Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

NT2Tr1 - CHƯƠNG 4

Chương 4:

EDITOR: YOYO

BETA: LINH LÊ

"Hoàng thượng?"

Tần Khôi đần độn mà đứng ở chỗ cũ, Thải Vân đưa khăn lên cho hắn, hắn mới bừng tỉnh, lau mặt.

"Trẫm nhất thời không cẩn thận..." Ái Khanh cũng dùng khăn gấm lau khóe miệng, gương mặt lúng túng.

"Không cần lo lắng, hoàng thượng, người đây là thật đúng là rồng phun nước, cát tường!" Tần Khôi lúc này phản ứng cực nhanh, cười ha hả, còn nói, "Thời điểm mạt tướng nghe được tin như vậy, so với người còn kinh ngạc hơn. Cảnh tướng quân bắt được không ít chiến hạm của Hạ Quốc, ngược lại khiến cho vua của Hạ Quốc nhìn bằng cặp mắt khác xưa, một lòng muốn nhận hắn làm con rể, ha ha..."

"Trên người ngươi ướt hết rồi, nơi này lạnh, đi xuống trước đi, đem chiến báo gì đó đưa đến ngự thư phòng luôn, trẫm lúc nữa mới xem." Ái Khanh khẽ mỉm cười, khôi phục thái độ bình thường, Tần Khôi liền khom người cáo lui.

"Hoàng huynh, cũng khó trách người kinh hãi." Viêm lúc này mở miệng nói, nở nụ cười khinh bỉ, "Khi hắn ở bên ngoài đánh trận khổ cực, cũng không biết còn có loại ái mộ này!"

"Viêm Nhi, chớ nói lung tung! Vị công chúa kia tuổi còn nhỏ." Ái Khanh nói, "Cảnh tướng quân tuyệt đối sẽ không đáp ứng."

"Người hiểu rõ hắn như vậy? Công chúa trước mắt tuy nhỏ, nhưng người cũng nghe Tần Khôi nói đấy, dung mạo cực kỳ đẹp đẽ, không qua mấy năm chính là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, có câu nói là, anh hùng khó qua ải mỹ nhân..."

"Ngươi càng nói càng quá đáng, Cảnh tướng quân nào phải người lưu luyến sắc đẹp!" Ái Khanh có chút tức giận, "Lại nói, trẫm xác thực so với ngươi hiểu rõ hắn hơn."

"Người đừng nóng giận nha, là thần đệ không đúng!" Viêm vừa thấy Ái Khanh nhíu mày, vội vã chịu tội, "Đều là thần đệ nói lung tung, người tuyệt đối đừng coi là thật! Thần đệ xin viết 10 ngàn chữ 'Xin lỗi, là ta nói hươu nói vượn' cho Cảnh tướng quân, để đưa đến cho hắn càng nhanh càng tốt!"

"Ha ha, được, ngươi cũng đừng gây loạn thêm cho Thụy Thụy." Ái Khanh bị bộ dáng khoa trương của Viêm chọc cười, ôn nhu nhìn hắn nói, "Trẫm cũng hiểu ngươi, có lúc miệng của ngươi rất xấu, nhưng tâm nhãn không vừa chút nào."

"Hoàng thượng biết là tốt rồi!" Viêm cười rất đẹp trai, so với lá phong bay theo gió bên ngoài còn mê người hơn.

"Gió nổi lên rồi, Viêm ngươi hồi phủ đi thôi, đừng bị cảm lạnh." Ái Khanh quan tâm mà nói xong, liền đứng dậy nói với Tiểu Đức Tử, "Bãi giá ngự thư phòng."

"—— hoàng thượng bãi giá ngự thư phòng!" Tiểu Đức Tử tuyên cáo một tiếng rõ to, Viêm liền xuống quỳ cung tiễn, trong đình ngoài đình, một vòng người soát soát quỳ xuống.

Ái Khanh tuy rằng muốn ngăn cản Viêm quỳ xuống hành lễ, mà biết không mà biết là không lay chuyển được hắn, liền nhanh chân rời đi.

Viêm đợi Ái Khanh đi xa, mới nhớ ra chính mình còn có lời chưa kịp hỏi! Hắn muốn chuẩn bị trước cho hoàng huynh một phần quà cưới, chỉ là không nghĩ ra nên tặng gì thích hợp?

Cũng không thể quá đắt, lại không thể không đắt giá, dù sao Ái Khanh là vua của một nước, cho nên, nếu như Ái Khanh có mong muốn đồ gì thì không thể tốt hơn.

Tuy vậy, Viêm biết giờ có hỏi, Ái Khanh cũng không biết trả lời làm sao, bởi vì hiển nhiên tâm tư hắn đều đặt trên người Cảnh Đình Thụy.

"Cảnh Đình Thụy thật đáng ghét! Thời điểm ở trong cung đã chướng mắt, không ngờ rời cung đánh giặc, vẫn chướng mắt như vậy!" Viêm không khỏi sinh lòng oán giận, ống tay áo rung lên, dẹp đường hồi phủ.

