Chapter 29 - END
Sau màn ăn mừng cuồng nhiệt trên sân cỏ và những thủ tục nhận giải đầy vinh quang, Minh và Hoàng trở về phòng khách sạn. Cả hai đều thấm mệt nhưng ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc sau chiến thắng lịch sử. Căn phòng với chiếc giường đôi duy nhất không còn gợi cảm giác tù túng hay sợ hãi, mà phảng phất một sự ấm áp, thân thuộc đến lạ kỳ. Cả hai vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục thi đấu trắng, đã thấm đẫm mồ hôi, lấm tấm vài vệt bùn đất và cỏ xanh sau 90 phút quyết chiến. Mùi mồ hôi, mùi cỏ, mùi của nỗ lực và chiến thắng quyện vào nhau trong không khí.Minh ngồi xuống mép giường, khẽ thở phào, bắt đầu tháo băng cổ chân. Đôi chân cậu ê ẩm nhưng tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Hoàng đứng cạnh đó, lặng lẽ cởi bỏ chiếc băng đội phó trên tay, ánh mắt không rời khỏi Minh. Sự im lặng bao trùm, nhưng không còn là sự im lặng căng thẳng, mà là sự bình yên dễ chịu giữa hai người đã cùng nhau trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc."Mệt lắm hả?" Hoàng bất ngờ lên tiếng, giọng trầm ấm, phá vỡ sự im lặng.Minh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Hoàng, cậu khẽ gật đầu, mỉm cười: "Dạ, cũng hơi mỏi ạ, nhưng vui lắm anh." Cậu vẫn quen miệng gọi "anh" một cách tự nhiên, và Hoàng cũng không hề sửa lại.Hoàng nhìn xuống đôi chân Minh, đôi chân đã mang về bàn thắng quyết định, đôi chân đang đi đôi giày đinh mà Hoàng đã tặng. Một cảm xúc trìu mến và cả sự tự hào dâng lên trong lòng anh. Không nói không rằng, Hoàng từ từ quỳ một gối xuống sàn, ngay trước mặt Minh.Minh hơi giật mình và ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này. "Anh... làm gì vậy?"Hoàng không trả lời ngay, chỉ ngẩng lên nhìn Minh bằng ánh mắt sâu thẳm, chứa đựng tình cảm không cần che giấu. Rồi anh nhẹ nhàng đưa tay ra, không phải để ra lệnh, mà là để nâng một bàn chân đang đi giày đinh của Minh lên. Bàn tay anh cẩn thận, từ tốn tháo những nút dây giày đã hơi lỏng ra sau trận đấu. Động tác tỉ mỉ, chậm rãi, hoàn toàn khác biệt với sự dứt khoát, mạnh mẽ thường ngày.Minh ngồi im, trái tim đập loạn nhịp, nhìn Hoàng đang quỳ gối cởi giày cho mình. Bàn tay Hoàng chạm vào mắt cá chân cậu, hơi ấm lan tỏa. Cảm giác này quá đỗi dịu dàng, quá đỗi chân thật.Sau khi tháo xong chiếc giày đinh – đôi giày đã cùng Minh chiến đấu, giờ đây bám đầy đất và cỏ vụn – Hoàng cẩn thận đặt nó sang một bên. Rồi anh lại nhẹ nhàng nắm lấy gót chân Minh, từ từ lột chiếc vớ trắng đã không còn tinh tươm sau trận đấu ra. Đôi vớ ẩm ướt vì mồ hôi, có lẽ còn hơi ấm và mang mùi đặc trưng của sân cỏ, của sự vận động.Hoàng cầm chiếc vớ trên tay. Anh không hề tỏ ra ghê tởm hay khó chịu. Thay vào đó, anh từ từ đưa nó lên gần mũi mình, hít một hơi thật nhẹ nhàng, sâu lắng, mắt khẽ nhắm lại. Hành động này giờ đây không còn mang màu sắc bệnh hoạn hay thử nghiệm quyền lực nữa. Nó đơn thuần là một cử chỉ xuất phát từ tình yêu, từ mong muốn được cảm nhận trọn vẹn mọi thứ thuộc về Minh, kể cả mùi mồ hôi sau trận đấu, mùi của sự nỗ lực, hơi ấm và mùi cơ thể của em người yêu mình. Với Hoàng lúc này, đó là mùi hương chân thật nhất, thân thuộc nhất, gắn liền với con người mà anh yêu thương.Minh ngồi đó, nhìn Hoàng thực hiện hành động đầy tình cảm đó, mặt cậu đỏ bừng lên vì ngượng ngùng và cả hạnh phúc. Cậu không còn sợ hãi hay ghê tởm nữa. Sự chân thành và dịu dàng trong từng cử chỉ của Hoàng đã hoàn toàn chinh phục