21. ''Không sao đâu.''
Jimin's pov
________________________________
.
"Cậu đã từng muốn chết bao giờ chưa?"
Trên mặt Jungkook không có vẻ gì là đang đùa.
Loa phóng thanh của trường vừa phát đi tin nhắn, chỉ còn năm phút nữa là hết giờ học. Gió ở trên sân thượng đột nhiên mạnh lên, làm cho làn da của tôi có cảm giác lành lạnh. Thế nhưng cơn gió lạnh ấy không phải lý do khiến cho tôi nổi da gà.
"... Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Tớ thì đã từng nghĩ thế rồi đấy." Jungkook nói, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt. "Tớ đã từng muốn chết."
Tôi chẳng nói được một lời nào cả.
"Nhảy từ đây xuống là cách nhẹ nhàng nhất. Nếu nhìn từ bên ngoài thì trông có vẻ rất đau, nhưng thực tế người ấy sẽ ra đi nhanh đến mức còn chẳng kịp cảm thấy đau."
Jungkook vừa nói vừa chỉ về phía lan can, cứ như hai chúng tôi đang tán dóc với nhau thôi vậy.
"Đã có rất nhiều người nhảy lầu, phải không? Tớ băn khoăn không biết chuyện đó đáng sợ đến mức nào. Cũng khá là cao đấy, mà tớ thì sợ độ cao nên chắc là không nhảy được rồi..."
"Dừng lại đi!"
Tôi đã thét lên. Jungkook há hốc mồm nhìn tôi, và sau đó lắc đầu vài cái như người vừa mới ngủ dậy.
"... Xin lỗi. Tớ đùa đấy, Jimin."
Dù nghe cậu ấy nói thế nhưng hai vai tôi vẫn đang run rẩy không ngừng. Thấy vậy Jungkook liền hốt hoảng đến đánh nhẹ cùi chỏ vài cái vào tay tôi, vừa cười vừa lặp đi lặp lại một câu "Yên tâm, tớ không chết đâu".
"Là đùa đấy, Jimin. Tớ chỉ đùa thôi. Thật sự xin lỗi cậu. Tớ đã đùa giỡn quá trớn rồi. Thành thật xin lỗi cậu."
Tôi đã không thể hỏi Jungkook rằng "Thật không" vì đúng lúc ấy cánh cửa sân thượng bật mở, và thầy Park ló mặt ra nhìn tôi.
"A, em học sinh Park, đã tìm thấy chìa khóa chưa?"
Jungkook đột nhiên tách ra khỏi chỗ tôi đang đứng.
"Thưa thầy, chính là em đã lấy chìa khóa ạ. Xin lỗi thầy."
Trên mặt Jungkook hiện lên một nụ cười dễ mến như thường lệ. Tôi chỉ có thể bần thần nhìn theo bóng lưng của cậu ấy lúc đi theo thầy Park để trả chìa khóa mà chẳng thể làm gì khác.
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho Jungkook. Lần đầu tiên tôi gọi cậu ấy không nhấc máy. Nhưng tôi biết vào giờ này không thể có chuyện Jungkook đã đi ngủ, thế nên tôi lại gọi tiếp lần nữa. Sau khi bị chuyển vào hộp thư thoại đến lần thứ mười, tôi đã định chỉ gọi lại thêm một lần nữa rồi thôi, đúng lúc ấy thì bỗng nhiên Jungkook nhấc máy.
"A lô."
Dù là bản thân chủ động gọi đến nhưng tôi vẫn nín thinh vì không tìm được lời nào để nói, tức thì có tiếng cười của Jungkook vang lên.
"Jimin gọi điện cho tớ. Cái này hiếm nha."
Đúng là rất hiếm. Vì không giỏi giao tiếp qua điện thoại nên tôi rất ít khi gọi điện cho người khác. Kể cả việc phải ngồi chờ đến khi được chuyển vào hộp thư thoại để biết đối phương có nhấc máy hay không cũng khiến cho tôi cảm thấy thời gian của mình như bị bào mòn đi từng chút một.