Không nghĩ, trở lại phủ thân vương, có một chuyện thật tốt đang chờ hắn!

Người hầu Cáp Tát của hắn mấy tháng trước về Tây Lương thăm người thân, nghe đâu, cha mẹ hắn mặc dù đã về cõi tiền, trong nhà còn có một tỷ tỷ đã lấy chồng, tháng trước nàng sinh con trai, bảo hắn thân là cữu cữu này về xem một chút.

Tát Cáp liền tới xin chỉ thị của chủ nhân, Viêm vui vẻ đồng ý, không chỉ tặng hắn lộ phí và một con tuấn mã, còn căn dặn hắn ở lại quê nhà thêm mấy ngày hãy về.

Chắc là Tát Cáp là ngựa không ngừng nghỉ chạy đi, nên mới phong trần mệt mỏi mà chạy về, ngoại trừ liếc mắt nhìn tỷ tỷ và cháu trai vừa tròn một tuần, một khắc cũng không dừng lại thêm.

Viêm kinh ngạc vì tốc độ nhanh chóng của hắn, bất quá kinh hỉ nhất không gì bằng, Tát Cáp còn mang về một thanh bảo đao đúng là hiếm thấy.

Thân là người hầu kiêm thị vệ thân cận nhất của Viêm, Tát Cáp hiểu rất rõ Viêm muốn nhân ngày mừng thọ hoàng thượng mười bảy tuổi mà dâng lên quà cưới, cây đao này lại khá phù hợp.

"Dùng bao nhiêu tiền mua?"

Đôi mắt và hai tay Viêm căn bản không rời khỏi bao đao, chuôi đao là một loại ngọc thạch kỳ dị làm thành, trắng như tuyết, cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi, chính giữa chuôi đao nạm một viên ngọc lớn bằng trứng chim bồ câu, mà hai mặt đều có.

Lưỡi dao uốn lượn, giống như độ cong của móng mèo cực đẹp, chỉ là lưỡi dao còn chưa mở ra, cho nên cũng không sắc bén.

Bao đao thì càng khỏi phải nói, từng viên ngọc thạch nhỏ vụn, hợp lại thành một đồ án biển cát đêm trăng sáng, lướt qua bảo thạch, tinh thiết không nói, chỉ riêng thủ công chế tạo này, cũng đủ để kinh động như gặp người trời, nếu bàn về giá tiền, e là so được với vạn lượng vàng kim.

Viêm không cho là trên người Tát Cáp có nhiều như vậy tiền, có thể là mượn người ngoài, "Không cần biết bao nhiêu tiền, bản vương đều sẽ bù thêm."

"Ha ha, điện hạ, đao này một đồng cũng không mất."

Tát Cáp trả lời thẳng thắn gọn gàng, "Là lúc thuộc hạ ở trạm dịch biên cảnh Tây Lương, một lão thợ thủ công dùng đao làm tiền đặt cược, nói không ai có thể thảy xúc xắc thắng được hắn. Lại nói, xúc xắc này vẫn là từ Đại Yến truyền tới, cách chơi tuy nhiều, mà bản chất vẫn không thay đổi, một khi biết cách dùng lực mạnh yếu, thắng hắn không khó."

"Ngươi đánh cược thắng được?!" Viêm càng thêm giật mình, "Vậy mà hắn cũng nguyện ý cho ngươi?"

"Cái gọi là nam nhân đại trượng phu, nguyện thua cuộc, đạo lý ở Tây Lương cũng như nhau thôi." Tát Cáp cười nói, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra mấy phần đắc ý cùng giảo hoạt, lại như một hồ ly sa mạc.

"Vậy tiền đánh cuộc của ngươi là cái gì?" Viêm đột nhiên hỏi, "Thắng là đao, thua thì sao?"

"A? Ta..." Tát Cáp tựa hồ sửng sốt một chút, mà rất nhanh cười đáp, "Không có gì, là một cái mạng quèn của ta."

"Tát Cáp!"

Viêm để đao xuống, lần đầu tiên nghiêm nghị nhìn chăm chú Tát Cáp như vậy, răn dạy, "Ngươi nghe đây, dù vật có đáng tiền cũng không thể đổi một cái mạng! Lần này dù sao cũng là ngươi thắng, lần sau đừng làm việc ngu ngốc như vậy nữa!"

"Lời này nghe cực giống giọng điệu của hoàng thượng." Tát Cáp tự nhiên không dám nhìn thẳng Viêm, cúi đầu quỳ trên mặt đất.

"Ngươi còn dám lắm lời?" Viêm nhíu mày, âm thanh nhàn nhạt.

"Thuộc hạ biết sai rồi! Cầu chủ nhân bớt giận! Lần sau tuyệt không tái phạm!"

Nói thật, thời điểm hoàng thượng sinh khí cũng sẽ không có loại quyết đoán khiến người không thể không cúi đầu này, Tát Cáp là thật tâm thực lòng mà quỳ rạp dưới đất hối lỗi.

