Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1. que cam thảo và suy nghĩ cuồng quay lúc ba rưỡi sáng.




                                                                      _____________________________

Tôi chắc mẩm Garry không thể nào tỉnh vào giờ này được, ý tôi là đồng hồ sinh học của chúng tôi có sự chênh lệch đáng kể (tức là khi tôi bắt đầu ngủ thì anh ta léo nhéo đòi tôi đèo đi chơi còn khi tôi sẵn sàng bỏ vài xị ra mua xăng sống thì anh ta ngủ khì rồi). Đàn ông con trai bố tướng, từ khi tôi tá túc mỗi buổi trưa trên con xe thùng của anh ta thì anh ta luôn bảo khi ngủ tôi ngáy như con gà rù, cứ nheo nhéo bên tai; Garry bảo nếu nó hóa vật chất thì cái đống tiếng ngáy tính đến phút thứ mười hai kể từ khi tôi chợp mắt sẽ được tính bằng kí lô. Vì vậy cũng không bất ngờ nếu tôi tỉnh giữa chừng vì thấy hai ngón tay niêm phong cái mõm chó của tôi lại (giải pháp không hiệu quả tí nào, tôi đang bêu xấu anh đấy anh G giấu tên). Nhưng mấy tá kí lô tiếng ngáy của tôi chẳng là cái mô tê gì so với cái tật ngủ của anh cả, anh ta ngủ như chết. Bạn sẽ chẳng bao giờ nghe anh ta kì kèo "năm phút nữa" đâu, đánh đứt dây thanh quản anh còn chẳng xi nhê gì cơ mà. Nhưng nôm na là tôi muốn nghe giọng anh ta bây giờ và chắc chắn cái vật thể duy nhất mà chuông điện thoại rock riếc gì gì đấy đinh óc của anh ta có thể đánh thức vào lúc ba rưỡi sáng là con chó beagle rúc dưới nách anh.

Tôi không ngủ được, có lẽ tôi nên viết gì đấy thay vì chờ một cuộc gọi không bao giờ xảy ra. Tôi nhổm người dậy kéo con laptop đáng tuổi cháu tôi (nó đi bán xăng rồi) và bắt đầu nghĩ thơ thẩn.

Tôi chẳng biết tôi quen Garry từ khi nào. Trước đấy tôi biết anh qua lời đồn thổi thôi, người ta cứ gọi anh là món đồ mất nhãn, bởi lẽ anh chẳng hé nửa lời về xuất xứ, nguồn gốc, kể cả ngày sản xuất của mình (và tôi cũng chỉ nương nương theo cái áng chừng tuổi tác để mà xưng là "em" thôi, trông anh sẽ trên hăm lăm tuổi chẳng hạn, về cơ bản thì tuổi tác của anh cũng chỉ là một con số ẩn mình trên đuôi mắt. Chắc họ gọi anh là món đồ vì trông anh giống như được xuất ra từ cái lò Đông Âu nào đấy). Có lẽ anh không hứng thú, hoặc không thích việc lai lịch của mình bị đem ra mổ xẻ, hoặc đơn giản hơn là anh không muốn nhắc về con người thật của anh.

Họ gọi anh là Garry, phụ âm "r" nhân đôi vì một lí do nào đó.

Garry, con trai thứ của một bà mẹ đơn độc (bác hàng xóm bảo tôi vậy, chẳng biết moi đâu ra), người di dân đang tá túc trên chính con xe thùng của anh đỗ ở gần đường ray bỏ hoang (tuyến xe nội vùng duy nhất có Chúa phù hộ, kì lạ là họ lại bỏ hoang hai toa tàu có phù hiệu hoàng gia chỉ vì đám du mục thả dê vào trong đấy làm chuồng); chắc là di dân từ phía đông bắc Demian, tôi nghe phong phanh đâu đấy rằng ở bấy giờ có nạn bồ câu khủng khiếp lắm, có người còn bị con bồ câu giật niềng răng cơ mà. Đáng nhẽ ra từ đầu tôi chẳng nên quan tâm gì đến một vị khách vãng lai làm gì, sự hiện diện của anh ta chẳng liên quan đến cuộc sống của tôi là mấy. Lão Ethan bảo có thể hết nạn bồ câu thì số lần tôi và anh ta gặp nhau mà còn đếm được trên đầu ngón của lão Demic thì là còn nhiều (lão ta què). Thì ý tôi là, tôi cũng nên chúc mừng cái đàn guitar màu đỏ đỏ hung hung trên lưng mà anh ta gọi nó là "que cam thảo" kia khá thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi.

