Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Thần cơ thời Chiến Quốc




Không biết trãi qua bao lâu, cuối cùng hai người đã có thể buông nhau ra. Đôi mắt cô mơ màng, không biết từ lúc nào Doanh Chính đã nằm hẳn trên giường. Trán chạm trán với cô. Mắt nhìn đối phương, con ngươi cô vẫn còn ướt đẫm. Nhắm mắt lại, tuy nói tha thứ cho anh. Nhưng vết thương chỉ vừa mới hôm qua, tình cảnh đó vẫn còn hiện rất rõ trong đầu cô. Hơn nữa, Nguyệt phi là cái đinh trong lòng cô. Nếu, Doanh Chính không thể trừ khử cô ta. Vậy thì cô làm, đôi mắt lóe lên sát ý. Tình yêu của cô, tuyệt đối không được có người xen vào. Nguyệt phi, là cô động đến tôi trước. Đừng trách tôi tàn nhẫn. Quay sang nhìn người vẫn đang chôn đầu ngay trước ngực mình. Đẩy ra, xoay lưng. Cô hiện tại cần yên tỉnh.

"Anh về tẩm cung của mình đi. Em mệt rồi!" Suy yếu lời nói, khiến tim Doanh Chính một lần nữa như bị dao khứa.

Biết cô vẫn còn chưa thể nào hoàn toàn tha thứ cho anh. Thở dài, nhẹ giọng đáp: "Được!" Rồi buồn bã bước đi về. Nhìn trời, cũng sắp tới giờ thượng triều.

Không lâu sau, Triệu Ngọc Nhi cũng chìm vào giấc ngủ. Một đêm này, xảy ra nhiều chuyện làm cô rất mệt mỏi...

~0~

"Nương nương, sức khỏe người còn yếu. Người đi đâu vậy?" Tiểu Tuệ bây giờ thay Tiểu Tình làm cung nữ cận thân cho cô. Nhưng hôm nay, cô chính là trở thành một người bề trên thực sự. Không như trước đây, cùng ăn chung uống chung với hạ nhân. Dễ dàng xem trọng một người, để rồi bị người ta trèo lên đầu mà ngồi.

"Ta đi đâu còn cần ngươi quản sao?" Lạnh lùng hỏi, cô nhíu mày.

"Dạ, nô tỳ không dám. Nô tỳ chỉ quan tâm đến sức khỏe của người mà thôi!" Quỳ nhanh xuống. Tiểu Tuệ hoảng hốt, nhưng có nhiều hơn lại là đau lòng. Trước đây, nương nương là một người dịu dàng dễ gần. Đối xử với cung nhân cũng rất tốt. Nhưng chết tiệt Tiểu Tình. Cư nhiên phản bội nương nương. Cô ta không nhận ra, muốn tìm một chủ tử tốt như nương nương để phục vụ là không dễ sao? Còn mang tâm phản bội, Nguyệt phi cho cô ta uy việt gì?

"Ngươi biết nơi nào có dãy đất trống không?" Hỏi Tiểu Tuệ, tôi nhẹ lại giọng. Tôi biết tôi làm như vậy là không nên đối với Tiểu Tuệ, nhưng tâm đề phòng là không thể không có. Muốn sống nơi hoàng cung này, không thể quá nhân hậu. Nếu không, người chết chỉ có bản thân mà thôi.

"Bẩm nương nương, có ạ!" Cung kính trả lời. Tiểu Tuệ cúi đầu xuống.

"Ngươi dẫn ta đến đó đi!" Mừng rỡ, hiện tại tôi cần xây căn cứ để chế tạo vũ khí. Trãi qua chuyện lần đó, tôi nhận ra được. Doanh Chính thực ra vẫn còn phụ thuộc rất nhiều vào các vị tướng quân, đại thần. Điều này có nghĩa, cô không thể nào độc sủng vĩnh viễn. Sẽ có một ngày, các đại thần sẽ cáo trạng lên triều. Giành lại sự ủy khuất của con cháu gái của mình đang ở trong hậu cung này. Thứ cô cần làm hiện tại, đó là trợ giúp anh thoát ly độc lập với sự phụ thuộc đó. Tuyệt đối sẽ không để anh phải bị chi phối hay uy hiếp. Vũ khí hạt nhân càng phải có, cô sẽ không do dự nữa. Không nên chỉ làm một người vợ dịu dàng ngoan hiền ở bên cạnh anh. Cô còn cần phải giúp đỡ anh trong sự nghiệp. Trở thành một cánh tay phải đắc lực của anh, khiến anh không thể không có cô. Người đàn ông của cô chỉ có thể phụ thuộc vào cô. Làm cho anh không thể nào không có cô. Người phụ nữ thông minh, chính là người phụ nữ phải biết làm cho bản thân mình tài giỏi.