"Được, đứng lên đi." Viêm tha thứ cho hắn, mà không quên dặn dò, "Sau này đừng so sánh ta với hoàng thượng nữa, đây là đại bất kính."

"Vâng! Chủ nhân!"

Tát Cáp biết ngoại trừ "Đại bất kính" ra, trong lòng chủ nhân, không ai có thể tốt hơn hoàng thượng, bao gồm chính hắn, cho nên mới nổi giận.

"Bất kể như thế nào, đao này rất khá, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi."

Viêm lần thứ hai thưởng thức bảo đao đẹp đẽ quý giá trong tay, nghĩ ngợi rồi nói, "... Bầu trời đêm thất tịch thấy được cầu hỉ thước, trăng non như móc câu đung đưa nơi biên cảnh, ừm, gọi nó là Trăng Non đi. Coi nó như quà cưới tặng cho hoàng thượng, hoàng thượng nhất định yêu thích không buông tay."

Mà cây đao này mặc dù là đánh cược được, nhưng dù sao nó cũng là "Không tốn một xu", không tính là phô trương lãng phí, Ái Khanh hẳn là sẽ không từ chối phần quà cưới này.

Tát Cáp cúi đầu không nói, lúc này đã không cần một kẻ hầu như hắn nói thêm gì, chủ nhân biết phải làm sao thì thích hợp, dù vâyh, hắn cũng thật là sợ hết hồn, vậy mà quên luôn tiền đánh cược của mình là vật gì?

Hắn chỉ mới nghĩ Viêm nhìn thấy đao này thực sự cao hứng đến cực điểm, đến mức không chút thận trọng che giấu, muốn biết lai lịch chân chính của nó... Tát Cáp cúi đầu thấp hơn nữa, trong lòng thầm than thở, 'Suýt chút nữa liền hỏng đại sự!'

Nhưng, bởi vậy có thể thấy được, vị chủ nhân này của hắn tuy rằng trẻ tuổi, cũng không phải bị lừa dễ dàng như vậy. Nếu không phải vì ngày mừng thọ của hoàng thượng, khiến Viêm buông lỏng cảnh giác, loại tiết mục dùng tính mệnh đánh cược bảo đao này, e là bị hắn nhìn thấu.

'Xem ra hoàng thượng không chỉ là nhược điểm của hắn, càng là một sơ hở đây.' Tát Cáp nghĩ, vừa cảm thấy được chủ nhân đáng yêu, lại cảm thấy có chút đáng thương, thậm chí là cảm thấy đau lòng.

Bởi vì chủ nhân của hắn là đệ đệ của hoàng đế Đại Yến, bất luận nhìn thế nào, tình cảm của chủ nhân hắn cũng sẽ không có kết cục sáng sủa.

Đương nhiên, chuyện đó cũng không cần hắn sầu lo, Tát Cáp rõ ràng chuyện mình cần làm quan trọng hơn, không thể lại giống như vừa nãy, xuất hiện sai lầm nghiêm trọng như vậy.

+++++

Thời điểm Viêm vì được bảo đao mà cao hứng không thôi, trong phủ tể tướng lộng lẫy khí phái cũng đang diễn ra một màn việc vui tương tự.

Thế tử của Cảnh Thân vương phủ Cảnh Đình Vân, Công bộ Thượng thư Nghiêm Lộ, Công bộ Thị lang Hán Bưu, Thái Trung đại phu Tô Ứng Văn hẹn nhau đến phủ tế tướng dự tiệc tối.

Nếu ngay cả hoàng thượng cũng tiết kiệm, vậy bọn họ ăn uống đương nhiên đều là chút mỹ thực trong nhà, có bánh ngọt chưng gạo nếp, thịt kho cà, gà om dân gian, vịt nướng lò, tôm trắng nướng, cá kho tương với mấy món rau quả bánh bao gì đó.

Đương nhiên, bách tính hoàng thành cũng không giống phủ tể tướng, đùng cái là có thịt cá, hơn nữa đầu bếp trong phủ tài nghệ cao siêu, không chỉ dùng tất cả đều là vật liệu thượng đẳng, hơn nữa phương pháp nấu nướng bí truyền, chế biến được ra mùi vị thức ăn dĩ nhiên giống mỹ thực trong cung, làm người ta thèm nhỏ dãi, miệng cũng động đậy!

"Bữa cơm đạm bạc, kính xin Thế tử và các đại nhân bỏ qua cho." Cổ Bằng cầm ngọc chén trong tay, chúc rượu khách đang ngồi.

"Ai! Tể tướng gia nói sai rồi, từ lúc cầm đũa lên, miệng của ta còn chưa dừng lại, ăn ngon đến quên hết cả lễ nghi." Cảnh Đình Vân tươi cười nói.

Hắn vốn là lớn lên đã tuấn lãng, lúc này càng giống diễn viên hí khúc, khiến căn phòng rạng rỡ.