Chúng tôi chạm mặt trong quán bar với tư cách là một thằng trúng số đi rửa tiền bằng whiskey và một tay chơi đàn bảnh tỏn trong lounge room (tự tôi lãng mạn hóa đấy kệ tôi đi). Và chúng tôi bắt chuyện sau gần một tháng tôi dùng hơn phân nửa số tiền trúng số để uống cồn. Không phải tôi để ý anh hay gì đâu, bạn hiểu nhầm rồi, anh ta chỉ khá đẹp trai và bảnh tợn với que cam thảo của anh thôi (trong khi tôi ngồi như phỗng cầm ly rượu trông như một thằng ngu).


Mãi tôi mới biết, Garry là người Mỹ gốc România, và ông nội của anh mới chết cách đây không lâu (trích nguyên lời), anh nói cho tới khi xuống mồ rồi ông vẫn bị ám ảnh bởi hệ thống cảnh sát, mật vụ gì gì đấy thời Ceausescu, vẫn nghĩ rằng Securitate còn hoạt động. Cha anh (vẫn sống tại România) thì khẳng định là đúng. Securitate vẫn tồn tại ở România dù chế độ đã thay đổi. Anh nói anh chẳng bao giờ đồng ý với cái tình hình đấy đâu. Còn tôi thì chẳng hiểu anh đang nói cái mô tê gì, cái đống nhặng xì này không nằm trong phạm trù mà não tôi cần tiếp thu. Nhưng vấn đề là bác hàng xóm kia đồn sai bét, đúng là hết đát.

Anh có một hình xăm ở bắp tay, "218", không quá to, nhưng đủ lớn để nhìn thấy từ vị trí xó xỉnh rượu chè mà tôi với Jake hay ngồi. Tôi thừa nhận là mình đã suýt phải lòng ba con số đấy vì lí do nào đấy. Dù khá chắc là con số này không liên quan đến số đồ thị bốn đỉnh đâu, nhưng tôi dám chắc là cái hình dán số 106 trên cái "que cam thảo" của anh kia sẽ liên quan ít nhiều đến cái hình xăm, có lẽ là số bù, hoặc chỉ là cái số ngẫu nhiên không đáng chú ý vì có thể anh ta được cho một cái hình dán và dán bừa lên cây đàn vì túi quần thủng thì sao (dù gì thì tổng đại lượng của 218 cũng là 112 mà).

Anh có thể nói rất nhiều về những thứ xung quanh anh, nhưng câm như hến khi đề cập đến lí lịch như tuổi tác và tên thật (nhưng nói rất nhiều về vấn đề vấn đề của România và Hungary). Anh có thể đã có rất nhiều cuộc đời, tôi cảm tưởng rằng hình dung về cuộc đời của anh thật sự đơn giản kể cả khi anh coi cuộc đời chỉ là một đại lượng không hơn, một loại lực, một quân cờ trên một bàn cờ hoặc trong một chiến lược nào đấy. Và đây cũng là một cuộc đời của anh, cuộc đời Garry. Tôi không biết con số "218" đã đồng hành cùng anh từ cuộc đời nào, nhưng tôi áng chừng nó cũng phải tương đối rồi (vì nó cũng bợt màu đáng kể rồi). Nhưng tôi phải thừa nhận là bằng cách nào đấy mà anh giàu lắm, giàu sụ, túi anh có bộn xu nhưng chẳng bao giờ lấy cái giàu sang đấy bêu rếu ai cả (nhưng cục tiền đó có thể trở thành vũ khí  để khiến hốc mắt bạn rỗng tuếch và máu chảy trong khoang mũi bạn đặc quánh như chì).

Bởi vậy tôi mới bảo, Garry như một cơn gió, anh tự do.

Anh là cái kiểu người mà yếu nhược rồi thì sẽ bỏ ra mấy xị để mua trọn gói một cái khinh khí cầu và sẽ có một cái chết trên trời, một cái chết bay lên trời (chứ không phải anh trèo lên khinh khí cầu để bay lên tầng đối lưu hay là chấp chới cái lớp ô dôn gì đấy và nhảy tự do). Căn bản vì anh không muốn một cái chết chui xuống đất và để bất kì cái gót giày của ai đấy dẫm đạp lên cái cơ thể của anh khi nó bắt đầu phân hủy và ăn nhập vào đất mẹ (ý là anh có thể bỏ ra mấy chục xị để mua một cái khinh khí cầu và một cái chết viển vông trên trời còn hơn là bỏ mấy đồng để mua một cái quan tài nghĩa đúng).

Cái chết trên trời chính xác là một cái chết không có thật, nó sẽ không giúp anh đến gần với Chúa hơn hay gì cả, chỉ là anh sẽ không bao giờ chết thôi.

Và tôi sẽ đi cùng anh trên cái khinh khí cầu đấy.


Việc Garry làm duy nhất bây giờ là vác que cam thảo của anh vào quán bar mỗi khi về đêm. Còn ban ngày thì anh đủ rảnh để ngồi yên xe sau của tôi và nghe tôi hàn huyên về đủ thứ trên đời khi đi lấy tư liệu viết để nộp cho tòa soạn địa phương cuối tháng.

