NT1H - Chương 1
Chương 1
Ban đêm thâm cung quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Ái Khanh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh cỡ nào.
"Thìch thịch! Thìch thịch!"
Hắn trở mình, giãy giụa xốc chăn lên, như một cá chép nhảy trên long sàng.
"Hoàng thượng, ngài muốn đi tiểu đêm sao?" Tiểu Đức Tử nghe động tĩnh trong mùng, vội vàng khom người hỏi.
"Không, trẫm không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo." Ái Khanh không chờ Tiểu Đức Tử hầu hạ, tự mình mang tất giày, Tiểu Đức Tử nhanh chóng khoác lên người hắn chiếc áo khoác.
"Nhưng hoàng thượng, bên ngoài tuyết đang rơi, ngài đi ra ngoài sẽ bị lạnh." Tiểu Đức Tử nhíu mày nói, hoàng thượng sợ là ngủ đến hồ đồ rồi đi, nghĩ như thế nào mà nửa đêm đi dạo hoa viên.
"Trẫm cảm thấy trên người nóng, đi ra ngoài hóng khí lạnh, không được sao?" Ái Khanh cố ý nói.
"Được, nô tài cầm đèn cho ngài. Ngài cẩn thận dưới chân, ngưỡng cửa còn đóng băng!" Tiểu Đức Tử nhanh nhẹn thu xếp một chút, liền theo hoàng đế đi ra ngoài.
Mấy tiểu thái giám đang ngủ gật, nhìn thấy hoàng thượng đột nhiên đi ra, bọn họ bị dọa sợ, vội vã quỳ xuống đất dập đầu.
"Được rồi, đều mệt rồi, xuống nghỉ ngơi đi." Ái Khanh đuổi bọn họ đi, ngồi ở lan can dưới mái nhà, nhìn ngự hoa viên mông lung dưới ánh trăng.
Thực ra, cũng không có gì có thể nhìn, đâu đâu cũng đen thui, chỉ có trên hành lang uốn khúc một chiếc đèn bằng vải lụa đỏ thắm phát sáng, phác hoạ ra một đường màu đỏ vừa khúc chiết vừa sâu rộng.
"Dây đỏ trong tay Nguyệt lão, thì ra là như vậy?" Ái Khanh tự lẩm bẩm nói. Hắn khi còn bé có nghe phụ hoàng nói qua một chuyện thần thoại xưa, nhân duyên đẹp giữa những người trên thế gian đều do Nguyệt lão quyết định, lão nhân gia người sẽ thắt một sợi dây đỏ giữa hai ngón tay hai người có duyên, như vậy bọn họ sẽ tâm ý tương thông, trăm năm hảo hợp.
Phụ hoàng còn cười nói, hắn và cha ở giữa cũng có một dây nhân duyên giống vậy rất bền chắc không thể phá được, bọn họ yêu nhau là trời định.
Nhưng khi Ái Khanh hào hứng ôm lấy hai tay lớn của phụ hoàng, lật qua lật lại mà tìm, cũng không nhìn thấy "dây đỏ" kia, không khỏi thất vọng đến cực điểm.
Phụ hoàng lại xoa đầu hắn nói, chờ hắn sau khi lớn lên, dĩ nhiên sẽ nhìn thấy.
Hắn hiện tại đã lớn rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy, chẳng lẽ nói, ngoại hình hắn vẫn không đủ "lớn" sao?
"Cái gì Nguyệt lão?" Tiểu Đức Tử nghe thấy hoàng thượng lầu bầu, liền tò mò hỏi.
"Chính là nguyệt lão ấy, Tiểu Đức Tử ngươi chưa từng nghe nói sao?" Ái Khanh rất ngạc nhiên hỏi.
"Nô tài chưa từng nghe tới." Tiểu Đức Tử lắc đầu.
"Thế thì trẫm nói với ngươi." Vì vậy, Ái Khanh đem lời năm đó của phụ hoàng, nói cho Tiểu Đức Tử đầu đuôi, cũng vừa hay giải đáp tò mò của hắn.
"Ồ. Nô tài hiểu rõ, hoàng thượng ngài đây là có người trong lòng đi?" Không nghĩ tới Tiểu Đức Tử suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh, tễ mi lộng nhãn nói.
"—— không phải!" Ái Khanh như mèo bị giẫm trúng đuôi, không chỉ nhanh chóng đứng lên, còn hướng về phía Tiểu Đức Tử quát: "Ngươi đừng nói bậy! Trẫm không có người trong lòng!"
"Vâng, nô tài chỉ là thuận miệng nói một chút mà, ngài hà tất gấp gáp như vậy." Tiểu Đức Tử cũng không sợ lửa giận của hoàng đế, còn che miệng khanh khách cười không ngừng. Kỳ thực hắn cũng không tin hoàng thượng có thích vị cô nương nào đó.