"Thế tử nói phải! Tìm khắp hoàng thành, cũng tìm không ra gà om vừa non vừa mềm như nơi này, rốt cuộc là tể tướng đại nhân mặt mũi lớn, mới có thể mời được đầu bếp tốt như vậy."

Tô Ứng Văn ngoài bốn mươi tuổi, công phu hùa theo vỗ mông ngựa từ lâu đã dày công tôi luyện, hắn chúc rượu tể tướng, thế tử cùng các quan chức khác đang ngồi đó, "Thường nói, nam nhân không uống rượu, uổng phí đời này, đến, hạ quan xin kính mời trước!"

"Được!" Mọi người cười cùng uống.

Cổ Bằng để chén rượu xuống, khẽ vuốt chòm râu hoa râm, cực cảm khái nói, "Mọi người vừa ý là tốt rồi, cũng không uổng phí lão phu nuôi nhóm lão đầu bếp kia. Ai, năm tháng như thoi đưa, nhóm đầu bếp kia từ năm mười ba, bốn tuổi đã hầu hạ lão phu, bây giờ cũng đã năm mươi, có thể trước sau như một mà trung tâm với chủ, cũng thật đáng khen!"

"Tể tướng gia lúc đó chẳng phải cũng hầu hạ hai đời quân chủ, dâng hiến thanh xuân, cạn kiệt tâm lực, trung thành tuyệt đối?"

Cảnh Đình Vân rất thông minh, đường đường tể tướng sao lại than vãn năm tháng cho mấy đầu bếp hạ đẳng? Cho nên, lời của hắn là đánh đúng vào trong lòng của Cổ Bằng, "Ngài vì Đại Yến không ngại gian lao trả giá, vãn bối chúng ta đều là cực kính nể, nếu như không có ngài vất vả cần cù lo liệu, thiên hạ này chỉ sợ sẽ không bình an phồn thịnh như vậy."

"Ai, Thế tử khen ngợi như vậy lão phu không đảm đương nổi!"

Cổ Bằng rõ ràng vô cùng chua sót, nhưng lại liên tục xua tay, cười nói, "Không phải là lão phu kể công tự kiêu, mà lão phu thi đậu trạng nguyên, vào triều làm quan, thật là lòng son dạ sắt với hoàng thượng, thái thượng hoàng, Đại Yến, dốc hết tâm huyết, những công lao khác không kể cũng được."

"Tể tướng gia ngài quá khiêm tốn rồi." Công bộ thị lang Hán bưu cười nói, "Hôm nay ở trên triều, nếu không phải ngài đúng lúc khuyên can hoàng thượng, lễ vạn thọ mà không tổ chức, đúng là làm cho ngoại quốc chê cười."

"Hoàng thượng vẫn là chưa đồng ý làm lớn thì biết làm sao?" Cổ Bằng trong lòng biết chuyện này, tiểu hoàng đế nhất định sẽ nghe hắn, bởi vì về tình về lý, đều là hắn nói rất đúng.

"Sao có thể không làm lớn!" Cảnh Đình Vân vội vã tiếp lời, "Chính như tể tướng gia nói trên triều, nguyên đán, đông chí, vạn thọ, ba tiết này từ cổ chí kim đều là ngày đại sự trong năm của quốc gia, tuyệt đối không thể xử trí qua loa."

"Ha ha, sao lão phu tấu lên trên, cũng truyền tới tai các ngươi được vậy?"

"Đâu chỉ vãn bối biết đến, thâm âm của tể tướng gia âm vang dễ nghe, đã sớm truyền trên phố, người người đều nói ngài làm đúng!" Cảnh Đình Vân nói cực kỳ khoa trương, mà thực tế chỉ là truyền đi trong hoàng thân quý tộc thôi.

Các quý tộc thích nhất là các loại lễ lạc, không chỉ có thể quang minh chính đại đi khắp các nơi trong nước vơ vét, đặt mua các loại đồ xa hoa lãng phí, truyền bá vinh hiển của phủ đệ, còn có thể được hoàng thượng ban thưởng nhiều. Lễ vạn thọ nếu như tất cả giản lược, các quý tộc còn không buồn đến chết, mà còn, tổn thất tiền tài, thú vui là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.

Đặc biệt là Cảnh Thân vương phủ, bởi vì chuyện thị thiếp và thứ tử bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, sau lưng ai ai cũng cười nhạo bọn họ có mắt không tròng, dĩ nhiên đem cáo mệnh phu nhân và Chinh phạt Đại tướng quân đuổi ra khỏi cửa! Chắc chắn đã đắc tội hoàng đế!

Vì vậy, bạn bè thân quyến ngày xưa toàn bộ đều quay mặt, có thể không thấy thì không thấy, mời tiệc gì đó đều không tới.

Cảnh Đình Vân nóng lòng thay đổi bộ mặt của phủ, mà không thể hạ mình đi cầu Cảnh Đình Thụy, chỉ có nương nhờ vào tể tướng phủ. Là đi theo làm tùy tùng hầu hạ cả nhà tể tướng, làm cho những người kia biết được, Cảnh Thân vương phủ mặc dù đắc tội Cảnh Đại tướng quân, cũng còn có chỗ dựa là tể tướng đại nhân đây!

