5.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế
"Các ngươi dọn dẹp đi." Ném xuống những lời này, Đường Minh Nhiên liền trở về ôm người trong lòng ngực ngủ.
Trong lòng ngực người ngủ như chết, Đường Minh Nhiên ôm cậu như là ôm món đồ chơi, hai chân đều chồng lên nhau, "Dương Dương, những kẻ mưu toan làm tổn thương em, anh sẽ cho bọn họ nếm trải gấp trăm lần."
Tiểu sói con há mồm ngậm lấy vành tai, lời nói hàm hồ, "Chắc chắn sẽ trả thù." Một bàn tay, thuận thế duỗi lên ngực, bắt lấy, rồi nhắm mắt lại.
Mạc Chi Dương đã ngủ mơ hồ, căn bản không có nghe được, vẫn là theo bản năng ứng một tiếng.
Được đáp lại, Đường Minh Nhiên tuy rằng biết hắn không nghe được, nhưng vẫn rất vui vẻ, ôm người tiếp tục ngủ, hoàn toàn không để bụng người bên ngoài người nghĩ như thế nào.
"Đường ca thật sự rất lợi hại." Lục Viễn Tùng một bên dọn dẹp, một bên cùng Tống ca khích lệ.
"Đúng vậy." Thở dài một hơi, Tống Ngạn quay đầu nhìn về phía nhắm cửa phòng đóng chặt, bên trong không phải một người, cũng không biết hai người đang làm cái gì.
Nghĩ đến đây, tâm liền loạn, đối Mạc Chi Dương oán hận càng sâu, bên ngoài tất cả mọi người đang nháo nhào, duy độc một tên phế vật, ở bên trong an tâm nghỉ ngơi?
Nếu không phải Đường Minh Nhiên, ai nguyện ý cho hắn sắc mặt tốt?
"Tống ca, Mạc Chi Dương này biết diễn kịch đáng thương, chúng ta phải cẩn thận hắn." Lục Viễn Tùng nghĩ đến đây, càng chán ghét người kia.
Tống Ngạn rũ xuống con ngươi, che lại trong mắt oán độc, "Ai nói không phải đâu." Nghĩ đến cái ánh mắt kia, hắn khiêu khích, con mẹ nó!
Sáng sớm hôm sau, Mạc Chi Dương cảm thấy ngực có chút khó chịu, cúi đầu thì thấy, gia hỏa này đặt toàn bộ tay đều trên ngực, không có cách nào để hắn bỏ ra, hừ!
Tuy rằng tối hôm qua ngủ rất ngon, nhưng không thể biểu hiện ra vẻ như vậy được, quả nhiên thời điểm khảo nghiệm kỹ thuật diễn tới rồi.
"Dậy sớm quá." Đường Minh Nhiên thấy cậu tỉnh, cũng tỉnh, há mồm lại lần nữa ngậm lấy vành tai cậu, "Tối hôm qua ngủ ngon không?"
Chữ ngủ này, chắc chắn có nghĩa khác.
Mạc Chi Dương trong lòng gật đầu tán thưởng: Đương nhiên ngon, hàng ngươi to xài tốt, thập phần sảng khoái, rất muốn cho ngài một huy chương năm sao khen ngợi.
"Anh buông ra!" Nhưng ngoài miệng lại là một chuyện khác, biểu hiện thật sự sinh khí, Mạc Chi Dương một tay đem tay hắn kéo xuống, muốn ngồi thẳng lên, làm bộ eo mềm nhũn, lại ngã trong lòng ngực hắn.
Thuận thế ôm cậu, Đường Minh Nhiên biết khẳng định cậu sẽ sinh khí, bắt đầu làm nũng cầu tha thứ, "Ai nha ~ sao lại sinh khí rồi? Ngày hôm qua không phải rất sung sướng sao?"
Là rất sung sướng, nhưng là diễn nhất định phải diễn cho tốt, đây là chức nghiệp đạo đức, Mạc Chi Dương tức giận đến nước mắt đảo quanh, "Anh quá hỗn đản, anh quả thực! Quả thực là một tên hỗn tướng!"
Còn tưởng rằng sẽ mắng ra cái gì kinh thế hãi tục, không phải hỗn đản chính là hỗn tướng, đáng yêu muốn chết.
Tiểu sói con bắt đầu giả đáng thương, "Anh không phải cố ý, đều do anh không tốt:(((((" ôm cậu nhất thống làm nũng, "Anh cho rằng Dương Dương sẽ không để ý."