Bởi vì hoàng thượng tuy nói đã mười sáu tuổi, nếu là ở nông thôn đã sớm kết hôn, thế nhưng hoàng thượng thiên tính thẳng thắn, chỉ chuyên cần chính vụ, vẫn không có Hồng Loan động lòng đây.
Bằng chứng là, hoàng thượng tuy rằng thường thường có thể nhìn thấy các thiên kim của đại thần, nhưng ngay cả nói cũng không cùng các nàng đáp một câu.
Còn nữa, cung nữ bên cạnh hoàng thượng, đều trong vòng hai mươi xuân xanh, nói là nữ nhân, ngược lại càng giống nhóc con, đặc biệt là hầu cận Huyên Nhi, Lục Châu, Hồng Mai, Tử Quyên, lúc các nàng cùng hoàng thượng chơi, đều là điên điên khùng khùng, không hề có một chút bộ dáng nữ nhi.
Hoàng thượng kiên quyết sẽ không thích các nàng.
Trong lúc Tiểu Đức Tử suy đoán trong lòng, mặt Ái Khanh càng ngày càng hồng như mông khỉ. Hắn dùng ống tay áo nặng trịch quạt gió, còn mở dây áo khoác ra, lầu bầu nói: "Tại sao vậy, tuyết rơi mà trời vẫn nóng quá?"
"Hoàng thượng, nô tài bưng bát trà lạnh đến cho ngài." Tiểu Đức Tử thấy thế, liền tri kỷ nói.
"Ừ, ngươi nhanh đi, trẫm khát lắm." Ái Khanh gật đầu nói.
Tiểu Đức Tử lập tức đi, Ái Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại mái nhà.
"Trẫm nơi nào sẽ có người trong lòng, thật là... Cứ nói mò!" Ái Khanh ánh mắt liền liếc về phía sân trước tòa nhà chính tối đen, không biết tại sao, khuôn mặt tuấn tú anh khí của Cảnh Đình Thụy đột nhiên hiện lên trong đầu hắn."
"Thìch thịch!"
Tim lại như bị thứ gì đó mạnh mẽ va chạm một cái, toàn bộ lồng ngực đều chấn động theo!
"A?!" Ái Khanh không khỏi nắm chặt áo choàng, lại như muốn khống chế nhịp tim kịch liệt, hít sâu một cái. Buổi chiều hôm nay lúc ở thao trường cũng là tình huống quỷ dị như vậy!
Cảnh Đình Thụy trước mặt chúng tướng sĩ phất cờ hò reo, rong ruổi với cát vàng cuồn cuộn, Ái Khanh đột nhiên cảm thấy có chút không nhận ra hắn. Bởi vì Cảnh Đình Thụy khí vũ hiên ngang như vậy, tràn ngập uy nghiêm cùng bạo ngược, thật sự là quá tuấn tú.
Lúc hắn ý thức được: "Ta vẫn chưa từng thấy qua Thụy Thụy trên chiến trường như vậy."Tâm tình kích động, giống như nước sôi, khói nóng ồ ồ bốc thẳng lên!
Hắn cùng tướng sĩ giống nhau, vung tay hô to!
Nhìn thấy Cảnh Đình Thụy cầm trong tay "Tướng quân cung", mặt không đổi sắc đem đạn pháo bắn ra, Ái Khanh phát hiện nhịp tim của mình liền yên tĩnh xuống, tâm hắn phảng phất, không còn là chính hắn, mà nhảy lên điên cuồng.
Từ kia đáy lòng rung động mãnh liệt, tuôn ra một loại ngọt xì xì, làm tâm tình hắn rất hốt hoảng.
Ái Khanh sợ rồi, bản năng cảm thấy chính mình không nên gặp lại Cảnh Đình Thụy, nhưng hắn không thể khống chế ánh mắt của mình, hắn cứ nóng rực mà nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Cảnh Đình Thụy.
Mà dưới đài, không ngừng vang lên tiếng các binh sĩ như sấm, bọn họ sùng bái cùng vây đỡ Cảnh Đình Thụy, khiến cho Ái Khanh trong lòng rất khó chịu! Hắn coi như mình say nắng, có thể cảm giác không giống, trời mùa đông thao trường giá rét, hắn làm sao có khả năng say nắng chứ?
Lúc hắn nghĩ bậy nghĩ bạ, Cảnh Đình Thụy cưỡi ngựa, ánh mắt kia thâm thúy chuyên chú xuyên qua mọi người nhìn về phía hắn, trong đầu hắn nhất thời một mảnh trống không, như bị kinh sợ, quay đầu liền trốn.
