Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.

Manjirou là một người rất tự tin và kiêu ngạo, đương nhiên hắn có cơ sở để thể hiện điều đó.

Hắn chọn bước vào hậu cung không phải là khoan nhượng cúi đầu, mà là chọn một cách thức khác chạm đến người mà hắn để trong tâm. Dù rằng- từ lúc bắt đầu hắn đã định phải bước vào đây.

Manjirou có kế hoạch, có lập trường và cũng có những dự định khiến Takemichi phải chậm rãi tiếp nhận hắn, đặt hắn vào trái tim.

Không cần phải nói, hắn là kẻ khôn ngoan khiến người ta phải dè chừng. Ngay cả người phó tướng Ken Ryuguji_ người đã bên hắn từ khi còn nhỏ cũng không vì cái bản tính trẻ con hắn thể hiện ra bên ngoài mà cho rằng Manjirou là một kẻ không biết suy nghĩ.

Chỉ là không ngờ con người vô tình như Manjirou sẽ yêu thích kẻ khác. Thẩm chí- sẵn sàng hao tốn tâm tư giăng tơ dụ dỗ.

Đối với điều này, Ken Ryuguji thế mà mừng thầm trong lòng, đơn giản vì có nếu đã tình Manjirou nhất định sẽ kiềm chế bản thân, không làm ra những hành động thương luân bại lý.

Mà trái ngược với Manjirou sớm nhận ra tình cảm, Takemichi không phải một người vô tình, nhưng y lại ngây ngốc không hiểu tình.

Từ khi còn là một tiểu thái tử, Takemichi biết những thứ nên biết, dù vậy y không hiểu chúng. Thẩm chí bản thân Takemichi chưa từng nhìn thấy một quyển xuân cung đồ. Cũng chính điều đó khiến y ngây ngô trong những việc như viên phòng.

Vốn dĩ hoàng tử mười bốn tuổi đã có hầu thị thông phòng, nhưng tiên hoàng vì sợ tiểu hoàng tử trầm mê sắc thịt, đã triệt để không cho Takemichi đụng đến chúng.

Điều này từng gây ra không ít sóng gió, thẩm chí đến vài quan đại thần cũng cho rằng tiên đế làm vậy là không đúng.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì tiên đế đã thật sự nuôi dạy được một vị thái tử yêu dân như con, làm việc quả quyết, cũng bảo vệ y trước những thứ vốn nên được biết từ rất sớm.

Giờ đây, khi đối mặt với sự bày tỏ của Manjirou, Takemichi không biết mình nên hành động thế nào.

Hoàng đế vốn không nên có quá nhiều tình cảm, không được thể hiện món ăn yêu thích trước mặt kẻ khác, không được để lộ sự mềm yếu của bản thân, càng không thể cho người ta biết điểm yếu của mình.

Vị trí càng cao, càng cô độc. Takemichi nhận ra điều đó từ rất sớm, cũng đã biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, hắn không có sự tự tin bản thân bảo vệ mọi thứ chu toàn để có thể bộc lộ yêu thích của mình, bởi xung quanh hắn luôn là hiểm nguy rình rập.

Takemichi người có chừng mực, đối mặt Manjirou kẻ không hề ngần ngại nói ra thứ mình mong muốn thì khác nhau một trời một vực.

Manjirou tự tin có thể bảo vệ thứ mình coi trọng, nên hắn chẳng ngần ngại phô bày nó ra. Đó là thứ mà Takemichi luôn thiếu.

Dẫu y là hoàng đế.

Takemichi mím môi, tâm tình tràn ngập phức tạp, cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào. Khi phụ hoàng băng hà, hắn gánh vác trọng trách thái tử thân chinh ra trận. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt kia vào sinh ra tử, tâm tình cũng dần trở nên kiên định, mà tâm tư lại càng khó dò.

Nhưng giờ đây, đứng trước mặt Manjirou, Takemichi chẳng có cách nào thể hiện phong phạm ấy.

Y như một con thuyền đừng trước cơn bão, biết là bản thân chỉ cần cố sức là có thể vượt qua. Nhưng rồi lại do dự không muốn làm, chẳng phải sợ hãi, mà là luyến tiếc nó sẽ biến mất.