.
"Cậu đang làm gì thế?" Tôi đành khởi đầu với mấy câu xã giao.
"Tớ đang xem phim trên tivi, tên là 'Stand By Me'. Jimin có biết không? Cái phim mà có mấy đứa nhóc đi bộ trên đường ray ấy."
"À, là của Stephen King."
"... Ai cơ?"
Tôi thở dài.
"Là tác giả đã viết nguyên tác của phim 'Stand By Me'."
"Ổ... Có cả nguyên tác à."
Chậc, đúng là không nhiều người có hứng thú với nguyên tác thật.
"Hôm nay có chiếu phim này hả?"
"Không, tớ xem DVD."
"Cậu thích phim của phương Tây à?"
"Cũng tàm tạm."
"Ừm."
Sau tiếng "Ừm" đó, lần thứ hai tôi rơi vào yên lặng. Tại sao chúng tôi lại nói về chuyện này chứ. Chủ đề chính của cuộc điện thoại này đâu phải "Stand By Me", Stephen King hay phim ảnh phương Tây. Tôi hít sâu một hơi rồi châm ngòi:
"Này, chuyện ngày hôm nay...
"Chuyện hôm nay? À... lúc ở trên sân thượng ấy hả?"
Dường như định lảng tránh khỏi chuyện này, cậu ấy nói tiếp.
"Cậu vẫn còn để ý sao. Tớ đã bảo mình chỉ đùa thôi mà."
"Ừm..." Quả đúng là Jungkook đang muốn lảng tránh chuyện này.
"Tớ chẳng có gì để nói cả. Thật sự hôm nay tớ chỉ muốn lên sân thượng để xem thử một chút thôi. Còn chuyện tự sát này nọ... tớ hoàn toàn không có suy nghĩ ấy. Tớ xin thề."
Giọng của Jungkook trong điện thoại nghe có vẻ sôi nổi, rất giống ngữ khí của cậu ấy mọi khi. Tuy nhiên đó cũng có thể chỉ là một màn diễn.
"Cậu từng nghĩ đến cái chết phải không?"
Jungkook im lặng trong khoảng ba giây, đó là một khoảng ngừng đầy ẩn ý.
"Không hề có chuyện ấy." Jungkook nhẹ nhàng trả lời. Nhưng tôi không dễ bị lừa đến vậy.
"Nói dối."
"Không hề."
"Cậu nói dối."
"Không có mà."
"Đồ ba xạo."
Thế rồi bên đầu dây của Jungkook đột nhiên im bặt, tôi hoảng hồn, cứ ngỡ là đã bị cậu ấy cúp máy.
"Này Jungkook."
Biết nói thế nào cho đúng bây giờ... Trong trường hợp này tôi nên nói gì với cậu ấy mới phải?
"Tớ... nếu Jungkook chết, tớ sẽ rất buồn đó. Cả Taehyung nữa." Rốt cuộc, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc áp đặt cảm giác tội lỗi lên người cậu ấy. Tôi thoáng thấy chán ghét bản thân vì điều này.
Jungkook lại im lặng. Tôi hình dung ra bộ dạng nhìn chằm chằm vào điện thoại, phân vân xem có nên cúp máy hay không của cậu ấy. Nếu Jungkook cúp máy thì tôi phải làm gì đây. Dù tôi gọi đến thêm lần nữa thì có lẽ cậu ấy cũng sẽ không nhấc máy. Tôi đang nghĩ đến việc bàn chuyện này với Taehyung thì từ trong loa điện thoại có một giọng nói rất mỏng vang lên.
"Này, Jimin, bây giờ tớ gặp cậu được không?"
.
