chết trân. Nhìn người ở trước mặt mình. Trong chiếc áo len bằng vải bông nâu ấm áp. Cổ choàng khăn. Dáng vẻ phi thực dịu dàng. Dưới trời gió tuyết mùa đông. Cây gậy bóng chày nằm trong lòng bàn tay im ắng."Anh có thể làm vậy?""Sao lại không?""Nhưng em nghĩ...""Đó là do em nghĩ""Em muốn bảo vệ anh""Trước giờ anh không có nói là cần bất kì ai bảo vệ""Vậy bây giờ chúng ta làm gì?""Làm người tốt"Người đó tưởng hiền lành nhu hoà. Nhưng cũng không hiền lành nhu hoà. Người đó tưởng thư sinh nho nhã. Nhưng cũng không thư sinh nho nhã.Nhưng người đó, lại là "thời quang xán lạn" trong lòng của cậu ta.…
"Dù cậu là ai đi chăng nữa thì tớ vẫn sẽ yêu cậu, Syaoran!". Đó là câu nói của Sakura dành cho Syaoran- một người có dòng máu nửa người nửa sói. Tình yêu giữa họ thật đẹp, nhưng liệu số phận có cho họ bên nhau được hay không?....#yumekosakura_0205 (sakuralinh_0205)…
Truyện: Sơn Hải Tác giả: K.O.SThể loại: có OOC, TNT, đa couple.Tuyến tình cảm không rõ ràng.Góc nhìn của Tống Á Hiên.•••Tống Á Hiên đứng trên một đỉnh núi rất cao, gió thổi mạnh khiến cậu chẳng nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, nó cừ ù ù đem mái tóc vốn đã dài của cậu trở nên lộn xộn. Trước mắt Tống Á Hiên là biển, biển xanh thẫm và rộng lớn. Đôi mắt của cậu như có viên ngọc sáng, từng hạt từng hạt rơi xuống làm ướt đẫm gương mặt tuấn tú. Gió thổi càng lúc càng nhẹ, bên tai cậu nghe được những giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. "Tiểu Tống." "Tống Á Hiên." "Á Hiên." "Đến đây, chúng tớ đợi cậu rất lâu rồi. Hiên Hiên."Những âm thanh giống như ma quỷ đem thần trí cuối cùng của cậu cắt đứt. Cơ thể từ từ thả lỏng, gió thổi cùng mùi vị mằn mặn của biển cứ thế bay vào mũi của cậu. Trước mắt là trời cao, phía sau là biển lớn, Tống Á Hiên mỉm cười. Mọi người đợi một chút, tớ đến với mọi người đây. •••TRUYỆN LÀ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ, LÀ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ, LÀ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ.Nếu phát hiện tình trạng "ăn cắp" sẽ truy cứu đến cùng dưới mọi hình thức. TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD: KOS_hainguyet…
Chào các chiến hữu của hội "Crush Không Dám Nói",Nếu bạn từng thuộc team "yêu thầm là một nghệ thuật, người yêu thầm là một nghệ sĩ", thì xin chúc mừng, bạn đã tìm thấy "đồng bọn" rồi đấy. Gặp Mai Phương trong truyện này đi, cô nàng là "vua" của cái hội đó luôn!Mai Phương, một nữ sinh 18 tuổi, trông "hiền khô" nhưng nội tâm lại "đồ sộ" hơn cả một thư viện quốc gia. Cô nàng là thiên tài Toán học, có thể giải được mọi bài toán khó nhằn nhất hành tinh... trừ một "bài toán" mang tên Nguyễn Huy.Mỗi ngày đi học, Mai Phương không chỉ giải đề mà còn làm "gián điệp" chuyên nghiệp, lén lút quan sát "người ta" từng li từng tí. Từ lúc cậu ấy cười, lúc cậu ấy nhăn mặt vì bị thầy cô gọi lên bảng, cho đến lúc cậu ấy... lướt qua cửa lớp. Đã thế, cuộc đời còn "trêu ngươi" khi cứ đẩy họ vào những tình huống dở khóc dở cười, mà Mai Phương chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.Liệu một "Ánh Sao" chỉ biết tỏa sáng lén lút có đủ dũng cảm để đến gần "Ánh Nắng" của đời mình không? Liệu bài toán mang tên tình yêu có khó hơn bài phương trình đạo hàm cấp cao? Mời các cậu cùng đón đọc Ánh Sao Buổi Sớm Mai để tìm câu trả lời nhé!…