"Ai... Thật sự thật là mất mặt mà!" Nghĩ tới một màn chật vật đào tẩu, Ái Khanh thực sự chỉ biết xấu hổ đổ hết cả tai.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều không có buồn bực mất tập trung như thế, quả thực là giấc mộng quanh quẩn, ăn ngủ không yên.
"Trẫm đến cùng là thế nào...?" Ái Khanh lầm bầm lầu bầu, còn đang phiền não, ngày mai lúc lâm triều, hắn buồn bã ỉu xìu. Tránh không được sẽ bị Cảnh Đình Thụy cùng Viêm truy hỏi.
Ái Khanh thở dài thở ngắn: "Ba!" mà ôm lấy cây cột bên cạnh, trán đập "thùng thùng" hai lần, Tiểu Đức Tử bưng một chén trà lạnh cười tủm tỉm đi tới, thấy cảnh này, sợ đến hơi vung tay, chén trà sen lạnh liền bị rơi xuống đất bể nát.
"Hoàng thượng! Không được làm như vậy a!"
Tiểu Đức Tử khóc thét, thật sự là bi thương thảm thiết! Nhất thời kinh động tất cả cung nữ, thái giám, còn có cấm vệ quân, hành lang cấp mấy chục người vây chặt đến không lọt một giọt nước, người người đều phi thường kinh hoảng mà quỳ gối trước mặt Ái Khanh.
"Các ngươi đây là làm gì?"
Ái Khanh trợn mắt ngoác mồm, không biết là đã xảy ra chuyện gì, ngạc nhiên mà nhìn mọi người cúi đầu.
"Hoàng thượng, long thể quan trọng, có chuyện gì thì nói, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn." Tiểu Đức Tử lau nước mắt nói, mọi người càng sợ hãi đến dồn dập dập đầu, trăm miệng một lời nói: "Hoàng thượng, thỉnh vạn vạn bảo trọng long thể!"
Ái Khanh nói: "Trẫm không hề nghĩ..." Nhưng hắn còn chưa nói hết, liền bị Tiểu Đức Tử nhờ người kéo cánh tay ôm chân mà đem hắn nhấc lên.
Trở lại bên trong tẩm điện, Ái Khanh nằm trên long sàng, mỗi người sắc mặt vẫn khó nhìn như vậy, bọn họ vây quanh lo hoàng đế gặp trở ngại, quả thực là "như gặp đại địch, trận địa sẵn sàng đón quân địch".
"Nhanh đi thỉnh Cảnh tướng quân đến." Không biết là ai nói một câu như vậy, mọi người đang hỗn loạn, ngay lập tức liền như có người hiểu ra, tranh nhau chạy đi Thanh Đồng viện.
"Không cần đi!" Ái Khanh ở trên giường gấp đến độ thẳng nhượng, nhưng Tiểu Đức Tử cũng nói: "Cảnh đại nhân đến là tốt rồi, hoàng thượng ngài an tâm nghỉ ngơi đi."
Ái Khanh vừa tức vừa gấp liền hoảng loạn, hắn mới không cần để Cảnh Đình Thụy nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của hắn!
"Được rồi! Các ngươi đều tránh ra cho trẫm! Trẫm muốn nghỉ ngơi!" Ái Khanh vươn mình đắp kín mền, dự định ai cũng không để ý, nhưng không bao lâu, ngoài điện liền truyền lời vào: "Cảnh tướng quân đến!"
Tâm lý Ái Khanh cả kinh, không nghĩ tới Cảnh Đình Thụy đến nhanh như vậy, dù sao cũng là hơn nửa đêm... Thay y phục chải đầu đều cần một quãng thời gian đi?
Cấm vệ quân trong phòng lập tức tiến lên nghênh tiếp, tiếng bước chân nhất thời có chút lộn xộn, nhưng Ái Khanh có thể rõ ràng mà phân biệt được, âm thanh nào thuộc về Cảnh Đình Thụy, mãi mãi cũng là trầm ổn mạnh mẽ, lâm nguy không loạn.
Dù thế, hắn mỗi một bước đến gần cũng giống như đạp trong tâm Ái Khanh một cái, làm cho hắn càng ngày càng hoảng, càng ngày càng loạn, trong lòng như nai vàng ngơ ngác, cũng không biết như thế nào cho phải!
"Hoàng thượng?"Âm thanh dễ nghe của Cảnh Đình Thụy gần trong gang tấc, Ái Khanh lại nhẫn nhịn không quay người lại, hai tay nắm chặt.
"Vi thần nghe nói thân thể của ngài có bệnh, lập tức chạy đến." Cảnh Đình Thụy trầm thấp nói, trong giọng nói lộ ra lo lắng.