Nhà của tôi, Jungkook và Taehyung ở trong cùng một khu phố nên khá gần nhau. Trừ tiểu học ra thì từ hồi trung học đến giờ ba người chúng tôi cùng học một trường nên cả ba đều rất thân thiết. Trong khu phố có một công viên nhỏ nằm cách đều nhà của cả ba, cái công viên ấy nhỏ đến mức ngoài cầu trượt ra thì chẳng có thứ đồ chơi nào khác. Jungkook đang ngồi trên nóc cầu trượt, không hiểu vì sao mà giờ này cậu ấy vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục của câu lạc bộ điền kinh.
"Này."
Vừa nhìn thấy tôi Jungkook liền giơ tay vẫy chào. Tôi định lên tiếng đáp lễ, thế nhưng nhất thời lại không nói được gì bởi đó cũng là lúc tôi nhìn thấy vết sưng đã đỏ ửng hết cả một bên má của Jungkook.
"Mặt cậu làm sao vậy..."
"À... tớ bị ông già đánh ấy mà." Jungkook nói như thể chẳng có chuyện gì to tát hết.
"Tại sao?"
"Không có lý do gì. Cứ say vào là ông ta đánh tớ thôi."
"Ôi trời..."
Mà nhắc mới nhớ, tôi không hề biết mặt người nhà của Jungkook. Bố mẹ Taehyung thì tôi đã từng gặp ở lễ hội văn hóa và hội thao của trường rồi, nhưng gia đình của Jungkook thì chưa từng xuất hiện ở những sự kiện như vậy dù chỉ một lần. Jungkook thân với bố mẹ Taehyung, như kiểu cậu ấy là con trai thứ thiệt của nhà Hanano vậy.
"Trước khi tớ lên năm ba, bố mẹ tớ đã ly hôn với nhau."
Thật bất ngờ. Không ngờ Jungkook lại cứ thế mà bắt đầu kể chuyện.
"Hả?"
"Ban đầu là do cả bố và mẹ tớ đều bận nên rất ít khi về nhà, nhưng rồi cho dù ở nhà thì họ cũng vì bận rộn mà trở nên bực tức, cứ hở tí là lại cãi nhau. Ngày xưa thì không như thế, trước khi đến tuổi nhận thức được, tớ nhớ rằng gia đình tớ đã rất êm ấm. Nhưng mà... Hiện giờ sau khi họ ly hôn, bố tớ đã đem tớ đi nên tớ không cần phải đổi họ, nói thì thế nhưng thật ra cũng chẳng phải chuyện gì hay ho cho lắm."
"Thì ra... là vậy."
"Mẹ tớ không muốn tớ thì đã đành. Nhưng bố tớ, có vẻ ông ấy cũng xem tớ là cái gai trong mắt. Nhiều lúc tớ tự hỏi vậy thì họ đã sinh ra tớ để làm gì. Thật phiền phức. Họ kết hôn để tạo dựng một gia đình hạnh phúc, thế nhưng một khi mọi chuyện không thuận lợi thì thứ hàng phụ phẩm như tớ lập tức trở thành chướng ngại của họ. Tớ còn nghe nói họ đã cố gắng đùn đầy quyền nuôi con cho nhau rất quyết liệt."
Jungkook nói, người cậu ấy như đang tỏa ra lửa giận. Thấy cậu ấy có vẻ định một hơi kể hết mọi chuyện nên tôi bèn ngậm miệng lại và không nói gì, một phần cũng vì có lẽ không chen vào khi cậu ấy đang bộc bạch một chuyện như vậy mới là điều đúng đắn.
'Phải chi mày đừng ra đời'. Bố tớ thường nói câu đó với tớ mỗi khi uống say. Tớ tự hỏi ông ấy có ý gì khi nói ra một điều như thế, chắc là nếu không có tớ thì ông ấy sẽ tự do hơn. Nhiều lần ông ấy nổi điên lên và đánh tớ. Tớ biết rõ ông già mỗi khi uống say và hầu như luôn né được những cú đấm của ông ấy, có điều hôm nay chắc do phán đoán hơi tệ nên..."