Một chiêu này cũng thực hữu hiệu, Cảnh Đình Vân gần đây sống tốt tốt hơn một chút, trong tay cũng dư dả không ít.

Có câu châm ngôn, không phải gọi là "Ngồi dưới cây to hóng gió mát" sao? Bởi vậy, hắn càng a dua nịnh hót Cổ Bằng, chỉ hận không thể làm con nuôi của tể tướng đại nhân.

Mà tể tướng đại nhân đối với Cảnh Đình Vân cũng là hết sức yêu thích, dù sao hắn cũng là Thế tử Thân Vương phủ, sau này hắn kế thừa tước vị, có rất nhiều chỗ có thể lợi dụng, liền cũng vui vẻ thân cận.

"Nếu thật sự như lời ngươi nói, cũng không uổng phí lão phu một phen cả gan khuyên can." Cổ Bằng cười cười, mặt mày hồng hào, thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi.

"Đương nhiên là thật! Bọn họ còn nói, ngài vất vả như vậy, là phúc khí của hoàng thượng, coi như là vì hoàng thượng, ngài cũng phải chú ý thân thể. Đúng rồi, vãn bối tìm được chút đậu Hà Lan tươi, củ cải, đều là đồ trong nhà, mong tể tướng gia vui lòng nhận." Cảnh Đình Vân đứng dậy vỗ tay, hai người hầu hắn mang tới liền khiêng một sọt đồ ăn vào.

Đúng là sọt trúc có thể tùy ý thấy được ở các khu phố buôn bán, từng cây củ cải rõ rang, dải đậu Hà Lan xanh biếc, như sắp tràn ra.

Cảnh Đình Vân tự mình cầm sọt trúc qua, đặt trước mặt Cổ Bằng, "Tể tướng gia người xem, củ cải này giống như chạm ngọc mà tươi mới vậy.."

Cổ Bằng thân thể cũng không động, chỉ là khẽ gật đầu, ánh mắt lại thẳng tắp mà khóa vào khe hở giữa củ cải, đậu Hà Lan, nơi đó hiện ra tia vàng rực, hiển nhiên không phải vàng thỏi thì cũng là vàng nén.

Những người khác cũng thấy được, thầm giật mình, trên mặt lại không có chút biểu hiện nào, chỉ là dời tầm mắt đi chỗ khác, uống rượu tán gẫu với nhau.

"Thế tử thật đúng là có lòng." Cổ Bằng gật đầu, đơn giản cảm ơn, liền mệnh quản gia khiêng xuống, dặn đầu bếp hảo hảo xử lý. Sau đó, Cảnh Đình Vân và Cổ Bằng còn làm mấy chén rượu.

Công bộ thị lang Hán bưu có chút ngồi không yên, híp mắt nói, "Các vị đại nhân, ty chức ở quê có vài nha đầu tạp dịch thô thiển, nhà hạ quan nhỏ, không nuôi được nhiều người như vậy, hôm nay tiện đường mang đến, còn phiền mọi người nhìn xem, nếu có vừa ý, đều có thể lưu lại người hầu."

"Ồ? Hồi trước, trong nhà có nói, trong phủ thiếu tôi tớ, vậy để bọn họ vào đi." Cổ Bằng vui vẻ đáp ứng, cũng là để mặt mũi cho Hán Bưu.

Hán Bưu lập tức đi ra ngoài thu xếp, chỉ chốc lát sau, dưới sự hướng dẫn của hắn, lần lượt năm người thiếu niên đi vào, năm thiếu nữ, đều mặc váy vải thô, cúi thấp đầu, đứng ở sau cửa chạm trổ hoa văn, dừng lại phân hai bên.

Bọn nha hoàn hầu hạ các chủ tử uống rượu một bên, tò mò đánh giá bọn họ, trên mặt còn có chút ghét bỏ, như nhìn thấy ăn mày trên phố.

Chẳng qua đợi Hán Bưu hắng giọng nói, "Đều ngẩng đầu lên." Những thiếu niên, thiếu nữ kia liền đồng loạt ngẩng đầu, mỗi một người đều cực kỳ xinh đẹp, da dẻ mềm mại như đậu phụ, giống như có thể búng ra nước.

Ngay cả Cổ Bằng cũng không nhịn nổi nhìn mấy lần, trong tâm rõ ràng đây nào phải tôi tớ thô thiển, chỉ nhìn dung mạo, tư thái này, cũng biết là tốn không ít bạc mới mua được ở hoa lâu.

"Oa! Mấy bé này thật là tuấn tú! So với hoa còn kiều diễm hơn." Thái Trung đại phu Tô Ưng Văn bỏ đũa ngọc xuống, tỏ vẻ rất có hứng thú, "Quê hương của ngươi thật đúng là nhiều mỹ nhân."