"...!" Tróng nháy mắt, hắn còn hoảng loạn vô cùng, có thể vừa nghe ra trong giọng nói của Cảnh Đình Thụy đầy lo lắng, trong lòng bỗng run lên, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Phần run rẩy này tuy rằng làm ngực người lạnh lẽo, nhưng cũng ngọt ngào, khiến người cảm giác khoan khoái.
Ái Khanh từ từ trong chăn lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn về phía Cảnh Đình Thụy.
Vừa nhìn đến đôi mắt phượng với con ngươi đen thẳm, Ái Khanh lập tức quay đầu đi, cho dù chỉ là ánh mắt ngắn ngủi như thế, cũng làm hai gò má hắn nóng lên, đầu quay vòng vòng.
Chuyện này quả thật như uống say!
"Hoàng thượng, ngài nơi nào không khỏe?" Cảnh Đình Thụy nhìn thấy Ái Khanh trốn hắn như vậy, cho là hắn khó chịu, liền cúi người, để sát vào hỏi.
"Trẫm, trẫm không có chuyện gì." Ái Khanh hai tay cầm lấy góc chăn, thanh âm có chút phát run nói: "Là Tiểu Đức Tử hiểu lầm, mới gặp phải chuyện..."
Ái Khanh đang định nói ra nguyên do sự việc, hắn không phải là thật sự gặp chuyện, chỉ là đầu không cẩn thận đụng vào thành long sàng, kết quả Cảnh Đình Thụy đột nhiên đưa tay ra, bao trùm trên trán hắn.
Bàn tay rộng lớn mạnh mẽ, Ái Khanh đã rất quen thuộc, từ nhỏ hắn đều yêu thích vùi vào lồng ngực Cảnh Đình Thụy ngủ, nghe nhũ mẫu nói, lúc hắn chải tóc súc miệng, còn gặm ngó tay Cảnh thị vệ nữa.
Hắn nhất định phải được Cảnh Đình Thụy ôm ngủ mới bỏ được thói quen ngủ xấu, mãi đến sáu tuổi mới bỏ.
Mà trước mười tuổi, đặc biệt là trong đêm mưa sấm chớp, Ái Khanh còn ôm cánh tay Cảnh thị vệ, mới có thể ngủ an ổn. Chuyện trước đây cảm thấy rất ngọt ngào, bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy rất mắc cỡ?!
"Ngài mặc dù có chút nóng, nhưng không phát sốt, vậy ban đêm gặp ác mộng? Ngài đừng sợ, trong mộng yêu quái đều là giả." Cảnh Đình Thụy tựa hồ thở phào nhẹ nhõm nói, hắn đang muốn rút tay về, nhìn thấy cổ áo Ái Khanh bung ra, trên vai trắng như tuyết tựa hồ có một vệt hoa văn màu đỏ?
Cảnh Đình Thụy vươn tay tìm kiếm, Ái Khanh lại một tay tóm lấy vạt áo, còn thở phì phò nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi nghĩ Trẫm còn là đứa trẻ sao?! Trẫm đã không còn sợ mấy thứ trong mộng nữa rồi!" Ái Khanh cau mày, không chỉ tức giận, còn có loại oan ức không nói ra được, hắn còn muốn nói gì đó, trong cổ họng một trận khàn khàn, chỉ có cắn môi dưới.
Ái Khanh tận lực đột xuất xưng thân phận "Trẫm" này, cũng xúc động Cảnh Đình Thụy, hắn hơi ngẩn ra, liền đứng dậy, cực kỳ cung kính ôm quyền nói: "Mạt tướng không dám."
"Bẩm báo hoàng thượng, ngự y đến." Lúc này, Tiểu Đức Tử tích cực thông báo.
Cảnh Đình Thụy liền lui qua một bên, lão ngự y trước tiên quỳ thỉnh an Ái Khanh, mới nghiêm túc bắt mạch, bắt mạch, đem vọng, nghe, hỏi, gọt đều làm toàn bộ, giằng co một canh giờ, hắn mới vuốt râu bạc trắng than thở: "Hoàng thượng long thể cũng không có gì đáng lo ngại, sợ là quốc sự vất vả, có chút hao tổn tinh thần, cứ thế đêm không thể chợp mắt, lão nô khai một than dưỡng tâm an thần, chờ hoàng thượng uống xong tự nhiên là thuốc đến bệnh trừ."
"Làm phiền ngự y." Cảnh Đình Thụy cảm ơn, dặn dò Tiểu Đức Tử đi theo ngự y đi Thái y viện điều chế thuốc.
Chờ thuốc nấu xong, Ái Khanh uống vào, trời đã tờ mờ sáng, Cảnh Đình Thụy thấy hoàng thượng ngủ, mới lui ra Trường Xuân cung.
