Chương 21: Nhốt lại
Edit: petichoir
Tạ Viễn bật cười, không biết lấy bao cao su từ chỗ nào, đưa Hứa Cảnh Niệm xé ra.
Có bao cao su rồi sẽ không cần đi tẩy rửa nữa, nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn muốn Tạ Viễn rửa cho cậu.
"Sao phải dùng cái này chứ? Tớ cũng có mang thai được đâu."
Cậu nhận lấy đồ vật từ tay anh, run rẩy cắn cắn vỏ bao, một lúc sau mới xé xong, bộ dáng ngoan ngoãn làm ý cười trong mắt Tạ Viễn càng sâu.
"Mấy người yêu nhau thường dùng cái này, tôi cũng muốn thử. Tròng lên giúp tôi đi."
Giọng nói khàn khàn mê hoặc Hứa Cảnh Niệm, khiến khuôn mặt cậu nóng bừng, nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo lắc đầu, run run nói, "Tớ... Tớ chưa làm chuyện này bao giờ."
Không chỉ chưa từng mang bao, mà còn chưa từng mua qua.
Tâm tình Tạ Viễn càng dễ chịu, nắm tay Hứa Cảnh Niệm sờ đến phía dưới, gậy thịt nóng bỏng khiến cậu lần nữa rút về.
"Mắc cỡ à?"
Hứa Cảnh Niệm cúi đầu không nói lời nào, một tay không vững đỡ lấy dương vật anh, dùng hành động cho thấy cậu không hề thẹn thùng.
Hai mắt ươn ướt không ngừng chớp chớp, hồi lâu mới đem bao mặc xong giúp anh. Hứa Cảnh Niệm thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn Tạ Viễn, một bộ dáng kiêu ngạo thách thức khiến dục vọng trong lòng anh càng thêm mãnh liệt, muốn đem người trước mặt giấu đi, chỉ cho mình anh ngắm nhìn.
"Hiện giờ tôi rất muốn nhốt cậu lại."
Hứa Cảnh Niệm không hiểu, "Ý cậu là sao? Vì cái gì tự nhiên nhốt..."
Còn chưa nói xong đã bị anh đè dưới thân, nắm cằm cậu khóa môi.
Hôn rất sâu, miệng Hứa Cảnh Niệm bị gặm tê rần, nước miếng theo khóe môi chảy xuống.
Ở giữa nụ hôn cậu nếm được hương vị của bản thân, rất tanh, không dễ ngửi chút nào.
Lúc nãy Tạ Viễn liếm phía dưới cậu.
"Lần sau cậu đừng liếm nữa."
Hứa Cảnh Niệm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.
Anh chạm vào mông cậu, "Chứ để thằng khác liếm à?"
Thi thoảng Hứa Cảnh Niệm lại nghi ngờ không biết là do cậu sắp xếp câu từ có vấn đề, hay bởi năng lực phân tích của Tạ Viễn không ổn, tại sao cậu và anh nhiều lúc giống như không ở chung một hành tinh vậy?
Tạ Viễn hờ hững nói, nhưng ý cười trong mắt đã không còn, rất lạnh lẽo. Anh nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Niệm, động tác bên dưới vẫn thật dịu dàng, nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm tình anh không tốt.
Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, "Không phải đâu."
Mặt cậu càng đỏ hơn.
Tạ Viễn ngẩn người, thì ra là ngượng ngùng.
Anh khẽ bật cười, tiếng cười rơi vào tai Hứa Cảnh Niệm khiến cậu thêm xấu hổ, dương vật vừa thô cứng vừa nóng bỏng của anh cọ xát xung quanh lỗ lồn, môi bướm bị kích thích, hai chân cậu bắt đầu run run.
"Không cho..." Chữ "cười" chưa kịp nói ra thì gậy thịt cương cứng đã tiến vào, mọi thanh âm đều biến thành tiếng rên rỉ nỉ non, quy đầu cắm ở miệng bướm, Tạ Viễn gập chân cậu lại, hung hăng ấn xuống, dương vật ma sát vách thịt non mềm, mỗi một lần đều đâm rất sâu, lỗ lồn quấn chặt gậy lớn, cứ rút ra rồi lại thúc vào tận cùng bên trong.
"A~ Ôm tớ... Ưm..." Hứa Cảnh Niệm run giọng.