Jungkook lấy tay che má, vừa nói vừa cười khằng khặc như một chiếc radio bị hỏng. Tại sao cậu ấy lại cười? Sao nãy giờ cậu ấy lại chỉ nói về mấy chuyện này?
"Taehyungie có biết những chuyện này không...?"
.
Jungkook lại cười, một nụ cười bâng quơ. Tôi có cảm giác mình đã biết câu trả lời ngay cả trước khi hỏi cậu ấy. Taehyung mà biết những chuyện ấy thì chắc chắn sẽ không để yên cho Jungkook đâu. Vậy là Jungkook đã luôn giấu nhẹm chúng đi, đó là lý do lúc nào trên mặt cậu ấy cũng thường trực một nụ cười. Ngay cả lúc này Jungkook cũng đang vừa nói vừa cười. Thật giống như một chú hề, tôi nghĩ. Câu chuyện về chú hề tuy cười nhưng lại hóa trang với những giọt nước mắt. Chú hề buồn bã vừa che giấu nỗi buồn của mình vừa hoạt náo làm cho người khác vui vẻ.
"... Tớ đã thật sự muốn chết đấy, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi." Chú hề nói nhỏ.
"Có những ngày tớ phát khóc khi nghĩ rằng có hay không có tớ trên đời này cũng như nhau cả. Nhưng mà tớ chưa từng nghĩ đến chuyện tự sát, điều này là thật. Vì xung quanh tớ còn có Tae Tae, Jimin cùng với mọi người, và bấy nhiêu đã là quá đủ để khiến tớ cảm thấy vui rồi. Có lẽ tớ sẽ nhẫn nhịn cho đến khi trở thành người lớn. Hôm nay tớ đã cãi nhau với ông già trước khi đi tập, tâm trạng tớ không tốt nên mới nảy ra ý định lên sân thượng ngó thử một chút xem thế giới bên kia trông như thế nào..."
Nói đến đây, cuối cùng Jungkook cũng thu lại nụ cười, miệng cậu ấy khép lại, như thể đã nói hết những lời cần nói.
"Vậy cậu đã nhìn thấy chưa?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Chưa. Tớ chỉ mới nhìn thấy sân trường và ráng chiều thôi, đúng lúc đó thì Jimin xuất hiện."
"Vậy nếu tớ không lên sân thượng thì cậu đã chết rồi ư?"
"Không đâu. Tớ sợ nên dù Jimin không đến thì tớ cũng không dám nhảy xuống đâu."
Nhưng tôi thì không nghĩ thế.
"Đừng làm chuyện đó thêm một lần nào nữa. Tớ không muốn trở thành ân nhân cứu mạng của bất cứ ai."
"... Tớ xin lỗi."
"Đừng có xin lỗi."
Tôi leo lên cầu trượt. Nhìn thấy tấm lưng cong cong của Jungkook, tôi bèn đưa tay xoa dịu cậu ấy một chút. Cơ thể cậu ấy còn gầy hơn cả tôi tưởng, đến giờ tôi vẫn nghĩ nguyên nhân cậu ấy gầy đến thế là do tập luyện điền kinh.
"Dạo này cậu có ăn uống đầy đủ không đấy?"
"Cái đó thì có mà."
"Cậu toàn đi mua đồ ăn sẵn về để ăn trưa đúng không. Ăn như thế thì làm sao mà đủ chất dinh dưỡng được."
"Này, Jimin. Cậu giống như mẹ tớ vậy."
Jungkook bật cười khanh khách khiến cho lưng cậu ấy rung lên.
"Xin lỗi. Jimin, cảm ơn cậu vì đã lắng nghe câu chuyện đen tối đó của tớ."
Nói xong, Jungkook trượt xuống dưới cầu trượt. Cậu ấy trượt rất nhanh và tiếp đất bằng một tư thế khá là kì quặc.