Bên này, Doanh Chính sau khi xử lý xong đống tấu chương đã được chia sẽ phải giải quyết trong hôm nay. Vội vã quay trở lại Thủy Cung thăm người anh yêu. Nhưng đi đến đó lại chẳng thấy người đâu khiến cho hoảng sợ. Nổi trận lôi đình lôi thái giám cung nữ trong cung ra trách phạt. Anh hoảng sợ, thật sự rất hoảng sợ. Từ chuyện của Nguyệt phi, đến nay anh vẫn chưa được cô cho phép gần gũi cũng hơn tháng rồi. Lấy lý do đang mang thai không tiện. Nhưng anh biết cô vẫn còn bóng ma trong lòng. Nhớ tới lời đe dọa của cô ngày hôm đó. Nếu anh lại phạm lỗi cô sẽ bỏ anh đi. Nhưng anh đã rất ngoan a! Trong hơn một tháng này hoàn toàn anh không chạm vào bất cứ ai. Anh nghẹn muốn hỏng lại rồi. Nhìn lại một chút các vị quân vương trong lịch sử có ai phải chịu ủy khuất như anh không. Lưu truyền đến thế hệ sau sẽ bị người ta cười chết a. Cũng may là anh đã ban lệnh, chuyện riêng tư của anh không được lưu lại trong sách sử.

Đi qua đi lại trong tẩm cung, anh đang rất nôn nóng. Không nhìn thấy cô, tim anh như nổi lửa. Nhìn sắc trời cũng sắp tối rồi, cô đi đâu nữa chứ? Thị vệ rõ ràng nói không thấy cô xuất cung. Cô đi đâu rồi? Ngồi xuống giường, rồi đứng lên. Một bộ lo lắng, lại trông ngóng. Chưa bao giờ anh nhớ cô như lúc này.

Quay trở lại với Triệu Ngọc Nhi, cô đang mài mò trong một hang động sau đỉnh núi. Cô đang nghiên cứu một số nguyên liệu đã gọi người đi mua. Chúng vẫn chưa được đầy đủ. Nhưng chính yếu là thành phần thuốc nổ trong nòng súng. Nơi đây được gọi là hỏa nổ. Khó khăn lắm mới có thể mua được từ một thương nhân ngang qua từ Trung Á, nơi sa mạc.

Nhíu nhíu mài, trên bàn gỗ cô đã bày sẵn rất nhiều ống tre để thay thế nòng súng. Dùng viên đạn hình cầu chứa thuốc nổ vào ống tre. Nhưng xạ kích lại là thành phần vô cùng quan trọng để đảm bảo tầm phóng xa của nó. Chỉ có phần này hơi khó khăn. Dựa vào sự hiểu biết không ít của cô, phối trí một chút. Đã có thể làm xong một cách dễ dàng. Nhưng hiện tại cô cần một người có thể dùng nỏ bắn tên để thay thế một khẩu súng trường. Quay về cung, tìm thêm và binh lính đến đây.

"Đại vương, nương nương đã về cung. Nhưng người lại mang theo một vài binh lính đi rồi. Thần nhận biết là hướng nương nương đi ra chính sau núi." Một ám vệ từ trong chỗ tối đi ra.

"Sau núi? Nàng ra đó làm gì?" Nói rồi, mang vẻ mặt nghi hoặc. Dời bước đi vội đến sau chân núi. Những ngày nay cảm thấy nàng rất thần thần bí bí. Cả ngày hôm nay lại không thấy nàng đâu. Rốt cuộc nàng đang làm gì thế?

"Không được, những chiếc nỏ này quá nhỏ. Không thể nào chịu được phản lực của nó." Nhíu mày, Triệu Ngọc Nhi cảm thấy không xong. Vẫn là khâu này là đau đầu nhất.

"Nàng đang làm gì đó." Từ xa đã nhìn bóng dáng nhỏ xinh. Gương mặt bụi bặm vô cùng bẩn. Nghe giọng của cô không hài lòng. Doanh Chính bước vội đến bên cô ôm cô vào lòng.

Giật mình, tôi vốn dĩ định tự sản xuất vũ khí. Khi nào xong mới nói cho Doanh Chính biết. Nhưng không ngờ vẫn bị anh phát hiện rồi. Chu chu môi, cô nói: "Đang chế tạo vũ khí."