"Ha ha, nào có, chỉ đem ra được mấy người này thôi." Hán Bưu khiêm tốn nói, "Các vị đại nhân nếu là yêu thích, cứ việc đem đi, cũng đừng khách khí với ta."

"Này đương nhiên để tể tướng gia chọn trước." Cảnh Đình Vân tuy rằng cũng là nhìn đến hai mắt phát ra ánh sáng, nhưng lại ton hót nói, "Tể tướng gia ánh mắt đương nhiên là tốt nhất."

"Ha ha, lão phu không khách khí." Cổ Bằng cười to, tiện tay chỉ tay, "Nha đầu thứ nhất đi, thoạt nhìn đủ linh hoạt, để cho phu nhân sai bảo."

"Tạ đại nhân!" Thiếu nữ bị chỉ kia nhanh chóng quỳ xuống đất, dập đầu lạy, nha hoàn một bên liền dẫn nàng ra ngoài.

"Còn dư lại mấy người, các ngươi liền phân đi, đừng phụ ý tốt của Hán đại nhân." Cổ Bằng tửu hứng khá cao mà nói.

"Chỉ nhìn bộ dạng đều là không sai, không biết bên trong thì sao?" Tô Ứng Văn giả bộ nghi hoặc, Hán Bưu lập tức hạ lệnh rõ ràng, "Cởi áo ra, để cho các đại nhân xem kỹ."

Thiếu niên, thiếu nữ vô cùng nghe lời, cởi xiêm y thô kệch đơn sơ, mới nhìn thấy bên trong tất cả đều là mặc vải satin cực tốt, có phấn trắng, trong suốt xanh biếc, thoáng nhìn thấy da thịt, so với hoàn toàn trần trụi càng có phong vị.

"Hán đại nhân, ngài thật đúng là dụng tâm lương khổ a!" Cảnh Đình Vân dâm tà nở nụ cười, đôi mắt không ngừng lưu chuyển trong rừng thịt. Mọi người kính hắn là thế tử, liền đem quyền chọn người thứ hai giao cho hắn.

Cảnh Đình Vân cũng không hàm hồ, cảm ơn chư vị ngồi ở đây, tự mình tiến lên lựa chọn, đầu tiên là nhìn từng người từ đầu đến chân, lại ghé sát vào ngửi, có mùi lạ hay không.

Cuối cùng vươn tay sờ soạng, còn đảo qua thân thể một vị thiếu niên, vuốt cái mông mềm mại của hắn, nói với mọi người, "Cái mông này tròn đẹp, dùng roi vừa khéo, hồng trắng rõ ràng, kiều diễm như hoa!"

"Ngươi coi hắn là lừa sao, còn dùng roi đánh!" Tô Ứng Văn cười ha ha, người đang ngồi đều cười đến không ngậm miệng lại được.

"Biết Thế tử có mắt nhìn như vậy, cho ngài chọn thêm!" Hán Bưu nhân cơ hội thúc ngựa, vì vậy, Cảnh Đình Vân muốn hai nam hai nữ, còn dư lại những người còn lại đều phân.

Cơm nước no nê, ăn cũng ăn, lấy cũng lấy, mọi người mới vui vẻ tan cuộc.

Cảnh Đình Vân đắc ý nhất, Cổ Bằng cáo biệt hắn, trong lòng suy nghĩ, 'Cùng là nhi tử của Cảnh Thân vương, con trưởng đích tôn háo sắc đến cực điểm! Chỉ cần cho hắn mấy mỹ nhân, ngay cả cha mẹ ruột cũng bán.'

Hắn tuy rằng rất xem thường Cảnh Đình Vân, cho là hắn chỉ có bộ dáng được, trong óc đầu lại hoang dâm bất kham, mà Cảnh Đình Vân xác thực điều khiển rất dễ.

So với Cảnh Đình Thụy thống soái đại quân, ở bên ngoài chinh chiến, hai huynh đệ này khác biệt lớn đến mức giống như không hề có quan hệ huyết thống!

Thế nhưng, Cổ Bằng tình nguyện nhiều thêm mấy Cảnh Đình Vân, cũng không cần một Cảnh Đình Thụy tranh quyền đoạt thế với hắn!

"Lão gia..." Quản gia đến, một bộ ủ rũ cúi đầu.

"Làm sao vậy?" Cổ Bằng hỏi, "Mới vừa không phải còn tốt sao?"

"Chính là con bé nhận trước kia... Phu nhân cho là ngài muốn nạp tiểu thiếp, " quản gia dừng lại một chút, mới nói, "Nhất thời sinh khí, liền sai người mang xuống đánh chết rồi."

"Ai, là để làm nha đầu cho nàng sai khiến, động cái tức giận, thân thể lại không tốt." Cổ Bằng vốn muốn đi thư phòng, lần này vội vã đi khuyên can phu nhân.

+++++

Bên trong ngự thư phòng, đèn đuốc sáng choang.