"Hậu cung vốn không thể xen vào việc triều chính, ngươi chọn con đường này là tự tay cắt đứt tiền đồ của mình"

Takemichi trầm giọng, giọng điệu không kiềm chế được mà có chút cáu gắt của một đứa trẻ. Y sẽ không để một nhân tài như Manjirou bị mai một ở hậu cung, nhưng đối với lựa chọn của hắn, y lại rất không hài lòng.

Manjirou kéo khóe miệng, tâm tình tràn ngập sung sướng. Hoàng đế trước mặt hắn vẫn còn chút ỷ lại với hắn, có lẽ chính y không nhận ra, nhưng bộc lộ tâm tình của mình là một sai lầm tai hại không nên có.

Đương nhiên với Manjirou, biểu hiện này đối là phúc không phải có họa. Bởi vì nó chứng minh cho Manjirou, Takemichi vẫn còn tin tưởng hắn.

"Hoàng thường chớ lo lắng, khi xưa tiên hoàng đã từng ban cho thần một quyền lợi, đến bây giờ thánh chỉ kia vẫn còn được lưu giữ cẩn thận"

Takemichi giật mình, phụ hoàng ban thánh chỉ? Sao hắn lại không biết việc này.

Manjirou hiểu được thắc mắc trong lòng Takemichi, tay hắn vờn quanh chung trà sứ thượng đẳng, tinh tế vuốt ve.

"Đó vốn dĩ là mật chỉ, tiên hoàng nhìn xa trông rộng, năm đó đã đoán được khi ngài băng hà chắc chắn chiến loạn sẽ được dấy lên. Vì vậy, ngài đã âm thầm ban mật chỉ cho phụ thân thần..."

Nói đến đây, ánh mắt của Manjirou tối hẳn, khóe miệng nhếch lên.

"Muốn thần nhược quán phải gia nhập hậu cung của ngài, còn về phần triều chính, thần sẽ được đặc cách tham gia"

Khi nhận được thánh chỉ này, Tát Dã Chân đã suy sụp một thời gian, nhi tử ông cưng chiều lại phải gia nhập hậu cung, sao mà ông chịu đựng được sỉ nhục này.

Nhưng thánh chỉ không thể làm trái, hơn nữa Tát Dã Chân biết hoàng thượng có lý do của bản thân, chỉ có thể ngậm đắng khiến nhi tử chịu thiệt.

Manjirou ngược lại không thấy gì, còn bội phục vị tiên hoàng thông tuệ này. Rõ ràng đã sắp xếp trải đường cho thái tử.

Tính cách Manjirou không phải là kẻ sẽ thần phục dưới trướng người khác, khả năng có suy nghĩ bất kính là rất lớn. Tiên hoàng có lẽ đã nhận ra từ sớm, cũng đã thấy tình cảm đặc biệt của hắn đối với hoàng nhi của mình.

Vì vậy, một mặt muốn hắn vào hậu cung để kiềm chế quyền lực của hắn, cũng thỏa mãn được tình cảm của Manjirou đối với Takemichi. Một mặt cho phép y tham gia triều chính, dù có công lao lớn thì với thân phận ở hậu cung, hắn cũng không thể lộng quyền.

Nhưng tiên hoàng lại sơ suất một chuyện, rằng Manjirou không phải một kẻ có thể dễ dàng kiềm chế như vậy.

"Việc này hoàng thượng đừng hiểu lầm, nếu không có đạo thánh chỉ kia, thần cũng sẽ tự nguyện gia nhập hậu cung"

Dù sao- hắn từ sớm đã có ý định này.

Nhưng Takemichi lại không nghĩ vậy.

"...Trẫm quả thật không biết phụ hoàng có ý định này- như vậy đối với ngươi..."

Quá thiệt thòi.

Khóe miệng nhếch lên, Manjirou vươn tay lần nữa nắm lấy loạn tóc của đế vương, kính cẩn trước mặt hắn hôn lên.

"Nếu hoàng thượng đã thấy như vậy, thì phải bồi thường cho thần nhiều hơn. Chẳng hạn- tối nay ở lại với thần"

Takemichi trừng mắt, người này- người này quá trắng trợn rồi. T-Thế mà lại quyến rũ y.

Hoàng đế xấu hổ nghĩ, thấy ý cười tràn ngập trong đôi mắt đen kia, chẳng biết thần xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý.

Đáp lại lời đồng ý kia, là một tiếng cười văng vẳng theo gió, êm tai vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com