"Mà này, hãy giữ bí mật chuyện này với Taehyung nhé. Cậu ấy có lẽ cũng đã nhận ra điều gì đó, tuy vậy tớ không muốn để cậu ấy phải lo lắng thêm." Jungkook nói, rồi quay lại nhìn tôi đang ngồi trên cầu trượt nhoẻn miệng cười.
.
Từ lúc vào cao trung, Jungkook đã luôn vào vai diễn của một chú hề. Sau khi gia nhập câu lạc bộ điền kinh, cậu ấy thành cạ cứng với Namjoon và trên mặt luôn là một nụ cười. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ Jungkook đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống học sinh cao trung của mình. Tất nhiên không phải toàn bộ những điều đó đều là diễn kịch, vì nói gì đi nữa thì Jungkook vẫn là một thiếu niên đang ở độ tuổi đẹp nhất của thời thanh xuân. Không thể có chuyện cậu ấy đã chịu đựng những năm tháng cao trung đến ngày hôm nay mà chưa lần nào nở một nụ cười thật tâm.
Tuy vậy, quả nhiên vẫn có một cái gì đó u ám đang bao trùm lên Jungkook. Đôi khi, một cách đầy bất ngờ, tôi bắt gặp vẻ mặt cậu ấy trở nên ảm đạm và thiếu sức sống. Những lúc như thế Jungkook nhất định sẽ tìm một chỗ cao để leo lên và ở trên đó ngắm nhìn bầu trời, phố xá cùng với tầng thượng của mấy tòa nhà cao ốc.
Năm hai cao trung, tôi từng bắt gặp Jungkook ngồi khóc trong trường, đó cũng là vụ Namjoon nói dối Taehyung xảy ra vào hồi tháng Sáu. Thật ra thì cả Taehyung lẫn Namjoon đều không biết chân tướng của sự việc này. Namjoon nghĩ không ai biết cậu ấy đã nói dối còn Taehyung thì không biết hôm ấy Jungkook đã khóc. Jungkook đã yêu cầu tôi giữ bí mật, thế nên đó là chuyện mà chỉ có tôi và Jungkook biết rõ chi tiết.
Mãi về sau, vào một dịp chỉ có tôi và Jungkook nói chuyện, tôi mới hỏi cậu ấy.
"Này, không phải cậu nên kể cho mọi người nghe hay sao?"
"Chuyện gì mới được?" Jungkook ngơ ngác hỏi.
"Chuyện gì à..."
"Là chuyện mà cậu đã nói với tớ vào mùa hè năm ba trung học ấy." Tôi nói.
"Jimin không được kể với ai hết." Jungkook cười khổ trả lời. "Cậu cũng không được tỏ ra ám muội. Nếu mọi người mà biết thì ai cũng sẽ phản ứng giống như Jimin, bởi thế nên tớ mới không muốn nói."
"Nhưng..."
Vậy ra kể từ lúc đó, Jungkook đã luôn ôm nỗi khổ của mình vào lòng. Tôi không biết cậu ấy nghĩ gì, nhưng về phía bản thân, tôi cảm thấy cực kỳ lo lắng mỗi khi nhìn thấy Jungkook như vậy, có cảm giác như cậu ấy đang đi lại bấp bênh trên một bờ vực. Tôi cảm giác rằng Jungkook đang mất cân bằng và không biết khi nào mình sẽ té ngã. Dù cậu ấy có ngăn cản tôi lên tiếng thì ít nhất tôi cũng muốn làm điều gì đó cho cậu ấy trong khả năng của mình, miễn là có thể nắm lấy tay của Jungkook và kéo cậu ấy về phía bên này.
"Không sao đâu mà Jimin." Jungkook cười ngô nghê.
Nụ cười ấy giống như nụ cười mà Jungkook đã cho tôi thấy sau khi trượt xuống cầu trượt vào mùa hè năm đó. Nụ cười của một chú hề.
"Không sao đâu. Tớ sẽ không tự sát đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com