Ái Khanh đem thư viết xong khô rồi, cẩn thận gấp lại, cuối cùng để vào bên trong hộp mật hàm khóa lại, mới giao nó cho Thanh Duẫn.

"Thiết Ưng kiếm sĩ luôn là nhanh nhất, lần này vẫn là phiền sư phụ." Ái Khanh luôn nói rằng, "Nhất định phải giao tận tay Cảnh Đình Thụy."

"Vi thần đã rõ!" Thanh Duẫn hai tay tiếp nhận hộp mật hàm tinh xảo, "Đi ngay ạ!"

"Sư phụ." Ái Khanh lấy chén trà Thanh Từ trên ngự án, đưa tới trước mặt Thanh Duẫn, "Uống chút trà nóng hãy đi."

"Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng!"

Trà này là Tiểu Đức Tử mới dâng cho hoàng thượng, cách chén trà cũng ngửi thấy được mùi thơm.

Thanh Duẫn tiếp nhận, trong lòng rất là cảm động, khi Ái Khanh vẫn còn là thái tử, bọn họ thường xuyên ngồi trên mái nhà cong, uống bích la xuân thơm ngát động lòng người, trò chuyện trời nam đất bắc, hai người thân mật nói chuyện như thầy trò, ngược lại càng giống chú cháu.

Ái Khanh thế giới ngoài cung rất mong chờ, còn nói, 'Muốn xông xáo giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa!' tính cách khá trẻ con.

Thanh Duẫn nói cho Ái Khanh, ngoài cung rất lớn, mà trời đất bao la, chỉ có hoàng đế mới là lớn nhất, chỉ có tọa trấn giang sơn, mới coi như là chân chính nắm giữ giang hồ.

Ái Khanh khi đó chỉ nghịch ngợm nở nụ cười, mà Thanh Duẫn biết hắn nghe hiểu, rốt cuộc là trong huyết thống hoàng gia, thông tuệ hơn người.

Chẳng qua, nghe hiểu là một chuyện, có thể làm một hoàng đế tốt được bách tính ca tụng hay không lại là một chuyện khác. Thanh Duẫn vẫn chưa quên chuyện cũ kinh người, Ái Khanh có thể vì đòi lại thiếp thân thị vệ của mình, liền nói muốn từ bỏ ngôi vị Thái tử.

Có một thời gian rất dài, Thanh Duẫn vẫn lo lắng cho Ái Khanh, bởi vì Ái Khanh khi còn là thái tử, đối với sự vụ trong cung đã có chút đáp ứng không xuể, thường mệt đến nỗi không thể nào luyện võ cẩn thận.

Sau khi lên ngôi, hắn phải làm gì để đối phó với lớp lớp đại thần trong triều? Cùng với chính vụ hàng ngày đếm không hết?

Thế lực trong triều giống như chiến trường, mỗi ngày đều là biến hoá thất thường. Hôm nay là phe Cổ Bằng thắng, ngày mai liền là Binh bộ Thượng thư có điểm tốt, hoàng thượng vừa muốn quản bọn họ, thấy chỗ tốt của bọn họ, lại không thể bị bọn họ nắm mũi dẫn đi, trở thành hoàng đế bù nhìn.

Chỉ là suy nghĩ một chút những bè đảng oán hận chết chứa đã sâu mà tranh đấu, cùng với chiêu trò cấu xé lẫn nhau, Thanh Duẫn mừng là chính mình không phải huyết thống hoàng tộc.

Mà là học trò cưng của hắn, Thanh Duẫn càng sốt ruột, đêm không thể chợp mắt, cũng may bên người Ái Khanh còn có Cảnh Đình Thụy và Viêm, cũng không đến nỗi để Ái Khanh quá thua thiệt.

Mà đối với sự tình "Xu thế tiết kiệm" giữa quan viên gần đây, Thanh Duẫn vốn định nói vài lời, thế nhưng hiện tại mật hàm trọng yếu hơn, liền uống xong trà, khom người xin cáo lui.

"Hoàng thượng, Thanh tướng quân đã đi rồi, ngài nên nghỉ một lát." Tiểu Đức Tử ở một bên nhắc nhở.

Hoàng thượng từ sau khi tụ tập với Vĩnh Hòa thân vương ở đông cung, trở về ngự thư phòng chính là sớ bộ binh trình lên, còn có chiếu thư quốc quân Hạ quốc nguyện ý quy thuận, trong thư viết là cực kỳ thành khẩn, biểu thị không muốn tái chiến, chỉ cầu thái bình.

Có thể yêu cầu của hắn không có chút nào thái bình, Tiểu Đức Tử có thoáng nhìn trên đó viết, hi vọng cùng Cảnh tướng quân kết thông gia.

Lại nói quân chủ Hạ quốc cũng thật là kỳ quái, trước đem con gái bảo bối gả cho lão già, vì tấn công Đại Yến. Hiện tại quay đầu, lại muốn gả con gái bảo bối cho Cảnh tướng quân, muốn cùng Đại Yến kết thân, thay đổi xoành xoạch này, so với diễn tuồng trên sân khấu còn ly kỳ hơn!