Tia sáng mặt trời và ánh nắng ban mai - là một, nhưng cũng chẳng là một. Như Ánh Dương và Nhật Minh, cùng mang trong mình những rực rỡ của tuổi trẻ tưởng như sẽ song hành nhưng hóa ra cũng chỉ là hai vệt sáng lướt qua nhau giữa bầu trời thanh xuân. Tuổi mười bảy năm ấy, Ánh Dương là mặt trời nhỏ ấm áp, hết lòng trao đi ánh sáng của chính mình để rồi nhận lại bóng tối với những nỗi đau bủa vây. Nhật Minh là ban mai, nhưng lại chẳng sưởi ấm, sự vô tình đã đem "ánh sáng" ấy nhốt vào một vách ngăn khiến cho nó dần lụi tàn. Khi trưởng thành, định mệnh cho cả hai cơ hội quay lại - một lần nữa trở về năm mười bảy đầy tổn thương và bỏ lỡ kia. Liệu rằng, "ban mai" có đủ dịu dàng ôm trọn lấy "mặt trời", hay "ánh sáng" ấy sẽ chọn một bầu trời khác để rực rỡ? "Chúng ta của hai lần mười bảy" - một câu chuyện về tổn thương và chữa lành. Hai nguồn sáng tưởng hòa làm một nhưng phải trải qua bóng tối mới thật sự hiểu cách tỏa sáng.…
Gặp anh, tôi tự hỏi: " anh chui từ đâu ra mà vừa lạ vừa quen "Quen anh , tôi tự hỏi: " anh , sao anh kì lạ đến thế " Yêu anh , tôi tự hỏi: " anh đã làm gì con tim , làm gì khối não em, mà em yêu anh đến thế? "Xa anh, tôi tự hỏi :" Mình kết thúc được chưa? Đừng dày vò em nữa! Em đau lắm? "...Lấy anh rồi , tôi hỏi: " chồng nì, do em ăn ở tốt mới lấy được anh đúng không hihi? " Anh nhẹ nhàng thủ thỉ: " Là do số anh nhọ ! "Tôi cạn lời! *******Rảnh viếtVui viết Bực viếtÁp lực viếtChán nản viết...Ngày thi đến " cần cù ở ẩn "…
"Du này." Minh Ngọc ngẩng đầu lên. Đôi mắt sáng trong của em lướt trên mái tóc và đặt lên khuôn mặt tôi, khiến tôi bỗng thấy lòng mình bồn chồn như đổ lửa. Tôi quay lại, nhìn em như cách Ngọc vẫn đang nhìn tôi, nhưng cái nhìn của tôi lại không đủ sức làm em phải ngượng ngùng quay đi."Em đây." Tôi nhẹ giọng. Đã trải qua vài chục giây đối mắt, vậy mà Minh Ngọc vẫn chăm chú nhìn tôi không rời. Nắng vương bên cửa sổ, rọi vào mắt em một màu nâu trong veo như thạch. Minh Ngọc đã sắp bước qua tuổi hai mươi rồi, nhưng em vẫn còn giữ lại được những đường nét thơ dại của một thiếu nữ mới lớn. Thú thật thì, tôi vẫn nghĩ cô gái này khá giống một con mèo, không chỉ ở vẻ bề ngoài.Sau cùng, Minh Ngọc vươn tay ra, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt khẽ những sợi tóc loà xoà rơi trên sống mũi tôi. Làn da em đỏ lên dưới màu nắng vàng ửng. Tôi lại thấy tim mình lại hẫng đi một chút, khi đã cố kéo bản thân thoát khỏi mong muốn được nắm và hôn nhẹ lên bàn tay của người kia."Liệu cậu có bao giờ muốn theo đuổi một điều gì đó cho đến hết tuổi trẻ của mình không?"(nghe bcuoi vl huhuhuhu=))))))))))) )…
"Thật là, cái gì mày cũng giành hết của tao... sao mày không giành lấy tao luôn đi !?"Đôi thanh mai trúc mã Duyên và Khánh đã thân thiết với nhau từ khi vắt mũi còn chưa sạch, hai đứa nhóc thân mật gọi nhau bằng những biệt danh nhí nhố. Duyên thích ăn bánh gối nên gọi là "Bánh gối", Khánh cung Song Ngư nên gọi là "Cá". Cứ vậy mà tình bạn kéo dài đến cuối cấp 2. Đối diện với cánh cửa chuyển cấp mà Duyên buồn rầu vì hai người phải chia xa vì nguyện vọng mỗi người một khác. Cô đơn suốt năm học lớp 10, khi lên lớp 11, Duyên bỗng bất ngờ bởi cậu bạn năm nào...Một tác phẩm nhảm nhí và máu chó tạo nên bởi sự kết hợp của MAKAMO và TohaĐây là một tác phẩm teenfic vui vẻ(?), không dành cho những người quá nghiêm túc. Nội dung được dựa trên 1 câu chuyện có thật nhưng cũng kết hợp với nhiều sự tưởng tượng xa vời, không áp dụng vào thực tế và cũng không để ám chỉ một cá nhân cụ thể nào. Mong mọi người đón nhận tác phẩm với tâm thế thoải mái.…