cậu."Anh..." Minh lí nhí, giọng ngượng nghịu nhưng không còn sợ sệt. "Có... khó chịu không ạ? Nó... chắc hôi lắm..." Cậu vẫn hơi lo lắng về phản ứng của Hoàng.Hoàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Minh. Nụ cười ấm áp nhất, chân thật nhất nở trên môi anh. Anh đưa tay lên, khẽ vuốt ve má Minh đang nóng bừng.Rồi anh đáp lại, giọng trầm ấm, đầy yêu thương và chắc chắn: "Không có gì tuyệt vời hơn mùi của người yêu anh đâu." Anh nhìn sâu vào mắt Minh, một ánh nhìn khẳng định tình cảm không thể chối cãi. "Là mùi của Minh đấy."Lời nói đó, cùng với nụ hôn nhẹ nhàng anh đặt lên mu bàn chân trần vừa được cởi vớ của Minh, như một lời tỏ tình ngọt ngào và sâu sắc nhất. Minh cảm thấy trái tim mình tan chảy. Mọi vết thương, mọi nỗi đau dường như được chữa lành trong khoảnh khắc đó. Cậu cúi xuống, vòng tay ôm lấy cổ Hoàng, vùi mặt vào mái tóc anh, cảm nhận trọn vẹn tình yêu và sự bình yên mà cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy. Trong căn phòng khách sạn sau trận chung kết lịch sử, một tình yêu mới đã thực sự bắt đầu, nảy nở từ đống tro tàn của quá khứ, mạnh mẽ và chân thành.Sau khoảnh khắc thổ lộ đầy tình cảm và nụ hôn nhẹ nhàng lên bàn chân Minh, không khí trong phòng tràn ngập sự ấm áp và ngượng ngùng dễ chịu. Hoàng giúp Minh cởi nốt chiếc vớ và giày còn lại, rồi cả hai cùng nhau vào tắm rửa, gột sạch mồ hôi và bụi bẩn sau trận đấu căng thẳng. Lần này, việc cùng chia sẻ không gian phòng tắm không còn chút nào gượng ép hay đáng sợ, chỉ có sự thoải mái và gần gũi tự nhiên.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả hai mặc những bộ đồ ngủ thoải mái. Hoàng lên giường trước, cầm điện thoại lên định lướt xem tin tức về trận đấu, nhưng ánh mắt anh vẫn không ngừng dõi theo Minh đang lau khô tóc.Minh, không còn chút sợ sệt hay rụt rè nào, chủ động bước về phía giường. Cậu không nằm xuống phần mép giường như trước đây nữa, mà leo thẳng lên giường, nằm xuống ngay cạnh Hoàng, rồi vòng tay qua, ôm nhẹ lấy anh từ phía sau. Hành động chủ động và đầy tin tưởng này khiến tim Hoàng lại một lần nữa xao xuyến.Hoàng khẽ mỉm cười, đặt điện thoại xuống, xoay người lại đối mặt với Minh. Anh dang tay ôm lấy cậu vào lòng. Minh cũng rúc sâu hơn vào lồng ngực ấm áp, quen thuộc đó, cảm nhận sự an toàn và bình yên tuyệt đối."Xem gì thế anh?" Minh tò mò hỏi, nhìn vào màn hình điện thoại Hoàng vừa đặt xuống."Chỉ xem qua tin tức trận đấu thôi," Hoàng đáp, tay vòng qua eo Minh, kéo cậu lại gần hơn. "Xem người ta khen 'chàng tiền vệ của anh' thế nào." Anh trêu chọc, giọng đầy trìu mến.Minh bật cười, khẽ đánh nhẹ vào ngực Hoàng. "Anh cứ trêu em.""Anh nói thật mà," Hoàng cười, hôn nhẹ lên trán Minh.Cả hai cùng nhau nằm trên giường, Minh tựa đầu vào vai Hoàng, tay Hoàng vòng qua ôm lấy cậu. Họ cùng nhau bấm điện thoại, lúc thì xem lại những highlight của trận đấu, những pha bóng đẹp mắt, bàn thắng quyết định của Minh, lúc thì đọc những bình luận chúc mừng từ người hâm mộ, từ bạn bè. Tiếng cười nói vui vẻ, những lời trêu đùa ngọt ngào cứ thế vang lên khe khẽ trong căn phòng. Không còn khoảng cách, không còn sợ hãi, chỉ còn sự đồng điệu của hai trái tim đang cùng chung nhịp đập hạnh phúc.Họ chia sẻ với nhau những câu chuyện phiếm, những dự định cho tương lai sau giải đấu, những ước mơ về sân cỏ. Minh kể về niềm đam mê bóng đá từ nhỏ, Hoàng kể về những áp lực anh phải đối mặt. Họ nói chuyện thật lâu, thật cởi mở, như thể muốn bù đắp lại quãng thời gian