Tin tức hoàng thượng thân thể bất an lan truyền nhanh chóng, các đại thần tưởng rằng hôm nay miễn lâm triều, không nghĩ tới hoàng thượng lại chống đỡ lên triều, xử lý chính vụ đâu vào đấy, chắc chắn long thể thật sự là không có gì đáng ngại, trận này có liên quan đến ban đêm gặp trở ngại, cũng cứ như vậy trôi qua.
+++++
—— ở bên ngoài như vậy, nhưng trong lòng Ái Khanh là dư âm khó bình ổn!
Hối hận! Quả thực là đấm ngực giậm chân, hối tiếc không kịp!
Ái Khanh sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, cảm xúc nhồi đầy lồng ngực chính là vạn phần hối hận.
Hắn không nên ngủ không yên, tâm thần không yên, liền đem bực bội phát tiết trên đầu Cảnh Đình Thụy, nói cách khác, hắn là giận chó đánh mèo liên lụy người vô tội.
"Thụy Thụy không làm sai chuyện gì, ta tại sao có thể nổi nóng với hắn..." Ái Khanh ôm ý nghĩ như thế, trở mình một cái mà bò lên, mặc chỉnh tề rồi đi.
Trước mặt văn võ bá quan, hắn làm sao cũng không tìm được thời cơ xin lỗi Cảnh Đình Thụy, chỉ có chờ tan triều.
Thế nhưng hạ triều, hắn lại bị Viêm kéo lại, hỏi han, Ái Khanh phí không ít môi lưỡi, mới để cho Viêm tin tưởng mình thật sự không có chuyện gì, có thể thoát thân.
Nhưng, lúc đến nơi này thời điểm đã là giữa trưa, Tiểu Đức Tử làm sao có thể không để hoàng đế ăn trưa, thừa dịp hắn đi ngự thiện phòng phân phó, lòng bàn chân Ái Khanh như bôi dầu, bỏ của chạy lấy người.
Cảnh Đình Thụy hôm nay ở lại trong cung làm nhiệm vụ, xử lý một ít công văn quân bộ, Ái Khanh đã sớm hỏi qua Tống Thực.
Cho nên, hắn hiện tại chỉ cần đi đến Thanh Đồng viện, là có thể tìm Cảnh Đình Thụy, vừa nghĩ tới lập tức sẽ nhìn thấy hắn, tim bắt đầu đập liên hồi, không đứng yên.
"Ừm... Thụy Thụy, à, không đúng, Cảnh Đại tướng quân, ngài công vụ có bận rộn?" Ái Khanh đi trên ở đường làm bằng đá cuội rực rỡ màu sắc, lầm bầm lầu bầu nói.
"Không được! Nếu hắn trả lời rất bận thì làm sao bây giờ? Lời của trẫm không phải tiếp không nổi nữa?" Ái Khanh dừng bước lại, nghiêng đầu suy tư chốc lát.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn cành cây liễu trước mắt, cười khanh khách nói: "Cảnh tướng quân, trẫm có lời muốn nói với ngươi."
Cây liễu đương nhiên sẽ không trả lời, Ái Khanh liền đè thấp cổ họng, còn lấy ngón tay xoa xoa lông mày của mình, biến thành mắt ưng sắc bén, cung kính mà nói: "Hoàng thượng, xin hỏi có chuyện gì quan trọng, làm phiền ngài giá lâm Thanh Đồng viện?"
"Không, không phiền a." Ái Khanh diễn kịch đến khá là tập trung, đối cây liễu sảng lãng khoát tay áo nói: "Trẫm đến chính là muốn nhìn ngươi một chút..."
Lời này mới nói ra khỏi miệng, Ái Khanh liền cảm thấy trên mặt nóng lên, tim đập nhanh hơn. Thầm nghĩ, nói như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy không tiện, vẫn là đổi câu khác đi.
Nói trước nói sau đều là một đao, không bằng nói thẳng đi.
"Trẫm đến, là muốn cùng ngươi nói tiếng xin lỗi, trẫm mấy ngày nay tâm tình lo lắng, không nên bắt ngươi hứng..." Lời còn chưa nói hết, liền nghe tiếng bước chân cách hơn năm mươi bước, truyền đến một giọng nữ oanh vàng uyển chuyển, kiều diễm: "Cảnh tướng quân —— xin dừng bước!"
Một tiếng nói này, làm Ái Khanh sợ đến cả người giật mình một cái, nhanh chóng lùi thân trốn sau cây liễu, dò ra cái đầu, nhìn về phía rồng đá có đại bàng trên cầu.