Tiểu gia hỏa, sói con bắt đầu thành trà xanh, Mạc Chi Dương cũng thuận thế mềm hạ thái độ, "Vậy anh buông ra trước đi."
"Anh đây buông ra, em có thể đi sao?" Đường Minh Nhiên lại ở eo sườn nhéo, thực hiện được cười, "Dương Dương rất hung giữ nha, ngàn sai vạn sai đều là anh sai, Dương Dương đừng nóng giận."
Hệ thống cảm giác, lần này lão sắc phê chính là tên tinh phân quái, là trà xanh cùng sói con chi gian, qua lại nhảy nhót.
"Anh trước buông em ra, em muốn đi rửa mặt!" Mạc Chi Dương rốt cuộc nhẫn hạ tâm, đem người kéo ra, cường chống khập khiễng đi vào phòng tự mang toilet, đem cửa đóng lại.
Đề phòng sói con tới đi săn.
Vừa vào cửa, Mạc Chi Dương đảo mắt mới vừa rồi bị làm có chút thất thố, hừ một tiếng bắt đầu đánh răng: Nói giỡn, bạch liên hoa không sợ gì cả! Muốn đấu với ta nằm mơ à?
Lại đến! Muốn cậu nuốt trôi, diễn, miễn cưỡng diễn được, kỳ thật là phía trước của lão sắc phê rất tốt.
Đường Minh Nhiên ngồi thẳng lên, thảm lông vừa vặn chạm đến bụng, lộ ra cơ bụng săn chắc: Dương Dương tính tình mềm mại, lại dung túng mình, làm nũng cũng đã xài qua.
Nhưng trên thực tế, không phải như thế.
Mạc Chi Dương thái độ tuy rằng bình thản, nhưng một chút cũng không thấy thái độ mềm mỏng đâu.
Buổi sáng xuất phát, lúc phân phối xe, theo lý thuyết, hẳn là Mạc Chi Dương đi chung xe với Đường Minh Nhiên, nhưng cậu bây giờ lại không muốn như vậy nữa.
"Tôi ngồi xe với các ngươi đi." Mạc Chi Dương ăn cơm sáng xong, vô thanh vô tức đột nhiên toát ra những lời này, làm tất cả mọi người giật mình nhìn qua.
Đây chính là cơ hội tốt.
Lục Viễn Tùng không cần suy nghĩ, lập tức trả lời, "Được nha, vậy cậu ngồi với tớ, Tống ca ngồi với Đường ca đi, vừa lúc bọn họ nói chuyện."
"A, xe tôi, ai cũng có thể ngồi?" Đường Minh Nhiên có điểm sinh khí, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Mạc Chi Dương đang cúi đầu ăn cơm, cậu cư nhiên dùng phương thức này tránh hắn.
Thật đúng là có tiền đồ.
Nhận thấy được ánh mắt sắc bén của hắn, Mạc Chi Dương nhẫn tâm cúi đầu, không nhìn hắn, tiếp tục nhai bánh mì trên tay, ăn xong, cũng bất chấp tất cả, ngồi phía sau góc tòa Minibus*, ở cuối dãy người .
"Mạc Chi Dương, em xuống xe cho anh!" Đường Minh Nhiên hai bước tiến lên, muốn đem người túm xuống dưới, "Em đây là muốn ương ngạnh sao?"
"Anh buông em ra!" Muốn túm tay lại, nhưng ở đây lại có rất nhiều người, Mạc Chi Dương hốc mắt đỏ lên, nước mắt đều rơi xuống, giọt sương như lướt qua phấn má.
Đường Minh Nhiên nhất không thể nhìn cậu khóc, cậu vừa khóc, tâm hắn cũng không dễ chịu, hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, "em chờ đó cho anh!"
Không nghĩ tới, cậu lại dùng phương thức này đấu tranh, là do lúc trước quá coi thường cậu.
Mạc Chi Dương sở dĩ làm như vậy, là không muốn hai người bọn họ cứ thế này nữa, hai người hiện tại chỉ đang gian gian díu díu mập mờ, vẫn chưa giải thích rõ mối quan hệ, cho nên cậu tùy tiện làm ra loại chuyện này, là muốn hắn sinh khí.
Nếu lúc này đây không tức giận, vậy Đường Minh Nhiên sẽ không cảm nhận được, vẫn sẽ theo thói quen vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, đồ vật quá rẻ tiền, sẽ không quý trọng.
Lần chia tay này, nhất định hắn sẽ nháo lên cho mà xem.