"Chế tạo vũ khí? Một nữ tử như nàng lại có năng lực như thế?" Có chút bất ngờ. Anh không tin hỏi lại.

"Này, đừng xem thường con gái như vậy chứ. Không có tụi em thì làm gì có các anh chứ." Không vui phản bác.

Gương mặt anh âm trầm. Nhìn lên, thôi rồi! Hình như Doanh Chính rất ghét mẹ của mình. Nói như vậy lại làm cho anh nhớ tới Triệu Cơ thôi. Vội lãng sang chuyện khác.

"Em đang làm vũ khí này, gọi là súng đường xa. Nhưng nơi đây không có đủ nguyên liệu. Tất cả đều phải dùng vịt thay gà thôi. Viên thuốc nổ hình cầu này có uy lực rất lớn. Nó có thể kết liễu mục tiêu nhanh nhất." Chăm chú nói xong. Lại nhìn vào Doanh Chính.

"Uy lực lớn? lớn như thế nào?" Doanh Chính có chút không hiểu.

"Nha, nó có thể phát nổ. Nổ tung tất cả quân địch. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải phóng nó đi thật xa. Nếu không nó sẽ sát thương đến bản thân người sử dụng."

"Nổ?"

"Để em thử nghiệm cho anh coi. Anh phái người nào có khinh công cao. Có thể sau khi chăm lửa là chạy kịp đến" Hưng phấn nói, cô cũng rất muốn nhìn xem thành quả của mình làm ra a.

"Tử!" Tiếng kêu lên. Một thân ảnh màu đen chớp lên đứng cung kính trước mặt Doanh Chính cùng Triệu Ngọc Nhi.

"Đại vương có chuyện phân phó." Cung kính đáp lời.

"Nàng nói thử nghiệm. Tử là người thích hợp nhất." Quay sang nhìn Triệu Ngọc Nhi. Doanh Chính dịu dàng nói.

"Vậy a? Tử, ngươi đem quả cầu này đặt ở chỗ trống xa 1000 mét. Rồi dùng mồi lửa đốt lên sợi dây này. Sau khi đặt xuống thấy bén lửa thì lập tức bay về đây. Phải lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay về. Nếu không sẽ ngộ thương đến ngươi." Kỹ càng dặn dò. Tôi giao thuốc nổ vào tay Tử.

"Dạ!" Thanh âm phục tùng vang lên. Nhoáng một cái đã thấy đi xa rồi. Lắc lắc đầu, người có khinh công chính là tốt a.

Không lâu sau, khi Tử đã sắp bay về đây thì từ xa có một tiếng nổ vang thật lớn. Khói bay mịt mù. Mọi người có mặt tại nơi đây đều trố mắt thập phần ngạc nhiên. Vũ khí hạng nặng này, nếu Tần quốc có trong tay thì việc thống nhất Trung Nguyên là không còn xa nữa.

Doanh Chính cảm thán. Lại nhìn về Triệu Ngọc Nhi tán thưởng. Yêu thương lại tăng thêm một phần. Thì ra bên cạnh anh có bảo bối, vậy mà bấy lâu nay anh vẫn không nhận ra. Nếu có vũ khí này trong tay, anh không còn cần xem sắc mặt của đám quan đại thần. Thống nhất Trung Nguyên cũng chỉ là việc sớm hay muộn. Ôm chặt Triệu Ngọc Nhi vào lòng, hôn lên trán nàng. Ánh mắt dịu dàng: "Doanh Doanh, cảm ơn nàng!"

Nhìn sâu vào ánh mắt nhu tình kia. Cô nhếch môi dịu dàng đáp lại, nhướng chân hôn vào môi anh. Tuyên bố: "Anh chỉ là của em, tuyệt đối là của riêng em." Lời nói bá đạo, tuyên bố chủ quyền riêng. Nếu như là trước đây, anh sẽ đánh ngay vào lãnh cung. Vi phạm nữ tắc, vượt quyền là không thể tha thứ. Nhưng hiện nay, câu nói xuất phát từ cửa miệng cô. Mang đến cho anh sự hưởng thụ, thỏa mãn chưa từng có. Anh thích tính độc chiếm của cô, khiến anh nhận ra được. Trong lòng cô, anh có tầm quan trọng.

Mỉm cười dịu dàng nhìn cô, anh muốn trở thành người thuộc quyền sở hữu của cô. Nhìn hai người ân ái kia, tất cả mọi người có mặt ở đây điều cúi đầu xuống. Trong lòng một trận ngạc nhiên, cư nhiên Tần Vương không nổi giận. Bất quá, phận làm nô tài. Có tài cán gì mà xen vào.