Quả nhiên là Cảnh Đình Thụy! Hắn một thân mặc kim giáp đen nhẹ, tư thế oai hùng bừng bừng đứng trên cầu, tuy rằng dừng bước, tựa hồ lại không muốn phản ứng cung nữ mới gọi hắn.
"Tướng quân hữu lễ, nô tỳ Thải Quyên trong hoán y cục (khu giặt quần áo)." Cung nữ chẳng qua mười bảy, mười tám tuổi, trang điểm nhẹ, cũng rất trẻ trung, nàng hạ thấp người thi lễ, quay mắt về phía tòa băng sơn Cảnh Đình Thụy không ai không biết, có chút thẹn thùng, mà vẫn như cũ cổ túc dũng khí.
Ái Khanh nhìn ở trong mắt, không nhịn được tàn nhẫn mà nắm một cành liễu, luôn cảm thấy bị người khác nhanh chân đến trước!
"Chờ đã, ta tại sao lại nghĩ như vậy?" Ái Khanh sững sờ, khuôn mặt không khỏi đỏ hơn, lầu bầu: "Ta mới sẽ không cùng một cái cung nữ tính toán cái gì, ta sẽ chờ nàng đi, rồi mới qua."
Ái Khanh rộng lượng như vậy, là bởi vì cung nữ tìm Cảnh Đình Thụy là chuyện chẳng lạ lùng gì. Người khác tạm thời không đề cập tới, chỉ nói cung nữ bên người – Lục Châu, Hồng Mai, thường thường đưa thứ tốt cho Cảnh Đình Thụy, từ cẩm đan túi tiền đến giày mới, trò gian chồng chất.
Thế nhưng Cảnh Đình Thụy toàn bộ từ chối. Còn nói: "Không có công không nhận lộc." Còn rất lạnh nhạt.
Cho nên cung nữ này, chẳng mấy chốc sẽ bị Cảnh Đình Thụy đuổi đi.
Quả nhiên, Cảnh Đình Thụy quay đầu dự định rời đi, nhưng Thải Quyên dĩ nhiên ngăn trước người của hắn, còn từ trong ống tay áo móc ra một cái khăn lụa hồng nhạt.
"Đây là... ?" Cảnh Đình Thụy cúi đầu, chỉ thấy Thải Quyên cẩn thận mở ra khăn lụa, bên trong tựa hồ có gì đó.
Từ vị trí Ái Khanh nhìn sang, không có cách nào nhìn thấy trong tay cung nữ cầm vật gì, chỉ biết biểu tình của Cảnh Đình Thụy hơi sửng sốt một chút, lập tức lấy món đồ đó, nắm chặt ở lòng bàn tay.
Sau đó, hắn nhìn cung nữ khẽ gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng như đao kiếm kia càng nhu hòa.
Ái Khanh không nhịn được xoa xoa con mắt của mình, khó có thể tin Cảnh Đình Thụy thật sự nhận lễ vật của Thải Quyên, thái độ còn hiền lành như vậy, giống như thay đổi thành một người khác.
"Chỉ cần tướng quân có thể rõ ràng... Tâm ý của nô tỳ là tốt rồi..." Gió sông từ từ thổi, cành liễu bồng bềnh, câu nói của Thải Quyên lúc ẩn lúc hiện trong đầu, so với lưỡi dao sắc đâm vào còn làm tim Ái Khanh đau hơn.
Cảnh Đình Thụy trước khi đi, còn ôm quyền nói tạm biệt với Thải Quyên, thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào) mà nói tiếng: "Đa tạ cô nương."
Trên mặt Thải Quyên hiện lên thẹn thùng đỏ ửng, biểu tình càng thêm lưu luyến không rời, vẫn luôn đứng ở đầu cầu, mãi đến tận hoàn toàn nhìn không thấy Cảnh Đình Thụy, mới cẩn thận bước đi.
"Đây là ý gì?" Ái Khanh nhìn ở trong mắt, lại nói không được, chỉ cảm thấy trong ngực dấy lên một ngọn lửa tức giận! Mà càng cháy càng mãnh liệt, khó có thể ức chế!
"Rắc!" Một thanh âm vang lên, hắn trong lúc vô tình bẻ gảy một đoạn cành liễu!
Tiếng vang làm Ái Khanh hồi thần, nhưng ngực vẫn khó chịu như vậy, như có một bàn tay nắm lấy tim hắn thật chặt, làm cho hắn đau đến mức hít thở không thông!
Ngơ ngơ ngác ngác bỏ lại cành liễu, Ái Khanh cũng không muốn tiếp tục đi tìm Cảnh Đình Thụy. Xoay người, như du hồn, một mặt tối tăm mà quay lại Trường Xuân cung.