Hoàng thượng xem xong công văn này kia, mới viết thư cho Cảnh tướng quân, nhưng đề bút mấy lần vẫn chưa viết xuống, ngồi ngẩn ra.

Thế nhưng, đợi hoàng thượng thật sự viết, lại là một khắc cũng không ngừng lại, đến tận khi viết đầy tờ giấy trắng kia mới thôi.

Tiếp đó chính là chờ Thanh tướng quân đến bàn giao công việc, hoàng thượng ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống qua, ước chừng cũng phải ba canh giờ.

"Rồi, truyền lệnh đi." Ái Khanh nói, tiện tay mở ra một quyển sách cổ trong tay.

"Dạ!"

Tiểu Đức Tử thật cao hứng đi truyền ngự thiện, An Bình thì lại ở một bên hầu hạ, lẳng lặng mà thu thập nghiên mực văn chương.

"An Bình, ngươi nói quân chủ Hạ quốc là thật sự muốn Cảnh tướng quân làm con rể sao?" Đột nhiên, Ái Khanh hỏi An Bình.

"Nô tài khó mà nói chắc được." An Bình nói, bỏ tờ giấy Tuyên Thành đã sửa sang tốt xuống.

Là thái giám giám sát cầm bút, An Bình đối với sự tình Hạ quốc phi thường rõ ràng, nhưng hắn không thể có nghị luận về triều chính, bởi vì đây là tối kỵ trong cung.

Dĩ nhiên, được Cảnh tướng quân nhờ vả, An Bình cũng không phải người nhát gan sợ phiền, có lúc hắn cũng sẽ không lộ ra vẻ gì mà chỉ điểm Ái Khanh, bằng không, chỉ dựa vào Tiểu Đức Tử ở một bên "Bày mưu tính kế", trong cung này cũng không đến nỗi đại loạn.

"Ngươi sao lại ở cùng lâu với trẫm, lại càng câu nệ?" Ái Khanh không khỏi mỉm cười, trêu chọc hắn, "Vẫn là cặp song sinh kia, dọa cho ngươi sợ sao?"

"Hoàng thượng, các thân vương đối với nô tài vô cùng tốt, thường xuyên ban thưởng cho nô tài các loại vui chơi, ăn ngon." An Bình nói lời trái lương tâm xong, lại quay lại chính sự, "Chỉ là chuyện này nô tài thật sự không thể vọng ngôn."

"Kia... Là sợ trẫm khổ sở sao?" Ái Khanh đi thẳng vào vấn đề mà nói, nhìn về phía đất trống trước ngự án, rõ ràng nơi đó không có một bóng người, hắn lại xuất thần mà nhìn.

"Hoàng thượng..." An Bình không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng, xem ra Ái Khanh là nói trúng rồi.

"Không sai, trẫm là rất khó vượt qua."

Ái Khanh rũ xuống mi mắt, thấp giọng nói, "Nếu quốc quân hạ quốc tận lực yêu cầu, như vậy hắn hẳn là rất muốn kết thành hôn sự này đi? Đương nhiên, trẫm biết, Cảnh tướng quân sẽ không đáp ứng, nhưng là vạn nhất..."

"Vạn nhất?" Nhìn bộ dáng hoàng thượng nhíu mày ưu sầu, An Bình trong lòng cũng không dễ chịu.

"Vạn nhất hôn sự này là điều kiện quy thuận hàng đầu, trẫm nên làm thế nào cho phải?" Ái Khanh nói xong lời này, mới ý thức được mình cuối cùng đã đem nỗi lo âu dằn xuống đáy lòng nói ra.

Trong tín hàm của quốc quân Hạ quốc lần nữa tỏ thái độ muốn quy thuận Đại Yến, thần phục hoàng tộc Thuần Vu. Nhưng là, hắn cũng không có nói ra điều kiện quy thuận cụ thể, chỉ là nhiều lần nói không muốn tái chiến, để cho dân chúng lầm than.

Chỉ cần Hạ quốc có thể quy hàng, bất kỳ điều kiện gì cũng được, không quản Tần Khôi hay là Viêm, cùng với những đại thần khác, đều ôm tâm tư như thế đi.

Cho nên, mỗi người bọn họ đều là vui vẻ như vậy, mà bọn họ càng là cao hứng, Ái Khanh cũng lại càng khó.

'Nếu như đúng là như vậy, Thụy Thụy... Trẫm nên làm gì?'

Ái Khanh lòng quặn đau, khổ không thể tả.

Tiểu Đức Tử truyền lệnh đã trở lại, để hoàng đế hảo hảo bồi bổ thân thể một chút, hắn còn bảo thái giám Ngự thiện phòng dâng lên vài món hầm.

Nhưng Ái Khanh lại không hề có chút khẩu vị nào, cuối cùng dĩ nhiên là giống như không ăn, chỉ ban thưởng cho bọn Bình An, liền về tẩm cung.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com