"Chính, anh nhìn xem viên đạn này cũng khá to. Phải tìm nỏ như thế nào mới vừa chứ." Quay lại vấn đề chính, Triệu Ngọc Nhi ảo não không thôi.

"Gọi người làm là được." Khẽ cười sủng nịch, nhéo nhéo cánh mũi nhỏ xinh. Anh đáp.

"Gọi người, đúng rồi. Sao em lại không nghĩ ra vậy chứ. Em vẽ một bản thiết kế sau đó đặt người ta làm là được rồi." Vui mừng, Triệu Ngọc Nhi lúc bấy giờ mới nhớ tới. Vậy là vấn đề được giải quyết rồi.

"Chính, sau khi làm xong thì chúng ta dùng nó thử nghiệm lên Sở quốc đi. Nghe nói Vương tướng quân hiện đang ngoài biên cương. Đối đầu ngang tay với Hạng Yên. Chúng ta tăng cường gia công. Làm ngay thật nhanh chóng sau đó chuyển đi quân doanh." Hưng phấn nhìn anh, Triệu Ngọc Nhi nói.

"Tất cả nghe nàng." Đáp lời một tiếng, hiện tại anh lại có việc nhanh chóng làm rồi.

"Nhưng, còn có một việc." Triệu Ngọc Nhi nhìn anh, nói.

"Ân?" Lại đáp, nhìn cô ý bảo cô nói.

"Sau khi vũ khí này được công khai. Em muốn anh không để cho nó xuất hiện trong sách sử." Triệu Ngọc Nhi đi thẳng vấn đề.

"Vì sao?" Không hiểu, hỏi.

"Ai, hỏi thật nhiều. Đáp ứng là được rồi." Khó chịu nói, tính khí Triệu Ngọc Nhi lúc này không hề tốt. Nắng mưa thất thường, thích nổi cáu là nổi cáu. Thật không thể trách cô được. Là tiểu quỷ trong bụng không để cô yên. Bụng cô hôm nay cũng nhô ra một chút rồi. Thỉnh thoảng rất khó chịu, dễ mệt mỏi. Trong người lúc nào cũng nặng nặng.

"Thôi được rồi!" Thở dài bất đắc dĩ. Anh chiều cô vô điều kiện. Đơn giản cô không muốn. Thì anh chiều theo ý cô. Nhưng về phương diện nào đấy, cô không thể không nghe theo anh. Tà ác suy nghĩ.

~0~

Lại nhìn một chút tình hình nơi biên cương, Sở vương gặp tin Vương Tiễn cầm quân uy hiếp biên giới. Ông đã huy động binh lính trong nước, sai Hạng Yên chỉ huy quyết chiến. Vương Tiễn áp dụng phương thức phòng thủ, dù quân Sở khiêu khích như thế nào cũng trước sau không đánh. Quân Sở không có cơ hội tác chiến, nhuệ chí cùng quyết tâm dần giảm. Lợi dụng thời cơ quân Sở không phòng. Ông khởi binh tấn truy quét, Sở thua bỏ chạy.

Một năm sau, Triều Tần chuyển vũ khí mới do Thủy quý phi thiết kế. Lấy tên Thần Cơ, chiều dài 1,5 mét. Chiều rộng 1,2 mét. Tầm xạ kích hơn 750 mét. Uy lực kinh động các nước. Dùng vũ khí tân tiến này tấn công nước Sở, bắt sống Phụ Sô. Đem nước Sở sáp nhập Tần quốc. Hạng Yên đưa Xương Bình Quân lên ngôi, chạy về Lan Lăng.

Cùng năm, Vương Tiễn cùng Mông Vũ phó tướng công thành. Dùng thần cơ bắn chết Xương Bình Quân. Hạng Yên tự vẫn, quân Sở đại bại.

Tuy nhiên, trong sách sử không hề ghi lại sự hiện diện của Thần Cơ. Sau này lập xây lăng mộ. Tần Thủy Hoàng cho chôn vào một trong các lăng mộ của ông. Nhưng trong các lăng mộ ấy không hề tìm thấy được di hài của ông. Vì sao? Có thật là ông đã chết ở tuổi 49 và được con trai của ông Hồ Hợi chôn cất? Bất quá, đó lại là chuyện của sau này.

Chương sau : 17 Doanh Hồ Hợi xuất thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com