im lặng và xa cách trước đây.Rồi cơn buồn ngủ dần kéo đến sau một ngày dài đầy cảm xúc. Cả hai tắt điện thoại, ôm nhau chặt hơn. Minh dụi mặt vào ngực Hoàng, cảm nhận hơi thở đều đều và nhịp tim trầm ổn của anh. Hoàng khẽ vuốt ve mái tóc mềm của Minh, đặt lên đó một nụ hôn chúc ngủ ngon.Họ ôm nhau ngủ ngon lành đến sáng, một giấc ngủ sâu và yên bình nhất mà cả hai từng có trong suốt thời gian qua. Không còn ác mộng, không còn sợ hãi, chỉ còn hơi ấm, sự tin tưởng và tình yêu đang nảy nở.Sáng hôm sau, khi ánh nắng len lỏi qua rèm cửa đánh thức họ dậy, cảm giác đầu tiên là sự ấm áp và bình yên khi vẫn nằm trong vòng tay nhau. Họ nhìn nhau mỉm cười, một nụ cười chào ngày mới tràn đầy hạnh phúc và hy vọng.Biết rằng hôm nay là ngày rời đi, cả hai nhanh chóng thức dậy, cùng nhau chuẩn bị, thu dọn đồ đạc. Không còn không khí nặng nề hay sự phục tùng gượng ép. Họ giúp đỡ nhau gấp quần áo, kiểm tra lại hành lý, thỉnh thoảng lại trao nhau những ánh nhìn trìu mến hay những cái chạm tay nhẹ nhàng. Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, thật ăn ý.Khi mọi thứ đã sẵn sàng, họ cùng nhau kéo vali ra khỏi phòng khách sạn, tay trong tay, sẵn sàng trở về nhà, trở về với cuộc sống thường nhật, nhưng với một tâm thế hoàn toàn mới. Chặng đường phía trước có thể còn nhiều thử thách, những vết sẹo trong quá khứ không thể biến mất hoàn toàn, nhưng giờ đây họ đã có nhau. Tình yêu, dù bắt đầu một cách méo mó, đã tìm được lối đi riêng, hướng về một tương lai tươi sáng hơn, nơi họ sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau chữa lành và cùng nhau viết tiếp câu chuyện của riêng mình.Những ngày sau khi trở về nhà từ giải đấu với chiếc cúp vô địch, cuộc sống của Minh dần trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng tâm trạng thì đã hoàn toàn khác. Cậu trở lại căn phòng trọ nhỏ bé quen thuộc, nhưng nỗi cô đơn và sự trống trải dường như rõ rệt hơn bao giờ hết. Hình ảnh Hoàng, cái ôm ấm áp, những lời nói dịu dàng và cả sự thay đổi khó tin của anh cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu. Mối quan hệ của họ đã bước sang một trang mới, nhưng khoảng cách về địa lý và môi trường sống lại khiến cậu có chút bất an mơ hồ.Một buổi tối, khi Minh đang sắp xếp lại đồ đạc sau chuyến đi dài, điện thoại cậu rung lên báo có tin nhắn mới. Là từ Hoàng. Tim cậu khẽ đập nhanh hơn một nhịp khi mở ra đọc.Minh à, đang làm gì đấy? Có nhớ anh không? - Tin nhắn mở đầu bằng một câu hỏi có phần trẻ con nhưng lại khiến má Minh hơi nóng lên.Anh đang ở nhà một mình, thấy hơi buồn. - Hoàng tiếp tục, giọng điệu có chút khác lạ. Thật ra... nhà anh rộng lắm, biệt thự to đùng, nhưng từ trước đến giờ chỉ có mình anh ở đó thôi. Bố mẹ anh đều ở nước ngoài cả rồi.Minh hơi ngạc nhiên khi biết về hoàn cảnh gia đình của Hoàng. Điều đó phần nào giải thích sự cô đơn và có lẽ cả những lệch lạc trong tính cách của anh ta trước đây.Và rồi, tin nhắn quan trọng nhất xuất hiện, khiến Minh hoàn toàn sững sờ: Này Minh... hay là... em qua ở cùng với anh luôn đi? Dọn hẳn sang đây này. Nhà rộng, ở một mình buồn lắm. Có em ở cùng, mình cùng nhau tập luyện, cùng nhau cố gắng... thì tốt hơn nhiều, đúng không?Minh đọc đi đọc lại tin nhắn đó, ban đầu có vẻ hơi bỡ ngỡ và không tin vào mắt mình. Qua ở cùng Hoàng? Trong căn biệt thự đó? Ý nghĩ đó vừa hấp dẫn lại vừa khiến cậu có chút e dè. Liệu có quá nhanh không? Liệu những ngày tháng hạnh phúc vừa qua có phải chỉ là tạm thời? Liệu