"Hoàng thượng, ngài đây là đi đâu vậy?" Ái Khanh mới bước vào cửa cung đỏ thắm, Tiểu Đức Tử liền hốt hoảng khẩn trương tiếp đón: "Ngài đi ra ngoài cũng không bàn giao nô tài một tiếng, nô tài suýt chút nữa lại đi tìm Cảnh tướng quân."
"Tìm hắn làm cái gì? Chân là chân của Trẫm!" Ái Khanh trợn mắt lên giận dữ nhìn Tiểu Đức Tử, tức giận nói: "Sau này chuyện của trẫm, không cho phép ngươi đi tìm hắn!"
"Tại sao ạ?" Tiểu Đức Tử cực kỳ kinh ngạc, không khỏi hỏi ngược lại.
"Không tại sao cả! Làm sao, ngươi muốn kháng chỉ?"
"Nô tài không dám!" Tiểu Đức Tử chưa từng thấy qua hoàng thượng quyết tâm như vậy, vội vã quỳ xuống đất cúi đầu, hoàng thượng lại quay người vào trong điện, hắn liền vội vàng đứng lên đuổi theo, để tránh khỏi lại làm lạc mất hoàng đế.
Chỉ là lần'mất tích' này của hoàng thượng, rất kỳ quái, bởi vì lúc trước hoàng thượng sau khi hồi cung, sẽ cười hi hi, gào to "Bụng thật đói, Tiểu Đức Tử truyền lệnh!" Nhưng bây giờ, hoàng thượng lại đẩy cơm trưa không cần, còn tự giam mình ở trong tẩm điện.
Lẽ nào hoàng thượng cùng Cảnh tướng quân giận dỗi? Tiểu Đức Tử nghĩ, dù sao đây cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Mỗi lần hoàng thượng không vui, Cảnh tướng quân đều sẽ tới thỉnh tội, bọn họ cách không được một ngày thì sẽ hòa hảo, cho nên cũng không để trong lòng, nghĩ như vậy, Tiểu Đức Tử liền giúp hoàng thượng mang tới món tráng miệng.
Ngày hôm sau, Ái Khanh theo thường lệ cần cù chăm chỉ lâm triều, Viêm cũng giống như lúc trước, sau khi tan triều, còn cùng 'hoàng huynh' kéo kéo việc nhà.
"Đêm hôm qua, ngài ngủ không ngon sao? Đôi mắt làm sao lại hồng hồng." Viêm nhíu chặt mày, lúc hai người cùng một chỗ, hắn chưa bao giờ quản cái gì 'thần tử không thể coi quân', đối Ái Khanh thái độ thân mật cực kỳ.
"Không có." Ái Khanh không muốn đệ đệ lo lắng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Ngài nếu để ta vào triều tham chính, có cái gì phiền não cũng đừng một mình gánh, cứ việc nói cho ta biết." Viêm năm nay mười lăm tuổi, mặc dù đã phong Thân vương, tại hoàng thành góc Tây Nam nắm giữ Vĩnh Hòa thân vương phủ ngự ban, cơm ngon áo đẹp, ung dung tự tại, nhưng hắn lại nói vớiÁi Khanh, càng muốn ở lại trong cung làm một thần tử, có thể cùng hoàng huynh làm bạn lâu dài.
Ái Khanh đương nhiên là đồng ý với tâm nguyện của đệ đệ, để Viêm lên làm học sĩ Hàn lâm viện, bồi hoàng đế thảo luận văn sử, chỉnh lý kinh thư từ tứ phẩm quan văn.
Tuy rằng chức quan này ở trên triều đình thuộc về chức quan nhàn tản, thế nhưng bởi vậy, huynh đệ bọn họ có thể thường xuyên chạm mặt, thời gian ở chung với nhau càng nhiều hơn.
"Trẫm thật sự không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi." Ái Khanh ngẩng đầu nhìn Viêm, nghĩ thầm hoàng đệ so với mình tốt hơn nhiều, văn võ song toàn, lòng dạ rộng rãi.
Hôm qua cảnh tượng Cảnh Đình Thụy thu lễ vật của cung nữ, nếu là Viêm thấy được, nhiều lắm chỉ nở nụ cười đi, sẽ không như mình, vừa tức vừa phiền muộn, một đêm chưa chợp mắt.
"Là Cảnh Đình Thụy." Viêm đột nhiên nói, hơi nghiêng đầu nhìn phía sau Ái Khanh.
Bọn họ đứng ở ao hoa sen trong đình nói chuyện, Cảnh Đình Thụy đang từ một chỗ khác đi tới bên này, chính giữa cách một đống đá hòn non bộ lởm chởm, bởi vậy chờ khi Viêm cùng Ái Khanh nhìn thấy hắn, Cảnh Đình Thụy đã gần đến đây.