Nhân tiện thì tôi là nhà báo, nhà báo quèn thôi, Jake bảo tôi là mấy tờ báo của tôi rất tốt cho dạ dày (nhưng quan trọng là tôi vẫn được trả nhuận bút!). Thật ra thì tôi chẳng mặn nồng với cái nghề viết lách này đâu. Tôi có thể trượt băng, nhưng sau vụ tai nạn nhỏ thì khả năng trượt lên chuyên nghiệp của tôi được tính bằng hàng đơn vị; tôi có thể hát, nhưng dây thanh quản của tôi sẽ đứt ngay giữa trời đông Scandinavia (hoặc tệ hơn là tôi có thể đứng như một con vượn hát om sòm trên cái bùng binh ngã rẽ); tôi có thể pha chế một chút (bàn quyền học lỏm của Harvard) nhưng tôi ghét việc tay cổ tôi sẽ mỏi đừ và khớp tay tôi sẽ ngúc ngoắc sau khi làm Ben-tender. Nhưng mà, tôi có một cái não nhiệm màu, thứ có thể cân hết những cái lập luận trên đời và kể cả phép vi lượng đồng căn bằng cái vốn liếng ngôn ngữ tuyệt vời của tôi (nhưng nếu tôi làm luật sư thì trước khi nhận được đồng lương đầu tiên thì mọi người sẽ biết đến cái tên tôi như một cái thằng luật sư dốt đặc cán mai đầu tiên vào tù cùng bị cáo). Vậy nên tôi làm bậy bằng con chữ, tôi bố láo trên báo và chưa lần nào bị kiện (uy tín đấy). Tôi viết tự do thôi, quy mô của tờ báo của chẳng phân bố rộng lắm (không phải là tôi có ý coi thường giời ạ, nhưng nói thô là báo lá cải), nên là nếu nhỡ may bạn có đọc trúng cái mục gì đấy có tên "Benjamin" ở đấy thì đừng bất ngờ nếu kì trước tôi viết về cách con nhái rửa ruột và kì này tôi lảm nhảm về Les Misérables vì tôi mót được một chút tiếng Pháp của Garry (kì lạ là vẫn có người đọc).


Từ khi tôi có người để lảm nhảm thì nội dung báo của tôi ngớ ngẩn hơn hẳn. Tiêu biểu là sau cái hôm chúng tôi nói chuyện ở quán cà phê xoàng vào lúc bốn giờ sáng thì tôi viết một bài châm biếm mấy thằng da trắng lò Tây: cứ nắng lên vào hè là xuội lơ yếu đuối bạc nhược; cứ để địa lý quyết định tâm tính con người ta, màu da xui khiến bản năng, lúc nào cũng căn vặn và luôn luôn cư nự về mấy cái vấn đề bé tin hin; mấy ông bô thì tự công nhận sự lấp lánh của mình bằng trang phục, xe cộ, mỹ nhân và lờ tịt đi sự thật rằng không phải cái gì lấp lánh cũng là vàng. Xong cuối cùng tôi lại chẳng nộp lên tòa soạn vì sợ bị kiện chẳng hạn và lại lóc cóc đi viết bài nhét vào mục thiên nhiên kì thú về cái vấn đề bóc nhựa đào nhét vào mồm ăn có tèo được không (Garry khai phá cho não tôi đấy).


Quay lại với vấn đề ở đầu, giờ đầu tôi đang quay cuồng. Hôm trước tôi vừa đi khám bệnh ở bệnh xá, họ chỉ ném tôi năm cái vỉ thuốc được buộc gọn bằng dây thun và một tờ giấy nhớ rơi lung tung và luôn dấp dính trên đầu tay tôi: "Đau đầu nhiều, nôn, ý thức lơ mơ thì phải nhập viện ngay". Bác nào thấy tôi có ý thức lơ mơ ở chỗ nào bên trên thì bảo hộ nhé. Bằng một thế lực ma quái nào đấy khiến tôi lại tỉnh và ba rưỡi sáng. Anh mà biết tôi bắt đầu một ngày mới vào giờ này thì tất cả những cái tế nhị dịu dàng của Âu châu chúng tôi sẽ vào sọt và anh sẽ dùng tất cả những sự kinh khủng, sỗ sàng nhất để phỉ vào mặt tôi hai chữ "thằng-ngu". Tôi đóng cái laptop lại, tôi muốn được nghe hai chữ "thằng-ngu" đấy khủng khiếp.

Giờ thì tôi vừa cài quai mũ và dắt con dế phân khối ra, giá như anh lái cái xe thùng ra khỏi cái đường ray về gần chỗ tôi thì tốt quá. Tôi vặn ga và hi vọng con chó beagle kia sẽ nhường chỗ cho tôi (trước khi tôi đá đít nó ra khỏi giường).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com