Tạ Viễn đem Hứa Cảnh Niệm ôm vào trong ngực, chân bị ép giạng sang hai bên, tư thế này giúp dương vật tiến vào càng sâu, gò mông trắng nõn lắc lư theo từng cú nhấp. Tạ Viễn nắm lấy mông thịt mềm mại, nhéo một cái liền hằn lên dấu tay.
Hứa Cảnh Niệm ghé vào bả vai Tạ Viễn, vành tai đang bị anh liếm cắn.
"Tiểu Niệm bị tôi nhốt rồi."
Hứa Cảnh Niệm càng lúng túng, cái gì vậy chứ, cậu sao lại bị nhốt?
"Tớ không có... A~ Không có mà."
Hứa Cảnh Niệm thở hổn hển phản bác.
Nhưng Tạ Viễn vặn lại, "Nhốt rồi. Chỉ được ở trên giường của tôi, để tôi bón no tinh dịch, sau đó sinh con cho tôi."
Anh mạnh mẽ cắm dương vật vào thật sâu.
Hứa Cảnh Niệm chống đỡ không được, bướm nhỏ lại tiếp tục run lên, "Đừng mà... Ưm hức... Sâu quá. A~ Cậu đeo bao rồi... Ưm~ Tớ sẽ không mang thai."
Cậu mơ màng nghe thấy tiếng cười của Tạ Viễn, mới ý thức được anh đang trêu cậu.
Lần này anh mang bao, cậu có thể cảm nhận được toàn bộ tinh dịch đều bắn vào trong đó, không làm nóng lỗ nhỏ nữa.
Hứa Cảnh Niệm hụt hẫng.
Bị chịch rất thoải mái, nhưng nghĩ đến bướm dâm được tinh dịch Tạ Viễn hun bỏng, cảm giác nhớp nháp đó càng khiến cậu sung sướng hơn.
Đêm còn rất dài.
Sau ba hiệp, Tạ Viễn rốt cuộc buông tha, giúp cậu mặc quần áo. Hứa Cảnh Niệm không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể nằm yên tùy ý anh sắp xếp.
"Cậu làm gì thế?"
Cậu vẫn muốn chống cự.
Tạ Viễn cài lại cúc áo sơ mi cho cậu, ôn nhu nói, "Nhốt cậu xong rồi, phải mặc quần áo của tôi."
Hứa Cảnh Niệm nghiêng đầu, rất không vừa lòng, như này thì giống nhốt lại chỗ nào chứ!
"Tớ buồn ngủ quá."
Tạ Viễn đặt một nụ hôn lên trán cậu, "Ngoan, ngủ đi."
Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, nhắm mắt lại muốn ôm anh.
Tạ Viễn kéo cậu vào lòng, trong mắt chứa ý cười, "Bây giờ không tự ti nữa chứ?"
Cậu tự động bỏ qua lời anh nói, ôm lấy người yêu, nhíu mày, "Tối nay tớ còn chưa học bài."
Tạ Viễn ừ một tiếng, chủ động nhận lỗi, "Là tôi làm chậm trễ cậu."
Hứa Cảnh Niệm hé miệng cười, sau đó thấy anh nắm mắt cá chân cậu.
Hứa Cảnh Niệm ngoe nguẩy ngón chân tròn vo, "Viễn, cậu muốn hôn chân tớ đấy à?"
Tạ Viễn cười cười, buông chân cậu ra, "Muốn tôi hôn thì tôi cũng có thể hôn một chút."
Nói xong lại nắm lấy cổ chân trắng nõn, chạm môi lên mu bàn chân cậu hôn mấy cái liền.
Hứa Cảnh Niệm vô lực, mười ngón chân cong lại biểu thị sự thẹn thùng.
Nhưng ngoài miệng cũng không từ chối.
Chờ lúc Tạ Viễn ôm cậu, Hứa Cảnh Niệm vùi đầu vào lồng ngực anh, thanh âm mềm mại truyền đến, "Người cậu hôi quá, đừng có hôn tớ."
Bắt đầu ghét bỏ anh.
Tạ Viễn sửng sốt, khẽ nâng khóe môi.
"Tôi hôi, vậy còn có thể ôm cậu không?"
Hứa Cảnh Niệm trộm cười không đáp, ôm chặt Tạ Viễn, nhắm hai mắt lại.
Hết chương 21.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com