Cảnh Đình Thụy cũng nhìn thấy hoàng thượng cùng Vĩnh Hòa thân vương, hắn đang muốn đi vào đình thỉnh an, chỉ thấy Ái Khanh như bị lửa thiêu mông, một tay tóm lấy tay Viêm, vội vội vàng vàng mà chạy trốn từ hướng khác của đình.
Tốc độ hắn rất nhanh, ngay cả Tiểu Đức Tử đang chờ ngoài đình cũng chưa phản ứng kịp, một bên trố mắt nhìn Cảnh tướng quân, vừa gọi: "Hoàng thượng! Chờ nô tài nha!" Rồi chạy đuổi theo.
Khung cảnh này thật là thú vị, nhưng Cảnh Đình Thụy làm thế nào cũng không cười nổi. Khuôn mặt của hắn xanh mét, bởi vì hắn mới nhìn thấy rõ ràng là Ái Khanh nắm chặt tay Viêm không buông.
Lúc lâm triều, Ái Khanh liền tránh né hắn. Đối với khởi bẩm của hắn, chỉ hời hợt qua loa, rất nhanh liền xem tấu chươngngười khác.
"Khanh nhi..." Cảnh Đình Thụy tâm tình khó chịu đã đến cực điểm, nhưng vẫn nỗ lực khắc chế.
"Không thể phạm thượng." Cảnh Đình Thụy nặng nề nhớ tới, bàn tay tiến vào trong ống tay áo, lấy ra món đồ trong túi.
Đó là ngọc bội phỉ thúy dùng một sợi dây đỏ buộc vào. Một mặt có hình mũi tên hướng lên trời, giống quá lợn sữa lão hổ, mặt khác thì có khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng có thể nhìn ra 'Thụy Thụy'.
Đây là Cảnh Đình Thụy lần đầu xuất chinh, là do Thái tử Ái Khanh, tự tay khắc lên cho hắn.
Bất luận ở chỗ nào, Cảnh Đình Thụy vẫn luôn buộc bên hông, cùng Xi Vưu kiếm tôn nhau lên rực rỡ. Vài ngày trước, hắn luyện kiếm xong, thế nào cũng tìm không ra, lòng như lửa đốt.
Nguyên lai là lúc hắn thay quần áo, quên mất lấy từ hông xuống, ngọc bội kia liền bị trộn lẫn với quần áo được cung nữ Thải Quyên phát hiện ra, nàng biết đến đó là trang phục của Cảnh tướng quân, liền lập tức trả lại.
Cảnh Đình Thụy vì cảm tạ nàng, muốn tặng cho nàng tiền tài, thế nhưng nàng uyển chuyển khước từ, còn nói một chút này là tâm ý của nàng.
Cảnh Đình Thụy lúc đó chỉ quan tâm bảo bối mất đi mà lại tìm được nên vui sướng, ngược lại cũng không nghe lọt tai quá nhiều.
Trước mắt, bên trong ngọc bội xanh nhạt lộ ra ánh sáng lộng lẫy, Cảnh Đình Thụy nắm chặt trong tay, lại như muốn xuyên thấu qua nó mà tóm lấy chủ nhân nguyên bản của nó.
"Quả thực thành hoàng đế, sẽ trở nên càng ngày càng xa cách sao..." Cảnh Đình Thụy nhăn mày, đây là chuyện hắn không muốn thấy nhất, khoảng cách giữa quân thần thế nào cũng không thể vượt qua.
Mà Ái Khanh cùng Viêm vẫn còn có huyết thống ràng buộc, chỉ là điểm này, Viêm so với hắn thắng được không ít.
Cảnh Đình Thụy nắm ngọc đến nóng lên, tâm lý lại đặc biệt lạnh lẽo, điều này làm cho quanh người hắn đều bao phủ một luồng hàn khí hắc ám, cho nên không quản người nào thấy hắn, đều sẽ hoảng loạn không dám ngáng đường, sẽ nhượng bộ lui binh.
Người người đều nói gần đây Cảnh tướng quân khí thế quá khiếp người! Chỉ là bị hắn quét mắt qua một cái, cũng cảm giác như mất nửa cái mạng!
Ái Khanh nghe thái giám nói, lúc này ngược lại là nở nụ cười, nghĩ thầm, Thụy Thụy không phải đối cung nữ kia rất tốt sao, quả nhiên trong cung đồn đại là không thể tin.
Liền tiếp tục cùng Viêm đồng thời chơi cờ, chuyện trò. Không quản bên ngoài truyền làm sao, hắn chính là không triệu kiến Cảnh Đình Thụy, cũng không chấp nhận hắn yết kiến.
Nhưng bọn họ đến cùng vẫn gặp nhau, chỉ sau ba ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com