Hôm nay, Tống Ngạn được như ý nguyện ngồi vào xe Đường Minh Nhiên, Mạc Chi Dương súc ở góc xe như chim cút, nhìn nhìn xem thử Lục Viễn Tùng muốn làm cái gì.
Dọc theo đường đi, Lục Viễn Tùng thường thường nhìn về phía Mạc Chi Dương, thấy cậu liền cảm thấy ghê tởm, hiện tại tuyệt đối là thời cơ tốt, diệt trừ cậu.
*Thế nhìn làm éo gì 🙄
Xe chạy được nửa đường, Lục Viễn Tùng đột nhiên ôm bụng, "Ai nha, tôi đau bụng."
Mạc Chi Dương ngầm nhướng mày: Chà, bắt đầu rồi?
"Tôi đau bụng, có thể cho tôi xuống xe một lúc không ." Lục Viễn Tùng ôm bụng, quay đầu nhìn về phía Mạc Chi Dương, "Cậu với tôi cùng đi."
"Ơ?" Mạc Chi Dương biểu tình có điểm dại ra, cuối cùng vẫn là gật đầu, "Được thôi, tôi đây đi xuống giúp cậu nhìn, có tang thi, thì gọi cậu."
Lục Viễn Tùng cười gật đầu, "Ừ." Trong lòng thầm mắng: Quả nhiên là ngu xuẩn.
Túm cậu cùng nhau xuống xe, nơi này gần với bụi cỏ, Lục Viễn Tùng chui vào, Mạc Chi Dương ở bên ngoài chờ, ngáp, "Hắn có bản lĩnh hãm hại người khác, nhưng lại quá ngốc nghếch."
Mạc Chi Dương không nhịn được mà lắc đầu: Đây là lần đầu tiên ta gặp một nam phụ ngu xuẩn như hắn, tạo nghiệp mà!
Phía trước xe jeep, Đường Minh Nhiên còn không thèm chú ý chiếc xe phía sau đã dừng lại từ lâu, vẫn luôn nhìn phía trước, Tống Ngạn bên cạnh, vẫn ríu rít, nói sự tình trước kia.
"Cậu có nhớ không, chúng ta trước kia vào thời điểm còn học cao trung, chủ nhiệm lớp rất sợ chúng ta yêu sớm." Tống Ngạn một bên nói, một bên vì hồi tưởng lại quá khứ mà vui vẻ.
Lại không nhìn sắc mặt của Đường Minh Nhiên càng ngày càng kém, biểu tình càng ngày càng không kiên nhẫn, "Cậu nói đủ chưa? Im lặng cho tôi lái xe."
Hồi tưởng lại về Mạc Chi Dương, khi cậu còn đi cùng hắn, mỗi lần nhìn cậu, hắn luôn bất giác mỉm cười, ôn ôn nhu nhu như là tiểu thái dương.
Trong lúc lơ đãng, cảm thấy người này thật ấm áp, không giống với Tống Ngạn, lúc nào cũng ríu ra ríu rít, giống như một con chim sẻ, phiền muốn chết.
Bị hắn rống, làm cho Tống Ngạn uể oải, hơi hơi cúi đầu, cũng không dám nói nữa, vốn muốn cùng hắn nhắc lại chuyện cũ, có thế vớt vát chút hảo cảm.
Không nghĩ tới, hẳn dường như không quan tâm, trong lúc nhất thời không khí có chút lúng túng, yết hầu Tống Ngạn, như bị mắc nghẹn, nuốt không xuống.
Lục Viễn Tùng nói đi vệ sinh, nhưng thực chất đã lặng lẽ từ nhỏ bụi cỏ vòng qua Mạc Chi Dương chạy vào xe.
"Hắn bò như con dòi ý." Mạc Chi Dương từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, bật lửa lên, xem hắn chậm chậm bò vào xe, làm cho cây cỏ, rối trúng rối loạn lên.
Hệ thống đỡ trán, "chuyện đã đến nước này cậu còn có tâm trạng hút thuốc?" Chỗ này là mạt thế, tùy thời sẽ có tang thi, "Tang thi sẽ vì vẻ đẹp kiêu hoa, mà nghe lời cậu sao? Chỉ có lão sắc phê mới có thể!"
"Phù~" hỏi từ điếu thuốc nhả ra, Mạc Chi Dương mặt không biến sắc, từ trong không gian của hệ thống, lấy ra một con dao phay, "Không hoảng hốt ~"
Sợ ký chủ xảy ra chuyện, cho nên hệ thống trộm chủ thần, tặng ký chủ một không gian có thể chứa cả một con người, lúc cần thiết chui vào có thể bảo mệnh.