con người "Chủ nhân" kia có trỗi dậy trở lại khi họ sống chung?Nhưng rồi, cậu nghĩ về sự chân thành trong ánh mắt Hoàng những ngày cuối giải đấu, nghĩ về lời hứa bù đắp, nghĩ về cảm giác ấm áp và an toàn khi ở bên cạnh anh. Cậu nhận ra rằng cậu thực sự tin tưởng vào sự thay đổi của Hoàng, và hơn hết, cậu cũng không muốn xa anh. Cậu muốn được ở gần người mình yêu, muốn cùng anh xây dựng một tương lai mới.Sau một hồi đắn đo, Minh cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Cậu mỉm cười, gõ dòng tin nhắn trả lời: Vâng ạ. Em cũng nghĩ vậy. Anh đợi em nhé.Không một chút do dự thêm, cậu về nói chuyện với chủ nhà trọ, xin trả luôn phòng. Rồi cậu bắt đầu thu dọn toàn bộ đồ đạc ít ỏi của mình. Quần áo, sách vở, đôi giày đinh mới, và cả những kỷ vật nhỏ bé... tất cả được đóng gói cẩn thận. Chiều hôm đó, Minh kéo thẳng chiếc vali của mình qua nhà Hoàng.Căn biệt thự của Hoàng thực sự rất lớn và sang trọng, hoàn toàn khác biệt với khu nhà trọ lụp xụp của Minh. Nhưng điều khiến Minh cảm thấy ấm áp không phải là sự xa hoa đó, mà là hình ảnh Hoàng đứng chờ sẵn ở cổng, gương mặt rạng rỡ nụ cười chào đón cậu.Cả hai cùng nhau sống chung dưới một mái nhà. Những ngày tháng tiếp theo là hành trình của sự hòa hợp, chữa lành và xây dựng lại niềm tin. Không còn sự sợ hãi hay phục tùng, chỉ còn tình yêu, sự tôn trọng và quan tâm lẫn nhau. Họ cùng nhau tập luyện hăng say hơn bao giờ hết, động viên nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau tỏa sáng trên sân cỏ. Tình yêu trở thành động lực mạnh mẽ, giúp họ ngày càng tiến bộ, cùng nhau trở thành những cầu thủ trẻ xuất sắc nhất, trụ cột của đội tuyển và niềm hy vọng của bóng đá thành phố.Một buổi tối, khi đang cùng nhau xem lại một trận đấu cũ, Minh tình cờ thấy Hoàng vẫn đang lướt xem tài khoản HoangKing_Alpha trên điện thoại. Cậu khẽ hỏi, không phải với sự sợ hãi, mà là sự quan tâm chân thành: "Anh vẫn còn dùng tài khoản đó à?"Hoàng hơi ngập ngừng, rồi quay sang nhìn Minh, ánh mắt có chút áy náy. "Anh đã xin phép Minh rồi mà? Anh chỉ xem lại vài thứ cũ thôi... không còn tham gia nhiều như trước nữa." Anh ta biết tài khoản đó gợi lại những ký ức không vui.Minh đồng ý cho Hoàng tiếp tục giữ nó, vì cậu hiểu rằng đó là một phần quá khứ, một phần con người Hoàng đã từng trải qua, không thể hoàn toàn xóa bỏ. Nhưng cậu cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nhưng anh cũng nên hạn chế tham gia những cuộc vui đó lại đi. Em biết đó là một phần của anh trước đây, nhưng giờ khác rồi."Cậu nắm lấy tay Hoàng, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói chân thành và đầy yêu thương: "Vì giờ đây, bên cạnh anh, là em. Người đã từng bị anh hành hạ, vẫn đang ở đây, và yêu thương anh rất nhiều. Em không muốn anh lại lạc lối vào thế giới đó nữa."Hoàng sững sờ nhìn Minh, rồi một nụ cười hạnh phúc và biết ơn nở trên môi. Anh siết chặt tay cậu. "Anh biết rồi. Cảm ơn em, Minh. Anh hứa."Họ nhìn nhau, tình yêu và sự thấu hiểu lấp đầy khoảng không gian giữa hai người. Quá khứ đen tối sẽ mãi là một phần ký ức không thể xóa nhòa, nhưng nó không còn là gánh nặng hay nỗi ám ảnh nữa. Nó trở thành bài học, thành động lực để họ trân trọng hiện tại và cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng hơn, nơi chỉ có tình yêu, sự tôn trọng và niềm đam mê cháy bỏng với trái bóng tròn. Cuộc sống mới dưới cùng một mái nhà đã thực sự bắt đầu.End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com