"A, nhìn ta một dao phay có thể từ đông chém tới tây!" Mạc Chi Dương đánh cái cách, trong miệng đều là vị đậu đỏ, "Vừa mới ăn bánh mì đậu đỏ."
Không có ai lại muốn ở một nơi hoang dã như này, gặp một con tang thi, để thử đao pháp.
Lục Viễn Tùng vòng qua Mạc Chi Dương đi thẳng đến xe, nhanh như chớp hét lên, "Mau, mau lái xe, có tang thi mau a!" Cửa xe bị khóa chặt, nhanh chóng thúc giục người lái xe.
Nghe vậy người lái xe lập tức sợ hãi, giẫm chân ga, trực tiếp chạy như bay đuổi kịp Đường ca.
Nhưng thật ra Đường Minh Nhiên, thời điểm lái xe , đã phát hiện phía sau xe không còn bóng dáng, vốn là không muốn quản, nhưng Mạc Chi Dương còn ở trên xe.
"cậu không phải có thiết bị liên lạc sau? Hỏi một chút bọn họ ở nơi nào?" Đường Minh Nhiên thả chậm tốc độ, giúp phía sau đuổi kịp.
Tống Ngạn tư cảm thấy Tiểu Tùng hẳn đã đắc thủ, "Được." Lấy di động ra gọi điện thoại, "alo, mấy cậu đang ở đâu đấy?"
Bọn tôi hả? Đang theo sau xe mọi người, đừng nóng vội." Tiểu Tùng nhanh chóng giải thích, trong giọng nói khó nén đắc ý, tỏ vẻ hắn đã đem Mạc Chi Dương ném xuống.
Kết quả, đội ngũ dị năng giả trung mộc hệ, ý thức được có chuyện không thích hợp, nhìn tớ nhìn lui, nhìn lướt qua hoảng sợ, "Không ổn, Mạc Chi Dương đâu?"
Tống Ngạn nghe thế, nhanh tay cắt đứt điện thoại.
"Cái gì!?" Nhưng Đường Minh Nhiên vẫn nghe được, mạnh mẽ phanh xe, "Mạc Chi Dương ở đâu?!" Thao, rốt cuộc chuyện gì thế này.
Mạc Chi Dương lúc này, đang ngồi trong bụi cỏ, giống như một ông cụ non đang hút thuốc, cùng hệ thống huyên thuyên, theo lý thuyết ở địa phương như vậy, hẳn là không có tang thi.
Kết quả, đang hút dở điểu thuốc, Mạc Chi Dương nghe vài tiếng sột soạt, vừa xoay đầu, một tang thi thiếu tay thiếu chân, trực tiếp xông tới.
"Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến liền." Mạc Chi Dương nhướng mày, trấn tĩnh, giơ dao phay trên tay lên.
Đường Minh Nhiên một đường trở về tìm, nằm cổ áo Lục Viễn Tùng, đem người túm trở về, "Nói cho tôi, em ấy đang ở nơi nào? Nói cho tôi, nhanh lên!"
Chỗ rừng núi hoang vắng này, Dương Dương nhất định sẽ bị hù chết, nếu gặp phải tang thi, cậu tay trói gà không chặt, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
"Ta chỉ là đi vệ sinh, sau đó nhìn thấy tang thi, sợ tới mức chạy về trước, không tim được Mạc Chi Dương, cho rằng hắn đã về trước, không nghĩ tới hắn không trở về!" Lục Viễn Tùng cố gắng giảo biện.
Nơi này coi bộ hợp tình hợp lý, nhưng Đường Minh Nhiên biết, hai người kia vẫn luôn muốn đối phó Dương Dương, khẳng định cũng là mượn cơ hội này, hại cậu.
"Minh Nhiên, cậu đừng túm em ấy nữa, Tiểu Tùng rất khó chịu." Tống Ngạn còn muốn đi lên cản, kết quả bị ánh mắt dọa sợ.
Mạc Chi Dương chân dẫm lên tang thi đầu vẫn còn hút thuốc, dao phay đừng ở bên hông, trên mặt đất tan tác rơi rớt đều là tứ chi của tang thi, thảnh thơi thảnh thơi.
Đột nhiên, bên kia truyền đến tiếng nói chuyện, vừa nghe đã biết là tiểu sỏi nhỏ, nhanh chóng đem đầu thuốc lá dụi tắt, ném con tăng thi ra xa.
Lại cảm thấy không ổn lắm, chạy nhanh chạy chậm đến một nơi khác ngồi xuống, đau lòng ôm lấy bản thân.
"Chính là chỗ này." Lục Viễn Tùng chỉ vào một lối nhỏ.
Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, Đường Minh Nhiên ở chỗ này cảm thụ được tang thi không hoạt động, cho nên hẳn là không có tang thi, hoặc là Dương Dương đã bị tập kích.
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, bước chân càng ngày càng gấp.
"Mạc Chi Dương! Mạc Chi Dương em ở nơi nào?"
Mạc Chi Dương rúc ở góc, tùy tay nắm một đồng bùn đất trét lên mặt, lại chỉnh cho tóc tai quần áo đều bù xù, khóc đến đôi mắt phiếm hồng, tổng thể nhìn vào ai cũng cảm thấy thương cảm.
Đương Đường Minh Nhiên chạy tới, phát hiện cậu đang ở dưới tàng cây, trong nháy mắt mọi lo lắng đều được xua tan, đẩy mấy bụi cỏ dại ra, ôm chặt cậu, "Em, em không sao thật tốt quá, thật tốt quá!"
"Ư ~" Mạc Chi Dương sợ hãi toàn thân run rẩy, chỉ có thể rúc vào trong lòng ngực hắn, run rẩy vẫn luôn lắc đầu, "Em, em sợ hãi, sợ hãi."
"Đừng sợ, có anh hết thảy có anh, đừng sợ."
Trong lòng ngực cảm nhận được người thật sự sợ hãi, Đường Minh Nhiên đau lòng hô hấp cũng co quắp lên, "Thật xin lỗi, anh đáp ứng sẽ bảo vệ em, lại vẫn để em sợ hãi."
Có lẽ là nhiệt độ cơ thể hắn làm người cảm giác được an tâm, dần dần, Mạc Chi Dương cũng không run nữa. Thử tính đẩy hắn ra một chút, "Em, anh buông em ra trước được không? Trời tối rồi, chúng ta cũng nên chạy nhanh trở về."
"Không được!" Đường Minh Nhiên hận không thể đem người ôm vào trong thân thể, làm sao có thể dễ dàng buông tha cậu, sao có thể.
Đột nhiên giữ chặt mặt cậu, vững chắc hôn một cái, đột nhiên có điểm kỳ quái: Tại sao lại có dấu vết của tang thi? Là ảo giác sao?
"Anh, anh buông em ra, nhiều người đang nhìn đó." Mạc Chi Dương sợ bị hắn phát hiện, nhanh chóng đem người đẩy ra, "Em không sao, chúng ta nhanh trở về thôi."
Những người khác, đều ở một bên nhìn, Tống Ngạn cúi đầu, không dám tiết lộ ra nửa điểm ghen ghét.
"Chúng ta về trước." Đường Minh Nhiên cũng biết chỗ này không nên ở lâu, đi về trước, có rất nhiều cách thu thập Lục Viễn Tùng.
Lúc này, Lục Viễn Tùng chạy nhanh xin lỗi nhận sai, "Ngại quá, Mạc Chi Dương, tớ vừa mới ở chỗ này, kết quả đột nhiên nhìn thấy tang thi, sợ hãi nên mới chạy, không phải cố ý đem cậu ném lại đây."
Này... xin lỗi, vừa nghe đã biết cậu chém gió, nhưng là tiểu bạch liên, đương nhiên sẽ tin nha~.
"không sao, tớ hiểu, rốt cuộc ai nhìn thấy Tang Thi cũng sẽ sợ thôi." Mạc Chi Dương ngược lại giúp hắn tìm cớ giải vây, dáng vẻ đơn xuẩn*.
*Đơn giản, ngu xuẩn.
Đường Minh Nhiên tức giận đến mức xém chút nữa không đem đầu óc bẻ cậu ra xem bên trong rốt cuộc có cái gì, "Vậy em ở chỗ này, nhìn thấy tang thi thì sao?"
"Không có a, chỉ là quá sợ hãi, em liền trốn đi." Mạc Chi Dương chớp mắt to, còn giả bộ nghi hoặc biểu tình.
Quả nhiên.
Đường Minh Nhiên cái gì cũng biết, nhưng lại không thể hiện ra, thở dài, "Cứ như vậy đi, chúng ta đi về trước, em ngồi xe anh."
-
------
Minibus là cái xe này nè
Như cũ ảnh lấy từ gg:3
------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com